Chương 16
Lúc cùng Dư lão hán và Trương què đánh nhau, Dư đại nương chưa từng có cảm xúc dư thừa nào, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy Tứ Bảo hoàn chỉnh đứng trước mặt bà, ủy khuất kêu bà, thì cưới cùng bà cũng nhịn không được chóp mũi đau xót, rơi lệ.
" Tứ Bảo, đến nương xem nào."
Tứ Bảo nhìn bà, hốc mắt hồng hồng, liền nhấc chân muốn đi đến hướng bà, đi được một bước, giống như nghĩ đến cái gì, lại chậm rãi quay đầu nhìn cô.
Cô thấy nàng như vậy, không chút suy nghĩ liền tiến lên dắt tay nàng, dẫn đi đến trước mặt bà.
Dư đại nương thấy tình cảnh như vậy, làm trong trong bà cảm thấy kinh ngạc, bà giơ tay kéo Tứ Bảo về phía mình, nở ra một nụ cười tái nhợt:
" Đa tạ Giang Nhị đã chiếu cố Tứ Bảo, trước mắt trong nhà loạn không thôi, không có cách nào chiêu đãi tốt, còn xin không cảm thấy phiền lòng"
Cô nghe bà nói như vậy, không dấu vết nhíu mày, trên khuôn mặt gầy gò lạnh lùng làm người nhìn không ra cảm xúc, cô thuận theo Dư đại nương nói:" Không sao"
" Tứ Bảo ngoan ngoãn như vậy, vô cùng nghe lời"
Ánh mắt cô rơi vào trên người đang ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Dư đại nương, ngữ khí không mặt không nhạt nói.
Dư đại nương nghe vậy liền xiết chặt cánh tay đang ôm Tứ Bảo, bà biết hôm nay cô tới là có ý đồ gì, bà đã nghe lời nói Dư lão hán mở miệng hỏi cô hai mươi lượng bạc lúc còn trong phòng, một người vì tiền muốn bán con gái bà, một người nói dễ nghe là cưới nhưng thực ra là lấy tiền mua con gái bà.
Giang Thụ Hân tâm tư thâm trầm tích cách quái đản hung ác, mà Tứ Bảo tâm tư đơn thuần chất phác, không rành mọi chuyện, càng là một câu nói đều nói không rõ, cái này kêu Dư đại nương làm sao có thể yên tâm đem người giao cho Giang Thụ Hân đây?
" Tứ Bảo tuổi còn nhỏ" Dư đại nương nhìn vòng quanh Tứ Bảo, thoáng ngửa đầu nhìn cô, khắp mặt đều là xin lỗi, thấp giọng nói tiếp:" Ta còn không nghĩ nhanh như vậy liền cho nàng lấy chồng"
Giọng nói Dư đại nương tuy nhỏ nhưng ý cự tuyệt rất rõ ràng, Cô nghe xong không cho ý kiến mà nhíu mày, không có động tác dư thừa khác mà xoay người nhìn Dư lão hán đứng ở một bên.
Dư lão hán muốn nhân cơ hội này đòi thêm một ít bạc trong tay Giang Thụ Hân, nhưng không nghĩ đến Dư đại nương mở miệng liền đem chuyện này cự tuyệt, làm ông tức giận đến tin gan đều quặn đau.
Ông phẫn nộ đi lên trước, hướng về phía Dư đại nương rống giận:" Cô nương mười sáu tuổi mà còn nhỏ? Ngươi có thể đừng làm phiền được không, một Trương què ngươi không nguyện ý, Giang Nhị ngươi cũng không nguyện ý, ngươi con mẹ nó ánh mắt còn muốn cao hơn trời?"
Dư lão hán nói ra hoàn toàn không có suy nghĩ, cứ như vậy rống lên, cực kỳ khó nghe.
Dư đại nương bị rống làm thân thể run rẩy, nhưng vẫn như cũ ôm chặt Tứ Bảo trong ngực, cứng cổ cùng Dư lão hán giằng co.
Mà nàng trong ngực Dư đại nương bị biểu tình dữ tợn cùng lời nói hung ác làm sợ tới nước mắt cuồn cuộn rơi, ngón tay trắng tinh nắm chặt vạt áo bà, bộ đáng đau thương.
