Chương : 66
Người nam tử kia không phải ai khác mà chính là nhị ca của Tề Diệc Bắc, là thần tượng của Phó Du Nhiên, và là Hoài vương anh tuấn khí phách của chúng ta - Tề Thụy Nam.
Tề Thụy Nam vẫn giữ ý cười ở trên môi, hắn nhìn Phó Du Nhiên: "Ta cũng không ngờ đó lại là Thái thử phi."
Phó Du Nhiên ngượng ngùng, nàng đỏ mặt cúi đầu. Tề Diệc Bắc nhìn thấy cảnh này liền giận dữ, lúc hắn hôn nàng còn chưa bao giờ thấy nàng thẹn thùng như vậy, thật là nực cười!
Tề Diệc Bắc hùng hổ đi đến trước mặt hai người, Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn hắn: "Huynh đã về rồi à?"
Vô nghĩa! Hắn đang đứng ở trước mặt nàng rồi còn hỏi làm gì nữa? Tề Diệc Bắc trừng mắt, hắn quay sang Tề Thụy Nam nói: "Nhị ca vừa tới thỉnh an Đức phi nương nương sao?"
Tề Thụy Nam cười cười: "Đúng vậy, trùng hợp ta lại gặp thái tử phi ở đây nên hàn huyên vài câu." – Dứt lời, hắn lập tức ngửa đầu nhìn trời - "Thì ra đã trễ thế này rồi, ta cũng nên rời cung thôi."
Phó Du Nhiên vừa định mở miệng nói thì Tề Diệc Bắc đã chen trước một bước: "Nhị ca." – Khuôn mặt hắn nhăn nhó, - "Việc hôm qua… Nhị ca không nói cho người khác biết chứ?"
Tề Thụy Nam cười nhẹ, - "Việc hôm qua là chuyện gì?"
Tề Diệc Bắc vui mừng đến nỗi thể hiện cả lên mặt, hắn nói nhỏ: "Chỉ vài ngày nữa là ta tham chính, nếu để cho phụ hoàng biết được việc này thì người lại nổi khùng lên, cám ơn nhị ca."
Tề Thụy Nam cười lắc đầu, - "Thái tử phi là tân nương nên vẫn còn tính cách của một tiểu hài tử thì cũng thôi, nhưng ngay cả đệ cũng thế, lại còn dám mang thái tử phi đến những nơi đó."
"Đều, đều là tại nàng..." - Tề Diệc Bắc chỉ vào Phó Du Nhiên, - "Nếu không phải nàng nói muốn tới đó mở mang kiến thức thì ta cũng sẽ không..." - Lúc hắn loay hoay giải thích, vẻ mặt rất giống một đứa trẻ đang muốn dấu diếm việc nghịch ngợm sai trái của mình.
Phó Du Nhiên nghe Tề Diệc Bắc "chỉ trích" mình nhưng nét mặt lại không thay đổi chút nào, ra vẻ: đúng là thế, ta không có gì phản bác cả. Mãi đến khi Hoài vương đi xa, nàng mới quay sang châm chọc Tề Diệc Bắc: "Nếu không biết lòng huynh suy nghĩ như thế nào về Hoài vương, thì ta còn tưởng huynh rất thân với huynh ấy đấy."
Giọng điệu trào phúng của nàng làm Tề Diệc Bắc thấy thực chói tai, hắn thầm rùng mình. Hắn nghĩ, hình như khi đứng ở trước mặt Phó Du Nhiên, bất giác hắn lại biểu lộ ra nhiều tâm tư chân thật. Tuy trong lòng tự cảnh báo chính mình nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười ôn hòa vô hại, - "Ta giả dối, chẳng lẽ hắn không phải? Giờ chỉ xem là ai cao tay hơn ai thôi."
"Có lẽ vậy." - Phó Du Nhiên tỏ vẻ không có hứng thú nữa, - "Hôm nào rảnh nhớ mở yến tiệc ở Đông cung để thiết đãi Hoài vương."
Tề Diệc Bắc nhăn nhó, "Vì sao?"
"Để cám ơn huynh ấy đã giữ bí mật dùm chúng ta chứ sao." - Phó Du Nhiên thản nhiên bước về phía Đông cung, - "Còn nữa, trưa hôm nay Đức phi nương nương và Hoài Vương đã chiêu đãi ta, ta cũng nên hoàn lễ cho họ mới phải."
