Chương 10: Con ruột con ghẻ
Người hầu trong nhà vô tình nhìn thấy hô hào lên nhờ ông bà chủ đến can ngăn. Người thì đầu tóc bù xù, người thì quần áo không còn nguyên vẹn, đánh nhau không ai nhường ai. Thiên Khôi là người chạy đến nhanh nhất kéo Bảo ra nhưng không nổi, Thiên Hữu cũng chạy đến giúp một tay, Bảo lại xé rách cả áo em trai, còn Hữu thì ăn trọn cú tát của Trà. Cả hai đau đến mức tránh xa cuộc ẩu đả ra. Cả gia đình chạy vội đến can ngăn cuối cùng mọi chuyện cũng êm xuôi.
Thanh Trà cứ nghĩ lần này chắc chắn sẽ bị trả về còn không bị mách lại với ba nhưng không ngờ cả gia đình chồng lại đứng về phía cô mà đánh cho Thiên Bảo tơi tả. Mọi chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, cô vui còn không hết nữa. Thiên Hữu vát cô về phòng, vừa đi hắn vừa hỏi.
" Vui lắm hả? Thấy em trai tôi bị đánh chắc cô mừng lắm, gia đình về phe cô nhiều như vậy mà."
" Chứ tôi vô tội thật mà, em trai anh hóng hách thật đấy chẳng dễ thương như Thiên Khôi, à mà thằng bé vẫn còn giận anh vụ số đo đấy hại chúng tôi phải đo lại từ đầu "
" Sao lúc đó cô không nói với tôi?"
Thanh Trà đỏ mặt vờ không nghe thấy rồi đi về phòng, cô nhìn vào gương một hồi lâu rồi xoa xoa những chỗ bị bầm. Thiên Hữu bước vào lấy một ít thuốc trong hũ cao sao vàng thoa lên tay cô. Thấy vậy Trà hỏi.
" Người giàu cũng dùng cao sao vàng sao?"
" Người giàu không phải là con người à? Cái gì tốt thì dùng nhà tôi là vậy đấy, mặc kệ rẻ hay đắt miễn tốt là được "
" Vậy nên gia đình anh mới không đòi hỏi ở con dâu quá cao chỉ cần tốt và xinh đẹp là được "
Thiên Hữu bĩu môi trước sự tự luyến thái quá của cô, hắn vén tóc cô ra đằng trước để nhìn những vết thương ở sau lưng thật rõ nhưng lại bị áo che hết.
" Cởi áo ra đi"
" Đồ biến thái nhà anh cút đi"
Thiên Hữu cau mày nhìn cô qua gương rồi nói.
" Thế cô tự thoa được không? Hay để tôi kêu mẹ vào để mẹ thấy những hình xăm này nhỉ?"
Thanh Trà mặc dù ngại ngùng nhưng mà cô cũng ngoan ngoãn cởi áo ra nhưng vẫn dùng áo che phần phía trước lại chỉ hở phía sau lưng. Tay hắn khựng lại khi thấy những hình xăm len lỏi những vết xẹo, thấy hắn dừng lại cô hỏi.
" Sao vậy, những hình xăm đó khiến anh sợ à?"
Nghe thấy cô hỏi vậy hắn vội trả lời với một tông giọng trầm ấm nhẹ nhàng.
" Có gì mà sợ chứ, tôi chỉ nghĩ một cô nhóc hai mươi tuổi chưa trưởng thành vậy mà đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện thật không dễ dàng. "
Thanh Trà mặc áo vào rồi quay lại nhìn thẳng vào mặt hắn rồi nói.
" Gì vậy anh đang thương xót cho tôi đấy à? Hay anh thích tôi rồi?"
" Nhóc ranh ai thích cô chứ?"
Thanh Trà bĩu môi sau đó cô nhìn hắn rồi nở một nụ cười tự tin.
" Thế có muốn cá không? Ai yêu đối phương trước thì thua cuộc, người thua phải toàn nghe người thắng. "
Thiên Hữu ở trong tình thế khó xử bắt buộc phải chấp nhận vụ cá cược này, vì hắn sợ sẽ bị cô nghĩ là có tình ý với cô nên mới từ chối không dám cá. Thiên Hữu vô tình lại bị kéo vào lưới tình của cô.
