Chương : 296
Như Ý cũng không quan tâm đến người mặc đồ đen trên mặt đất, trực tiếp đuổi theo Người câm và người còn lại, cô muốn biết Người câm rốt cuộc là ai, mỗi lần đều xuất hiện thần bí như vậy, sau đó lại biến mất trong nháy mắt.
“Ngươi nói cái gì? Như Ý muốn thăm Ngưu thúc?” Nhị phu nhân tức giận, lúc trở lại trong phòng đã không vui vẻ gì, bây giờ dì Ngưu còn báo với bà ta hư vậy khiến trong lòng bà ta càng khó chịu, không nghĩ rằng Như Ý nghĩ cái gì lại đột nhiên muốn thăm Ngưu thúc.
“Tại sao cô ta lại nghĩ đến việc đi dâng hương?” Cái mà Nhị phu nhân rối rắm đương nhiên không phải chuyện phần mộ, phần mộ có thể tùy tiện tạo ra, nhưng cái ý nghĩ bất ngờ này xuất phát từ đâu, điểm ấy rất quan trọng.
“Hồi bẩm Nhị phu nhân, nghe Như Ý nói, đây là do Đại phu nhân đặc biệt ân chuẩn!” Dì Ngưu có chút khó xử, nhưng bà vẫn nói chi tiết lại cho Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân vừa nghe thấy vậy, một cỗ tức giận dâng lên, bà thật sự không ngờ là do nữ nhân kia: “Lại là nữ nhân kia, bà ta rốt cuộc muốn làm gì?”
Nhị phu nhân đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc mình chạm mặt Đại phu nhân, nhìn về phía dì Ngưu dò hỏi: “Các ngươi có bị phát hiện chuyện hôm đó người gặp ta hay không?”
Nhị phu nhân vừa hỏi như vậy, dì Ngưu nghĩ ra việc mình vô tình gặp được Đại phu nhân: “Chỉ có vài ngày trước lúc từ chỗ người trở về, trên đường vô tình gặp được Đại phu nhân, lúc ấy bà ấy còn khiển trách nô tỳ!”
Nhị phu nhân vừa nghe, bà cũng không ngờ Đại phu nhân này vừa gặp dì Ngưu, còn có thể biết nhiều thứ như vậy, cư nhiên đã hoài nghi, xem ra Đại phu nhân đúng là người đa nghi.
“Mấy ngày nay các ngươi làm việc cẩn thận một chút, vậy chuyện bên Ngưu thúc làm như thế nào rồi?” Nhị phu nhân vẫn cảm thấy nên cẩn thận, chuyện bây giờ càng ngày càng quan trọng, không thể hành động thiếu suy nghĩ mới được.
“Mọi thứ bên kia đều thuận lợi, hơn nữa bọn họ nói đã chuẩn bị làm bia mộ cho chúng ta rồi!” Dì Ngưu cung kính trả lời.
Lúc này Nhị phu nhân mới cười một chút, phất tay để dì Ngưu lui ra, bà cần phải sắp xếp lại thế cục hiện tại mới có thể từ từ xuống tay.
Hơn nữa gần đây bà rất bực bội, không ngờ chuyện lần trước của Danh Triết lại không tạo ảnh hướng đến việc làm ăn của Vệ Quốc Hùng, xem ra việc mình muốn một hòn đá ném hai con chim lại không thành công.
Bay qua tòa nhà của Vệ phủ, Như Ý đi theo Người câm bay về phía sau núi, từ lần từ biệt lần trước, cô cũng đã lâu không đến phía sau núi.
“Ngươi muốn đi theo tới khi nào?” Người cùng đi với Người câm rốt cục nhịn không được mở miệng.
Như Ý cũng không để ý, dừng lại, nhảy đến trước mặt hai người, rất hào phóng đứng ở trước mặt hai người, cô đương nhiên không thèm để ý, bởi vì lúc nãy cô cố ý để cho bọn họ phát hiện ra mình.
