Chương : 55
Hai người nói chuyện dông dài một hồi Tiết Huyên Trữ mới đứng dậy cáo từ, người vừa đi, Phó Du Nhiên đã vội vàng nhảy đến bên giường lôi chiếc rương gỗ ra, bỏ hòm trân châu vào trong. Nàng kiểm kê lại chiến lợi phẩm, cũng được kha khá rồi đấy, nàng mâm mê đám bảo bối, sờ cái này, chạm cái kia, một lúc sau cảm thấy thỏa mãn rồi mới đóng rương lại. Giật mình thấy Tề Diệc Bắc đang đứng tựa cửa nhìn nàng chăm chú, không biết hắn đã đứng đấy từ khi nào.
Tề Diệc Bắc lắc đầu: "Không phải ta đã bảo cô trả lại đồ rồi sao?"
"Đây là đồ của ta!"
Tề Diệc Bắc đau đầu: "Rồi sao? Cô định mang chúng ra khỏi cung? Cô có biết lấy đồ trong hoàng cung bán ra ngoài là tử tội không?"
"Huynh dọa ta!" - Phó Du Nhiên đâu phải kẻ thiếu hiểu biết - "Nếu đúng là thế thì đám bảo bối hoàng cung đang lưu lạc trong dân gian từ đâu mà có?"
Nàng làm tặc mà đầu óc cũng sắc bén đấy nhỉ, xem ra sau này phải giám sát nhiều hơn, không để nàng gây chuyện bừa bãi nữa.
Lòng đã có quyết định, Tề Diệc Bắc cũng không nói tiếp đề tài đó, hắn hỏi: "Tiết Lương đệ vừa tới?"
"Đúng vậy." - Vừa nhắc đến là nhớ ra ngay, Phó Du Nhiên lập tức lục trong rương gỗ, lôi ra chiếc hòm nhỏ tinh xảo, - “Xem này.”
"Cười thật khó coi." - Tề Diệc Bắc hừ nhẹ, tay nhận chiếc hòm, hắn mở ra liếc đúng một cái, khinh thường nói: "Cái gì cũng coi là bảo bối."
"Không cần huynh quan tâm!" - Phó Du Nhiên tức giận giật lại, không ngờ dùng sức hơi mạnh, Tề Diệc Bắc không đề phòng nên đánh rơi chiếc hòm, chỉ nghe thấy tiếng “lạo xạo”, toàn bộ hạt châu đã văng ra tứ phía.
Phó Du Nhiên đau lòng vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lại đám trân châu, nhưng hạt châu quá nhiều, một mình Phó Du Nhiên khó lòng nhặt hết được. Phó Du Nhiên vừa bước lên một bước liền đạp vào hạt châu dưới đất, khiến cả thân hình của nàng ngã sấp xuống mặt đất.
"Cẩn thận!" - Tề Diệc Bắc sợ hãi hô lên, hắn vươn tay định đỡ Phó Du Nhiên, chẳng may vừa di chuyển, chân cũng đạp luôn vào mấy viên trân châu… Hắn trượt chân rồi ngã lên người Phó Du Nhiên.
Nàng vừa ngã đau, giờ lại bị một chiêu “Thái Sơn áp đỉnh” của Tề Diệc Bắc đè xuống, nàng cảm thấy ngực mình ép chặt xuống đất, lục phủ ngũ tạng (tim gan phèo phổi) đồng loạt rụng rời, bên tai nghe thấy một tiếng: “Rắc!”...
"Thắt lưng của ta..." – Bên dưới Phó Du Nhiên đang có rất nhiều hạt châu, lại còn bị cả thân hình rắn chắc của Tề Diệc Bắc bồi thêm một cú, hai chữ ‘thống khổ’ vẫn chưa thể miêu tả được hết hoàn cảnh của nàng lúc này.
Tề Diệc Bắc coi như may mắn, lại biết ngã vào nơi có “đệm thịt”, hắn nghe thấy Phó Du Nhiên rên rỉ, đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên có một mùi hương thơm ngát từ đâu chui vào chóp mũi của hắn. Mùi hương này rất khác với mùi hương son phấn thường gặp trên người các cô gái khác, đó là một loại hương trên cơ thể người thiếu nữ, ngọt ngào thanh mát, nếu cố ý hít ngửi chắc chắn sẽ không thấy, nhưng lại cho người ta có cảm giác rõ ràng rằng mùi hương đó vẫn đang quanh quẩn bên người. Là hương tự nhiên? Tề Diệc Bắc vô thức đưa mũi lại gần mái tóc của Phó Du Nhiên, mùi hương kia mơ hồ tìm được ở bên gáy của nàng... Tề Diệc Bắc hít vào một hơi thật sâu, hương vị này còn mang theo cả hơi ấm của cơ thể, thật ấm áp, thật mê hoặc.
