Chương : 253
CHƯƠNG 253: MUỐN CHẾT
Không thể không nói, đại Boss Lê đã ghen, lại còn ghen vì một búp bê mèo.
Kiều Minh Anh giống như trước kia khi cùng mấy người Lê Hiếu Nhật chơi trốn tìm, từng chút từng chút trèo lên cây, không hề phát hiện ra rằng người đàn ông trước mặt đang bị dày vò đến mức nào.
“Yên lặng.” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật khàn khàn từ tính, có chút quyến rũ tự nhiên, hơi thở ấm áp thổi vào vành tai nhỏ xinh mềm mại của Kiều Minh Anh, khiến cô run rẩy một trận.
“Làm gì?” Kiều Minh Anh vừa đưa tay đến lấy búp bê mèo, vừa trả lời anh, dáng người cao chân dài thì cũng thôi đi, tay còn dài như thế, có còn để cho người khác sống hay không?
Cổ tay Lê Hiếu Nhật chuyển một cái, búp bê mèo bị anh thả rơi xuống đất, không đợi Kiều Minh Anh đến xem, thì cô đã bị anh đè xuống chiếc giường mềm mại.
“Em như vậy là đang châm lửa.” Giọng nói của anh lại càng thêm khàn khàn, nhưng cũng vì vậy mà càng thêm gợi cảm, đôi mắt nhìn Kiều Minh Anh u ám nóng bỏng, nhấp nhô một tầng dục vọng.
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Minh Anh ửng đỏ, cô không phải lần đầu tiên, biết anh đang ám chỉ điều gì, nhếch cái miệng nhỏ quay đầu sang một bên, lúc này cứ như vậy mà thông suốt? Vậy tại sao buổi trưa hôm nay đối với sự ám chỉ của cô lại hoàn toàn không hiểu?
Cô Kiều thật sự phiền muộn, hay là vì chuyện buổi trưa vẫn còn đang giận.
Cô đưa tay nện một cái vào lồng ngực Lê Hiếu Nhật, vốn chỉ là một động tác phát tiết sự ấm ức, nhưng trong mắt Lê Hiếu Nhật lại trở thành lời mời thầm lặng…
Anh cúi người đối diện với cái miệng nhỏ kia.
Muốn chết!
Kiều Minh Anh tức giận mở miệng ra hung hăng cắn một cái lên bờ môi của anh, nha, lại còn ăn đậu hũ của cô, muốn bị cắn!
Lê Hiếu Nhật nhíu mày, nhưng không buông cô ra, ngược lại nhân cơ hội này mà vào, bắt được bờ môi của cô nhẹ nhàng cắn cắn giống như trừng phạt, trong miệng có một chút mùi máu tươi rất nhỏ, là từ miệng của anh.
“Ngô…” Kiều Minh Anh căn bản không có bất cứ năng lực phản kháng nào với sự tận tâm của Lê Hiếu Nhật, chốc lát sau thân thể của cô đã mềm nhũn, mềm oặt giống như không xương rúc vào trong lồng ngực ấm áp rộng lớn của anh.
“Yên lặng, cho anh?” Màu u ám trong đôi mắt Lê Hiếu Nhật gần như bao phủ anh, anh chống ở hõm vai Kiều Minh Anh, giọng nói khàn khàn lên tiếng, toàn thân tỏa ra một loại mị lực hoang dã.
Thân thể của anh rất nóng, giống như muốn đốt bị thương làn da của cô, khiến cô hơi co rúm lại.
Còn dám nói cái này với cô?
Kiều Minh Anh khẽ cắn môi, lý trí cuối cùng cũng trở lại, sử dụng hết sức lực đạp vào người Lê Hiếu Nhật một đạp, Lê Hiếu Nhật không biết cô sẽ làm như vậy, toàn thân có chút bất lực, bị cô đạp một đạp như vậy mà không hề phát hiện ra, cứ như vậy thuận thế lăn xuống dưới giường.
Lê Hiếu Nhật ngã xuống tấm thảm mềm mại, xoa xoa phần eo hơi đau đớn, ngước mắt nhìn Kiều Minh Anh, trong ánh mắt mang theo vài phần tức giận, may mà anh tránh kịp, nếu không hôm nay thật sự bị hủy dưới tay cô nhóc này.
Chỗ kia của người đàn ông, có thể đạp lung tung sao?
Kiều Minh Anh rụt vai, có phần không dám nhìn vào ánh mắt của Lê Hiếu Nhật, đôi môi hồng mím lại, mang theo một chút uất ức, sau đó cô kéo chăn quấn vào người, trở mình và đi ngủ.
Đây là… Đang cáu kỉnh với anh sao?
Khóe miệng Lê Hiếu Nhật giật giật một cái, đột nhiên nhớ đến một câu nói khi tán gái của Đặng Chiến thường treo ở miệng.
Người phụ nữ này, không thể nuông chiều, nếu không sẽ leo lên đầu bạn.
Nhưng Lê Hiếu Nhật lại hết lần này tới lần khác thích nuông chiều Kiều Minh Anh, cho dù có chiều chuộng cô, chỉ cần anh quen, anh đều vui lòng.
Đây giống như một loại cố chấp cưng chiều như mạng.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy nhìn Kiều Minh Anh tự đem mình quấn thành một cái bánh bao thịt, không nói gì, cánh môi mấp máy theo thói quen.