"Cái gì?" - Tề Diệc Bắc giữ chặt Phó Du Nhiên, - "Trưa nay nàng dùng cơm ở Ngân Hà cung?"
Ngân Hà cung là nơi ở của Đức phi, Phó Du Nhiên gật đầu, - "Vừa từ chỗ của mẫu hậu ra, ta gặp được Đức phi cùng Hoài vương, bọn họ mời ta dùng bữa, mời quá nồng nhiệt nên ta cũng không tiện từ chối."
Tề Diệc Bắc hừ lạnh, - "Là lời mời không thể từ chối hay là gặp sắc tâm hỉ? (thấy trai đẹp thì mắt sáng rỡ)"
"Huynh nói bậy bạ cái gì đó?" - Phó Du Nhiên nghiêm mặt, liếc Tề Diệc Bắc trắng mắt, - "Lúc ấy còn có tam công chúa và ngũ công chúa ở đấy, người ta đều đồng ý rồi, chẳng lẽ ta lại từ chối? Làm sao ta nói thế được."
"Tam tỷ và ngũ tỷ cũng đi?" - Giọng điệu của Tề Diệc Bắc đã khá hơn một chút, - "Dù thế nàng cũng không nên đồng ý dễ dàng như vậy, nếu mẫu hậu mà biết chắc chắn sẽ đi tìm nàng tra hỏi. Còn nữa, Hoài vương đột ngột tốt với nàng như thế, không biết là hắn lại có âm mưu gì đâu."
"Không cần huynh quan tâm!" - Phó Du Nhiên bực mình giật khỏi tay của Tề Diệc Bắc, nàng hiên ngang, tiêu sái bỏ đi.
Sắc mặt Tề Diệc Bắc trầm xuống, đôi lông mày nhíu chặt đến nỗi hai đầu mày sắp chạm vào nhau, hắn cau có mãi cơ mặt mới từ từ giãn ra, vì hắn đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua, có tiểu nha đầu nào đó đã vuốt lông mày cho hắn, bảo hắn không được cau mày. Tề Diệc Bắc nhìn bóng dáng của Phó Du Nhiên mà muốn đuổi theo, nhưng vừa nhấc chân bước được hai bước lại dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi xoay người bước vội sang một hướng khác.
Lại nói về Phó Du Nhiên, nàng vừa bực mình chuyện Tề Diệc Bắc luôn nghi ngờ Hoài vương, lại vừa muốn hắn đuổi theo mình. Bước được vài bước đi tới cửa cung, nàng liền vụng trộm quay đầu lại liếc hắn một cái, nhưng người vừa đây mà đã biến đi đâu mất rồi? Phó Du Nhiên đi vào Đông cung, vừa vặn thấy Vinh Thăng đang bước vội ra, hắn đi về hướng Thanh Nhã Viên.
"Vinh Thăng!" Phó Du Nhiên gọi hắn lại, cười nói, - "Ngươi làm cái gì mà vội vàng thế?"
Từ sau khi bị trúng một quyền của Phó Du Nhiên, Vinh Thăng đâm ra rất kính sợ nàng, hắn vội vàng dừng bước, nói lắp ba lắp bắp: "Đây là… Nô tài là..."
Phó Du Nhiên híp mắt, "Sao thế? Lại muốn bị đánh à?"
Vinh Thăng vội vàng lui ra sau hai bước, thận trọng nói: "Thái tử điện hạ phái nô tài đến thông báo cho Yến Lương đệ, đêm nay Thái tử muốn đến Thanh Nhã viên ạ."
"Ta còn tưởng ngươi có chuyện gì thú vị chứ, chuyện này thì có gì mà phải dấu diếm?" - Phó Du Nhiên cười hì hì, nàng khoát tay, - "Thôi ngươi mau đi đi, Yến Lương đệ đang nóng lòng chờ ngươi tới đó."
Vinh Thăng day trán, từ sau hôm đại hôn tới giờ hắn chưa từng thấy Thái Tử đi qua tẩm cung của các vị Lương đệ khác, lúc nào người cũng ở cùng Thái tử phi, nếu không thì cũng là ngủ một mình. Hành động của Thái tử khiến hắn nghĩ tình cảm giữa Thái tử và Thái tử phi rất tốt đẹp, thế nhưng… Thái tử phi nghe xong tin Thái tử đi tới chỗ của phi tần khác mà lại thờ ơ như vậy? Điều này thật kỳ quái.
