Chương 36: Đôi Chút Ghen Tuông
Tin tức họ Đoàn và họ Trần bị triệu đến Châu phủ đã lan rộng khắp châu Liêu Trúc từ sớm, dân chúng ai nấy đều trông ngóng xem kết cục sẽ định ra sao.
Dẫu rằng Chỉ Ni biết Trần Hành và Phương Liên chắc chắn sẽ không tránh được tội nên cũng không quan tâm cho lắm. Nói cho cùng thì cũng chẳng liên quan đến mình.
[Các người biết không, nhà họ Trần, họ Đoàn trên mười hai tuổi đều bị lưu đày cả, Trần Hành vì gánh tội thay lão Đoàn mà bị phạt trượng, còn Phương Liên nghe đâu đã phạm tội bất kính với bề trên nên bị cắt lưỡi, đánh chết rồi.]
Trên đường hái thuốc trở về đã nghe người người cùng bàn tán rất rôm rả. Dù không muốn cũng đã nghe đầy cả hai tai.
Về đến nhà không bao lâu thì Lê Dực Định cũng đã trở lại. Thấy hắn đang đi vào thì Chỉ Ni đã xuống bếp lấy lên một đĩa bánh đậu xanh và pha một ấm trà mới.
Lúc quay lại tiền sảnh thì Lê Dực Định đã đi vào rồi nên Chỉ Ni đã đặt đĩa bánh và ấm trà lên bàn, nói:
- Cả ngày xử lý công vụ ắt Đại vương đã mệt, thần nữ có một ít bánh đậu xanh và trà ướp hoa lài, kính mời Đại vương dùng một ít.
Lê Dực Định đưa mắt nhìn Chỉ Ni. Thấy nàng vẫn bình tĩnh như chưa biết gì thì trầm tư nghĩ ngợi. Tin đồn vang xa khắp tứ phương, chẳng lẽ nàng không hay biết chi ư?
Thấy nàng không nói, hắn mở lời hỏi:
- Bên ngoài không biết có gì mà mọi người rôm rả quá. Nàng biết không?
Nàng ngập ngừng một lúc rồi đáp:
- Dạ bẩm, thần nữ nghe phong thanh là chuyện ở Châu phủ.
- Nàng ngồi đi!
Chỉ Ni ngồi xuống ở ghế bên cạnh, tiện tay rót cho hắn một tách trà.
Vừa rồi Trần Hành đã bị phạt trượng xong, trong lúc sống không bằng chết vậy mà hắn vẫn khẩn thiết van xin Dương Hựu hãy chuyển giúp một lời đến Lê Dực Định, mong rằng hắn hãy chiếu cố Chỉ Ni. Dẫu không biết mối quan hệ giữa hai người họ ra sao nhưng Lê Dực Định có thể thấy tâm ý của Trần Hành lúc nào cũng hướng về nàng.
Siết chặt tách trà, Lê Dực Định trầm giọng:
- Trần Hành, hắn rất quan tâm đến nàng.
Nghe hắn nói như vậy, Chỉ Ni có đôi chút hoảng hốt nơi đáy mắt. Đã có chuyện gì mà lại nói ra những lời như vậy?
Nàng cười gượng và đáp:
- Đại vương đừng doạ thần nữ, Trần Hành đã thành gia lập thất, người nên quan tâm nhất là Phương Liên mới phải.
Hắn kiên định:
- Trong tâm nàng có hắn.
Nhận ra sự dao động trong ánh mắt của Chỉ Ni, Lê Dực Định không biết lửa giận từ đâu trong lòng cứ mãi nhen nhóm. Cực kỳ khó chịu! Hắn khó chịu khi thấy nàng trong bộ dạng cam chịu như thế này.
Trong tâm nàng quả thật từng có Trần Hành, nhưng mọi chuyện cũng đã là gần một năm về trước. Bấy chừ thấy hắn lâm vào cảnh khốn cùng nên bản thân có chút mủi lòng, tự thấy xót xa.
