Chương : 307
"Ha ha ha ha, con nha đầu đê tiện bỉ ổi đó..."
"Rầm!" Cái tát này bất ngờ rơi xuống khuôn mặt cười văn vẹo của Nhị phu nhân. Cái tát ấy mang theo tất cả sự giận dữ của Như Ý.
Chỉ là không ai biết cô tát như thế nào. Cho dù không có tát nhưng lại khiến Nhị phu nhân ngậm miệng.
"Bà không xứng chỉ trích cô ấy! Những thứ mà bà nợ tôi sẽ tìm cách đòi lại!" Như Ý cũng không nói nhiều. Hành động của cô đã đưa một đáp án rõ ràng cho Nhị phu nhân rồi.
Như Ý quay người rời đi và chỉ để lại một bóng lưng vừa quật cường vừa kiên định. Cô đã nói cho Nhị phu nhận quyết định của chính cô.
Vào giây phút Như Ý rời đi thì Nhị phu nhân cũng không giả vờ nữa. Bà ta ngồi bệt trên đất, khóc hu hu rất lâu. Những giọt nước mắt này cũng đang chảy ngược vào trái tim của bà ta. Bà ta cũng không muốn như vậy nhưng tất cả đều do trời cao đã sắp đặt. Nếu không thì bà ta sẽ không lợi dụng chính tình yêu của mình, cũng không muốn bị lợi dụng. Bà ta làm tất cả mọi việc chỉ vì muốn phá rối, khiến cuộc đời của tất cả mọi người còn thảm hơn mình.
"Muội muội, nền đất lạnh, vẫn nên đứng dậy thôi! Lão gia không lo cơ thể muội có lạnh hay không thì muội cũng không thể không tự lo cho mình chứ!" Một giọng nói đột ngột truyền từ phía đỉnh đầu Nhị phu nhân xuống.
Nhị phu nhân vừa nghe thấy giọng nói của người đó thì cười chế giễu mình. Bà ta lau đi tất cả nước mắt, kiêu ngạo mà lại hung hăng. Nhưng bà ta lại lùi bước nhìn Đại phu nhân: "Các người cũng đã bàn bạc xong hết rồi. Nếu như đã thích chế giễu ta, vậy thì cứ chế giễu đi. Ta còn chưa nghe đủ đây!" Nhị phu nhân đứng thẳng dậy, vỗ vỗ quần áo trên người và ngồi xuống ghế cố ý khoe khoang sự kiên cường của bà ta.
Đại phu nhân dùng khăn thêu che khóe miệng cười nói: "Muội muội nào dám chứ, cười nhạo ai chứ không dám chế nhạo Nhị phu nhân đây!" Đại phu nhân vừa nói vừa muốn ngồi xuống bên cạnh.
Nhưng có vẻ Nhị phu nhân rất không thích sự xuất hiện của Đại phu nhân: "Bà tưởng bà đã thành công rồi sao? Nói cho bà biết, nếu như không phải ta chết thì chỉ có thể là bà chết. Mọi chuyện năm đó và dáng vẻ bây giờ của bà, ta đều hận đến tận xương tận tủy!" Ánh mắt âm độc của Nhị phu nhân như sắp nhìn thấu Đại phu nhân vậy.
Đại phu nhân thoáng hiện vẻ gượng gạo. Có vẻ sự việc ban đầu bà ta cũng vẫn canh cánh trong lòng, đến nay cũng coi như hơi áy náy. Nhưng loại áy náy này không phải là với Nhị phu nhân mà là với những người và gia đình đó trong quá khứ!
Đại phu nhân nhìn Nhị phu nhân đang phát điên thì cũng không còn hứng thứ ở lại đây nữa. Nên bà ta trực tiếp quay người rời đi.
Nhị phu nhân nhìn bóng lưng đó thì coi đồ vật bên người như Đại phu nhân mà bóp nát.
Lại thu được thư của Hoàng Thượng lần nữa thì Vệ Quốc Công hơi nóng nảy. Điều quan trọng nhất là Hoàng Thượng nói muốn đến Vệ phủ, chỉ là không biết lúc nào sẽ đến. Điều này khiến Vệ Quốc Công càng cẩn thận hơn. Bản thân ông ta vẫn luôn trung thành với Hoàng Thượng, sạo lại để Hoàng Thượng muốn đến Vệ phủ chứ.
Nhưng Vệ Quốc Công lại không biết rằng bắt kỳ tin tức liên quan đến khu lều trại từ thiện đều truyền đến tai Hoàng Thượng. Cho dù cách xa như vậy cũng bị hoàng thượng biết. Vậy thì chỉ có một khả năng mà thôi, đó là hoàng thượng xếp người vào, thậm chí mọi lúc mọi nơi quan tâm đến hành động của ông ta.
