Chương 15: Em gái không làm kế thất (15)
REUP, COPY DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ĐỀU KHÔNG BẰNG CHÓ.
*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.
- --
Chỉ còn mấy ngày nữa là sang năm mới, khi nhà nhà đều đang bận rộn chuẩn bị lễ tết thì Lý Thu Nguyệt mang theo nha hoàn quay về, đồng thời còn mang theo mấy chục chậu Huyết Hầu nàng ta vừa mới mua tới tay.
Lúc nghe người hầu bẩm báo, Tô Duẫn Yên vừa dùng bữa tối xong, đang chuẩn bị về viện của mình rửa mặt đi ngủ, nàng nghe vậy thì có phần bất ngờ: "Sao lại về vào lúc này?"
Lục thị cũng rất bất ngờ hỏi: "Xác định là mang theo mấy chục chậu cây à?"
Nha hoàn cụp mắt: "Vâng, mấy chị m Kiều đang chuyện vào trong viện Nguyệt đấy ạ."
Ngay cả cây cũng mang theo, chắc là sẽ ở lâu đây.
Lục thị đứng dậy: "Thu Ngữ, chúng ta đi xem sao."
Viện Nguyệt của Lý Thu Nguyệt được giữ lại sau khi nàng ta thành thân, bình thường cũng có người trông nom, tựa như chủ nhân chưa bao giờ rời đi vậy. Lúc này trong viện là đám người hầu tới tới lui lui, bận rộn sắp xếp.
Thấy Lý Thu Nguyệt hơi mệt mỏi dựa vào giường, Lục thị hỏi thẳng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Con không dễ gì mới khỏe lên được một chút, muốn về đây ở một khoảng thời gian." Lý Thu Nguyệt xoa xoa ấn đường: "Thu Ngữ cũng không qua đó với con, con nhớ mọi người mà."
Lừa quỷ à!
Trước kia có lẽ Lý Thu Nguyệt vẫn để ý tình thân, nhưng chỉ nhìn vào việc nàng ta hạ độc em gái ruột của mình thôi, những người nhà mẹ đẻ này trong mắt nàng ta còn lâu mới bằng ba cha con Cầu Quý.
Đối với người con gái này, Lục thị chỉ có thất vọng, trước đó bà không so đo với những việc nàng ta làm cũng vì nể tình nàng ta bị bệnh nặng, bà lập tức không nhịn được mà vung tay lên: "Gần qua năm mới rồi, đến lúc đó khách khứa tớ cửa, con không ở trong phủ thì giống cái gì? Mẹ cũng không muốn để người ngoài nói tiểu thư phủ An Nam Hầu không hiểu chuyện đâu, ngày mai quay về cho mẹ!"
Vẻ mặt Lý Thu Nguyệt khó coi: "Con không thể quay về nhà mẹ đẻ nữa ư?"
"Chưa nói đến việc con không thể về, về vào lúc này không thích hợp. Hơn nữa cái thân thể này của con... Cầu Quý ở bên cạnh con, con cũng vui vẻ được chút ít." Nói đến đây, thấy sắc mặt Lý Thu Nguyệt càng thêm khó coi, Lục thị tò mò: "Hai đứa các con cãi nhau à?"
Lý Thu Nguyệt: "..." Còn nghiêm trọng hơn cãi nhau nhiều.
Nàng ta trầm ngâm một lát, muốn nói thẳng ra, nàng ta không muốn về phủ Bắc Hầu, vốn dĩ nàng ta đã bệnh nặng nửa năm, nếu truyền ra tin chết, tất cả mọi người, bao gồm cả phủ Nam Hầu đều sẽ không nghi ngờ.
Đang muốn nói chuyện thì nha hoàn bên ngoài vội vã đến: "Đại cô gia đến rồi."
Lục thị giật mình: "Đuổi tới nhanh như vậy à, quả nhiên là cãi nhau!"
Bà chậm rãi đi ra ngoài, trách mắng Cầu Quý chạy tới: "Thu Nguyệt bệnh thành như vậy, ngươi còn muốn chọc nó tức giận, ngại nó chết chưa đủ nhanh đúng không?"
Cầu Quý bị chửi máu chó đầy đầu, một câu phản bác cũng không nói ra được: "Nhạc mẫu, bọn con không có cãi nhau, con đưa nàng ấy về ngay."
