Chương 27
Kỳ thật ý nói của nàng không phải cáo trạng, nàng chỉ đáp lại lời bà nói nàng cáu kỉnh.
Dù sao thì tối hôm qua nàng đã nháo với cô, còn khóc rất lâu.
Nhưng lời này vào tai của bà thì không phải là như vậy.
" Cái gì? Giang Nhị hung dữ với ngươi?"
Bà có chút đau lòng nhìn nữ nhi của mình, quả nhiên thấy được đôi mắt nàng sưng lên một chút sợ với ngày thường.
Hiển nhiên là bộ dạng buổi tối hôm trước đã khóc.
Tứ Bảo có chút mờ mịt, nàng không biết tại sao bà đột nhiên nóng nảy như vậy, xác thực cô có hứng dữ với nàng, bởi vì mình không nghe lời cáu kỉnh với cô, nhưng sau đó vẫn dỗ nàng.
Nhưng nàng không biết nên nói như thế nào cho bà biết.
Đơn giản liền ngậm miệng không nói chuyện.
Dư đại nương thấy nàng như vậy, mới ý thức được ngữ khí của mình có chút kích động quá mức, có lẽ cũng không giống như bà tưởng tượng, liền thở dài đem cảm xúc đè xuống.
Ngữ khí bình tĩnh hỏi nàng:" là ngươi chọc Giang Nhị?"
Tứ Bảo không muốn thừa nhận buổi tối không ngủ được, quấy với cô, lúc này mới bị nàng hung bạo.
Vì thế nàng liền rung đùi đắc ý lừa dối cho qua.
Biết con gái không ai bằng mẹ, bà nhìn như thế liền hiểu, vẻ mặt bà liền nhẹ nhõm đi.
Lại nhịn không được chân thành dặn dò nàng:" Lần tới không được cáu kỉnh với Giang Nhị nữa, có biết không?"
Đây là yêu cầu duy nhất mà bà đối với nàng.
Tứ Bảo từ trước đến nay đều nghe lời, nghe vậy chỉ gật đầu nhẹ giọng nói:" Giang Nhị không nghe lời"
" Cái gì?"
Bà không ngờ nàng sẽ nói như vậy, giật mình chớp mắt một cái hỏi.
Nàng nghe bà hỏi, nhìn bà nghiêm túc nói từng câu từng chữ lại lần nữa:" Giang Nhị, không nghe lời đâu"
Không đợi bà hỏi thêm, nàng lại tiếp tục nói:" Nàng muốn đánh ta, mông, còn muốn, đem ta ném xuống giường"
Bà nghe nàng nghe lời Giang Nhị, nhưng rõ ràng Giang Nhị mới không nghe lời, vô cùng hứng dữ, còn muốn đánh nàng, sau đó nàng mới cáu kỉnh a.
Nghe được những lời này của nàng, trong đầu bà suy nghĩ một lúc, liền minh bạch, tóm lại là hai người giận dỗi ở trên giường, con gái của mình đứng thật là bị Giang Nhị hung bạo với nàng.
Tuy rằng không rõ ràng hai người cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại không phải là chuyện xấu.
Dư đại nương liền hỏi nàng chuyện này:" Giang Nhị có chạm vào người ngươi không?"
Hỏi xong bà cảm thấy không ổn, tâm tư nàng đơn thuần, hỏi nàng những chuyện đó căn bản nàng không biết gì cả, ngẫm lại cũng không trả lời được.
" Chạm vào"
Nhưng Tứ Bảo rất cho mặt mũi mà trả lời.
"!" Cái này làm trong lòng bà giật mình, không biết Tứ Bảo trả lời có cùng một chuyện với tưởng tượng của bà không.
" Chạm vào? Chạm như thế nào?"
Bà hỏi coi như là còn bình thản, nàng nghĩ nghĩ, bẻ đầu ngón tay chậm rãi trả lời:" Giang Nhị, tắm rửa cho ta; còn ôm, ôm ta ngủ"
Bà nghe nàng nói xong, quả nhiên không phải như bà suy nghĩ, rốt cuộc bà liếc mắt nhìn nàng một cái liền biết nàng vẫn còn là tấm thân xử nữ.
Tuy không rõ lắm chuyện đó của nữ tử cùng nữ tử, nhưng cũng mơ hồ biết một ít.