Gương mặt Tề Diệc Bắc kề sát vào gáy của Phó Du Nhiên, hắn đưa mũi hít mùi hương đang tỏa ra từ da thịt của nàng, nhìn chiếc cổ trắng ngần lại khiến hắn muốn hôn lên đấy…. Tề Diệc Bắc như bị mê hoặc, đáy mắt dần trở nên mê man, đôi môi vô thức chậm rãi tiến tới...
"Huynh nằm có thấy êm không?"
Tiếng quát lớn vang bên tai khiến hắn giật mình tỉnh táo lại, ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy. Vừa nhìn thấy gương mặt của Phó Du Nhiên, hắn kinh ngạc thốt lên: "Mặt của cô..."
"Đừng nhìn cái mặt của ta, dọa huynh ngất luôn bây giờ!” - Phó Du Nhiên mếu máo - "Xem thắt lưng của ta! Thắt lưng ấy!"
Tề Diệc Bắc không phải muốn nói về cái mặt đen của Phó Du Nhiên, hắn vừa nhìn mặt nàng đã thấy ngạc nhiên, hóa ra không biết từ lúc nào mà khuôn mặt của Phó Du Nhiên đã khôi phục lại như bình thường, hắn nhẹ thở ra một hơi an tâm, có lẽ hắn vẫn luôn lo lắng cho khuôn mặt của lão bà này nhưng không nhận ra đấy thôi.
"Thắt lưng của cô làm sao vậy?". Tề Diệc Bắc đứng dậy muốn kéo Phó Du Nhiên lên, ai ngờ nàng nhăn nhó hét lớn: "Gãy… gãy bây giờ, đừng có kéo!"
Tề Diệc Bắc cúi xuống đem Phó Du Nhiên ôm vào lòng, hắn sợ lại bị trượt chân nên dùng khinh công lướt đến bên giường, nhẹ nhàng đặt Phó Du Nhiên nằm xuống, "Đừng sợ, cô là người luyện công nên xương cốt không dễ gãy như vậy đâu."
Phó Du Nhiên khổ sở xoay người, "Không gãy sao lại đau như thế? Huynh xem giúp ta đi, nhất định là gãy rồi."
Có thể xoay người là đã không sao rồi, Tề Diệc Bắc cũng đỡ lo hơn, "Ta đi gọi Thái y."
Phó Du Nhiên vừa nghe thấy gọi Thái y đến, vội vàng nói: "Trân châu của ta..."
Tề Diệc Bắc nổi giận: "Thắt lưng của cô không đau à?"
"Đau! Nhưng trân châu cũng quan trọng, huynh giúp ta nhặt lên đã rồi hẵng gọi Thái y, tránh cho có kẻ đục nước béo cò."
Tề Diệc Bắc tức chết đi được, hắn biết nói không lại Phó Du Nhiên nên đành kêu Vinh Thăng cùng Tiểu An Tử vào nhặt hạt châu, còn hắn thì ngồi xuống giường, nhẹ nhàng xoa ấn trên lưng Phó Du Nhiên.
"Chỗ này đau?"
"Không phải, nhích sang bên cạnh một chút."
"Chỗ này à?"
"Xuống dưới một chút... Ối!" - Phó Du Nhiên kêu lên- "Chính là chỗ đó."
"Tám phần là trật khớp rồi." - Tề Diệc Bắc không dám dùng sức ấn nữa, hắn quay sang kêu Vinh Thăng mau đi truyền gọi thái y, Phó Du Nhiên cuống lên, hô to: "Tiểu An Tử, mau nhanh tay lên, một hạt cũng không được bỏ xót."
Tề Diệc Bắc thấy Phó Du Nhiên có động tác muốn nhổm dậy liền túm lấy nàng, "Cô an phận một chút đi!". Chẳng may lại chộp ngay vào chỗ không nên chộp, hắn cảm thấy thật mềm, lại co dãn, sờ vô cùng thích….
"Ngươi..." - Phó Du Nhiên chỉ thốt ra được đúng một từ, rồi đỏ mặt quay đi. Từ nhỏ đến lớn chỉ mỗi mình cha nàng là được phép đánh vào mông nàng, chứ chưa có ai dám động vào mông nàng bao giờ, huống hồ gì đó lại là nơi tư mật của con gái, thế mà lại để cho cái tên Tề Diệc Bắc này chiếm tiện nghi mất, nàng nhất định phải trả thù!
