Chương : 335
CHƯƠNG 335: UỐNG LỘN THUỐC RỒI HẢ
Cô biết lắm mà, khóe môi của Kiều Minh Anh giật giật, xem như là không nghe thấy mà tiếp tục nhắm mắt lại.
“Loại phụ nữ giống như cô, ngoại trừ biết lừa gạt đàn ông thì còn có bản lĩnh gì nữa? Ngoại trừ anh ấy ra, mắt của ai bị mù mà coi trọng cô chứ.” Lê Ngữ Vi thấy cô không trả lời, châm chọc càng hăng hái hơn, trong lời nói tràn ngập ý vị trào phúng.
Từ sau khi chuyện kia qua đi, cô ta liền lấy việc trào phúng làm nhục Kiều Minh Anh làm niềm vui, cứ gặp mặt thì lại châm chọc cô càng khiến cho tâm trạng của cô ta sảng khoái hơn.
Nếu như để cho Kiều Minh Anh biết loại tâm lý biến thái này thì chắc chắn sẽ dùng một dao mà đâm chết cô ta trước.
Quả là một người phụ nữ kinh khủng!
“Lấy thân phận này của cô cũng xứng làm mợ chủ nhà họ Lê bọn tôi à? Ha ha.”
Sau đó giống như là một kỳ tích, Lê Ngữ Vi lại nở một nụ cười thân thiện với Kiều Minh Anh, mũi chân chạm đất, sau đó đi đến gần Kiều Minh Anh một chút: “Cô cho rằng tôi muốn nói những lời lúc nãy đúng không?”
Cái này quả thật là đảo ngược ba trăm sáu mươi độ, một giây trước Lê Ngữ Vi còn cười lạnh châm chọc Kiều Minh Anh, một giây sau lại… mỉm cười thân thiện với cô như thế?
Kiều Minh Anh nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút, muốn nhìn xem có phải trời trút xuống cơn Hồng Vũ không, nếu không thì là hôm nay Lê Ngữ Vi uống lộn thuốc.
“Vậy thì cô muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói là, dù sao tôi cũng đánh không lại cô, không bằng bắt tay giảng hòa đi, đấu tới đấu lui tôi cũng mệt mỏi lắm rồi.” Lê Ngữ Vi nói, trên mặt của cô ta đã thay đổi vẻ chán ghét và căm hận đối với Kiều Minh Anh như bình thường, hiếm khi lại ôn hòa.
Trời đất ơi, mặt trời mọc lên ở phía nam lặn xuống ở phía đông hả?
Thân thể của Kiều Minh Anh hơi run lên một cái, đôi mắt long lanh nhìn Lê Ngữ Vi mang theo chút cảnh giác và phòng bị: “Cô lại muốn làm cái gì nữa vậy?”
Lê Ngữ Vi mở to đôi mắt vô tội nhìn cô: “Chẳng lẽ cô không đồng ý làm hòa với tôi hả? Lần này tôi mang theo một trăm hai mươi điểm chân thành đến để bắt tay giảng hòa với cô đó?”
Thấy cô không trả lời, Lê Ngữ Vi tiếp tục nói: “Bây giờ cô đã được gả cho anh trai của tôi, sau này chúng ta là người một nhà, tương lai sẽ sống chung dưới mái nhà, mà đấu với cô thì tôi cũng không có bất kỳ lợi ích gì, sẽ còn mất đi sự yêu thương của anh trai với tôi, cô cảm thấy như thế nào?”
Lời nói của Lê Ngữ Vi cũng có đạo lý, vì đấu đá với cô mà mối quan hệ của cô ta và Lê Hiếu Nhật liền trở nên cứng ngắc, đây cũng không phải là điều mà cô ta muốn.
Lê Ngữ Vi lại thay đổi, có thể là bởi vì gần đây Lê Hiếu Nhật hờ hững, thờ ơ, lạnh nhạt với cô ta, cho nên cô ta mới sốt ruột chứ gì.
“Cô thật lòng hả?” Kiều Minh Anh cắn cánh môi dưới, giống như đang suy nghĩ.
“Đương nhiên rồi, bỏ qua hết tất cả những chuyện trước khi đi, sau này tôi sẽ không đối nghịch với cô nữa.”
