Chương : 36
Phòng luật sư.
Ngồi trước cái bàn làm việc rộng thênh thang, Lê Diệp cầm bút máy, lật từng tờ từng tờ tìm chỗ ký tên.
Tách trà vẫn bốc khói nóng. Tôn Bách Biên nhìn cô ở phía đối diện, “Không cân nhắc chút nào sao? Nếu cần dùng tiền gấp, tôi có thể cho cô mượn trước.”
Lê Diệp lắc đầu. Bảy mươi lăm vạn đối với anh chỉ là con số nhỏ, nhưng đối với cô lại là con số trên trời. Ngoài bán nhà ra, cô không có cách nào để kiếm được tiền cả, nếu biết chắc không thể trả được thì sao dám mở miệng vay.
Tìm được chỗ ký tên, cô hạ bút viết, xong xuôi cô hỏi, “Anh Tôn, căn nhà này bán được bảy mươi lăm vạn không?”
Thấy cô khăng khăng muốn tự đảm đương, Tôn Bách Niên cũng không khuyên nữa, anh nói, “Giá nhà ở khu đó mấy năm nay tăng rất nhanh, bảy tám mươi vạn chắc không thành vấn đề.”
Lê Diệp gật đầu. Bỏ đi hai năm, sự phát triển của thành phố khiến người ta không theo kịp, nhà ở không phải thứ nhỏ bé, muốn mau mau bán đi cũng khó. Từ cửa hàng bánh bao ra là đến thẳng đây luôn, người duy nhất cô có thể nhờ, chỉ có Tôn Bách Niên.
Căn nhà này là nơi ở của cô trước khi đến nhà họ Lê. Lúc ấy hoàn cảnh kinh tế nhà cô không được tốt cho lắm, nhà không lớn, lại hơi cũ, nhưng khi ấy cô còn có bố mẹ, cuộc sống thật sự hạnh phúc.
Sau khi bố mẹ đột ngột qua đời, cô trở thành đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, số người muốn lừa cô để chiếm nhà có rất nhiều. Nhưng may mắn là có bà nội. Bà biết chuyện này thông qua truyền thông, nhưng không cử người đến quyên góp chút tiền mà đưa Lê Diệp về nhà họ Lê nuôi nấng.
Bỏ không căn nhà gần mười năm trời, không ngờ giá trị lại tăng lên nhiều như vậy. Hẳn là bố mẹ trên trời linh thiêng nên đã giúp cô lần này.
Lê Diệp ký xong thư ủy thác, Tôn Bách Niên toàn quyền xử lý thay cô. Anh gọi điện cho một người bạn làm giao dịch bất động sản, đối phương hẹn trong ba ngày sẽ bán được nhà với giá tốt nhất.
Gọi điện xong, Tôn Bách Niên cho cô một câu trả lời thuyết phục, “Yên tâm đi, hai ngày nữa là có thể làm được rồi, không phải lo lắng.”
Lời nói của anh như một liều thuốc an thần, Lê Diệp cảm kích, “Cảm ơn anh, tôi lại làm phiền anh rồi.”
“Khách sáo làm gì, bà Lê đã dặn tôi phải chăm sóc cô mà. À đúng rồi…” Tôn Bách Niên mở ngăn kéo, lấy một phong thư đưa cho cô, “Giấy tờ cô cần sửa đã xong rồi đây.”
Lê Diệp có chút bất ngờ, kể cả tự mình đi làm gấp cũng không nhanh như vậy. Mở phong thư ra, bên trong là thứ cô cần nhất.
Cầm hộ chiếu, Lê Diệp vuốt ve chiếc phong bì, một lúc sau lại thở dài, vừa như vui mừng lại giống như buồn bã.
“Đúng lúc tôi phải ra ngoài, để tôi đưa cô đi một đoạn nhé?” Tôn Bách Niên cầm lấy áo khoác trên thành ghế, “Cô đi đâu?”
Lúc này Lê Diệp không hề từ chối anh, cô nói, “Anh Tôn, nếu anh không vội, để tôi mời anh một bữa nhé.”
Thật ra Tôn Bách Niên có chút bất ngờ, cô gái luôn giữ khoảng cách vì sợ gây phiền toái cho họ, giờ lại chủ động mời anh.
Lê Diệp nhìn anh, thần thái trầm lặng, cô thản nhiên nói, “Tôi sắp đi rồi, anh Tôn.”
***
Nhà hàng là do Tôn Bách Niên quyết định, vừa không xa xỉ đến mức khiến người ta chùn chân, lại vừa không có sự ồn ào của phố phường.
Đồ ăn rất ngon, hai người lại đều ít nói, nên trong bữa ăn không trao đổi gì nhiều.
Tuy nhiên, bầu không khí không hề có sự ngượng ngập. Trở về mấy ngày, nhưng hiếm khi có được những khoảnh khắc khiến Lê Diệp cảm thấy trong lòng bình thản thế này.
Gắp sườn nướng trên vỉ xuống, Tôn Bách Niên đẩy đĩa về phía cô, “Định khi nào thì đi?”
“Đợi giải quyết xong món nợ của Tiểu Chước đã, hai ngày nữa tôi đi luôn.”