Tứ Bảo đi theo Giang Nhị nhiều ngày như vậy, không nên a.
Nhưng Dư đại nương biết nói với nàng những cái này nàng cũng sẽ không hiểu, vì vậy cũng không có hỏi nhiều nữa.
Khi Dư đại nương không hỏi nữa thì nàng liền đem việc này ném ra sau đầu, an tâm ở trong nhà.
Bên kia vội vàng chống thuyền đi lên trấn trên, lướt nhẹ trong cơn mưa phùn.
Không bao lâu sau khi đến trấn, cơn mưa phùn kéo dài liền thành mưa to tầm tã.
Ngăn bước chân cô đi trở về.
Tuy trên thuyền cá có mái che, nhưng cũng không chịu nổi mưa to tầm tã này, cùng với sóng gió mãnh liệt của mặt biển.
Cô dứt khoát ở lại nhà Lý Sở, tiện thể đem sự tình trì hoãn mấy ngày trước, bây giờ xử lý.
Mưa cứ rơi xuống tới chiều, nhưng mưa cả ngày rồi bây giờ cũng ít dần.
Tứ Bảo ngồi dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn chằm chằm giọt mưa rơi trên mặt đất, cẳng chân rũ xuống giữa không trung quơ qua quơ lại.
Vết thương trên người Dư lão hán đã gần như khỏi hẳn, đã có thể nằm trong nhà chính hút thuốc.
Mắt nhìn Tứ Bảo ngồi ở ngoài phòng, lại nghĩ đến việc Giang Nhị đá lên người mình mấy cái,xương sườn nhịn không được bắt đầu ẩn ẩn đau.
Tại sao lại đem người đưa trở về?
Giang Nhị đưa người về trong lúc ông còn ngủ say như chết, hoàn toàn không biết Tứ Bảo đến đây lúc nào.
Tứ Bảo mặc kệ ông, thấy ông nhìn mình, liền từ trên ghế nhảy xuống, kéo ghế qua một bên để ông không nhìn được nàng.
Dư lão hán thấy động tác của nàng, quẹt miệng chửi rủa một tiếng, cũng không có làm gì khác.
Từ ngày bị thương tới bây giờ, Nhị Bảo cả ngày mơ màng hồ đồ, đem mình uống say đến bất tỉnh nhân sự, tránh ở trong phòng ngủ ngon.
Dư đại nương cũng lười quản hắn.
Ở phía tây thôn, gần đây Thẩm tú tài rảnh đến hoảng nên ở nhà mở lớp dạy học, dạy hài tử trong thôn đọc sách biết chữ, cũng không thu tiền.
Dư đại nương thu xếp xong cho Tứ Bảo, rồi bà dẫn Ngũ Nha đi đến phía tây thôn.
Trong một căn phòng không lớn không nhỏ đã có hơn mười hài tử lớn bé, tất cả đều ở trong thôn, nhưng đa số là nam hài tử.
Trong đám hài tử số lượng cô nương không nhiều lắm, Ngũ Nha là một trong số đó, trừ nàng ra, bên trên còn có một tiểu cô nương nhìn nhỏ hơn nó, bộ dáng nhu thuận, đoan chính ngồi trên băng ghế.
" Vương Tiểu Vân, ta và ngươi ngồi chung đi" Ngũ Nha cũng không thấy ngại, đi đến bên cạnh tiểu cô nương ngoan ngoãn kia, lập tức ngồi xuống.
Cô nương Vương Tiểu Vân nghe có người kêu liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua nó, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng cười:" Ừm, cùng nhau ngồi đi"
Thấy Ngũ Nha vào phòng ngồi xuống, bà liền quay người đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi cửa, liền gặp Vương thẩm cũng đang đi ra.
" Ai, Thím Vương, ngươi đưa Tiểu Vân tới đây đọc sách sao?" Dư đại nương cười nhìn thím Vương chào hỏi.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn kia chính là con gái của Thím Vương.
Vương thẩm dừng bước, nhìn bà gật gật đầu:" Đúng vậy, cái này không cần tiêu tiền còn có thể đọc sách, đưa lại đây cũng tốt"
Hai người kết bạn cùng đi, trên đường thím vương nhịn không được hỏi Tứ Bảo.
" Nghe nói Tứ Bảo nhà ngươi..."
