Chương : 285
CHƯƠNG 285: CƯỜI CÁI GÌ MÀ CƯỜI?
Kiều Minh Anh kinh ngạc, vội vàng đứng dậy bước ra khỏi nhà tắm, vừa ra đến cửa thì nhìn thấy chị Lâm.
Chị Lâm vừa hay cầm ít thuốc lên cho cô, thấy cô đi ra thì mỉm cười với cô: “Cô Kiều.”
“Chị Lâm.” Kiều Minh Anh đi qua, nhìn ít thuốc mỡ trên bàn, đều là loại thuốc cực kỳ đắt đỏ.
“Cậu chủ nói cô bị bỏng, kêu tôi cầm ít thuốc đến cho cô.” Chị Lâm nói, vừa nói vừa cầm một lọ trong đó: “Tôi bôi cho cô!”
Trong lòng Kiều Minh Anh có vài phần ngọt ngào cũng có vài phần trách móc, ôm toàn bộ thuốc mỡ trên bàn vào trong lòng, ngay cả cồn sát dùng và tăm bông cũng cầm đi, tùy ý chọn một đôi giày bệt, tóc ướt cũng không thèm sấy, chạy ra khỏi phòng.
“Cô Kiều, cô còn chưa bôi thuốc…” Chị Lâm gọi với theo phía sau, nhưng Kiều Minh Anh lại không quan tâm nhiều như vậy.
Cái đồ ngốc Lê Hiếu Nhật nhất định bởi vì không muốn để cô nhìn thấy anh bị thương cho nên mới lạnh lùng với cô như vây, trốn đến công ty, nếu như cô không có phát hiện khăn giấy trong thùng rác, có phải sẽ không biết anh bị thương nghiêm trọng như vậy hay không?
Nhất định vừa rồi khi cứu cô, bị khúc gỗ trên đầu rơi xuống làm cho bị thương, cô lúc đó rõ ràng nghe thấy tiếng rên của anh, nhưng đồ ngốc như cô lại vô tâm không chú ý tới!
Kiều Minh Anh, mày ngốc chết thì thôi đi!
…
Thật ra cuộc họp gì đó đều là cái cớ của Lê Hiếu Nhật, anh chỉ không muốn để Kiều Minh Anh lo lắng, cho nên không có nói cho cô biết.
Vết thương sau lưng còn đang không ngừng rỉ máu, anh lại điềm nhiên không cảm thấy gì, tư thế không đổi nhìn văn kiện trước mặt.
Anh không để tâm, dù sao qua hai hôm sẽ tốt lên, anh cũng lười đến bệnh viện hoặc bôi thuốc, nhiều năm như vậy, đều trải qua như thế, sẽ không làm màu mà chạy đến bệnh viện.
Nhưng nói không đau là không thể, vết thương sau lưng chỉ có thể khiến anh duy trì tư thế ngồi im, một khi không cẩn thận đụng phải, sẽ sờ thấy máu.
Chiếc áo sơ mi đen trên người anh đã bị máu làm cho ướt, môi của anh càng lúc càng trắng, không thấy một tia máu, gương mặt đẹp trai cũng nhăn lại.
Rầm!
Cửa lớn của phòng tổng giám đốc bị người khác đạp mạnh ra, phát ra một tiếng động rất lớn.
Lê Hiếu Nhật lười nhác ngước mắt nhìn, khi nhìn thấy Kiều Minh Anh khí thế hùng hổ xông vào, trái tim nhảy lên.
“Em đến làm gì?” Giọng của anh lạnh nhất, cố giả vờ chấn định nhìn cô.
Kiều Minh Anh sải bước đi đến trước mặt anh, gương mặt xinh đẹp đanh lại, trong tay cầm mấy tuýt thuốc mỡ, nghiêm túc nhìn anh.
Lê Hiếu Nhật thấy cô không nói chuyện, môi mím lại, tiếp tục nói: “Bây giờ là thời gian làm việc, có chuyện gì, về rồi nói.”
Kiều Minh Anh vẫn không nói chuyện, cứ bướng bỉnh như vậy, nhìn anh chằm chằm.
Sau đó cô quay qua bàn làm việc, đi đến trước mặt Lê Hiếu Nhật, làm một động tác kinh người.
Xoẹt—
Cô giơ tay xé áo sơ mi đen trên người Lê Hiếu Nhật ra, ngay cả bản thân cô cũng không nghĩ mình có sức lớn như vậy, khi cô nhìn thấy vết thương ghê rợm trên tấm lưng trắng trẻo, tim dường như sắp ngừng đập.
Kiều Minh Anh nhìn chằm chằm vào vết thương đó, hơi nín thở, trái tim truyền đến từng cơn đau, đau đến mức cô một câu cũng không nói ra được.
Lê Hiếu Nhật không ngờ cô sẽ làm ra chuyện bá khí mà trực tiếp như vậy, bị cô nhìn chằm chằm như vậy, trên gương mặt điển trai và trên vành tai cũng hơi ỏ lên.
Giọng nói của anh lạnh nhạt, cố gắng kéo áo sơ mi lên, nhưng sức của Kiều Minh Anh lần này lại lớn kinh người, căn bản không cho anh cơ hội kéo lên.