“Xem đi, ta đi theo đến tận bây giờ, các ngươi cũng dừng lại rồi!” Như Ý giơ tay, vẻ mặt cười đến mức vô hại, đôi khi cô đột nhiên thích chơi mấy trò chơi này, mèo bắt chuột.
Người nọ ngược lại liếc nhìn Người câm, chờ Người câm đưa ra chỉ thị.
Chỉ thấy Người câm lắc đầu, quay đầu nhìn Như Ý một cái, bỏ khăn che mặt ra rồi gật đầu xem như chào hỏi.
Như Ý cũng không kinh ngạc, từ dáng người cô đã biết là ai, cho nên mới đi theo: “Đến sau núi ngồi xuống nói chuyện đi!” Như Ý dứt lời liền đi về phía trước, Người câm và người nọ đi theo phía sau.
Lại đi đến cái hang động này, vẫn tươi mát như trước, thật ra Như Ý rất thích cảm giác ở sau núi, yên bình tĩnh lặng.
“Nói đi, các ngươi vừa đi đâu? Để làm gì?” Như Ý đi thẳng vào vấn đề, cô đã có mối quan hệ bạn bè với Người câm, vượt qua cả việc sống chết, đương nhiên cũng không quanh co.
Khí phách của Như Ý lộ ra trong phút chốc khiến cho trong lòng người nọ cảm thấy tức giận, muốn nổi giận, lại bị Người câm kéo lại, lắc đầu ý bảo hắn giải thích.
Như Ý nhìn hành động qua lại giữa hai người, cũng không gấp, chậm rãi chờ đợi câu trả lời.
Người nọ nhìn một loạt động tác của Người câm, hiểu được ý của cô ta, lần này ánh mắt nhìn về phía Như Ý có chút phức tạp, có kính cẩn, rồi lại sợ hãi.
“Nơi chúng tôi đến là một viện thần bí của Vệ phủ, nơi đó có một người rất quan trọng, chúng tôi muốn cứu hắn ra!” Trực tiếp chọn trọng điểm nói.
Như Ý thích cách nói chuyện như vậy, không khiến người ta mệt mỏi. Gật đầu, Như Ý nói tiếp: “Người nọ là ai? Vì sao phải cứu?” Nói ra thì, đây mới là điểm mấu chốt mà Như Ý muốn hỏi, dù sao lúc nãy cô đã đại khái đoán được nơi mà bọn họ đi.
Người nọ vừa nghe Như Ý hỏi như vậy, có chút hoang mang, nhưng lại khó xử nhìn Như Ý: “Người nọ là ai chúng tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ làm việc cho chủ tử, chủ tử sắp xếp chúng tôi làm như thế nào, chúng tôi liền làm như vậy!” Cuối cùng người nọ vứt mấy lời này cho Như Ý, trong mắt Như Ý xem ra bọn họ cũng không muốn nói ra.
Ánh mắt Như Ý lạnh băng: “Ngươi xác định nói có lệ với ta như vậy sao?” Như Ý đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hai người trước mặt, tuy biểu tình bình tĩnh, nhưng lại có loại áp lực vô hình.
Người câm cũng có chút lo lắng, nhìn Như Ý lắc đầu, tỏ vẻ không lừa cô.
Như Ý không thích làm khó người, đặc biệt những người như Người câm, cô càng mang theo sự thương tiếc và cảm kích, nhưng có một vài thứ không thể cưỡng cầu, cuối cùng Như Ý nhìn hai người, cẩn thận nói ra: “Lần sau đi cứu người, mang ta theo, ta đã thấy người đó, mà người đó cũng khiến ta đau lòng!” Bởi vì đau lòng, cho nên cô muốn cố gắng cứu người đó ra, đây là câu trả lời của cô.
Nghe Như Ý nói như vậy, Người câm cẩn thận gật đầu, đây coi như là hứa hẹn đi.
Mà cái người đi theo Người câm, nhìn Người câm như vậy, cũng biết Như Ý chắc chắn không đơn giản, nếu không một người có thân phận địa vị như Người câm cũng không cung kính như vậy, đương nhiên cũng không có lý do gì để từ chối.