"Ta không về." Giọng nói của Lý Thu Nguyệt truyền từ trong phòng ra, hơi run rẩy, tựa như rất sợ hãi.
Tô Duẫn Yên vẫn còn trong phòng, nhìn thấy Lý Thu Nguyệt hình như có chút sợ hãi, ánh mắt đảo một cái, trong lòng có chủ ý, chậm rãi đi ra ngoài, chỉ huy những người hầu đang dời cây vào trong nhà trồng hoa kia: "Cây này quý giá, bớt xê dịch lại. Nếu chị gái đã không ở lâu, vậy thì các ngươi chuyển những thứ này về đi."
Người hầu vô thức nhìn vẻ mặt Cầu Quý.
Cầu Quý thật sự tới đón người, lập tức hiểu ý của Tô Duẫn Yên, dặn dò nói: "Đúng vậy, chuyển về phủ đi."
Lý Thu Nguyệt: "..."
Mặc dù mùi vị của Huyết Hầu rất khó uống, nhưng nàng ta phải dựa vào cái này để kéo dài tính mạng, uống ít một bữa cũng không được, chuyển Huyết Hầu đi, nàng ta ở lại chờ chết hay sao?
Nghe thấy lời dặn của Cầu Quý, nàng ta cũng ngồi không yên nữa, che ngực đứng dậy đi đến dưới mái hiên, chất vấn: "Cầu Quý, có phải mình muốn ta chết không?"
Tô Duẫn Yên chớp mắt, lập tức hiểu ra.
Lục thị cũng nghĩ đến rồi, sắc mặt hơi thay đổi.
Đương kim Hoàng thượng hận nhất là vu cổ, nếu như biết trong người Lý Thu Nguyệt có một con thì nhất định sẽ tra xét nghiêm ngặt, người đứng mũi chịu sào chính là phủ An Bắc Hầu, hai cha con bị cách chức là chuyện chắc chắn, thật ra bất cứ Hầu phủ nào cũng không chịu được việc tra xét kỹ càng, lớn thì có ăn hối lộ trái pháp luật, nhỏ thì có dung túng nô tài đả thương người khác, hoặc ít hoặc nhiều đều có thể tra ra được chút chuyện. Nếu như lại bị tra được có liên quan đến vu cổ, hoặc là kẻ thù chính trị ra tay hãm hại, toàn bộ Hầu phủ bị lật đổ cũng có khả năng. Đến lúc đó, có thể giữ được tính mạng cả nhà đều là số may.
Cách đơn giản thô bạo nhất chính là Lý Thu Nguyệt chết đi!
Người chết đi mang đi chôn, ai cũng không biết!
Đồng tử của Cầu Quý nhanh chóng co lại, lại nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên: "Thu Nguyệt, sao mình lại nghĩ như vậy chứ? Ta phí hết tâm tư chuẩn bị bạc mua thuốc cho mình, mình đều nhìn thấy mà..."
Lý Thu Nguyệt đâu phải là người dễ gạt: "Vậy cha mình thì sao?"
Cầu Quý nhíu mày: "Cha ta cũng không có suy nghĩ này!"
Mở mắt nói lời bịa đặt, Lý Thu Nguyệt tức giận đến mức ngực phập phồng.
Sắc mặt khó coi của Lục thị dần dịu lại, thở dài một tiếng, xua tay nói: "Phu thê cãi nhau, trốn tránh là không được, nói rõ ràng là được rồi. Nhân lúc trời còn sớm, hôm nay về đi."
Lý Thu Nguyệt không dám tin: "Mẹ!"
Lục thị có ý riêng: "Con là phu nhân Thế tử phủ An Bắc Hầu, về nhà ngoại ở không phải là cách."
Cách tốt nhất là thuyết phục An Bắc Hầu, ở lại nhà mẹ đẻ thì tính là gì? Mạng của phủ An Bắc Hầu là mạng, người của phủ An Nam Hầu thì nên chết sao?
Trên mặt Lý Thu Nguyệt tràn đầy kinh ngạc, Cầu Quý đã tiến lên ôm ngang nàng ta lên, không để ý đến sự giãy giụa của nàng ta mà nhanh chóng đi ra ngoài, lại dặn dò người hầu lấy hành lý vừa chuyển tới, chẳng mấy chốc mà trong viện lại trống không.