Nhìn Chỉ Ni trở nên trầm mặc. Lê Dực Định không muốn bản thân làm nữ nhân ấy càng thêm tổn thương và rạch thêm cho nàng một vết thương lòng nên đã đứng dậy nói vài câu rồi quay lưng rời đi:
- Ngày mai đã là giao thừa, nàng cứ ở đây cùng Lưu y sĩ đón Tết. Mùng hai ta sẽ quay lại đón nàng đến Kinh thành.
Chỉ Ni giương mắt nhìn bóng dáng to cao cứ như vậy mà dần khuất. Thật không biết vì sao trong lòng lại đau nhói như thế này. Và chính nàng cũng không hiểu bản thân đang đau lòng vì điều gì nữa.
Vì Trần Hành bị lưu đày vĩnh viễn ở biên cương? Không! Trong lòng nàng từ lâu đã không còn hắn.
Chẳng lẽ… Vì sự thất vọng của Lê Dực Định đối với mình hay sao? Nàng không nghĩ được và cũng không có thân phận gì để nam nhân ấy phải bận tâm.
Chỉ Ni rất muốn nói với hắn rằng trong lòng mình bây giờ hoàn toàn không chứa bất kỳ hồi ức nào về Trần Hành cả. Nhưng chẳng hiểu sao lại rất khó mở lời.
…
Vân Âm Nguyên phi bị cấm túc hơn một tháng cho đến khi Dự Gia lập thêm đại công mới được Hoàng đế chấp thuận cho ra ngoài.
Dẫu rằng bị cấm túc nhưng với người luôn mang chí hướng với lên cao thì làm sao ngồi yên một chỗ. Trong một tháng qua nàng ta đã suy tính rất nhiều, đấu đá bao nhiêu năm vẫn không thể lôi Hoàng hậu xuống nước, bấy giờ nên suy tính kỹ càng hơn, giáng một cú khiến Hoàng hậu không thể nào trở mình.
Cầm lấy tách trà ấm nóng, Vân Âm Nguyên phi chưa kịp uống một ngụm thì cung nữ thân cận đã vội vã đi từ bên ngoài vào và nhỏ giọng:
- Dạ bẩm Bà, Lễ bộ thị lang Dự đại nhân muốn đưa trưởng nữ của mình vào cung làm hậu phi.
- Thật sao?
Cung nữ không dám nói thêm gì, chỉ vội vàng gật đầu đáp trả.
[Xoảng!]
Tách trà trên tay bị ném xuống đất vỡ tan, khói vẫn còn bay lên nghi ngút. Vân Âm Nguyên phi tức giận đến mức thanh sắc đã tối sầm, đôi mày liễu cũng nhíu chặt.
Vân Âm Nguyên phi nghiến răng:
- Hắn dám? Bổn cung vẫn còn sống sờ sờ ở đây, hắn thân là em trai lại dám ngang nhiên làm càn làm quấy.
- Bà hãy bớt giận, cẩn thận ảnh hưởng đến ngọc thể.
- Ngươi nói xem, bổn cung làm sao không giận?
Nguyên phi đứng dậy, bước đến chậu hoa đỗ quyên được tiến cống từ phương Bắc. Nhìn sắc đỏ của cánh hoa, bàn tay ngọc ngà đưa lên xoa nhẹ.
- Hắn vốn muốn đưa người vào Đông cung nhưng bổn cung một mực ngăn cản. Ta và Hoàng hậu đấu đá bao năm, nhỡ chẳng may có bất trắc há chẳng phải liên lụy cháu gái và cả gia thất của hắn. Bấy chừ không thể vào Đông Cung thì muốn bước chân vào Cung cấm, hắn không những cầu vinh hoa phú quý mà còn muốn thăm dò thánh ý của Bệ hạ, cầu được công danh. Đúng là một kẻ ngu si hồ đồ.