Như Ý nhìn hai người không có dị nghị, lúc này mới rời đi, thật ra ba người thì phần thắng sẽ lớn hơn một chút, tóm lại cô rất muốn đi tới cái viện đó và mở ra cánh cửa kia.
“Các ngươi có tra ra được chi tiết về cô ta không?” Vệ quốc công ngồi trong sảnh chính nhìn người phía dưới, uy nghiêm hỏi, mang theo khí phách và quyết đoán, lực độ giọng điệu kia cũng đủ khiến người cả căn phòng kinh sợ.
“Hồi bẩm chủ tử, ngoại trừ những chuyện trong bốn năm có thể tra ra rõ, những chuyện bốn năm trước lại hoàn toàn trống rỗng!” Một nam tử mặc đồ đen nói, không có một chút sợ hãi hay qua loa.
Bốn năm trước, Vệ quốc công nghĩ lại, bốn năm trước biên cảnh cũng không có người đặc biệt hay chuyện đặc biệt nào xảy ra, chẳng lẽ nữ tử này thật sự chỉ là một nữ tử trong một gia đình bình thường.
Vệ quốc công suy nghĩ một lát, lại phân phó người nói rõ ràng mọi chuyện đã tra về Như Ý trong bốn năm.
Nghe xong thuộc hạ bẩm báo, Vệ quốc công phát hiện Như Ý tựa như một tờ giấy trắng, không có quá khứ, trí nhớ là con số không, chuyện trong bốn năm đơn giản là Như Ý hôn mê một năm, ba năm kế tiếp thì đi theo dì Ngưu học vài chuyện trong cuộc sống bình thường, không nói một lời, không có hành động dị thường, thậm chí ngay cả cái gọi là bản lãnh cũng không có, nếu thật sự do cô ngụy trang, vậy thì bệnh của Ngưu thúc, khế ước bán mình của cô cũng sẽ không đợi đến lúc này đúng không.
Phân tích xong tất cả mọi chuyện, Vệ quốc công có loại cảm giác thoải mái như đột nhiên gánh nặng được buông xuống, từ trước đến nay ông ta đều vui vẻ đón nhận người tài, chỉ cần không có ý đồ khác, vậy thì cô ta mang lại cho ông sự tài phú, ông lại cho cô ta những gì cô ta muốn, cả hai đều có lợi, đây là một chuyện đáng giá để làm.
“Các ngươi cầm lấy lệnh bài này đi đến nơi kia giao phó, nếu nhận được tin gì, lập tức trở về đưa tin, người chủ này các ngươi đắc tội không nổi, thậm chí ngay cả ta cũng thế...”
Phân phó xong mọi thứ, mấy người vút một tiếng đã không thấy tung tích, ngay cả hơi thở cũng không còn dấu vết.
Lúc này Vệ quốc công mới triệu tập người lại đây, phân phó những người phụ trách các sản nghiệp lớn tập trung tại sảnh chính, ông muốn thăm dò Như Ý một lần, nếu được, ông hy vọng có thể đưa cô vào phe cánh của mình, hơn nữa dựa vào sắc đẹp kia của cô ta, có lẽ... Nghĩ đến đây, Vệ quốc công lộ ra một nụ cười hồ ly.
“Báo, Hắc Hổ vừa bị thương!” Người mặc đồ đen vẻ mặt cứng nhắc giống như bước ra từ ảo ảnh, đột nhiên xuất hiện trước mặt Vệ quốc công.
Vệ quốc công vừa nghe báo cáo, cau mày, nhìn về phía thuộc hạ, giọng điệu thâm trầm: “Có chuyện gì? Đối phương rất lợi hại sao?”
Vệ quốc công sở dĩ hỏi một câu như vậy, hoàn toàn là bởi vì ông ta rất tín nhiệm thủ hạ của mình, mấy người mà ông chọn lựa đều có kiểm pháp rất lợi hại, chưa kể đến kỹ năng ám khí.
