Chương : 76
Người mà Diệc Bắc xem trọng đương nhiên cũng cực kỳ xuất sắc, nhưng Phó Du Nhiên không ngờ còn ngoài dự liệu của nàng.
Cố Khuynh Thành người này nếu nói về sắc đẹp, tất nhiên cực kỳ đẹp. Từ xưa phàm là mỹ nhân đều sẽ có người làm thơ ca tụng, ở chỗ này xin tự động lược bớt một ngàn chữ miêu tả mỹ nữ, Phó Đại trại chủ của chúng ta cũng không phí tâm suy nghĩ nữa. Nhưng sự nổi bật nhất của Cố Khuynh Thành lại không phải ở dung mạo vô song của nàng, có câu :
Kỳ vi chất tắc kim ngọc bất túc dụ kì quý,
Kỳ vi tính tắc băng tuyết bất túc dụ kì khiết ,
Kỳ vi thần tắc tinh nhật bất túc dụ kì tinh ,
Kỳ vi mạo tắc hoa nguyệt bất túc dụ kì sắc. (*)
Dịch nghĩa:
Chất thì cao quý, vàng ngọc cũng thua;
Thân lại trắng trong, tuyết băng khôn sánh.
Tinh thần sáng suốt, át cả mặt trời, ngôi sao,
Nét mặt vui tươi, hơn hẳn giăng soi, hoa nở.
(Bản dịch của nhóm Nhóm Vũ Bội Hoàng (trong Vietnamthuquan)
(*) Đoạn thơ trên được trích trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần, nằm trong hồi 78, Bảo Ngọc làm văn tế và chiêu hồn Tình Văn, người được Ngọc hoàng Thượng đế cho lên Thượng giới làm chúa loài hoa Phù dung. Tình Văn là người hầu gái tâm đắc của Giả Bảo Ngọc, nhân vật d.đ.l.q.đ chính trong Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần. Do bị dèm pha nên Tình Văn bị đuổi rồi chết trong đói khát, bệnh tật.
Cố Khuynh Thành giống như một đóa hoa sen mới nở, khí chất này bất kỳ kẻ nào cũng không thể làm lu mờ. Hơn nữa hôm nay nàng mặc một bộ xiêm áo màu xanh nhạt, thanh thoát không nhiễm một hạt bụi trần, càng giống như một tiên nữ lạc xuống phàm trần. Chỉ là, Phó Du Nhiên nói "Thì ra là như vậy" cũng không phải cảm thán nàng ta xuất sắc, mà vì khuôn mặt của Cố Khuynh Thành lại có mấy phần giống với Yến Bội Nhược. Hay nói đúng hơn phải là Yến Bội Nhược có mấy phần giống Cố Khuynh Thành. Thì ra lúc trước Tề Diệc Bắc có vài phần kính trọng với Yến Bội Nhược, không phải vì bản thân Yến mỹ nhân mà là vì lam y tiên tử trước mắt này, khó trách hắn có thể sảng khoái quyết định buông tay Yến Bội Nhược như vậy.
Nhưng cũng chỉ giống vài phần mà thôi, phong cách của hai người khác nhau rất lớn, khuôn mặt Yến Bội Nhược đẹp tất nhiên Ha phuong d.đ.l.q.đ không cần phải nói, nhưng vẻ đẹp của Bội Nhược là một vẻ đẹp mong manh cần được người che chở, tựa như một đóa phong lan trong nhà kính, mà Cố Khuynh Thành lại hoàn toàn khác biệt.
Phó Du Nhiên chợt hiểu ra vì sao đã qua nhiều năm, Tề Diệc Bắc vẫn còn khắc sâu Cố Khuynh Thành trong ký ức như vậy, một nữ tử như nàng ta chắc chắn sẽ khiến người khác rất khó quên.
Khi Tề Diệc Bắc nhìn thấy Phó Du Nhiên thì ít nhiều gì cũng hiện ra mấy phần lúng túng. Hắn tin tưởng Phó Du Nhiên đã biết tất cả mọi chuyện có liên quan đến Cố Khuynh Thành, mặc kệ hắn và Phó Du Nhiên là bất đắc dĩ bị buộc ở chung với nhau cũng được, hữu danh vô thực cũng tốt, nhưng rốt cục Phó Du Nhiên vẫn là Thái tử phi đương nhiệm của hắn, luận về công hay tư hắn đều nên chào hỏi trước, mà không phải giống như bây giờ bị Phó Du Nhiên "Ép" nhìn thấy.
"Khuynh Thành, mau tới đây." Hoàng hậu đương nhiên nhìn ra sự mất tự nhiên của Tề Diệc Bắc nên vội vàng bỏ qua lễ ra mắt. Bảo Cố Khuynh Thành đến ngồi cạnh mình, "Vị này chính là biểu tẩu của con." Dứt lời lại hướng Phó Du Nhiên nói: "Du Nhiên, đây là nghĩa nữ của cữu cữu con, Cố Khuynh Thành."
Vì vậy hai người đứng dậy chào hỏi lẫn nhau, sau khi ngồi xuống, các cung phi có thâm niên trong cung liền lôi kéo Cố Khuynh Thành hỏi cái này hỏi cái kia. Mới đầu Cố Khuynh Thành còn để ý Phó Du Nhiên, thỉnh thoảng d.đ.l.q.đ trò chuyện đôi câu, nhưng sau đó trong điện đã hình thành mấy nhóm nhỏ. Mấy phi tử mới tiến cung một nhóm, Tiết Huyên Ninh và Yến Bội Nhược một nhóm, Hoàng hậu đứng đầu nhóm Cố Khuynh Thành và các cung phi có thâm niên.
Phó Du Nhiên? Ừm. . . . . . Cùng Tiểu An Tử một nhóm.
Không phải do các nàng không đoàn kết nhất trí, thật sự là các thành viên trong nhóm của Hoàng hậu đều đang hồi tưởng lại ký ức những năm đó, mấy người mới vào cung biết gì đâu mà chen vào. Mấy nhóm người đều ăn ý tán gẫu riêng, không liên quan tới nhau, cũng đỡ mấy phần phần lúng túng.
Thục phi trong nhóm Hoàng hậu che miệng cười nói: "Nhớ năm đó Thái tử luôn nói muốn lập Khuynh Thành làm phi tử. Ai mà ức hiếp Khuynh Thành, Thái tử nhất định sẽ không tha cho."