Tề Diệc Bắc cảm thấy không đúng, cúi đầu nhìn thì thấy hai bàn tay mình đang đặt ở trên mông của Phó Du Nhiên, hắn hú lên một tiếng quái dị rồi nhảy ra sau hai bước: "Cô muốn làm gì?"
"Chiếm tiện nghi của ta còn hỏi ta muốn làm gì?" - Phó Du Nhiên tức giận đến mức hai tròng mắt muốn phun lửa, - "Ngươi rửa mông chờ đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi cả vốn lẫn lời!"
Không phải bình thường đều nói là "Rửa cổ chờ" sao? Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là khi nào nàng mới văn nhã hơn đây? Trong phòng còn có người khác đấy!
Tiểu An Tử đã nhặt hết hạt châu, hắn đỏ mặt đi tới bên giường, đưa chiếc hòm đựng hạt châu cho Phó Du Nhiên, "Thái tử phi điện hạ, nô tài đã nhặt lại hết rồi ạ, tổng cộng có hai trăm chín mươi tám hạt." - Đối với thái tử phi, Tiểu An Tử luôn sùng kính sát đất, không vì cái gì hết, chỉ vì nàng đã không trả hắn về phòng tạp dịch mà thôi.
Hắn đã hạ quyết tâm sẽ một lòng một dạ đi theo thái tử phi, cúc cung tận tụy với nàng. Dù hắn sùng bái thái tử phi như thế, nhưng vẫn không thể không bội phục công phu tán tỉnh thái tử của thái tử phi, có người khác ở bên cạnh mà nàng vẫn có thể tự nhiên thể hiện bản lĩnh tiêu sái của mình, khâm phục, khâm phục.
"Hai trăm chín tám?" - Phó Du Nhiên cau mày, - "Tìm tiếp, vẫn còn thiếu hai viên."
Tề Diệc Bắc ngạc nhiên: "Cô đếm rồi à? Sao lại biết thiếu hai viên?"
"Chưa từng đếm qua, nhưng lễ tặng bao giờ cũng là số tròn, nhất định là ba trăm viên."
Tiểu An Tử vội vàng quỳ rạp trên mặt đất tiếp tục tìm kiếm xung quanh, tìm nửa ngày mà vẫn không thấy hạt châu nào, Tề Diệc Bắc phất tay, ý bảo Tiểu An Tử đi ra ngoài, "Đừng tìm nữa, chắc chúng lăn đi đâu mất rồi."
Phó Du Nhiên trầm tư suy nghĩ, "Không đúng, nhất định là tên Vinh Thăng đã tiện tay nhặt mất rồi..."
Tề Diệc Bắc rất muốn cười vào mũi của Phó Du Nhiên, nàng thật có mắt không tròng, Vinh Thăng là đại tổng quản Đông cung, tiền tài nhiều thế nào thì khỏi cần phải nói, hắn làm sao thèm để ý đến hai hạt trân châu bé tẹo kia.
"Cho nên huynh nhất định phải bồi thường cho ta!"
"Cái gì?" - Tề Diệc Bắc chỉ vào mũi mình, "Ta phải bồi thường? Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta?"
"Ai bảo hắn là người của huynh." - Phó Du Nhiên đắc ý nói - "Một hạt châu ít nhất cũng phải mười lượng bạc, hai hạt là hai mươi lượng bạc."
"Cô nhất định phải lấy được tiền của ta mới hả dạ?" - Tề Diệc Bắc tức giận. Mười lượng bạc đủ để một gia đình bình thường chi tiêu trong một tháng, mà huống chi còn chưa biết có phải do Vinh Thăng lấy hay không đâu. Ha! Thủ hạ phạm sai lầm thì chủ nhân phải gánh vác? Thế nếu Vinh Thăng giết người thì có phải lôi hắn ra chém đầu luôn không? Đây là đạo lý gì vậy?
Phó Du Nhiên ‘ai oán’ nhìn Tề Diệc Bắc một lúc lâu mới phun ra một câu, "Bao che khuyết điểm của thủ hạ!"
Tề Diệc Bắc chẳng còn hơi sức đâu mà tranh cãi với nàng, hắn đành gật đầu: "Không đấu võ mồm với cô nữa, hai mươi thì hai mươi."
Thành công! Phó Du Nhiên vui mừng ra mặt, đau đớn ở trên lưng cũng giảm đi không ít, hai mươi lượng bạc, nếu biết dễ dàng như vậy thì nàng đã nói có 400-500 viên trân châu rồi, chẳng phải càng kiếm được nhiều tiền hơn sao?