Dư đại nương biết thím Vương muốn nói cái gì, cũng biết thím đối với Tứ Bảo rất tốt, thì cũng không có che dấu.
" Hiện tại Giang Nhị đã cưới Tứ Bảo về làm vợ"
Kỳ thật cũng không coi như là cưới, nhưng Giang Nhị có thái độ rất tốt, nói là cũng giống như cưới.
Thím Vương nghe vậy dừng một chút, một lát sau mở miệng:" Nhưng Giang Nhị có đối xử tốt với Tứ Bảo không?"
Biết được Thím Vương quan tâm Tứ Bảo, ý cười đầy mặt, bà gật đầu nói:" Tốt lắm, sáng sớm hôm nay còn dẫn Tứ Bảo tới đây, ngươi có muốn vào nhà ngồi một chút không?"
Thím Vương cũng chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, thấy mặt tươi cười của bà thì trong đáy lòng cũng đã sáng tỏ, xua tay cự tuyệt bà, hai người chia ra tại đầu đường, đi về hướng nhà của mỗi người.
Mưa còn không ngừng rơi, áo tơi trên người bà đều ướt đẫm.
Tứ Bảo ban đầu ngồi ở ngoài phòng, bây giờ cũng đã về phòng.
Thấy bà đã trở về, nàng chỉ nâng mí mắt lên, rồi lại ngồi bên mép giường nhéo những đồ chơi bằng vải mà cô đã mua cho nàng để ở trong túi vải.
Nhìn có chút không hứng thú lắm.
Bà nhìn thấy nàng đang tự chơi, cũng không đi vào phòng, mà đi vào kho củi chuẩn bị nấu cơm.
Đến giờ ngọ, bà vẫn như cũ đem phần ăn của nàng vào phòng, để nàng tự ăn.
Ngũ Nha ở lớp học tự mở của Thẩm gia cũng không về được, cho nên buổi sáng bà đã chuẩn bị cho nó một phần ăn trưa mang đi.
Nhị Bảo không biết đi đâu, bà cùng Tứ Bảo ăn ở trong phòng, ở nhà chính chỉ còn lại một mình Dư lão hán cùng Đại Bảo trầm mặc ít nói, đang ngồi trước bàn ăn cơm.
Trong phòng, Tứ Bảo bưng lấy chén gỗ nhỏ lên, cầm muỗng ở trong chén quậy tới quậy lui, một chén cháo bị nàng quậy thành cháo lỏng, nửa ngày cũng không đưa lên miệng ăn.
Bà thấy nàng như vậy liền biết nàng không đói bụng, thì bà cũng tùy ý nàng.
Chờ mình ăn xong rồi, bà cũng mặc kệ nàng còn muốn ăn hay không, liền thu dọn chén của nàng.
Tứ Bảo ngồi trước bàn, trơ mắt nhìn bà đi ra ngoài, không dám mở miệng kêu bà.
Hừ, dù sao vẫn chưa đói bụng.
Tứ Bảo nghĩ vậy, nhưng không quá hai canh giờ sau, nàng liền quấn lấy bà lẩm bẩm muốn ăn cái gì đó.
Bà không nghĩ sẽ cho nàng quen thói hư tật xấu này, nên cũng không nhẹ dạ, nói không cho liền không cho, để cho nàng chờ tới buổi tối mới được ăn.
Tứ Bảo bị cự tuyệt, ủ rũ ôm lấy bụng xẹp lép ngủ trong chăn, ngủ một giấc đến chạng vạng tối.
Ngoài phòng mưa to đã ngừng, chỉ còn lất phất mưa phùn rơi xuống.
Sắc trời dần dần tối xuống.
Tứ Bảo ghé vào trên giường, tóc tán loạn trên đầu, chui vào vạt áo, quấn ở cổ áo; bộ dáng cả người lộn xộn, vẻ mặt có chút mê mang.
Dư đại nương vào nhà gọi nàng, thấy thế còn tưởng nàng bị đói làm cho ngốc, cũng không gọi người xuống giường mà bà bưng cơm tối vào cho nàng.
Vẫn là cháo gạo kê giống như bữa trưa, nhưng khác ở chỗ là lần này bà nấu thêm cho nàng hai cái trứng gà trắng nõn.