Người nọ cũng không qua loa, nghe Vệ quốc công nói xong lập tức trả lời: “Bọn họ muốn tra kẻ ẩn nấp trong viện rốt cuộc là ai, nên vẫn âm thầm tra xét, lúc ấy vốn chỉ có một người, nhưng sau đó nghe Bạch Hổ đã đuổi theo tỉnh lại nói, giữa chừng đối phương có đồng bọn đến!”
“Người đó có chiêu thức gì? Công phu đến từ đâu?” Đối với một sát thủ đã trải qua huấn luyện, những chiêu thức nổi danh trên giang hồ bọn họ đều phải nắm bắt rõ, vậy mới có thể dễ dàng tra ra chi tiết về đối thủ.
“Nô tài bất tài, lúc đó có đánh mấy chiêu, người nọ dường như là moon phái độc lập, nữ tử xuất hiện sau Bạch Hổ lại có chút giống với cẩm y vệ cung đình!”
“Bộp!” Vệ quốc công kích động, một tay đập vỡ chén trà bên cạnh: “Không thể nào, Hoàng Thượng sao có thể...”
Nói xong, Vệ quốc công lấy ra giấy và bút mực, nhanh chóng viết xuống mấy chữ rồi đưa cho nam tử cứng ngắc kia.
“Ngươi giao cái này cho người phía trên chúng ta, hắn biết tình huống như thế nào, chúng ta chậm rãi chờ là được, còn về người mà các ngươi phải trông coi, không được phép có nửa điểm sơ xuất, thứ này cho các người, nếu có tình huống gì thì lập tức thả tín hiệu!” Vệ quốc công nghiêm túc, gọn gàng lưu loát phân phó.
Bên Vệ quốc công còn đang vì mấy người lớn gan muốn tới cướp người mà sứt đầu mẻ trán, đầu sỏ bên này cũng không tính là thoải mái.
“Hàn, lần này sao không phái cô ta đến!” Người câm đã mở miệng nói chuyện, hoàn toàn không có sự cung kính sợ hãi ở trước mặt Như Ý, lúc này cô ta lại giống một người lãnh đạo, nhìn người bên cạnh hỏi.
Người được gọi nhìn qua Người câm, nghiêm túc trả lời, trong đó còn lộ ra sự sợ hãi: “Sau khi cô ta trở về, chủ tử liền giao nhiệm vụ khác cho cô ta nên bây giờ phái ta tới đây, để ta trợ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ bên này!”
Người câm gật đầu, xem như đã biết sắp xếp của chủ tử, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, lại quay đầu qua có chút lo lắng hỏi: “Chuyện độc kia ngươi có biết không?”
Cái mà Người câm nói đương nhiên là chuyện lần trước Như Ý trúng độc, nhưng gần đây thấy Như Ý rất khỏe, cũng không biết chất độc này có lan ra không.
Hàn nhìn Người câm, cũng có chút kinh ngạc đối với sự quan tâm của Người câm với một người, nhưng hắn biết Người câm làm việc rất cẩn thận và có nhiều kinh nghiệm.
“Chủ tử chỉ nói biết rồi, sau đó chỉ cười rồi không nói gì!” Hàn không biết người này rốt cuộc là ai, có thể khiến cho chủ tử cười mà không nói, thấy bộ dáng khẩn trương của Người câm, thật ra có rất nhiều sự tò mò.
“Cười?...” Người câm nhướn mày suy nghĩ, nhưng cô vẫn tin rằng chủ tử làm như vậy tất nhiên có lý do, cũng không hỏi nhiều, làm thủ hạ đương nhiên phải biết nên tiến hay lùi.
Nhưng Hàn vẫn có chút nhịn không được, chủ tử mỉm cười bí hiểm khiến hắn không dám suy đoán linh tinh nhưng Người câm cũng có vẻ mặt như vậy, điều này khiến cho hắn càng thêm tò mò: “Băng hộ pháp, người đó là ai?”
Người câm chính là Băng hộ pháp, nghe được câu hỏi của Hàn, cô chỉ tùy ý nhìn vào mắt Hàn, rồi nhìn về phương Bắc, trong ánh mắt lộ ra sự kính nể, lại có chút cô đơn: “Ngươi có biết cuộc bạo loạn bốn năm trước không?” Không cần nói nhiều, chỉ vài chữ này, Hàn liền hiểu được cái người quan trọng xuất hiện trong đó, tên là Như Ý.
