Chương : 247
CHƯƠNG 247: ĐÂY CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ TRÒ ĐÙA
Mấy người bọn họ mới thở một hơi nhẹ nhõm, hóa ra là nói đùa à.
“Đây cũng không phải là trò đùa.” Lê Hiếu Nhật gắp một con tôm hùm bỏ vào trong chén, tiếp tục bóc vỏ, hờ hững nhìn tất cả mọi người một chút.
Kiều Minh Anh ngồi ở bên cạnh không hề hay biết gì mà phối hợp ăn phần ăn của mình, thịt cua ngon ngọt, cô còn không đủ miệng ăn thì làm gì có thời gian rảnh rỗi để quan tâm bọn họ nhìn mình như thế nào.
Bầu không khí vừa mới được làm dịu lại trở nên yên tĩnh một lần nữa, giám đốc lấy cái khăn mang theo ở trong người ra lau mồ hôi, nhìn Lê Hiếu Nhật một chút, phát hiện anh cũng không hề không vui vẻ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ăn cơm đi ăn cơm đi, không ăn là sẽ nguội đó.”
Nghe thấy giám đốc nói câu này, những người kia cũng không suy nghĩ cái gì nữa liền chuẩn bị ăn cơm.
Rốt cuộc thì bầu không khí trên bàn ăn cũng đã khá hơn được một chút, giống như một bữa ăn náo nhiệt.
Nhưng mà ánh mắt của những người đó cứ đảo qua đảo lại giữa Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh, càng nhìn càng cảm thấy lạnh lẽo.
Trong lời đồn, Lê Hiếu Nhật lạnh lùng kiêu ngạo, giữ mình trong sạch, chưa từng gần với phụ nữ, từng có một lần bị nghi ngờ là có sở thích đặc biệt.
Thế nhưng dựa vào tình hình trước mắt thì xem ra anh cũng không phải là không gần với phụ nữ, cũng không phải là có sở thích đặc biệt gì, có thể thật sự là do người phù hợp chưa từng xuất hiện.
Ánh mắt của mọi người đặt ở trên người của Kiều Minh Anh, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng Kiều Minh Anh đang không ngừng nhét đồ ăn vào trong cái miệng nhỏ nhắn thì đều đồng loạt che mắt lại.
Chẳng lẽ người đàn ông nổi tiếng trong giới kinh doanh như vậy mà lại thích tuýp người như thế này?
“Anh không ăn hả?” Kiều Minh Anh vừa ăn vừa hỏi anh, anh vẫn luôn gắp thức ăn bóc vỏ cho cô, mà anh lại không hề chạm đến đồ ăn ở trong chén của anh.
“Ừm, một lát nữa…” Động tác trên tay của Lê Hiếu Nhật rất nhanh, không đầy một lát sau thì đã lột được cho cô một đống tôm nhỏ, chấm xì dầu rồi mới đặt vào trong cái chén ở trước mặt của cô.
Hai má của Kiều Minh Anh nhanh chóng cử động mấy lần, nuốt xuống đồ ăn ở trong miệng, sau đó gắp một miếng cơm cuộn từ trong chén của mình “A” với anh một tiếng, rồi sau đó thừa cơ mà nhét vào trong miệng của anh.
Mọi người nhìn thấy một màn này, hai mắt đều sắp nứt ra, hai người này đến đây tuyệt đối là để show ân ái, chắc chắn là đến để show ân ái.
Hành động này có phải là muốn bọn họ chảy máu cam không?
Lông mày của Lê Hiếu Nhật khẽ cau lại, anh không thích mùi vị nhạt nhòa của cơm cuộn ở trong miệng, nhưng đây là do Kiều Minh Anh đã gắp cho anh, thế là anh biểu cảm cực kỳ hưởng thụ mà nuốt xuống.