Trứng gà không có lột vỏ, Tứ Bảo chậm rãi từ trên giường đi xuống, mới lạ đem trứng gà chụp vào trong tay, nhìn Dư đại nương.
Dư đại nương cầm lấy một trứng khác, gõ nhẹ vào cạnh bàn cho trứng nứt ra, sau đó lột một nửa đưa cho nàng.
Tứ Bảo cầm trứng gà đưa vào miệng cắn, nhịn không được chớp chớp mắt, sau đó từng ngụm nhỏ bắt đầu ăn.
Đoán chừng là đoán bụng không chịu được, không đầy một lát nàng liền ăn sạch sẽ cháo cùng trứng gà, chỉ còn quả trứng gà không lột vỏ đang cầm trên tay kia.
Bà muốn giúp nàng lột, nhưng nàng không muốn lắc đầu, đem trứng gà trong tay nhét vào trong tay áo.
Bà cũng không ép buộc, chỉ cho rằng bây giờ nàng không muốn ăn.
Đêm tối, cô chống thuyền từ trên trấn trở về, về lều cá một chuyến, rồi mang theo đấu lạp đi đến Giang gia ở phía đông thôn.
Giang Thục Vân không biết cô sẽ đến trễ như vậy, còn đang ở trong phòng chơi đùa với nữ nhi của mình.
Thấy cô dầm mưa về đây, liền vội vàng tiến lên giúp nàng lau khô.
" Mưa lớn như vậy, sao tới đây?" Giang Thục Vân hỏi cô:" Tứ Bảo đâu?"
" Đưa về Dư gia" Cô gỡ đấu lạp xuống, cầm trong tay vũ vũ.
" Tiểu Thượng có nhớ ta không?"
Giây trước còn đang cầm đấu lạp vũ. giây sau cô đã đi tới trước mặt Giang Thượng.
Hài tử chưa tới một tuổi rưỡi mới bắt đầu tập đi, Giang Thượng vịn ghế gỗ, từng bước lảo đảo đi đến trước mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sữa đỏ bừng, con mắt cười đến giống trăng non.
" Dì~"
Bé con mở miệng gọi cô, răng sữa trắng tinh sáng lấp lánh.
Cô đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của bé con, nhưng không có tiến lên ôm.
Giang Thục Vân còn nghĩ về Tứ Bảo, không khỏi hỏi nàng:" Làm sao ngươi đem Tứ Bảo đưa trở về?"
" Nàng nói muốn nương nàng, ta liền đưa trở về, bây giờ đi đón nàng" Cô thuận miệng giải thích.
Nói xong người đã đứng dậy đi r ngoài phòng.
Giang Thục Vân ôm lấy nữ nhi cùng cô đi ra ngoài:" Đã trễ thế này,vẫn còn mưa, ngươi cứ như vậy đi đón nàng?"
Cô không nói chuyện, ra khỏi phòng đi đến sân sau, trong chuồng ngựa sân sau có buộc hai con ngựa, cô tiến lên dắt ra một con, hướng tới Giang Thục Vân nói.
" A. ta đây không phải tới mượn ngựa sao?"
Dắt ngựa đi vào sân, cô nhanh tay lẹ chân đem ngựa cột vào thùng xe, vẫy vẫy tay với chị, ý bảo chị cùng hài tử về phòng nghỉ ngơi, sau đó cô vội vàng đánh xe ngựa ra ngoài.
Bên kia bà còn đang nghĩ, muộn như vậy, Giang Nhị cũng không có tới, vậy chắc hôm nay sẽ không tới, liền dẫn nàng vào nhà tắm rửa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không có biểu tình gì, nhưng là loáng thoáng cũng có thể nhìn ra nàng cảm xúc không cao, mặc cho bà cầm khăn ướt lau sạch sẽ thân thể nàng.
Ánh mắt lại không ngăn được ngó ra ngoài.
Dư đại nương theo tầm mắt nàng nhìn ra bên ngoài, khó hiểu hỏi nàng:" Muốn đi vệ sinh?"
Tứ Bảo lắc đầu, không phải đâu.
Nếu là không muốn đi nhà xí, bà cũng mặc kệ, kéo nàng đứng dậy, giúp nàng mặc quần áo vào, đem người đưa tới ngồi trên giường.
Tứ Bảo ngồi trên giường, lại không mở chăn mềm ra, nhìn bà nhỏ giọng hỏi:" Giang Nhị đâu?"