Thục phi là mẫu thân của Bát công chúa, bà có chút thân thích với Hoàng hậu, cũng coi như là trưởng bối của Tề Diệc Bắc. Cho nên lúc Ha Phuong d.đ.l.q.đ nói chuyện cũng tùy tiện hơn rất nhiều.
Hai gò má của Cố Khuynh Thành ửng đỏ lên, cười nói: "Chỉ là chuyện lúc còn nhỏ thôi, Thục phi nương nương cũng đừng nhắc lại nữa ạ."
"Cái gì là chuyện lúc nhỏ?" Thục phi không đồng ý nói: "Cũng chỉ mới có mấy năm? Cháu không hỏi thử Thái tử xem có còn nhớ lời nói ban đầu không?"
Cố Khuynh Thành đỏ mặt cúi đầu xuống, Tề Diệc Bắc nói: "Mọi người đừng trêu chọc muội ấy nữa."
"Nhìn xem." Thục phi cười nói: "Bây giờ vẫn còn che chở đấy."
Lời nói này khiến Tần phi uy tín lâu năm đang ngồi yên cũng che miệng cười lên, Tề Diệc Bắc không kềm chế được cũng nhếch khóe miệng, thâm ý sâu xa nhìn Cố Khuynh Thành, nhưng Cố Khuynh Thành vẫn chỉ cúi đầu. Không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.
Tình cảnh này càng làm cho mọi người cảm thấy chàng có tình, thiếp cũng có ý, càng không ngừng trêu chọc. Ngay cả Hoàng hậu cũng không nhịn được trêu chọc đôi câu, xem ra bà cũng rất vui vẻ tác thành mối hôn sự này. Có điều Cố Khuynh Thành không được làm Thái tử phi, đúng là rất đáng tiếc phải không? Trong lòng mọi người đại khái. . . . . . Đều nghĩ như vậy.
"Nghĩ gì mà ngẩn người vậy?"
Phó Du Nhiên thình lình bị dọa giật mình, nghiêng đầu qua, chẳng biết từ lúc nào Mặc Vĩ Thiên đã đi đến bên cạnh nàng, nàng nhún nhún vai, nhìn về hướng của Tề Diệc Bắc nói: "Lão Tề thật có tài." Chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn một mực không rời khỏi Cố Khuynh Thành, thì biết rõ địa vị của Cố Khuynh Thành ở trong lòng hắn.
Mặc Vĩ Thiên khẽ cười nói: "Ngay cả ta cũng không ngờ, nhiều năm như vậy mà hắn vẫn còn nhớ đến Khuynh Thành."
"Vậy sao?" Phó Du Nhiên nói một câu có cũng được không có cũng được, ánh mắt lại nhìn Tề Diệc Bắc, nhìn nụ cười và cặp mắt sáng hơn bất kỳ ai trên mặt hắn, trái tim nàng bỗng dâng lên một cảm giác buồn bã.
Mặc Vĩ Thiên quan sát Phó Du Nhiên, sau đó đột nhiên hỏi "Lâm đại cô nương đi đâu rồi?"
Lực chú ý của Phó Du Nhiên bị thu hồi, bật cười nói: "Thật là khác thường, ta cho rằng huynh muốn tránh nàng ấy còn không kịp."
"Chính xác là như vậy." Mặc Vĩ Thiên gật đầu nói: "Vì vậy mới muốn chú ý hành tung của nàng ấy."
Phó Du Nhiên cố nín cười, "Không phải là đối với nàng. . . . . ."
"Dừng lại." Mặc Vĩ Thiên khoa trương khoanh tay lại, "Ta cảm thấy nàng ấy còn đáng sợ hơn cả muội."
"Hàaa...!" Phó Du Nhiên cười hạ thấp giọng: "Làm một cái lựa chọn đi. Một, nhả ra mười vạn lượng của Hoài vương; hai, cưới Lâm Hi Nguyệt. Chọn cái nào?"
Sắc mặt Mặc Vĩ Thiên lập tức trắng nhợt, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: "Vì Hoài vương. . . . . . Muội cũng thật nhẫn tâm. Mười vạn lượng, ta phải mất một khoảng thời gian mới kiếm được đó."
"Đây cũng không phải là chủ ý của ta." Phó Du Nhiên vội vàng phủi sạch quan hệ, "Nếu như huynh không muốn Lâm Hi Nguyệt chủ động xuất kích thì hãy mau ngoan ngoãn nhả bạc ra, tranh thủ để được xử lý khoan hồng."
"Ta phải suy nghĩ một chút." Mặc Vĩ Thiên thật hối hận muốn chết, không nên vì nhất thời đồng tình mà chủ động tới đây nói chuyện phiếm với Phó Du Nhiên, trò chuyện mới có mấy câu mà bay mất mười vạn lượng, quả nhiên là xuất thân từ sơn tặc! "Không nói chuyện này nữa, muội và cái cô nàng họ Lâm kia vì sao lại mê luyến Hoài vương như vậy?"
Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, "Hắn là người tốt."
"Ta cũng tốt vậy." Mặc Vĩ Thiên chỉ tay vào chính mình.
"Ta buồn nôn quá." Phó Du Nhiên không nể mặt liếc hắn một cái, "Nhưng tốt nhất là bây giờ huynh nên đi tìm Lâm Hi Nguyệt đi, nàng ấy đang ở bên ngoài đạp cái mâm đấy."
"Đạp. . . . . . Cái mâm?" Mặc Vĩ Thiên mù mịt hỏi: "Là xiếc ảo thuật sao?"
Phó Du Nhiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn nhân sĩ tối dạ mà nhìn chòng chọc hắn hồi lâu, sau mới xích lại gần hắn nhỏ giọng giải thích ý nghĩa của cụm từ "Đạp cái mâm". Mặc Vĩ Thiên nghe xong chân mày nhíu chặt lại, cắn răng nói: "Lá gan của các muội cũng lớn thật."
Phó Du Nhiên đắc ý nói, "Đúng vậy, không chỉ có gan lớn, chúng ta còn thỏa thuận với nhau, nếu như nàng ấy bị bắt gặp sẽ nói là cùng theo huynh vào đây đấy, nghĩa huynh ạ."
Khuôn mặt Mặc Vĩ Thiên tái mét, ông trời ơi rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt gì hả?
