Chương : 353
Đỗ Lệ Na chỉ dám tức giận chứ không dám nói gì, bà ta chỉ đành bảo: “Đừng quên rằng anh chủ động tìm đến chúng tôi, đến lúc nhà họ Đỗ rơi vào trong tay người khác, anh sẽ không có được cái gì cả!”
“Tôi biết rồi, đợi thêm đi.”
“Tốt nhất là thế.” Đỗ Lệ Na hừ lạnh một tiếng, rồi đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
Lục Cung Nghị nhìn người bên trong lớp kính thủy tinh một lúc rồi mới quay người bỏ đi.
Đột nhiên chiếc điện thoại trong túi đổ chuông, anh ép lòng mình bĩnh tĩnh lại, rồi mới lấy điện thoại ra nghe máy “Alo?”
“A tôi khó chịu quá, khó chịu quá, cứu mạng…cứu cứu tôi với…” Giọng nói quen thuộc khiến cho đồng tử của Lục Cung Nghị co rút lại.
Bàn tay của anh không khỏi siết chặt lại, anh không kềm lòng được mà run rẩy, đến một lúc sau mới bình tĩnh trở lại.
“Tôi biết cô đang nghe, cô muốn làm gì?” Anh ráng ép bản thân mình bình tĩnh trở lại, rồi lạnh lùng hỏi cô ta.
Tiếng kêu cứu đầy đau khổ xa dần, một giọng nói hung ác và lạnh lùng vang lên ở đầu dây bên kia.
“Đã lâu như vậy rồi mà chẳng có tiến triển gì cả, có phải cậu quên thân phận của mình rồi hay không?”
“…Không có, tôi vẫn luôn ghi nhớ.” Anh nói rành mạch rõ ràng, bàn tay cầm điện thoại liên tục siết chặt lại, vẻ ấm áp trong đôi mắt dần tan biến, chỉ còn sót lại sự u ám vô tận.
“Nhớ là tốt nhất, tôi lại cho cậu thêm một tuần nữa, nếu như vẫn không có kết quả gì, hừ.”
Một tiếng hừ cuối cùng được gằn mạnh, mang theo vẻ uy hiếp và nham hiểm, chói tai vô cùng.
“Cạch.”
Điện thoại bị cúp máy.
Lục Cung Nghị không nhìn màn hình điện thoại kết thúc, cổ tay của tay dùng sức, chiếc điện thoại lại như thể sắp bị anh bẻ gãy, những mảnh vỡ nứt ra từ màn hình ghim vào trong lòng bàn tay của anh, máu tươi chảy xuống.
Một hồi lâu sau, anh vẫn không buông tay chiếc điện thoại đã nứt ra mà còn nắm chặt hơn, rồi mới rời khỏi nơi này.
Đến hai ngày sau những chấm đỏ trên người Kiều Minh Anh mới tan biến hoàn toàn, cuối cùng cô không còn bị cái tên mặt dày nào đó đẩy xuống để bôi thuốc nữa rồi.
Nhưng mấy ngày nay, Kiều Minh Anh vẫn không liên lạc được với Đỗ Lưu Xuyên, lúc ấy để cắt đuôi những kẻ bám theo mà vòng qua nhiều cung đường, cộng với việc lúc ấy là đêm tối, cô không hề để ý đến đường đi.
Dẫn đến việc trừ phi Đỗ Lưu Xuyên tự mình đến tìm cô thì cô không tìm ra anh ấy.
Hạ Huân Nhi tìm cô rất thường xuyên, Diệp Tử lại không hề có chút động tĩnh nào, giống như vốn không biết Đỗ Lưu Xuyên đã đến rồi vậy.
Trong lòng Kiều Minh Anh nghĩ như thế, có lẽ đúng như những gì Hạ Huân Nhi đã nói, cô ta làm mất huy hiệu của gia tộc, vừa khéo lại bị Diệp Tử lấy mà thôi.
Nghĩ đến hai câu lấp lửng mà Diệp Tử đã nói trong ngày hôm ấy, Kiều Minh Anh vẫn cảm ngờ vực.
Rốt cuộc cô nên tin tưởng ai?
Cô đã từng hỏi Lê Hiếu Nhật về chuyện này, nhưng Lê Hiếu Nhật lại nói có khả năng cao là Hạ Huân Nhi làm, nhưng lúc cô hỏi anh lý do thì anh lại không nói, chỉ bảo cô tự đoán đi.
Bảo cô biết đoán thế nào đây?
Kiều Minh Anh bị vấn đề này quấy rối mãi, cô dứt khoát không muốn nghĩ đến nó nữa, bèn cầm báo cáo điều tra – nghiên cứu mà phó trưởng phòng bộ phận thiết kế đưa cho cô, rồi đi đến ‘con đường CR’
Tên ra sao thì đường vậy, con đường này toàn là những cửa hàng bán đồ của CR.
Vốn dĩ cô định gọi Dương Ny đi với mình, nhưng Dương Ny còn đang lo lắng sứt đầu mẻ trán vì Tịch Tranh nên cô cũng đi làm phiền cô ấy.
Kiều Minh Anh đã quên mất lời nhắc nhở của Lục Cung Nghị vào ngày hôm ấy, cô dành hết tâm trí cho cuộc điều tra trang phục của CR.
Cô đi vào trong tòa nhà thương mại, nhìn dáo dác bốn bề, cảm thấy rất tò mò về nơi này.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây nên rất tò mò về nơi này.
