Chương : 7
Edit: Ring.
“Cái, cái gì? Chỉ hôn?” Lưu Ly sợ đến mức cằm rơi thẳng xuống đất.
“Đúng rồi, vừa rồi phụ hoàng đã hứa ngươi cho Thư Tướng quân, hơn nữa còn dùng thân phận Công chúa mà gả đi nữa. Vui chưa?” Vì để nàng xứng đôi với Thư Tương quân nên nàng bây giờ đã là tỷ muội với Phó Kỳ hắn rồi nha.
“Vui?” Kinh hách quá lớn, nhất thời nàng chưa thể phản ứng lại được.
Không chú ý đến sự kinh ngạc trong giọng nói của nàng, Phó Kỳ còn buồn bực nói:“Vậy sao? Nhưng ngươi thoạt nhìn không giống như đang vui nha!” Nói thật ra bộ dáng nàng bây giờ thậm chí còn có chút dọa người, giống như ba hồn bảy vía đã chạy đi đâu mất rồi vậy. Không phải nàng bị dọa ngốc rồi chứ?
Hoàng Thượng hứa nàng cho Thư Kỳ, ý tứ chính là Hoàng Thượng tứ hôn nàng với Thư Kỳ? Oát? Có lầm hay không? Sao Hoàng Thượng lại hồ đồ như vậy? Chẳng lẽ hắn không nhìn ra nàng và Thư Kỳ… không hợp hay sao? Được rồi, nàng thừa nhận mình và hắn có vẻ khớp, miễn cưỡng cũng có thể xem như bạn bè, nhưng mà tứ hôn?
Nàng nghĩ mình sẽ đến chỗ hắn làm nha hoàn, sao đột nhiên lại biến thành phong nàng làm Công chúa rồi gả cho hắn? Vậy nếu sau này hắn còn muốn ám sát Hoàng Thượng, vậy không phải nàng cũng xui xẻo theo sao?
“Lưu Ly! Lưu Ly! Ngươi đừng dọa ta nha! Lá gan của Tiểu Vương nhỏ lắm à! Ngươi tỉnh lại mau, nếu không ta sẽ đá ngươi xuống nước nga!” Bộ dáng của nàng thật sự rất không thích hợp! Thấy nàng vẫn không phản ứng, Phó Kỳ chần chừ giơ chân.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Lời thái giám vừa vang lên, Hoàng Thượng không biết khi nào đã xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Ắc, khéo như vậy!
“Phó Kỳ, con định làm gì?” Hoàng Thượng cảnh cáo trừng mắt hắn. Nhìn cái chân đang vận sức chờ tung ra kia, không cần mở miệng hỏi cũng biết con hắn định làm chuyện tốt gì rồi.
“Phụ hoàng người đừng có hiểu lầm. Con thấy Lưu Ly choáng váng nên hảo tâm muốn giúp nàng hoàn hồn mà thôi.” Aiz, chuyện xấu còn chưa làm đã bị phát hiện, đúng là xui xẻo.
“Nàng không biết bơi, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao?” Vừa mới thu nàng làm con gái, hắn cũng không muốn lập tức xảy ra chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Phụ hoàng xin người yên tâm, con sẽ phái người cứu nàng mà.” Hắn sao có thể để đồng bọn của mình xảy ra chuyện gì ‘ngoài ý muốn’ được chứ? Hai người cùng nhau làm chuyện xấu rất thú vị, bị phạt cũng có người gánh chung, cho nên nói sao Lưu Ly cũng không thể có chuyện được, ngay cả choáng váng cũng không.
Hoàng Thượng lắc đầu, vừa nhìn đã biết con mình suy nghĩ cái gì trong đầu.
“Lưu Ly nha đầu sao lại choáng váng?” Ngay cả hắn đến cũng chưa phát hiện.
“Bởi vì có thể gả cho Thư Tướng quân nên vui quá mà phát ngốc luôn!” Phó Kỳ không thèm suy nghĩ đã trả lời.
“Mới không phải!” Bất thình lình, hồn phách Lưu Ly ào ào trở lại. “Ta mới không muốn gả cho hắn!”
Bên đây hai cha con bốn mắt nhìn nhau.
Không gả cho Thư Kỳ? “Thư ái khanh dù là nhân phẩm hay tài năng gì cũng đều là đứng đầu. Gả cho hắn có gì không tốt?” Thư Kỳ là ái khanh của hắn nha! Người muốn gả cho Thư Kỳ đã xếp hàng dài đến cửa thành luôn rồi. Nàng lần này đã nhặt được báu vật mà còn không biết?
“Đúng rồi, hắn lợi hại dữ lắm nha.” Từ lần trước thấy Thư Kỳ đại triển thân thủ bên hồ, Phó Kỳ đã vô cùng sùng bái rồi.
Đương nhiên là không tốt! Đi theo hắn, nàng sẽ chết không toàn thây! “Nếu Hoàng Thượng đã nói Thư Tướng quân cái gì cũng tốt thì tất nhiên là không thiếu cô nương muốn gả cho hắn. Nhưng Lưu Ly chỉ là một tiểu cung nữ không chút danh tiếng, thật sự trèo cao không nổi.” Hoàng Thượng, cầu ngài thu lại mệnh lệnh đã ban đi, ta không muốn chết sớm như vậy.
“Vậy nên trẫm mới phong ngươi là Trường Nhạc Công chúa nha, vậy còn nói cái gì mà trèo cao nữa?” Nếu gả nàng ra cung, mấy phi tử kia sẽ không có ý kiến gì nữa. Hắn thấy mình an bày đã rất thỏa đáng rồi, cũng chỉ có nàng là không chịu.
Để nàng lập gia đình như vậy, hắn cũng luyến tiếc nha. Bất quá nếu có thể nhờ đó mà kéo gần mối quan hệ với Thư ái khanh thì sao không phải là chuyện tốt? Không biết vì sao, hắn chính là có một cảm giác thân thiết khó tả đối với Thư Kỳ.
“Đúng rồi, bây giờ đã biến thành Thư Tướng quân trèo cao ngươi nữa kìa!”Dù sao nàng cũng đã là Công chúa rồi.
Một ánh mắt sắc bén đảo qua, Phó Kỳ phảng phất thấy được năm chữ ‘ngươi câm miệng cho ta’ to tướng trong mắt nàng. Hơn nữa nhìn bàn tay đang nắm chặt thành đấm kia, không phải nàng muốn đánh hắn chứ?
“Mấy ngày trước trẫm hỏi ngươi có nguyện ý gả cho hắn hay không, thái độ của ngươi cũng không phải như thế này.” Nàng lúc đó giống như ước gì có thể lập tức gả cho Thư ái khanh, thế nào mà bây giờ ban hôn, hạ thánh chỉ hết rồi mới nói không muốn?
“Ta… ta nghĩ ngài muốn để ta đến phủ Tướng quân làm nha hoàn…” Ông trời a! Sớm biết vậy đã hỏi cho rõ ràng một chút rồi. Bây giờ không phải chính là minh chứng tốt nhất cho câu ‘leo lên lưng cọp không thể xuống’ sao?
“Làm nha hoàn?” Từ đầu tới cuối hắn cũng không có nói Thư ái khanh muốn nàng đi làm nha hoàn nha. Sao nàng có thể nghĩ như vậy? Hiểu lầm này hình như hơi quá lớn rồi!
“Nha hoàn? Ngươi làm nha hoàn đến nghiện rồi sao?” Phó Kỳ lạnh giọng nói. Hắn dám lấy đầu ra thề, Lưu Ly tuyệt đối không làm nha hoàn hầu hạ người ta được, nàng chỉ biết chọc người ta tức chết thôi.
“Cho dù không phải thì cũng không cần hứa ta cho hắn chứ. Hắn là –“ nàng đột nhiên im miệng, thiếu chút nữa đã làm lộ bí mật của Thư Kỳ rồi. Nguy hiểm thật nha!
“Hắn là cái gì?”
Sao mà nói ra được chứ? Nàng xem như là đồng phạm nha. Chuyện lớn như vậy biết mà không báo cũng sẽ bị cắt đầu.
“Hắn là rất ghét ta!” Chuyển hướng hơi cứng nhắc, nhưng đó cũng là sự thật. Thư Kỳ căn bản là muốn giết nàng quăng xuống hồ này cho cá ăn mà.
Mặc dù có lúc hắn cũng không tệ, nhưng… nàng vẫn cảm thấy mình giống như ‘chịu thiệt’. Đáng ghét, lại nghĩ đến chuyện đã xảy ra khi hai người cùng nhau mấy lần trước.
“Thư ái khanh tuy cũng cảm thấy hôn sự này ngoài ý muốn nhưng lại không phản đối.” Lúc đầu, khi Thư ái khanh mở miệng nói muốn Lưu Ly thì vẫn chưa tỏ rõ thái độ. Đến khi hắn nói muốn Lưu Ly cũng được, nhưng phải cưới nàng vào phủ một cách long trọng thì Thư ái khanh tuy bất ngờ với điều kiện hắn ra nhưng vẫn đồng ý. Có điều… Thư Kỳ không phản đối, chỉ riêng điểm đó thôi đã đủ để suy nghĩ rồi.
“Cái gì? Sao hắn lại không phản đối? Chẳng lẽ Hoàng Thượng ngài đe dọa hắn?” Nếu không thì sao hắn lại không phản đối cho được? Hay là… hắn định kéo nàng xuống nước theo?
“Nói không chừng thật ra Thư ái khanh rất vừa ý với ngươi.” Lại còn nói hắn đe dọa người ta. Loại chuyện này chỉ có nàng và tiểu tử Phó Kỳ này mới có thể làm thôi.