"Gọi Như Ý vào đây cho ta!"
Vệ Quốc Công nghĩ đến việc hoàng thượng xếp người vào thì cảm thấy hơi căng thẳng. Ông ta phải bắt đầu tìm hiểu chuyện này.
"Nô tỳ tham kiến lão gia! Lão gia tìm nô tỳ có chuyện gì ạ!" Như Ý vừa bước vào thì đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Vệ Quốc Công. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện có chuyện khiến ông ta đau đầu, nhưng Như Ý lại giả vờ như không biết gì.
Vệ Quốc Công bây giờ coi Như Ý như người có thể giải quyết mọi chuyện rồi. Mỗi lần ông ta nhìn cô thì ông ta đã cảm thấy chuyện này đã ổn rồi.
"Ừ! Ngươi đi sắp xếp, ta muốn gặp ông chủ của "Khu lều trại từ thiện", muốn thương lượng chuyện hợp tác giữa chúng ta!"
Như Ý hơi phức tạp liếc mắt nhìn Vệ Quốc Công. Không biết điều gì đã khiến ông ta chợt nảy ý nghĩ muốn quen biết ông chủ.
Như Ý trong thoáng chốc không đoán ra ý nghĩ của Vệ Quốc Công, nói chuyện cũng bắt đầu cẩn thận hơn. Chuyện này không thể gấp, cô chỉ có thể từng bước từng bước thăm dò mà thôi.
"Lão gia, chuyện này là?" Như Ý cẩn thận hỏi. Lúc nói chuyện với Vệ Quốc Công cũng rất cảnh giác.
Vệ Quốc Công cau mày nhìn Như Ý: "Ngươi đi sắp xếp là được. Chuyện này vẫn luôn do ngươi làm nên để ngươi đi sắp xếp ta cũng yên tâm!"
Nghe thấy Vệ Quốc Công khen ngợi mình như vậy thì cô cũng biết vấn đề không phải do mình. Vậy còn có một loại khả năng là có người có chức vị cao hơn Vệ Quốc Công muốn biết tình huống xảy ra. Vậy cũng có thể nói là thế lực đứng phía sau Vệ Quốc Công.
"Nô tỳ đi sắp xếp ạ!" Như Ý cũng không nghi ngờ mà lập tức đi làm chuyện của mình.
Từ chỗ Vệ Quốc Công về thì Như Ý vừa tự hỏi thế lực phía sau của Vệ Quốc Công là ai, vừa đi sắp xếp chuyện gặp mặt giữa Hàn và Vệ Quốc Công.
"Đến lúc đó, đối phương nếu như biết cậu không phải người phía sau thì cậu cứ nói hắn không phải ông chủ sau màn. Còn những chuyện khác thì tôi nghĩ cậu biết trả lời như thế nào!" Như Ý vỗ vai của Hàn, hiện lên vẻ cứng rắn lại xảo quyệt. Lúc cô nói chuyện cũng có chút vui mừng, giống như không phải chuyện gì khó khăn.
"Tuân lệnh!" Hàn bây giờ gần như cung kính hơn hồi trước nhiều. Ánh mắt nhìn Như Ý cũng mang theo sự tôn kính.
Như Ý cũng không để ý ánh mắt đó của Hàn. Có lúc khả năng mà cô thể hiện ra ngoài đến cô cũng phải kinh ngạc cảm thán. Nhưng bình tĩnh là tính cách của cô, cô từ trước đến này không dễ dàng để lộ tính cách của mình trước mặt người khác.
"Hàn, tối nay tôi đi thăm vị khách thần bí trong viện!" Nhìn bóng lưng bắt đầu bận rộn của Hàn thì Như Ý đột nhiên nói vậy. Cô rõ ràng nhìn thấy người Hàn đơ lại.
"Như Ý, an toàn là quan trọng nhất. Những chuyện khác có tôi và Băng rồi!" Hàn thế mà lại có chút lo lắng. Như Ý không biết sự lo lắng đó thể hiện điều gì, nhưng...
Tay cô vuốt nửa khối ngọc bội đó. Khối ngọc vốn lạnh như băng, nay không biết vì lý do gì mà khi cô đeo lên người lại trở nên nóng ấm như vậy.
"Tôi biết tôi đang làm gì!" Như Ý nhỏ giọng khẽ nói nhưng lại khiến người khác khiếp sợ. Đây chính là cô, bá khí ngập trời lại không dễ lộ ra ngoài.