"Muội...Các muội chèn ép người quá đáng!" Mặc Vĩ Thiên mang theo bộ mặt như đưa đám đi ra khỏi điện, Phó Du Nhiên được như ý bèn cười gian một hồi, đưa mắt nhìn theo bóng dáng Mặc Vĩ Thiên biến mất sau cánh cửa, nàng liền thu hồi ánh mắt, ngay lúc ấy liền chạm phải ánh mắt của Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc hơi hạ tầm mắt, thật nhanh nghiêng đầu sang chỗ khác nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Khuynh Thành.
Tề Diệc Bắc hơi buồn bực. Kể từ lúc vô tình nhìn thấy Phó Du Nhiên cười đến thiếu chút nữa mất cả hình tượng, ánh mắt của hắn liền thỉnh thoảng rời khỏi người Cố Khuynh Thành mà liếc qua Phó Du Nhiên. Chuyện gì vậy? Sao nàng ấy có thể cười đến lỗ mãng như vậy? Ngay trước mặt Cố Khuynh Thành, bộ mặt của Thái tử phi cũng bị nàng làm cho mất hết! Lại còn . . . . . . Lại còn gần gũi với nam nhân khác như vậy nữa! Mặc dù trên danh nghĩa thì quan hệ của Mặc Vĩ Thiên và Phó Du Nhiên là huynh muội, nhưng nàng cũng nên biết rằng... hoàn toàn không nên làm chuyện như vậy. Có điều . . . . . Tề Diệc Bắc lại không biết, trừ hắn ra, những người khác không hề chú ý tới cuộc trò chuyện của Mặc Vĩ Thiên và Phó Du Nhiên.
". . . . . . Thái tử ca ca, huynh nói có phải hay không?"
"À?" Bất ngờ bị điểm tên nên Tề Diệc Bắc hơi thất thần, vẻ mặt mờ mịt nhìn Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành cũng không lập lại lời của mình, hai người cứ đơ ra như vậy, nhất thời không khí có chút xấu hổ. Tần phi ở bên cạnh chợt cười nói: "Còn nói cái gì tình huynh muội, Khuynh Thành, lần này trở về chắc cháu cũng biết tâm ý thực sự của Thái tử rồi chứ?"
Thục phi trêu ghẹo nói: "Vấn đề này Thái tử lúc nào cũng giả bộ ngu muội, nếu không cháu nghe câu trả lời của hắn đi."
Tề Diệc Bắc đã hiểu rõ vấn đề, xua tay cười nói: "Đừng nói chuyện của chúng ta nữa, ta thì không sao nhưng Khuynh Thành là một cô nương, muội ấy sẽ xấu hổ đấy."
Nghe lời này, mọi người lại cười ầm lên.
Có gì buồn cười sao? Phó Du Nhiên ngơ ngác nhìn họ, lại chỉ loay hoay nghịch ngón tay không lên tiếng, phát hiện vết chai hằn lên do luyện công mà thành trong lòng bàn tay đã biến mất. Xem ra nàng quả thực đã lười biếng rồi.
"Biểu tẩu đang nhìn cái gì vậy?" Cố Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn nàng, bộ dáng kia thật khiến cho người ta động lòng, "Nghe nói biểu tẩu và Thái tử ca ca đã trải qua rất nhiều chuyện lý thú, có thời gian biểu tẩu nhất định phải kể cho muội nghe với đó."
"Nhất định nhất định, " Phó Du Nhiên cười ngượng nói: "Nếu cô quay về sớm hơn hai tháng thì chuyện lý thú nhiều còn hơn đấy."
"Hả?" Cố Khuynh Thành đầu tiên là tò mò, rồi sau đó vẻ mặt tiếc rẻ nói: "Cũng tính quay về sớm một chút nhưng lại phải trì hoãn. Trong lòng cũng rất tiếc nuối."
"Không sao, thời gian còn nhiều mà." Phó Du Nhiên cười cười, chần chừ một chút vẫn hỏi: "Có quay về đây luôn không?" Trước tiên nàng cần phải xác định được mục đích trở về lần này của Cố Khuynh Thành.
"Có lẽ sẽ ở lại một khoảng thời gian." Khi nói những lời này thì Cố Khuynh Thành hơi do dự, ánh mắt lơ đãng quét về phía Tề Diệc Bắc, lại nhanh chóng thu hồi. Thản nhiên nói: "Lần này vốn là trở về thăm nghĩa phụ cùng cô mẫu và cô trượng, chúc mừng niềm vui tân hôn của Thái tử ca ca và biểu tẩu, thêm nữa là cùng sư huynh tới kinh thành làm việc, chờ công việc của sư huynh xong xuôi, bọn muội sẽ phải trở về núi, tiếp tục lắng nghe sư phụ dạy bảo."
Nghe xong mấy lời này, Hoàng hậu liền nhíu mày nói: "Khuynh Thành, thế nào? Con còn phải đi sao?"
Cố Khuynh Thành cúi đầu nhỏ giọng nói: "Lệnh của sư phụ khó vi phạm ạ."
Cứ như vậy, những phi tần mới rồi trêu ghẹo hai người cũng không ai lên tiếng nữa, trên đại điện lập tức an tĩnh hẳn.
Tề Diệc Bắc đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trên mặt không giấu nổi vẻ thất vọng, Phó Du Nhiên thấy vậy thì cười thầm. Thì ra tiểu tử này cũng không biết Cố Khuynh Thành có thể sẽ rời đi. Sư huynh, Hàaa...! Chức danh này cũng nhạy cảm chẳng khác danh xưng biểu ca bao nhiêu. Sư huynh sư muội cũng là một cụm từ vô cùng dễ dàng truyền ra xì căng đan. Thanh mai trúc mã thì thế nào hả? Mấu chốt nhất là sự rung động đầu đời kìa, lúc ấy huynh không có ở bên cạnh, lại vẫn muốn nghĩ đến mấy thứ kia thật không được rồi. Xem ra đại khái là Tương vương hữu mộng, Thần nữ vô tâm (*). Dễ hiểu hơn chính là bốn chữ: tự mình đa tình.
(*) Có nghĩa tương tự như câu hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Thực ra câu này là mượn ý trong tích Thần nữ hữu tâm, Tương vương vô mộng.