“Vậy sao được, hắn mới không thích ta đâu.” Lần nào cũng cố ý tìm nàng gây phiền toái, còn muốn bóp chết nàng, để nàng chết đuối, hắn sao có thể thích nàng được? Nhưng nếu là thật… Không, sao nàng có thể nghĩ như vậy, hắn mới không có khả năng thích nàng đâu! Kiểu hắn thích nhất định là loại cô nương thướt tha đẹp nghiêng nước nghiêng thành, giống như cô nương gặp lần trước vậy.
“Dù sao bây giờ thánh chỉ cũng đã hạ rồi. Quân vô hí ngôn*, ngươi gả cho Thư ái khanh đi!” Bất luận nói thế nào, chuyện này đã không thể thay đổi.
*(R: quân vô hí ngôn: Vua không nói chơi.)
Quân vô hí ngôn! Hoàng Thượng lại còn nói dứt khoát như vậy, lần này xong đời.“Hoàng Thượng, ta không thể gả cho Thư Kỳ! Người ta đã đính hôn với A Cẩu ca ở quê rồi.” Bất đắc dĩ, nàng đành phải nói bí mật nhỏ trong lòng ra. “Ta lên kinh tìm nương cũng là vì muốn thỉnh người về chủ trì hôn lễ. Ngài không thể ép ta gả cho Thư Kỳ!” Bất chấp tất cả, cho dù bị cười vào mặt nàng cũng không quan tâm.
A Cẩu ca? Vừa nghe đã biết là một tiểu nhân vật vô dụng rồi, so với Thư Kỳ tất nhiên là kém hơn nhiều.
“Ngươi bây giờ đã là Công chúa rồi, không thể tùy tiện gả cho A Miêu A Cẩu gì được. Ngoan, Thư ái khanh thật sự rất thích hợp với ngươi.” Tiểu tử kia quái gở vô cùng, cho đến bây giờ cũng chỉ có nàng có thể chơi chung với hắn được.
“Hoàng Thượng là muốn Lưu Ly làm kẻ thất tín sao?” Nếu hắn dám nói phải, nàng liền ra ngoài đồn đại một phen khiến hắn mất hết mặt mũi.
“Lưu Ly nha đầu…” Hoàng Thượng nói không nên lời. Hắn nhìn thấy sự uy hiếp trong mắt nàng. Đường đường vua một nước nhưng lại bị một đứa nhóc uy hiếp, nghe được sao?
“Nếu không thì như vầy đi, ngươi viết thư đưa cho cái gì A Cẩu ca kia, nếu hắn có thể đến đây trước khi đại hôn thì ngươi không cần phải gả cho Thư Tướng quân. Nếu không kịp thì ngươi phải ngoan ngoãn ngồi lên kiệu hoa.”Phó Kỳ đưa ra đề nghị.
“Ừm, cách này trẫm có thể chấp nhận. Chỉ cần vị công tử kia có thể xuất hiện trước ngày đại hôn hai tháng sau thì ngươi có thể không gả cho Thư ái khanh.” Hoàng Thượng đồng ý lui một bước thành toàn cho nàng.
Aiz! Hoàng Thượng kiên trì không chịu thu lại mệnh lệnh đã ban, nàng căn bản cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Giờ đến đại hôn còn hơn hai tháng. Như vậy để ngươi và Thư Tướng quân bồi dưỡng tình cảm thì ngươi đến phủ Tướng quân ở một thời gian đi.” Phó Kỳ lại đề nghị. Vừa nói ra, cái chân hắn đã gặp đại nạn.
“Ừ, đề nghị này không tệ.” Hoàng Thượng tán thưởng gật đầu. Tiếng khóc thét của con trai hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của hắn, hắn lại càng không định giải cứu con mình khỏi sự công kích của mỗ nữ.
“Phó Kỳ, ngươi cái tên miệng rộng này!” Mặc kệ thân phận của hắn là gì, nàng nhất định sẽ không bỏ qua. Dù có chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!
~
Huơ huơ dây đeo ngọc thạch*, Lưu Ly nhàm chán lượn tới lượn lui bên cung tường. Nhìn tường này cao như vậy, trừ phi đột nhiên mọc cánh, nếu không nàng chắc chắn không thể nào leo qua được.
*(R: chém, ai biết ‘vung ngọc thạch’ là cái quỷ gì ==”.)
“Aiz, làm sao bây giờ? A Cẩu ca tốt với mình như vậy, nếu phụ huynh ấy, cả đời mình sẽ cắn rứt lương tâm, nhưng nếu kháng chỉ thì chỉ sợ cũng không còn mạng để gả cho huynh ấy.” A Cẩu a ơi, nếu huynh nhận được thư của muội thì nhanh chạy lên kinh đi, nếu không muội sẽ phải gả cho Thư Kỳ!
Nếu hắn không chịu buông tha cho ý niệm muốn ám sát Hoàng Thượng thì kéo nàng chôn cùng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Nàng sợ nhất chính là như vậy.
Bỗng nhiên dây đeo ngọc thạch giống như bị ai túm lấy, nàng vừa quay đầu lại đã rơi vào một đôi mắt đen sâu thẳm.
“Ắc!” Thư Kỳ?
“Có cần bị hù đến vậy không?” Cả người nàng thiếu điều muốn dính lên tường luôn rồi. Lần đầu tiên hắn thấy động tác nàng nhanh nhẹn như vậy.
“Sao ngươi lại ở đây?” Lại còn đúng lúc đụng mặt nàng. Bây giờ người nàng không muốn thấy nhất chính là hắn nha!
“Tiến cung diện thánh!” Không cần nghĩ cũng biết là nguyên nhân gì. Lần nào cũng hỏi, nàng không thấy mệt sao?
Tiến cung diện thánh? “Đây cũng không phải đường đến ngự thư phòng.” Bình thường lúc này Hoàng Thượng đều đang ở ngự thư phòng. Thư Kỳ đã tiến cung nhiều lần như vẩy rồi, không đến mức bây giờ mới chơi trò ‘lạc đường’ chứ?
Hắn là thấy nàng lén lén lút lút nên mới đi theo sau. Thấy nàng nhìn cung tường thì thào, chắc là muốn trốn ra ngoài cung rồi. Là vì chuyện Hoàng Thượng tứ hôn sao?
“Ngươi ở đây làm gì?” Chuyện Hoàng Thượng tứ hôn là ngoài dự kiến của hắn. Lúc trước nhất thời quên trình độ được sủng ái của nàng mà mở miệng nói muốn nàng với Hoàng Thượng, ai ngờ lại biến thành tứ hôn. Nhưng vậy cũng được, ít nhất không cần lo lắng nàng lúc nào đó sẽ bán đứng hắn nữa. Hơn nữa, một khi đã thành thê tử của hắn, nàng có không muốn giúp cũng không được.
“Ta… ta chỉ đi vòng vòng một chút. Ta không có tính làm gì hết, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Nếu để hắn biết nàng muốn trốn đi thì không biết có bị làm thịt hay không? Dù sao thánh chỉ cũng đã hạ, nếu nàng thật sự chạy thì mặt mũi hắn cũng không còn sót lại chút gì.
Hừm, lấy hiểu biết của nàng với hắn thì hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha, cho dù phải đuổi đến chân trời góc biển cũng phải bắt được nàng… Thật đáng sợ!
“Ta nghĩ nhiều cái gì?” Bộ dạng này của nàng rõ ràng là thấp thỏm không yên.
Trong lời người này có dao nga. Hơn nữa nàng cảm thấy giống như bị người nắm thóp, thật không thoải mái.
“Không phải Hoàng Thượng đang đợi ngươi sao? Ngươi còn không mau đi?”Tốt nhất là đừng tái xuất hiện trước mặt nàng nữa.
“Hoàng Thượng muốn ta đón ngươi về.” Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn đến đây.
Đón nàng về? Nàng còn chưa gả cho hắn mà! Đột nhiên nghĩ đến ý đồ của Phó Kỳ — tên kia nói muốn để bọn họ bồi dưỡng tình cảm!
“Vì sao ta không thể không gả cho ngươi? Vì sao ngươi lại nói với Hoàng Thượng là muốn ta?” Không phải hắn rất ghét nàng ư? Suốt ngày thấy nàng sẽ không thấy phiền sao? Hay là hắn cảm thấy như vậy thì muốn làm thịt nàng cũng tương đối dễ dàng hơn?
“Là Hoàng Thượng muốn vậy. Lúc đầu ta cũng không có ý đó.” Khi đó hắn thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
“Nếu không có ý đó thì sao ngươi không nói rõ ràng?” Bây giờ thánh chỉ đã ra rồi, trong cung cũng đang chuẩn bị cho hôn sự của nàng, nếu hắn nói rõ ràng sớm một chút thì không phải mọi chuyện đã êm xuôi rồi sao? Có điều cái gì mà không có ý định thành thân với nàng? Nàng có đáng ghét đến mức đó sao? Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ thích loại nữ nhân đẹp khuynh quốc khuynh thành, mềm mại giống như chỉ một cơn gió thoáng qua cũng đã ngã? Hắn thật sự không có chút tình cảm nào với nàng sao?
Quên đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao nàng cũng không thích hắn! Nàng chỉ thích A Cẩu ca mà thôi, muốn gả cũng chỉ có huynh ấy. Đúng, chính là như vậy. Nàng không có tự lừa mình dối người, nàng mới không thích Thư Kỳ đâu!
“Hoàng Thượng muốn vậy, mà ta thì không sao cả!” Hôn sự này tuy ngoài ý muốn nhưng hắn cũng không phản đối, đặc biệt khi đối tượng là nàng.