Cô đứng bên cạnh Dư đại nương, đối diện Dư lão hán, lỗ tai và đầu óc đều rất nhức, thấy bộ dáng nhỏ bé tội nghiệp của nàng, nhịn không được đưa tay giúp nàng nhẹ nhàng xoa xoa nước mắt, tiện thể nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Dư lão hán cùng Dư đại nương đang giương cung bạt kiếm, căn bản không thấy được hành động nhỏ này của cô, nhưng lại bị Lý Sở đứng ở cổng thấy được,y trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, thực sự không nghĩ ra trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, dưới tình huống như vậy mà còn ở đó dỗ dành người?
Hai vợ chồng Đại Bảo đứng ở góc tường tự nhiên cũng sẽ thấy, hai người đều cùng một mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin.
Ngược lại, cô cũng không quan tâm, chỉ lau khô nước mắt trên mặt nàng, cô khẽ thở dài một cái, xong rồi cười cười với nàng, chọc cho nàng cũng cười theo một tiếng, lúc này mới đứng lên trước mặt Dư lão hán.
" Đừng hung ác như vậy, có chuyện gì vẫn nên nói chuyện lại thật tốt"
Trên mặt cô vô cùng nghiêm túc, nhìn Dư lão hán nói từng câu từng chữ.
" Ta không ưa nhất chính là nam nhân ức hiếp nữ nhân, huống chi, Giang Thụ Hân ta còn lập tức phải mang nữ nhân về nhà"
Dư lão hán bị ánh mắt khinh miệt của cô nhìn liền bực bội, trên mặt tức giận đến xanh rồi lại trắng, ông đè lại hỏa khí, gương mặt thịt bị ông kéo căng đến cực hạn.
" Giang Nhị đây là đang trách ta?"
" Ai" Giang Thụ Hân giơ nhẹ ngón tay, chậm rãi chỉ ở trên đầu một cái:" Đừng nói như vậy, ta so với ngươi mà nói thì ta tương đối sẽ đau lòng vì người"
Lời nói này của Giang Thụ Hân ngay thẳng lại rõ ràng, nét mặt nàng cũng rất thẳng thắn, không có chút nào phát giác lời nói này của mình có chỗ nào không ổn.
Dư lão hán thì trực tiếp ngây người, á khẩu đứng tại chỗ không trả lời.
Dư đại nương bị Dư lão hán rống bây giờ đã hồi phục tinh thần, ánh mắt bà khó hiểu nhìn thân hình thẳng tắp của cô xem kỹ một lần, không thể tưởng tượng lời nói kia là từ trong miệng cô nói ra.
Lý Sở một bên cũng không cảm thấy kinh ngạc, y biết cô từ trước tới nay đều nói lời kinh người, chỉ là nghĩ tới cô sẽ không khách khí như vậy với Dư lão hán.
Chỉ có Tứ Bảo ngơ ngác vẫn không hiểu rõ tình trạng hiện tại, chỉ biết cô vừa mới đùa với nàng, rồi lại nói chuyện với Dư lão hán hung ác.
Từ trong ngực Dư đại nương thò đầu ra, Tứ Bảo chớp mắt nhìn cô, đưa tay tới hướng cô.
Kết quả bị Dư đại nương đè cánh tay lại.
Tứ Bảo không hài lòng, trực tiếp mở miệng gọi cô:" Giang Nhị!"
Nghe tiểu cô nương gọi mình, cô cong cong môi, thuận theo đi đến trước mặt nàng.
"Ân?"
Khoảng cách có chút gần, làm Dư đại nương cảm thấy khẩn trương, ôm Tứ Bảo muốn lui về phía sau một chút, nhưng không ngờ Tứ Bảo tự mình chui ra, nhào vào trong ngực cô.
Cô không thay đổi biểu tình, đưa tay ngăn Tứ Bảo đang nhào vào ngực mình lại, cô đem nàng nhẹ nhàng đẩy về sau:" Hiện tại không được"
Cái này làm Tứ Bảo dừng lại, gương mặt nàng đang tươi cười liền có chút xụ xuống, liền tức giận nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Dư đại nương sợ Tứ Bảo chọc Giang Thụ Hân không vui, muốn kéo Tứ Bảo về nhưng cô lại nhanh hơn bà một bước, trực tiếp đẩy nàng vào trong ngực bà.
" Nghe lời, hiện tại ở trong ngực nương ngươi đi"
Lời này là cô nói cho nàng nghe, ngữ khí ôn hòa chậm rãi, giống như dụ dỗ con nít nhưng Tứ Bảo lần nào cũng thích bộ dáng này của cô.