Vinh Thăng rời đi, trên mặt vẫn còn vẻ hồ nghi. Vinh Thăng đi rồi mà Phó Du Nhiên vẫn đứng ngơ ngẩn ở tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng nàng thở dài một hơi, xoay người đi vào trong tẩm điện.
Ở hoàng cung này, nàng chỉ thân thiết với mỗi Tề Diệc Bắc, mà nàng quen biết với hắn cũng bởi vì có đoạn kỳ duyên kia, hai người coi như có giao tình không tệ. Mặc dù Chiêu Thái đế đối xử với nàng rất tốt, nhưng không thể giống như Sơn ca, Cốt ca đã ở bên nàng, chăm sóc nàng từ tấm bé, Hoàng hậu thì không có vấn đề gì, nhưng bà lại về cùng một phe với Tiết Huyên Trữ. Còn những người khác nàng chỉ quen biết xã giao mà thôi, không hay qua lại. Từ trước đến nay luôn quen nhìn thấy Tề Diệc Bắc xuất hiện ở trước mặt mình, nhưng hôm nay không có hắn bất giác lại thấy thật nhàm chán, không có việc gì để làm, thật có chút cô đơn.
Bảo Tiểu An Tử trông giữ ở ngoài cửa, Phó Du Nhiên kéo thùng “hàng lậu” của nàng ra, lấy quyển sách nhỏ rồi kiểm kê “tài sản” một lần nữa. Xong xuôi nàng đưa tay ra sau gáy, tháo chuỗi vòng bảo thạch ở trên cổ xuống, đây là phần thưởng Hoàng hậu ban cho nàng vì đã hoàn thành nhiệm vụ mang Thanh tâm đan trở về. Phó Du Nhiên lật trang giấy tới trang của Lâm Hi Nguyệt, rồi viết chuỗi vòng bảo thạch lên đó, nghĩ ngợi một chút, nàng lại viết thêm một dòng "Bạc trắng, một trăm hai mươi hai lượng", thế này mới hài lòng cười.
Phó Du Nhiên cầm bức thư của Sơn Ca lên nhìn hồi lâu, không biết vì sao nàng luôn có cảm giác tin tưởng đám huynh đệ của mình, họ sẽ không bao giờ bỏ nàng mà đi. Chắc chắn khi bọn họ biết nàng đã xuất giá, vì sợ liên lụy đến nàng nên mới bịa chuyện để giải tán sơn trại.
"Một đám ngốc!" - Phó Du Nhiên không nhịn được, bật mắng một câu. Bọn họ nghĩ rằng nàng là đồ ngốc sao? Cái gì mà để lại một gia tài kếch xù, cái gì mà quả phụ bán đậu hũ? Tất cả đều là nói dối hết. Nàng đã sống ở trên núi mười bảy năm, nếu thực sự có cái gia tài đó thì nàng đã đào ra được từ lâu rồi, còn chờ bọn họ để đến bây giờ sao?
Phó Du Nhiên lại lật mở trang giấy, trừ nàng ra thì vẫn còn bốn người nữa chưa được chia đồ, có lẽ ngày mai nàng nên tới thăm Tiết Huyên Trữ, nha đầu kia hình như có rất nhiều tiền, nếu có bị mất vài món đồ chắc cũng sẽ không để ý đâu.
Sau khi đã quyết định hàng động, Phó Du Nhiên cười nhẹ rồi khóa thùng “hàng lậu”, đẩy nó về vị trị ở dưới gầm giường, bỗng nàng thấy ở dưới giường có một vật gì đó. Nàng nhặt nó lên ngắm nghía, hóa ra là một khối ngọc bội hình rồng, mặt trên có khắc một chữ “Bắc” nho nhỏ. Nàng vừa nhìn là nhận ra ngay, đây chính là ngọc bội của Tề Diệc Bắc, hắn đã đeo miếng ngọc này từ lúc còn nhỏ, có thể nói là vật bất ly thân. Miếng ngọc bội này, không nói tới chuyện nó là của Thái tử thì riêng đường nét chạm khắc tinh xảo này đã biết là bảo vật vô giá rồi.