Đúng lúc này, Vinh Thăng dẫn thái y bước vào, qua chẩn đoán ban đầu thì thắt lưng của Phó Du Nhiên là do đột ngột bị đập mạnh nên gây ra thương tổn, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi hẳn. Trước khi đi Thái y còn dặn dò Tề Diệc Bắc: "Điện hạ, trong thời gian này cấm chuyện phòng the. Sau này cũng không được… vận động quá kịch liệt."
‘Giải thích là lấp liếm, càng lấp liếm thì càng lộ ra nhiều sơ hở’ đây là nguyên tắc làm việc của hắn, nên Tề Diệc Bắc đành cắn răng chịu đựng, nhưng phiền toái thì vẫn còn ở phía sau. Chiêu Thái đế nghe tin con dâu "lại" bị thương thì tức giận lắm, ông đưa cả hoàng hậu tới an ủi Phó Du Nhiên. "Đều do nó không biết tự kiềm chế mà ra!"
Sau đó, Chiêu Thái đế chỉ tiếc không rèn được sắt thành thép, kéo Tề Diệc Bắc ra ngoài tra tấn lỗ tai của hắn, giáo huấn đạo nghĩa phu thê, còn hoàng hậu lại để tâm đến gương mặt đã trở lại như cũ của Phó Du Nhiên.
Vốn một tiểu cô nương mười bảy – mười tám tuổi thanh xuân phơi phới, cho dù không dùng phấn này bột kia thì làn da vẫn căng mịn hoàn hảo, nhưng hoàng hậu thì không nghĩ vậy, bà cho rằng làn da trắng nõn của Phó Du Nhiên là do phương thuốc thần kỳ của quốc sư làm nên. Đến lúc Tề Diệc Bắc nhăn nhó trở về phòng thì thấy Phó Du Nhiên cùng hoàng hậu đang nhỏ to gì đó, cười đến xuất quỷ nhập thần.
"Cô vừa nói chuyện gì với mẫu hậu thế?" - Chiêu Thái đế cùng hoàng hậu đi rồi hắn mới dám tra khảo nàng.
"Vậy huynh cùng phụ hoàng nói chuyện gì?"
"Cô không muốn biết đâu." - Tề Diệc Bắc buồn bực ngồi xuống bên giường. Vừa rồi chẳng khác gì một bài giảng về cấu tạo sinh lý của nam nữ, lão cha hắn nghĩ rằng hắn chưa từng động vào mỹ nhân bao giờ sao? Thật là…biến thái!
"Huynh cũng không muốn biết chúng ta nói gì đâu." - Phó Du Nhiên cười gian, nàng thử xoay người, Tề Diệc Bắc liền trách, "Đừng lộn xộn nữa!", nhưng hai tay thì lại nhẹ nhàng đỡ lấy Phó Du Nhiên, giúp nàng ngồi dậy.
"Coi như huynh vẫn còn có lương tâm." - Phó Du Nhiên tìm một vị trí thoải mái dựa vào lòng Tề Diệc Bắc, "Mẫu hậu tới nói giúp Tiết Lương đệ, bà muốn ta đi gặp quốc sư xin thêm một phương thuốc nữa cho Tiết Lương đệ."
"Chẳng phải cô bảo không nói sao?" - Tề Diệc Bắc cảm thấy buồn cười - "Một câu cũng không giữ được trong lòng."
Phó Du Nhiên cũng cười, nhưng nàng không nói đấy chỉ là vế thứ nhất, vế thứ hai là xin luôn cho Đức phi một liều, nhưng là liều thuốc mau chóng lão hóa. Ha! Hoàng hậu thật đúng là thâm hiểm.
"Thật ra... lúc Tiết Lương đệ tặng ta hòm trân châu cũng muốn nhờ vả chuyện này, nhưng ta từ chối, không hiểu sao mẫu hậu cũng có ý này."
Tề Diệc Bắc nói: "Có khi nàng ấy từ chỗ cô đi thẳng tới chỗ mẫu hậu không biết chừng?"
"Ai cơ? Tiết Huyên Trữ?" - Phó Du Nhiên gật gật đầu, - "Hẳn là nàng ấy rất muốn có phương pháp dưỡng nhan này, thật ra lần trước ta có thể thuận lợi qua ải cũng là nhờ nàng ấy, nếu biết trước vẫn phải làm thì ta đã đồng ý với nàng ấy luôn rồi."