Ngắt một bông hoa kém sắc nhất, trong đáy mắt chứa đầy ánh nhìn xa xăm.
- Nếu như hắn muốn đưa vào Cung thì bổn cung vẫn có cách ngăn cản. Khi nào Dự Mi Lan ta còn sống thì Dự gia chỉ có mỗi mình ta là hậu phi của Bệ hạ, cũng là Nguyên phi duy nhất của Dự gia. Ngươi mang một chiếc vòng ngọc của bổn cung đến tặng cho biểu điệt, nói với nó, bổn cung rất trông chờ nó nhập Cung. Còn Dự Khắc Đề tính kế với bổn cung, niệm tình là chị em một nhà, nên chừa cho hắn một con đường sống trước đã. Sau này ắt sẽ còn nhiều chuyện để tính toán.
- Dạ!
Cung nữ chưa lui ra ngoài thì đã có một cung nữ khác đi vào, thưa:
- Bẩm Bà, Diệp Xuân Thứ phi đến vấn an người.
Vân Âm Nguyên phi đảo mắt một vòng rồi trưng ra nụ cười khó hiểu.
- Đến đúng lúc lắm!
Theo lời của cung nữ, Diệp Xuân Thứ phi đã đứng đợi Vân Âm Nguyên phi ở tiền điện.
Phải đợi hết một tuần hương thì Vân Âm Nguyên phi mới đi ra, dáng vẻ ung dung, nhàn nhã vô cùng.
Diệp Xuân Thứ phi thấy Vân Âm Nguyên phi đã đến thì thấp người hành lễ theo quy củ.
- Tần thiếp xin vấn an Bà phi Nguyên.
- Miễn lễ! Ngồi đi!
Nguyên phi ngồi xuống chiếc ghế dác bạc ở giữa tiền điện còn Thứ phi thì ngồi xuống chiếc ghế ở dãy bên trái.
Vừa ngồi xuống thì Thứ phi đã cất lời:
- Tần thiếp đang ở Yên Nhiên Điện cầu phúc thì biết được Bệ hạ bãi bỏ lệnh cấm túc cho Bà nên đã thỉnh một bùa bình an của đại sư mang đến đây, mong Bà luôn được vạn phúc.
Vân Âm Nguyên phi cười khẩy:
- Ha! Chẳng phải ở yến tiệc hôm đó ngươi đổ dầu vào lửa một cách trơn tru lắm sao? Bấy giờ còn dám đến trước mặt bổn cung à?
- Tần thiếp chỉ nói ra điều mình nghi hoặc nhất thời. Vả lại thập nhất cũng vừa lập được công lao hiển hách, còn là hài tử của Cát Nhã Nguyên phi, tần thiếp không thể không lo lắng.
Diệp Xuân Thứ phi cầm lấy lá bùa bình an rồi nói tiếp:
- Tần thiếp không có phúc đức dày như Bà phi Nguyên, vừa tính toán đối ngoại lại phòng bị thêm người nhà. Thấy Bà cực đà quá cực, khổ đà quá khổ nên mới cố ý xin lá bùa này, cầu cho Bà lòng vững tâm an.
Vân Âm Nguyên phi siết tay nắm chặt thành ghế:
- Ý của ngươi là gì?
Diệp Xuân Thứ phi bật cười nhẹ nhàng nhưng nó như cái tát đau điếng dành cho Vân Âm Nguyên phi.
- Chẳng lẽ Bà chưa biết chuyện Lễ bộ thị lang Dự đại nhân muốn trưởng nữ tiến Cung nên đã đến phủ gia của tần thiếp đưa vào không ít vàng bạc nhưng đều đã bị từ chối. Không biết bấy giờ liệu đã với tay đến phủ gia của Lệnh bà hay chưa? Nếu Bệ hạ biết chuyện này há chẳng phải Dự gia sẽ gánh trọng tội. Không phải nương nương và Dự đại nhân là chị em một nhà sao? Sao ngài ấy lại không nhờ vả người để dễ bề chiếu cố?