Thời chiến quốc, Vu Sơn Thần Nữ thương thầm Sở Tương vương, lén trốn xuống trần gian mong được tương ngộ. Tương vương vừa nhìn thấy Vu Sơn Thần Nữ liền yêu tới kinh thiên động địa, nguyện kết duyên vợ chồng, bách niên giai lão, nhưng lại bị luật Tiên – Phàm ngăn cản, không thể như nguyện. Tương vương hồi cung vẫn ngày ngày thương nhớ tới Vu Sơn Thần Nữ, Thần Nữ cảm động tấm chân tình của Tương Vương, sau khi dung hợp trong mộng cùng Tương vương, lưu lại ngọc bội rồi biệt ly. Tương vương vội đặt chân tới Vu Sơn, một lòng muốn gặp người con gái trong tim, Thần Nữ tái hiện, nói với Tương Vương tiền duyên đã hết, khuyên ngài nên thu lại tâm tình, chuyên tâm cai trị xã tắc, đừng tới quấy nhiễu thiên đình nữa.
Đang lúc Phó Du Nhiên âm thầm cảm thấy dễ chịu chợt thấy Mặc Vĩ Thiên vội vã đi vào, liếc nhìn Phó Du Nhiên nháy mắt lia lịa, Phó Du Nhiên khẽ chau mày, không phải là. . . . . . Lâm Hi Nguyệt bị gì rồi chứ?
Tề Diệc Bắc thấy Mặc Vĩ Thiên, không khỏi đứng dậy tức giận nói: "Khuynh Thành chỉ ở lại có mấy ngày, huynh rảnh rỗi cũng không chịu chơi với muội ấy nhiều một chút. Còn đi lung tung đâu vậy?"
Mặc Vĩ Thiên sững sờ, nhìn Cố Khuynh Thành nói: "Muội còn phải đi à?"
Cố Khuynh Thành khẽ gật đầu, lại cười nói: "Nhưng lần này muội sẽ lưu lại một khoảng thời gian."
Mặc Vĩ Thiên liếc nhìn Tề Diệc Bắc, lại nghĩ tới chuyện của mình liền vội vàng cúi người ở bên tai Tề Diệc Bắc nói mấy câu, Tề Diệc Bắc nhăn mày, tức giận không dứt nhìn Phó Du Nhiên, lại nhìn Hoàng hậu nói: "Mẫu hậu, nhi thần còn có việc nên xin cáo lui trước, buổi tối sẽ đến dùng bữa cùng người và Khuynh Thành."
Hoàng hậu gật đầu, "Có chuyện gấp thì đi đi, chớ trì hoãn."
Tề Diệc Bắc làm cái lễ cáo lui đơn giản, lại nháy mắt với Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên cũng vội vàng đứng dậy cáo từ, đi theo Tề Diệc Bắc và Mặc Vĩ Thiên rời khỏi cung Tử Hòe trong ánh mắt suy đoán của mọi người.
"Các nàng đã làm cái gì!" Mới ra khỏi cung Tử Hòe, Tề Diệc Bắc liền không nhịn được lớn tiếng nói: "Nguyên cái Đông cung còn chưa đủ cho nàng giày vò hay sao? Lại dám đến cung Tử Hòe làm chuyện hồ đồ!"
Phó Du Nhiên liếc hắn một cái, xoay người liếc Mặc Vĩ Thiên: "Lâm Hi Nguyệt đâu?"
Mặc Vĩ Thiên đau đầu nói: "Ta tìm khắp cung Tử Hòe cũng không thấy bóng dáng nàng ấy đâu cả, các muội đã thỏa thuận cái gì? Chẳng lẽ là bị bắt rồi?"
Phó Du Nhiên lắc đầu, "Nếu nàng ấy bị bắt nhất định sẽ huyên náo kinh thiên động địa, yên tĩnh như vậy không phải là phong cách của nàng ấy."
"Nàng còn không biết xấu hổ mà nói ra nữa!" Tề Diệc Bắc tức giận nói: "Nàng không thể yên tĩnh hai ngày sao?"
Trong lòng Phó Du Nhiên vốn đang lo lắng, lại nghe hắn nói như vậy không khỏi giận tái mặt nói: "Là người trong lòng huynh muốn rời đi, không có quan hệ gì với ta, tâm tình không tốt muốn phát tiết thì thỉnh đi tìm người khác, tính khí của ta không tốt, đừng có ép ta phải động thủ."
Tề Diệc Bắc giận đến sôi gan: "Động thủ? Ta mà lại sợ cô sao? Tới đi!" Dứt lời thật sự triển khai tư thế.
Phó Du Nhiên châm chọc nói: "Ủa? Không giả bộ yếu đuối nữa à? Vừa rồi người ta kêu sẽ phải đi thì ngay cả cái rắm cũng không dám thả, bây giờ muốn thể hiện gì đây!"
Tề Diệc Bắc chưa từng phải nghe qua mấy lời như vậy, hắn giận tái mặt cắn răng nghiến lợi nói: "Phó Du Nhiên, ta cho cô một cơ hội nhận lỗi với ta."
Phó Du Nhiên hừ một tiếng, "Nói xin lỗi á? Đùa gì vậy hả?"
Tề Diệc Bắc hai mắt phóng hỏa, "Cô đừng có được voi đòi tiên!"
"Rốt cuộc là ai được voi đòi tiên!" Phó Du Nhiên mạnh mẽ đẩy Tề Diệc Bắc một cái khiến Tề Diệc Bắc không hề phòng bị phải lảo đảo, "Xiêu xiêu vẹo vẹo, chả giống nam nhân tí nào!" (Mai mốt chị chết với câu nói này nhá ^^)
Tiểu An Tử và Vinh Thăng đi theo phía sau họ cúi đầu thật thấp, trong lòng thầm mặc niệm "Đừng có trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết" một ngàn lần.
Phó Du Nhiên tức giận đi đến bên cạnh Mặc Vĩ Thiên, nhấc chân đá một phát, "Huynh còn đứng đó xem náo nhiệt gì hả?"
Mặc Vĩ Thiên hú lên một tiếng quái dị rồi té nhào xuống đất, cái này có thể xem là. . . . . . Năm hạn bất lợi đi.
"Lâm Hi Nguyệt. . . . . ." Phó Du Nhiên hít một hơi thật sâu, sờ lên cằm suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Mẹ nó chứ, ta biết nàng ấy đi đâu rồi."
Tên Lâm tặc nhân này nhất định là đi thực hành kế hoạch "Nhị tẩu" của mình rồi! Thật là hận không được gả luôn được hay sao ấy, rõ là. . . . . . Không biết xấu hổ! Phó Du Nhiên nổi trận lôi đình đi về hướng cung Ngân Hà, trong lòng cầu nguyện Lâm Hi Nguyệt đừng có lạc đường, hoàng cung lớn như vậy, nếu bị lạc thì rất khó tìm được.
