Chương : 32
Câu lạc bộ đêm Tiệp Tiệp có quy mô nhất nhì thành phố, người đến đây mua vui đều là dạng ham tiêu xài, vậy nên chẳng có ai vào đây mà là người nghèo cả.
Trên sân khấu, cô em gái nhảy nhiệt tình, phía dưới, trên những chiếc sô pha dài, mấy gã đàn ông phải ôm một cô trái ôm một cô, vui đến quên cả trời đất, há miệng ăn hoa quả do mấy cô gái đút cho, ngay cả nếp nhăn bên khóe mắt cũng nhuộm đầy vẻ tự tại.
Người đàn ông cao lớn bước vào, vừa ngồi xuống liền tựa lưng vào ghế, không uống rượu cũng chẳng ăn gì.
Cô nàng nóng bỏng chủ động sán lại, anh nâng tay gạt đi, chẳng buồn liếc mắt một cái.
Đổng Chí Thù đưa mắt nhìn cô nàng đang vùng vằng tức giận, lại nhìn người đàn ông đang ngây ngẩn ở bên cạnh, liền nhíu mày, “Tôi bảo này cậu hai, đây là câu lạc bộ đêm, không phải nhà tang lễ, từ lúc vào cửa đến giờ ông chẳng tươi cười tí nào, ai nợ tiền ông à?”
Doãn Chính Đạc nâng ly rượu lên lắc lắc, rượu đỏ tỏa ra mùi hương nồng đậm say lòng. Anh ngửa cổ uống cạn, chỉ là hành động bình thường nhưng tư thế lại vô cùng mê người.
“Cậu hai đây luôn khiến con gái thất điên bát đảo…” Hai cô gái bên cạnh nhìn Doãn Chính Đạc, Đổng Chí Thù chậc chậc hai tiếng, “Còn gọi người ta đập cửa sổ gì chứ, ông đứng ở cửa quán bánh bao, con bé kia chỉ liếc nhìn ông một cái, lại chẳng ngoan ngoãn phá quán đi hộ ông à?”
Doãn Chính Đạc đặt ly xuống, “Ông bàn qua điện thoại, muốn Tôn Bách Niên nhúng tay vào?”
“Tên kia gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện của quán bánh bao do hắn toàn quyền phụ trách, nếu tôi muốn mua lại thì phải thỏa thuận với hắn…Tôi nói, nước ngày càng đục, quán bánh bao không quan trọng, không mua được thì thôi. Không đáng phải đấu với Tôn Bách Niên, thằng nhãi đó khó chơi thật.”
Nuốt từng ngụm từng ngụm rượu, Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, “Tôi phải nhúng tay, tôi cũng muốn cái quán kia.”
Đổng Chí Thù thấy anh chấp nhất như vậy liền trêu ghẹo, “Không phải ông ngắm trúng cô bé chủ quán đấy chứ?”
Khói trắng lượn lờ, một đốm lửa nhỏ liu riu giữa những ngón tay, Doãn Chính Đạc tựa vào sô pha, im lặng không nói gì, thần thái hoàn toàn lạnh lùng.
Nhún nhún vai, Đổng Chí Thù thấy anh không có vẻ đùa giỡn liền nói, “Nếu không làm công khai được thì chơi bài ngầm đi…dù sao thì cậu hai đây cũng muốn có được cửa hàng mà.”
Doãn Chính Đạc nâng tầm mắt, đưa điếu thuốc lên miệng, cả khuôn mặt tuấn tú bị phủ bởi lớp khói trắng lạnh.
***
Ngủ một giấc ngon lành, lúc Lê Diệp tỉnh lại đã là bảy rưỡi sáng.
Tuy rằng nhà nghỉ này khá đơn giản, nhưng cũng tạm coi là thoải mái. Tấm rèm không che được ánh sáng, để ánh nắng rọi vào gọi cô thức giấc.
Mặc quần áo, lê diệp túm quá tân mua đích xe lăn, giá không quý, cùng chính mình bị xe áp phá hư đích cái kia kém không có mấy.
Bật tivi, bản tin buổi sáng được phát cùng với giọng đọc vô cùng dễ nghe.
Hai năm ở nước ngoài, cô không kết bạn mà cứ thui thủi một mình, tứ cô vô hương, khó có một lần được nghe giọng nói quê nhà.
Người dẫn chương trình ăn vận đĩnh đạc, thần thái tươi sáng. Vị trí lấp lánh hào quang kia, giờ cô chỉ có thể cảm thụ qua màn hình tivi.
Vừa vào nhà vệ sinh, cô chợt nghe thấy giọng nói truyền ra từ tivi: “Sự kiện ngộ độc thực phẩm ngày hôm qua đã được cảnh sát vào cuộc, số thực phẩm bị nghi có vấn đề đã được lấy mẫu đưa đến cơ quan chức năng kiểm tra. Một số khách hàng bị ngộ độc đang điều trị tại bệnh viện, trước mắt thì tình hình đã ổn định. Được biết, cửa hàng bánh bao – nơi phát sinh sự việc này – đã có tuổi thọ vài thập niên, là một cửa hiệu khá nổi tiếng từ rất lâu…”
Lê Diệp chợt thấy bồn chồn, vội vàng đi ra, trên màn hình tivi đúng là biển hiệu loang lổ của quán bánh bao Hạ gia.
Giấy niêm phong vô cùng chói mắt. Chuyện phá quán vừa qua không lâu, giờ lại đến việc này, có vẻ như không phải ngẫu nhiên.