- Diệp Xuân! Ngươi đừng có ở đây giở trò li gián, chuyện nhà của bổn cung không đến lượt của ngươi xen vào. Bổn cung phải nghỉ ngơi, Hà Diễm, tiễn Thứ phi cho đàng hoàng.
- Bà đừng giận, hãy bảo trọng ngọc thể, sắp tới còn phải đón biểu điệt vào Cung dạy dỗ quy tắc cho vừa thánh tâm Bệ hạ. Tần thiếp cáo lui!
Diệp Xuân Thứ phi hành lễ xong thì ung dung bước ra ngoài, trên môi cũng nở một nụ cười thoả mãn. Chuyện Dự Khắc Đề muốn tiến cử trưởng nữ nhập Cung chính là do Diệp Xuân Thứ phi sai người tiếp cận, cố ý nói phong thanh cho hắn nghe. Với một người tham hư vinh như Dự Khắc Đề thì không khó để chui đầu vào bẫy.
Không phải là người bày mưu tính kế để nhận lấy thánh sủng, cũng không ham đấu đá tranh giành. Nàng cũng không mong hài tử của mình trèo quá cao, không cần là người đại tài cứu Quốc, chỉ cần nó sống tốt, không hổ thẹn với lương tâm là được.
Nhưng bao năm nay Cát Nhã Nguyên phi đã ra đi trong ấm ức, hàm oan không gột rửa được sạch hoàn toàn. Những người nào liên quan đến cái chết thương tâm ấy đều phải ngày ngày không thể yên ổn, sống không bằng chết. Hoàng hậu, Vân Âm Nguyên phi, từng người họ đều phải bồi táng theo Cát Nhã Nguyên phi. Cả đời này nàng chỉ có nàng ấy là tri kỷ, ắt nhiên sẽ không thể nào ngồi yên nhìn những kẻ kia ngày ngày sống trong an bình.
Dẫu rằng Chỉ Ni biết Trần Hành và Phương Liên chắc chắn sẽ không tránh được tội nên cũng không quan tâm cho lắm. Nói cho cùng thì cũng chẳng liên quan đến mình.
[Các người biết không, nhà họ Trần, họ Đoàn trên mười hai tuổi đều bị lưu đày cả, Trần Hành vì gánh tội thay lão Đoàn mà bị phạt trượng, còn Phương Liên nghe đâu đã phạm tội bất kính với bề trên nên bị cắt lưỡi, đánh chết rồi.]
Trên đường hái thuốc trở về đã nghe người người cùng bàn tán rất rôm rả. Dù không muốn cũng đã nghe đầy cả hai tai.
Về đến nhà không bao lâu thì Lê Dực Định cũng đã trở lại. Thấy hắn đang đi vào thì Chỉ Ni đã xuống bếp lấy lên một đĩa bánh đậu xanh và pha một ấm trà mới.
Lúc quay lại tiền sảnh thì Lê Dực Định đã đi vào rồi nên Chỉ Ni đã đặt đĩa bánh và ấm trà lên bàn, nói:
- Cả ngày xử lý công vụ ắt Đại vương đã mệt, thần nữ có một ít bánh đậu xanh và trà ướp hoa lài, kính mời Đại vương dùng một ít.
Lê Dực Định đưa mắt nhìn Chỉ Ni. Thấy nàng vẫn bình tĩnh như chưa biết gì thì trầm tư nghĩ ngợi. Tin đồn vang xa khắp tứ phương, chẳng lẽ nàng không hay biết chi ư?
Thấy nàng không nói, hắn mở lời hỏi:
- Bên ngoài không biết có gì mà mọi người rôm rả quá. Nàng biết không?
