Chương : 280
CHƯƠNG 280: CANH BẠC DIỆT VONG
Nghĩ vậy, thư ký Trương quyết định gọi cho Tiểu Trương, tài xế đã đưa Kiều Minh Anh đến hiện trường lễ đính hôn, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đang trở nên tồi tệ hơn.
“Alo? Tiểu Trương à, cô Kiều có về chưa?…Cái gì, chưa á? Vậy cô Kiều bây giờ đang ở đâu?…Sau khi đi vào thì không có ra ngoài qua đúng không, được rồi, tôi biết rồi.”
Theo như Tiểu Trương nói, Kiều Minh Anh sau khi đi vào nhà họ Tề thì không có ra ngoài qua nữa, do anh ta không có thư mời nên không thể tuỳ tiện đi vào, thế là đậu xe ở chỗ không xa đợi, ai ngờ vừa đợi là cả buổi chiều.
Thư ký Trương không chần chừ nữa mà dứt khoát gọi vào điện thoại của Lê Hiếu Nhật.
Chuông reo chưa tới ba giây thì được nhấc máy rồi, trong ống nghe truyền đến giọng nói thanh lãnh trầm thấp của Lê Hiếu Nhật, mang theo một tia mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì.”
“Tổng giám đốc Lê, hôm nay bên nhà họ Tần và nhà họ Tề đột nhiên gọi điện thoại tới, nói lễ phục của chúng ta xảy ra vấn đề, cô Kiều đã chạy qua đó ứng cứu từ lâu rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa về, không biết có phải là xảy ra chuyện gì rồi không…”
Lê Hiếu Nhật ở nước Mỹ xa xôi lúc này đang thảo luận về vụ hợp tác với khách trong một nhà hàng, để tránh bị làm phiền bởi những tin tức không quan trọng, nên điện thoại đã được điều chỉnh chế độ rung, nhưng anh lo lắng Kiều Minh Anh sẽ xảy ra chuyện gì nên đã đặt điện thoại ở sát bên cạnh mình, sát vào da, như vậy thì chí ít có thể phát hiện ngay.
“Cô chắc chắn là Kiều Minh Anh chưa quay về sao?” Anh nói một câu “sorry” với hai khách hàng người Mỹ ở đối diện, rồi đứng dậy đi ra ngoài nhà hàng.
“Tôi chắc chắn, tài xế Tiểu Trương lái xe đưa cô Kiều đến nhà họ Tề, chưa thấy cô Kiều ra khỏi cửa nhà họ Tề qua, tôi lo lắng…”
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đôi môi mỏng mím một thành một độ cong không vui: “Bây giờ cô lập tức đi tìm anh Tô và anh Đặng, bọn họ chắc cũng đang ở hiện trường, tìm được Kiều Minh Anh là quan trọng.”
“Dạ được, tôi biết rồi.” Thư ký Trương vội vàng đáp, thở phào một hơi, BOSS xuất mã rồi, tất cả đều không thành vấn đề.
Lê Hiếu Nhật cất điện thoại vào túi, vẻ mặt lạnh lùng, mang theo vài phần hung tợn.
“Lê Tiến Dũng” Lê Hiếu Nhật xoay người đi về phía khách sạn: “Về nước.”
“Vâng.” Lê Tiến Dũng đi ra khỏi bóng tối, đáp một tiếng rồi vội vàng đi mua vé máy bay.
…
Sau khi nghe Lê Hiếu Nhật dặn dò, thư ký Trương lập tức kêu người đưa cô ta đến nhà họ Tề, trong tay cô ta có vài tờ thư mời, là nhà họ Tề phái người gửi cho Lê Hiếu Nhật.
Cô ta cầm thư mời đi suốt một đường, căn bản không có ai chặn cô ta.
Cùng lúc đó, Kiều Minh Anh ngồi xổm trên sàn nhà, khi đang yên tĩnh đến ngạt thở, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng giọt nước.
Cái thanh âm này rất đều đặn, lặp đi lặp lại, giống như rơi xuống rồi nhỏ xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã.
Trong phòng im lặng chết chóc không nghe được một chút âm thanh, rất nhanh sự chú ý của Kiều Minh Anh đều bị tiếng giọt nước này thu hút, cho nên toàn bộ tâm trí đều đổ dồn vào âm thanh của giọt nước.
Thật không nghĩ tới, cô đang ở trong một canh bạc diệt vong.
Không biết bắt đầu từ khi nào, khoảng cách giữa tiếng nước rơi đột nhiên thay đổi, thời gian càng ngày càng dài.
Kiều Minh Anh tập trung tâm tư vào nó, nhạy bén mà cảm nhận được sự thay đổi trong âm thanh của những giọt nước, khi âm thanh của những giọt nước ngày càng chậm lại, trái tim cô không ngừng dấy lên cảm giác khó chịu, rất muốn làm cho những giọt nước đó rơi xuống nhanh hơn, nhưng cô lại không thể nhìn thấy là nước ở đâu nhỏ xuống, chỉ có thể sốt ruột.
Cảm giác này thật sự rất dày vò, có cảm giác như đang phá vỡ sự cân bằng trong lòng bạn, khó chịu hơn cả cảm giác muốn nhưng không có được nữa.
Trái tim Kiều Minh Anh cảm thấy khó chịu như bị mèo cào, ý thức có chút tan rã rời rạc, dường như bên tai chỉ nghe thấy tiếng giọt nước nữa thôi vậy.