Một vật quan trọng như vậy sao lại ở đây? Chỉ có thể là lúc đang kéo chiếc rương này ra mới không cẩn thận mà làm rơi nó.
Hay là... Ánh mắt Phó Du Nhiên hơi nheo lại. Suy nghĩ cẩn thận lại thì, đồ đạc trong rương không thiếu thứ gì, có lẽ lão Tề thấy nàng chôm của hắn nhiều đồ như vậy nên định trộm lại vài món, nhưng không thành công, hơn nữa còn làm rơi mất miếng ngọc bội quan trọng này. Phó Du Nhiên đã hoàn toàn quên mất việc Tề Diệc Bắc biết chỗ dấu chìa khóa của nàng.
Tóm lại là, bảo bối đã vào tay của Phó Du Nhiên thì đừng mơ tưởng nàng sẽ nhả ra. Phó Du Nhiên lại lôi thùng “hàng lậu” ra, vui vẻ mở cuốn sách nhỏ, một món đồ đáng giá như vậy nên chia cho ai đây?
Đưa cho Lâm Hi Nguyệt làm của hồi môn? Nghĩ ngợi một lúc, hay là thôi đi, đối với nàng ta thì tiền là số một, đồ này vật nọ tất cả đều phải đổi thành bạc mới tốt, nhưng một bảo bối như vậy mà đem đi bán thì thật tiếc. Phó Du Nhiên soát danh sách huynh đệ một hồi, cuối cùng cũng không biết nên đem cho ai. Thôi quên đi, không nghĩ nữa, tại sao lại vì một miếng ngọc bội mà phát sầu chứ. Nếu Tề Diệc Bắc phát hiện mất miếng ngọc bội này thì tất nhiên sẽ đi tìm, hắn mà biết nàng đang cầm thì chắc chắn sẽ đòi lại, cho nên không thể để nó ở trong rương được, quá dễ bị phát hiện, nhưng cũng không thể để trong hộp ngoài, lỡ có ai táy máy thì chẳng phài thiệt nàng sao? Căng óc nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng hai mắt Phó Du Nhiên sáng lên.
Nàng tìm một sợi dây màu đỏ, xỏ qua miếng ngọc bội rồi đeo luôn lên cổ mình, xong việc nàng cười hắc hắc, để đây là an toàn nhất.
Tề Thụy Nam vẫn giữ ý cười ở trên môi, hắn nhìn Phó Du Nhiên: "Ta cũng không ngờ đó lại là Thái thử phi."
Phó Du Nhiên ngượng ngùng, nàng đỏ mặt cúi đầu. Tề Diệc Bắc nhìn thấy cảnh này liền giận dữ, lúc hắn hôn nàng còn chưa bao giờ thấy nàng thẹn thùng như vậy, thật là nực cười!
Tề Diệc Bắc hùng hổ đi đến trước mặt hai người, Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn hắn: "Huynh đã về rồi à?"
Vô nghĩa! Hắn đang đứng ở trước mặt nàng rồi còn hỏi làm gì nữa? Tề Diệc Bắc trừng mắt, hắn quay sang Tề Thụy Nam nói: "Nhị ca vừa tới thỉnh an Đức phi nương nương sao?"
Tề Thụy Nam cười cười: "Đúng vậy, trùng hợp ta lại gặp thái tử phi ở đây nên hàn huyên vài câu." – Dứt lời, hắn lập tức ngửa đầu nhìn trời - "Thì ra đã trễ thế này rồi, ta cũng nên rời cung thôi."
Phó Du Nhiên vừa định mở miệng nói thì Tề Diệc Bắc đã chen trước một bước: "Nhị ca." – Khuôn mặt hắn nhăn nhó, - "Việc hôm qua… Nhị ca không nói cho người khác biết chứ?"
Tề Thụy Nam cười nhẹ, - "Việc hôm qua là chuyện gì?"
Tề Diệc Bắc vui mừng đến nỗi thể hiện cả lên mặt, hắn nói nhỏ: "Chỉ vài ngày nữa là ta tham chính, nếu để cho phụ hoàng biết được việc này thì người lại nổi khùng lên, cám ơn nhị ca."
Tề Thụy Nam cười lắc đầu, - "Thái tử phi là tân nương nên vẫn còn tính cách của một tiểu hài tử thì cũng thôi, nhưng ngay cả đệ cũng thế, lại còn dám mang thái tử phi đến những nơi đó."