“Quan hệ của tổng giám đốc Lê và cô Kiều thật là tốt, có phải là mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi không?” Đề tài vừa mới đè xuống là bị kéo lên một lần nữa, lúc đầu Kiều Minh Anh ăn rất vui vẻ, thế nhưng lại có người cảm thấy mất hứng không muốn nhìn thấy người khác sống tốt.
Lê Hiếu Nhật chỉ hờ hững nhìn người kia một chút, không có trả lời, giống như là không nghe thấy.
Anh không trả lời, cũng không có ai dám hỏi nữa.
Ăn một hồi, có thể là do đã uống quá nhiều nước, Kiều Minh Anh cảm thấy hơi muốn đi vệ sinh. Thấp giọng nói một câu cô muốn đi vệ sinh với Lê Hiếu Nhật, sau đó mỉm cười nói xin lỗi với mấy người có mặt ở đây rồi bước chân đi vào nhà vệ sinh.
Cô đi đến trước cửa phòng vệ sinh mới phát hiện nhà vệ sinh ở đây đang sửa chữa, tạm thời không thể sử dụng được.
Không có cách nào khác, cô đành phải rời khỏi phòng bao, đi đến nhà vệ sinh chung ở tầng này để giải quyết.
Nhà vệ sinh chung ở giữa của tầng này, rất thuận tiện cho mấy người khách sử dụng, đi mấy bước là đã có thể đến rồi.
Kiều Minh Anh đi vào nhà vệ sinh không bao lâu, một người khác cũng bước theo vào.
Lúc Kiều Minh Anh đi ra liền nhìn thấy người phụ nữ mặc áo cổ chữ v đang nghiêng người dựa vào tường, châm điếu thuốc như một quý bà, chậm rãi hút.
Thấy Kiều Minh Anh đi đến, người phụ nữ cổ chữ v hờ hững bóp tắt điếu thuốc ở trong tay, hai tay vòng ở trước ngực đi đến trước mặt của cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó kiêu ngạo hất hai ngọn núi hùng vĩ của cô ta, khinh thường nói: “Cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Khóe miệng của Kiều Minh Anh giật một cái, im lặng nhìn thoáng qua trước ngực người phụ nữ cổ áo chữ v, quả nhiên là đủ lớn, cũng không biết là cô ta chạy thì có phải sẽ tự sát hay không.
“Cô có việc?” Kiều Minh Anh nhếch đôi môi đỏ hồng lên, luôn cảm thấy người phụ nữ này hình như là không có ý tốt, đầu là công kích cô trên bàn ăn, bây giờ lại đến đây để chắn đường của cô.
Lẽ nào là gần đây có ăn quá nhiều, trở nên quá đẹp trai, ngay cả phụ nữ cũng đã thích cô luôn rồi?
Cô Kiều cực kỳ tự luyến mà suy nghĩ ở trong lòng.
Người phụ nữ cổ chữ v không thèm để ý đến câu hỏi của Kiều Minh Anh, mà là đắc ý cười, trào phúng nói: “Cô nói xem, nếu như danh tiếng nhà thà thiết kế lớn của cô bị hủy hoại, cho dù là tổng giám đốc Lê còn muốn cô, cô cảm thấy là tác phẩm của cô còn có thể bán đi được à?”
Mặc dù là lời nói của cô ta rất thẳng thắn, nhưng mà thật sự rất sắc bén, giống như là đang uy hiếp, lại giống như là khiêu khích, nói không ra được cảm giác gì, nhưng mà sẽ khiến cho người ta suy nghĩ thật lâu, giống như tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì vậy đó.
Kể từ sau khi trải qua chuyện bị bắt cóc lần trước, Kiều Minh Anh rất nhạy cảm đối với hai chữ “danh tiếng” này, rất mẫn cảm lui ra phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn người phụ nữ cổ chữ V: “Cô muốn làm cái gì?”