Tuy rằng nàng biểu tình vẫn không vui như cũ nhưng lại ngoan ngoãn ở trong ngực Dư đại nương.
" Cái gì nên nói thì ta đã nói, hai mươi lượng bạc, ta muốn đem Tứ Bảo đi" Giang Thụ Hân đứng ở giữa đám người, cao giọng tiếp tục nói:" Nếu như cảm thấy bạc kia là dùng để mua Tứ Bảo cũng tốt, ta cưới Tứ Bảo hạ sính lễ cũng tốt, tóm lại ta muốn dẫn người đi"
Lời nói đã đến nước này, Dư đại nương còn muốn giả ngu cũng không được, Giang Thụ Hân đã đem việc này nói thẳng ra.
Mặc dù Dư lão hán còn muốn nhân cơ hội này gom thêm chút bạc trong tay cô, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, chỉ cần Giang Thụ Hân đem người đi, tất nhiên hai mươi lượng bạc kia sẽ đến tay, nếu như ông lại ra thêm điều kiện không tránh được cô lật lọng, dù sao cô từ trước đến nay không làm theo lẽ thường.
" Tốt, việc này ta đồng ý, chỉ cần ngươi đem bạc cho ta, ngươi tùy thời có thể mang Tứ Bảo đi"
Dư lão hán gấp không chờ nổi đưa tay hướng về phía cô.
Cô cười lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy trào phúng móc một túi bạc từ trong ngực ra, cũng không liếc mắt nhìn Dư lão hán một cái, duỗi thẳng cánh tay, không đợi Dư lão hán tiếp nhận, liền buông tay mặc cho bạc kia rơi thẳng xuống đất.
Dư đại nương liền gấp gáp, không để ý đau đớn trên người, vọt tới trước mặt Dư lão hán, tay đấm chân đá ông, vừa đánh vừa mắt:" Ngươi cái đồ không tim không phổi, kia chính là con gái ruột của ngươi đó!"
Dư lão hán cũng không cam lòng yếu thế, trở tay liền muốn đánh Dư đại nương, lại bị cô đưa tay kéo cánh tay lại.
Đại Bảo vốn đứng một bên không biết làm sao, liền vội vàng chen tới ngăn cản Dư đại nương, Tú Liên cũng vội vàng tới đỡ lấy bà, Dư lão hán tức giận khẽ đảo hai mắt thiếu chút nữa liền ngất xỉu.
Nhưng hắn cũng không nói chuyện, lập tức nhặt túi bạc trên mặt đất lên, nhét vào trong ngực, trực tiếp đi vào trong phòng.
" Mắt lão tử thật sự là bị mù mới cưới lão thái bà vô dụng như ngươi!"
Dư đại nương thấy thế vội vàng chạy đến bên người Giang Thụ Hân, bịch một tiếng quỳ xuống đất, bà khóc hướng cô nói:" Giang Nhị cô nương, coi như lão thái bà này cầu xin ngươi, Tứ Bảo tuổi còn nhỏ, nàng còn là kẻ ngốc, thật sự không thể gả, ta sẽ nghĩ cách đem bạc trả cho ngươi"
Giang Thụ Hân sững sờ chớp mắt một cái, giây sau liền trực tiếp kéo Dư đại nương từ dưới đất lên, Dư Đại Bảo một bên cũng không nghĩ tới bà sẽ làm như thế, chỉ kịp phản ứng phụ đỡ bà.
" Giang Nhị, Dư Đại Bảo ta không biết nói chuyện cũng không có bản lĩnh gì, ta nhìn ra được, Tứ Bảo rất ỷ lại vào ngươi, ta không biết ngươi làm những gì với Tứ Bảo, nhưng ta biết ngươi đối với Tứ Bảo rất là tốt"
Đại Bảo luôn luôn trung thực đối với Giang Thụ Hân thanh lãnh, nói ra những lời này.
Dư đại nương dừng lại, ngay cả cô cũng hơi kinh ngạc. Cô cho rằng trong mắt nhà họ Dư, cô là một người không coi ai ra gì, cường thủ đoạt người.
Lúc mày Lý Sở vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên mở miệng, y nhìn Dư đại nương nghiêm mặt nói:" Không có bất kỳ cái quy định nào mà nữ nhân không thể cưới nữ nhân, thế đạo hiện nay, nữ nhân cùng nữ nhân thành thân vô số kể"
" Huống hồ Tứ Bảo quả thực rất ỷ lại vào Giang Nhị không phải sao?"