Nàng ta đi chuyến này, rất có khả năng sẽ không gặp lại được nữa.
Chỉ còn lại hai mẹ con, ngón tay Lục thị khẽ run: "Mẹ tuyệt tình lắm, đúng không?"
"Không hề." Trên thực tế, Lục thị có thể quả quyết đuổi người đi như vậy, Tô Duẫn Yên vẫn rất bất ngờ, đương nhiên, nàng cũng vô cùng thích kết quả này: "Thân ốm đau của chị là vì anh rể mà ra, gieo nhân nào gặt quả nấy, không ai ép chị ấy cả."
Nghe vậy, Lục thị nhắm mắt lại: "Người ngoài đều nói con kiêu căng ngang ngược, không hiểu chuyện bằng chị gái con, nhưng trong mắt mẹ, con thông thấu hơn nó nhiều, không uổng công thương con."
Tô Duẫn Yên đỡ cánh tay bà: "Mẹ, đừng lo lắng, chị gái lại không ngốc, không dễ..." chết đâu.
Kiếp trước Lý Thu Nguyệt chết trước khi năm mới đến, vô cùng có khả năng không phải vì không có thuốc, mà là phủ An Bắc Hầu từ bỏ nàng ta. Mà đời này vì nàng, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, ít nhất, Lý Thu Nguyệt đã biết trước thông tin, có thể vì chính mình là tính toán một hai.
Có thể sống thì ai lại muốn chết chứ?
Lý Thu Nguyệt đã có được tiên cơ, sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.
Lý Thu Nguyệt được ôm ra khỏi Hầu phủ, trong lúc nhất thời vừa gấp vừa hận, toàn thân nàng ta không còn sức giãy giụa nữa, đấm từng cái vào ngực Cầu Quý, mãi đến khi lên xe ngựa, nàng ta vô cùng tức giận: "Cầu Quý, đồ khốn này! Cha ngươi muốn giết ta, ngươi còn muốn đích thân đưa dao hay sao?"
Trên mặt Cầu Quý tràn đầy đau khổ: "Thu Nguyệt, là ta có lỗi với mình..."
Lý Thu Nguyệt sửng sốt, nàng ta vốn cho rằng An Bắc Hầu đề nghị giết nàng ta, người đàn ông này sẽ xoắn xuýt sẽ đau khổ, ở trước mặt nàng ta sẽ chột dạ sẽ áy náy, không ngờ hắn ta lại thừa nhận trắng trợn như vậy.
Nàng ta nhanh chóng phản ứng được, hô to: "Dừng lại, ta muốn xuống xe ngựa!"
Xe ngựa dừng lại, nàng ta nhào ra ngoài, chật vật xông vào hẻm nhỏ.
Cầu Quý nhanh chóng đuổi theo, Lý Thu Nguyệt thật sự suy yếu, chỉ được mấy hơi đã bị bắt lại kéo về, nàng ta vẫn không cam lòng chết đi mà cắn vào bàn tay đang tóm lấy nàng ta.
Trong nháy mắt đã ứa ra máu, Cầu Quý giống như không cảm thấy đau, nói xin lỗi, từng bước kiên định kéo nàng ta lên xe ngựa.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Giọng nói của cô gái trẻ quen thuộc hoài nghi truyền đến.
Hai người ngẩng đầu nhìn thì thấy Lâm Dục mặc quần áo màu trắng đứng cách đó không xa, đang tò mò nhìn.
Ánh mắt Lý Thu Nguyệt sáng lên: "Cô năm Lâm, có thời gian không, ta mời cô uống trà!"
Dù trước mặt là người nàng ta rất ghét nhưng cũng còn hơn là quay về chịu chết.
Đúng vậy, Lý Thu Nguyệt đã xác định được, phủ An Bắc Hầu đã nổi lên sát tâm, mà Cầu Quý... bình thường tình sâu như biển, lúc này lại không có ý bảo vệ nàng ta.
Vẻ mặt Cầu Quý không tốt lắm, nha hoàn của Lý Thu Nguyệt cũng đuổi theo, hắn ta buông tay, nói: "Thu Nguyệt, chúng ta vẫn còn con cái nữa, mình phải tin ta!"
Trái tim Lý Thu Nguyệt chìm đến tận đáy, đây là đang lấy con cái ra uy hiếp nàng ta sao?