Như Ý nhân lúc Vệ Quốc Công và Hàn đang bàn chuyện thì ẩn mình trong màn đêm tiến vào sân nhỏ.
Lần trước có dì Mộng quen đường dẫn cô đi nên Như Ý cũng tìm được đường đi.
Một cục đá vừa ném ra thì Như Ý có thể nghe thấy mấy người bảo vệ đang di chuyển. Như Ý thông qua đôi tai ngày càng nhạy bén phân biệt được vị trí của mấy người họ.
Nhân cơ hội mấy người họ để lộ sơ hở, mấy cây châm bạc bay qua.
Vài tiếng kêu rên, Như Ý nhìn thấy có mấy người đứng đơ người ở đó.
Nhanh chóng tìm thấy chìa khóa, Như Ý mở cửa ra.
"Á..." Tiếng gào thét từ đâu đó truyền đến.
Như Ý lập tức cầm lấy nửa khối ngọc trong tay. Nhưng vẫn làm kinh hoàng một vài người, những người đó vẫn giống hệt lần trước nhìn ngọc bội. Trong mắt lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Như Ý nhìn những người này, trong lòng luôn có một loại cảm xúc khó hiểu nào đó quấy nhiễu suy nghĩ của cô: "Tôi dẫn anh đi được không!" Như Ý tưởng rằng anh ta đã bình tĩnh lại rồi. Có khối ngọc bộ này thì người này sẽ không làm gì cô. Chỉ là không ngờ rằng người này chỉ bình tĩnh được chốc lát.
Vào lúc Như Ý chạm vào tay anh ta thì anh ta lại hét chói tai lần nữa.
"Vèo!" Cô ném một thứ vào miệng của người này, người đó cũng chầm chậm dừng lại hành động tự hại mình của anh ta, trở nên yên tĩnh lại.
"Cô làm gì vậy!" Dì Mộng bước đến trước mặt Như Ý, cực kỳ tức giận hỏi.
Như Ý không ngờ rằng dì Mộng lại hung hăng nhường này, bà ta lại hỏi cô như vậy.
"Vậy vì sao bà lại ở đây?" Như Ý luôn có cảm giác dì Mộng có địch ý với cô, nhưng lại nhiều lần cứu cô. Nhưng hành động lần này, Như Ý vẫn có chút không hiểu.
"Ha ha, tôi ở đây là chuyện thường tình. Cô ơ đây mới không bình thường!" Dì Mộng lắc đầu cười, nhưng trong khoảnh khắc lại đứng ở đó. Bà ta một tay nắm chặt lấy tay Như Ý, trong mắt tràn ngập sự khó thể tin tưởng.
"Thứ này sao lại ở..." Dì Mộng đột nhiện dừng lại. Bà ta có hơi không xác định mà kéo người Như Ý lại rồi phi người rời đi.
Như Ý lúc này mới nhớ đến nửa khối ngọc ở trong tay cô, nhìn thấy ánh mắt của dì Mộng cuối cùng cùng hòa hoãn lại.
"Khối ngọc bội này từ đâu đến không thể nói cho bà biết. Nhưng không phải trộm cướp là được!" Như Ý nói một cách rất chính đáng.
Nhìn dáng vẻ cam đoan này của Như Ý thì có vẻ không giống nói dối.
"Cô tốt nhất nói thật! Nếu không cuối cùng có bảo vệ được cô hay không, không phải do tôi quyết định!" Dì Mộng thở dài và buông tay Như Ý xuống. "Thứ này đều rất quan trọng với cô chủ, lão gia và cậu chủ!" Cuối cùng nói một câu như vậy, Dì Mộng biến mất ở sân nhỏ Vệ Phủ.
Từ lần trước từ biệt thì Vệ phủ thiếu đi bóng người của Nhị phu nhân, giống như yên tĩnh hơn nhiều.
Sau sự việc lần trước thì Như Ý không còn quá khích với hành động của Nhị phu nhân như lần trước. Rõ ràng cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi. Cô cũng không biết mình sao lại muốn đi thăm Nhị phu nhân, chỉ là một loại trực giác.
"Nhanh lên! Nhanh lên! Lão già cẩn thận!"
Một thanh âm sột xoạt quen thuộc kích thích tay của Như Ý. Nếu như cô không có nghe nhầm thì giọng nói lúc nãy là của người cô quen mặt nhất, dì Ngưu.
Như Ý đang nghĩ nên chào hỏi như thế nào thì lại bị câu nói tiếp theo của dì Ngưu dọa sợ.
"Lão già, ông không muốn sống sao..."