Những người hầu bị đuổi ra khỏi nhà khóc lóc quỳ xuống van xin Thanh Trà
"Xin cô hãy dủ lòng thương, tôi còn nuôi cha già đang nằm liệt giường ở nhà nữa."
" Tôi cho các người làm tới hết tháng để các người nhận lương tháng này đã là nhân từ lắm rồi, còn ở đó cầu xin. Quạ từ miệng mà ra mong các người sau này bớt khẩu nghiệp lại không thì sau này sinh con ra để nó ăn chơi đua đòi báo chết các chị. "
Thiên Hữu nghe xong thì ghé vào tai cô nói nhỏ.
" Chẳng phải cô cũng khẩu nghiệp suốt ngày đó sao?"
Thanh Trà quay qua lườm hắn cháy mắt, bọn họ níu tay vào váy cô mà tiếp tục cầu xin, cô hất tay họ ra rồi cho người đóng cổng lại. Cô nhìn mẹ chồng rồi chóng nạnh hai tay dõng dạc nói.
" Mẹ lần sau có tuyển người giúp việc cứ để con phụ trách con sẽ khiến họ không dám nói to nói nhỏ sau lưng mình nữa đâu."
" Được rồi vẫn là Trà giỏi, mẹ sẽ giao cho con"
Sau một tuần tìm người giúp việc đã có mười lăm người ứng tuyển quả là con số không nhỏ nhưng cơ hội được làm việc tại căn dinh thự lớn nhất Sài Gòn này chỉ có bốn mà thôi, chỉ bốn người được nhận.
Mười lăm người được phát cho đồng phục gọn gàng, họ đứng cúi chào trước những vị chủ nhân của toà dinh thự. Thanh Trà nở một nụ cười gian xảo quyết định thử lòng họ một chuyến.
Những người được nhận không chỉ thông minh, tinh tế mà còn phải tốt bụng hết mực trung thành nên cô lựa chọn khá gắt rao.
Trong số mười lăm cô gái ứng tuyển có một cô vừa xinh đẹp mà thân hình cũng rất bốc lửa tên là Hương Giang, dù không nói nhưng ánh mắt đó dáy lên sự khêu gợi mời gọi lũ đàn ông hoang dã tới với ả. Cô ta luôn nhìn Thiên Hữu với ánh mắt đó nhưng lại chả nhận được một lần liếc mắt của hắn.
Thanh Trà cứ nghĩ lần này chắc chắn sẽ bị trả về còn không bị mách lại với ba nhưng không ngờ cả gia đình chồng lại đứng về phía cô mà đánh cho Thiên Bảo tơi tả. Mọi chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, cô vui còn không hết nữa. Thiên Hữu vát cô về phòng, vừa đi hắn vừa hỏi.
" Vui lắm hả? Thấy em trai tôi bị đánh chắc cô mừng lắm, gia đình về phe cô nhiều như vậy mà."
" Chứ tôi vô tội thật mà, em trai anh hóng hách thật đấy chẳng dễ thương như Thiên Khôi, à mà thằng bé vẫn còn giận anh vụ số đo đấy hại chúng tôi phải đo lại từ đầu "
" Sao lúc đó cô không nói với tôi?"
Thanh Trà đỏ mặt vờ không nghe thấy rồi đi về phòng, cô nhìn vào gương một hồi lâu rồi xoa xoa những chỗ bị bầm. Thiên Hữu bước vào lấy một ít thuốc trong hũ cao sao vàng thoa lên tay cô. Thấy vậy Trà hỏi.
" Người giàu cũng dùng cao sao vàng sao?"
" Người giàu không phải là con người à? Cái gì tốt thì dùng nhà tôi là vậy đấy, mặc kệ rẻ hay đắt miễn tốt là được "
" Vậy nên gia đình anh mới không đòi hỏi ở con dâu quá cao chỉ cần tốt và xinh đẹp là được "
Thiên Hữu bĩu môi trước sự tự luyến thái quá của cô, hắn vén tóc cô ra đằng trước để nhìn những vết thương ở sau lưng thật rõ nhưng lại bị áo che hết.