“Ngươi nói cái gì? Như Ý muốn thăm Ngưu thúc?” Nhị phu nhân tức giận, lúc trở lại trong phòng đã không vui vẻ gì, bây giờ dì Ngưu còn báo với bà ta hư vậy khiến trong lòng bà ta càng khó chịu, không nghĩ rằng Như Ý nghĩ cái gì lại đột nhiên muốn thăm Ngưu thúc.
“Tại sao cô ta lại nghĩ đến việc đi dâng hương?” Cái mà Nhị phu nhân rối rắm đương nhiên không phải chuyện phần mộ, phần mộ có thể tùy tiện tạo ra, nhưng cái ý nghĩ bất ngờ này xuất phát từ đâu, điểm ấy rất quan trọng.
“Hồi bẩm Nhị phu nhân, nghe Như Ý nói, đây là do Đại phu nhân đặc biệt ân chuẩn!” Dì Ngưu có chút khó xử, nhưng bà vẫn nói chi tiết lại cho Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân vừa nghe thấy vậy, một cỗ tức giận dâng lên, bà thật sự không ngờ là do nữ nhân kia: “Lại là nữ nhân kia, bà ta rốt cuộc muốn làm gì?”
Nhị phu nhân đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc mình chạm mặt Đại phu nhân, nhìn về phía dì Ngưu dò hỏi: “Các ngươi có bị phát hiện chuyện hôm đó người gặp ta hay không?”
Nhị phu nhân vừa hỏi như vậy, dì Ngưu nghĩ ra việc mình vô tình gặp được Đại phu nhân: “Chỉ có vài ngày trước lúc từ chỗ người trở về, trên đường vô tình gặp được Đại phu nhân, lúc ấy bà ấy còn khiển trách nô tỳ!”
Nhị phu nhân vừa nghe, bà cũng không ngờ Đại phu nhân này vừa gặp dì Ngưu, còn có thể biết nhiều thứ như vậy, cư nhiên đã hoài nghi, xem ra Đại phu nhân đúng là người đa nghi.
“Mấy ngày nay các ngươi làm việc cẩn thận một chút, vậy chuyện bên Ngưu thúc làm như thế nào rồi?” Nhị phu nhân vẫn cảm thấy nên cẩn thận, chuyện bây giờ càng ngày càng quan trọng, không thể hành động thiếu suy nghĩ mới được.
“Mọi thứ bên kia đều thuận lợi, hơn nữa bọn họ nói đã chuẩn bị làm bia mộ cho chúng ta rồi!” Dì Ngưu cung kính trả lời.
Lúc này Nhị phu nhân mới cười một chút, phất tay để dì Ngưu lui ra, bà cần phải sắp xếp lại thế cục hiện tại mới có thể từ từ xuống tay.
Hơn nữa gần đây bà rất bực bội, không ngờ chuyện lần trước của Danh Triết lại không tạo ảnh hướng đến việc làm ăn của Vệ Quốc Hùng, xem ra việc mình muốn một hòn đá ném hai con chim lại không thành công.
Bay qua tòa nhà của Vệ phủ, Như Ý đi theo Người câm bay về phía sau núi, từ lần từ biệt lần trước, cô cũng đã lâu không đến phía sau núi.
“Ngươi muốn đi theo tới khi nào?” Người cùng đi với Người câm rốt cục nhịn không được mở miệng.
Như Ý cũng không để ý, dừng lại, nhảy đến trước mặt hai người, rất hào phóng đứng ở trước mặt hai người, cô đương nhiên không thèm để ý, bởi vì lúc nãy cô cố ý để cho bọn họ phát hiện ra mình.
“Xem đi, ta đi theo đến tận bây giờ, các ngươi cũng dừng lại rồi!” Như Ý giơ tay, vẻ mặt cười đến mức vô hại, đôi khi cô đột nhiên thích chơi mấy trò chơi này, mèo bắt chuột.