Cố Khuynh Thành người này nếu nói về sắc đẹp, tất nhiên cực kỳ đẹp. Từ xưa phàm là mỹ nhân đều sẽ có người làm thơ ca tụng, ở chỗ này xin tự động lược bớt một ngàn chữ miêu tả mỹ nữ, Phó Đại trại chủ của chúng ta cũng không phí tâm suy nghĩ nữa. Nhưng sự nổi bật nhất của Cố Khuynh Thành lại không phải ở dung mạo vô song của nàng, có câu :
Kỳ vi chất tắc kim ngọc bất túc dụ kì quý,
Kỳ vi tính tắc băng tuyết bất túc dụ kì khiết ,
Kỳ vi thần tắc tinh nhật bất túc dụ kì tinh ,
Kỳ vi mạo tắc hoa nguyệt bất túc dụ kì sắc. (*)
Dịch nghĩa:
Chất thì cao quý, vàng ngọc cũng thua;
Thân lại trắng trong, tuyết băng khôn sánh.
Tinh thần sáng suốt, át cả mặt trời, ngôi sao,
Nét mặt vui tươi, hơn hẳn giăng soi, hoa nở.
(Bản dịch của nhóm Nhóm Vũ Bội Hoàng (trong Vietnamthuquan)
(*) Đoạn thơ trên được trích trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần, nằm trong hồi 78, Bảo Ngọc làm văn tế và chiêu hồn Tình Văn, người được Ngọc hoàng Thượng đế cho lên Thượng giới làm chúa loài hoa Phù dung. Tình Văn là người hầu gái tâm đắc của Giả Bảo Ngọc, nhân vật d.đ.l.q.đ chính trong Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần. Do bị dèm pha nên Tình Văn bị đuổi rồi chết trong đói khát, bệnh tật.
Cố Khuynh Thành giống như một đóa hoa sen mới nở, khí chất này bất kỳ kẻ nào cũng không thể làm lu mờ. Hơn nữa hôm nay nàng mặc một bộ xiêm áo màu xanh nhạt, thanh thoát không nhiễm một hạt bụi trần, càng giống như một tiên nữ lạc xuống phàm trần. Chỉ là, Phó Du Nhiên nói "Thì ra là như vậy" cũng không phải cảm thán nàng ta xuất sắc, mà vì khuôn mặt của Cố Khuynh Thành lại có mấy phần giống với Yến Bội Nhược. Hay nói đúng hơn phải là Yến Bội Nhược có mấy phần giống Cố Khuynh Thành. Thì ra lúc trước Tề Diệc Bắc có vài phần kính trọng với Yến Bội Nhược, không phải vì bản thân Yến mỹ nhân mà là vì lam y tiên tử trước mắt này, khó trách hắn có thể sảng khoái quyết định buông tay Yến Bội Nhược như vậy.
Nhưng cũng chỉ giống vài phần mà thôi, phong cách của hai người khác nhau rất lớn, khuôn mặt Yến Bội Nhược đẹp tất nhiên Ha phuong d.đ.l.q.đ không cần phải nói, nhưng vẻ đẹp của Bội Nhược là một vẻ đẹp mong manh cần được người che chở, tựa như một đóa phong lan trong nhà kính, mà Cố Khuynh Thành lại hoàn toàn khác biệt.
Phó Du Nhiên chợt hiểu ra vì sao đã qua nhiều năm, Tề Diệc Bắc vẫn còn khắc sâu Cố Khuynh Thành trong ký ức như vậy, một nữ tử như nàng ta chắc chắn sẽ khiến người khác rất khó quên.
Khi Tề Diệc Bắc nhìn thấy Phó Du Nhiên thì ít nhiều gì cũng hiện ra mấy phần lúng túng. Hắn tin tưởng Phó Du Nhiên đã biết tất cả mọi chuyện có liên quan đến Cố Khuynh Thành, mặc kệ hắn và Phó Du Nhiên là bất đắc dĩ bị buộc ở chung với nhau cũng được, hữu danh vô thực cũng tốt, nhưng rốt cục Phó Du Nhiên vẫn là Thái tử phi đương nhiệm của hắn, luận về công hay tư hắn đều nên chào hỏi trước, mà không phải giống như bây giờ bị Phó Du Nhiên "Ép" nhìn thấy.
"Khuynh Thành, mau tới đây." Hoàng hậu đương nhiên nhìn ra sự mất tự nhiên của Tề Diệc Bắc nên vội vàng bỏ qua lễ ra mắt. Bảo Cố Khuynh Thành đến ngồi cạnh mình, "Vị này chính là biểu tẩu của con." Dứt lời lại hướng Phó Du Nhiên nói: "Du Nhiên, đây là nghĩa nữ của cữu cữu con, Cố Khuynh Thành."
Vì vậy hai người đứng dậy chào hỏi lẫn nhau, sau khi ngồi xuống, các cung phi có thâm niên trong cung liền lôi kéo Cố Khuynh Thành hỏi cái này hỏi cái kia. Mới đầu Cố Khuynh Thành còn để ý Phó Du Nhiên, thỉnh thoảng d.đ.l.q.đ trò chuyện đôi câu, nhưng sau đó trong điện đã hình thành mấy nhóm nhỏ. Mấy phi tử mới tiến cung một nhóm, Tiết Huyên Ninh và Yến Bội Nhược một nhóm, Hoàng hậu đứng đầu nhóm Cố Khuynh Thành và các cung phi có thâm niên.
Phó Du Nhiên? Ừm. . . . . . Cùng Tiểu An Tử một nhóm.
Không phải do các nàng không đoàn kết nhất trí, thật sự là các thành viên trong nhóm của Hoàng hậu đều đang hồi tưởng lại ký ức những năm đó, mấy người mới vào cung biết gì đâu mà chen vào. Mấy nhóm người đều ăn ý tán gẫu riêng, không liên quan tới nhau, cũng đỡ mấy phần phần lúng túng.
Thục phi trong nhóm Hoàng hậu che miệng cười nói: "Nhớ năm đó Thái tử luôn nói muốn lập Khuynh Thành làm phi tử. Ai mà ức hiếp Khuynh Thành, Thái tử nhất định sẽ không tha cho."
