Chương 52: Tiêu Thiệu Củ
Edited by dzitconlonton
Nghe nói công chúa rơi xuống nước, thân là cữu cữu, ta nên đi thăm nàng.
Nàng đang lên Thượng Kinh để tránh nóng, ta không nhìn thấy người ở lều nỉ, ngược lại bắt gặp nàng đang nằm ngủ trên sườn cỏ.
Vị công chúa này là một trong những tiểu bối nử tử mà ta tiếp xúc khá nhiều, ta từng nghe người trong nhà nói tính để ta cưới Gia Luật Hoàn Cai, cũng không phải là không thể, cũng chỉ là có thêm một danh hiệu phò mã Đô úy trong nhiều chức quan nhàn rỗi mà thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, lần này nhìn thấy công chúa, nàng lại không biết ta, ngẫm lại bản tính hành động lúc trước của nàng, ta đoán nàng đang giả vờ.
Gặp lại Gia Luật Hoàn Cai là ở trong yến tiệc của phụ thân nàng, tiểu công chúa lúc trước dính nói muốn gả cho ta dường như đã lớn thật rồi, lúc nhìn thấy ta thì rất khách khí, nhưng mà tính nóng nảy của nàng vẫn còn rất nhiều.
Sau đó là ta và nàng bị mắc kẹt ở trên núi, đi đến hội đèn lồng, ta đưa nàng đi cưỡi ngựa … Sau rất nhiều chuyện, ta thấy mình thích nàng, hơn nữa có thể nhìn thấy nàng dường như cũng có ý như vậy với ta.
Vậy thì thật tốt, nàng tình ta nguyện, âu cũng là chuyện vui.
Nào ngờ Gia Luật Hoàn Cai nàng đột nhiên không vui, cũng vì ta là cữu cữu của nàng, là cữu cữu cùng họ.
Khiến Mãn Ca giấu được một lúc, nhưng không giấu được cả đời. Chỉ là chuyện này có liên quan gì đến chuyện gì đâu? Thông gia như vậy thì ở khắp Đại Khiết Đan này nơi nào mà chẳng có, Gia Luật Hoàn Cai chẳng lẽ đã quên mẫu thân nàng cũng gả cho cữu cữu sao? Nhưng xem ra nàng thật sự không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Quan trường, tình trường đều không được như ý, Tiêu Thiệu Củ ta thật sự là một người đáng thương.
Ở chung với nàng một thời gian dài, con đường phía trước của ta đột nhiên bừng sáng hơn, ta quyết tâm từ bỏ tất cả những gì mà ta đã tìm kiếm trước đó, cùng nàng bình an vượt qua quãng đời còn lại của mình.
Cho nên ngày đó trên đồng cỏ, ta ép nàng nhận rõ tâm tư của mình.
Ta chỉ muốn cưới nàng, nàng chỉ có thể gả cho ta, Bồ Đề Nô.
Bằng hữu cười ta nếu ta san sẻ vài phần tâm tư tình cảm cho chính sự thì bây giờ đã nắm trọng quyền trong tay từ lâu rồi.
Ta lắc đầu, không giống, nhưng may mắn là ta vẫn có quyền chủ động trong tình cảm.
Cuối cùng, Gia Luật Hoàn Cai nàng cũng gả cho ta rồi.
Bọn họ đều nói rằng ta trước đây mặt mày ủ dột, được thay thế bằng sự bình thản, đây là điều mà Gia Luật Hoàn Cai đã mang đến cho ta chăng.
Ta nghĩ, mình lớn tuổi hơn, nhưng vẫn có thể trải qua mười năm cùng công chúa, hai mươi năm thậm chí là ba mươi năm…
Cùng nàng quất ngựa trên thảo nguyên, lưu lạc bốn phương.
Ta đi cầu nguyện, quỳ gối trước Phật, lời hứa không giống với lời thề lúc trước.
“Tiêu Thiệu Củ con nửa đời tầm thường, chỉ có thể dùng mạng để bảo vệ thê tử Gia Luật Hoàn Cai đời đời kiếp kiếp chu toàn.”
Hai chúng ta nói chuyện với nhau vào đêm trăng, ta đang nằm trên bàn để tỉnh rượu, nhưng ta biết được một bí mật kinh người.
Gia Luật Hoàn Cai, thê tử của ta, là người đến từ một ngàn năm sau.
Ta còn biết được, tên nàng ở thế giới kia là Lưu Sở, tuy nghe mà không hiểu rõ những chuyện nàng nói, nhưng ta có thể cảm nhận được thế giới kia thật sự rất tốt đẹp, hơn cả Đào Nguyên.
Ta không sợ, nhưng lại đem điều này đặt ở trong tim ta, còn dự định nói với nàng trước khi ta đi.