Một câu hỏi như vậy, hỏi đến trong lòng Dư đại nương chấn động, xác thực Tứ Bảo của bà không biết ở thời điểm nào đã trở nên tín nhiệm Giang Nhị như vậy, ỷ lại Giang Nhị, thậm chí còn muốn từ trong lòng ngực mình nhào về phía trong ngực Giang Nhị.
Dư đại nương chưa từng thấy trên mặt nàng biểu lộ phong phú như vậy, không vui cũng sẽ biểu đạt, ngay cả kêu tên Giang Nhị cũng thuận miệng như vậy.
" Người nhà họ Dư ngoại trừ ngươi cùng hắn, còn có ai là thiệt tình đối đãi Tứ Bảo?" Cô đứng bên cạnh Tứ Bảo, không chút để ý giúp Tứ Bảo đem mấy sợi tóc dính trên mặt vén ra sau, ngữ khí tùy ý hướng Dư đại nương nói:" Có lẽ con người của ta xác thật không quá đáng tin cậy, nhưng ngươi so sánh cảm thấy Tứ Bảo ở bên cạnh ta hay ở tại Dư gia, cái nào an toàn hơn?"
Những lời này trực tiếp làm cho Dư đại nương hiểu rõ, Tứ Bảo ở nhà vẫn luôn chịu đủ loại ủy khuất, bà bình thường vội vàng, căn bản không có thời gian quản Tứ Bảo, mỗi lần đều để nàng một mình ở nhà đợi, còn có lúc chạy ra ngoài bị người khác bắt nạt, hiện tại còn nhiều thêm một Trương què nhìn chằm chằm, dường như, chỉ có để Tứ Bảo đi theo Giang Nhị đi mới là lựa chọn thích hợp nhất.
" Tứ Bảo, ngươi nói với nương, là muốn ở cùng một chỗ với nương, hay là đi theo Giang Nhị?
Thời điểm Dư đại nương hỏi cái này nước mắt liền nhịn không được rào rạt rơi xuống, bà làm nương cũng thật sự không xong, con gái của mình một đứa rồi lại một đứa tất cả hai đứa con đều không bảo vệ được.
Tứ Bảo không rõ ràng, nghe Dư đại nương lại nhìn thấy bà khóc, làm nàng cũng khóc theo, nước mắt ào ạt nhìn bà, đưa tay liền ôm bà.
Dư đại nương chịu đau đứng dậy đem Tứ Bảo gắt gao ôm vào trong ngực đau lòng khóc thành tiếng.
Đại Bảo đứng bên cạnh không đành lòng nhìn, dắt Lưu Tú Liên đi đến nơi khác, Lý Sở hướng phía Giang Thụ Hân gật đầu rồi cũng đi ra sân.
Giang Thụ Hân cứ lẳng lặng đứng phía sau hai người, không mở miệng nói chuyện, cho dù cô tính tình lạnh lùng, đối mặt với cảnh này cũng vẫn nhịn không được thở dài một tiếng.
Chờ đến khi Dư đại nương khóc mệt, mới buông Tứ Bảo trong ngực ra, khuôn mặt nhỏ của nàng đã đỏ bừng treo những giọt nước mắt trong suốt, mang theo một tia mờ mịt, mê mê hoặc hoặc nhìn bà, rồi lại nhìn cô.
Lúc này Giang Thụ Hân không có duỗi tay giúp nàng lau nước mắt, vẫn đứng ở phía sau hai người, nhìn Tứ Bảo cũng không có động tác nào cũng không nói chuyện.
Ngược lại là Dư đại nương giống như là suy nghĩ cẩn thận cái gì đó, đem Tứ Bảo dẫn đến trước mặt Giang Thụ Hân:" Nếu Giang Nhị muốn cưới Tứ Bảo, ta đây chỉ hi vọng ngươi có thể thiệt tình đối đãi nàng, nàng là một cô nương rất ngoan, có thể có chút trì độn nhưng nàng tâm tư đơn thuần...."
Dư đại nương vừa nói vừa muốn rơi lệ, nhưng Giang Thụ Hân lại thở dài một hơi, cô thuận thế đưa tay giúp Tứ Bảo lau lau đuôi mắt.
