Chương 1: Lựa chọn
Trong quán bar không quá náo nhiệt, bài nhạc không lời êm ả vang lên. Một ly rượu lạnh sóng sánh màu hổ phách đưa lên uống cạn, nhâm nhi chút hoa quả ngon lành, tận hưởng bài nhạc thanh bình.
Những người đến đây không ưa chuộng quán bar sôi động, họ chỉ muốn tìm bình yên ở chốn hoa lệ.
Một cô gái với thân hình mảnh khảnh ngồi ở quầy bar, cô ăn vận không quá hở hang. Váy hai dây màu đen dài đến đầu gối, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len, mang chút quyến rũ lại vô cùng ngọt ngào.
Trái với bản nhạc bình yên, cô gái không hề có tâm trạng để tận hưởng nó.
Rượu rót đến đâu, cô uống cạn đến đó. Đôi mắt mang chút buồn bã và đầy tâm sự.
Chẳng biết cô đang phiền muộn về vấn đề gì, nhưng gương mặt nén khóc đó khién cho ai nấy đều đau lòng khi nhìn thấy.
Hôm nay ở trong bữa tiệc được tổ chức tại nhà của lão phu nhân nhà họ Lục, cô bóng gió đá xoáy vào cháu dâu nhà họ, vốn tưởng sẽ khiến cô ấy bẽ mặt, ai ngờ đâu người trở thành trò cười lại là chính mình.
Ha! Có buồn cười không cơ chứ?
Cô và Lục Nghiên Dương quen biết nhau từ nhỏ, nếu kết hôn với hắn thì cuộc sống sau này sẽ không còn chật vật nữa.
Mẹ của Lục Nghiên Dương lại ra sức tác hợp, dù hắn đã có vợ.
Cô chính là tiểu thư của nhà họ Lý, Lý Uyên.
So với người con dâu của nhà họ Lục gia đình phá sản kia thì cô đương nhiên chiếm ưu thế hơn.
Nghĩ đến đây, Lý Uyên cầm ly rượu rồi uống cạn, cô lẩm nhẩm:
“ Sao phải dồn tôi vào đường cùng chứ? Phá hoại gia đình nhà người khác … nếu muốn thì sao không tự làm đi?”.
Ting ting~
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức suy nghĩ vớ vẩn trong đầu cô.
Nhìn màn hình, dòng chữ ‘Cha’ hiện lên khiến cho cô vừa hận vừa tức giận. Cô muốn ném bay chiếc điện thoại đi, dù đã giơ lên rồi nhưng vẫn không thể làm được.
Cô rất sợ.
Lý Uyên quét điện thoại, ấn nút nghe. Cô cố gắng thu lại biểu cảm chán ghét, cong môi cười rồi nói:
“ Cha tìm con có việc gì?”.
Đầu dây bên kia, một giọng nói lớn tiếng và vô cùng hống hách của một người đàn ông trung niên phát ra:
“ Đổ chuông bao lâu rồi mà bây giờ mới nghe máy?”.
Lý Uyên cố nặn ra nụ cười, trấn an:
“ Con xin lỗi, cha đừng có giận mà”.
Chỉ nghe thấy giọng nói trong điện thoại chẳng hề dịu đi, ngược lại còn tỏ ý khinh thường mà nói tiếp:
“ Hôm nay trong buổi tiệc nhà họ Lục mày làm cái trò ngu ngốc gì vậy? Rõ ràng Lục phu nhân Thôi Tử Niệm đã dọn đường sẵn, chỉ việc lấy lòng Lục Nghiên Dương và chia rẽ tình cảm vợ chồng chúng nó cũng làm không được. Rác cũng chẳng vô dụng như mày”.
Lý Uyên cắn môi dưới, bàn tay nắm chặt ly rượu. Đối với lời nói lăng mạ này, cô cũng chỉ có thể nhịn nhục mà nói:
“ Là lỗi của con, cha đừng giận”.
Đầu dây bên kia, Lý Lăng Hách càng thêm tức giận, lão quát tháo:
“ Mày chỉ có hai con đường để lựa chọn thôi, đừng có quên thân phận của bản thân. Vốn dĩ lúc đầu tao nên gả mày cho cậu ba nhà họ Hứa, vì Thôi Tử Niệm nhìn trúng mày nên tao mới chấp nhận yêu cầu của bà ta. Nếu mày không làm được, vô dụng thế kia thì đừng làm nữa, kết hôn với lão Hứa đi”.
“ Cha, con xin lỗi. Con sẽ làm thật tốt mà, xin cha đừng có làm vậy”.
Lý Uyên hốt hoảng van xin.
Cái người họ Hứa mà cha muốn cô gả đi là một lão già đã ngoài 50. Vợ của ông ta không sinh được con trai cho nên mới muốn cô gả qua.
Nếu thực sự phải gả đến đó thì chẳng thà giết cô đi thì hơn.
Lý Uyên run rẩy, lần nữa cầu xin:
“ Cha, con sẽ cố gắng mà”.
“ Đừng có để cho tao phải nhắc nhở mày thêm một lần nào nữa. Tao đã cho mày tự lựa chọn cuộc đời của mày rồi, đừng có không biết tốt xấu”.
Bíp.
Dứt câu, đầu dây bên kia cũng dập máy.
Lúc này đây, Lý Uyên dường như không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô ném phăng chiếc điện thoại đang cầm trên tay, cắn răng mà nói:
“ Cho tôi lựa chọn? Bảo con gái mình chen chân vào gia đình của người khác, nếu không làm được thì phải gả cho lão già bằng tuổi cha mình mà dám nói là cho tôi lựa chọn sao?!!!!!”.