Nghe nói con đường này được xây dựng là lúc Lê Hiếu Nhật lên chức, thành lập cùng lúc với khoảng thời gian CR đổi tên.
Trước kia CR lên là Lê thị, sau khi Lê Hiếu Nhật lên chức đã lập tức cho đổi tên ngay, lúc ấy còn vấp phải sự phản đối của quản lý cấp cao trong công ty, thậm chí còn có người mỉa mia anh nên quan tâm đến việc làm sao để nâng cao thành tích của công ty, chứ không phải tốn công vào cái mã bên ngoài.
Nhưng Lê Hiếu Nhật không vì những tiếng phản đối ấy mà bỏ cuộc, anh khăng khăng phải đổi tên cho bằng được, sau đó, giống như những gì mọi người đã nhìn thấy, vốn dĩ lĩnh vực kinh doanh của CR khá hẹp, việc kinh doanh quần áo vẫn là chính.
Từ lúc Lê Hiếu Nhật nắm quyền điều hành, phạm vi kinh doanh đã rộng hơn, vẫn xem kinh doanh quần áo là chính, có dính líu đến những ngành nghề khác như trang sức, du lịch, ẩm thực, thuốc lá,…mà những thứ này chỉ xảy ra vỏn vẹn trong vòng vài năm mà thooi.
Tất thảy mọi thứ đều do Lê Hiếu Nhật một tay gầy dựng nên, anh dùng sức của mình để mua lại hơn một nửa sản nghiệp trong nước C, trở thành thần thoại của giới kinh doanh.
CR…
Kiều Minh Anh nhìn ký hiệu ‘CR’ trước quầy lễ tân ở tầng trệt, chữ tỏa ra ánh sáng xanh, bên rìa của con chữ lấp lánh ánh vàng, trông vừa nền nã lại vừa sang trọng, khiến cho người khác nhìn một lần là không tài nào quên nổi.
Kiều Minh Anh vẫn luôn nghe thấy và vẫn luôn nhắc đến hai chữ CR, thỉnh thoảng cô lại nhìn thấy trong bản kế hoạch và trường hợp kinh doanh, nhưng không có cảm giác xúc động như bây giờ.
Cô chậm rãi nghiền ngẫm hai chữ này, nhưng dường như lại cảm thấy hơi quen thuộc.
Đột nhiên, ánh mắt cô bừng sáng.
Cô nhìn ký hiệu này, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng và ngọt ngào, cảm giác ấm áp và xúc động không thể diễn tả bằng lời lan tỏa khắp tứ chi của cô.
Cô nghĩ, dường như cô đã biết CR có ý nghĩ gì rồi.
Cô lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, rồi chụp lại kí hiệu ấy.
Nhìn tấm hình đã được chụp lại trong điện thoại, Kiều Minh Anh nở nụ cười hài lòng, rồi cô tìm tên của người muốn liên lạc, soạn lại nội dung, gửi tấm hình này cho Lê Hiếu Nhật.
Sau khi gửi nó cho anh, dường như gương mặt của cô đã được thấm đẫm một lớp mật ngọt ngào vậy, sự ngọt ngào và dịu dàng không thể nói nên lời.
“Minh Anh, sao cô lại đến đây?” Một giọng nói dịu dàng vang lên từ sau lưng cô, cô quay đầu lại trong vô thức, bèn nhìn thấy Diệp Tử đang ngồi trên xe lăn, đi về phía cô.
Mọi người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt tò mò và thương hại, dường như cô ta không nhận ra được vậy, vẫn đi về phía Kiều Minh Anh với vẻ mặt dịu dàng và bình tĩnh.
Trước khi mọi chuyện có kết quả, Kiều Minh Anh vẫn tin tưởng Diệp Tử đôi chút, nhìn thấy cô ta đến gần mình, nhưng lại không thấy Tịnh Nguyệt đâu.
“Chỉ có cô thôi à? Tịnh Nguyệt đâu?”
“Tịnh Nguyệt đi mua nước uống cho tôi rồi, tôi không muốn đi nên ở đây đợi cô.” Diệp Tử nói, cô ta nhìn Kiều Minh Anh với ánh mắt thân thiện và tự nhiên, trông không hề có một chút vẻ chột dạ nào cả.
Cũng chính vì thế mới có thể khiến cho Kiều Minh Anh băn khoăn, chỉ có thể nói rằng diễn xuất của cô ta quá tốt.
“Bây giờ chúng ta sang đó ngồi một lúc đi?” Diệp Tử thấy cô nhìn mình trân trân, cũng không tỏ vẻ khó chịu mà chỉ vào một cửa hàng bán đồ ngọt.
Có không ít cặp tình nhân ngồi trong cửa hàng bán đồ ngọt, Kiều Minh Anh và Diệp Tử đi vào trong, ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ.
Kiều Minh Anh không nói gì, bởi vì cô và Diệp Tử có quá ít chủ đề để nói với nhau, cô không ngu ngốc đến mức dùng hành tung của anh trai mình để dò thám cô ta, chỉ đành im lặng.
Dường như Diệp Tử không hề quan tâm đến sự im lặng của cô, cô ta chỉ gọi nhân viên phục vụ lấy một ly nước ép, rồi hỏi cô muốn uống gì.
“Nước chanh là được rồi.” Kiều Minh Anh đáp.
“Thế thì lấy một ly nước chanh nóng đi, cảm ơn.” Sau khi nói dứt lời, Diệp Tử quay đầu sang nhìn Kiều Minh Anh: “Sao cô lại đi dạo một mình? Không đi cùng với Hiếu Nhật à?”