Chương : 291
CHƯƠNG 291: DÀN XẾP ỔN THỎA
Đỗ Lưu Phong đương nhiên không mong chờ anh ta sẽ thừa nhận, vì ông biết, cho dù ông lùi khỏi tranh đoạt quyền thừa kế gia tộc, cũng không thể thỏa mãn dã tâm của họ, lúc nào cũng tìm người nhìn chằm chằm chỗ ông.
Nếu đổi thành trước đây, Đỗ Lưu Phong sẽ lựa chọn dàn xếp ổn thỏa, họ thích giám sát thì giám sát đi, nhưng bây giờ, Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo quay lại rồi, người này xém chút làm bị thương Kiều Minh Anh, đây là điều Đỗ Lưu Phong không cách nào chịu đựng.
Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo ở đây, ông không thể cho phép có bất kỳ xác suất nguy hiểm nào xảy ra.
Hôm nay là chạy tới trang viên giám thị, vậy ngày mai thì sao? Có phải sẽ ra tay không?
“Blake.” Đỗ Lưu Phong ra hiệu bằng ánh mắt với quản gia đang đứng một bên, quản gia lập tức hiểu rõ ý của ông, lôi người đó đi ra ngoài.
Mặc dù Đỗ Lưu Phong không nói rõ, nhưng, chỉ cần Blake ra tay, người này không thể nào sống sót.
Họ bất nhân, cũng không thể trách ông bất nghĩa.
Kiều Minh Anh cắn môi, suy nghĩ trong lòng bay xa.
Sau khi Blake dẫn người đi, Đỗ Lưu Phong lúc này mới cười nói với Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo: “Được rồi, chúng ta đi ăn sáng đi.”
“Dạ, cảm ơn ba.” Kiều Minh Anh đứng dậy, im lặng ra hiệu ánh mắt với Kiều Tiểu Bảo.
Ánh mắt đó chính là đang nói, nhìn đi, cơm miễn phí tới rồi~
“Đúng rồi ba, sao anh không ở đây? Lúc này anh vẫn ở công ty sao?” Kiều Minh Anh vừa bôi sốt cà chua lên sandwich, vừa hỏi.
Đỗ Lưu Phong để người làm đổi địa điểm dùng cơm sang trên thảm cỏ trong trang viên, đắm mình trong ánh mặt trời chan hòa, làn gió mát mẻ thổi qua, đối diện thảm cỏ chính là hồ nước.
Kiều Minh Anh biết, hồ Annecy được xưng tụng là hồ nước sạch nhất Châu Âu, nước hồ đến từ tuyết tan trên đỉnh núi cao Alpen và nước mưa, nếu có thể, cô cực kỳ muốn chậm rãi đi hết khu trấn nhỏ được xưng là thế ngoại đào viên này.
Ánh mắt Đỗ Lưu Phong khẽ lóe: “Đúng rồi, khoảng tối nay mới có thể quay lại, không cần đợi nó.”
Kiều Tiểu Bảo bôi xong sốt cà chua, lại bôi cho Đỗ Lưu Phong rồi đưa cho ông, ngọt ngào mềm mại nói: “Cho ông ngoại”
“Minh Minh thật ngoan.” Đỗ Lưu Phong nhận bánh mì Kiều Tiểu Bảo đưa tới, cười như nở hoa, khiến những người làm cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn.
Đại khái vì luôn lo lắng cho cuộc sống của Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo ở nước C, thực ra Đỗ Lưu Phong đã rất lâu chưa từng cười vui vẻ như vậy.
“Mẹ con trước đây từng nói, sau này nhất định phải xây một trang viên ở thị trấn Annecy, đợi sau khi con và anh con ra đời, thì cả nhà có thể cùng dọn tới ở đây.” Đỗ Lưu Phong đột nhiên nói, nhìn về phía trước, hoài niệm.
Kiều Minh Anh cắn miếng bánh mì, nghe thấy lời của Đỗ Lưu Phong, hơn nữa còn liên quan tới Liễu Lan, bèn dừng lại.
“Mẹ con rất thích thị trấn này, sau khi chúng ta tách ra, ba liền một mình tới đây, xây dựng mơ ước của bà ấy.” Giọng Đỗ Lưu Phong rất chậm rãi, không có bất kỳ ưu sầu biệt ly nào, chỉ có hạnh phúc, hạnh phúc đến bây giờ vẫn tồn tại.
“Con không biết, lần đầu tiên ba nhìn con là khi con vừa chào đời, ba rất xin lỗi, lúc đó chỉ có thể dẫn anh con đi, để con lại nơi đó.”
“Con không trách hai người, ba và mẹ đều bất đắc dĩ, hai mẹ con con, sống rất hạnh phúc.” Kiều Minh Anh giương nụ cười trấn an, trong đầu hiện lên thời khắc Liễu Lan còn sống.
Trước đây cô còn chưa quen biết Lê Hiếu Nhật, thích nằm trên đùi Liễu Lan nhất, nghe bà nói những chuyện lúc đó cô nghe không hiểu, nhưng lại rất hứng thú.