"Ngốc nghếch!" - Tề Diệc Bắc cốc nhẹ lên trán Phó Du Nhiên, - "Cô thực sự nghĩ nàng ta tốt bụng muốn giúp cô sao?"
"Không thì giải thích thế nào? Nàng ấy cũng hiểu lầm mà."
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Nói cô ngốc nghếch là ngốc luôn như vậy, những việc nàng ta làm đều có mục đích cả."
Tề Diệc Bắc lắc đầu: "Không phải ta đã bảo cô trả lại đồ rồi sao?"
"Đây là đồ của ta!"
Tề Diệc Bắc đau đầu: "Rồi sao? Cô định mang chúng ra khỏi cung? Cô có biết lấy đồ trong hoàng cung bán ra ngoài là tử tội không?"
"Huynh dọa ta!" - Phó Du Nhiên đâu phải kẻ thiếu hiểu biết - "Nếu đúng là thế thì đám bảo bối hoàng cung đang lưu lạc trong dân gian từ đâu mà có?"
Nàng làm tặc mà đầu óc cũng sắc bén đấy nhỉ, xem ra sau này phải giám sát nhiều hơn, không để nàng gây chuyện bừa bãi nữa.
Lòng đã có quyết định, Tề Diệc Bắc cũng không nói tiếp đề tài đó, hắn hỏi: "Tiết Lương đệ vừa tới?"
"Đúng vậy." - Vừa nhắc đến là nhớ ra ngay, Phó Du Nhiên lập tức lục trong rương gỗ, lôi ra chiếc hòm nhỏ tinh xảo, - “Xem này.”
"Cười thật khó coi." - Tề Diệc Bắc hừ nhẹ, tay nhận chiếc hòm, hắn mở ra liếc đúng một cái, khinh thường nói: "Cái gì cũng coi là bảo bối."
"Không cần huynh quan tâm!" - Phó Du Nhiên tức giận giật lại, không ngờ dùng sức hơi mạnh, Tề Diệc Bắc không đề phòng nên đánh rơi chiếc hòm, chỉ nghe thấy tiếng “lạo xạo”, toàn bộ hạt châu đã văng ra tứ phía.
Phó Du Nhiên đau lòng vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lại đám trân châu, nhưng hạt châu quá nhiều, một mình Phó Du Nhiên khó lòng nhặt hết được. Phó Du Nhiên vừa bước lên một bước liền đạp vào hạt châu dưới đất, khiến cả thân hình của nàng ngã sấp xuống mặt đất.
"Cẩn thận!" - Tề Diệc Bắc sợ hãi hô lên, hắn vươn tay định đỡ Phó Du Nhiên, chẳng may vừa di chuyển, chân cũng đạp luôn vào mấy viên trân châu… Hắn trượt chân rồi ngã lên người Phó Du Nhiên.
Nàng vừa ngã đau, giờ lại bị một chiêu “Thái Sơn áp đỉnh” của Tề Diệc Bắc đè xuống, nàng cảm thấy ngực mình ép chặt xuống đất, lục phủ ngũ tạng (tim gan phèo phổi) đồng loạt rụng rời, bên tai nghe thấy một tiếng: “Rắc!”...
"Thắt lưng của ta..." – Bên dưới Phó Du Nhiên đang có rất nhiều hạt châu, lại còn bị cả thân hình rắn chắc của Tề Diệc Bắc bồi thêm một cú, hai chữ ‘thống khổ’ vẫn chưa thể miêu tả được hết hoàn cảnh của nàng lúc này.
Tề Diệc Bắc coi như may mắn, lại biết ngã vào nơi có “đệm thịt”, hắn nghe thấy Phó Du Nhiên rên rỉ, đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên có một mùi hương thơm ngát từ đâu chui vào chóp mũi của hắn. Mùi hương này rất khác với mùi hương son phấn thường gặp trên người các cô gái khác, đó là một loại hương trên cơ thể người thiếu nữ, ngọt ngào thanh mát, nếu cố ý hít ngửi chắc chắn sẽ không thấy, nhưng lại cho người ta có cảm giác rõ ràng rằng mùi hương đó vẫn đang quanh quẩn bên người. Là hương tự nhiên? Tề Diệc Bắc vô thức đưa mũi lại gần mái tóc của Phó Du Nhiên, mùi hương kia mơ hồ tìm được ở bên gáy của nàng... Tề Diệc Bắc hít vào một hơi thật sâu, hương vị này còn mang theo cả hơi ấm của cơ thể, thật ấm áp, thật mê hoặc.