"Đều, đều là tại nàng..." - Tề Diệc Bắc chỉ vào Phó Du Nhiên, - "Nếu không phải nàng nói muốn tới đó mở mang kiến thức thì ta cũng sẽ không..." - Lúc hắn loay hoay giải thích, vẻ mặt rất giống một đứa trẻ đang muốn dấu diếm việc nghịch ngợm sai trái của mình.
Phó Du Nhiên nghe Tề Diệc Bắc "chỉ trích" mình nhưng nét mặt lại không thay đổi chút nào, ra vẻ: đúng là thế, ta không có gì phản bác cả. Mãi đến khi Hoài vương đi xa, nàng mới quay sang châm chọc Tề Diệc Bắc: "Nếu không biết lòng huynh suy nghĩ như thế nào về Hoài vương, thì ta còn tưởng huynh rất thân với huynh ấy đấy."
Giọng điệu trào phúng của nàng làm Tề Diệc Bắc thấy thực chói tai, hắn thầm rùng mình. Hắn nghĩ, hình như khi đứng ở trước mặt Phó Du Nhiên, bất giác hắn lại biểu lộ ra nhiều tâm tư chân thật. Tuy trong lòng tự cảnh báo chính mình nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười ôn hòa vô hại, - "Ta giả dối, chẳng lẽ hắn không phải? Giờ chỉ xem là ai cao tay hơn ai thôi."
"Có lẽ vậy." - Phó Du Nhiên tỏ vẻ không có hứng thú nữa, - "Hôm nào rảnh nhớ mở yến tiệc ở Đông cung để thiết đãi Hoài vương."
Tề Diệc Bắc nhăn nhó, "Vì sao?"
"Để cám ơn huynh ấy đã giữ bí mật dùm chúng ta chứ sao." - Phó Du Nhiên thản nhiên bước về phía Đông cung, - "Còn nữa, trưa hôm nay Đức phi nương nương và Hoài Vương đã chiêu đãi ta, ta cũng nên hoàn lễ cho họ mới phải."
"Cái gì?" - Tề Diệc Bắc giữ chặt Phó Du Nhiên, - "Trưa nay nàng dùng cơm ở Ngân Hà cung?"
Ngân Hà cung là nơi ở của Đức phi, Phó Du Nhiên gật đầu, - "Vừa từ chỗ của mẫu hậu ra, ta gặp được Đức phi cùng Hoài vương, bọn họ mời ta dùng bữa, mời quá nồng nhiệt nên ta cũng không tiện từ chối."
Tề Diệc Bắc hừ lạnh, - "Là lời mời không thể từ chối hay là gặp sắc tâm hỉ? (thấy trai đẹp thì mắt sáng rỡ)"
"Huynh nói bậy bạ cái gì đó?" - Phó Du Nhiên nghiêm mặt, liếc Tề Diệc Bắc trắng mắt, - "Lúc ấy còn có tam công chúa và ngũ công chúa ở đấy, người ta đều đồng ý rồi, chẳng lẽ ta lại từ chối? Làm sao ta nói thế được."
"Tam tỷ và ngũ tỷ cũng đi?" - Giọng điệu của Tề Diệc Bắc đã khá hơn một chút, - "Dù thế nàng cũng không nên đồng ý dễ dàng như vậy, nếu mẫu hậu mà biết chắc chắn sẽ đi tìm nàng tra hỏi. Còn nữa, Hoài vương đột ngột tốt với nàng như thế, không biết là hắn lại có âm mưu gì đâu."
"Không cần huynh quan tâm!" - Phó Du Nhiên bực mình giật khỏi tay của Tề Diệc Bắc, nàng hiên ngang, tiêu sái bỏ đi.
Sắc mặt Tề Diệc Bắc trầm xuống, đôi lông mày nhíu chặt đến nỗi hai đầu mày sắp chạm vào nhau, hắn cau có mãi cơ mặt mới từ từ giãn ra, vì hắn đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua, có tiểu nha đầu nào đó đã vuốt lông mày cho hắn, bảo hắn không được cau mày. Tề Diệc Bắc nhìn bóng dáng của Phó Du Nhiên mà muốn đuổi theo, nhưng vừa nhấc chân bước được hai bước lại dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi xoay người bước vội sang một hướng khác.