Đột nhiên người phụ nữ cổ chữ v lại cười ra tiếng, ánh mắt trong nháy mắt liền trở nên âm hiểm mà lại độc ác, xoay người đụng mạnh lên trên vách tường. Có lẽ là va chạm quá mạnh, thân thể mềm nhũn thuận theo vách tường mà ngã quỵ xuống.
Này là đang muốn làm con thiêu thân gì đây chứ?
Kiều Minh Anh mở to hai mắt, giống như là không hiểu nổi mà nhìn hành vi tự mình hại mình của người phụ nữ cổ chữ v.
Cô còn chưa kịp định hình được kế hoạch của cô ta là cái gì, người phụ nữ cổ chữ v kia liền loạn choạng vịn vào vách tường đứng dậy, trên trán có vết máu rất lớn, máu tươi đang không ngừng chảy ra, dính đầy nửa bên mặt của cô ta, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Ánh mắt của người phụ nữ cổ chữ v nhìn biểu cảm ngơ ngác của Kiều Minh Anh, lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó đi ra bên ngoài nhà vệ sinh.
“Giết người, giết người, cứu tôi với.” Kiều Minh Anh đang muốn đi ra ngoài liền nghe được âm thanh của người phụ nữ cổ chữ v, đang xé cổ họng lớn tiếng gào thét ở bên ngoài nhà vệ sinh.
Kiều Minh Anh đứng hình trong giây lát, đi ra ngoài liền nhìn thấy ở bên ngoài nhà vệ sinh đã có một số người tụ tập lại, mà người phụ nữ cổ chữ v kia đang dùng tay chỉ vào Kiều Minh Anh, la lớn: “Giết người, cứu tôi với…”
Nếu như lúc này Kiều Minh Anh vẫn không hiểu rõ cô ta muốn làm cái gì, vậy thì thật sự thiếu thông minh rồi.
Người phụ nữ này đang muốn hãm hại cô, tội danh giết người ấy à, có thể tùy tiện gán ở trên người của người khác hả?
Hình như là cô cũng đâu có đắc tội với cô ta đâu?
Tiếng la lớn của người phụ nữ cổ chữ v đã thu hút nhân viên phục vụ của nhà hàng đến hỏi thăm tình hình.
“Nhanh chóng báo cảnh sát bắt người phụ nữ này lại đi, các người mau nhìn xem, cô ta muốn giết tôi đó, cô ta muốn làm cho tôi chết đi.” Người phụ nữ cổ chữ v để lộ tóc ở trên trán, lộ ra vết thương với máu thịt be bết, bộ dạng cực kỳ đáng sợ.
“Chậc chậc, cái này là có thù oán gì đây chứ, khiến cho đầu của người ta cũng sắp nứt ra…”
“Thì đó, sao bây giờ mấy cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp sao lại có lòng dạ như rắn rết vậy chứ? Còn thật sự ra tay.”
“Nói không chừng đây là trò hay của vợ chính với vợ bé đó chứ?”
Những người ở xung quanh bàn luận ầm ĩ, đều muốn xem xem kết quả của trò hay là cái gì, nhưng mà không có người nào đồng ý dính vào.
“Cô ta nói dối.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Minh Anh tái đi, mặc dù là không biết người phụ nữ này mang tâm tư gì, nhưng mà cô tuyệt đối không cho phép người khác bôi nhọ danh dự của cô. Nếu như chuyện này bị người phụ nữ này làm thành thật, vậy thì sẽ phải đến cục công an lập án, và cuộc sống sau này của cô bị dính một vết nhơ với tội danh cố ý giết người.
“Rõ ràng chính là cô ta tự đụng, chuyện này không liên quan đến tôi.” Kiều Minh Anh mím môi nói.
“Cô mới nói láo đó, chẳng lẽ là tôi là tự mình đi tông lên tường, tôi bị bệnh hả?” Người phụ nữ cổ chữ v xoay người lại chất vấn, ánh mắt nhìn về phía Kiều Minh Anh mang theo ý cười cười trên nỗi đau của người khác.