Chỉ là không ngờ rằng ngày này đến nhanh như vậy.
Phong nhiệt bế phế đã bị lúc còn nhỏ, năm đó cũng có chút nguy hiểm, ai ngờ lần này lại thật sự không qua được.
Sau khi người Khiết Đan chết thì sẽ dùng mặt nạ vàng để phủ lên mặt, hy vọng sẽ bảo vệ linh hồn mình còn nguyên vẹn. Ta vốn không cầu xin những thứ xa vời này, chỉ nghĩ có lẽ như thế mới có thể đến thời đại của Bồ Đề Nô để xem một chút, sau đó ở đó dùng khoảng thời gian dài hơn để đợi nàng.
Chỉ tiếc rằng mình chỉ ở cùng tiểu cô nương được hai năm, tương lai đường dài, ta chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ đi tiếp.
Ta nằm trên giường, nhìn tiểu công chúa cố nén để không cho mình khóc, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, ta rất muốn ôm nàng, hôn nàng, nhưng ta đã không còn sức nữa rồi.
May mắn thay, ta không có nhiều hối tiếc trong cuộc đời.
Tạm biệt, cô công chúa nhỏ của ta.
……
Ta mở mắt ra, phát hiện mình là một em bé, xung quanh là một thế giới xa lạ, điều này không khỏi khiến ta có một suy đoán thú vị: Ta đã đến một ngàn năm sau.
Trong nhiều năm qua, ta đã hiểu sâu sắc về thế giới này, cũng tiếp xúc với ngôn ngữ và sự vật mới, hầu như tất cả mọi thứ rất khác với Đại Khiết Đan, và rất mới lạ.
Đồng thời, ta đã lật lịch sử thời nhà Liêu vô số lần, nội dung làm ta cảm thấy hoảng sợ.
Tiêu Nậu Cân quả nhiên thành công, hơn nữa… còn giết muội muội ta.
Tiêu Bồ Tát Ca, Tiêu Trác Bặc…
Nhìn những cái tên quen thuộc trong sách tương ứng với kết cục thê thảm, ta đột nhiên cảm thấy có chút may mắn rằng bản thân mình đã rút khỏi vũng nước đục kia từ sớm.
Trong sử sách không có tên ta, ta có thể được biết đến bởi vì ngôi mộ đó.
Ta mỉm cười tự giễu, quả nhiên, cuối cùng ta vẫn phụ thuộc vào cô công chúa nhỏ của ta, nhưng ta vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ là vì sao, Bồ Đề Nô cũng qua đời mấy tháng sau sau khi ta đi?
Trong xã hội được gọi là “hiện đại”, ta cũng đã tìm kiếm một tiểu cô nương, cô bé tên là Lưu Sở.
Nhưng vẫn mãi không tìm được, nhưng ta cũng không nản chí, trong bóng tối, ta vẫn luôn tin tưởng, mình và nàng vẫn còn có thể gặp lại nhau.
Ta đã đi về phía Bắc đến Thượng Kinh, hiện tại được gọi là Baarin Tả[1].
Thượng Kinh lúc trước đã biến mất trong thảo nguyên mênh mông, cùng với đó, còn có phồn hoa đã từng.
Ta đã quên mất chữ bùi ngủi trong tiếng Khiết Đan là gì, chỉ thấy cách đó không xa có một cô nương đột nhiên vui mừng chạy tới.
“Anh nói tiếng Khiết Đan à?” Cô hỏi.
Không biết tại sao, trái tim ta lại đập thình thịch.
Cô tự giới thiệu, nói mình tên là Lưu Bồ Đề, còn cố ý nói cho ta biết, nghe nói trước đó phần lớn hoàng tộc Gia Luật đều đổi họ thành họ Lưu.
Giống như, đang cố ý nhắc nhở cái gì đó…
“Lưu Sở.” Ta thấp giọng nói, chỉ nghe cô gái theo bản năng đáp một tiếng.
Một lát sau, ta thấy nàng đột nhiên lao về phía ta.
Ta nhắm mắt lại và ôm chặt lấy nàng.
Ta nhớ lại cuộc gặp gỡ “đầu tiên” của chúng ta vào một ngàn năm trước.
Cũng ở trên thảo nguyên, gió thu hiu hiu, mặt trời tươi sáng.
Mọi thứ đã trở lại.
[1] Baarin Tả: Tả kỳ Baarin, hoặc Bairin, là một tả kỳ của địa cấp thị Xích Phong, khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc. Kỳ nằm ở phía đông khu tự trị và cách trung tâm Xích Phong 195 kilômét về phía nam-tây nam. Phương ngữ Mông Cổ của khu vực kỳ được gọi là phương ngữ Baarin. (wikipedia)
Nghe nói công chúa rơi xuống nước, thân là cữu cữu, ta nên đi thăm nàng.