Chuyện trước kia…
Trái tim của Kiều Minh Anh run lên một cái, chuyện này luôn là sự áy náy, cứ mãi ở trong lòng của cô không thể nào xóa bỏ được.
Cô nhìn Lê Ngữ Vi, nghiêm túc gật đầu: “Được thôi, bắt tay giảng hòa.” Sau đó chủ động đưa tay ra nắm tay với cô ta.
Lê Ngữ Vi cũng đưa tay ra, hai bàn tay nắm lại với nhau.
Khóe môi của Lê Ngữ Vi cong lên một độ cong lạnh lùng khó nhìn thấy được, trong phút chốc lại biến trở về bộ dạng thân thiện như lúc nãy mà nhìn Kiều Minh Anh.
Còn Kiều Minh Anh thì lại không suy nghĩ gì quá nhiều, chẳng qua là cảm thấy đã trôi qua nhiều năm như vậy, bị Lê Ngữ Vi căm hận lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể hòa thuận rồi, loại cảm giác này cũng không tệ lắm.
Cho nên lúc ăn tối, cô còn ăn nhiều hơn một chút…
Sau khi ăn tối xong, Lê Ngữ Vi thân mật lôi kéo tay của Kiều Minh Anh đi lên đài quan sát ngắm cảnh đêm, hành động của cô ta làm cho Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo kinh ngạc một chút, ngay cả ba lê và mẹ Lê cũng không tin mà nhìn bọn họ.
Vi Vi đổi tính đổi nết rồi hả?
Ở trong phòng quan sát nhìn cảnh đêm, điện thoại ở trong túi của Kiều Minh Anh vang lên.
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo mùa đông màu trắng đang rất thịnh hành, bởi vì túi của cô quá cạn, cho nên cô đã bỏ điện thoại di động vào trong túi xách.
Cô lục tung túi xách của mình lên, rốt cuộc cũng đã tìm được chiếc điện thoại di động nhét vào lớp giữa của túi xách.
Lúc cô đang tìm tìm kiếm thì Lê Ngữ Vi cũng đang nhìn, ban đầu Lê Ngữ Vi cũng hơi không có kiên nhẫn, khi mà ánh mắt nhìn thấy một vật nhỏ ở trong túi của Kiều Minh Anh thì liền dừng, lại lúc Kiều Minh Anh không chú ý thì lại cầm vật kia tới.
“Ủa? Đây không phải là đồ của Diệp Tử hả? Sao lại ở chỗ của cô vậy?” Lê Ngữ Vi nhìn vật nhỏ ở trong tay của cô ta, tò mò hỏi, khó trách lại nhìn quen mắt như vậy.
Trước kia cô ta đã nhìn thấy được vật trang sức này treo ở trên túi của Diệp Tử, cô ta cảm thấy rất xinh đẹp, ngỏ lời muốn xin Diệp Tử, nhưng mà Diệp Tử lại nói vật này rất quan trọng đối với cô ta, cho nên không thể cho cô ta được. Mặc dù là cô ta không vui, thế nhưng từ xưa đến nay cô ta sẽ không giành đồ yêu thích của người khác, cho nên cũng không nhắc tới nữa.
Không ngờ đến là nhìn thấy ở chỗ của Kiều Minh Anh, nhưng mà Kiều Minh Anh tại sao lại có đồ vật của Diệp Tử chứ?
Sau khi Kiều Minh Anh xem điện thoại thì phát hiện chỉ là một tin nhắn trừ tiền mà thôi, sau khi xóa bỏ thì khóa điện thoại lại, nhìn thấy trong tay của Lê Ngữ Vi đang cầm huy hiệu của gia tộc, không suy nghĩ gì nhiều liền đưa tay cầm qua: “Đây là của người nhà tôi cho tôi.”
“Người nhà của cô?” Lê Ngữ Vi lại càng không hiểu. “Nhưng mà tôi rõ ràng cũng đã nhìn thấy được cái này ở chỗ của Diệp Tử, lẽ nào là người nhà của cô đã trả lại cho chị ấy?”