Lại nói về Phó Du Nhiên, nàng vừa bực mình chuyện Tề Diệc Bắc luôn nghi ngờ Hoài vương, lại vừa muốn hắn đuổi theo mình. Bước được vài bước đi tới cửa cung, nàng liền vụng trộm quay đầu lại liếc hắn một cái, nhưng người vừa đây mà đã biến đi đâu mất rồi? Phó Du Nhiên đi vào Đông cung, vừa vặn thấy Vinh Thăng đang bước vội ra, hắn đi về hướng Thanh Nhã Viên.
"Vinh Thăng!" Phó Du Nhiên gọi hắn lại, cười nói, - "Ngươi làm cái gì mà vội vàng thế?"
Từ sau khi bị trúng một quyền của Phó Du Nhiên, Vinh Thăng đâm ra rất kính sợ nàng, hắn vội vàng dừng bước, nói lắp ba lắp bắp: "Đây là… Nô tài là..."
Phó Du Nhiên híp mắt, "Sao thế? Lại muốn bị đánh à?"
Vinh Thăng vội vàng lui ra sau hai bước, thận trọng nói: "Thái tử điện hạ phái nô tài đến thông báo cho Yến Lương đệ, đêm nay Thái tử muốn đến Thanh Nhã viên ạ."
"Ta còn tưởng ngươi có chuyện gì thú vị chứ, chuyện này thì có gì mà phải dấu diếm?" - Phó Du Nhiên cười hì hì, nàng khoát tay, - "Thôi ngươi mau đi đi, Yến Lương đệ đang nóng lòng chờ ngươi tới đó."
Vinh Thăng day trán, từ sau hôm đại hôn tới giờ hắn chưa từng thấy Thái Tử đi qua tẩm cung của các vị Lương đệ khác, lúc nào người cũng ở cùng Thái tử phi, nếu không thì cũng là ngủ một mình. Hành động của Thái tử khiến hắn nghĩ tình cảm giữa Thái tử và Thái tử phi rất tốt đẹp, thế nhưng… Thái tử phi nghe xong tin Thái tử đi tới chỗ của phi tần khác mà lại thờ ơ như vậy? Điều này thật kỳ quái.
Vinh Thăng rời đi, trên mặt vẫn còn vẻ hồ nghi. Vinh Thăng đi rồi mà Phó Du Nhiên vẫn đứng ngơ ngẩn ở tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng nàng thở dài một hơi, xoay người đi vào trong tẩm điện.
Ở hoàng cung này, nàng chỉ thân thiết với mỗi Tề Diệc Bắc, mà nàng quen biết với hắn cũng bởi vì có đoạn kỳ duyên kia, hai người coi như có giao tình không tệ. Mặc dù Chiêu Thái đế đối xử với nàng rất tốt, nhưng không thể giống như Sơn ca, Cốt ca đã ở bên nàng, chăm sóc nàng từ tấm bé, Hoàng hậu thì không có vấn đề gì, nhưng bà lại về cùng một phe với Tiết Huyên Trữ. Còn những người khác nàng chỉ quen biết xã giao mà thôi, không hay qua lại. Từ trước đến nay luôn quen nhìn thấy Tề Diệc Bắc xuất hiện ở trước mặt mình, nhưng hôm nay không có hắn bất giác lại thấy thật nhàm chán, không có việc gì để làm, thật có chút cô đơn.
Bảo Tiểu An Tử trông giữ ở ngoài cửa, Phó Du Nhiên kéo thùng “hàng lậu” của nàng ra, lấy quyển sách nhỏ rồi kiểm kê “tài sản” một lần nữa. Xong xuôi nàng đưa tay ra sau gáy, tháo chuỗi vòng bảo thạch ở trên cổ xuống, đây là phần thưởng Hoàng hậu ban cho nàng vì đã hoàn thành nhiệm vụ mang Thanh tâm đan trở về. Phó Du Nhiên lật trang giấy tới trang của Lâm Hi Nguyệt, rồi viết chuỗi vòng bảo thạch lên đó, nghĩ ngợi một chút, nàng lại viết thêm một dòng "Bạc trắng, một trăm hai mươi hai lượng", thế này mới hài lòng cười.