Hướng Dư đại nương an ủi:" Không nóng nảy"
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Nhị: Người khác cãi nhau ta không chút hoang mang, ta dỗ dành mỹ kiều nương của ta trước.
" Tứ Bảo, đến nương xem nào."
Tứ Bảo nhìn bà, hốc mắt hồng hồng, liền nhấc chân muốn đi đến hướng bà, đi được một bước, giống như nghĩ đến cái gì, lại chậm rãi quay đầu nhìn cô.
Cô thấy nàng như vậy, không chút suy nghĩ liền tiến lên dắt tay nàng, dẫn đi đến trước mặt bà.
Dư đại nương thấy tình cảnh như vậy, làm trong trong bà cảm thấy kinh ngạc, bà giơ tay kéo Tứ Bảo về phía mình, nở ra một nụ cười tái nhợt:
" Đa tạ Giang Nhị đã chiếu cố Tứ Bảo, trước mắt trong nhà loạn không thôi, không có cách nào chiêu đãi tốt, còn xin không cảm thấy phiền lòng"
Cô nghe bà nói như vậy, không dấu vết nhíu mày, trên khuôn mặt gầy gò lạnh lùng làm người nhìn không ra cảm xúc, cô thuận theo Dư đại nương nói:" Không sao"
" Tứ Bảo ngoan ngoãn như vậy, vô cùng nghe lời"
Ánh mắt cô rơi vào trên người đang ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Dư đại nương, ngữ khí không mặt không nhạt nói.
Dư đại nương nghe vậy liền xiết chặt cánh tay đang ôm Tứ Bảo, bà biết hôm nay cô tới là có ý đồ gì, bà đã nghe lời nói Dư lão hán mở miệng hỏi cô hai mươi lượng bạc lúc còn trong phòng, một người vì tiền muốn bán con gái bà, một người nói dễ nghe là cưới nhưng thực ra là lấy tiền mua con gái bà.
Giang Thụ Hân tâm tư thâm trầm tích cách quái đản hung ác, mà Tứ Bảo tâm tư đơn thuần chất phác, không rành mọi chuyện, càng là một câu nói đều nói không rõ, cái này kêu Dư đại nương làm sao có thể yên tâm đem người giao cho Giang Thụ Hân đây?
" Tứ Bảo tuổi còn nhỏ" Dư đại nương nhìn vòng quanh Tứ Bảo, thoáng ngửa đầu nhìn cô, khắp mặt đều là xin lỗi, thấp giọng nói tiếp:" Ta còn không nghĩ nhanh như vậy liền cho nàng lấy chồng"
Giọng nói Dư đại nương tuy nhỏ nhưng ý cự tuyệt rất rõ ràng, Cô nghe xong không cho ý kiến mà nhíu mày, không có động tác dư thừa khác mà xoay người nhìn Dư lão hán đứng ở một bên.
Dư lão hán muốn nhân cơ hội này đòi thêm một ít bạc trong tay Giang Thụ Hân, nhưng không nghĩ đến Dư đại nương mở miệng liền đem chuyện này cự tuyệt, làm ông tức giận đến tin gan đều quặn đau.
Ông phẫn nộ đi lên trước, hướng về phía Dư đại nương rống giận:" Cô nương mười sáu tuổi mà còn nhỏ? Ngươi có thể đừng làm phiền được không, một Trương què ngươi không nguyện ý, Giang Nhị ngươi cũng không nguyện ý, ngươi con mẹ nó ánh mắt còn muốn cao hơn trời?"
Dư lão hán nói ra hoàn toàn không có suy nghĩ, cứ như vậy rống lên, cực kỳ khó nghe.
Dư đại nương bị rống làm thân thể run rẩy, nhưng vẫn như cũ ôm chặt Tứ Bảo trong ngực, cứng cổ cùng Dư lão hán giằng co.
Mà nàng trong ngực Dư đại nương bị biểu tình dữ tợn cùng lời nói hung ác làm sợ tới nước mắt cuồn cuộn rơi, ngón tay trắng tinh nắm chặt vạt áo bà, bộ đáng đau thương.
Cô đứng bên cạnh Dư đại nương, đối diện Dư lão hán, lỗ tai và đầu óc đều rất nhức, thấy bộ dáng nhỏ bé tội nghiệp của nàng, nhịn không được đưa tay giúp nàng nhẹ nhàng xoa xoa nước mắt, tiện thể nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Dư lão hán cùng Dư đại nương đang giương cung bạt kiếm, căn bản không thấy được hành động nhỏ này của cô, nhưng lại bị Lý Sở đứng ở cổng thấy được,y trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, thực sự không nghĩ ra trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, dưới tình huống như vậy mà còn ở đó dỗ dành người?