Nàng ngập ngừng một lúc rồi đáp:
- Dạ bẩm, thần nữ nghe phong thanh là chuyện ở Châu phủ.
- Nàng ngồi đi!
Chỉ Ni ngồi xuống ở ghế bên cạnh, tiện tay rót cho hắn một tách trà.
Vừa rồi Trần Hành đã bị phạt trượng xong, trong lúc sống không bằng chết vậy mà hắn vẫn khẩn thiết van xin Dương Hựu hãy chuyển giúp một lời đến Lê Dực Định, mong rằng hắn hãy chiếu cố Chỉ Ni. Dẫu không biết mối quan hệ giữa hai người họ ra sao nhưng Lê Dực Định có thể thấy tâm ý của Trần Hành lúc nào cũng hướng về nàng.
Siết chặt tách trà, Lê Dực Định trầm giọng:
- Trần Hành, hắn rất quan tâm đến nàng.
Nghe hắn nói như vậy, Chỉ Ni có đôi chút hoảng hốt nơi đáy mắt. Đã có chuyện gì mà lại nói ra những lời như vậy?
Nàng cười gượng và đáp:
- Đại vương đừng doạ thần nữ, Trần Hành đã thành gia lập thất, người nên quan tâm nhất là Phương Liên mới phải.
Hắn kiên định:
- Trong tâm nàng có hắn.
Nhận ra sự dao động trong ánh mắt của Chỉ Ni, Lê Dực Định không biết lửa giận từ đâu trong lòng cứ mãi nhen nhóm. Cực kỳ khó chịu! Hắn khó chịu khi thấy nàng trong bộ dạng cam chịu như thế này.
Trong tâm nàng quả thật từng có Trần Hành, nhưng mọi chuyện cũng đã là gần một năm về trước. Bấy chừ thấy hắn lâm vào cảnh khốn cùng nên bản thân có chút mủi lòng, tự thấy xót xa.
Nhìn Chỉ Ni trở nên trầm mặc. Lê Dực Định không muốn bản thân làm nữ nhân ấy càng thêm tổn thương và rạch thêm cho nàng một vết thương lòng nên đã đứng dậy nói vài câu rồi quay lưng rời đi:
- Ngày mai đã là giao thừa, nàng cứ ở đây cùng Lưu y sĩ đón Tết. Mùng hai ta sẽ quay lại đón nàng đến Kinh thành.
Chỉ Ni giương mắt nhìn bóng dáng to cao cứ như vậy mà dần khuất. Thật không biết vì sao trong lòng lại đau nhói như thế này. Và chính nàng cũng không hiểu bản thân đang đau lòng vì điều gì nữa.
Vì Trần Hành bị lưu đày vĩnh viễn ở biên cương? Không! Trong lòng nàng từ lâu đã không còn hắn.
Chẳng lẽ… Vì sự thất vọng của Lê Dực Định đối với mình hay sao? Nàng không nghĩ được và cũng không có thân phận gì để nam nhân ấy phải bận tâm.
Chỉ Ni rất muốn nói với hắn rằng trong lòng mình bây giờ hoàn toàn không chứa bất kỳ hồi ức nào về Trần Hành cả. Nhưng chẳng hiểu sao lại rất khó mở lời.
…
Vân Âm Nguyên phi bị cấm túc hơn một tháng cho đến khi Dự Gia lập thêm đại công mới được Hoàng đế chấp thuận cho ra ngoài.
Dẫu rằng bị cấm túc nhưng với người luôn mang chí hướng với lên cao thì làm sao ngồi yên một chỗ. Trong một tháng qua nàng ta đã suy tính rất nhiều, đấu đá bao nhiêu năm vẫn không thể lôi Hoàng hậu xuống nước, bấy giờ nên suy tính kỹ càng hơn, giáng một cú khiến Hoàng hậu không thể nào trở mình.