Người nọ ngược lại liếc nhìn Người câm, chờ Người câm đưa ra chỉ thị.
Chỉ thấy Người câm lắc đầu, quay đầu nhìn Như Ý một cái, bỏ khăn che mặt ra rồi gật đầu xem như chào hỏi.
Như Ý cũng không kinh ngạc, từ dáng người cô đã biết là ai, cho nên mới đi theo: “Đến sau núi ngồi xuống nói chuyện đi!” Như Ý dứt lời liền đi về phía trước, Người câm và người nọ đi theo phía sau.
Lại đi đến cái hang động này, vẫn tươi mát như trước, thật ra Như Ý rất thích cảm giác ở sau núi, yên bình tĩnh lặng.
“Nói đi, các ngươi vừa đi đâu? Để làm gì?” Như Ý đi thẳng vào vấn đề, cô đã có mối quan hệ bạn bè với Người câm, vượt qua cả việc sống chết, đương nhiên cũng không quanh co.
Khí phách của Như Ý lộ ra trong phút chốc khiến cho trong lòng người nọ cảm thấy tức giận, muốn nổi giận, lại bị Người câm kéo lại, lắc đầu ý bảo hắn giải thích.
Như Ý nhìn hành động qua lại giữa hai người, cũng không gấp, chậm rãi chờ đợi câu trả lời.
Người nọ nhìn một loạt động tác của Người câm, hiểu được ý của cô ta, lần này ánh mắt nhìn về phía Như Ý có chút phức tạp, có kính cẩn, rồi lại sợ hãi.
“Nơi chúng tôi đến là một viện thần bí của Vệ phủ, nơi đó có một người rất quan trọng, chúng tôi muốn cứu hắn ra!” Trực tiếp chọn trọng điểm nói.
Như Ý thích cách nói chuyện như vậy, không khiến người ta mệt mỏi. Gật đầu, Như Ý nói tiếp: “Người nọ là ai? Vì sao phải cứu?” Nói ra thì, đây mới là điểm mấu chốt mà Như Ý muốn hỏi, dù sao lúc nãy cô đã đại khái đoán được nơi mà bọn họ đi.
Người nọ vừa nghe Như Ý hỏi như vậy, có chút hoang mang, nhưng lại khó xử nhìn Như Ý: “Người nọ là ai chúng tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ làm việc cho chủ tử, chủ tử sắp xếp chúng tôi làm như thế nào, chúng tôi liền làm như vậy!” Cuối cùng người nọ vứt mấy lời này cho Như Ý, trong mắt Như Ý xem ra bọn họ cũng không muốn nói ra.
Ánh mắt Như Ý lạnh băng: “Ngươi xác định nói có lệ với ta như vậy sao?” Như Ý đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hai người trước mặt, tuy biểu tình bình tĩnh, nhưng lại có loại áp lực vô hình.
Người câm cũng có chút lo lắng, nhìn Như Ý lắc đầu, tỏ vẻ không lừa cô.
Như Ý không thích làm khó người, đặc biệt những người như Người câm, cô càng mang theo sự thương tiếc và cảm kích, nhưng có một vài thứ không thể cưỡng cầu, cuối cùng Như Ý nhìn hai người, cẩn thận nói ra: “Lần sau đi cứu người, mang ta theo, ta đã thấy người đó, mà người đó cũng khiến ta đau lòng!” Bởi vì đau lòng, cho nên cô muốn cố gắng cứu người đó ra, đây là câu trả lời của cô.
Nghe Như Ý nói như vậy, Người câm cẩn thận gật đầu, đây coi như là hứa hẹn đi.
Mà cái người đi theo Người câm, nhìn Người câm như vậy, cũng biết Như Ý chắc chắn không đơn giản, nếu không một người có thân phận địa vị như Người câm cũng không cung kính như vậy, đương nhiên cũng không có lý do gì để từ chối.
Như Ý nhìn hai người không có dị nghị, lúc này mới rời đi, thật ra ba người thì phần thắng sẽ lớn hơn một chút, tóm lại cô rất muốn đi tới cái viện đó và mở ra cánh cửa kia.