Ngồi trước cái bàn làm việc rộng thênh thang, Lê Diệp cầm bút máy, lật từng tờ từng tờ tìm chỗ ký tên.
Tách trà vẫn bốc khói nóng. Tôn Bách Biên nhìn cô ở phía đối diện, “Không cân nhắc chút nào sao? Nếu cần dùng tiền gấp, tôi có thể cho cô mượn trước.”
Lê Diệp lắc đầu. Bảy mươi lăm vạn đối với anh chỉ là con số nhỏ, nhưng đối với cô lại là con số trên trời. Ngoài bán nhà ra, cô không có cách nào để kiếm được tiền cả, nếu biết chắc không thể trả được thì sao dám mở miệng vay.
Tìm được chỗ ký tên, cô hạ bút viết, xong xuôi cô hỏi, “Anh Tôn, căn nhà này bán được bảy mươi lăm vạn không?”
Thấy cô khăng khăng muốn tự đảm đương, Tôn Bách Niên cũng không khuyên nữa, anh nói, “Giá nhà ở khu đó mấy năm nay tăng rất nhanh, bảy tám mươi vạn chắc không thành vấn đề.”
Lê Diệp gật đầu. Bỏ đi hai năm, sự phát triển của thành phố khiến người ta không theo kịp, nhà ở không phải thứ nhỏ bé, muốn mau mau bán đi cũng khó. Từ cửa hàng bánh bao ra là đến thẳng đây luôn, người duy nhất cô có thể nhờ, chỉ có Tôn Bách Niên.
Căn nhà này là nơi ở của cô trước khi đến nhà họ Lê. Lúc ấy hoàn cảnh kinh tế nhà cô không được tốt cho lắm, nhà không lớn, lại hơi cũ, nhưng khi ấy cô còn có bố mẹ, cuộc sống thật sự hạnh phúc.
Sau khi bố mẹ đột ngột qua đời, cô trở thành đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, số người muốn lừa cô để chiếm nhà có rất nhiều. Nhưng may mắn là có bà nội. Bà biết chuyện này thông qua truyền thông, nhưng không cử người đến quyên góp chút tiền mà đưa Lê Diệp về nhà họ Lê nuôi nấng.
Bỏ không căn nhà gần mười năm trời, không ngờ giá trị lại tăng lên nhiều như vậy. Hẳn là bố mẹ trên trời linh thiêng nên đã giúp cô lần này.
Lê Diệp ký xong thư ủy thác, Tôn Bách Niên toàn quyền xử lý thay cô. Anh gọi điện cho một người bạn làm giao dịch bất động sản, đối phương hẹn trong ba ngày sẽ bán được nhà với giá tốt nhất.
Gọi điện xong, Tôn Bách Niên cho cô một câu trả lời thuyết phục, “Yên tâm đi, hai ngày nữa là có thể làm được rồi, không phải lo lắng.”
Lời nói của anh như một liều thuốc an thần, Lê Diệp cảm kích, “Cảm ơn anh, tôi lại làm phiền anh rồi.”
“Khách sáo làm gì, bà Lê đã dặn tôi phải chăm sóc cô mà. À đúng rồi…” Tôn Bách Niên mở ngăn kéo, lấy một phong thư đưa cho cô, “Giấy tờ cô cần sửa đã xong rồi đây.”
Lê Diệp có chút bất ngờ, kể cả tự mình đi làm gấp cũng không nhanh như vậy. Mở phong thư ra, bên trong là thứ cô cần nhất.
Cầm hộ chiếu, Lê Diệp vuốt ve chiếc phong bì, một lúc sau lại thở dài, vừa như vui mừng lại giống như buồn bã.
“Đúng lúc tôi phải ra ngoài, để tôi đưa cô đi một đoạn nhé?” Tôn Bách Niên cầm lấy áo khoác trên thành ghế, “Cô đi đâu?”
Lúc này Lê Diệp không hề từ chối anh, cô nói, “Anh Tôn, nếu anh không vội, để tôi mời anh một bữa nhé.”
Thật ra Tôn Bách Niên có chút bất ngờ, cô gái luôn giữ khoảng cách vì sợ gây phiền toái cho họ, giờ lại chủ động mời anh.
Lê Diệp nhìn anh, thần thái trầm lặng, cô thản nhiên nói, “Tôi sắp đi rồi, anh Tôn.”
***
Nhà hàng là do Tôn Bách Niên quyết định, vừa không xa xỉ đến mức khiến người ta chùn chân, lại vừa không có sự ồn ào của phố phường.
Đồ ăn rất ngon, hai người lại đều ít nói, nên trong bữa ăn không trao đổi gì nhiều.
Tuy nhiên, bầu không khí không hề có sự ngượng ngập. Trở về mấy ngày, nhưng hiếm khi có được những khoảnh khắc khiến Lê Diệp cảm thấy trong lòng bình thản thế này.
Gắp sườn nướng trên vỉ xuống, Tôn Bách Niên đẩy đĩa về phía cô, “Định khi nào thì đi?”
“Đợi giải quyết xong món nợ của Tiểu Chước đã, hai ngày nữa tôi đi luôn.”