Chương : 265
Hoảng nghe tin dữ Thành vương bị người độc chết, Gia Hòa đế hộc máu tại chỗ, ngất đi.
Tỉnh lại việc đầu tiên chính là tuyên chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Hướng Vân, lệnh hắn tra rõ án của Thành vương.
Hướng Vân dẫn thuộc hạ suốt đêm đi Thành vương phủ.
Sự tình có liên quan trọng đại, ngoại trừ thi thể một nhà ba người Thành vương bị chuyển tới hầm lạnh, đồ đạc trong phòng ở Lý Hoa Dung và tân phòng trắc phi, trà nước cơm canh trên bàn, tất cả đều còn nguyên vẹn, tất cả hạ nhân cũng quỳ ở tiền viện đợi thẩm vấn.
Ngỗ tác trước đem kết quả khám nghiệm tử thi bẩm báo lên: "Hồi đại nhân, trong ba người Thành vương đều là tỳ sương. Thành vương bên kia, trên hai cốc rượu đều nghiệm ra độc, trong bầu rượu không có vấn đề. Vương phi bên kia, trong rượu có độc, còn phát hiện một bao tỳ sương."
Hướng Vân thần sắc ngưng trọng, lập tức phái người đi thẩm vấn mọi người hầu hạ trong viện Lý Hoa Dung, từ đại nha hoàn bên cạnh nàng tới bà mụ giữ cửa, lại phái người khác thẩm vấn những người khác ở vương phủ, xem gần đây có người nào từng mua tỳ sương. Hơn nữa trực tiếp cho người đem hình cụ mang lên, hai bên chọn một người giết gà dọa khỉ.
Thân nhi tử chết rồi, Gia Hòa đế hận đến hộc máu không dậy nổi, đêm nay hắn nếu tìm không ra kết quả, không dám cam đoan ngày mai người chết có phải là hắn.
Rất nhanh có người chiêu cung, chính là Trương lang trung Thành vương phủ, khai một nha hoàn khố phòng trong viện vương phi đi tìm hắn muốn một bọc nhỏ tỳ sơng, nói là đặt ở khố phòng đuổi côn trùng.
Hướng Vân lệnh cho người đem Trương lang trung cùng nha hoàn kia đưa vào riêng trong một phòng.
"Nàng muốn hỏi xin tỳ sương, nhưng ngươi có từng bẩm báo vương gia?"
Trương lang trung quỳ rạp trên đất, nghĩ tới ba người kia vừa rồi chịu không được cực hình tắt thở, rang va lập cập vào nhau nói ra tình hình thực tế: "Tỳ sương là kịch độc, ta nói muốn có trước xin phép vương gia mới được, nàng, nàng liền khóc quỳ xuống, nói là người trong lòng nàng từ nhỏ muốn cưới người khác, nàng muốn độc chết người nọ, ta không chịu đáp ứng, nàng, nàng cởi bỏ quần áo..."
Hướng Vân nhìn về phía nha hoàn một thân xiêm y vải mịn kia: "Ngẩng đầu lên."
Tiểu nha hoàn ngẩng đầu, mặt mày quả thật thanh tú, khóc lên điềm đạm đáng yêu.
Hướng Vân chỉ về phía hình cụ bên cạnh: "Ngươi bây giờ nói thật cho ta, ta có thể miễn cho ngươi một trận da thịt đau khổ."
Tiểu nha hoàn sợ tới mức cả người run rẩy, cúi đầu khóc lên: "Không phải, ta là cô nhi, vương phi trước khi xuất giá ta đã hầu hạ bên người vương phi, căn bản không có người trong lòng. Ngày đó vương phi đi khố phòng nhìn, đuổi mọi người ra ngoài, mệnh ta đi chỗ Trương lang trung hỏi tỳ sương, còn bảo ta không từ thủ đoạn bí mật đòi bằng được, bằng không sẽ bán ta vào kỹ viện. Ta thật sự không có cách nào mới nói dối Trương lang trung..."
"Kéo ra ngoài nghiệm thân." Hướng Vân đáp không hề có tình cảm.
Mất thời gian 2 tuần trà, thuộc hạ quay về hồi bẩm: "Đại nhân, nha hoàn kia quả thật không phải tấm thân xử nữ."
Hướng Vân gật đầu, lại cho người tra tấn tiếp, đến hơi thở cuối cùng hai người như cũ không phản cung, lúc này mới cho người kéo xuống, giữ lại chờ về sau Gia Hòa đế muốn tự mình thẩm vấn thì lại mang người ra.