“Các ngươi có tra ra được chi tiết về cô ta không?” Vệ quốc công ngồi trong sảnh chính nhìn người phía dưới, uy nghiêm hỏi, mang theo khí phách và quyết đoán, lực độ giọng điệu kia cũng đủ khiến người cả căn phòng kinh sợ.
“Hồi bẩm chủ tử, ngoại trừ những chuyện trong bốn năm có thể tra ra rõ, những chuyện bốn năm trước lại hoàn toàn trống rỗng!” Một nam tử mặc đồ đen nói, không có một chút sợ hãi hay qua loa.
Bốn năm trước, Vệ quốc công nghĩ lại, bốn năm trước biên cảnh cũng không có người đặc biệt hay chuyện đặc biệt nào xảy ra, chẳng lẽ nữ tử này thật sự chỉ là một nữ tử trong một gia đình bình thường.
Vệ quốc công suy nghĩ một lát, lại phân phó người nói rõ ràng mọi chuyện đã tra về Như Ý trong bốn năm.
Nghe xong thuộc hạ bẩm báo, Vệ quốc công phát hiện Như Ý tựa như một tờ giấy trắng, không có quá khứ, trí nhớ là con số không, chuyện trong bốn năm đơn giản là Như Ý hôn mê một năm, ba năm kế tiếp thì đi theo dì Ngưu học vài chuyện trong cuộc sống bình thường, không nói một lời, không có hành động dị thường, thậm chí ngay cả cái gọi là bản lãnh cũng không có, nếu thật sự do cô ngụy trang, vậy thì bệnh của Ngưu thúc, khế ước bán mình của cô cũng sẽ không đợi đến lúc này đúng không.
Phân tích xong tất cả mọi chuyện, Vệ quốc công có loại cảm giác thoải mái như đột nhiên gánh nặng được buông xuống, từ trước đến nay ông ta đều vui vẻ đón nhận người tài, chỉ cần không có ý đồ khác, vậy thì cô ta mang lại cho ông sự tài phú, ông lại cho cô ta những gì cô ta muốn, cả hai đều có lợi, đây là một chuyện đáng giá để làm.
“Các ngươi cầm lấy lệnh bài này đi đến nơi kia giao phó, nếu nhận được tin gì, lập tức trở về đưa tin, người chủ này các ngươi đắc tội không nổi, thậm chí ngay cả ta cũng thế...”
Phân phó xong mọi thứ, mấy người vút một tiếng đã không thấy tung tích, ngay cả hơi thở cũng không còn dấu vết.
Lúc này Vệ quốc công mới triệu tập người lại đây, phân phó những người phụ trách các sản nghiệp lớn tập trung tại sảnh chính, ông muốn thăm dò Như Ý một lần, nếu được, ông hy vọng có thể đưa cô vào phe cánh của mình, hơn nữa dựa vào sắc đẹp kia của cô ta, có lẽ... Nghĩ đến đây, Vệ quốc công lộ ra một nụ cười hồ ly.
“Báo, Hắc Hổ vừa bị thương!” Người mặc đồ đen vẻ mặt cứng nhắc giống như bước ra từ ảo ảnh, đột nhiên xuất hiện trước mặt Vệ quốc công.
Vệ quốc công vừa nghe báo cáo, cau mày, nhìn về phía thuộc hạ, giọng điệu thâm trầm: “Có chuyện gì? Đối phương rất lợi hại sao?”
Vệ quốc công sở dĩ hỏi một câu như vậy, hoàn toàn là bởi vì ông ta rất tín nhiệm thủ hạ của mình, mấy người mà ông chọn lựa đều có kiểm pháp rất lợi hại, chưa kể đến kỹ năng ám khí.
Người nọ cũng không qua loa, nghe Vệ quốc công nói xong lập tức trả lời: “Bọn họ muốn tra kẻ ẩn nấp trong viện rốt cuộc là ai, nên vẫn âm thầm tra xét, lúc ấy vốn chỉ có một người, nhưng sau đó nghe Bạch Hổ đã đuổi theo tỉnh lại nói, giữa chừng đối phương có đồng bọn đến!”
