Chương : 259
CHƯƠNG 259: BÍ GIỚI
Kiều Tiểu Bảo từ từ nói ra bí mật nhiều năm nay, có điều là nói với Lê Hiếu Nhật, cho nên cậu bé không có bất cứ kiêng kỵ nào.
Lê Hiếu Nhật nghe rất nghiêm túc, anh lúc nhỏ từng gặp mẹ của Kiều Minh Anh, đó là một người mẹ rất dịu dàng hiền thục, thương yêu Kiều Minh Anh từ trong xương tủy, có thể là vì từ nhỏ nhìn thấy bà ta đối xử tốt với Kiều Minh Anh và cùng Kiều Minh Anh lớn lên, cho nên anh đối với Kiều Minh Anh luôn có loại yêu thương đối với người thân.
Giống như mẹ của cô, muốn đem cô thương vào tận trong xương tủy.
“Bà ngoại cố gắng hết sức để ly hôn với Kiều Chấn Huy, nhưng điều kiện duy nhất chính là để Kiều Minh Anh lại, làm điều kiện lấy Bí Giới, vì Bí Giới Kiều Chấn Huy sẽ không tổn hại đến mami, bà ngoại biết cho nên đã đồng ý, ai biết mấy năm sau, đi rồi…” Nói đến đây, Kiều Tiểu Bảo có chút thương tâm.
Cậu bé thường nghe mami nói về bà ngoại, rất dịu dàng, mỗi khi nhắc đến trong mắt mami đều mang theo tia hoài niệm.
Trái tim của Lê Hiếu Nhật bỗng thắt lại, nhìn Kiều Tiểu Bảo hỏi: “Vì cái gì?”
Mẹ của Kiều Minh Anh lúc đó chẳng qua mới hơn 40 tuổi, sao lại đột nhiên nhảy lầu?
“Bởi vì cái gọi là lợi ích.” Trong đôi mắt to của Kiều Tiểu Bảo vụt qua một tia hận, nếu như không phải Kiều Chấn Huy, bà ngoại bây giờ vẫn đang sống tốt.
Vì Bí Giới, thật sự không từ thủ đoạn.
Khi Kiều Minh Anh tỉnh lại lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã là màn đêm, bóng cây phản chiếu trên cửa sổ, nhìn trông có vài phần khủng bố.
Trong phòng sáng đèn, cho nên Kiều Minh Anh không có cảm thấy sợ hãi, nhưng đối với tình cảnh hiện nay, vẫn có hơi lo lắng.
Cô không biết mấy người đó rốt cuộc muốn làm gì, cũng không biết tại sao muốn nhốt cô ở đây, nhưng, cô không thể ngồi chờ chết được.
Ngủ một giấc, dược tính trong cơ thể Kiều Minh Anh đã tán đi một ít, xem ra không ăn đồ ăn bọn họ đem đến là điều chính xác.
Cô đứng lên, tìm kiếm cái gì đó xung quanh căn phòng, cô không chắc chắn mấy người đó có phải có lắp camera ẩn ở trong phòng hay không, nếu như có, vậy thì cô hành động phải cẩn thận hơn.
Tìm một vòng, cô cũng không có tìm được mắt camera mini, tâm lý cẩn thận hành sự, cô vẫn không dám chắc, đi đến cửa phòng, vặn vặn ổ khóa.
Vô cùng thấp thỏm, cửa đã được khóa từ bên ngoài.
Cửa sổ sát đất, cũng khóa chết, ngoại trừ có thể nhìn ra ngoài, căn bản không mở được.
Rốt cuộc là ai, phí tâm cớ bắt cô đến đây như vậy, lại chỉ giảm lỏng cô như này sao?
Kiều Minh Anh về ngồi trên giường, mái tóc xõa xuống vai che đi nửa gương mặt của cô, khiến người khác nhìn không ra cảm xúc của cô.
Trong căn phòng nào đó của biệt thự, trong phòng không có ánh đèn, rất tối, mượn phản xạ trên màn hình cực lớn treo trên tường có thể nhìn thấy, trên sô pha đối diện có một bóng người, cử chỉ nhàn nhã nhìn chằm chằm thân ảnh trên màn hình.
“Anh định làm gì tiếp theo?” Là giọng của phụ nữ, đè thấp âm thanh, giống như sợ kinh động đến người ngồi trên sô pha.
“Một người khác đâu?” Người đó hơi quay đầu lại, trong bóng tối, nhìn không quá rõ dụng mạo của anh ta, nhưng khí chất toàn thân lại khiến người khác như chìm trong gió xuân.