Dù sao thì tối hôm qua nàng đã nháo với cô, còn khóc rất lâu.
Nhưng lời này vào tai của bà thì không phải là như vậy.
" Cái gì? Giang Nhị hung dữ với ngươi?"
Bà có chút đau lòng nhìn nữ nhi của mình, quả nhiên thấy được đôi mắt nàng sưng lên một chút sợ với ngày thường.
Hiển nhiên là bộ dạng buổi tối hôm trước đã khóc.
Tứ Bảo có chút mờ mịt, nàng không biết tại sao bà đột nhiên nóng nảy như vậy, xác thực cô có hứng dữ với nàng, bởi vì mình không nghe lời cáu kỉnh với cô, nhưng sau đó vẫn dỗ nàng.
Nhưng nàng không biết nên nói như thế nào cho bà biết.
Đơn giản liền ngậm miệng không nói chuyện.
Dư đại nương thấy nàng như vậy, mới ý thức được ngữ khí của mình có chút kích động quá mức, có lẽ cũng không giống như bà tưởng tượng, liền thở dài đem cảm xúc đè xuống.
Ngữ khí bình tĩnh hỏi nàng:" là ngươi chọc Giang Nhị?"
Tứ Bảo không muốn thừa nhận buổi tối không ngủ được, quấy với cô, lúc này mới bị nàng hung bạo.
Vì thế nàng liền rung đùi đắc ý lừa dối cho qua.
Biết con gái không ai bằng mẹ, bà nhìn như thế liền hiểu, vẻ mặt bà liền nhẹ nhõm đi.
Lại nhịn không được chân thành dặn dò nàng:" Lần tới không được cáu kỉnh với Giang Nhị nữa, có biết không?"
Đây là yêu cầu duy nhất mà bà đối với nàng.
Tứ Bảo từ trước đến nay đều nghe lời, nghe vậy chỉ gật đầu nhẹ giọng nói:" Giang Nhị không nghe lời"
" Cái gì?"
Bà không ngờ nàng sẽ nói như vậy, giật mình chớp mắt một cái hỏi.
Nàng nghe bà hỏi, nhìn bà nghiêm túc nói từng câu từng chữ lại lần nữa:" Giang Nhị, không nghe lời đâu"
Không đợi bà hỏi thêm, nàng lại tiếp tục nói:" Nàng muốn đánh ta, mông, còn muốn, đem ta ném xuống giường"
Bà nghe nàng nghe lời Giang Nhị, nhưng rõ ràng Giang Nhị mới không nghe lời, vô cùng hứng dữ, còn muốn đánh nàng, sau đó nàng mới cáu kỉnh a.
Nghe được những lời này của nàng, trong đầu bà suy nghĩ một lúc, liền minh bạch, tóm lại là hai người giận dỗi ở trên giường, con gái của mình đứng thật là bị Giang Nhị hung bạo với nàng.
Tuy rằng không rõ ràng hai người cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại không phải là chuyện xấu.
Dư đại nương liền hỏi nàng chuyện này:" Giang Nhị có chạm vào người ngươi không?"
Hỏi xong bà cảm thấy không ổn, tâm tư nàng đơn thuần, hỏi nàng những chuyện đó căn bản nàng không biết gì cả, ngẫm lại cũng không trả lời được.
" Chạm vào"
Nhưng Tứ Bảo rất cho mặt mũi mà trả lời.
"!" Cái này làm trong lòng bà giật mình, không biết Tứ Bảo trả lời có cùng một chuyện với tưởng tượng của bà không.
" Chạm vào? Chạm như thế nào?"
Bà hỏi coi như là còn bình thản, nàng nghĩ nghĩ, bẻ đầu ngón tay chậm rãi trả lời:" Giang Nhị, tắm rửa cho ta; còn ôm, ôm ta ngủ"
Bà nghe nàng nói xong, quả nhiên không phải như bà suy nghĩ, rốt cuộc bà liếc mắt nhìn nàng một cái liền biết nàng vẫn còn là tấm thân xử nữ.
Tuy không rõ lắm chuyện đó của nữ tử cùng nữ tử, nhưng cũng mơ hồ biết một ít.
Tứ Bảo đi theo Giang Nhị nhiều ngày như vậy, không nên a.