Hai vợ chồng Đại Bảo đứng ở góc tường tự nhiên cũng sẽ thấy, hai người đều cùng một mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin.
Ngược lại, cô cũng không quan tâm, chỉ lau khô nước mắt trên mặt nàng, cô khẽ thở dài một cái, xong rồi cười cười với nàng, chọc cho nàng cũng cười theo một tiếng, lúc này mới đứng lên trước mặt Dư lão hán.
" Đừng hung ác như vậy, có chuyện gì vẫn nên nói chuyện lại thật tốt"
Trên mặt cô vô cùng nghiêm túc, nhìn Dư lão hán nói từng câu từng chữ.
" Ta không ưa nhất chính là nam nhân ức hiếp nữ nhân, huống chi, Giang Thụ Hân ta còn lập tức phải mang nữ nhân về nhà"
Dư lão hán bị ánh mắt khinh miệt của cô nhìn liền bực bội, trên mặt tức giận đến xanh rồi lại trắng, ông đè lại hỏa khí, gương mặt thịt bị ông kéo căng đến cực hạn.
" Giang Nhị đây là đang trách ta?"
" Ai" Giang Thụ Hân giơ nhẹ ngón tay, chậm rãi chỉ ở trên đầu một cái:" Đừng nói như vậy, ta so với ngươi mà nói thì ta tương đối sẽ đau lòng vì người"
Lời nói này của Giang Thụ Hân ngay thẳng lại rõ ràng, nét mặt nàng cũng rất thẳng thắn, không có chút nào phát giác lời nói này của mình có chỗ nào không ổn.
Dư lão hán thì trực tiếp ngây người, á khẩu đứng tại chỗ không trả lời.
Dư đại nương bị Dư lão hán rống bây giờ đã hồi phục tinh thần, ánh mắt bà khó hiểu nhìn thân hình thẳng tắp của cô xem kỹ một lần, không thể tưởng tượng lời nói kia là từ trong miệng cô nói ra.
Lý Sở một bên cũng không cảm thấy kinh ngạc, y biết cô từ trước tới nay đều nói lời kinh người, chỉ là nghĩ tới cô sẽ không khách khí như vậy với Dư lão hán.
Chỉ có Tứ Bảo ngơ ngác vẫn không hiểu rõ tình trạng hiện tại, chỉ biết cô vừa mới đùa với nàng, rồi lại nói chuyện với Dư lão hán hung ác.
Từ trong ngực Dư đại nương thò đầu ra, Tứ Bảo chớp mắt nhìn cô, đưa tay tới hướng cô.
Kết quả bị Dư đại nương đè cánh tay lại.
Tứ Bảo không hài lòng, trực tiếp mở miệng gọi cô:" Giang Nhị!"
Nghe tiểu cô nương gọi mình, cô cong cong môi, thuận theo đi đến trước mặt nàng.
"Ân?"
Khoảng cách có chút gần, làm Dư đại nương cảm thấy khẩn trương, ôm Tứ Bảo muốn lui về phía sau một chút, nhưng không ngờ Tứ Bảo tự mình chui ra, nhào vào trong ngực cô.
Cô không thay đổi biểu tình, đưa tay ngăn Tứ Bảo đang nhào vào ngực mình lại, cô đem nàng nhẹ nhàng đẩy về sau:" Hiện tại không được"
Cái này làm Tứ Bảo dừng lại, gương mặt nàng đang tươi cười liền có chút xụ xuống, liền tức giận nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Dư đại nương sợ Tứ Bảo chọc Giang Thụ Hân không vui, muốn kéo Tứ Bảo về nhưng cô lại nhanh hơn bà một bước, trực tiếp đẩy nàng vào trong ngực bà.
" Nghe lời, hiện tại ở trong ngực nương ngươi đi"
Lời này là cô nói cho nàng nghe, ngữ khí ôn hòa chậm rãi, giống như dụ dỗ con nít nhưng Tứ Bảo lần nào cũng thích bộ dáng này của cô.
Tuy rằng nàng biểu tình vẫn không vui như cũ nhưng lại ngoan ngoãn ở trong ngực Dư đại nương.
