Chương 47: Bọn Bắt Cóc (2)
Tạ Ngọc cúi đầu xuống nhìn đứa bé không biết từ lúc nào đã chuyển qua ôm chân hắn nói, “Nhóc có biết ông ta không?”Đứa bé ngửa đầu lên nhìn Tạ Ngọc, dùng sức lắc đầu.Lúc này mọi người xung quanh đã bắt đầu xôn xao lên, có người phản ứng lại đây phẫn nộ nói: “Đây là bọn bắt cóc?”“Má nó, xém chút nữa đã bị tên khốn này lừa rồi!”“Tên bắt cóc chết tiệt, lão tử đá chết ngươi!”“Súc sinh, đi chết đi!”Trong lúc mọi người xúc động, không ít người tranh thủ lúc hỗn loạn đạp người đàn ông trung niên kia mấy chân, khiến ông ta không ngừng lớn tiếng kêu đau, liên tục xin tha.Có người báo cảnh sát, ở khu vực này là có cảnh sát tuần tra, sau đó cảnh sát rất nhanh liền tới rồi.Tạ Ngọc bị mời lên đồn lấy lời khai, đứa bé kia vẫn luôn gắt gao đi theo hắn, cái tay nhỏ bắt lấy đạo bào của hắn không chịu buông ra.Vốn dĩ cảnh sát muốn ôm đứa bé, nhìn thấy vậy có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể để Tạ Ngọc ôm đứa bé đi theo bọn họ.Đứa bé được Tạ Ngọc bế lên liền ôm lấy cổ hắn, an tĩnh dựa vào trên người Tạ Ngọc, kỳ thật đứa bé này lớn lên thực đáng yêu, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, ăn mặc cũng sạch sẽ hiện đại, vừa nhìn thấy đã biết con nhà có tiền, cùng người đàn ông trung niên kia không hợp nhau.Cảnh sát có chút thổn thức, âm thầm nghĩ, nếu không phải gặp được vị đạo sĩ trẻ tuổi này, không biết tương lai của đứa bé này sẽ ra sao, khó trách đứa bé này lại dính đạo sĩ đến vậy, mà đứa né này vẫn luôn không có mở miệng nói chuyện, cũng không biết có phải bị câm không nữa.---------------------------------------------Tạ Ngọc ở cục cảnh sát cho lời khai, người nhà của đứa bé rất nhanh liền tới rồi, đó là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, trên người ăn mặc quần áo đắt tiền, vừa nhìn thấy đứa bé đã khóc lên.“Bảo bảo, mẹ suýt nữa bị con hù chết rồi!”Người phụ nữ trẻ biết được Tạ Ngọc đã cứu con trai mình, hướng về phía Tạ Ngọc liền muốn quỳ xuống nói: “Cám ơn đạo trưởng đã cứu con trai của tôi!”Người phụ nữ trẻ là ở trên phố đi bộ lạc mất con trai, lúc ấy cảm giác của nàng chính là trời đất sụp xuống.Tạ Ngọc đỡ lấy người phụ nữ nói: “Cô Trịnh không cần phải làm như vậy, đây là con trai của cô tự cứu chính mình.”Nếu không phải đứa bé này bắt lấy quần áo của hắn, có lẽ hôm nay đứa bé này sẽ không được cứu giúp.Người phụ nữ lắc đầu nói: “Nếu không có đạo trưởng ra tay cứu giúp, con trai của tôi cũng không nhất định có thể cứu được.”Thái độ của tên bắt cóc kia rất hung ác, đổi lại là người khác, thật sự sẽ có người dám đi lên giằng co với hắn sao, hơn nữa có ai có thể như Tạ Ngọc vừa nhìn thấy đã phát hiện không thích hợp?Trong lòng người phụ nữ rất rõ ràng, cho nên vẫn luôn cảm ơn Tạ Ngọc, muốn mời cậu ta về Trịnh gia để có thể trịnh trọng cảm ơn.Tạ Ngọc không đáp ứng, lần này hắn chỉ là đột xuất ra ngoài, còn phải về Phó thị.Người phụ nữ nhìn thấy cậu ta thực sự là có việc, cũng không có tiếp tục giữ lại, chỉ cùng Tạ Ngọc trao đổi phương thức liên hệ, chờ khi nào Tạ Ngọc có thời gian rảnh lại đi tìm cậu ta.Lúc chia tay, đứa bé bất ngờ ôm lấy chân Tạ Ngọc, ngẩng gương mặt trắng nõn nhìn Tạ Ngọc.Tạ Ngọc cùng đứa bé nhìn nhau trong chốc lát, mới cười vuốt ve đỉnh đầu của nó.Đứa nhỏ này thật đặc biệt.----------------------------------------Tạ Ngọc xách theo mấy gói thuốc trở về Phó thị, đi vào văn phòng của Phó Minh Hành lại không nhìn thấy anh ta, Lục Thiên Lí cũng không ở.“Phó tổng cùng Lục trợ lý đi mở họp, chắc khoảng hơn bốn giờ rưỡi mới kết thúc.” Một trợ lý khác nói.Tạ Ngọc gật đầu nói: “Có thể tìm cho tôi một căn phòng yên tĩnh được không?.”Trợ lý dẫn hắn vào một căn phòng nghỉ không người, sau đó còn treo lên tấm bảng miễn làm phiền.Tạ Ngọc đi vào phòng, liền mở ra gói thuốc, lại từ trong túi lấy ra một cái chén đựng thuốc, bắt đầu mân mê nghiên cứu.Tạ Ngọc mân mê nửa ngày, chế ra được hai viên thuốc, lại đưa lên mũi ngửi hương vị, sau đó vừa lòng gật đầu.Chờ đến khi Phó Minh Hành mở họp xong đi ra, Tạ Ngọc liền đem thuốc viên đưa cho Phó Minh Hành.Phó Minh Hành nhận lấy, đầy đầu đều là dấu chấm hỏi mở miệng hỏi, “Đây là cái gì?”Tên Tạ Ngọc này ngại làm thần côn không đủ, còn kiêm chức luôn xoa thuốc viên?Tạ Ngọc nói: “Cho anh dùng để phòng thân, có thể giải độc, bao gồm cả mê hồn hương.”