Tỳ sương tra được, kế tiếp nên điều tra rõ Thành vương phi vì sao hạ độc, lại còn hạ độc như thế nào.
Hướng Vân thân làm chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, đối với tính nết gia đình huân quý trong kinh thành cơ bản rõ như lòng bàn tay. Lý Hoa Dung một nhà nữ quyến nổi danh nhất là đố kỵ. Lúc phát hiện thi thể thì Lý Hoa Dung lại mặc một bộ dạng như vậy, chỉ cần xác định độc quả thật là Lý Hoa Dung hạ, vậy chứng minh Lý Hoa Dung là bởi yêu sinh hận, thà rằng giết Thành vương cũng không nguyện cùng người hầu chung một chồng.
Một canh giờ sau, Hướng Vân vội vàng vào cung.
Gia Hòa đế nhắm mắt nằm ở trên giường rồng, Vạn Toàn cẩn thận hầu hạ bên người, huynh đệ Khang vương Từ Tấn Từ Hạo đứng ở một bên tận hiếu.
"Hoàng Thượng, Hướng chỉ huy sứ trở lại." Vạn Toàn nhẹ giọng gọi.
Gia Hòa đế mở choàng mắt, đôi mắt ửng đỏ: "Gọi vào."
Hướng Vân rất nhanh quỳ xuống trước giường rồng, nhìn Gia Hòa đế hồi bẩm: "Hoàng Thượng, thần đã điều tra rõ, Thành vương điện hạ và vương phi, trắc phi đều vì dùng tỳ sương mà chết, chỉ là vương phi tự sát, Thành vương điện hạ và trắc phi là bị vương phi hạ độc mưu sát."
Nói xong chi tiết báo cáo một lần về tử trạng của Lý Hoa Dung, nàng trước đó phái nha hoàn đi hỏi đòi tỳ sương, sau lại sắp xếp người tâm phúc giả vờ đi phòng bếp hỏi thăm tin tức, kì thực nhân lúc người ta không để ý bôi tỳ sương lên cốc rượu, "Hoàng Thượng, thần đã nhiều lần thẩm vấn, bảo đảm chắc chắn lời nói mấy người không ngoa, bởi vậy kết luận Thành vương phi không chịu được Thành vương điện hạ nghênh cưới người mới..."
"Độc phụ, độc phụ!"
Gia Hòa đế bỗng nhiên ngồi dậy, bi phẫn đan xen lẫn lộn, "độc phụ kia, Trẫm sớm nên muốn mệnh của nàng! Lão Ngũ coi trọng nàng như vậy, khắp nơi vì nàng suy nghĩ, nàng thế nhưng hạ độc..." Còn chưa nói dứt câu, lại phun ra một búng máu.
"Hoàng Thượng!"
"Phụ hoàng!"
Nhất thời, Sùng Chính điện đại loạn.
Thái y cứu tới nửa đêm, mới đem Gia Hòa đế từ Quỷ Môn quan quay về, chỉ là lão nhân gia khí huyết công tâm, phục dược liền ngủ, không còn tinh lực truy cứu.
Ba huynh đệ Từ Tấn tiếp tục quỳ ở trước giường trông giữ.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Khang vương lặng lẽ nhìn sang Từ Tấn bên cạnh, nhịn không được hoài nghi, lại không có chứng cớ, dù sao Cẩm Y vệ đã tra rõ ràng.
Từ Tấn nhìn lão nhân trên giường, nhìn như bình tĩnh, trong mắt phượng có sóng sáng chớp động, chỉ trong chớp mắt.
bên phải hắn, Từ Hạo cúi đầu, nhắm mắt, vẻ mặt là lệ. Chết rồi, đều chết rồi, người hại nàng đều chết rồi, nhưng hắn không có nửa phần sảng khoái vì thù lớn được báo. Hắn chỉ hận, hận chính mình vì sao muốn đi thị sát Hoàng Hà, nếu như không phải hắn một lòng muốn chứng minh chính mình, Oản Oản sẽ không xảy ra chuyện, cũng sẽ không có hết thảy sau đó...
Nhưng hiện tại hối hận cũng vô ích, hắn cùng nàng đã âm dương cách xa nhau.
Lúc tờ mờ sáng, Gia Hòa đế đột nhiên ho tỉnh.
Thái y đang chờ ngoài điện, nghe được động tĩnh vội chạy vào.