“A!” Kiều Minh Anh thấp giọng kêu một tiếng, bịt chặt tai của mình lại, cô không thể nghe thanh âm này nữa, càng nghe trong lòng càng bực bội.
Kiều Minh Anh bịt tai lại và chợt nhớ tới khi còn ở Anh, cô đã từng nghe một người bạn học tâm lý nói.
Một người bị giam giữ trong một căn phòng bí mật khép kín, khi tốc độ âm thanh của giọt nước chậm lại, tâm lý và thần kinh của người đó đều sẽ bị tổn thương rất lớn, sẽ không thể kiềm chế được mà muốn nghe âm thanh này, nhưng sẽ vì âm thanh này trở nên chậm lại mà tâm phiền ý loạn, người nghiêm trọng sẽ dẫn đến thần kinh sụp đổ.
Tình hình hiện tại của cô rất phù hợp.
Kiều Minh Anh suy nghĩ một hồi, cứ bịt tai như vậy cũng không phải là cách, nên cô dứt khoác lấy trong túi ra một gói khăn giấy, xoa thành hai cục tròn nhỏ rồi nhét vào tai.
Âm thanh của những giọt nước rõ ràng là nhỏ hơn rất nhiều, vừa nhét đồ vào tai, Kiều Minh Anh lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm đi không ít.
Lê Hiếu Nhật, bảo bối của anh sắp bị người ta giết chết rồi, anh có biết không?
Kiều Minh Anh ngửa đầu ra sau, đôi mắt nước như thủy tinh mang theo sự mê man, giống như là tia sáng duy nhất trong bóng tối, nở rộ ra ánh sáng quyến rũ.
Hiện trường có rất nhiều người, thư ký Trương phải mất rất nhiều công sức mới tìm được Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến, giờ này đã chạng vạng tối rồi, lễ đính hôn đã tiến hành đến phân đoạn cuối cùng, cho nên hiện trường rất náo nhiệt.
“Anh Tô, anh Đặng, Tổng giám đốc Lê nhờ tôi đến tìm hai người giúp đỡ, nhà họ Tề đã đưa cô Kiều đi, hiện cô Kiều vẫn chưa trở lại công ty, Tổng giám đốc Lê bây giờ vẫn đang bàn chuyện làm ăn ở Mỹ, cần hai người giúp đỡ xử lý trước.” Thư ký vừa tìm thấy Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến thì lập tức nói ra mục đích đến.
Bên cạnh Tô Thành Nghiêm là Lâm Hạnh Nhi, còn Đặng Chiến thì dắt theo một nữ minh tinh gần đây đang rất được yêu thích trên màn ảnh.
Hai người nhìn nhau một cái, đặt ly rượu đang cầm trong tay xuống, đồng thời thả tay bạn nữ của mình ra: “Vậy Kiều Minh Anh bây giờ ở đâu?”
“Vẫn chưa rõ, nhưng có thể chắc chắn là sau khi cô Kiều vào nhà họ Tề xong thì chưa có ra ngoài qua, cô ấy nhất định vẫn còn ở nhà họ Tề.”
“Biết rồi, giao cho chúng tôi là được rồi.” Đặng Chiến gật gật đầu, cùng Tô Thành Nghiêm đến vị trí mà Tề Hưu và Tần Tâm Nhi đang ở.
Tề Hưu và Tần Tâm Nhi đang kính rượu, Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến đột nhiên xen vào, mỗi người một tay đặt trên vai của Tề Hưu, nói với anh ta: “Nói chuyện một chút.”
Tề Hưu đầu óc mờ mịt mà nhìn bọn họ, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến thật sự đưa đi rồi, để lại một đám người trố mắt nhìn nhau.
“Kiều Minh Anh có phải là bị anh đưa đi rồi không?” Tính khí Đặng Chiến trước giờ nóng nảy, nghe thấy tin tức Kiều Minh Anh biến mất, theo bản năng muốn giúp cho người anh em của mình tìm người phụ nữ của mình về, cho nên cũng không khách sáo nổi với Tề Hưu nữa, túm lấy cổ áo của anh ta dữ dằn hỏi.
Tô Thành Nghiêm ở bên cạnh không có ngăn cản, chỉ khoanh tay lại trước ngực, thờ ơ mà nhìn.
“Anh…cậu Đặng đang nói gì vậy, tôi đưa một người phụ nữ đi làm gì?” Tề Hưu có chút kinh ngạc, Kiều Minh Anh chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế nhỏ nhoi thôi, sao lại có thể kinh động đến hai vị công tử Tô và Đặng đến vì cô ta chứ?
Tề Hưu có một loại dự cảm không lành như gây ra hoạ gì đó…
“Anh chắc chứ? Nếu như để chúng tôi tìm thấy Kiều Minh Anh ở nhà họ Tề, thì đừng có trách chúng tôi ra tay với nhà họ Tề các người.” Tô Thành Nghiêm lạnh lùng nhìn anh ta, trong ngữ khí mang theo ý vị uy hiếp.
“Nghĩ cho rõ ràng rồi trả lời!” Một tay Đặng Chiến túm lấy cổ áo của anh ra, tay còn lại nắm lại thành quyền giơ cao lên, giống như là một giây sau sẽ chào hỏi lên mặt của anh ta vậy.