Như Ý theo ánh mắt của dì Ngưu nhìn qua. Vào lúc ấy cả người cô đều căng thẳng rồi, cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Người này thế lại là chú Ngưu, người mà cô tưởng rằng đã qua đời rồi.
Vừa nãy dì Ngưu thế mà lại lo lắng chú Ngưu có sợ chết hay không, nhưng Như Ý cảm thấy dì Ngưu rất khổ và vất vả. Cô vẫn tưởng rằng sự việc của chú Ngưu có thể giấu được dì Ngưu, vậy cô cũng nên trả giá.
"Dì Ngưu, có chuyện gì vậy!" Như Ý bước ra từ phía sau cây. Cô luôn không nhẫn tâm nhìn dì Ngưu lo lắng, dì Ngưu sợ hãi và cả dì Ngưu chịu khổ.
Dì Ngưu kinh ngạc. Lúc bà nhìn Như Ý thì lộ ra vẻ kinh sợ, ngược lại chú Ngưu lại to gan hơn nhiều.
Nhưng Như Ý lại nói trước chú Ngưu: "Chú Ngưu, chú không chết thế sao không quay về. Đã vậy còn lấy dáng vẻ này khiến dì Ngưu đau lòng khổ sở!" Như Ý vừa nhìn đã nhận định chú Ngưu làm tổn thương dì Ngưu.
Hai người nghe thấy chất vấn của Như Ý thì ngược lại bĩnh tĩnh hơn nhiều. Họ liếc mắt nhìn nhau, nhìn về phía đối phương thoáng chốc đã trở thành nhà đóng kịch.
"Như Ý ơi!" Ánh mắt dì Ngưu hơi đau thương, giống như muốn nói gì đó rồi lại không biết giải thích thế nào...
Như Ý thoáng cái đơ người, không biết chú Ngưu rốt cuộc đã gây họa gì?
"Có phải chú Ngưu đắc tội với người nào đó, tất cả bọn họ không muốn tha cho chú Ngưu. Nhưng..."
Như Ý rất nghi hoặc. Đây nếu như là trời cao muốn tác thành cho đôi chim thì rất lãng mạn mà!
"Cô, chính là cô khiến tôi không biết cô đã chết ở nơi nào rồi. Cô còn dám vác mặt ra đây!" Dì Ngưu thoáng đã hiểu lời nói của Như Ý rồi. Nhưng từ vẻ mặt đó, hạnh phúc đó thì Như Ý biết bọn họ cách hạnh phúc không xa rồi.
Cảm giác được động tác ra hiệu của dì Ngưu, chú Ngưu cũng phối hợp đóng kịch một cách hoàn hảo.
"Ông đây muốn đi đâu, liên quan gì đến bà!" Chú Ngưu thoáng trở nên vênh váo đắc ý, nói chuyện cũng rất tục tĩu và khó nghe.
Như Ý cau mày, bước đến trước mặt chú Ngưu. Cô rất tức giận mở miệng nói: "Chú Ngưu tôi không ngờ chú là dạng người như vậy. Chú chẳng lẽ không biết dì Ngưu đã phải sợ hãi lo sợ bao nhiêu vì chú sao. Thế mà chú lại..." Lúc Như Ý nói chuyện lòng đầy căm phẫn.
Cuộc nói chuyện này lại thu hút sự xuất hiện của Nhị phu nhân.
"Ở đây náo nhiệt quá nhỉ!" Đây là câu nói đầu tiên của Nhị phu nhân. Như Ý nghe thấy thế thì đơ người tại chỗ.
Trong lúc Như Ý kinh ngạc thì hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của Nhị phu nhân. Hơn nữa cũng không có người trông coi. Vậy không phải ở đây có người ngoại cứu Nhị phu nhân sao.
"Dì Ngưu, bà nhanh đi đi, ở đây có tôi rồi!" Như Ý không muốn dì Ngưu chịu tổn thương, vì vậy cô chỉ có thể lựa chọn cách này.
Dì Ngưu giống như rất phối hợp mà đi nghiêng qua người Như Ý. Nhưng bà ta và Nhị phu nhân lại liếc mắt nhìn nhau. Vào lúc lướt qua vài Như Ý thì một con dao đã dạy cho Như Ý một bài học rất hay.
"Bà!" Như Ý lần đầu tiên thấy thất thường như vậy. Đôi mắt cô trợn trừng lên, trong đó tràn ngập sự tuyệt vọng.
Nếu như có một ngày gặp phải người không phải bạn bè đâm cho mình một dao, rồi quay đầu lại hỏi bạn: "Cô là ai?" Nhưng nếu như vào lúc quay đầu lại, bạn lại hỏi: "Sao lại là cô?"