Nàng đang lên Thượng Kinh để tránh nóng, ta không nhìn thấy người ở lều nỉ, ngược lại bắt gặp nàng đang nằm ngủ trên sườn cỏ.
Vị công chúa này là một trong những tiểu bối nử tử mà ta tiếp xúc khá nhiều, ta từng nghe người trong nhà nói tính để ta cưới Gia Luật Hoàn Cai, cũng không phải là không thể, cũng chỉ là có thêm một danh hiệu phò mã Đô úy trong nhiều chức quan nhàn rỗi mà thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, lần này nhìn thấy công chúa, nàng lại không biết ta, ngẫm lại bản tính hành động lúc trước của nàng, ta đoán nàng đang giả vờ.
Gặp lại Gia Luật Hoàn Cai là ở trong yến tiệc của phụ thân nàng, tiểu công chúa lúc trước dính nói muốn gả cho ta dường như đã lớn thật rồi, lúc nhìn thấy ta thì rất khách khí, nhưng mà tính nóng nảy của nàng vẫn còn rất nhiều.
Sau đó là ta và nàng bị mắc kẹt ở trên núi, đi đến hội đèn lồng, ta đưa nàng đi cưỡi ngựa … Sau rất nhiều chuyện, ta thấy mình thích nàng, hơn nữa có thể nhìn thấy nàng dường như cũng có ý như vậy với ta.
Vậy thì thật tốt, nàng tình ta nguyện, âu cũng là chuyện vui.
Nào ngờ Gia Luật Hoàn Cai nàng đột nhiên không vui, cũng vì ta là cữu cữu của nàng, là cữu cữu cùng họ.
Khiến Mãn Ca giấu được một lúc, nhưng không giấu được cả đời. Chỉ là chuyện này có liên quan gì đến chuyện gì đâu? Thông gia như vậy thì ở khắp Đại Khiết Đan này nơi nào mà chẳng có, Gia Luật Hoàn Cai chẳng lẽ đã quên mẫu thân nàng cũng gả cho cữu cữu sao? Nhưng xem ra nàng thật sự không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Quan trường, tình trường đều không được như ý, Tiêu Thiệu Củ ta thật sự là một người đáng thương.
Ở chung với nàng một thời gian dài, con đường phía trước của ta đột nhiên bừng sáng hơn, ta quyết tâm từ bỏ tất cả những gì mà ta đã tìm kiếm trước đó, cùng nàng bình an vượt qua quãng đời còn lại của mình.
Cho nên ngày đó trên đồng cỏ, ta ép nàng nhận rõ tâm tư của mình.
Ta chỉ muốn cưới nàng, nàng chỉ có thể gả cho ta, Bồ Đề Nô.
Bằng hữu cười ta nếu ta san sẻ vài phần tâm tư tình cảm cho chính sự thì bây giờ đã nắm trọng quyền trong tay từ lâu rồi.
Ta lắc đầu, không giống, nhưng may mắn là ta vẫn có quyền chủ động trong tình cảm.
Cuối cùng, Gia Luật Hoàn Cai nàng cũng gả cho ta rồi.
Bọn họ đều nói rằng ta trước đây mặt mày ủ dột, được thay thế bằng sự bình thản, đây là điều mà Gia Luật Hoàn Cai đã mang đến cho ta chăng.
Ta nghĩ, mình lớn tuổi hơn, nhưng vẫn có thể trải qua mười năm cùng công chúa, hai mươi năm thậm chí là ba mươi năm…
Cùng nàng quất ngựa trên thảo nguyên, lưu lạc bốn phương.
Ta đi cầu nguyện, quỳ gối trước Phật, lời hứa không giống với lời thề lúc trước.
“Tiêu Thiệu Củ con nửa đời tầm thường, chỉ có thể dùng mạng để bảo vệ thê tử Gia Luật Hoàn Cai đời đời kiếp kiếp chu toàn.”
Hai chúng ta nói chuyện với nhau vào đêm trăng, ta đang nằm trên bàn để tỉnh rượu, nhưng ta biết được một bí mật kinh người.
Gia Luật Hoàn Cai, thê tử của ta, là người đến từ một ngàn năm sau.
Ta còn biết được, tên nàng ở thế giới kia là Lưu Sở, tuy nghe mà không hiểu rõ những chuyện nàng nói, nhưng ta có thể cảm nhận được thế giới kia thật sự rất tốt đẹp, hơn cả Đào Nguyên.
Ta không sợ, nhưng lại đem điều này đặt ở trong tim ta, còn dự định nói với nàng trước khi ta đi.