Sau đó Kiều Minh Anh mới biết, những chuyện cô thích nhất đó, đều liên quan tới ba và mẹ.
Cho tới sau này cô gặp được Lê Hiếu Nhật, lúc mẹ rời đi đã từng nói với cô, kêu cô trân trọng người trước mặt, đừng như bà bỏ lỡ lâu như vậy.
Lúc đó, Kiều Minh Anh không hiểu, cái gì gọi là bỏ lỡ.
Cô thích ăn bánh hạt dẻ nhất, rúc vào lòng mẹ, nghe mẹ nói chuyện tình yêu khi đó, tốt đẹp lại giản đơn.
Mặc dù cô không biết tình yêu của người khác, nhưng cô lại nhớ rất rõ, ba trong câu chuyện mẹ nhắc tới, nụ cười ấm áp động lòng người, còn ngọt hơn cả bánh hạt dẻ.
Cho tới năm năm sau, lúc cô lại lần nữa quay về nước C yêu Lê Hiếu Nhật, cô mới biết, cô và anh, lại bỏ lỡ năm năm.
Có lẽ cô đã từng không cảm thấy năm năm không gặp là bỏ lỡ, mà bây giờ lại cảm thấy năm năm đó thật sự không nên bỏ lỡ.
Cô không biết trân trọng, nhưng Lê Hiếu Nhật lại luôn yêu thương cô như trân bảo, một người đàn ông như vậy, cô không yêu, chính là đầu óc bị cửa kẹp rồi.
“Mẹ thường nói với con chuyện của hai người, con biết mẹ rất yêu ba, cho nên trước giờ con đều không trách hai người.” Kiều Minh Anh cười nhàn nhạt, mắt mờ mịt sương mù, như mặt hồ đầy sương.
Đã từng, cô cũng lén lút một mình chạy tới phòng Liễu Lan khóc lóc, nhưng trước giờ lại chưa hề trách bà.
Từ sau khi cô sinh Kiều Tiểu Bảo, liền càng có thể trải nghiệm được cảm giác lúc đầu mẹ dùng sức lực yếu ớt của mình bảo vệ cô, giống như lúc Kiều Tiểu Bảo bị những người đó dẫn đi, cảm nhận của cô cũng như vậy.
Đỗ Lưu Phong rất vui vẻ, nhiều năm như vậy ông luôn rất áy náy với cô con gái nhỏ dường như không có chút tình cảm qua lại gì này, hận không thể dùng tất cả những thứ tốt nhất để bù đắp cho cô, nhưng họ lại xem nhẹ, cô đã trưởng thành rồi, cũng đã làm mẹ rồi, sao có thể không biết khổ tâm của họ.
“Nếu Lan Nhi có thể nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của con, nhất định sẽ rất vui mừng.” Đỗ Lưu Phong nói.
Kiều Minh Anh khẽ cười không nói, quay đầu vươn tay sờ đầu nhỏ của Kiều Tiểu Bảo.
“Ông chủ, bên ngoài có một anh tìm.” Blake đi tới, cung kính khẽ khom người, tay đeo đôi bao tay trắng, mặc tây trang đen như những quản gia trong phim truyền hình, đeo kính gọng vàng, khiến người ta cảm thấy rất dễ tin tưởng.
Tiếng Pháp tiêu chuẩn, lại thêm khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn, càng thêm điểm cho ông ấy.
“Là ai?” Đỗ Lưu Phong nghiêng đầu nhìn Blake, kỳ quái hỏi.
“Không biết, anh ta chỉ nói là bạn của cô chủ.”
Đỗ Lưu Phong nhìn Kiều Minh Anh, mà Kiều Minh Anh lại mặt đầy mê mang nhìn Blake, bạn? Cô không quen biết nhiều người ở Pháp, không phải Lê Hiếu Nhật đến tìm cô chứ?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Kiều Minh Anh bất giác đặt bánh mì trong tay xuống, đứng dậy nói với Kiều Tiểu Bảo: “Bé cưng, con ở đây với ông ngoại, mami ra ngoài xem xem.”
“Dạ, mami đi đi.” Kiều Tiểu Bảo lộ ra nụ cười đáng yêu nhìn Kiều Minh Anh, khuôn mặt ngây thơ, thật sự muốn sáng bừng đôi mắt của Dạ Nhất và Dạ Thất trong bóng tối.
“Ba, con đi ra xem chút.” Kiều Minh Anh nói với Đỗ Lưu Phong xong thì xoay người cùng Blake đi xa.
Đến cửa chính trang viên, Kiều Minh Anh đẩy mở cửa sắt bên trên quấn hoa tử đằng đi ra, liền nhìn thấy một người đứng đưa lưng về phía cô.
Bóng lưng này rất quen thuộc, hẳn không phải là…
“Cung Nghị?” Kiều Minh Anh thử hỏi một tiếng, đi về phía trước vài bước.
Người đó nghe tiếng xoay lại, đôi mắt ôn hòa đầy ánh sáng mặt trời, như có thể chiếu tới tận đáy lòng khiến người ta cảm thấy ấm áp.