“Không sao cả? Ngươi sao có thể không sao?” Chuyện chung thân đại sự sao có thể quyết định qua loa như vậy? Hắn phải đối mặt với nàng cả đời nha!
Thư Kỳ chậm rãi bước đến gần, đôi mắt đen khóa chặt lấy nàng.
“Sao mà không sao?” Hắn thì thào. Khi đứng trước mặt, hắn phát hiện nàng vì hắn đến gần mà toàn thân cứng ngắc.
Làm gì? Hắn đột nhiên đến gần vậy làm gì? Sau lưng là vách tường, nàng muốn lui nữa cũng không được, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn. Nếu hắn dám xằng bậy thì nàng nhất định sẽ la lên ‘phi lễ’!
Bàn tay ấm áp đột nhiên xoa nên đôi má phấn của nàng. Nháy mắt, nàng trợn trắng, khí huyết trong người nhắm thẳng mặt mà xông lên. Mặt nàng đang bốc hơi! Mặt nàng nhất định là đang bốc hơi!
Một tay Thư Kỳ đặt trên tường, cả người chậm rãi dựa đến gần, nhẹ giọng nói: “Nàng cho là… ta thật sự không sao?” Ít nhất, hắn không cách nào không để ý đến phản ứng của nàng được. Hắn thích phản ứng đó.
“Ngươi… nói chuyện thì nói, không cần phải đến gần như vậy!” Dùng sức đẩy đẩy hắn, nhưng Lưu Ly cảm thấy giống như mình đang đầy vách tường vậy. Mặc kệ nàng dùng sức như thế nào, hắn vẫn bất động như trước.
Đúng là không công bằng mà. Sau này thành thân, nàng nhất định chỉ có thể bị ăn hiếp, hắn nhất định ba ngày hai lần ức hiếp nàng.
“Chúng ta sắp thành thân, nàng nên quen với sự tồn tại của ta mới phải.”Giống như cố ý, hắn lại càng đến gần.
Trời ơi! Nàng cảm thấy hơi thở của hắn đang phả trên mặt mình! Mặt Lưu Ly gần như sắp bốc cháy. Đôi tay muốn đẩy hắn ra càng lúc càng vô lực, giờ ngay cả đứng vững nàng cũng cảm thấy quá sức.
Ông trời ơi, đây là có chuyện gì? Vì sao nàng lại trở nên quái dị như vậy? Hắn lại không có làm gì nàng a. So với tình huống mấy ngày trước, lần này căn bản chính là gặp sư phụ. Nàng sao có thể tâm hoảng ý loạn, không có đạo lí nha!
“Ngươi, ngươi đừng tới gần như vậy…” Đầu óc nàng nhũn thành một đống rồi, ngay cả nói cũng không được đầy đủ. Đương nhiên, những gì hắn vừa nói cũng là vào tai trái ra tai phải, nàng đã quên không còn chút dấu vết.
“Qua hơn hai tháng nữa là chúng ta ngủ chung rồi, đến lúc đó sẽ còn gần hơn bây giờ nữa.” Ánh mắt hắn không cách nào rời khỏi mặt nàng. Không tưởng tượng được nàng cũng có lúc e lệ, hơn nữa còn hấp dẫn như vậy. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ au của nàng, giống phù dung khiến người ta không thể dời tầm mắt.
“Ngủ chung?” Đột nhiên, nàng cảm thấy không dám nhìn hắn, chỉ có thể nhấm nuốt những lời hắn nói nhưng không cách nào nhét chúng vào đầu cho được.
“Đúng, ngủ chung, đến lúc đó…” Hắn nhẹ giọng nói. Bất tri bấc giác, đôi môi đã dán lên má nóng của nàng.
Tạch! Lưu Ly lập tức hóa thành tượng đá.
“Nàng giống như sắp bị hòa tan vậy.” Cảm xúc này tốt đẹp như vậy, hắn không muốn rời khỏi nàng. Mội không nhịn được tiếp tục hạ xuống, giống như muốn thưởng hết mỗi tấc da tuyết của nàng.
Giống như lúc trước, cảm giác thật quái lạ. Không, lần này càng nghiêm trọng hơn. Nàng cảm thấy mình có thể ngất bất kỳ lúc nào, đặc biệt là khi tiếp xúc như vậy… như vậy… Nàng không biết phải hình dung thế nào, cảm giác này không đáng ghét, nhưng giống như cũng không thoải mái. Trong ngực như rất bức bối, càng lúc càng tăng, giống như sắp hít thở không thông…
Nàng đột nhiên thở mạnh, lúc này mới phát hiện thì ra vừa rồi mình vẫn luôn nín thở, khó trách lại cảm thấy khó chịu, khó trách lại cả thấy thở không nổi.
“Lưu Ly…”
Tiếng gọi dịu dàng xa lạ khiến nàng theo trực giác ngẩng mặt, sau đó cả người liền rơi vào đôi mắt đen láy sâu không lường được kia. Nàng thấy mình trong đó, nhưng vẻ mặt lại xa lạ không giống mình… Hơn nữa hình ảnh đó còn càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.
Muốn đưa tay chạm đến lại bị người ta bắt lầy. Bàn tay bắt lấy nàng có vẻ hơi lạnh… nàng đột nhiên tỉnh táo lại. Gương mặt gần như ngay trước mắt khiến trái tim nàng thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài. Nàng muốn mở miệng, nhưng lại không dám, bởi vì trực giác nàng cảm nhận được nếu mở miệng thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối, không cách nào dàn xếp được. Chỉ cần nàng hơi động một chút là rất có thể sẽ đụng đến hắn.
“Muốn hun thì hun đi, các ngươi mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, ta xem riết mệt quá.”
Một câu oán giận thình lình nhảy ra dọa đến Lưu Ly. Nàng kinh hãi quay đầu, đúng lúc gương mặt lại nhẹ nhàng phớt ngang Thư Kỳ, cùng hắn…
Kinh hô một tiếng, nàng theo trực giác muốn chạy, lại bị người trước mặt ôm vào lòng, cả khuôn mặt giấu đi không dám ngẩng lên. Cũng tốt, trốn cả đời cũng tốt, nếu không thì thật sự rất mất mặt!
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Vì sao nàng lại thất thường như vậy? Vì sao nàng kỳ quái hắn cũng kỳ quái theo? Hơn nữa còn bị Phó Kỳ nhìn đến!
Trời ơiiiii! Vì sao lại là Phó Kỳ? Hắn là tên bà tám nhất a. Huhu, thật đáng xấu hổ, nàng chắc phải đi nhảy hồ.
“Phu tử không dạy ngươi ‘phi lễ chớ nhìn’ sao?” Bị phá ngang chuyện tốt, Thư Kỳ cảm thấy cực kỳ không vui. Nhìn Phó Kỳ hai tay chống cằm ngồi chồm hổm trên mặt đất, bộ dáng như đang xem kịch vui, hắn thật muốn đá y một cước trở lại bụng mẹ.
“Không nhìn sao biết được có phải là ‘phi lễ’ hay không?” Hiếm khi thấy được chuyện thú vị đến mức này, cho dù phải mạo hiểm tính mạng cũng phải hóng mới được.“Các ngươi tiếp tục đi, mau tiếp tục, ngàn vạn lần đừng vì là mà phá hỏng hưng trí. Như vậy Tiểu Vương sẽ cảm thấy rất tội lỗi.” Nếu như hắn có chút tâm cảm thấy tội lỗi nào đó. “Đúng rồi, nếu được thì hy vọng động tác của các ngươi nhanh một chút, chân Tiểu Vương mỏi dữ lắm rồi.” Hắn nói vô cùng tự nhiên, không hề cảm thấy hành động của mình có gì không ổn.
Liếc mắt thấy mấy cung nữ đi qua gần đó, hắn lập tức lên tiếng muốn bọn họ mang trà lạnh cùng điểm tâm đến. Lại quay đầu, đôi hôn phu hôn thê kia đã sớm mất dạng.
Sao lại như vậy? Ghét nhất là xem kịch mà xem nửa chừng nha!
~
“Ta không muốn ngồi xe ngựa.”
Ngoài cửa cung, Lưu Ly trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt — Thư Kỳ.
Từ khi được ‘mệnh lệnh’ phải hồi phủ với hắn, sắc mặt của nàng vẫn chưa từng hòa hoãn, nhìn hắn giống như nhìn kẻ thù vậy. Bất quá khi Thư Kỳ quay đầu, nàng lại lập tức chuyển tầm mắt nhìn trời.
Không có cách nào, vừa rồi thật sự rất mất mặt, đời này chắc nàng không cách nào nhìn thẳng vào hắn như trước được nữa.
Tuy trước kia cũng từng phát sinh chuyện còn xấu hổ hơn nhưng cũng không xảy ra giữa ban ngày ban mặt như lần này, hơn nữa hắn còn tỉnh táo! Muốn xem như chuyện vừa rồi chừa từng xảy ra căn bản là không thể nào!
Bất quá nàng tuyệt đối không muốn ngồi xe ngựa. Một đường xóc nảy sẽ khiến nàng nhịn không được mà phun hết những gì ăn vào bụng hôm nay, hơn nữa sẽ choáng váng thật lâu. Vì bản thân, nàng thế nào cũng không thể ngồi lên cỗ xe ngựa kia.
“Không ngồi xe, chẳng lẽ nàng muốn cưỡi ngựa?” Nàng yếu ớt như vậy, sao chịu nổi xóc nảy trên lưng ngựa?
Bị hắn nói trúng rồi, nàng chính là muốn cưỡi ngựa. Từ khi vừa mới ra khỏi cung nàng đã để ý nó — ngựa yêu của Thư Kỳ, Lăng Phong.