" Cái gì nên nói thì ta đã nói, hai mươi lượng bạc, ta muốn đem Tứ Bảo đi" Giang Thụ Hân đứng ở giữa đám người, cao giọng tiếp tục nói:" Nếu như cảm thấy bạc kia là dùng để mua Tứ Bảo cũng tốt, ta cưới Tứ Bảo hạ sính lễ cũng tốt, tóm lại ta muốn dẫn người đi"
Lời nói đã đến nước này, Dư đại nương còn muốn giả ngu cũng không được, Giang Thụ Hân đã đem việc này nói thẳng ra.
Mặc dù Dư lão hán còn muốn nhân cơ hội này gom thêm chút bạc trong tay cô, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, chỉ cần Giang Thụ Hân đem người đi, tất nhiên hai mươi lượng bạc kia sẽ đến tay, nếu như ông lại ra thêm điều kiện không tránh được cô lật lọng, dù sao cô từ trước đến nay không làm theo lẽ thường.
" Tốt, việc này ta đồng ý, chỉ cần ngươi đem bạc cho ta, ngươi tùy thời có thể mang Tứ Bảo đi"
Dư lão hán gấp không chờ nổi đưa tay hướng về phía cô.
Cô cười lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy trào phúng móc một túi bạc từ trong ngực ra, cũng không liếc mắt nhìn Dư lão hán một cái, duỗi thẳng cánh tay, không đợi Dư lão hán tiếp nhận, liền buông tay mặc cho bạc kia rơi thẳng xuống đất.
Dư đại nương liền gấp gáp, không để ý đau đớn trên người, vọt tới trước mặt Dư lão hán, tay đấm chân đá ông, vừa đánh vừa mắt:" Ngươi cái đồ không tim không phổi, kia chính là con gái ruột của ngươi đó!"
Dư lão hán cũng không cam lòng yếu thế, trở tay liền muốn đánh Dư đại nương, lại bị cô đưa tay kéo cánh tay lại.
Đại Bảo vốn đứng một bên không biết làm sao, liền vội vàng chen tới ngăn cản Dư đại nương, Tú Liên cũng vội vàng tới đỡ lấy bà, Dư lão hán tức giận khẽ đảo hai mắt thiếu chút nữa liền ngất xỉu.
Nhưng hắn cũng không nói chuyện, lập tức nhặt túi bạc trên mặt đất lên, nhét vào trong ngực, trực tiếp đi vào trong phòng.
" Mắt lão tử thật sự là bị mù mới cưới lão thái bà vô dụng như ngươi!"
Dư đại nương thấy thế vội vàng chạy đến bên người Giang Thụ Hân, bịch một tiếng quỳ xuống đất, bà khóc hướng cô nói:" Giang Nhị cô nương, coi như lão thái bà này cầu xin ngươi, Tứ Bảo tuổi còn nhỏ, nàng còn là kẻ ngốc, thật sự không thể gả, ta sẽ nghĩ cách đem bạc trả cho ngươi"
Giang Thụ Hân sững sờ chớp mắt một cái, giây sau liền trực tiếp kéo Dư đại nương từ dưới đất lên, Dư Đại Bảo một bên cũng không nghĩ tới bà sẽ làm như thế, chỉ kịp phản ứng phụ đỡ bà.
" Giang Nhị, Dư Đại Bảo ta không biết nói chuyện cũng không có bản lĩnh gì, ta nhìn ra được, Tứ Bảo rất ỷ lại vào ngươi, ta không biết ngươi làm những gì với Tứ Bảo, nhưng ta biết ngươi đối với Tứ Bảo rất là tốt"
Đại Bảo luôn luôn trung thực đối với Giang Thụ Hân thanh lãnh, nói ra những lời này.
Dư đại nương dừng lại, ngay cả cô cũng hơi kinh ngạc. Cô cho rằng trong mắt nhà họ Dư, cô là một người không coi ai ra gì, cường thủ đoạt người.
Lúc mày Lý Sở vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên mở miệng, y nhìn Dư đại nương nghiêm mặt nói:" Không có bất kỳ cái quy định nào mà nữ nhân không thể cưới nữ nhân, thế đạo hiện nay, nữ nhân cùng nữ nhân thành thân vô số kể"
" Huống hồ Tứ Bảo quả thực rất ỷ lại vào Giang Nhị không phải sao?"