Gương mặt Tề Diệc Bắc kề sát vào gáy của Phó Du Nhiên, hắn đưa mũi hít mùi hương đang tỏa ra từ da thịt của nàng, nhìn chiếc cổ trắng ngần lại khiến hắn muốn hôn lên đấy…. Tề Diệc Bắc như bị mê hoặc, đáy mắt dần trở nên mê man, đôi môi vô thức chậm rãi tiến tới...
"Huynh nằm có thấy êm không?"
Tiếng quát lớn vang bên tai khiến hắn giật mình tỉnh táo lại, ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy. Vừa nhìn thấy gương mặt của Phó Du Nhiên, hắn kinh ngạc thốt lên: "Mặt của cô..."
"Đừng nhìn cái mặt của ta, dọa huynh ngất luôn bây giờ!” - Phó Du Nhiên mếu máo - "Xem thắt lưng của ta! Thắt lưng ấy!"
Tề Diệc Bắc không phải muốn nói về cái mặt đen của Phó Du Nhiên, hắn vừa nhìn mặt nàng đã thấy ngạc nhiên, hóa ra không biết từ lúc nào mà khuôn mặt của Phó Du Nhiên đã khôi phục lại như bình thường, hắn nhẹ thở ra một hơi an tâm, có lẽ hắn vẫn luôn lo lắng cho khuôn mặt của lão bà này nhưng không nhận ra đấy thôi.
"Thắt lưng của cô làm sao vậy?". Tề Diệc Bắc đứng dậy muốn kéo Phó Du Nhiên lên, ai ngờ nàng nhăn nhó hét lớn: "Gãy… gãy bây giờ, đừng có kéo!"
Tề Diệc Bắc cúi xuống đem Phó Du Nhiên ôm vào lòng, hắn sợ lại bị trượt chân nên dùng khinh công lướt đến bên giường, nhẹ nhàng đặt Phó Du Nhiên nằm xuống, "Đừng sợ, cô là người luyện công nên xương cốt không dễ gãy như vậy đâu."
Phó Du Nhiên khổ sở xoay người, "Không gãy sao lại đau như thế? Huynh xem giúp ta đi, nhất định là gãy rồi."
Có thể xoay người là đã không sao rồi, Tề Diệc Bắc cũng đỡ lo hơn, "Ta đi gọi Thái y."
Phó Du Nhiên vừa nghe thấy gọi Thái y đến, vội vàng nói: "Trân châu của ta..."
Tề Diệc Bắc nổi giận: "Thắt lưng của cô không đau à?"
"Đau! Nhưng trân châu cũng quan trọng, huynh giúp ta nhặt lên đã rồi hẵng gọi Thái y, tránh cho có kẻ đục nước béo cò."
Tề Diệc Bắc tức chết đi được, hắn biết nói không lại Phó Du Nhiên nên đành kêu Vinh Thăng cùng Tiểu An Tử vào nhặt hạt châu, còn hắn thì ngồi xuống giường, nhẹ nhàng xoa ấn trên lưng Phó Du Nhiên.
"Chỗ này đau?"
"Không phải, nhích sang bên cạnh một chút."
"Chỗ này à?"
"Xuống dưới một chút... Ối!" - Phó Du Nhiên kêu lên- "Chính là chỗ đó."
"Tám phần là trật khớp rồi." - Tề Diệc Bắc không dám dùng sức ấn nữa, hắn quay sang kêu Vinh Thăng mau đi truyền gọi thái y, Phó Du Nhiên cuống lên, hô to: "Tiểu An Tử, mau nhanh tay lên, một hạt cũng không được bỏ xót."
Tề Diệc Bắc thấy Phó Du Nhiên có động tác muốn nhổm dậy liền túm lấy nàng, "Cô an phận một chút đi!". Chẳng may lại chộp ngay vào chỗ không nên chộp, hắn cảm thấy thật mềm, lại co dãn, sờ vô cùng thích….
"Ngươi..." - Phó Du Nhiên chỉ thốt ra được đúng một từ, rồi đỏ mặt quay đi. Từ nhỏ đến lớn chỉ mỗi mình cha nàng là được phép đánh vào mông nàng, chứ chưa có ai dám động vào mông nàng bao giờ, huống hồ gì đó lại là nơi tư mật của con gái, thế mà lại để cho cái tên Tề Diệc Bắc này chiếm tiện nghi mất, nàng nhất định phải trả thù!
Tề Diệc Bắc cảm thấy không đúng, cúi đầu nhìn thì thấy hai bàn tay mình đang đặt ở trên mông của Phó Du Nhiên, hắn hú lên một tiếng quái dị rồi nhảy ra sau hai bước: "Cô muốn làm gì?"