Những người đến đây không ưa chuộng quán bar sôi động, họ chỉ muốn tìm bình yên ở chốn hoa lệ.
Một cô gái với thân hình mảnh khảnh ngồi ở quầy bar, cô ăn vận không quá hở hang. Váy hai dây màu đen dài đến đầu gối, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len, mang chút quyến rũ lại vô cùng ngọt ngào.
Trái với bản nhạc bình yên, cô gái không hề có tâm trạng để tận hưởng nó.
Rượu rót đến đâu, cô uống cạn đến đó. Đôi mắt mang chút buồn bã và đầy tâm sự.
Chẳng biết cô đang phiền muộn về vấn đề gì, nhưng gương mặt nén khóc đó khién cho ai nấy đều đau lòng khi nhìn thấy.
Hôm nay ở trong bữa tiệc được tổ chức tại nhà của lão phu nhân nhà họ Lục, cô bóng gió đá xoáy vào cháu dâu nhà họ, vốn tưởng sẽ khiến cô ấy bẽ mặt, ai ngờ đâu người trở thành trò cười lại là chính mình.
Ha! Có buồn cười không cơ chứ?
Cô và Lục Nghiên Dương quen biết nhau từ nhỏ, nếu kết hôn với hắn thì cuộc sống sau này sẽ không còn chật vật nữa.
Mẹ của Lục Nghiên Dương lại ra sức tác hợp, dù hắn đã có vợ.
Cô chính là tiểu thư của nhà họ Lý, Lý Uyên.
So với người con dâu của nhà họ Lục gia đình phá sản kia thì cô đương nhiên chiếm ưu thế hơn.
Nghĩ đến đây, Lý Uyên cầm ly rượu rồi uống cạn, cô lẩm nhẩm:
“ Sao phải dồn tôi vào đường cùng chứ? Phá hoại gia đình nhà người khác … nếu muốn thì sao không tự làm đi?”.
Ting ting~
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức suy nghĩ vớ vẩn trong đầu cô.
Nhìn màn hình, dòng chữ ‘Cha’ hiện lên khiến cho cô vừa hận vừa tức giận. Cô muốn ném bay chiếc điện thoại đi, dù đã giơ lên rồi nhưng vẫn không thể làm được.
Cô rất sợ.
Lý Uyên quét điện thoại, ấn nút nghe. Cô cố gắng thu lại biểu cảm chán ghét, cong môi cười rồi nói:
“ Cha tìm con có việc gì?”.
Đầu dây bên kia, một giọng nói lớn tiếng và vô cùng hống hách của một người đàn ông trung niên phát ra:
“ Đổ chuông bao lâu rồi mà bây giờ mới nghe máy?”.
Lý Uyên cố nặn ra nụ cười, trấn an:
“ Con xin lỗi, cha đừng có giận mà”.
Chỉ nghe thấy giọng nói trong điện thoại chẳng hề dịu đi, ngược lại còn tỏ ý khinh thường mà nói tiếp:
“ Hôm nay trong buổi tiệc nhà họ Lục mày làm cái trò ngu ngốc gì vậy? Rõ ràng Lục phu nhân Thôi Tử Niệm đã dọn đường sẵn, chỉ việc lấy lòng Lục Nghiên Dương và chia rẽ tình cảm vợ chồng chúng nó cũng làm không được. Rác cũng chẳng vô dụng như mày”.
Lý Uyên cắn môi dưới, bàn tay nắm chặt ly rượu. Đối với lời nói lăng mạ này, cô cũng chỉ có thể nhịn nhục mà nói:
“ Là lỗi của con, cha đừng giận”.
Đầu dây bên kia, Lý Lăng Hách càng thêm tức giận, lão quát tháo:
“ Mày chỉ có hai con đường để lựa chọn thôi, đừng có quên thân phận của bản thân. Vốn dĩ lúc đầu tao nên gả mày cho cậu ba nhà họ Hứa, vì Thôi Tử Niệm nhìn trúng mày nên tao mới chấp nhận yêu cầu của bà ta. Nếu mày không làm được, vô dụng thế kia thì đừng làm nữa, kết hôn với lão Hứa đi”.
“ Cha, con xin lỗi. Con sẽ làm thật tốt mà, xin cha đừng có làm vậy”.
Lý Uyên hốt hoảng van xin.
Cái người họ Hứa mà cha muốn cô gả đi là một lão già đã ngoài 50. Vợ của ông ta không sinh được con trai cho nên mới muốn cô gả qua.
Nếu thực sự phải gả đến đó thì chẳng thà giết cô đi thì hơn.
Lý Uyên run rẩy, lần nữa cầu xin:
“ Cha, con sẽ cố gắng mà”.
“ Đừng có để cho tao phải nhắc nhở mày thêm một lần nào nữa. Tao đã cho mày tự lựa chọn cuộc đời của mày rồi, đừng có không biết tốt xấu”.
Bíp.
Dứt câu, đầu dây bên kia cũng dập máy.
Lúc này đây, Lý Uyên dường như không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô ném phăng chiếc điện thoại đang cầm trên tay, cắn răng mà nói:
“ Cho tôi lựa chọn? Bảo con gái mình chen chân vào gia đình của người khác, nếu không làm được thì phải gả cho lão già bằng tuổi cha mình mà dám nói là cho tôi lựa chọn sao?!!!!!”.