Đầu tiên là vì Quản Anh túng dục thương thân, sau lại trải qua nhi tử, sủng phi song trọng phản bội, Gia Hòa đế thân thể sớm yếu mệt. Hai năm nay thật vất vả dưỡng trở về được 3 phần, cũng chỉ là thoạt nhìn khí sắc không tệ, bên trong vẫn hư nhược như cũ. Hiện giờ đột ngột biết được tin cáo phó của nhi tử, người tóc bạc tiễn người tóc đen, nỗi khổ này người thường có thể nhịn? Lại thêm nhi tử là bị độc chết bởi một nữ nhân sớm đáng chết, Gia Hòa đế càng hận càng hối, phun máu hai lần, thân thể càng thêm không được.
Nhóm lang trung không còn cách nào khác, chỉ có tiếp tục dùng dược liệu danh quý bồi dưỡng, nói lạc quan có thể kéo đến cuối năm, nếu như lại phải chịu đả kích, chỉ sợ một hai tháng cũng khó có thể.
Thân thể của mình, chính mình rõ nhất, Gia Hòa đế ngược không uy hiếp các thái y đem hết toàn lực giúp hắn kéo dài, dùng dược xong, nhắm mắt nằm một trận, đột nhiên mở miệng nói: "Lão Nhị, lão Lục đều đi xuống đi."
Khang vương trong lòng nhảy dựng lên, bản năng nhìn về phía Từ Tấn, đầu quay một nửa, hắn cố gắng nhịn lại, lùi ra ngoài rời đi.
Từ Hạo quay người nhìn về phía Tứ ca, thấy mắt hắn nhìn phụ hoàng chỉ nhìn thẳng, biết lúc này hắn thần sắc hơi không đúng sẽ hại Tứ ca, cố nén lo lắng đi ra ngoài điện.
Gia Hòa đế để Vạn Toàn cũng đi ra ngoài.
Vạn Toàn cúi đầu đi.
Trong tẩm điện chỉ còn hai cha con.
Gia Hòa đế quay đầu, ánh mắt đục ngầu chăm chú nhìn nhi tử quỳ trước giường: "Cảnh Hành, ngươi nói thật cho Trẫm, là ngươi làm sao?"
Nhi tử thừa nhận, hắn cũng sẽ không đổi chủ ý, Đại Ngụy chỉ có giao cho lão Tứ hắn mới yên tâm.
Nhi tử phủ nhận, hắn liền tin tưởng, tin tưởng lão Ngũ thật sự là bị tiện nữ nhân kia độc chết.
Hắn chỉ muốn an lòng.
Tỉnh lại việc đầu tiên chính là tuyên chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Hướng Vân, lệnh hắn tra rõ án của Thành vương.
Hướng Vân dẫn thuộc hạ suốt đêm đi Thành vương phủ.
Sự tình có liên quan trọng đại, ngoại trừ thi thể một nhà ba người Thành vương bị chuyển tới hầm lạnh, đồ đạc trong phòng ở Lý Hoa Dung và tân phòng trắc phi, trà nước cơm canh trên bàn, tất cả đều còn nguyên vẹn, tất cả hạ nhân cũng quỳ ở tiền viện đợi thẩm vấn.
Ngỗ tác trước đem kết quả khám nghiệm tử thi bẩm báo lên: "Hồi đại nhân, trong ba người Thành vương đều là tỳ sương. Thành vương bên kia, trên hai cốc rượu đều nghiệm ra độc, trong bầu rượu không có vấn đề. Vương phi bên kia, trong rượu có độc, còn phát hiện một bao tỳ sương."
Hướng Vân thần sắc ngưng trọng, lập tức phái người đi thẩm vấn mọi người hầu hạ trong viện Lý Hoa Dung, từ đại nha hoàn bên cạnh nàng tới bà mụ giữ cửa, lại phái người khác thẩm vấn những người khác ở vương phủ, xem gần đây có người nào từng mua tỳ sương. Hơn nữa trực tiếp cho người đem hình cụ mang lên, hai bên chọn một người giết gà dọa khỉ.
Thân nhi tử chết rồi, Gia Hòa đế hận đến hộc máu không dậy nổi, đêm nay hắn nếu tìm không ra kết quả, không dám cam đoan ngày mai người chết có phải là hắn.
Rất nhanh có người chiêu cung, chính là Trương lang trung Thành vương phủ, khai một nha hoàn khố phòng trong viện vương phi đi tìm hắn muốn một bọc nhỏ tỳ sơng, nói là đặt ở khố phòng đuổi côn trùng.
Hướng Vân lệnh cho người đem Trương lang trung cùng nha hoàn kia đưa vào riêng trong một phòng.
"Nàng muốn hỏi xin tỳ sương, nhưng ngươi có từng bẩm báo vương gia?"