Phó Du Nhiên cầm bức thư của Sơn Ca lên nhìn hồi lâu, không biết vì sao nàng luôn có cảm giác tin tưởng đám huynh đệ của mình, họ sẽ không bao giờ bỏ nàng mà đi. Chắc chắn khi bọn họ biết nàng đã xuất giá, vì sợ liên lụy đến nàng nên mới bịa chuyện để giải tán sơn trại.
"Một đám ngốc!" - Phó Du Nhiên không nhịn được, bật mắng một câu. Bọn họ nghĩ rằng nàng là đồ ngốc sao? Cái gì mà để lại một gia tài kếch xù, cái gì mà quả phụ bán đậu hũ? Tất cả đều là nói dối hết. Nàng đã sống ở trên núi mười bảy năm, nếu thực sự có cái gia tài đó thì nàng đã đào ra được từ lâu rồi, còn chờ bọn họ để đến bây giờ sao?
Phó Du Nhiên lại lật mở trang giấy, trừ nàng ra thì vẫn còn bốn người nữa chưa được chia đồ, có lẽ ngày mai nàng nên tới thăm Tiết Huyên Trữ, nha đầu kia hình như có rất nhiều tiền, nếu có bị mất vài món đồ chắc cũng sẽ không để ý đâu.
Sau khi đã quyết định hàng động, Phó Du Nhiên cười nhẹ rồi khóa thùng “hàng lậu”, đẩy nó về vị trị ở dưới gầm giường, bỗng nàng thấy ở dưới giường có một vật gì đó. Nàng nhặt nó lên ngắm nghía, hóa ra là một khối ngọc bội hình rồng, mặt trên có khắc một chữ “Bắc” nho nhỏ. Nàng vừa nhìn là nhận ra ngay, đây chính là ngọc bội của Tề Diệc Bắc, hắn đã đeo miếng ngọc này từ lúc còn nhỏ, có thể nói là vật bất ly thân. Miếng ngọc bội này, không nói tới chuyện nó là của Thái tử thì riêng đường nét chạm khắc tinh xảo này đã biết là bảo vật vô giá rồi.
Một vật quan trọng như vậy sao lại ở đây? Chỉ có thể là lúc đang kéo chiếc rương này ra mới không cẩn thận mà làm rơi nó.
Hay là... Ánh mắt Phó Du Nhiên hơi nheo lại. Suy nghĩ cẩn thận lại thì, đồ đạc trong rương không thiếu thứ gì, có lẽ lão Tề thấy nàng chôm của hắn nhiều đồ như vậy nên định trộm lại vài món, nhưng không thành công, hơn nữa còn làm rơi mất miếng ngọc bội quan trọng này. Phó Du Nhiên đã hoàn toàn quên mất việc Tề Diệc Bắc biết chỗ dấu chìa khóa của nàng.
Tóm lại là, bảo bối đã vào tay của Phó Du Nhiên thì đừng mơ tưởng nàng sẽ nhả ra. Phó Du Nhiên lại lôi thùng “hàng lậu” ra, vui vẻ mở cuốn sách nhỏ, một món đồ đáng giá như vậy nên chia cho ai đây?
Đưa cho Lâm Hi Nguyệt làm của hồi môn? Nghĩ ngợi một lúc, hay là thôi đi, đối với nàng ta thì tiền là số một, đồ này vật nọ tất cả đều phải đổi thành bạc mới tốt, nhưng một bảo bối như vậy mà đem đi bán thì thật tiếc. Phó Du Nhiên soát danh sách huynh đệ một hồi, cuối cùng cũng không biết nên đem cho ai. Thôi quên đi, không nghĩ nữa, tại sao lại vì một miếng ngọc bội mà phát sầu chứ. Nếu Tề Diệc Bắc phát hiện mất miếng ngọc bội này thì tất nhiên sẽ đi tìm, hắn mà biết nàng đang cầm thì chắc chắn sẽ đòi lại, cho nên không thể để nó ở trong rương được, quá dễ bị phát hiện, nhưng cũng không thể để trong hộp ngoài, lỡ có ai táy máy thì chẳng phài thiệt nàng sao? Căng óc nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng hai mắt Phó Du Nhiên sáng lên.
Nàng tìm một sợi dây màu đỏ, xỏ qua miếng ngọc bội rồi đeo luôn lên cổ mình, xong việc nàng cười hắc hắc, để đây là an toàn nhất.