Cầm lấy tách trà ấm nóng, Vân Âm Nguyên phi chưa kịp uống một ngụm thì cung nữ thân cận đã vội vã đi từ bên ngoài vào và nhỏ giọng:
- Dạ bẩm Bà, Lễ bộ thị lang Dự đại nhân muốn đưa trưởng nữ của mình vào cung làm hậu phi.
- Thật sao?
Cung nữ không dám nói thêm gì, chỉ vội vàng gật đầu đáp trả.
[Xoảng!]
Tách trà trên tay bị ném xuống đất vỡ tan, khói vẫn còn bay lên nghi ngút. Vân Âm Nguyên phi tức giận đến mức thanh sắc đã tối sầm, đôi mày liễu cũng nhíu chặt.
Vân Âm Nguyên phi nghiến răng:
- Hắn dám? Bổn cung vẫn còn sống sờ sờ ở đây, hắn thân là em trai lại dám ngang nhiên làm càn làm quấy.
- Bà hãy bớt giận, cẩn thận ảnh hưởng đến ngọc thể.
- Ngươi nói xem, bổn cung làm sao không giận?
Nguyên phi đứng dậy, bước đến chậu hoa đỗ quyên được tiến cống từ phương Bắc. Nhìn sắc đỏ của cánh hoa, bàn tay ngọc ngà đưa lên xoa nhẹ.
- Hắn vốn muốn đưa người vào Đông cung nhưng bổn cung một mực ngăn cản. Ta và Hoàng hậu đấu đá bao năm, nhỡ chẳng may có bất trắc há chẳng phải liên lụy cháu gái và cả gia thất của hắn. Bấy chừ không thể vào Đông Cung thì muốn bước chân vào Cung cấm, hắn không những cầu vinh hoa phú quý mà còn muốn thăm dò thánh ý của Bệ hạ, cầu được công danh. Đúng là một kẻ ngu si hồ đồ.
Ngắt một bông hoa kém sắc nhất, trong đáy mắt chứa đầy ánh nhìn xa xăm.
- Nếu như hắn muốn đưa vào Cung thì bổn cung vẫn có cách ngăn cản. Khi nào Dự Mi Lan ta còn sống thì Dự gia chỉ có mỗi mình ta là hậu phi của Bệ hạ, cũng là Nguyên phi duy nhất của Dự gia. Ngươi mang một chiếc vòng ngọc của bổn cung đến tặng cho biểu điệt, nói với nó, bổn cung rất trông chờ nó nhập Cung. Còn Dự Khắc Đề tính kế với bổn cung, niệm tình là chị em một nhà, nên chừa cho hắn một con đường sống trước đã. Sau này ắt sẽ còn nhiều chuyện để tính toán.
- Dạ!
Cung nữ chưa lui ra ngoài thì đã có một cung nữ khác đi vào, thưa:
- Bẩm Bà, Diệp Xuân Thứ phi đến vấn an người.
Vân Âm Nguyên phi đảo mắt một vòng rồi trưng ra nụ cười khó hiểu.
- Đến đúng lúc lắm!
Theo lời của cung nữ, Diệp Xuân Thứ phi đã đứng đợi Vân Âm Nguyên phi ở tiền điện.
Phải đợi hết một tuần hương thì Vân Âm Nguyên phi mới đi ra, dáng vẻ ung dung, nhàn nhã vô cùng.
Diệp Xuân Thứ phi thấy Vân Âm Nguyên phi đã đến thì thấp người hành lễ theo quy củ.
- Tần thiếp xin vấn an Bà phi Nguyên.
- Miễn lễ! Ngồi đi!
Nguyên phi ngồi xuống chiếc ghế dác bạc ở giữa tiền điện còn Thứ phi thì ngồi xuống chiếc ghế ở dãy bên trái.