Trương lang trung quỳ rạp trên đất, nghĩ tới ba người kia vừa rồi chịu không được cực hình tắt thở, rang va lập cập vào nhau nói ra tình hình thực tế: "Tỳ sương là kịch độc, ta nói muốn có trước xin phép vương gia mới được, nàng, nàng liền khóc quỳ xuống, nói là người trong lòng nàng từ nhỏ muốn cưới người khác, nàng muốn độc chết người nọ, ta không chịu đáp ứng, nàng, nàng cởi bỏ quần áo..."
Hướng Vân nhìn về phía nha hoàn một thân xiêm y vải mịn kia: "Ngẩng đầu lên."
Tiểu nha hoàn ngẩng đầu, mặt mày quả thật thanh tú, khóc lên điềm đạm đáng yêu.
Hướng Vân chỉ về phía hình cụ bên cạnh: "Ngươi bây giờ nói thật cho ta, ta có thể miễn cho ngươi một trận da thịt đau khổ."
Tiểu nha hoàn sợ tới mức cả người run rẩy, cúi đầu khóc lên: "Không phải, ta là cô nhi, vương phi trước khi xuất giá ta đã hầu hạ bên người vương phi, căn bản không có người trong lòng. Ngày đó vương phi đi khố phòng nhìn, đuổi mọi người ra ngoài, mệnh ta đi chỗ Trương lang trung hỏi tỳ sương, còn bảo ta không từ thủ đoạn bí mật đòi bằng được, bằng không sẽ bán ta vào kỹ viện. Ta thật sự không có cách nào mới nói dối Trương lang trung..."
"Kéo ra ngoài nghiệm thân." Hướng Vân đáp không hề có tình cảm.
Mất thời gian 2 tuần trà, thuộc hạ quay về hồi bẩm: "Đại nhân, nha hoàn kia quả thật không phải tấm thân xử nữ."
Hướng Vân gật đầu, lại cho người tra tấn tiếp, đến hơi thở cuối cùng hai người như cũ không phản cung, lúc này mới cho người kéo xuống, giữ lại chờ về sau Gia Hòa đế muốn tự mình thẩm vấn thì lại mang người ra.
Tỳ sương tra được, kế tiếp nên điều tra rõ Thành vương phi vì sao hạ độc, lại còn hạ độc như thế nào.
Hướng Vân thân làm chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, đối với tính nết gia đình huân quý trong kinh thành cơ bản rõ như lòng bàn tay. Lý Hoa Dung một nhà nữ quyến nổi danh nhất là đố kỵ. Lúc phát hiện thi thể thì Lý Hoa Dung lại mặc một bộ dạng như vậy, chỉ cần xác định độc quả thật là Lý Hoa Dung hạ, vậy chứng minh Lý Hoa Dung là bởi yêu sinh hận, thà rằng giết Thành vương cũng không nguyện cùng người hầu chung một chồng.
Một canh giờ sau, Hướng Vân vội vàng vào cung.
Gia Hòa đế nhắm mắt nằm ở trên giường rồng, Vạn Toàn cẩn thận hầu hạ bên người, huynh đệ Khang vương Từ Tấn Từ Hạo đứng ở một bên tận hiếu.
"Hoàng Thượng, Hướng chỉ huy sứ trở lại." Vạn Toàn nhẹ giọng gọi.
Gia Hòa đế mở choàng mắt, đôi mắt ửng đỏ: "Gọi vào."
Hướng Vân rất nhanh quỳ xuống trước giường rồng, nhìn Gia Hòa đế hồi bẩm: "Hoàng Thượng, thần đã điều tra rõ, Thành vương điện hạ và vương phi, trắc phi đều vì dùng tỳ sương mà chết, chỉ là vương phi tự sát, Thành vương điện hạ và trắc phi là bị vương phi hạ độc mưu sát."
Nói xong chi tiết báo cáo một lần về tử trạng của Lý Hoa Dung, nàng trước đó phái nha hoàn đi hỏi đòi tỳ sương, sau lại sắp xếp người tâm phúc giả vờ đi phòng bếp hỏi thăm tin tức, kì thực nhân lúc người ta không để ý bôi tỳ sương lên cốc rượu, "Hoàng Thượng, thần đã nhiều lần thẩm vấn, bảo đảm chắc chắn lời nói mấy người không ngoa, bởi vậy kết luận Thành vương phi không chịu được Thành vương điện hạ nghênh cưới người mới..."
"Độc phụ, độc phụ!"