*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.
- --
Chỉ còn mấy ngày nữa là sang năm mới, khi nhà nhà đều đang bận rộn chuẩn bị lễ tết thì Lý Thu Nguyệt mang theo nha hoàn quay về, đồng thời còn mang theo mấy chục chậu Huyết Hầu nàng ta vừa mới mua tới tay.
Lúc nghe người hầu bẩm báo, Tô Duẫn Yên vừa dùng bữa tối xong, đang chuẩn bị về viện của mình rửa mặt đi ngủ, nàng nghe vậy thì có phần bất ngờ: "Sao lại về vào lúc này?"
Lục thị cũng rất bất ngờ hỏi: "Xác định là mang theo mấy chục chậu cây à?"
Nha hoàn cụp mắt: "Vâng, mấy chị m Kiều đang chuyện vào trong viện Nguyệt đấy ạ."
Ngay cả cây cũng mang theo, chắc là sẽ ở lâu đây.
Lục thị đứng dậy: "Thu Ngữ, chúng ta đi xem sao."
Viện Nguyệt của Lý Thu Nguyệt được giữ lại sau khi nàng ta thành thân, bình thường cũng có người trông nom, tựa như chủ nhân chưa bao giờ rời đi vậy. Lúc này trong viện là đám người hầu tới tới lui lui, bận rộn sắp xếp.
Thấy Lý Thu Nguyệt hơi mệt mỏi dựa vào giường, Lục thị hỏi thẳng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Con không dễ gì mới khỏe lên được một chút, muốn về đây ở một khoảng thời gian." Lý Thu Nguyệt xoa xoa ấn đường: "Thu Ngữ cũng không qua đó với con, con nhớ mọi người mà."
Lừa quỷ à!
Trước kia có lẽ Lý Thu Nguyệt vẫn để ý tình thân, nhưng chỉ nhìn vào việc nàng ta hạ độc em gái ruột của mình thôi, những người nhà mẹ đẻ này trong mắt nàng ta còn lâu mới bằng ba cha con Cầu Quý.
Đối với người con gái này, Lục thị chỉ có thất vọng, trước đó bà không so đo với những việc nàng ta làm cũng vì nể tình nàng ta bị bệnh nặng, bà lập tức không nhịn được mà vung tay lên: "Gần qua năm mới rồi, đến lúc đó khách khứa tớ cửa, con không ở trong phủ thì giống cái gì? Mẹ cũng không muốn để người ngoài nói tiểu thư phủ An Nam Hầu không hiểu chuyện đâu, ngày mai quay về cho mẹ!"
Vẻ mặt Lý Thu Nguyệt khó coi: "Con không thể quay về nhà mẹ đẻ nữa ư?"
"Chưa nói đến việc con không thể về, về vào lúc này không thích hợp. Hơn nữa cái thân thể này của con... Cầu Quý ở bên cạnh con, con cũng vui vẻ được chút ít." Nói đến đây, thấy sắc mặt Lý Thu Nguyệt càng thêm khó coi, Lục thị tò mò: "Hai đứa các con cãi nhau à?"
Lý Thu Nguyệt: "..." Còn nghiêm trọng hơn cãi nhau nhiều.
Nàng ta trầm ngâm một lát, muốn nói thẳng ra, nàng ta không muốn về phủ Bắc Hầu, vốn dĩ nàng ta đã bệnh nặng nửa năm, nếu truyền ra tin chết, tất cả mọi người, bao gồm cả phủ Nam Hầu đều sẽ không nghi ngờ.
Đang muốn nói chuyện thì nha hoàn bên ngoài vội vã đến: "Đại cô gia đến rồi."
Lục thị giật mình: "Đuổi tới nhanh như vậy à, quả nhiên là cãi nhau!"
Bà chậm rãi đi ra ngoài, trách mắng Cầu Quý chạy tới: "Thu Nguyệt bệnh thành như vậy, ngươi còn muốn chọc nó tức giận, ngại nó chết chưa đủ nhanh đúng không?"
Cầu Quý bị chửi máu chó đầy đầu, một câu phản bác cũng không nói ra được: "Nhạc mẫu, bọn con không có cãi nhau, con đưa nàng ấy về ngay."