Nàng không phải lần đầu tiên thấy ngựa ở gần, nhưng lại là lần đầu tiên thấy con ngựa xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến nàng muốn chiếm nó làm của riêng. Nhìn thân thể khỏe mạnh của nó cùng bộ lông đen mượt, đôi chân tráng kiện giống như có thể dễ dàng đá người ta đến chân trời. Mà ánh mắt bễ nghễ nhìn vạn vật kia lại càng giống như vương giả, ngẫu nhiên lại hí lên giống như đang cảnh báo mọi người ngàn vạn lần đừng đến gần… Nó thật sự rất đẹp, rất hấp dẫn!
Thấy nàng hai mát tỏa sáng nhìn chằm chằm ngựa của mình, Thư Kỳ cho rằng chỉ có kẻ mù mới nhìn không ra ý đồ của nàng.
“Ngoại trừ Lăng Phong ra thì ngươi muốn cưỡi con ngựa nào cũng được.”Nếu không ngoài ý muốn thì lỗ tai của hắn sợ là khó có thể an bình.
Quả nhiên.
“Vì sao? Vì sao Lăng Phong không được? Ngươi không thấy nó cũng rất hy vọng được chở ta một đoạn hay sao?” Lưu Ly trợn mắt nói dối, hơn nữa còn không để ý hắn đang cản lại mà trực tiếp tiến lên ôm cổ Lăng Phong.
Xoạt! Lăng Phong đột nhiên hí lên một tiếng, hất đầu đẩy nàng ra. Thư Kỳ giang hai tay ôm thân hình ngã ngửa kia vào lõng, miễn cho nàng một trận đau đớn.
“Ngoài ta ra, nó sẽ không cho bất kỳ ai ngồi lên người.” Ôm thân mình vì kinh hách mà run rẩy của nàng, hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì ánh mắt của nàng rất rõ ràng, nàng không chấp nhận từ chối.
“Ngoài ngươi ra?” Quên mất sự ái muội, e lệ vừa rồi, nàng ngẩng đầu nhìn hắn đứng sau lưng. “Chẳng lẽ nó là cô nương?” Ngựa mà yêu người sao? Đừng nói giỡn!
“Lăng Phong không phải cô nương, nhưng khi cáu lên nó còn khó đối phó hơn cô nương nữa.” Lúc trước khi phục tùng nó, hắn cũng tốn không ít tinh lực cùng thời gian, trước mắt nó cũng chỉ mới cho mình hắn đến gần thôi.
Khó đối phó hơn cả cô nương? “Ngươi đang ám chỉ gì đó?” Nói nàng, hắn chắc chắn là đang nói nàng.
“Đừng luôn dùng ánh mắt như muốn ăn luôn ta đó nhìn ta.” Nàng lúc nào cũng giương nanh múa vuốt, chẳng lẽ nàng không thể mềm mại, tri kỷ như cô nương bình thường người ta sao?
“Không dám, ngài đường đường là Tướng quân đại nhân cơ. Ta chỉ là thiếu nữ tay trói gà không chặt thôi, sao dám bất kính với ngài.” Giọng nói ngập tràn trào phúng. Nhưng mới đảo mắt, sắc mặt châm chọc đã biến thành nụ cười ngọt ngào động lòng người, mà ngữ khí của nàng cũng thay đổi một trăm tám mươi độ: “Ta muốn cưỡi ngựa. Ta muốn để Lăng Phong chở một đoạn đường, có được không?” Trong đôi mắt đen còn lóe lên tia sáng thỉnh cầu.
Vì Lăng Phong đẹp đến dọa người, nàng chịu thiệt một chút cũng đáng.
“Nó sẽ không cho nàng cưỡi.” Hắn cũng không cho. Lỡ như không cẩn thận một chút, nàng có thể sẽ té gãy cổ.
“Ngươi là chủ nhân của nó, ngươi thương lượng với nó thử xem!” Lưu Ly làm nũng nói, xoay người nắm áo hắn thỉnh cầu, một chút cũng không để ý mình đã đến gần người ta tới mức nào.
“Nó rất tùy hứng.” Thấy nàng ôn nhuận như vậy, sắc mặt hắn cũng không tự giác mà nhu hòa hơn không ít.
“Ta cũng rất tùy hứng.” Không chiếm được Lăng Phong, nàng thề không bỏ qua.“Được rồi, giúp ta nghĩ cách đi, chỉ là một đoạn ngắn mà thôi. Ngươi nói với nó thử xem, biết đâu nó sẽ đáp ứng rồi sao!” Nếu không phải hoàn toàn không biết gì về ngựa thì đối tượng năn nỉ của nàng đã là nó rồi.
“Cưỡi cùng ta thì có thể.” Dưới sự bảo vệ của hắn, Lăng Phong hẳn là sẽ không tổn thương đến nàng.
Cưỡi chung với hắn? Vậy thì còn gì vui nữa? Một mình nàng cưỡi một ngựa mới uy phong chứ! Lưu Ly nàng sống mười bảy năm, lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với việc cưỡi ngựa như vậy, nhất là chú ngựa đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn dán mắt lên người nó lại càng phải trải nghiệm một phen. Nếu có thêm người đến phá hỏng ‘lần đầu tiên’ của nàng, vậy rất đáng giận! Hơn nữa hôm nay đã đủ mất mặt rồi, nếu còn cưỡi chung một con ngựa với hắn, nói không chừng nàng sẽ thật sự không còn mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão… Giang Đông phụ lão giờ đang ở rất xa, vừa nghĩ đến người đang ở gần mình nhất là hắn, nàng liền rất muốn chết.
“Nàng không biết cưỡi ngựa thì đừng đòi cưỡi một mình. Lỡ như xảy ra chuyện gì thì nàng cũng không tìm nương được nữa.” Không cần nàng mở miệng hắn cũng có thể nhìn ra nàng đang có ý đồ gì rồi. Bất quá hắn nhất định sẽ không để nàng lấy mạng ra đùa.
“Nói chuyện với ngươi thật ghét quá.” Vận khí của nàng trước giờ luôn rất tốt, cái ‘lỡ như’ kia mới không thể xảy ra với nàng đâu.
“Chỉ cần nàng không lấy mạng ra đùa, ta sẽ không đáng ghét.” Hắn làm vậy đều là suy nghĩ cho nàng thôi.
Vậy sao? “Sao ta lại nhớ là ngươi thường rất đáng ghét nhỉ?” Cái tên hay uy hiếp, châm chọc nàng không phải là hắn sao?
“Nàng còn dám nói?” So sánh với cái miệng của nàng, hắn tự nhận không phải là đối thủ. Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nhường nàng ba phần.
Sao lại không dám? Tuy nàng luôn khi thiện sợ ác nhưng nàng cũng chưa từng bóp cổ hắn nha! Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, nàng lại nhớ đến những chuyện mới xảy ra, hơn nữa còn bị Phó Kỳ nhìn thấy. Oa, quá mất mặt! Nàng cảm thấy mặt mình giống như đang dần nóng lên, cũng không dám nhìn hắn nữa.
Kỳ quái, vì sao hắn lại không thấy lạ? Cùng là đương sự nhưng tại sao chỉ có nàng cảm thấy không cách nào đối mặt hắn, trong khi hắn thì giống như không có chuyện gì xảy ra? Này thật không công bằng, không lý nào chỉ một mình nàng phiền não.
“Ta muốn cưỡi ngựa.” Càng nghĩ càng ai oán, dứt khoát đi cưỡi ngựa thả lỏng đi.
“Được.”
Tương đối ngoài ý muốn, không ngờ hắn lại đáp ứng. Chỉ là Lưu Ly còn chưa kịp tỏ ra nghi ngờ thì một cảm giác nhẹ nhàng thoáng qua, nàng đã ngồi trên lưng ngựa rồi. Mà người kia cũng lên ngựa theo, gần như là ngay sát nàng.
Sao lại như vậy? Nàng có nói muốn cưỡi chung một con ngựa với hắn sao? Hình như không nha! Sao hắn lại…
“Nắm chặt.” Hắn vừa nói xong đã thúc bụng ngựa. Lưu Ly còn chưa tìm được nơi để nắm thì cả người lẫn ngựa đã lao về trước.
“A~~~~~~~~” Tiếng thét chói tai phát ra từ cổ họng. Nàng cảm thấy mình sắp bị văng ra ngoài, đầu óc không cách nào suy nghĩ được, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn. Nếu nàng văng ra, thế nào cũng phải túm theo cái đệm lưng mới được!
“Nó phát cuồng.”
Ngoại trừ tiếng gió, một chút lý trí còn sót lại của nàng nghe được tiếng hắn.
“Cái gì?” Hắn, hắn nói cái gì? Một cảm giác bất an bắt đầu lan tràn từ đáy lòng nàng.
“Lăng Phong phát cuồng.”
Vừa nghe lọt tai lời hắn nói, một trận xóc nảy kịch liệt đến mức nàng thiếu chút nữa đã văng ra ập đến. Đây căn bản không phải phóng nhanh bình thường, chỉ sợ là nó muốn hất ngã bọn họ mới cam tâm! Trời ơiiii! Nàng mới sống mười bảy năm đã phải hương tiêu ngọc vẫn sao? Mẫu thân còn chưa tìm được, thứ muốn chơi cũng còn một đống lớn, nàng sao có thể chết sớm như vậy? Nàng sống vẫn chưa đủ nha!
Ngoại trừ sống chết ôm chặt lấy người bên cạnh, Lưu Ly không biết mình còn có thể làm gì khác. Đúng rồi, còn một chuyện mất mặt nàng có thể làm, chính là — CỨU — MẠNG — ĐI!!!!!!!!!!!!!