Thục phi là mẫu thân của Bát công chúa, bà có chút thân thích với Hoàng hậu, cũng coi như là trưởng bối của Tề Diệc Bắc. Cho nên lúc Ha Phuong d.đ.l.q.đ nói chuyện cũng tùy tiện hơn rất nhiều.
Hai gò má của Cố Khuynh Thành ửng đỏ lên, cười nói: "Chỉ là chuyện lúc còn nhỏ thôi, Thục phi nương nương cũng đừng nhắc lại nữa ạ."
"Cái gì là chuyện lúc nhỏ?" Thục phi không đồng ý nói: "Cũng chỉ mới có mấy năm? Cháu không hỏi thử Thái tử xem có còn nhớ lời nói ban đầu không?"
Cố Khuynh Thành đỏ mặt cúi đầu xuống, Tề Diệc Bắc nói: "Mọi người đừng trêu chọc muội ấy nữa."
"Nhìn xem." Thục phi cười nói: "Bây giờ vẫn còn che chở đấy."
Lời nói này khiến Tần phi uy tín lâu năm đang ngồi yên cũng che miệng cười lên, Tề Diệc Bắc không kềm chế được cũng nhếch khóe miệng, thâm ý sâu xa nhìn Cố Khuynh Thành, nhưng Cố Khuynh Thành vẫn chỉ cúi đầu. Không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.
Tình cảnh này càng làm cho mọi người cảm thấy chàng có tình, thiếp cũng có ý, càng không ngừng trêu chọc. Ngay cả Hoàng hậu cũng không nhịn được trêu chọc đôi câu, xem ra bà cũng rất vui vẻ tác thành mối hôn sự này. Có điều Cố Khuynh Thành không được làm Thái tử phi, đúng là rất đáng tiếc phải không? Trong lòng mọi người đại khái. . . . . . Đều nghĩ như vậy.
"Nghĩ gì mà ngẩn người vậy?"
Phó Du Nhiên thình lình bị dọa giật mình, nghiêng đầu qua, chẳng biết từ lúc nào Mặc Vĩ Thiên đã đi đến bên cạnh nàng, nàng nhún nhún vai, nhìn về hướng của Tề Diệc Bắc nói: "Lão Tề thật có tài." Chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn một mực không rời khỏi Cố Khuynh Thành, thì biết rõ địa vị của Cố Khuynh Thành ở trong lòng hắn.
Mặc Vĩ Thiên khẽ cười nói: "Ngay cả ta cũng không ngờ, nhiều năm như vậy mà hắn vẫn còn nhớ đến Khuynh Thành."
"Vậy sao?" Phó Du Nhiên nói một câu có cũng được không có cũng được, ánh mắt lại nhìn Tề Diệc Bắc, nhìn nụ cười và cặp mắt sáng hơn bất kỳ ai trên mặt hắn, trái tim nàng bỗng dâng lên một cảm giác buồn bã.
Mặc Vĩ Thiên quan sát Phó Du Nhiên, sau đó đột nhiên hỏi "Lâm đại cô nương đi đâu rồi?"
Lực chú ý của Phó Du Nhiên bị thu hồi, bật cười nói: "Thật là khác thường, ta cho rằng huynh muốn tránh nàng ấy còn không kịp."
"Chính xác là như vậy." Mặc Vĩ Thiên gật đầu nói: "Vì vậy mới muốn chú ý hành tung của nàng ấy."
Phó Du Nhiên cố nín cười, "Không phải là đối với nàng. . . . . ."
"Dừng lại." Mặc Vĩ Thiên khoa trương khoanh tay lại, "Ta cảm thấy nàng ấy còn đáng sợ hơn cả muội."
"Hàaa...!" Phó Du Nhiên cười hạ thấp giọng: "Làm một cái lựa chọn đi. Một, nhả ra mười vạn lượng của Hoài vương; hai, cưới Lâm Hi Nguyệt. Chọn cái nào?"
Sắc mặt Mặc Vĩ Thiên lập tức trắng nhợt, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: "Vì Hoài vương. . . . . . Muội cũng thật nhẫn tâm. Mười vạn lượng, ta phải mất một khoảng thời gian mới kiếm được đó."
"Đây cũng không phải là chủ ý của ta." Phó Du Nhiên vội vàng phủi sạch quan hệ, "Nếu như huynh không muốn Lâm Hi Nguyệt chủ động xuất kích thì hãy mau ngoan ngoãn nhả bạc ra, tranh thủ để được xử lý khoan hồng."
"Ta phải suy nghĩ một chút." Mặc Vĩ Thiên thật hối hận muốn chết, không nên vì nhất thời đồng tình mà chủ động tới đây nói chuyện phiếm với Phó Du Nhiên, trò chuyện mới có mấy câu mà bay mất mười vạn lượng, quả nhiên là xuất thân từ sơn tặc! "Không nói chuyện này nữa, muội và cái cô nàng họ Lâm kia vì sao lại mê luyến Hoài vương như vậy?"
Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, "Hắn là người tốt."
"Ta cũng tốt vậy." Mặc Vĩ Thiên chỉ tay vào chính mình.
"Ta buồn nôn quá." Phó Du Nhiên không nể mặt liếc hắn một cái, "Nhưng tốt nhất là bây giờ huynh nên đi tìm Lâm Hi Nguyệt đi, nàng ấy đang ở bên ngoài đạp cái mâm đấy."
"Đạp. . . . . . Cái mâm?" Mặc Vĩ Thiên mù mịt hỏi: "Là xiếc ảo thuật sao?"
Phó Du Nhiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn nhân sĩ tối dạ mà nhìn chòng chọc hắn hồi lâu, sau mới xích lại gần hắn nhỏ giọng giải thích ý nghĩa của cụm từ "Đạp cái mâm". Mặc Vĩ Thiên nghe xong chân mày nhíu chặt lại, cắn răng nói: "Lá gan của các muội cũng lớn thật."
Phó Du Nhiên đắc ý nói, "Đúng vậy, không chỉ có gan lớn, chúng ta còn thỏa thuận với nhau, nếu như nàng ấy bị bắt gặp sẽ nói là cùng theo huynh vào đây đấy, nghĩa huynh ạ."
Khuôn mặt Mặc Vĩ Thiên tái mét, ông trời ơi rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt gì hả?
"Muội...Các muội chèn ép người quá đáng!" Mặc Vĩ Thiên mang theo bộ mặt như đưa đám đi ra khỏi điện, Phó Du Nhiên được như ý bèn cười gian một hồi, đưa mắt nhìn theo bóng dáng Mặc Vĩ Thiên biến mất sau cánh cửa, nàng liền thu hồi ánh mắt, ngay lúc ấy liền chạm phải ánh mắt của Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc hơi hạ tầm mắt, thật nhanh nghiêng đầu sang chỗ khác nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Khuynh Thành.