"Rầm!" Cái tát này bất ngờ rơi xuống khuôn mặt cười văn vẹo của Nhị phu nhân. Cái tát ấy mang theo tất cả sự giận dữ của Như Ý.
Chỉ là không ai biết cô tát như thế nào. Cho dù không có tát nhưng lại khiến Nhị phu nhân ngậm miệng.
"Bà không xứng chỉ trích cô ấy! Những thứ mà bà nợ tôi sẽ tìm cách đòi lại!" Như Ý cũng không nói nhiều. Hành động của cô đã đưa một đáp án rõ ràng cho Nhị phu nhân rồi.
Như Ý quay người rời đi và chỉ để lại một bóng lưng vừa quật cường vừa kiên định. Cô đã nói cho Nhị phu nhận quyết định của chính cô.
Vào giây phút Như Ý rời đi thì Nhị phu nhân cũng không giả vờ nữa. Bà ta ngồi bệt trên đất, khóc hu hu rất lâu. Những giọt nước mắt này cũng đang chảy ngược vào trái tim của bà ta. Bà ta cũng không muốn như vậy nhưng tất cả đều do trời cao đã sắp đặt. Nếu không thì bà ta sẽ không lợi dụng chính tình yêu của mình, cũng không muốn bị lợi dụng. Bà ta làm tất cả mọi việc chỉ vì muốn phá rối, khiến cuộc đời của tất cả mọi người còn thảm hơn mình.
"Muội muội, nền đất lạnh, vẫn nên đứng dậy thôi! Lão gia không lo cơ thể muội có lạnh hay không thì muội cũng không thể không tự lo cho mình chứ!" Một giọng nói đột ngột truyền từ phía đỉnh đầu Nhị phu nhân xuống.
Nhị phu nhân vừa nghe thấy giọng nói của người đó thì cười chế giễu mình. Bà ta lau đi tất cả nước mắt, kiêu ngạo mà lại hung hăng. Nhưng bà ta lại lùi bước nhìn Đại phu nhân: "Các người cũng đã bàn bạc xong hết rồi. Nếu như đã thích chế giễu ta, vậy thì cứ chế giễu đi. Ta còn chưa nghe đủ đây!" Nhị phu nhân đứng thẳng dậy, vỗ vỗ quần áo trên người và ngồi xuống ghế cố ý khoe khoang sự kiên cường của bà ta.
Đại phu nhân dùng khăn thêu che khóe miệng cười nói: "Muội muội nào dám chứ, cười nhạo ai chứ không dám chế nhạo Nhị phu nhân đây!" Đại phu nhân vừa nói vừa muốn ngồi xuống bên cạnh.
Nhưng có vẻ Nhị phu nhân rất không thích sự xuất hiện của Đại phu nhân: "Bà tưởng bà đã thành công rồi sao? Nói cho bà biết, nếu như không phải ta chết thì chỉ có thể là bà chết. Mọi chuyện năm đó và dáng vẻ bây giờ của bà, ta đều hận đến tận xương tận tủy!" Ánh mắt âm độc của Nhị phu nhân như sắp nhìn thấu Đại phu nhân vậy.
Đại phu nhân thoáng hiện vẻ gượng gạo. Có vẻ sự việc ban đầu bà ta cũng vẫn canh cánh trong lòng, đến nay cũng coi như hơi áy náy. Nhưng loại áy náy này không phải là với Nhị phu nhân mà là với những người và gia đình đó trong quá khứ!
Đại phu nhân nhìn Nhị phu nhân đang phát điên thì cũng không còn hứng thứ ở lại đây nữa. Nên bà ta trực tiếp quay người rời đi.
Nhị phu nhân nhìn bóng lưng đó thì coi đồ vật bên người như Đại phu nhân mà bóp nát.
Lại thu được thư của Hoàng Thượng lần nữa thì Vệ Quốc Công hơi nóng nảy. Điều quan trọng nhất là Hoàng Thượng nói muốn đến Vệ phủ, chỉ là không biết lúc nào sẽ đến. Điều này khiến Vệ Quốc Công càng cẩn thận hơn. Bản thân ông ta vẫn luôn trung thành với Hoàng Thượng, sạo lại để Hoàng Thượng muốn đến Vệ phủ chứ.
Nhưng Vệ Quốc Công lại không biết rằng bắt kỳ tin tức liên quan đến khu lều trại từ thiện đều truyền đến tai Hoàng Thượng. Cho dù cách xa như vậy cũng bị hoàng thượng biết. Vậy thì chỉ có một khả năng mà thôi, đó là hoàng thượng xếp người vào, thậm chí mọi lúc mọi nơi quan tâm đến hành động của ông ta.