“Cái, cái gì? Chỉ hôn?” Lưu Ly sợ đến mức cằm rơi thẳng xuống đất.
“Đúng rồi, vừa rồi phụ hoàng đã hứa ngươi cho Thư Tướng quân, hơn nữa còn dùng thân phận Công chúa mà gả đi nữa. Vui chưa?” Vì để nàng xứng đôi với Thư Tương quân nên nàng bây giờ đã là tỷ muội với Phó Kỳ hắn rồi nha.
“Vui?” Kinh hách quá lớn, nhất thời nàng chưa thể phản ứng lại được.
Không chú ý đến sự kinh ngạc trong giọng nói của nàng, Phó Kỳ còn buồn bực nói:“Vậy sao? Nhưng ngươi thoạt nhìn không giống như đang vui nha!” Nói thật ra bộ dáng nàng bây giờ thậm chí còn có chút dọa người, giống như ba hồn bảy vía đã chạy đi đâu mất rồi vậy. Không phải nàng bị dọa ngốc rồi chứ?
Hoàng Thượng hứa nàng cho Thư Kỳ, ý tứ chính là Hoàng Thượng tứ hôn nàng với Thư Kỳ? Oát? Có lầm hay không? Sao Hoàng Thượng lại hồ đồ như vậy? Chẳng lẽ hắn không nhìn ra nàng và Thư Kỳ… không hợp hay sao? Được rồi, nàng thừa nhận mình và hắn có vẻ khớp, miễn cưỡng cũng có thể xem như bạn bè, nhưng mà tứ hôn?
Nàng nghĩ mình sẽ đến chỗ hắn làm nha hoàn, sao đột nhiên lại biến thành phong nàng làm Công chúa rồi gả cho hắn? Vậy nếu sau này hắn còn muốn ám sát Hoàng Thượng, vậy không phải nàng cũng xui xẻo theo sao?
“Lưu Ly! Lưu Ly! Ngươi đừng dọa ta nha! Lá gan của Tiểu Vương nhỏ lắm à! Ngươi tỉnh lại mau, nếu không ta sẽ đá ngươi xuống nước nga!” Bộ dáng của nàng thật sự rất không thích hợp! Thấy nàng vẫn không phản ứng, Phó Kỳ chần chừ giơ chân.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Lời thái giám vừa vang lên, Hoàng Thượng không biết khi nào đã xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Ắc, khéo như vậy!
“Phó Kỳ, con định làm gì?” Hoàng Thượng cảnh cáo trừng mắt hắn. Nhìn cái chân đang vận sức chờ tung ra kia, không cần mở miệng hỏi cũng biết con hắn định làm chuyện tốt gì rồi.
“Phụ hoàng người đừng có hiểu lầm. Con thấy Lưu Ly choáng váng nên hảo tâm muốn giúp nàng hoàn hồn mà thôi.” Aiz, chuyện xấu còn chưa làm đã bị phát hiện, đúng là xui xẻo.
“Nàng không biết bơi, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao?” Vừa mới thu nàng làm con gái, hắn cũng không muốn lập tức xảy ra chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Phụ hoàng xin người yên tâm, con sẽ phái người cứu nàng mà.” Hắn sao có thể để đồng bọn của mình xảy ra chuyện gì ‘ngoài ý muốn’ được chứ? Hai người cùng nhau làm chuyện xấu rất thú vị, bị phạt cũng có người gánh chung, cho nên nói sao Lưu Ly cũng không thể có chuyện được, ngay cả choáng váng cũng không.
Hoàng Thượng lắc đầu, vừa nhìn đã biết con mình suy nghĩ cái gì trong đầu.
“Lưu Ly nha đầu sao lại choáng váng?” Ngay cả hắn đến cũng chưa phát hiện.
“Bởi vì có thể gả cho Thư Tướng quân nên vui quá mà phát ngốc luôn!” Phó Kỳ không thèm suy nghĩ đã trả lời.
“Mới không phải!” Bất thình lình, hồn phách Lưu Ly ào ào trở lại. “Ta mới không muốn gả cho hắn!”
Bên đây hai cha con bốn mắt nhìn nhau.
Không gả cho Thư Kỳ? “Thư ái khanh dù là nhân phẩm hay tài năng gì cũng đều là đứng đầu. Gả cho hắn có gì không tốt?” Thư Kỳ là ái khanh của hắn nha! Người muốn gả cho Thư Kỳ đã xếp hàng dài đến cửa thành luôn rồi. Nàng lần này đã nhặt được báu vật mà còn không biết?
“Đúng rồi, hắn lợi hại dữ lắm nha.” Từ lần trước thấy Thư Kỳ đại triển thân thủ bên hồ, Phó Kỳ đã vô cùng sùng bái rồi.
Đương nhiên là không tốt! Đi theo hắn, nàng sẽ chết không toàn thây! “Nếu Hoàng Thượng đã nói Thư Tướng quân cái gì cũng tốt thì tất nhiên là không thiếu cô nương muốn gả cho hắn. Nhưng Lưu Ly chỉ là một tiểu cung nữ không chút danh tiếng, thật sự trèo cao không nổi.” Hoàng Thượng, cầu ngài thu lại mệnh lệnh đã ban đi, ta không muốn chết sớm như vậy.
“Vậy nên trẫm mới phong ngươi là Trường Nhạc Công chúa nha, vậy còn nói cái gì mà trèo cao nữa?” Nếu gả nàng ra cung, mấy phi tử kia sẽ không có ý kiến gì nữa. Hắn thấy mình an bày đã rất thỏa đáng rồi, cũng chỉ có nàng là không chịu.
Để nàng lập gia đình như vậy, hắn cũng luyến tiếc nha. Bất quá nếu có thể nhờ đó mà kéo gần mối quan hệ với Thư ái khanh thì sao không phải là chuyện tốt? Không biết vì sao, hắn chính là có một cảm giác thân thiết khó tả đối với Thư Kỳ.
“Đúng rồi, bây giờ đã biến thành Thư Tướng quân trèo cao ngươi nữa kìa!”Dù sao nàng cũng đã là Công chúa rồi.
Một ánh mắt sắc bén đảo qua, Phó Kỳ phảng phất thấy được năm chữ ‘ngươi câm miệng cho ta’ to tướng trong mắt nàng. Hơn nữa nhìn bàn tay đang nắm chặt thành đấm kia, không phải nàng muốn đánh hắn chứ?
“Mấy ngày trước trẫm hỏi ngươi có nguyện ý gả cho hắn hay không, thái độ của ngươi cũng không phải như thế này.” Nàng lúc đó giống như ước gì có thể lập tức gả cho Thư ái khanh, thế nào mà bây giờ ban hôn, hạ thánh chỉ hết rồi mới nói không muốn?
“Ta… ta nghĩ ngài muốn để ta đến phủ Tướng quân làm nha hoàn…” Ông trời a! Sớm biết vậy đã hỏi cho rõ ràng một chút rồi. Bây giờ không phải chính là minh chứng tốt nhất cho câu ‘leo lên lưng cọp không thể xuống’ sao?
“Làm nha hoàn?” Từ đầu tới cuối hắn cũng không có nói Thư ái khanh muốn nàng đi làm nha hoàn nha. Sao nàng có thể nghĩ như vậy? Hiểu lầm này hình như hơi quá lớn rồi!
“Nha hoàn? Ngươi làm nha hoàn đến nghiện rồi sao?” Phó Kỳ lạnh giọng nói. Hắn dám lấy đầu ra thề, Lưu Ly tuyệt đối không làm nha hoàn hầu hạ người ta được, nàng chỉ biết chọc người ta tức chết thôi.
“Cho dù không phải thì cũng không cần hứa ta cho hắn chứ. Hắn là –“ nàng đột nhiên im miệng, thiếu chút nữa đã làm lộ bí mật của Thư Kỳ rồi. Nguy hiểm thật nha!
“Hắn là cái gì?”
Sao mà nói ra được chứ? Nàng xem như là đồng phạm nha. Chuyện lớn như vậy biết mà không báo cũng sẽ bị cắt đầu.
“Hắn là rất ghét ta!” Chuyển hướng hơi cứng nhắc, nhưng đó cũng là sự thật. Thư Kỳ căn bản là muốn giết nàng quăng xuống hồ này cho cá ăn mà.
Mặc dù có lúc hắn cũng không tệ, nhưng… nàng vẫn cảm thấy mình giống như ‘chịu thiệt’. Đáng ghét, lại nghĩ đến chuyện đã xảy ra khi hai người cùng nhau mấy lần trước.
“Thư ái khanh tuy cũng cảm thấy hôn sự này ngoài ý muốn nhưng lại không phản đối.” Lúc đầu, khi Thư ái khanh mở miệng nói muốn Lưu Ly thì vẫn chưa tỏ rõ thái độ. Đến khi hắn nói muốn Lưu Ly cũng được, nhưng phải cưới nàng vào phủ một cách long trọng thì Thư ái khanh tuy bất ngờ với điều kiện hắn ra nhưng vẫn đồng ý. Có điều… Thư Kỳ không phản đối, chỉ riêng điểm đó thôi đã đủ để suy nghĩ rồi.
“Cái gì? Sao hắn lại không phản đối? Chẳng lẽ Hoàng Thượng ngài đe dọa hắn?” Nếu không thì sao hắn lại không phản đối cho được? Hay là… hắn định kéo nàng xuống nước theo?
“Nói không chừng thật ra Thư ái khanh rất vừa ý với ngươi.” Lại còn nói hắn đe dọa người ta. Loại chuyện này chỉ có nàng và tiểu tử Phó Kỳ này mới có thể làm thôi.