Lê Diệp vội vàng thu dọn đồ đạc, rồi đi thẳng ra cửa.
Trên sân khấu, cô em gái nhảy nhiệt tình, phía dưới, trên những chiếc sô pha dài, mấy gã đàn ông phải ôm một cô trái ôm một cô, vui đến quên cả trời đất, há miệng ăn hoa quả do mấy cô gái đút cho, ngay cả nếp nhăn bên khóe mắt cũng nhuộm đầy vẻ tự tại.
Người đàn ông cao lớn bước vào, vừa ngồi xuống liền tựa lưng vào ghế, không uống rượu cũng chẳng ăn gì.
Cô nàng nóng bỏng chủ động sán lại, anh nâng tay gạt đi, chẳng buồn liếc mắt một cái.
Đổng Chí Thù đưa mắt nhìn cô nàng đang vùng vằng tức giận, lại nhìn người đàn ông đang ngây ngẩn ở bên cạnh, liền nhíu mày, “Tôi bảo này cậu hai, đây là câu lạc bộ đêm, không phải nhà tang lễ, từ lúc vào cửa đến giờ ông chẳng tươi cười tí nào, ai nợ tiền ông à?”
Doãn Chính Đạc nâng ly rượu lên lắc lắc, rượu đỏ tỏa ra mùi hương nồng đậm say lòng. Anh ngửa cổ uống cạn, chỉ là hành động bình thường nhưng tư thế lại vô cùng mê người.
“Cậu hai đây luôn khiến con gái thất điên bát đảo…” Hai cô gái bên cạnh nhìn Doãn Chính Đạc, Đổng Chí Thù chậc chậc hai tiếng, “Còn gọi người ta đập cửa sổ gì chứ, ông đứng ở cửa quán bánh bao, con bé kia chỉ liếc nhìn ông một cái, lại chẳng ngoan ngoãn phá quán đi hộ ông à?”
Doãn Chính Đạc đặt ly xuống, “Ông bàn qua điện thoại, muốn Tôn Bách Niên nhúng tay vào?”
“Tên kia gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện của quán bánh bao do hắn toàn quyền phụ trách, nếu tôi muốn mua lại thì phải thỏa thuận với hắn…Tôi nói, nước ngày càng đục, quán bánh bao không quan trọng, không mua được thì thôi. Không đáng phải đấu với Tôn Bách Niên, thằng nhãi đó khó chơi thật.”
Nuốt từng ngụm từng ngụm rượu, Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, “Tôi phải nhúng tay, tôi cũng muốn cái quán kia.”
Đổng Chí Thù thấy anh chấp nhất như vậy liền trêu ghẹo, “Không phải ông ngắm trúng cô bé chủ quán đấy chứ?”
Khói trắng lượn lờ, một đốm lửa nhỏ liu riu giữa những ngón tay, Doãn Chính Đạc tựa vào sô pha, im lặng không nói gì, thần thái hoàn toàn lạnh lùng.
Nhún nhún vai, Đổng Chí Thù thấy anh không có vẻ đùa giỡn liền nói, “Nếu không làm công khai được thì chơi bài ngầm đi…dù sao thì cậu hai đây cũng muốn có được cửa hàng mà.”
Doãn Chính Đạc nâng tầm mắt, đưa điếu thuốc lên miệng, cả khuôn mặt tuấn tú bị phủ bởi lớp khói trắng lạnh.
***
Ngủ một giấc ngon lành, lúc Lê Diệp tỉnh lại đã là bảy rưỡi sáng.
Tuy rằng nhà nghỉ này khá đơn giản, nhưng cũng tạm coi là thoải mái. Tấm rèm không che được ánh sáng, để ánh nắng rọi vào gọi cô thức giấc.
Mặc quần áo, lê diệp túm quá tân mua đích xe lăn, giá không quý, cùng chính mình bị xe áp phá hư đích cái kia kém không có mấy.
Bật tivi, bản tin buổi sáng được phát cùng với giọng đọc vô cùng dễ nghe.
Hai năm ở nước ngoài, cô không kết bạn mà cứ thui thủi một mình, tứ cô vô hương, khó có một lần được nghe giọng nói quê nhà.
Người dẫn chương trình ăn vận đĩnh đạc, thần thái tươi sáng. Vị trí lấp lánh hào quang kia, giờ cô chỉ có thể cảm thụ qua màn hình tivi.
Vừa vào nhà vệ sinh, cô chợt nghe thấy giọng nói truyền ra từ tivi: “Sự kiện ngộ độc thực phẩm ngày hôm qua đã được cảnh sát vào cuộc, số thực phẩm bị nghi có vấn đề đã được lấy mẫu đưa đến cơ quan chức năng kiểm tra. Một số khách hàng bị ngộ độc đang điều trị tại bệnh viện, trước mắt thì tình hình đã ổn định. Được biết, cửa hàng bánh bao – nơi phát sinh sự việc này – đã có tuổi thọ vài thập niên, là một cửa hiệu khá nổi tiếng từ rất lâu…”
Lê Diệp chợt thấy bồn chồn, vội vàng đi ra, trên màn hình tivi đúng là biển hiệu loang lổ của quán bánh bao Hạ gia.
Giấy niêm phong vô cùng chói mắt. Chuyện phá quán vừa qua không lâu, giờ lại đến việc này, có vẻ như không phải ngẫu nhiên.
Lê Diệp vội vàng thu dọn đồ đạc, rồi đi thẳng ra cửa.