"Gọi Như Ý vào đây cho ta!"
Vệ Quốc Công nghĩ đến việc hoàng thượng xếp người vào thì cảm thấy hơi căng thẳng. Ông ta phải bắt đầu tìm hiểu chuyện này.
"Nô tỳ tham kiến lão gia! Lão gia tìm nô tỳ có chuyện gì ạ!" Như Ý vừa bước vào thì đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Vệ Quốc Công. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện có chuyện khiến ông ta đau đầu, nhưng Như Ý lại giả vờ như không biết gì.
Vệ Quốc Công bây giờ coi Như Ý như người có thể giải quyết mọi chuyện rồi. Mỗi lần ông ta nhìn cô thì ông ta đã cảm thấy chuyện này đã ổn rồi.
"Ừ! Ngươi đi sắp xếp, ta muốn gặp ông chủ của "Khu lều trại từ thiện", muốn thương lượng chuyện hợp tác giữa chúng ta!"
Như Ý hơi phức tạp liếc mắt nhìn Vệ Quốc Công. Không biết điều gì đã khiến ông ta chợt nảy ý nghĩ muốn quen biết ông chủ.
Như Ý trong thoáng chốc không đoán ra ý nghĩ của Vệ Quốc Công, nói chuyện cũng bắt đầu cẩn thận hơn. Chuyện này không thể gấp, cô chỉ có thể từng bước từng bước thăm dò mà thôi.
"Lão gia, chuyện này là?" Như Ý cẩn thận hỏi. Lúc nói chuyện với Vệ Quốc Công cũng rất cảnh giác.
Vệ Quốc Công cau mày nhìn Như Ý: "Ngươi đi sắp xếp là được. Chuyện này vẫn luôn do ngươi làm nên để ngươi đi sắp xếp ta cũng yên tâm!"
Nghe thấy Vệ Quốc Công khen ngợi mình như vậy thì cô cũng biết vấn đề không phải do mình. Vậy còn có một loại khả năng là có người có chức vị cao hơn Vệ Quốc Công muốn biết tình huống xảy ra. Vậy cũng có thể nói là thế lực đứng phía sau Vệ Quốc Công.
"Nô tỳ đi sắp xếp ạ!" Như Ý cũng không nghi ngờ mà lập tức đi làm chuyện của mình.
Từ chỗ Vệ Quốc Công về thì Như Ý vừa tự hỏi thế lực phía sau của Vệ Quốc Công là ai, vừa đi sắp xếp chuyện gặp mặt giữa Hàn và Vệ Quốc Công.
"Đến lúc đó, đối phương nếu như biết cậu không phải người phía sau thì cậu cứ nói hắn không phải ông chủ sau màn. Còn những chuyện khác thì tôi nghĩ cậu biết trả lời như thế nào!" Như Ý vỗ vai của Hàn, hiện lên vẻ cứng rắn lại xảo quyệt. Lúc cô nói chuyện cũng có chút vui mừng, giống như không phải chuyện gì khó khăn.
"Tuân lệnh!" Hàn bây giờ gần như cung kính hơn hồi trước nhiều. Ánh mắt nhìn Như Ý cũng mang theo sự tôn kính.
Như Ý cũng không để ý ánh mắt đó của Hàn. Có lúc khả năng mà cô thể hiện ra ngoài đến cô cũng phải kinh ngạc cảm thán. Nhưng bình tĩnh là tính cách của cô, cô từ trước đến này không dễ dàng để lộ tính cách của mình trước mặt người khác.
"Hàn, tối nay tôi đi thăm vị khách thần bí trong viện!" Nhìn bóng lưng bắt đầu bận rộn của Hàn thì Như Ý đột nhiên nói vậy. Cô rõ ràng nhìn thấy người Hàn đơ lại.
"Như Ý, an toàn là quan trọng nhất. Những chuyện khác có tôi và Băng rồi!" Hàn thế mà lại có chút lo lắng. Như Ý không biết sự lo lắng đó thể hiện điều gì, nhưng...
Tay cô vuốt nửa khối ngọc bội đó. Khối ngọc vốn lạnh như băng, nay không biết vì lý do gì mà khi cô đeo lên người lại trở nên nóng ấm như vậy.
"Tôi biết tôi đang làm gì!" Như Ý nhỏ giọng khẽ nói nhưng lại khiến người khác khiếp sợ. Đây chính là cô, bá khí ngập trời lại không dễ lộ ra ngoài.