“Vậy sao được, hắn mới không thích ta đâu.” Lần nào cũng cố ý tìm nàng gây phiền toái, còn muốn bóp chết nàng, để nàng chết đuối, hắn sao có thể thích nàng được? Nhưng nếu là thật… Không, sao nàng có thể nghĩ như vậy, hắn mới không có khả năng thích nàng đâu! Kiểu hắn thích nhất định là loại cô nương thướt tha đẹp nghiêng nước nghiêng thành, giống như cô nương gặp lần trước vậy.
“Dù sao bây giờ thánh chỉ cũng đã hạ rồi. Quân vô hí ngôn*, ngươi gả cho Thư ái khanh đi!” Bất luận nói thế nào, chuyện này đã không thể thay đổi.
*(R: quân vô hí ngôn: Vua không nói chơi.)
Quân vô hí ngôn! Hoàng Thượng lại còn nói dứt khoát như vậy, lần này xong đời.“Hoàng Thượng, ta không thể gả cho Thư Kỳ! Người ta đã đính hôn với A Cẩu ca ở quê rồi.” Bất đắc dĩ, nàng đành phải nói bí mật nhỏ trong lòng ra. “Ta lên kinh tìm nương cũng là vì muốn thỉnh người về chủ trì hôn lễ. Ngài không thể ép ta gả cho Thư Kỳ!” Bất chấp tất cả, cho dù bị cười vào mặt nàng cũng không quan tâm.
A Cẩu ca? Vừa nghe đã biết là một tiểu nhân vật vô dụng rồi, so với Thư Kỳ tất nhiên là kém hơn nhiều.
“Ngươi bây giờ đã là Công chúa rồi, không thể tùy tiện gả cho A Miêu A Cẩu gì được. Ngoan, Thư ái khanh thật sự rất thích hợp với ngươi.” Tiểu tử kia quái gở vô cùng, cho đến bây giờ cũng chỉ có nàng có thể chơi chung với hắn được.
“Hoàng Thượng là muốn Lưu Ly làm kẻ thất tín sao?” Nếu hắn dám nói phải, nàng liền ra ngoài đồn đại một phen khiến hắn mất hết mặt mũi.
“Lưu Ly nha đầu…” Hoàng Thượng nói không nên lời. Hắn nhìn thấy sự uy hiếp trong mắt nàng. Đường đường vua một nước nhưng lại bị một đứa nhóc uy hiếp, nghe được sao?
“Nếu không thì như vầy đi, ngươi viết thư đưa cho cái gì A Cẩu ca kia, nếu hắn có thể đến đây trước khi đại hôn thì ngươi không cần phải gả cho Thư Tướng quân. Nếu không kịp thì ngươi phải ngoan ngoãn ngồi lên kiệu hoa.”Phó Kỳ đưa ra đề nghị.
“Ừm, cách này trẫm có thể chấp nhận. Chỉ cần vị công tử kia có thể xuất hiện trước ngày đại hôn hai tháng sau thì ngươi có thể không gả cho Thư ái khanh.” Hoàng Thượng đồng ý lui một bước thành toàn cho nàng.
Aiz! Hoàng Thượng kiên trì không chịu thu lại mệnh lệnh đã ban, nàng căn bản cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Giờ đến đại hôn còn hơn hai tháng. Như vậy để ngươi và Thư Tướng quân bồi dưỡng tình cảm thì ngươi đến phủ Tướng quân ở một thời gian đi.” Phó Kỳ lại đề nghị. Vừa nói ra, cái chân hắn đã gặp đại nạn.
“Ừ, đề nghị này không tệ.” Hoàng Thượng tán thưởng gật đầu. Tiếng khóc thét của con trai hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của hắn, hắn lại càng không định giải cứu con mình khỏi sự công kích của mỗ nữ.
“Phó Kỳ, ngươi cái tên miệng rộng này!” Mặc kệ thân phận của hắn là gì, nàng nhất định sẽ không bỏ qua. Dù có chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!
~
Huơ huơ dây đeo ngọc thạch*, Lưu Ly nhàm chán lượn tới lượn lui bên cung tường. Nhìn tường này cao như vậy, trừ phi đột nhiên mọc cánh, nếu không nàng chắc chắn không thể nào leo qua được.
*(R: chém, ai biết ‘vung ngọc thạch’ là cái quỷ gì ==”.)
“Aiz, làm sao bây giờ? A Cẩu ca tốt với mình như vậy, nếu phụ huynh ấy, cả đời mình sẽ cắn rứt lương tâm, nhưng nếu kháng chỉ thì chỉ sợ cũng không còn mạng để gả cho huynh ấy.” A Cẩu a ơi, nếu huynh nhận được thư của muội thì nhanh chạy lên kinh đi, nếu không muội sẽ phải gả cho Thư Kỳ!
Nếu hắn không chịu buông tha cho ý niệm muốn ám sát Hoàng Thượng thì kéo nàng chôn cùng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Nàng sợ nhất chính là như vậy.
Bỗng nhiên dây đeo ngọc thạch giống như bị ai túm lấy, nàng vừa quay đầu lại đã rơi vào một đôi mắt đen sâu thẳm.
“Ắc!” Thư Kỳ?
“Có cần bị hù đến vậy không?” Cả người nàng thiếu điều muốn dính lên tường luôn rồi. Lần đầu tiên hắn thấy động tác nàng nhanh nhẹn như vậy.
“Sao ngươi lại ở đây?” Lại còn đúng lúc đụng mặt nàng. Bây giờ người nàng không muốn thấy nhất chính là hắn nha!
“Tiến cung diện thánh!” Không cần nghĩ cũng biết là nguyên nhân gì. Lần nào cũng hỏi, nàng không thấy mệt sao?
Tiến cung diện thánh? “Đây cũng không phải đường đến ngự thư phòng.” Bình thường lúc này Hoàng Thượng đều đang ở ngự thư phòng. Thư Kỳ đã tiến cung nhiều lần như vẩy rồi, không đến mức bây giờ mới chơi trò ‘lạc đường’ chứ?
Hắn là thấy nàng lén lén lút lút nên mới đi theo sau. Thấy nàng nhìn cung tường thì thào, chắc là muốn trốn ra ngoài cung rồi. Là vì chuyện Hoàng Thượng tứ hôn sao?
“Ngươi ở đây làm gì?” Chuyện Hoàng Thượng tứ hôn là ngoài dự kiến của hắn. Lúc trước nhất thời quên trình độ được sủng ái của nàng mà mở miệng nói muốn nàng với Hoàng Thượng, ai ngờ lại biến thành tứ hôn. Nhưng vậy cũng được, ít nhất không cần lo lắng nàng lúc nào đó sẽ bán đứng hắn nữa. Hơn nữa, một khi đã thành thê tử của hắn, nàng có không muốn giúp cũng không được.
“Ta… ta chỉ đi vòng vòng một chút. Ta không có tính làm gì hết, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Nếu để hắn biết nàng muốn trốn đi thì không biết có bị làm thịt hay không? Dù sao thánh chỉ cũng đã hạ, nếu nàng thật sự chạy thì mặt mũi hắn cũng không còn sót lại chút gì.
Hừm, lấy hiểu biết của nàng với hắn thì hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha, cho dù phải đuổi đến chân trời góc biển cũng phải bắt được nàng… Thật đáng sợ!
“Ta nghĩ nhiều cái gì?” Bộ dạng này của nàng rõ ràng là thấp thỏm không yên.
Trong lời người này có dao nga. Hơn nữa nàng cảm thấy giống như bị người nắm thóp, thật không thoải mái.
“Không phải Hoàng Thượng đang đợi ngươi sao? Ngươi còn không mau đi?”Tốt nhất là đừng tái xuất hiện trước mặt nàng nữa.
“Hoàng Thượng muốn ta đón ngươi về.” Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn đến đây.
Đón nàng về? Nàng còn chưa gả cho hắn mà! Đột nhiên nghĩ đến ý đồ của Phó Kỳ — tên kia nói muốn để bọn họ bồi dưỡng tình cảm!
“Vì sao ta không thể không gả cho ngươi? Vì sao ngươi lại nói với Hoàng Thượng là muốn ta?” Không phải hắn rất ghét nàng ư? Suốt ngày thấy nàng sẽ không thấy phiền sao? Hay là hắn cảm thấy như vậy thì muốn làm thịt nàng cũng tương đối dễ dàng hơn?
“Là Hoàng Thượng muốn vậy. Lúc đầu ta cũng không có ý đó.” Khi đó hắn thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
“Nếu không có ý đó thì sao ngươi không nói rõ ràng?” Bây giờ thánh chỉ đã ra rồi, trong cung cũng đang chuẩn bị cho hôn sự của nàng, nếu hắn nói rõ ràng sớm một chút thì không phải mọi chuyện đã êm xuôi rồi sao? Có điều cái gì mà không có ý định thành thân với nàng? Nàng có đáng ghét đến mức đó sao? Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ thích loại nữ nhân đẹp khuynh quốc khuynh thành, mềm mại giống như chỉ một cơn gió thoáng qua cũng đã ngã? Hắn thật sự không có chút tình cảm nào với nàng sao?
Quên đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao nàng cũng không thích hắn! Nàng chỉ thích A Cẩu ca mà thôi, muốn gả cũng chỉ có huynh ấy. Đúng, chính là như vậy. Nàng không có tự lừa mình dối người, nàng mới không thích Thư Kỳ đâu!
“Hoàng Thượng muốn vậy, mà ta thì không sao cả!” Hôn sự này tuy ngoài ý muốn nhưng hắn cũng không phản đối, đặc biệt khi đối tượng là nàng.