"Chiếm tiện nghi của ta còn hỏi ta muốn làm gì?" - Phó Du Nhiên tức giận đến mức hai tròng mắt muốn phun lửa, - "Ngươi rửa mông chờ đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi cả vốn lẫn lời!"
Không phải bình thường đều nói là "Rửa cổ chờ" sao? Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là khi nào nàng mới văn nhã hơn đây? Trong phòng còn có người khác đấy!
Tiểu An Tử đã nhặt hết hạt châu, hắn đỏ mặt đi tới bên giường, đưa chiếc hòm đựng hạt châu cho Phó Du Nhiên, "Thái tử phi điện hạ, nô tài đã nhặt lại hết rồi ạ, tổng cộng có hai trăm chín mươi tám hạt." - Đối với thái tử phi, Tiểu An Tử luôn sùng kính sát đất, không vì cái gì hết, chỉ vì nàng đã không trả hắn về phòng tạp dịch mà thôi.
Hắn đã hạ quyết tâm sẽ một lòng một dạ đi theo thái tử phi, cúc cung tận tụy với nàng. Dù hắn sùng bái thái tử phi như thế, nhưng vẫn không thể không bội phục công phu tán tỉnh thái tử của thái tử phi, có người khác ở bên cạnh mà nàng vẫn có thể tự nhiên thể hiện bản lĩnh tiêu sái của mình, khâm phục, khâm phục.
"Hai trăm chín tám?" - Phó Du Nhiên cau mày, - "Tìm tiếp, vẫn còn thiếu hai viên."
Tề Diệc Bắc ngạc nhiên: "Cô đếm rồi à? Sao lại biết thiếu hai viên?"
"Chưa từng đếm qua, nhưng lễ tặng bao giờ cũng là số tròn, nhất định là ba trăm viên."
Tiểu An Tử vội vàng quỳ rạp trên mặt đất tiếp tục tìm kiếm xung quanh, tìm nửa ngày mà vẫn không thấy hạt châu nào, Tề Diệc Bắc phất tay, ý bảo Tiểu An Tử đi ra ngoài, "Đừng tìm nữa, chắc chúng lăn đi đâu mất rồi."
Phó Du Nhiên trầm tư suy nghĩ, "Không đúng, nhất định là tên Vinh Thăng đã tiện tay nhặt mất rồi..."
Tề Diệc Bắc rất muốn cười vào mũi của Phó Du Nhiên, nàng thật có mắt không tròng, Vinh Thăng là đại tổng quản Đông cung, tiền tài nhiều thế nào thì khỏi cần phải nói, hắn làm sao thèm để ý đến hai hạt trân châu bé tẹo kia.
"Cho nên huynh nhất định phải bồi thường cho ta!"
"Cái gì?" - Tề Diệc Bắc chỉ vào mũi mình, "Ta phải bồi thường? Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta?"
"Ai bảo hắn là người của huynh." - Phó Du Nhiên đắc ý nói - "Một hạt châu ít nhất cũng phải mười lượng bạc, hai hạt là hai mươi lượng bạc."
"Cô nhất định phải lấy được tiền của ta mới hả dạ?" - Tề Diệc Bắc tức giận. Mười lượng bạc đủ để một gia đình bình thường chi tiêu trong một tháng, mà huống chi còn chưa biết có phải do Vinh Thăng lấy hay không đâu. Ha! Thủ hạ phạm sai lầm thì chủ nhân phải gánh vác? Thế nếu Vinh Thăng giết người thì có phải lôi hắn ra chém đầu luôn không? Đây là đạo lý gì vậy?
Phó Du Nhiên ‘ai oán’ nhìn Tề Diệc Bắc một lúc lâu mới phun ra một câu, "Bao che khuyết điểm của thủ hạ!"
Tề Diệc Bắc chẳng còn hơi sức đâu mà tranh cãi với nàng, hắn đành gật đầu: "Không đấu võ mồm với cô nữa, hai mươi thì hai mươi."
Thành công! Phó Du Nhiên vui mừng ra mặt, đau đớn ở trên lưng cũng giảm đi không ít, hai mươi lượng bạc, nếu biết dễ dàng như vậy thì nàng đã nói có 400-500 viên trân châu rồi, chẳng phải càng kiếm được nhiều tiền hơn sao?
Đúng lúc này, Vinh Thăng dẫn thái y bước vào, qua chẩn đoán ban đầu thì thắt lưng của Phó Du Nhiên là do đột ngột bị đập mạnh nên gây ra thương tổn, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi hẳn. Trước khi đi Thái y còn dặn dò Tề Diệc Bắc: "Điện hạ, trong thời gian này cấm chuyện phòng the. Sau này cũng không được… vận động quá kịch liệt."