Như Ý nhân lúc Vệ Quốc Công và Hàn đang bàn chuyện thì ẩn mình trong màn đêm tiến vào sân nhỏ.
Lần trước có dì Mộng quen đường dẫn cô đi nên Như Ý cũng tìm được đường đi.
Một cục đá vừa ném ra thì Như Ý có thể nghe thấy mấy người bảo vệ đang di chuyển. Như Ý thông qua đôi tai ngày càng nhạy bén phân biệt được vị trí của mấy người họ.
Nhân cơ hội mấy người họ để lộ sơ hở, mấy cây châm bạc bay qua.
Vài tiếng kêu rên, Như Ý nhìn thấy có mấy người đứng đơ người ở đó.
Nhanh chóng tìm thấy chìa khóa, Như Ý mở cửa ra.
"Á..." Tiếng gào thét từ đâu đó truyền đến.
Như Ý lập tức cầm lấy nửa khối ngọc trong tay. Nhưng vẫn làm kinh hoàng một vài người, những người đó vẫn giống hệt lần trước nhìn ngọc bội. Trong mắt lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Như Ý nhìn những người này, trong lòng luôn có một loại cảm xúc khó hiểu nào đó quấy nhiễu suy nghĩ của cô: "Tôi dẫn anh đi được không!" Như Ý tưởng rằng anh ta đã bình tĩnh lại rồi. Có khối ngọc bộ này thì người này sẽ không làm gì cô. Chỉ là không ngờ rằng người này chỉ bình tĩnh được chốc lát.
Vào lúc Như Ý chạm vào tay anh ta thì anh ta lại hét chói tai lần nữa.
"Vèo!" Cô ném một thứ vào miệng của người này, người đó cũng chầm chậm dừng lại hành động tự hại mình của anh ta, trở nên yên tĩnh lại.
"Cô làm gì vậy!" Dì Mộng bước đến trước mặt Như Ý, cực kỳ tức giận hỏi.
Như Ý không ngờ rằng dì Mộng lại hung hăng nhường này, bà ta lại hỏi cô như vậy.
"Vậy vì sao bà lại ở đây?" Như Ý luôn có cảm giác dì Mộng có địch ý với cô, nhưng lại nhiều lần cứu cô. Nhưng hành động lần này, Như Ý vẫn có chút không hiểu.
"Ha ha, tôi ở đây là chuyện thường tình. Cô ơ đây mới không bình thường!" Dì Mộng lắc đầu cười, nhưng trong khoảnh khắc lại đứng ở đó. Bà ta một tay nắm chặt lấy tay Như Ý, trong mắt tràn ngập sự khó thể tin tưởng.
"Thứ này sao lại ở..." Dì Mộng đột nhiện dừng lại. Bà ta có hơi không xác định mà kéo người Như Ý lại rồi phi người rời đi.
Như Ý lúc này mới nhớ đến nửa khối ngọc ở trong tay cô, nhìn thấy ánh mắt của dì Mộng cuối cùng cùng hòa hoãn lại.
"Khối ngọc bội này từ đâu đến không thể nói cho bà biết. Nhưng không phải trộm cướp là được!" Như Ý nói một cách rất chính đáng.
Nhìn dáng vẻ cam đoan này của Như Ý thì có vẻ không giống nói dối.
"Cô tốt nhất nói thật! Nếu không cuối cùng có bảo vệ được cô hay không, không phải do tôi quyết định!" Dì Mộng thở dài và buông tay Như Ý xuống. "Thứ này đều rất quan trọng với cô chủ, lão gia và cậu chủ!" Cuối cùng nói một câu như vậy, Dì Mộng biến mất ở sân nhỏ Vệ Phủ.
Từ lần trước từ biệt thì Vệ phủ thiếu đi bóng người của Nhị phu nhân, giống như yên tĩnh hơn nhiều.
Sau sự việc lần trước thì Như Ý không còn quá khích với hành động của Nhị phu nhân như lần trước. Rõ ràng cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi. Cô cũng không biết mình sao lại muốn đi thăm Nhị phu nhân, chỉ là một loại trực giác.
"Nhanh lên! Nhanh lên! Lão già cẩn thận!"
Một thanh âm sột xoạt quen thuộc kích thích tay của Như Ý. Nếu như cô không có nghe nhầm thì giọng nói lúc nãy là của người cô quen mặt nhất, dì Ngưu.
Như Ý đang nghĩ nên chào hỏi như thế nào thì lại bị câu nói tiếp theo của dì Ngưu dọa sợ.
"Lão già, ông không muốn sống sao..."