Vừa ngồi xuống thì Thứ phi đã cất lời:
- Tần thiếp đang ở Yên Nhiên Điện cầu phúc thì biết được Bệ hạ bãi bỏ lệnh cấm túc cho Bà nên đã thỉnh một bùa bình an của đại sư mang đến đây, mong Bà luôn được vạn phúc.
Vân Âm Nguyên phi cười khẩy:
- Ha! Chẳng phải ở yến tiệc hôm đó ngươi đổ dầu vào lửa một cách trơn tru lắm sao? Bấy giờ còn dám đến trước mặt bổn cung à?
- Tần thiếp chỉ nói ra điều mình nghi hoặc nhất thời. Vả lại thập nhất cũng vừa lập được công lao hiển hách, còn là hài tử của Cát Nhã Nguyên phi, tần thiếp không thể không lo lắng.
Diệp Xuân Thứ phi cầm lấy lá bùa bình an rồi nói tiếp:
- Tần thiếp không có phúc đức dày như Bà phi Nguyên, vừa tính toán đối ngoại lại phòng bị thêm người nhà. Thấy Bà cực đà quá cực, khổ đà quá khổ nên mới cố ý xin lá bùa này, cầu cho Bà lòng vững tâm an.
Vân Âm Nguyên phi siết tay nắm chặt thành ghế:
- Ý của ngươi là gì?
Diệp Xuân Thứ phi bật cười nhẹ nhàng nhưng nó như cái tát đau điếng dành cho Vân Âm Nguyên phi.
- Chẳng lẽ Bà chưa biết chuyện Lễ bộ thị lang Dự đại nhân muốn trưởng nữ tiến Cung nên đã đến phủ gia của tần thiếp đưa vào không ít vàng bạc nhưng đều đã bị từ chối. Không biết bấy giờ liệu đã với tay đến phủ gia của Lệnh bà hay chưa? Nếu Bệ hạ biết chuyện này há chẳng phải Dự gia sẽ gánh trọng tội. Không phải nương nương và Dự đại nhân là chị em một nhà sao? Sao ngài ấy lại không nhờ vả người để dễ bề chiếu cố?
- Diệp Xuân! Ngươi đừng có ở đây giở trò li gián, chuyện nhà của bổn cung không đến lượt của ngươi xen vào. Bổn cung phải nghỉ ngơi, Hà Diễm, tiễn Thứ phi cho đàng hoàng.
- Bà đừng giận, hãy bảo trọng ngọc thể, sắp tới còn phải đón biểu điệt vào Cung dạy dỗ quy tắc cho vừa thánh tâm Bệ hạ. Tần thiếp cáo lui!
Diệp Xuân Thứ phi hành lễ xong thì ung dung bước ra ngoài, trên môi cũng nở một nụ cười thoả mãn. Chuyện Dự Khắc Đề muốn tiến cử trưởng nữ nhập Cung chính là do Diệp Xuân Thứ phi sai người tiếp cận, cố ý nói phong thanh cho hắn nghe. Với một người tham hư vinh như Dự Khắc Đề thì không khó để chui đầu vào bẫy.
Không phải là người bày mưu tính kế để nhận lấy thánh sủng, cũng không ham đấu đá tranh giành. Nàng cũng không mong hài tử của mình trèo quá cao, không cần là người đại tài cứu Quốc, chỉ cần nó sống tốt, không hổ thẹn với lương tâm là được.
Nhưng bao năm nay Cát Nhã Nguyên phi đã ra đi trong ấm ức, hàm oan không gột rửa được sạch hoàn toàn. Những người nào liên quan đến cái chết thương tâm ấy đều phải ngày ngày không thể yên ổn, sống không bằng chết. Hoàng hậu, Vân Âm Nguyên phi, từng người họ đều phải bồi táng theo Cát Nhã Nguyên phi. Cả đời này nàng chỉ có nàng ấy là tri kỷ, ắt nhiên sẽ không thể nào ngồi yên nhìn những kẻ kia ngày ngày sống trong an bình.