Trong phòng rất yên tĩnh, ánh đèn màu cam dịu dàng tràn ngập căn phòng ngủ, phủ lên người Lê Hiếu Nhật, khiến cả người anh nhẹ nhàng hơn vài phần, nhưng trong ánh mắt lại mang theo chút yên tĩnh khiến người ta khó mà đến gần.
Kiều Minh Anh quấn trong chăn cũng không ngủ, khuôn mặt nhỏ bị che đến mức phát nóng, vậy nên cô kéo chăn xuống lộ ra cái đầu để hít thở chút không khí mới mẻ.
Cô biết Lê Hiếu Nhật không hề rời đi, thậm chí cô có thể cảm giác được trong ánh mắt của anh phát ra một chút dịu dàng rơi thẳng lên người cô.
Một lúc lâu sau, Kiều Minh Anh cảm giác được có người tới gần, hờn dỗi nhắm mắt lại, cô cảm giác được một cỗ nhiệt phun vào chiếc cổ nhỏ đang lộ ra của mình, sau đó cảm thấy trên cổ mình có thêm một thứ đồ vật.
Đồ vật lành lạnh đột nhiên tiếp xúc với da thịt ấm áp khiến Kiều Minh Anh co rúm lại một cái, sau đó trở nên yên tĩnh.
Cô cảm giác được Lê Hiếu Nhật dừng lại một lát sau đó đứng dậy rời đi, bên tai truyền đến tiếng bước chân anh lui đi, sau đó có tiếng cửa phòng tắm đóng lại.
Anh đi rồi.
Kiều Minh Anh trở mình, nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, trong lòng có chút không thoải mái, cô cố tình gây sự như vậy có phải không tốt lắm không? Ngô, cô giống như một đứa nhỏ đang chơi đùa.
Kiều Minh Anh túm lấy tấm chăn mỏng kéo vài lần, sau đó mới nhớ tới đồ vật trên cổ, cô duỗi tay ra lần mò, giống như một sợi dây chuyền.
Cô lập tức bật dậy khỏi giường đến soi gương.
Là một sợi dây chuyền màu đen, sợi dây cũng là màu đen, cảm giác rất thần bí rất phục cổ.
Trên viên đá màu đen chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được những đường vân hình thành một cách tự nhiên, bằng nhãn lực đã được rèn luyện qua nhiều năm của Kiều Minh Anh, cô nhìn một chút có thể nhận ra mặt dây chuyền này chắc chắn chưa bao giờ được bất cứ người nào chế tạo.
Đây là cái gì?
Kiều Minh Anh sờ nắn mặt dây chuyền yêu thích không buông tay, cô đã từng thấy rất nhiều thứ châu báu hiếm lạ, nhưng cũng không đánh vào thị giác lớn như thứ này, không chỉ có khiêm tốn và thu liễm, tất cả tinh hoa đều viết trên sự giản dị và mộc mạc.
Nhưng thứ này giống như cô đã gặp ở đâu đó, Kiều Minh Anh nheo mắt suy nghĩ, ánh mắt nhìn “Thế giới” ngày càng ngưng trọng, cô chắc chặn đã từng gặp ở đâu đó, nhưng là ở đâu?
Cô không nhớ nổi, có lẽ đã là chuyện từ rất lâu trước đó.
Vừa rồi Lê Hiếu Nhật đeo cho cô cái này là có ý gì? Chẳng lẽ là đền bù cho việc hẹn hò?
Kiều Minh Anh loay hoay nghịch mặt dây chuyền, trong lòng mừng khấp khởi suy nghĩ, ngọt ngào đến mức như sắp bay lên, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi đá bay Lê Hiếu Nhật xuống giường.
Cô đứng trước gương soi một lúc lâu thì nghe thấy âm thanh rất nhỏ truyền đến từ phòng tắm, anh hình như sắp đi ra, sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm vang lên, cô nhanh nhẹn chạy đến trước cửa, như một con chó con chặn bước chân đang muốn đi ra của Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật sững sờ, nhíu mày nhìn cô, cũng không nói gì.
“Hiếu Nhật, đây là cho em sao?” Kiều Minh Anh chỉ vào “Thế giới” trên cổ mình, giọng nói trong veo mềm mại, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng cáu kỉnh vừa rồi.
Nghe thấy giọng nói của cô, Lê Hiếu Nhật thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cũng may là cô thích thứ này.
Anh khẽ gật đầu, nhưng vẫn không nói một lời, nghiêng người vượt qua người cô rời khỏi phòng tắm, lúc đi ngang của người cô, cái mũi Kiều Minh Anh nhẹ hít một hơi, mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm tràn ngậm trong không khí.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên, lộ ra vẻ quyến rũ tự nhiên, nhịp tim giống như đánh trống, không nhận được sự đáp lại của Lê Hiếu Nhật cô cũng không nhụt chí, xoay người hấp tấp chạy tới, đến sau lưng anh: “Hiếu Nhật, thứ này rất đẹp, tư chất tinh tế tỉ mỉ tự nhiên, đường vân phía trên cũng không phải một sớm một chiều có thể hình thành, có thể tìm được một vật nhỏ như vậy thật sự là không dễ dàng, anh thật quá tuyệt vời nha!”