‘Giải thích là lấp liếm, càng lấp liếm thì càng lộ ra nhiều sơ hở’ đây là nguyên tắc làm việc của hắn, nên Tề Diệc Bắc đành cắn răng chịu đựng, nhưng phiền toái thì vẫn còn ở phía sau. Chiêu Thái đế nghe tin con dâu "lại" bị thương thì tức giận lắm, ông đưa cả hoàng hậu tới an ủi Phó Du Nhiên. "Đều do nó không biết tự kiềm chế mà ra!"
Sau đó, Chiêu Thái đế chỉ tiếc không rèn được sắt thành thép, kéo Tề Diệc Bắc ra ngoài tra tấn lỗ tai của hắn, giáo huấn đạo nghĩa phu thê, còn hoàng hậu lại để tâm đến gương mặt đã trở lại như cũ của Phó Du Nhiên.
Vốn một tiểu cô nương mười bảy – mười tám tuổi thanh xuân phơi phới, cho dù không dùng phấn này bột kia thì làn da vẫn căng mịn hoàn hảo, nhưng hoàng hậu thì không nghĩ vậy, bà cho rằng làn da trắng nõn của Phó Du Nhiên là do phương thuốc thần kỳ của quốc sư làm nên. Đến lúc Tề Diệc Bắc nhăn nhó trở về phòng thì thấy Phó Du Nhiên cùng hoàng hậu đang nhỏ to gì đó, cười đến xuất quỷ nhập thần.
"Cô vừa nói chuyện gì với mẫu hậu thế?" - Chiêu Thái đế cùng hoàng hậu đi rồi hắn mới dám tra khảo nàng.
"Vậy huynh cùng phụ hoàng nói chuyện gì?"
"Cô không muốn biết đâu." - Tề Diệc Bắc buồn bực ngồi xuống bên giường. Vừa rồi chẳng khác gì một bài giảng về cấu tạo sinh lý của nam nữ, lão cha hắn nghĩ rằng hắn chưa từng động vào mỹ nhân bao giờ sao? Thật là…biến thái!
"Huynh cũng không muốn biết chúng ta nói gì đâu." - Phó Du Nhiên cười gian, nàng thử xoay người, Tề Diệc Bắc liền trách, "Đừng lộn xộn nữa!", nhưng hai tay thì lại nhẹ nhàng đỡ lấy Phó Du Nhiên, giúp nàng ngồi dậy.
"Coi như huynh vẫn còn có lương tâm." - Phó Du Nhiên tìm một vị trí thoải mái dựa vào lòng Tề Diệc Bắc, "Mẫu hậu tới nói giúp Tiết Lương đệ, bà muốn ta đi gặp quốc sư xin thêm một phương thuốc nữa cho Tiết Lương đệ."
"Chẳng phải cô bảo không nói sao?" - Tề Diệc Bắc cảm thấy buồn cười - "Một câu cũng không giữ được trong lòng."
Phó Du Nhiên cũng cười, nhưng nàng không nói đấy chỉ là vế thứ nhất, vế thứ hai là xin luôn cho Đức phi một liều, nhưng là liều thuốc mau chóng lão hóa. Ha! Hoàng hậu thật đúng là thâm hiểm.
"Thật ra... lúc Tiết Lương đệ tặng ta hòm trân châu cũng muốn nhờ vả chuyện này, nhưng ta từ chối, không hiểu sao mẫu hậu cũng có ý này."
Tề Diệc Bắc nói: "Có khi nàng ấy từ chỗ cô đi thẳng tới chỗ mẫu hậu không biết chừng?"
"Ai cơ? Tiết Huyên Trữ?" - Phó Du Nhiên gật gật đầu, - "Hẳn là nàng ấy rất muốn có phương pháp dưỡng nhan này, thật ra lần trước ta có thể thuận lợi qua ải cũng là nhờ nàng ấy, nếu biết trước vẫn phải làm thì ta đã đồng ý với nàng ấy luôn rồi."
"Ngốc nghếch!" - Tề Diệc Bắc cốc nhẹ lên trán Phó Du Nhiên, - "Cô thực sự nghĩ nàng ta tốt bụng muốn giúp cô sao?"
"Không thì giải thích thế nào? Nàng ấy cũng hiểu lầm mà."
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Nói cô ngốc nghếch là ngốc luôn như vậy, những việc nàng ta làm đều có mục đích cả."