Một câu hỏi như vậy, hỏi đến trong lòng Dư đại nương chấn động, xác thực Tứ Bảo của bà không biết ở thời điểm nào đã trở nên tín nhiệm Giang Nhị như vậy, ỷ lại Giang Nhị, thậm chí còn muốn từ trong lòng ngực mình nhào về phía trong ngực Giang Nhị.
Dư đại nương chưa từng thấy trên mặt nàng biểu lộ phong phú như vậy, không vui cũng sẽ biểu đạt, ngay cả kêu tên Giang Nhị cũng thuận miệng như vậy.
" Người nhà họ Dư ngoại trừ ngươi cùng hắn, còn có ai là thiệt tình đối đãi Tứ Bảo?" Cô đứng bên cạnh Tứ Bảo, không chút để ý giúp Tứ Bảo đem mấy sợi tóc dính trên mặt vén ra sau, ngữ khí tùy ý hướng Dư đại nương nói:" Có lẽ con người của ta xác thật không quá đáng tin cậy, nhưng ngươi so sánh cảm thấy Tứ Bảo ở bên cạnh ta hay ở tại Dư gia, cái nào an toàn hơn?"
Những lời này trực tiếp làm cho Dư đại nương hiểu rõ, Tứ Bảo ở nhà vẫn luôn chịu đủ loại ủy khuất, bà bình thường vội vàng, căn bản không có thời gian quản Tứ Bảo, mỗi lần đều để nàng một mình ở nhà đợi, còn có lúc chạy ra ngoài bị người khác bắt nạt, hiện tại còn nhiều thêm một Trương què nhìn chằm chằm, dường như, chỉ có để Tứ Bảo đi theo Giang Nhị đi mới là lựa chọn thích hợp nhất.
" Tứ Bảo, ngươi nói với nương, là muốn ở cùng một chỗ với nương, hay là đi theo Giang Nhị?
Thời điểm Dư đại nương hỏi cái này nước mắt liền nhịn không được rào rạt rơi xuống, bà làm nương cũng thật sự không xong, con gái của mình một đứa rồi lại một đứa tất cả hai đứa con đều không bảo vệ được.
Tứ Bảo không rõ ràng, nghe Dư đại nương lại nhìn thấy bà khóc, làm nàng cũng khóc theo, nước mắt ào ạt nhìn bà, đưa tay liền ôm bà.
Dư đại nương chịu đau đứng dậy đem Tứ Bảo gắt gao ôm vào trong ngực đau lòng khóc thành tiếng.
Đại Bảo đứng bên cạnh không đành lòng nhìn, dắt Lưu Tú Liên đi đến nơi khác, Lý Sở hướng phía Giang Thụ Hân gật đầu rồi cũng đi ra sân.
Giang Thụ Hân cứ lẳng lặng đứng phía sau hai người, không mở miệng nói chuyện, cho dù cô tính tình lạnh lùng, đối mặt với cảnh này cũng vẫn nhịn không được thở dài một tiếng.
Chờ đến khi Dư đại nương khóc mệt, mới buông Tứ Bảo trong ngực ra, khuôn mặt nhỏ của nàng đã đỏ bừng treo những giọt nước mắt trong suốt, mang theo một tia mờ mịt, mê mê hoặc hoặc nhìn bà, rồi lại nhìn cô.
Lúc này Giang Thụ Hân không có duỗi tay giúp nàng lau nước mắt, vẫn đứng ở phía sau hai người, nhìn Tứ Bảo cũng không có động tác nào cũng không nói chuyện.
Ngược lại là Dư đại nương giống như là suy nghĩ cẩn thận cái gì đó, đem Tứ Bảo dẫn đến trước mặt Giang Thụ Hân:" Nếu Giang Nhị muốn cưới Tứ Bảo, ta đây chỉ hi vọng ngươi có thể thiệt tình đối đãi nàng, nàng là một cô nương rất ngoan, có thể có chút trì độn nhưng nàng tâm tư đơn thuần...."
Dư đại nương vừa nói vừa muốn rơi lệ, nhưng Giang Thụ Hân lại thở dài một hơi, cô thuận thế đưa tay giúp Tứ Bảo lau lau đuôi mắt.
Hướng Dư đại nương an ủi:" Không nóng nảy"
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Nhị: Người khác cãi nhau ta không chút hoang mang, ta dỗ dành mỹ kiều nương của ta trước.