“Không sao cả? Ngươi sao có thể không sao?” Chuyện chung thân đại sự sao có thể quyết định qua loa như vậy? Hắn phải đối mặt với nàng cả đời nha!
Thư Kỳ chậm rãi bước đến gần, đôi mắt đen khóa chặt lấy nàng.
“Sao mà không sao?” Hắn thì thào. Khi đứng trước mặt, hắn phát hiện nàng vì hắn đến gần mà toàn thân cứng ngắc.
Làm gì? Hắn đột nhiên đến gần vậy làm gì? Sau lưng là vách tường, nàng muốn lui nữa cũng không được, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn. Nếu hắn dám xằng bậy thì nàng nhất định sẽ la lên ‘phi lễ’!
Bàn tay ấm áp đột nhiên xoa nên đôi má phấn của nàng. Nháy mắt, nàng trợn trắng, khí huyết trong người nhắm thẳng mặt mà xông lên. Mặt nàng đang bốc hơi! Mặt nàng nhất định là đang bốc hơi!
Một tay Thư Kỳ đặt trên tường, cả người chậm rãi dựa đến gần, nhẹ giọng nói: “Nàng cho là… ta thật sự không sao?” Ít nhất, hắn không cách nào không để ý đến phản ứng của nàng được. Hắn thích phản ứng đó.
“Ngươi… nói chuyện thì nói, không cần phải đến gần như vậy!” Dùng sức đẩy đẩy hắn, nhưng Lưu Ly cảm thấy giống như mình đang đầy vách tường vậy. Mặc kệ nàng dùng sức như thế nào, hắn vẫn bất động như trước.
Đúng là không công bằng mà. Sau này thành thân, nàng nhất định chỉ có thể bị ăn hiếp, hắn nhất định ba ngày hai lần ức hiếp nàng.
“Chúng ta sắp thành thân, nàng nên quen với sự tồn tại của ta mới phải.”Giống như cố ý, hắn lại càng đến gần.
Trời ơi! Nàng cảm thấy hơi thở của hắn đang phả trên mặt mình! Mặt Lưu Ly gần như sắp bốc cháy. Đôi tay muốn đẩy hắn ra càng lúc càng vô lực, giờ ngay cả đứng vững nàng cũng cảm thấy quá sức.
Ông trời ơi, đây là có chuyện gì? Vì sao nàng lại trở nên quái dị như vậy? Hắn lại không có làm gì nàng a. So với tình huống mấy ngày trước, lần này căn bản chính là gặp sư phụ. Nàng sao có thể tâm hoảng ý loạn, không có đạo lí nha!
“Ngươi, ngươi đừng tới gần như vậy…” Đầu óc nàng nhũn thành một đống rồi, ngay cả nói cũng không được đầy đủ. Đương nhiên, những gì hắn vừa nói cũng là vào tai trái ra tai phải, nàng đã quên không còn chút dấu vết.
“Qua hơn hai tháng nữa là chúng ta ngủ chung rồi, đến lúc đó sẽ còn gần hơn bây giờ nữa.” Ánh mắt hắn không cách nào rời khỏi mặt nàng. Không tưởng tượng được nàng cũng có lúc e lệ, hơn nữa còn hấp dẫn như vậy. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ au của nàng, giống phù dung khiến người ta không thể dời tầm mắt.
“Ngủ chung?” Đột nhiên, nàng cảm thấy không dám nhìn hắn, chỉ có thể nhấm nuốt những lời hắn nói nhưng không cách nào nhét chúng vào đầu cho được.
“Đúng, ngủ chung, đến lúc đó…” Hắn nhẹ giọng nói. Bất tri bấc giác, đôi môi đã dán lên má nóng của nàng.
Tạch! Lưu Ly lập tức hóa thành tượng đá.
“Nàng giống như sắp bị hòa tan vậy.” Cảm xúc này tốt đẹp như vậy, hắn không muốn rời khỏi nàng. Mội không nhịn được tiếp tục hạ xuống, giống như muốn thưởng hết mỗi tấc da tuyết của nàng.
Giống như lúc trước, cảm giác thật quái lạ. Không, lần này càng nghiêm trọng hơn. Nàng cảm thấy mình có thể ngất bất kỳ lúc nào, đặc biệt là khi tiếp xúc như vậy… như vậy… Nàng không biết phải hình dung thế nào, cảm giác này không đáng ghét, nhưng giống như cũng không thoải mái. Trong ngực như rất bức bối, càng lúc càng tăng, giống như sắp hít thở không thông…
Nàng đột nhiên thở mạnh, lúc này mới phát hiện thì ra vừa rồi mình vẫn luôn nín thở, khó trách lại cảm thấy khó chịu, khó trách lại cả thấy thở không nổi.
“Lưu Ly…”
Tiếng gọi dịu dàng xa lạ khiến nàng theo trực giác ngẩng mặt, sau đó cả người liền rơi vào đôi mắt đen láy sâu không lường được kia. Nàng thấy mình trong đó, nhưng vẻ mặt lại xa lạ không giống mình… Hơn nữa hình ảnh đó còn càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.
Muốn đưa tay chạm đến lại bị người ta bắt lầy. Bàn tay bắt lấy nàng có vẻ hơi lạnh… nàng đột nhiên tỉnh táo lại. Gương mặt gần như ngay trước mắt khiến trái tim nàng thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài. Nàng muốn mở miệng, nhưng lại không dám, bởi vì trực giác nàng cảm nhận được nếu mở miệng thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối, không cách nào dàn xếp được. Chỉ cần nàng hơi động một chút là rất có thể sẽ đụng đến hắn.
“Muốn hun thì hun đi, các ngươi mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, ta xem riết mệt quá.”
Một câu oán giận thình lình nhảy ra dọa đến Lưu Ly. Nàng kinh hãi quay đầu, đúng lúc gương mặt lại nhẹ nhàng phớt ngang Thư Kỳ, cùng hắn…
Kinh hô một tiếng, nàng theo trực giác muốn chạy, lại bị người trước mặt ôm vào lòng, cả khuôn mặt giấu đi không dám ngẩng lên. Cũng tốt, trốn cả đời cũng tốt, nếu không thì thật sự rất mất mặt!
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Vì sao nàng lại thất thường như vậy? Vì sao nàng kỳ quái hắn cũng kỳ quái theo? Hơn nữa còn bị Phó Kỳ nhìn đến!
Trời ơiiiii! Vì sao lại là Phó Kỳ? Hắn là tên bà tám nhất a. Huhu, thật đáng xấu hổ, nàng chắc phải đi nhảy hồ.
“Phu tử không dạy ngươi ‘phi lễ chớ nhìn’ sao?” Bị phá ngang chuyện tốt, Thư Kỳ cảm thấy cực kỳ không vui. Nhìn Phó Kỳ hai tay chống cằm ngồi chồm hổm trên mặt đất, bộ dáng như đang xem kịch vui, hắn thật muốn đá y một cước trở lại bụng mẹ.
“Không nhìn sao biết được có phải là ‘phi lễ’ hay không?” Hiếm khi thấy được chuyện thú vị đến mức này, cho dù phải mạo hiểm tính mạng cũng phải hóng mới được.“Các ngươi tiếp tục đi, mau tiếp tục, ngàn vạn lần đừng vì là mà phá hỏng hưng trí. Như vậy Tiểu Vương sẽ cảm thấy rất tội lỗi.” Nếu như hắn có chút tâm cảm thấy tội lỗi nào đó. “Đúng rồi, nếu được thì hy vọng động tác của các ngươi nhanh một chút, chân Tiểu Vương mỏi dữ lắm rồi.” Hắn nói vô cùng tự nhiên, không hề cảm thấy hành động của mình có gì không ổn.
Liếc mắt thấy mấy cung nữ đi qua gần đó, hắn lập tức lên tiếng muốn bọn họ mang trà lạnh cùng điểm tâm đến. Lại quay đầu, đôi hôn phu hôn thê kia đã sớm mất dạng.
Sao lại như vậy? Ghét nhất là xem kịch mà xem nửa chừng nha!
~
“Ta không muốn ngồi xe ngựa.”
Ngoài cửa cung, Lưu Ly trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt — Thư Kỳ.
Từ khi được ‘mệnh lệnh’ phải hồi phủ với hắn, sắc mặt của nàng vẫn chưa từng hòa hoãn, nhìn hắn giống như nhìn kẻ thù vậy. Bất quá khi Thư Kỳ quay đầu, nàng lại lập tức chuyển tầm mắt nhìn trời.
Không có cách nào, vừa rồi thật sự rất mất mặt, đời này chắc nàng không cách nào nhìn thẳng vào hắn như trước được nữa.
Tuy trước kia cũng từng phát sinh chuyện còn xấu hổ hơn nhưng cũng không xảy ra giữa ban ngày ban mặt như lần này, hơn nữa hắn còn tỉnh táo! Muốn xem như chuyện vừa rồi chừa từng xảy ra căn bản là không thể nào!
Bất quá nàng tuyệt đối không muốn ngồi xe ngựa. Một đường xóc nảy sẽ khiến nàng nhịn không được mà phun hết những gì ăn vào bụng hôm nay, hơn nữa sẽ choáng váng thật lâu. Vì bản thân, nàng thế nào cũng không thể ngồi lên cỗ xe ngựa kia.
“Không ngồi xe, chẳng lẽ nàng muốn cưỡi ngựa?” Nàng yếu ớt như vậy, sao chịu nổi xóc nảy trên lưng ngựa?
Bị hắn nói trúng rồi, nàng chính là muốn cưỡi ngựa. Từ khi vừa mới ra khỏi cung nàng đã để ý nó — ngựa yêu của Thư Kỳ, Lăng Phong.