"Ta không về." Giọng nói của Lý Thu Nguyệt truyền từ trong phòng ra, hơi run rẩy, tựa như rất sợ hãi.
Tô Duẫn Yên vẫn còn trong phòng, nhìn thấy Lý Thu Nguyệt hình như có chút sợ hãi, ánh mắt đảo một cái, trong lòng có chủ ý, chậm rãi đi ra ngoài, chỉ huy những người hầu đang dời cây vào trong nhà trồng hoa kia: "Cây này quý giá, bớt xê dịch lại. Nếu chị gái đã không ở lâu, vậy thì các ngươi chuyển những thứ này về đi."
Người hầu vô thức nhìn vẻ mặt Cầu Quý.
Cầu Quý thật sự tới đón người, lập tức hiểu ý của Tô Duẫn Yên, dặn dò nói: "Đúng vậy, chuyển về phủ đi."
Lý Thu Nguyệt: "..."
Mặc dù mùi vị của Huyết Hầu rất khó uống, nhưng nàng ta phải dựa vào cái này để kéo dài tính mạng, uống ít một bữa cũng không được, chuyển Huyết Hầu đi, nàng ta ở lại chờ chết hay sao?
Nghe thấy lời dặn của Cầu Quý, nàng ta cũng ngồi không yên nữa, che ngực đứng dậy đi đến dưới mái hiên, chất vấn: "Cầu Quý, có phải mình muốn ta chết không?"
Tô Duẫn Yên chớp mắt, lập tức hiểu ra.
Lục thị cũng nghĩ đến rồi, sắc mặt hơi thay đổi.
Đương kim Hoàng thượng hận nhất là vu cổ, nếu như biết trong người Lý Thu Nguyệt có một con thì nhất định sẽ tra xét nghiêm ngặt, người đứng mũi chịu sào chính là phủ An Bắc Hầu, hai cha con bị cách chức là chuyện chắc chắn, thật ra bất cứ Hầu phủ nào cũng không chịu được việc tra xét kỹ càng, lớn thì có ăn hối lộ trái pháp luật, nhỏ thì có dung túng nô tài đả thương người khác, hoặc ít hoặc nhiều đều có thể tra ra được chút chuyện. Nếu như lại bị tra được có liên quan đến vu cổ, hoặc là kẻ thù chính trị ra tay hãm hại, toàn bộ Hầu phủ bị lật đổ cũng có khả năng. Đến lúc đó, có thể giữ được tính mạng cả nhà đều là số may.
Cách đơn giản thô bạo nhất chính là Lý Thu Nguyệt chết đi!
Người chết đi mang đi chôn, ai cũng không biết!
Đồng tử của Cầu Quý nhanh chóng co lại, lại nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên: "Thu Nguyệt, sao mình lại nghĩ như vậy chứ? Ta phí hết tâm tư chuẩn bị bạc mua thuốc cho mình, mình đều nhìn thấy mà..."
Lý Thu Nguyệt đâu phải là người dễ gạt: "Vậy cha mình thì sao?"
Cầu Quý nhíu mày: "Cha ta cũng không có suy nghĩ này!"
Mở mắt nói lời bịa đặt, Lý Thu Nguyệt tức giận đến mức ngực phập phồng.
Sắc mặt khó coi của Lục thị dần dịu lại, thở dài một tiếng, xua tay nói: "Phu thê cãi nhau, trốn tránh là không được, nói rõ ràng là được rồi. Nhân lúc trời còn sớm, hôm nay về đi."
Lý Thu Nguyệt không dám tin: "Mẹ!"
Lục thị có ý riêng: "Con là phu nhân Thế tử phủ An Bắc Hầu, về nhà ngoại ở không phải là cách."
Cách tốt nhất là thuyết phục An Bắc Hầu, ở lại nhà mẹ đẻ thì tính là gì? Mạng của phủ An Bắc Hầu là mạng, người của phủ An Nam Hầu thì nên chết sao?
Trên mặt Lý Thu Nguyệt tràn đầy kinh ngạc, Cầu Quý đã tiến lên ôm ngang nàng ta lên, không để ý đến sự giãy giụa của nàng ta mà nhanh chóng đi ra ngoài, lại dặn dò người hầu lấy hành lý vừa chuyển tới, chẳng mấy chốc mà trong viện lại trống không.