Nhưng Dư đại nương biết nói với nàng những cái này nàng cũng sẽ không hiểu, vì vậy cũng không có hỏi nhiều nữa.
Khi Dư đại nương không hỏi nữa thì nàng liền đem việc này ném ra sau đầu, an tâm ở trong nhà.
Bên kia vội vàng chống thuyền đi lên trấn trên, lướt nhẹ trong cơn mưa phùn.
Không bao lâu sau khi đến trấn, cơn mưa phùn kéo dài liền thành mưa to tầm tã.
Ngăn bước chân cô đi trở về.
Tuy trên thuyền cá có mái che, nhưng cũng không chịu nổi mưa to tầm tã này, cùng với sóng gió mãnh liệt của mặt biển.
Cô dứt khoát ở lại nhà Lý Sở, tiện thể đem sự tình trì hoãn mấy ngày trước, bây giờ xử lý.
Mưa cứ rơi xuống tới chiều, nhưng mưa cả ngày rồi bây giờ cũng ít dần.
Tứ Bảo ngồi dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn chằm chằm giọt mưa rơi trên mặt đất, cẳng chân rũ xuống giữa không trung quơ qua quơ lại.
Vết thương trên người Dư lão hán đã gần như khỏi hẳn, đã có thể nằm trong nhà chính hút thuốc.
Mắt nhìn Tứ Bảo ngồi ở ngoài phòng, lại nghĩ đến việc Giang Nhị đá lên người mình mấy cái,xương sườn nhịn không được bắt đầu ẩn ẩn đau.
Tại sao lại đem người đưa trở về?
Giang Nhị đưa người về trong lúc ông còn ngủ say như chết, hoàn toàn không biết Tứ Bảo đến đây lúc nào.
Tứ Bảo mặc kệ ông, thấy ông nhìn mình, liền từ trên ghế nhảy xuống, kéo ghế qua một bên để ông không nhìn được nàng.
Dư lão hán thấy động tác của nàng, quẹt miệng chửi rủa một tiếng, cũng không có làm gì khác.
Từ ngày bị thương tới bây giờ, Nhị Bảo cả ngày mơ màng hồ đồ, đem mình uống say đến bất tỉnh nhân sự, tránh ở trong phòng ngủ ngon.
Dư đại nương cũng lười quản hắn.
Ở phía tây thôn, gần đây Thẩm tú tài rảnh đến hoảng nên ở nhà mở lớp dạy học, dạy hài tử trong thôn đọc sách biết chữ, cũng không thu tiền.
Dư đại nương thu xếp xong cho Tứ Bảo, rồi bà dẫn Ngũ Nha đi đến phía tây thôn.
Trong một căn phòng không lớn không nhỏ đã có hơn mười hài tử lớn bé, tất cả đều ở trong thôn, nhưng đa số là nam hài tử.
Trong đám hài tử số lượng cô nương không nhiều lắm, Ngũ Nha là một trong số đó, trừ nàng ra, bên trên còn có một tiểu cô nương nhìn nhỏ hơn nó, bộ dáng nhu thuận, đoan chính ngồi trên băng ghế.
" Vương Tiểu Vân, ta và ngươi ngồi chung đi" Ngũ Nha cũng không thấy ngại, đi đến bên cạnh tiểu cô nương ngoan ngoãn kia, lập tức ngồi xuống.
Cô nương Vương Tiểu Vân nghe có người kêu liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua nó, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng cười:" Ừm, cùng nhau ngồi đi"
Thấy Ngũ Nha vào phòng ngồi xuống, bà liền quay người đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi cửa, liền gặp Vương thẩm cũng đang đi ra.
" Ai, Thím Vương, ngươi đưa Tiểu Vân tới đây đọc sách sao?" Dư đại nương cười nhìn thím Vương chào hỏi.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn kia chính là con gái của Thím Vương.
Vương thẩm dừng bước, nhìn bà gật gật đầu:" Đúng vậy, cái này không cần tiêu tiền còn có thể đọc sách, đưa lại đây cũng tốt"
Hai người kết bạn cùng đi, trên đường thím vương nhịn không được hỏi Tứ Bảo.
" Nghe nói Tứ Bảo nhà ngươi..."