Như Ý theo ánh mắt của dì Ngưu nhìn qua. Vào lúc ấy cả người cô đều căng thẳng rồi, cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Người này thế lại là chú Ngưu, người mà cô tưởng rằng đã qua đời rồi.
Vừa nãy dì Ngưu thế mà lại lo lắng chú Ngưu có sợ chết hay không, nhưng Như Ý cảm thấy dì Ngưu rất khổ và vất vả. Cô vẫn tưởng rằng sự việc của chú Ngưu có thể giấu được dì Ngưu, vậy cô cũng nên trả giá.
"Dì Ngưu, có chuyện gì vậy!" Như Ý bước ra từ phía sau cây. Cô luôn không nhẫn tâm nhìn dì Ngưu lo lắng, dì Ngưu sợ hãi và cả dì Ngưu chịu khổ.
Dì Ngưu kinh ngạc. Lúc bà nhìn Như Ý thì lộ ra vẻ kinh sợ, ngược lại chú Ngưu lại to gan hơn nhiều.
Nhưng Như Ý lại nói trước chú Ngưu: "Chú Ngưu, chú không chết thế sao không quay về. Đã vậy còn lấy dáng vẻ này khiến dì Ngưu đau lòng khổ sở!" Như Ý vừa nhìn đã nhận định chú Ngưu làm tổn thương dì Ngưu.
Hai người nghe thấy chất vấn của Như Ý thì ngược lại bĩnh tĩnh hơn nhiều. Họ liếc mắt nhìn nhau, nhìn về phía đối phương thoáng chốc đã trở thành nhà đóng kịch.
"Như Ý ơi!" Ánh mắt dì Ngưu hơi đau thương, giống như muốn nói gì đó rồi lại không biết giải thích thế nào...
Như Ý thoáng cái đơ người, không biết chú Ngưu rốt cuộc đã gây họa gì?
"Có phải chú Ngưu đắc tội với người nào đó, tất cả bọn họ không muốn tha cho chú Ngưu. Nhưng..."
Như Ý rất nghi hoặc. Đây nếu như là trời cao muốn tác thành cho đôi chim thì rất lãng mạn mà!
"Cô, chính là cô khiến tôi không biết cô đã chết ở nơi nào rồi. Cô còn dám vác mặt ra đây!" Dì Ngưu thoáng đã hiểu lời nói của Như Ý rồi. Nhưng từ vẻ mặt đó, hạnh phúc đó thì Như Ý biết bọn họ cách hạnh phúc không xa rồi.
Cảm giác được động tác ra hiệu của dì Ngưu, chú Ngưu cũng phối hợp đóng kịch một cách hoàn hảo.
"Ông đây muốn đi đâu, liên quan gì đến bà!" Chú Ngưu thoáng trở nên vênh váo đắc ý, nói chuyện cũng rất tục tĩu và khó nghe.
Như Ý cau mày, bước đến trước mặt chú Ngưu. Cô rất tức giận mở miệng nói: "Chú Ngưu tôi không ngờ chú là dạng người như vậy. Chú chẳng lẽ không biết dì Ngưu đã phải sợ hãi lo sợ bao nhiêu vì chú sao. Thế mà chú lại..." Lúc Như Ý nói chuyện lòng đầy căm phẫn.
Cuộc nói chuyện này lại thu hút sự xuất hiện của Nhị phu nhân.
"Ở đây náo nhiệt quá nhỉ!" Đây là câu nói đầu tiên của Nhị phu nhân. Như Ý nghe thấy thế thì đơ người tại chỗ.
Trong lúc Như Ý kinh ngạc thì hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của Nhị phu nhân. Hơn nữa cũng không có người trông coi. Vậy không phải ở đây có người ngoại cứu Nhị phu nhân sao.
"Dì Ngưu, bà nhanh đi đi, ở đây có tôi rồi!" Như Ý không muốn dì Ngưu chịu tổn thương, vì vậy cô chỉ có thể lựa chọn cách này.
Dì Ngưu giống như rất phối hợp mà đi nghiêng qua người Như Ý. Nhưng bà ta và Nhị phu nhân lại liếc mắt nhìn nhau. Vào lúc lướt qua vài Như Ý thì một con dao đã dạy cho Như Ý một bài học rất hay.
"Bà!" Như Ý lần đầu tiên thấy thất thường như vậy. Đôi mắt cô trợn trừng lên, trong đó tràn ngập sự tuyệt vọng.
Nếu như có một ngày gặp phải người không phải bạn bè đâm cho mình một dao, rồi quay đầu lại hỏi bạn: "Cô là ai?" Nhưng nếu như vào lúc quay đầu lại, bạn lại hỏi: "Sao lại là cô?"