“Người đó có chiêu thức gì? Công phu đến từ đâu?” Đối với một sát thủ đã trải qua huấn luyện, những chiêu thức nổi danh trên giang hồ bọn họ đều phải nắm bắt rõ, vậy mới có thể dễ dàng tra ra chi tiết về đối thủ.
“Nô tài bất tài, lúc đó có đánh mấy chiêu, người nọ dường như là moon phái độc lập, nữ tử xuất hiện sau Bạch Hổ lại có chút giống với cẩm y vệ cung đình!”
“Bộp!” Vệ quốc công kích động, một tay đập vỡ chén trà bên cạnh: “Không thể nào, Hoàng Thượng sao có thể...”
Nói xong, Vệ quốc công lấy ra giấy và bút mực, nhanh chóng viết xuống mấy chữ rồi đưa cho nam tử cứng ngắc kia.
“Ngươi giao cái này cho người phía trên chúng ta, hắn biết tình huống như thế nào, chúng ta chậm rãi chờ là được, còn về người mà các ngươi phải trông coi, không được phép có nửa điểm sơ xuất, thứ này cho các người, nếu có tình huống gì thì lập tức thả tín hiệu!” Vệ quốc công nghiêm túc, gọn gàng lưu loát phân phó.
Bên Vệ quốc công còn đang vì mấy người lớn gan muốn tới cướp người mà sứt đầu mẻ trán, đầu sỏ bên này cũng không tính là thoải mái.
“Hàn, lần này sao không phái cô ta đến!” Người câm đã mở miệng nói chuyện, hoàn toàn không có sự cung kính sợ hãi ở trước mặt Như Ý, lúc này cô ta lại giống một người lãnh đạo, nhìn người bên cạnh hỏi.
Người được gọi nhìn qua Người câm, nghiêm túc trả lời, trong đó còn lộ ra sự sợ hãi: “Sau khi cô ta trở về, chủ tử liền giao nhiệm vụ khác cho cô ta nên bây giờ phái ta tới đây, để ta trợ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ bên này!”
Người câm gật đầu, xem như đã biết sắp xếp của chủ tử, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, lại quay đầu qua có chút lo lắng hỏi: “Chuyện độc kia ngươi có biết không?”
Cái mà Người câm nói đương nhiên là chuyện lần trước Như Ý trúng độc, nhưng gần đây thấy Như Ý rất khỏe, cũng không biết chất độc này có lan ra không.
Hàn nhìn Người câm, cũng có chút kinh ngạc đối với sự quan tâm của Người câm với một người, nhưng hắn biết Người câm làm việc rất cẩn thận và có nhiều kinh nghiệm.
“Chủ tử chỉ nói biết rồi, sau đó chỉ cười rồi không nói gì!” Hàn không biết người này rốt cuộc là ai, có thể khiến cho chủ tử cười mà không nói, thấy bộ dáng khẩn trương của Người câm, thật ra có rất nhiều sự tò mò.
“Cười?...” Người câm nhướn mày suy nghĩ, nhưng cô vẫn tin rằng chủ tử làm như vậy tất nhiên có lý do, cũng không hỏi nhiều, làm thủ hạ đương nhiên phải biết nên tiến hay lùi.
Nhưng Hàn vẫn có chút nhịn không được, chủ tử mỉm cười bí hiểm khiến hắn không dám suy đoán linh tinh nhưng Người câm cũng có vẻ mặt như vậy, điều này khiến cho hắn càng thêm tò mò: “Băng hộ pháp, người đó là ai?”
Người câm chính là Băng hộ pháp, nghe được câu hỏi của Hàn, cô chỉ tùy ý nhìn vào mắt Hàn, rồi nhìn về phương Bắc, trong ánh mắt lộ ra sự kính nể, lại có chút cô đơn: “Ngươi có biết cuộc bạo loạn bốn năm trước không?” Không cần nói nhiều, chỉ vài chữ này, Hàn liền hiểu được cái người quan trọng xuất hiện trong đó, tên là Như Ý.