Dư đại nương biết thím Vương muốn nói cái gì, cũng biết thím đối với Tứ Bảo rất tốt, thì cũng không có che dấu.
" Hiện tại Giang Nhị đã cưới Tứ Bảo về làm vợ"
Kỳ thật cũng không coi như là cưới, nhưng Giang Nhị có thái độ rất tốt, nói là cũng giống như cưới.
Thím Vương nghe vậy dừng một chút, một lát sau mở miệng:" Nhưng Giang Nhị có đối xử tốt với Tứ Bảo không?"
Biết được Thím Vương quan tâm Tứ Bảo, ý cười đầy mặt, bà gật đầu nói:" Tốt lắm, sáng sớm hôm nay còn dẫn Tứ Bảo tới đây, ngươi có muốn vào nhà ngồi một chút không?"
Thím Vương cũng chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, thấy mặt tươi cười của bà thì trong đáy lòng cũng đã sáng tỏ, xua tay cự tuyệt bà, hai người chia ra tại đầu đường, đi về hướng nhà của mỗi người.
Mưa còn không ngừng rơi, áo tơi trên người bà đều ướt đẫm.
Tứ Bảo ban đầu ngồi ở ngoài phòng, bây giờ cũng đã về phòng.
Thấy bà đã trở về, nàng chỉ nâng mí mắt lên, rồi lại ngồi bên mép giường nhéo những đồ chơi bằng vải mà cô đã mua cho nàng để ở trong túi vải.
Nhìn có chút không hứng thú lắm.
Bà nhìn thấy nàng đang tự chơi, cũng không đi vào phòng, mà đi vào kho củi chuẩn bị nấu cơm.
Đến giờ ngọ, bà vẫn như cũ đem phần ăn của nàng vào phòng, để nàng tự ăn.
Ngũ Nha ở lớp học tự mở của Thẩm gia cũng không về được, cho nên buổi sáng bà đã chuẩn bị cho nó một phần ăn trưa mang đi.
Nhị Bảo không biết đi đâu, bà cùng Tứ Bảo ăn ở trong phòng, ở nhà chính chỉ còn lại một mình Dư lão hán cùng Đại Bảo trầm mặc ít nói, đang ngồi trước bàn ăn cơm.
Trong phòng, Tứ Bảo bưng lấy chén gỗ nhỏ lên, cầm muỗng ở trong chén quậy tới quậy lui, một chén cháo bị nàng quậy thành cháo lỏng, nửa ngày cũng không đưa lên miệng ăn.
Bà thấy nàng như vậy liền biết nàng không đói bụng, thì bà cũng tùy ý nàng.
Chờ mình ăn xong rồi, bà cũng mặc kệ nàng còn muốn ăn hay không, liền thu dọn chén của nàng.
Tứ Bảo ngồi trước bàn, trơ mắt nhìn bà đi ra ngoài, không dám mở miệng kêu bà.
Hừ, dù sao vẫn chưa đói bụng.
Tứ Bảo nghĩ vậy, nhưng không quá hai canh giờ sau, nàng liền quấn lấy bà lẩm bẩm muốn ăn cái gì đó.
Bà không nghĩ sẽ cho nàng quen thói hư tật xấu này, nên cũng không nhẹ dạ, nói không cho liền không cho, để cho nàng chờ tới buổi tối mới được ăn.
Tứ Bảo bị cự tuyệt, ủ rũ ôm lấy bụng xẹp lép ngủ trong chăn, ngủ một giấc đến chạng vạng tối.
Ngoài phòng mưa to đã ngừng, chỉ còn lất phất mưa phùn rơi xuống.
Sắc trời dần dần tối xuống.
Tứ Bảo ghé vào trên giường, tóc tán loạn trên đầu, chui vào vạt áo, quấn ở cổ áo; bộ dáng cả người lộn xộn, vẻ mặt có chút mê mang.
Dư đại nương vào nhà gọi nàng, thấy thế còn tưởng nàng bị đói làm cho ngốc, cũng không gọi người xuống giường mà bà bưng cơm tối vào cho nàng.
Vẫn là cháo gạo kê giống như bữa trưa, nhưng khác ở chỗ là lần này bà nấu thêm cho nàng hai cái trứng gà trắng nõn.
Trứng gà không có lột vỏ, Tứ Bảo chậm rãi từ trên giường đi xuống, mới lạ đem trứng gà chụp vào trong tay, nhìn Dư đại nương.