Lời nói của cô ta làm cho hai mắt của Kiều Minh Anh sáng lên, tay đang cầm huy hiệu gia tộc cũng không khỏi nắm chặt lại: “Cô vừa mới nói Diệp Tử cũng có một cái hả?”
Đây là huy hiệu gia tộc của nhà họ Đỗ, sẽ không cho người ngoài, anh trai Đỗ Lưu Xuyên của cô đã từng nói tai mắt của anh ta ở nước C, trong tay cũng có một huy hiệu gia tộc này.
“Đúng vậy đó.”
“Diệp Tử, cô ấy… đến từ nước Pháp có đúng không? Cô ấy là người Pháp hả?” Kiều Minh Anh khó kiềm chế được kích động trong lòng, liền vội vàng hỏi.
Lê Ngữ Vi bị sự kích động của cô làm cho cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng mà bây giờ cô ta còn muốn lợi dụng cô để khôi phục lại mối quan hệ của cô ta với người nhà như cũ, cũng không tức giận, trả lời lại: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà quả thật chị ấy đến từ nước Pháp.”
Vậy thì không sai, đến từ nước Pháp, còn có huy hiệu gia tộc, Diệp Tử chính là tai mắt mà anh trai của cô đã phái đến đây để giúp cô.
Nhưng mà…
Đôi mi thanh tú của Kiều Minh Anh hơi nhíu lại, trong lòng của cô cảm thấy không đúng, bởi vì trước đó Hạ Huân Nhi đã từng nói với cô, cô ta chính là tai mắt của anh trai cô phái đến đây, còn nói ra tên của anh trai cô, nhưng mà cô ta lại không có huy hiệu của gia tộc để chứng minh.
Diệp Tử, người này… Mặc dù là trên người có huy hiệu gia tộc, nhưng mà có nhìn như thế nào đi nữa thì cũng không hề giống với người mà anh trai của cô phái đến đây để giúp cô.
Từ lúc mà Diệp Tử xuất hiện đến bây giờ, cô ta giống như là vì tiếp cận với Lê Hiếu Nhật mà xuất hiện, nếu như cô ta thật sự là người của anh trai cô phái đến, vậy thì tại sao lại không giúp cô mà còn đến để chèn ép cô nữa?
Đầu óc của cô hỗn loạn…
Kiều Minh Anh hơi phiền não lắc lắc đầu, dưới ánh mắt khó hiểu của Lê Ngữ Vi, cô hỏi: “Vi Vi, bây giờ Diệp Tử vẫn còn đang nằm trong bệnh viện hả?”
“Đâu có đâu. Bây giờ chị ấy đang tịnh dưỡng ở nhà, cô muốn đi gặp chị ấy hả?” Lê Ngữ Vi càng cảm thấy kỳ lạ, dù là sau đó Lê Hiếu Nhật đã chứng minh Kiều Minh Anh không bỏ thuốc vào trong canh của Diệp Tử, thế nhưng chẳng lẽ Kiều Minh Anh sẽ không oan ức tức giận hả?
Còn muốn đi gặp Diệp Tử nữa.
Đúng là thánh mẫu mà, ha ha!
Lê Ngữ Vi cười lạnh trong lòng, nhưng biểu cảm trên mặt của cô ta vẫn thân thiện như cũ, khiến cho người ta nhìn không ra sơ hở.
“Có thể làm phiền cô được không?” Kiều Minh Anh hỏi.
“Đương nhiên là có thể rồi, chúng ta là bạn bè mà.” Lê Ngữ Vi cười cười vỗ vỗ vào vai của Kiều Minh Anh, không sợ cô làm phiền tôi, chỉ sợ cô cảnh giác với tôi thôi.
Kiều Minh Anh nhẹ nhàng thở ra, cánh môi hồng hào mấp máy, chỉ có thể gặp được Diệp Tử mới có thể biết được, chỉ có thể chờ đợi đến ngày mai.
Lúc gần đi ngủ, Kiều Minh Anh chạy vào trong phòng của Kiều Tiểu Bảo, một bộ dạng lén lén lút lút đóng cửa lại, sau đó nhấc bổng Kiều Tiểu Bảo đang ngồi trước màn hình vi tính bỏ xuống đất.