" Cởi áo ra đi"
" Đồ biến thái nhà anh cút đi"
Thiên Hữu cau mày nhìn cô qua gương rồi nói.
" Thế cô tự thoa được không? Hay để tôi kêu mẹ vào để mẹ thấy những hình xăm này nhỉ?"
Thanh Trà mặc dù ngại ngùng nhưng mà cô cũng ngoan ngoãn cởi áo ra nhưng vẫn dùng áo che phần phía trước lại chỉ hở phía sau lưng. Tay hắn khựng lại khi thấy những hình xăm len lỏi những vết xẹo, thấy hắn dừng lại cô hỏi.
" Sao vậy, những hình xăm đó khiến anh sợ à?"
Nghe thấy cô hỏi vậy hắn vội trả lời với một tông giọng trầm ấm nhẹ nhàng.
" Có gì mà sợ chứ, tôi chỉ nghĩ một cô nhóc hai mươi tuổi chưa trưởng thành vậy mà đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện thật không dễ dàng. "
Thanh Trà mặc áo vào rồi quay lại nhìn thẳng vào mặt hắn rồi nói.
" Gì vậy anh đang thương xót cho tôi đấy à? Hay anh thích tôi rồi?"
" Nhóc ranh ai thích cô chứ?"
Thanh Trà bĩu môi sau đó cô nhìn hắn rồi nở một nụ cười tự tin.
" Thế có muốn cá không? Ai yêu đối phương trước thì thua cuộc, người thua phải toàn nghe người thắng. "
Thiên Hữu ở trong tình thế khó xử bắt buộc phải chấp nhận vụ cá cược này, vì hắn sợ sẽ bị cô nghĩ là có tình ý với cô nên mới từ chối không dám cá. Thiên Hữu vô tình lại bị kéo vào lưới tình của cô.
Những người hầu bị đuổi ra khỏi nhà khóc lóc quỳ xuống van xin Thanh Trà
"Xin cô hãy dủ lòng thương, tôi còn nuôi cha già đang nằm liệt giường ở nhà nữa."
" Tôi cho các người làm tới hết tháng để các người nhận lương tháng này đã là nhân từ lắm rồi, còn ở đó cầu xin. Quạ từ miệng mà ra mong các người sau này bớt khẩu nghiệp lại không thì sau này sinh con ra để nó ăn chơi đua đòi báo chết các chị. "
Thiên Hữu nghe xong thì ghé vào tai cô nói nhỏ.
" Chẳng phải cô cũng khẩu nghiệp suốt ngày đó sao?"
Thanh Trà quay qua lườm hắn cháy mắt, bọn họ níu tay vào váy cô mà tiếp tục cầu xin, cô hất tay họ ra rồi cho người đóng cổng lại. Cô nhìn mẹ chồng rồi chóng nạnh hai tay dõng dạc nói.
" Mẹ lần sau có tuyển người giúp việc cứ để con phụ trách con sẽ khiến họ không dám nói to nói nhỏ sau lưng mình nữa đâu."
" Được rồi vẫn là Trà giỏi, mẹ sẽ giao cho con"
Sau một tuần tìm người giúp việc đã có mười lăm người ứng tuyển quả là con số không nhỏ nhưng cơ hội được làm việc tại căn dinh thự lớn nhất Sài Gòn này chỉ có bốn mà thôi, chỉ bốn người được nhận.
Mười lăm người được phát cho đồng phục gọn gàng, họ đứng cúi chào trước những vị chủ nhân của toà dinh thự. Thanh Trà nở một nụ cười gian xảo quyết định thử lòng họ một chuyến.
Những người được nhận không chỉ thông minh, tinh tế mà còn phải tốt bụng hết mực trung thành nên cô lựa chọn khá gắt rao.
Trong số mười lăm cô gái ứng tuyển có một cô vừa xinh đẹp mà thân hình cũng rất bốc lửa tên là Hương Giang, dù không nói nhưng ánh mắt đó dáy lên sự khêu gợi mời gọi lũ đàn ông hoang dã tới với ả. Cô ta luôn nhìn Thiên Hữu với ánh mắt đó nhưng lại chả nhận được một lần liếc mắt của hắn.