Dư đại nương cầm lấy một trứng khác, gõ nhẹ vào cạnh bàn cho trứng nứt ra, sau đó lột một nửa đưa cho nàng.
Tứ Bảo cầm trứng gà đưa vào miệng cắn, nhịn không được chớp chớp mắt, sau đó từng ngụm nhỏ bắt đầu ăn.
Đoán chừng là đoán bụng không chịu được, không đầy một lát nàng liền ăn sạch sẽ cháo cùng trứng gà, chỉ còn quả trứng gà không lột vỏ đang cầm trên tay kia.
Bà muốn giúp nàng lột, nhưng nàng không muốn lắc đầu, đem trứng gà trong tay nhét vào trong tay áo.
Bà cũng không ép buộc, chỉ cho rằng bây giờ nàng không muốn ăn.
Đêm tối, cô chống thuyền từ trên trấn trở về, về lều cá một chuyến, rồi mang theo đấu lạp đi đến Giang gia ở phía đông thôn.
Giang Thục Vân không biết cô sẽ đến trễ như vậy, còn đang ở trong phòng chơi đùa với nữ nhi của mình.
Thấy cô dầm mưa về đây, liền vội vàng tiến lên giúp nàng lau khô.
" Mưa lớn như vậy, sao tới đây?" Giang Thục Vân hỏi cô:" Tứ Bảo đâu?"
" Đưa về Dư gia" Cô gỡ đấu lạp xuống, cầm trong tay vũ vũ.
" Tiểu Thượng có nhớ ta không?"
Giây trước còn đang cầm đấu lạp vũ. giây sau cô đã đi tới trước mặt Giang Thượng.
Hài tử chưa tới một tuổi rưỡi mới bắt đầu tập đi, Giang Thượng vịn ghế gỗ, từng bước lảo đảo đi đến trước mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sữa đỏ bừng, con mắt cười đến giống trăng non.
" Dì~"
Bé con mở miệng gọi cô, răng sữa trắng tinh sáng lấp lánh.
Cô đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của bé con, nhưng không có tiến lên ôm.
Giang Thục Vân còn nghĩ về Tứ Bảo, không khỏi hỏi nàng:" Làm sao ngươi đem Tứ Bảo đưa trở về?"
" Nàng nói muốn nương nàng, ta liền đưa trở về, bây giờ đi đón nàng" Cô thuận miệng giải thích.
Nói xong người đã đứng dậy đi r ngoài phòng.
Giang Thục Vân ôm lấy nữ nhi cùng cô đi ra ngoài:" Đã trễ thế này,vẫn còn mưa, ngươi cứ như vậy đi đón nàng?"
Cô không nói chuyện, ra khỏi phòng đi đến sân sau, trong chuồng ngựa sân sau có buộc hai con ngựa, cô tiến lên dắt ra một con, hướng tới Giang Thục Vân nói.
" A. ta đây không phải tới mượn ngựa sao?"
Dắt ngựa đi vào sân, cô nhanh tay lẹ chân đem ngựa cột vào thùng xe, vẫy vẫy tay với chị, ý bảo chị cùng hài tử về phòng nghỉ ngơi, sau đó cô vội vàng đánh xe ngựa ra ngoài.
Bên kia bà còn đang nghĩ, muộn như vậy, Giang Nhị cũng không có tới, vậy chắc hôm nay sẽ không tới, liền dẫn nàng vào nhà tắm rửa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không có biểu tình gì, nhưng là loáng thoáng cũng có thể nhìn ra nàng cảm xúc không cao, mặc cho bà cầm khăn ướt lau sạch sẽ thân thể nàng.
Ánh mắt lại không ngăn được ngó ra ngoài.
Dư đại nương theo tầm mắt nàng nhìn ra bên ngoài, khó hiểu hỏi nàng:" Muốn đi vệ sinh?"
Tứ Bảo lắc đầu, không phải đâu.
Nếu là không muốn đi nhà xí, bà cũng mặc kệ, kéo nàng đứng dậy, giúp nàng mặc quần áo vào, đem người đưa tới ngồi trên giường.
Tứ Bảo ngồi trên giường, lại không mở chăn mềm ra, nhìn bà nhỏ giọng hỏi:" Giang Nhị đâu?"