Tề Diệc Bắc hơi buồn bực. Kể từ lúc vô tình nhìn thấy Phó Du Nhiên cười đến thiếu chút nữa mất cả hình tượng, ánh mắt của hắn liền thỉnh thoảng rời khỏi người Cố Khuynh Thành mà liếc qua Phó Du Nhiên. Chuyện gì vậy? Sao nàng ấy có thể cười đến lỗ mãng như vậy? Ngay trước mặt Cố Khuynh Thành, bộ mặt của Thái tử phi cũng bị nàng làm cho mất hết! Lại còn . . . . . . Lại còn gần gũi với nam nhân khác như vậy nữa! Mặc dù trên danh nghĩa thì quan hệ của Mặc Vĩ Thiên và Phó Du Nhiên là huynh muội, nhưng nàng cũng nên biết rằng... hoàn toàn không nên làm chuyện như vậy. Có điều . . . . . Tề Diệc Bắc lại không biết, trừ hắn ra, những người khác không hề chú ý tới cuộc trò chuyện của Mặc Vĩ Thiên và Phó Du Nhiên.
". . . . . . Thái tử ca ca, huynh nói có phải hay không?"
"À?" Bất ngờ bị điểm tên nên Tề Diệc Bắc hơi thất thần, vẻ mặt mờ mịt nhìn Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành cũng không lập lại lời của mình, hai người cứ đơ ra như vậy, nhất thời không khí có chút xấu hổ. Tần phi ở bên cạnh chợt cười nói: "Còn nói cái gì tình huynh muội, Khuynh Thành, lần này trở về chắc cháu cũng biết tâm ý thực sự của Thái tử rồi chứ?"
Thục phi trêu ghẹo nói: "Vấn đề này Thái tử lúc nào cũng giả bộ ngu muội, nếu không cháu nghe câu trả lời của hắn đi."
Tề Diệc Bắc đã hiểu rõ vấn đề, xua tay cười nói: "Đừng nói chuyện của chúng ta nữa, ta thì không sao nhưng Khuynh Thành là một cô nương, muội ấy sẽ xấu hổ đấy."
Nghe lời này, mọi người lại cười ầm lên.
Có gì buồn cười sao? Phó Du Nhiên ngơ ngác nhìn họ, lại chỉ loay hoay nghịch ngón tay không lên tiếng, phát hiện vết chai hằn lên do luyện công mà thành trong lòng bàn tay đã biến mất. Xem ra nàng quả thực đã lười biếng rồi.
"Biểu tẩu đang nhìn cái gì vậy?" Cố Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn nàng, bộ dáng kia thật khiến cho người ta động lòng, "Nghe nói biểu tẩu và Thái tử ca ca đã trải qua rất nhiều chuyện lý thú, có thời gian biểu tẩu nhất định phải kể cho muội nghe với đó."
"Nhất định nhất định, " Phó Du Nhiên cười ngượng nói: "Nếu cô quay về sớm hơn hai tháng thì chuyện lý thú nhiều còn hơn đấy."
"Hả?" Cố Khuynh Thành đầu tiên là tò mò, rồi sau đó vẻ mặt tiếc rẻ nói: "Cũng tính quay về sớm một chút nhưng lại phải trì hoãn. Trong lòng cũng rất tiếc nuối."
"Không sao, thời gian còn nhiều mà." Phó Du Nhiên cười cười, chần chừ một chút vẫn hỏi: "Có quay về đây luôn không?" Trước tiên nàng cần phải xác định được mục đích trở về lần này của Cố Khuynh Thành.
"Có lẽ sẽ ở lại một khoảng thời gian." Khi nói những lời này thì Cố Khuynh Thành hơi do dự, ánh mắt lơ đãng quét về phía Tề Diệc Bắc, lại nhanh chóng thu hồi. Thản nhiên nói: "Lần này vốn là trở về thăm nghĩa phụ cùng cô mẫu và cô trượng, chúc mừng niềm vui tân hôn của Thái tử ca ca và biểu tẩu, thêm nữa là cùng sư huynh tới kinh thành làm việc, chờ công việc của sư huynh xong xuôi, bọn muội sẽ phải trở về núi, tiếp tục lắng nghe sư phụ dạy bảo."
Nghe xong mấy lời này, Hoàng hậu liền nhíu mày nói: "Khuynh Thành, thế nào? Con còn phải đi sao?"
Cố Khuynh Thành cúi đầu nhỏ giọng nói: "Lệnh của sư phụ khó vi phạm ạ."
Cứ như vậy, những phi tần mới rồi trêu ghẹo hai người cũng không ai lên tiếng nữa, trên đại điện lập tức an tĩnh hẳn.
Tề Diệc Bắc đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trên mặt không giấu nổi vẻ thất vọng, Phó Du Nhiên thấy vậy thì cười thầm. Thì ra tiểu tử này cũng không biết Cố Khuynh Thành có thể sẽ rời đi. Sư huynh, Hàaa...! Chức danh này cũng nhạy cảm chẳng khác danh xưng biểu ca bao nhiêu. Sư huynh sư muội cũng là một cụm từ vô cùng dễ dàng truyền ra xì căng đan. Thanh mai trúc mã thì thế nào hả? Mấu chốt nhất là sự rung động đầu đời kìa, lúc ấy huynh không có ở bên cạnh, lại vẫn muốn nghĩ đến mấy thứ kia thật không được rồi. Xem ra đại khái là Tương vương hữu mộng, Thần nữ vô tâm (*). Dễ hiểu hơn chính là bốn chữ: tự mình đa tình.
(*) Có nghĩa tương tự như câu hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Thực ra câu này là mượn ý trong tích Thần nữ hữu tâm, Tương vương vô mộng.