“Bị thương tại sao không nói? Anh là trẻ con sao? Nếu như em không phát hiện anh có phải sẽ không bôi thuốc cũng không đến bệnh viện hay không. Lê Hiếu Nhật, anh vẫn là đứa trẻ lên ba à?!” Kiều Minh Anh nhìn vết thương của anh, trái tim co rút.
Giận anh không thương cơ thể của chính mình, giận anh bị thương cũng không nói với cô, mà không muốn để cô biết.
Lê Hiếu Nhật sững người, nghe thấy cô tức giận mắng thì trái tim xuất hiện sự ngọt ngào giống như muốn nuốt cả người của anh vậy, đau đớn sau lưng cũng không có rõ rệt như vậy nữa.
Anh quay sang nhìn Kiều Minh Anh, khóe môi nở một nụ cười, cực kỳ chói mắt.
Kiều Minh Anh không khách khí lườm anh: “Cười cái gì mà cười?”
Nói xong, cực kỳ hào khí kéo anh lại, lấy cồn sát trùng ra, dùng tăm bông thấm một chút rửa vết thương cho anh: “Nhịn một chút.”
Lê Hiếu Nhật hiếm khi phối hợp, không có phản bác cũng không có đuổi theo cô, ngoan ngoãn để mặc cô.
Kiều Minh Anh cẩn thận sát trùng cho anh, sau đó dùng tăm bông thấm máu chảy ra ở trên, lúc này mới bôi thuốc mỡ.
Thuốc mỡ mát lạnh bôi lên, Lê Hiếu Nhật lúc này cảm thấy không có đau như vậy nữa.
Vết thương sau lưng quá lớn, Kiều Minh Anh dùng hết một tuýt mới bôi hết cho anh, cô không có dừng lại mà nhấc cánh tay của anh lên, vén tay áo của anh, cô nhớ trên cánh tay của anh cũng có vết thương.
Lê Hiếu Nhật yên lặng nhìn cô bôi thuốc cho anh, trông đôi mắt đen láy là sự dịu dàng, nhìn cô không nhúc nhích.
Tóc của Kiều Minh Anh còn chưa có khô, còn đang nhỏ nước, Lê Hiếu Nhật thấy tóc của cô ướt như vậy thì có chút không nhíu, lông mày nhíu lại: “Sao không có sấy khô tóc mà đã chạy ra ngoài?”
Kiều Minh Anh vừa bôi thuốc cho anh, vừa tùy tiện trả lời: “Vội đến tìm anh nên quên mất.”
Vứt dứt câu, thuận lợi khiến sự ngọt ngào trong lòng boss Lê tăng lên vài phần, nhưng vẻ mặt vẫn kiêu ngạo hừ lạnh nói: “Không cho phép có lần sau.”
“…”Kiều Minh Anh không thèm để ý anh, tiếp tục bôi thuốc cho anh.
Sau khi dùng hết tuýt thứ hai, Kiều Minh Anh cuối cùng cũng dừng lại, chỉnh lại áo sơ mi cho anh, bèn cười tươi nhìn anh.
Lê Hiếu Nhật nheo mắt, giơ tay kéo một cái, kéo cô vào trong lòng của mình: “Thuốc mỡ.”
“Làm cái gì?” Kiều Minh Anh không hiểu đưa thuốc mỡ cho anh, có hơi thắc mắc.
Lê Hiếu Nhật liếc nhìn cô, sau đó vặn mở một tuýt thuốc mỡ, dùng tăm bông, không khích khí giống như cô vừa rồi vạch áo của cô ra.
“Anh làm cái gì?” Gương mặt của Kiều Minh Anh lập tức đỏ bừng, có chút không hiểu trợn mắt nhìn anh.
Cô thật sự không nên đến bôi thuốc cho anh, rõ ràng còn bị thương, vậy mà còn muốn động tay động chân với cô!
Thật ra lực đạo của Lê Hiếu Nhật so với cô dịu dàng hơn nhiều, một góc áo cũng không có xé rách, chỉ là kéo áo của cô xuống bả vai mà thôi.
Kiều Minh Anh sau khi tắm xong thay một bộ quần áo trắng, bởi vì thời tiết đã bắt đầu lạnh, nhưng thời gian tiết của mùa thu vẫn tương đối ấm, không lạnh không nóng, thời tiết rất dễ chịu.
Cho nên Lê Hiếu Nhật chỉ kéo nhẹ một cái thì lộ ra làn da trắng nõn cả mảng lớn của cô.
Thấy mặt mày của Kiều Minh Anh đỏ ửng, tâm trạng của Lê Hiếu Nhật rất tốt khẽ cười thành tiếng, nhìn bả vai và cánh tay của cô mới lập tức nói: “Chưa bôi thuốc?”
“Quên rồi…” Kiều Minh Anh mặt mày đỏ bừng, môi hồng hơi lẩm bẩm, cô một lòng nghĩ đến đây nên quên mất trên người cũng có vết thương.
Với cả chút vết thương trên người cô so với Lê Hiếu Nhật, nhìn cái là biết ai nghiêm trọng hơn rồi.
Lê Hiếu Nhật đưa tay, không khách khí cốc một cái vào trán của cô: “Ngốc.”