Gia Hòa đế bỗng nhiên ngồi dậy, bi phẫn đan xen lẫn lộn, "độc phụ kia, Trẫm sớm nên muốn mệnh của nàng! Lão Ngũ coi trọng nàng như vậy, khắp nơi vì nàng suy nghĩ, nàng thế nhưng hạ độc..." Còn chưa nói dứt câu, lại phun ra một búng máu.
"Hoàng Thượng!"
"Phụ hoàng!"
Nhất thời, Sùng Chính điện đại loạn.
Thái y cứu tới nửa đêm, mới đem Gia Hòa đế từ Quỷ Môn quan quay về, chỉ là lão nhân gia khí huyết công tâm, phục dược liền ngủ, không còn tinh lực truy cứu.
Ba huynh đệ Từ Tấn tiếp tục quỳ ở trước giường trông giữ.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Khang vương lặng lẽ nhìn sang Từ Tấn bên cạnh, nhịn không được hoài nghi, lại không có chứng cớ, dù sao Cẩm Y vệ đã tra rõ ràng.
Từ Tấn nhìn lão nhân trên giường, nhìn như bình tĩnh, trong mắt phượng có sóng sáng chớp động, chỉ trong chớp mắt.
bên phải hắn, Từ Hạo cúi đầu, nhắm mắt, vẻ mặt là lệ. Chết rồi, đều chết rồi, người hại nàng đều chết rồi, nhưng hắn không có nửa phần sảng khoái vì thù lớn được báo. Hắn chỉ hận, hận chính mình vì sao muốn đi thị sát Hoàng Hà, nếu như không phải hắn một lòng muốn chứng minh chính mình, Oản Oản sẽ không xảy ra chuyện, cũng sẽ không có hết thảy sau đó...
Nhưng hiện tại hối hận cũng vô ích, hắn cùng nàng đã âm dương cách xa nhau.
Lúc tờ mờ sáng, Gia Hòa đế đột nhiên ho tỉnh.
Thái y đang chờ ngoài điện, nghe được động tĩnh vội chạy vào.
Đầu tiên là vì Quản Anh túng dục thương thân, sau lại trải qua nhi tử, sủng phi song trọng phản bội, Gia Hòa đế thân thể sớm yếu mệt. Hai năm nay thật vất vả dưỡng trở về được 3 phần, cũng chỉ là thoạt nhìn khí sắc không tệ, bên trong vẫn hư nhược như cũ. Hiện giờ đột ngột biết được tin cáo phó của nhi tử, người tóc bạc tiễn người tóc đen, nỗi khổ này người thường có thể nhịn? Lại thêm nhi tử là bị độc chết bởi một nữ nhân sớm đáng chết, Gia Hòa đế càng hận càng hối, phun máu hai lần, thân thể càng thêm không được.
Nhóm lang trung không còn cách nào khác, chỉ có tiếp tục dùng dược liệu danh quý bồi dưỡng, nói lạc quan có thể kéo đến cuối năm, nếu như lại phải chịu đả kích, chỉ sợ một hai tháng cũng khó có thể.
Thân thể của mình, chính mình rõ nhất, Gia Hòa đế ngược không uy hiếp các thái y đem hết toàn lực giúp hắn kéo dài, dùng dược xong, nhắm mắt nằm một trận, đột nhiên mở miệng nói: "Lão Nhị, lão Lục đều đi xuống đi."
Khang vương trong lòng nhảy dựng lên, bản năng nhìn về phía Từ Tấn, đầu quay một nửa, hắn cố gắng nhịn lại, lùi ra ngoài rời đi.
Từ Hạo quay người nhìn về phía Tứ ca, thấy mắt hắn nhìn phụ hoàng chỉ nhìn thẳng, biết lúc này hắn thần sắc hơi không đúng sẽ hại Tứ ca, cố nén lo lắng đi ra ngoài điện.
Gia Hòa đế để Vạn Toàn cũng đi ra ngoài.
Vạn Toàn cúi đầu đi.
Trong tẩm điện chỉ còn hai cha con.
Gia Hòa đế quay đầu, ánh mắt đục ngầu chăm chú nhìn nhi tử quỳ trước giường: "Cảnh Hành, ngươi nói thật cho Trẫm, là ngươi làm sao?"
Nhi tử thừa nhận, hắn cũng sẽ không đổi chủ ý, Đại Ngụy chỉ có giao cho lão Tứ hắn mới yên tâm.
Nhi tử phủ nhận, hắn liền tin tưởng, tin tưởng lão Ngũ thật sự là bị tiện nữ nhân kia độc chết.
Hắn chỉ muốn an lòng.