Chỉ là không ngờ rằng ngày này đến nhanh như vậy.
Phong nhiệt bế phế đã bị lúc còn nhỏ, năm đó cũng có chút nguy hiểm, ai ngờ lần này lại thật sự không qua được.
Sau khi người Khiết Đan chết thì sẽ dùng mặt nạ vàng để phủ lên mặt, hy vọng sẽ bảo vệ linh hồn mình còn nguyên vẹn. Ta vốn không cầu xin những thứ xa vời này, chỉ nghĩ có lẽ như thế mới có thể đến thời đại của Bồ Đề Nô để xem một chút, sau đó ở đó dùng khoảng thời gian dài hơn để đợi nàng.
Chỉ tiếc rằng mình chỉ ở cùng tiểu cô nương được hai năm, tương lai đường dài, ta chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ đi tiếp.
Ta nằm trên giường, nhìn tiểu công chúa cố nén để không cho mình khóc, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, ta rất muốn ôm nàng, hôn nàng, nhưng ta đã không còn sức nữa rồi.
May mắn thay, ta không có nhiều hối tiếc trong cuộc đời.
Tạm biệt, cô công chúa nhỏ của ta.
……
Ta mở mắt ra, phát hiện mình là một em bé, xung quanh là một thế giới xa lạ, điều này không khỏi khiến ta có một suy đoán thú vị: Ta đã đến một ngàn năm sau.
Trong nhiều năm qua, ta đã hiểu sâu sắc về thế giới này, cũng tiếp xúc với ngôn ngữ và sự vật mới, hầu như tất cả mọi thứ rất khác với Đại Khiết Đan, và rất mới lạ.
Đồng thời, ta đã lật lịch sử thời nhà Liêu vô số lần, nội dung làm ta cảm thấy hoảng sợ.
Tiêu Nậu Cân quả nhiên thành công, hơn nữa… còn giết muội muội ta.
Tiêu Bồ Tát Ca, Tiêu Trác Bặc…
Nhìn những cái tên quen thuộc trong sách tương ứng với kết cục thê thảm, ta đột nhiên cảm thấy có chút may mắn rằng bản thân mình đã rút khỏi vũng nước đục kia từ sớm.
Trong sử sách không có tên ta, ta có thể được biết đến bởi vì ngôi mộ đó.
Ta mỉm cười tự giễu, quả nhiên, cuối cùng ta vẫn phụ thuộc vào cô công chúa nhỏ của ta, nhưng ta vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ là vì sao, Bồ Đề Nô cũng qua đời mấy tháng sau sau khi ta đi?
Trong xã hội được gọi là “hiện đại”, ta cũng đã tìm kiếm một tiểu cô nương, cô bé tên là Lưu Sở.
Nhưng vẫn mãi không tìm được, nhưng ta cũng không nản chí, trong bóng tối, ta vẫn luôn tin tưởng, mình và nàng vẫn còn có thể gặp lại nhau.
Ta đã đi về phía Bắc đến Thượng Kinh, hiện tại được gọi là Baarin Tả[1].
Thượng Kinh lúc trước đã biến mất trong thảo nguyên mênh mông, cùng với đó, còn có phồn hoa đã từng.
Ta đã quên mất chữ bùi ngủi trong tiếng Khiết Đan là gì, chỉ thấy cách đó không xa có một cô nương đột nhiên vui mừng chạy tới.
“Anh nói tiếng Khiết Đan à?” Cô hỏi.
Không biết tại sao, trái tim ta lại đập thình thịch.
Cô tự giới thiệu, nói mình tên là Lưu Bồ Đề, còn cố ý nói cho ta biết, nghe nói trước đó phần lớn hoàng tộc Gia Luật đều đổi họ thành họ Lưu.
Giống như, đang cố ý nhắc nhở cái gì đó…
“Lưu Sở.” Ta thấp giọng nói, chỉ nghe cô gái theo bản năng đáp một tiếng.
Một lát sau, ta thấy nàng đột nhiên lao về phía ta.
Ta nhắm mắt lại và ôm chặt lấy nàng.
Ta nhớ lại cuộc gặp gỡ “đầu tiên” của chúng ta vào một ngàn năm trước.
Cũng ở trên thảo nguyên, gió thu hiu hiu, mặt trời tươi sáng.
Mọi thứ đã trở lại.
[1] Baarin Tả: Tả kỳ Baarin, hoặc Bairin, là một tả kỳ của địa cấp thị Xích Phong, khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc. Kỳ nằm ở phía đông khu tự trị và cách trung tâm Xích Phong 195 kilômét về phía nam-tây nam. Phương ngữ Mông Cổ của khu vực kỳ được gọi là phương ngữ Baarin. (wikipedia)