Nàng không phải lần đầu tiên thấy ngựa ở gần, nhưng lại là lần đầu tiên thấy con ngựa xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến nàng muốn chiếm nó làm của riêng. Nhìn thân thể khỏe mạnh của nó cùng bộ lông đen mượt, đôi chân tráng kiện giống như có thể dễ dàng đá người ta đến chân trời. Mà ánh mắt bễ nghễ nhìn vạn vật kia lại càng giống như vương giả, ngẫu nhiên lại hí lên giống như đang cảnh báo mọi người ngàn vạn lần đừng đến gần… Nó thật sự rất đẹp, rất hấp dẫn!
Thấy nàng hai mát tỏa sáng nhìn chằm chằm ngựa của mình, Thư Kỳ cho rằng chỉ có kẻ mù mới nhìn không ra ý đồ của nàng.
“Ngoại trừ Lăng Phong ra thì ngươi muốn cưỡi con ngựa nào cũng được.”Nếu không ngoài ý muốn thì lỗ tai của hắn sợ là khó có thể an bình.
Quả nhiên.
“Vì sao? Vì sao Lăng Phong không được? Ngươi không thấy nó cũng rất hy vọng được chở ta một đoạn hay sao?” Lưu Ly trợn mắt nói dối, hơn nữa còn không để ý hắn đang cản lại mà trực tiếp tiến lên ôm cổ Lăng Phong.
Xoạt! Lăng Phong đột nhiên hí lên một tiếng, hất đầu đẩy nàng ra. Thư Kỳ giang hai tay ôm thân hình ngã ngửa kia vào lõng, miễn cho nàng một trận đau đớn.
“Ngoài ta ra, nó sẽ không cho bất kỳ ai ngồi lên người.” Ôm thân mình vì kinh hách mà run rẩy của nàng, hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì ánh mắt của nàng rất rõ ràng, nàng không chấp nhận từ chối.
“Ngoài ngươi ra?” Quên mất sự ái muội, e lệ vừa rồi, nàng ngẩng đầu nhìn hắn đứng sau lưng. “Chẳng lẽ nó là cô nương?” Ngựa mà yêu người sao? Đừng nói giỡn!
“Lăng Phong không phải cô nương, nhưng khi cáu lên nó còn khó đối phó hơn cô nương nữa.” Lúc trước khi phục tùng nó, hắn cũng tốn không ít tinh lực cùng thời gian, trước mắt nó cũng chỉ mới cho mình hắn đến gần thôi.
Khó đối phó hơn cả cô nương? “Ngươi đang ám chỉ gì đó?” Nói nàng, hắn chắc chắn là đang nói nàng.
“Đừng luôn dùng ánh mắt như muốn ăn luôn ta đó nhìn ta.” Nàng lúc nào cũng giương nanh múa vuốt, chẳng lẽ nàng không thể mềm mại, tri kỷ như cô nương bình thường người ta sao?
“Không dám, ngài đường đường là Tướng quân đại nhân cơ. Ta chỉ là thiếu nữ tay trói gà không chặt thôi, sao dám bất kính với ngài.” Giọng nói ngập tràn trào phúng. Nhưng mới đảo mắt, sắc mặt châm chọc đã biến thành nụ cười ngọt ngào động lòng người, mà ngữ khí của nàng cũng thay đổi một trăm tám mươi độ: “Ta muốn cưỡi ngựa. Ta muốn để Lăng Phong chở một đoạn đường, có được không?” Trong đôi mắt đen còn lóe lên tia sáng thỉnh cầu.
Vì Lăng Phong đẹp đến dọa người, nàng chịu thiệt một chút cũng đáng.
“Nó sẽ không cho nàng cưỡi.” Hắn cũng không cho. Lỡ như không cẩn thận một chút, nàng có thể sẽ té gãy cổ.
“Ngươi là chủ nhân của nó, ngươi thương lượng với nó thử xem!” Lưu Ly làm nũng nói, xoay người nắm áo hắn thỉnh cầu, một chút cũng không để ý mình đã đến gần người ta tới mức nào.
“Nó rất tùy hứng.” Thấy nàng ôn nhuận như vậy, sắc mặt hắn cũng không tự giác mà nhu hòa hơn không ít.
“Ta cũng rất tùy hứng.” Không chiếm được Lăng Phong, nàng thề không bỏ qua.“Được rồi, giúp ta nghĩ cách đi, chỉ là một đoạn ngắn mà thôi. Ngươi nói với nó thử xem, biết đâu nó sẽ đáp ứng rồi sao!” Nếu không phải hoàn toàn không biết gì về ngựa thì đối tượng năn nỉ của nàng đã là nó rồi.
“Cưỡi cùng ta thì có thể.” Dưới sự bảo vệ của hắn, Lăng Phong hẳn là sẽ không tổn thương đến nàng.
Cưỡi chung với hắn? Vậy thì còn gì vui nữa? Một mình nàng cưỡi một ngựa mới uy phong chứ! Lưu Ly nàng sống mười bảy năm, lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với việc cưỡi ngựa như vậy, nhất là chú ngựa đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn dán mắt lên người nó lại càng phải trải nghiệm một phen. Nếu có thêm người đến phá hỏng ‘lần đầu tiên’ của nàng, vậy rất đáng giận! Hơn nữa hôm nay đã đủ mất mặt rồi, nếu còn cưỡi chung một con ngựa với hắn, nói không chừng nàng sẽ thật sự không còn mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão… Giang Đông phụ lão giờ đang ở rất xa, vừa nghĩ đến người đang ở gần mình nhất là hắn, nàng liền rất muốn chết.
“Nàng không biết cưỡi ngựa thì đừng đòi cưỡi một mình. Lỡ như xảy ra chuyện gì thì nàng cũng không tìm nương được nữa.” Không cần nàng mở miệng hắn cũng có thể nhìn ra nàng đang có ý đồ gì rồi. Bất quá hắn nhất định sẽ không để nàng lấy mạng ra đùa.
“Nói chuyện với ngươi thật ghét quá.” Vận khí của nàng trước giờ luôn rất tốt, cái ‘lỡ như’ kia mới không thể xảy ra với nàng đâu.
“Chỉ cần nàng không lấy mạng ra đùa, ta sẽ không đáng ghét.” Hắn làm vậy đều là suy nghĩ cho nàng thôi.
Vậy sao? “Sao ta lại nhớ là ngươi thường rất đáng ghét nhỉ?” Cái tên hay uy hiếp, châm chọc nàng không phải là hắn sao?
“Nàng còn dám nói?” So sánh với cái miệng của nàng, hắn tự nhận không phải là đối thủ. Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nhường nàng ba phần.
Sao lại không dám? Tuy nàng luôn khi thiện sợ ác nhưng nàng cũng chưa từng bóp cổ hắn nha! Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, nàng lại nhớ đến những chuyện mới xảy ra, hơn nữa còn bị Phó Kỳ nhìn thấy. Oa, quá mất mặt! Nàng cảm thấy mặt mình giống như đang dần nóng lên, cũng không dám nhìn hắn nữa.
Kỳ quái, vì sao hắn lại không thấy lạ? Cùng là đương sự nhưng tại sao chỉ có nàng cảm thấy không cách nào đối mặt hắn, trong khi hắn thì giống như không có chuyện gì xảy ra? Này thật không công bằng, không lý nào chỉ một mình nàng phiền não.
“Ta muốn cưỡi ngựa.” Càng nghĩ càng ai oán, dứt khoát đi cưỡi ngựa thả lỏng đi.
“Được.”
Tương đối ngoài ý muốn, không ngờ hắn lại đáp ứng. Chỉ là Lưu Ly còn chưa kịp tỏ ra nghi ngờ thì một cảm giác nhẹ nhàng thoáng qua, nàng đã ngồi trên lưng ngựa rồi. Mà người kia cũng lên ngựa theo, gần như là ngay sát nàng.
Sao lại như vậy? Nàng có nói muốn cưỡi chung một con ngựa với hắn sao? Hình như không nha! Sao hắn lại…
“Nắm chặt.” Hắn vừa nói xong đã thúc bụng ngựa. Lưu Ly còn chưa tìm được nơi để nắm thì cả người lẫn ngựa đã lao về trước.
“A~~~~~~~~” Tiếng thét chói tai phát ra từ cổ họng. Nàng cảm thấy mình sắp bị văng ra ngoài, đầu óc không cách nào suy nghĩ được, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn. Nếu nàng văng ra, thế nào cũng phải túm theo cái đệm lưng mới được!
“Nó phát cuồng.”
Ngoại trừ tiếng gió, một chút lý trí còn sót lại của nàng nghe được tiếng hắn.
“Cái gì?” Hắn, hắn nói cái gì? Một cảm giác bất an bắt đầu lan tràn từ đáy lòng nàng.
“Lăng Phong phát cuồng.”
Vừa nghe lọt tai lời hắn nói, một trận xóc nảy kịch liệt đến mức nàng thiếu chút nữa đã văng ra ập đến. Đây căn bản không phải phóng nhanh bình thường, chỉ sợ là nó muốn hất ngã bọn họ mới cam tâm! Trời ơiiii! Nàng mới sống mười bảy năm đã phải hương tiêu ngọc vẫn sao? Mẫu thân còn chưa tìm được, thứ muốn chơi cũng còn một đống lớn, nàng sao có thể chết sớm như vậy? Nàng sống vẫn chưa đủ nha!
Ngoại trừ sống chết ôm chặt lấy người bên cạnh, Lưu Ly không biết mình còn có thể làm gì khác. Đúng rồi, còn một chuyện mất mặt nàng có thể làm, chính là — CỨU — MẠNG — ĐI!!!!!!!!!!!!!