Nàng ta đi chuyến này, rất có khả năng sẽ không gặp lại được nữa.
Chỉ còn lại hai mẹ con, ngón tay Lục thị khẽ run: "Mẹ tuyệt tình lắm, đúng không?"
"Không hề." Trên thực tế, Lục thị có thể quả quyết đuổi người đi như vậy, Tô Duẫn Yên vẫn rất bất ngờ, đương nhiên, nàng cũng vô cùng thích kết quả này: "Thân ốm đau của chị là vì anh rể mà ra, gieo nhân nào gặt quả nấy, không ai ép chị ấy cả."
Nghe vậy, Lục thị nhắm mắt lại: "Người ngoài đều nói con kiêu căng ngang ngược, không hiểu chuyện bằng chị gái con, nhưng trong mắt mẹ, con thông thấu hơn nó nhiều, không uổng công thương con."
Tô Duẫn Yên đỡ cánh tay bà: "Mẹ, đừng lo lắng, chị gái lại không ngốc, không dễ..." chết đâu.
Kiếp trước Lý Thu Nguyệt chết trước khi năm mới đến, vô cùng có khả năng không phải vì không có thuốc, mà là phủ An Bắc Hầu từ bỏ nàng ta. Mà đời này vì nàng, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, ít nhất, Lý Thu Nguyệt đã biết trước thông tin, có thể vì chính mình là tính toán một hai.
Có thể sống thì ai lại muốn chết chứ?
Lý Thu Nguyệt đã có được tiên cơ, sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.
Lý Thu Nguyệt được ôm ra khỏi Hầu phủ, trong lúc nhất thời vừa gấp vừa hận, toàn thân nàng ta không còn sức giãy giụa nữa, đấm từng cái vào ngực Cầu Quý, mãi đến khi lên xe ngựa, nàng ta vô cùng tức giận: "Cầu Quý, đồ khốn này! Cha ngươi muốn giết ta, ngươi còn muốn đích thân đưa dao hay sao?"
Trên mặt Cầu Quý tràn đầy đau khổ: "Thu Nguyệt, là ta có lỗi với mình..."
Lý Thu Nguyệt sửng sốt, nàng ta vốn cho rằng An Bắc Hầu đề nghị giết nàng ta, người đàn ông này sẽ xoắn xuýt sẽ đau khổ, ở trước mặt nàng ta sẽ chột dạ sẽ áy náy, không ngờ hắn ta lại thừa nhận trắng trợn như vậy.
Nàng ta nhanh chóng phản ứng được, hô to: "Dừng lại, ta muốn xuống xe ngựa!"
Xe ngựa dừng lại, nàng ta nhào ra ngoài, chật vật xông vào hẻm nhỏ.
Cầu Quý nhanh chóng đuổi theo, Lý Thu Nguyệt thật sự suy yếu, chỉ được mấy hơi đã bị bắt lại kéo về, nàng ta vẫn không cam lòng chết đi mà cắn vào bàn tay đang tóm lấy nàng ta.
Trong nháy mắt đã ứa ra máu, Cầu Quý giống như không cảm thấy đau, nói xin lỗi, từng bước kiên định kéo nàng ta lên xe ngựa.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Giọng nói của cô gái trẻ quen thuộc hoài nghi truyền đến.
Hai người ngẩng đầu nhìn thì thấy Lâm Dục mặc quần áo màu trắng đứng cách đó không xa, đang tò mò nhìn.
Ánh mắt Lý Thu Nguyệt sáng lên: "Cô năm Lâm, có thời gian không, ta mời cô uống trà!"
Dù trước mặt là người nàng ta rất ghét nhưng cũng còn hơn là quay về chịu chết.
Đúng vậy, Lý Thu Nguyệt đã xác định được, phủ An Bắc Hầu đã nổi lên sát tâm, mà Cầu Quý... bình thường tình sâu như biển, lúc này lại không có ý bảo vệ nàng ta.
Vẻ mặt Cầu Quý không tốt lắm, nha hoàn của Lý Thu Nguyệt cũng đuổi theo, hắn ta buông tay, nói: "Thu Nguyệt, chúng ta vẫn còn con cái nữa, mình phải tin ta!"
Trái tim Lý Thu Nguyệt chìm đến tận đáy, đây là đang lấy con cái ra uy hiếp nàng ta sao?