Thời chiến quốc, Vu Sơn Thần Nữ thương thầm Sở Tương vương, lén trốn xuống trần gian mong được tương ngộ. Tương vương vừa nhìn thấy Vu Sơn Thần Nữ liền yêu tới kinh thiên động địa, nguyện kết duyên vợ chồng, bách niên giai lão, nhưng lại bị luật Tiên – Phàm ngăn cản, không thể như nguyện. Tương vương hồi cung vẫn ngày ngày thương nhớ tới Vu Sơn Thần Nữ, Thần Nữ cảm động tấm chân tình của Tương Vương, sau khi dung hợp trong mộng cùng Tương vương, lưu lại ngọc bội rồi biệt ly. Tương vương vội đặt chân tới Vu Sơn, một lòng muốn gặp người con gái trong tim, Thần Nữ tái hiện, nói với Tương Vương tiền duyên đã hết, khuyên ngài nên thu lại tâm tình, chuyên tâm cai trị xã tắc, đừng tới quấy nhiễu thiên đình nữa.
Đang lúc Phó Du Nhiên âm thầm cảm thấy dễ chịu chợt thấy Mặc Vĩ Thiên vội vã đi vào, liếc nhìn Phó Du Nhiên nháy mắt lia lịa, Phó Du Nhiên khẽ chau mày, không phải là. . . . . . Lâm Hi Nguyệt bị gì rồi chứ?
Tề Diệc Bắc thấy Mặc Vĩ Thiên, không khỏi đứng dậy tức giận nói: "Khuynh Thành chỉ ở lại có mấy ngày, huynh rảnh rỗi cũng không chịu chơi với muội ấy nhiều một chút. Còn đi lung tung đâu vậy?"
Mặc Vĩ Thiên sững sờ, nhìn Cố Khuynh Thành nói: "Muội còn phải đi à?"
Cố Khuynh Thành khẽ gật đầu, lại cười nói: "Nhưng lần này muội sẽ lưu lại một khoảng thời gian."
Mặc Vĩ Thiên liếc nhìn Tề Diệc Bắc, lại nghĩ tới chuyện của mình liền vội vàng cúi người ở bên tai Tề Diệc Bắc nói mấy câu, Tề Diệc Bắc nhăn mày, tức giận không dứt nhìn Phó Du Nhiên, lại nhìn Hoàng hậu nói: "Mẫu hậu, nhi thần còn có việc nên xin cáo lui trước, buổi tối sẽ đến dùng bữa cùng người và Khuynh Thành."
Hoàng hậu gật đầu, "Có chuyện gấp thì đi đi, chớ trì hoãn."
Tề Diệc Bắc làm cái lễ cáo lui đơn giản, lại nháy mắt với Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên cũng vội vàng đứng dậy cáo từ, đi theo Tề Diệc Bắc và Mặc Vĩ Thiên rời khỏi cung Tử Hòe trong ánh mắt suy đoán của mọi người.
"Các nàng đã làm cái gì!" Mới ra khỏi cung Tử Hòe, Tề Diệc Bắc liền không nhịn được lớn tiếng nói: "Nguyên cái Đông cung còn chưa đủ cho nàng giày vò hay sao? Lại dám đến cung Tử Hòe làm chuyện hồ đồ!"
Phó Du Nhiên liếc hắn một cái, xoay người liếc Mặc Vĩ Thiên: "Lâm Hi Nguyệt đâu?"
Mặc Vĩ Thiên đau đầu nói: "Ta tìm khắp cung Tử Hòe cũng không thấy bóng dáng nàng ấy đâu cả, các muội đã thỏa thuận cái gì? Chẳng lẽ là bị bắt rồi?"
Phó Du Nhiên lắc đầu, "Nếu nàng ấy bị bắt nhất định sẽ huyên náo kinh thiên động địa, yên tĩnh như vậy không phải là phong cách của nàng ấy."
"Nàng còn không biết xấu hổ mà nói ra nữa!" Tề Diệc Bắc tức giận nói: "Nàng không thể yên tĩnh hai ngày sao?"
Trong lòng Phó Du Nhiên vốn đang lo lắng, lại nghe hắn nói như vậy không khỏi giận tái mặt nói: "Là người trong lòng huynh muốn rời đi, không có quan hệ gì với ta, tâm tình không tốt muốn phát tiết thì thỉnh đi tìm người khác, tính khí của ta không tốt, đừng có ép ta phải động thủ."
Tề Diệc Bắc giận đến sôi gan: "Động thủ? Ta mà lại sợ cô sao? Tới đi!" Dứt lời thật sự triển khai tư thế.
Phó Du Nhiên châm chọc nói: "Ủa? Không giả bộ yếu đuối nữa à? Vừa rồi người ta kêu sẽ phải đi thì ngay cả cái rắm cũng không dám thả, bây giờ muốn thể hiện gì đây!"
Tề Diệc Bắc chưa từng phải nghe qua mấy lời như vậy, hắn giận tái mặt cắn răng nghiến lợi nói: "Phó Du Nhiên, ta cho cô một cơ hội nhận lỗi với ta."
Phó Du Nhiên hừ một tiếng, "Nói xin lỗi á? Đùa gì vậy hả?"
Tề Diệc Bắc hai mắt phóng hỏa, "Cô đừng có được voi đòi tiên!"
"Rốt cuộc là ai được voi đòi tiên!" Phó Du Nhiên mạnh mẽ đẩy Tề Diệc Bắc một cái khiến Tề Diệc Bắc không hề phòng bị phải lảo đảo, "Xiêu xiêu vẹo vẹo, chả giống nam nhân tí nào!" (Mai mốt chị chết với câu nói này nhá ^^)
Tiểu An Tử và Vinh Thăng đi theo phía sau họ cúi đầu thật thấp, trong lòng thầm mặc niệm "Đừng có trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết" một ngàn lần.
Phó Du Nhiên tức giận đi đến bên cạnh Mặc Vĩ Thiên, nhấc chân đá một phát, "Huynh còn đứng đó xem náo nhiệt gì hả?"
Mặc Vĩ Thiên hú lên một tiếng quái dị rồi té nhào xuống đất, cái này có thể xem là. . . . . . Năm hạn bất lợi đi.
"Lâm Hi Nguyệt. . . . . ." Phó Du Nhiên hít một hơi thật sâu, sờ lên cằm suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Mẹ nó chứ, ta biết nàng ấy đi đâu rồi."
Tên Lâm tặc nhân này nhất định là đi thực hành kế hoạch "Nhị tẩu" của mình rồi! Thật là hận không được gả luôn được hay sao ấy, rõ là. . . . . . Không biết xấu hổ! Phó Du Nhiên nổi trận lôi đình đi về hướng cung Ngân Hà, trong lòng cầu nguyện Lâm Hi Nguyệt đừng có lạc đường, hoàng cung lớn như vậy, nếu bị lạc thì rất khó tìm được.