Chương 10
Điện thoại bỗng vang lên tiếng tít tít tin nhắn, Thanh Hà xin lỗi Trọng Ân sao đó lấy điện thoại ra xem.
Đập vào mắt cô chính là tin nhắn của Tư Kỳ với nội dung gồm một cái icon cười hả hê cùng với vài dòng chữ: Ở nhà một mình không phải cô đơn đến nổi nghĩ quẩn chứ?
Thanh Hà liền nhắn tin lại: Không phiền cô lo.
Tư Kỳ: Haha vậy sao, tôi có món quà cho cô xem.
Ngay khi định chặn số của Tư Kỳ thì một tin nhắn khác lại đến. Lần này tin nhắn không có chữ nào mà là một bức hình.
Nhìn tấm hình, Thanh Hà có cảm giác mình thở không thông, bao nhiêu uất nghẹn cứ thế nghẹn lại ở cổ.
Trong tấm hình chính là Hạo Thiên đang nằm ngủ cùng với Tư Kỳ, nhìn vào, ai cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra.
Thanh Hà cố gắng giữ cho sắc mặt bình thường, nhưng đầu óc đã sớm quay cuồng. Cô không tin nổi vào mắt mình, càng không tin nổi anh lại làm thế. Anh đã không còn yêu cô, vì sao lại không ly hôn với cô mà lại đi ngủ với người con gái khác để dày vò cô. Không lẽ việc cô lấy anh vì tiền xấu xa đến thế, khiến anh căm hận đến mức muốn tìm tất cả mọi cách để cô đau khổ, chà đạp lên tình cảm của cô.
Tầm nhìn của cô càng lúc càng mơ hồ, cô ngã xuống đất ngất đi. Trước lúc ngất đi, cô chỉ cảm thấy phía dưới bụng mình ẩn nhẫn đau.
Bảo bảo, không lẽ ngay cả con cũng muốn rời khỏi mẹ?
.......
Cô không biết mình đã ngất đi bao lâu, chỉ biết, khi tỉnh dậy xung quanh cô chỉ là một màu trắng xóa, nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Đúng lúc, Trọng Ân bên ngoài cửa bước vào, cô níu lấy tay anh yếu ớt hỏi: "Em ở đây bao đâu rồi?"
"Em ngủ vừa đúng một ngày."
Nhớ đến cảm giác đau lúc nãy, cô hốt hoảng sờ lên bụng.
Trọng Ân vỗ vỗ vai cô trấn an: "Đừng lo lắng, đứa bé không sao."
"Em không định gọi cho chồng mình sao?"
Cô lắc đầu, nói dối: "Anh ấy bận công tác, em không muốn làm phiền." Cô quả thật không muốn làm phiền khoảnh khắc hạnh phúc của hai người bọn họ.
Trọng Ân suy nghĩ gì đó, sau đó lại nói: "Để anh gọi cho chồng em."
"Đừng." Cô vội đưa tay ra ngăn cản, giọng khó xử.
Nhìn cô kiên quyết không muốn gọi, cuối cùng anh đành nhượng bộ, thở dài: "Tùy em."
Nhưng cô không ngờ, trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không bao giờ nghĩ rằng Hạo Thiên lại cử thám tử đi theo bên cạnh cô. Ngay khi cô vừa nhập viện thì anh bên kia đã lập tức biết, anh vội vã đặt ngay vé máy bay về bên cạnh cô.
Ngồi trên máy bay lòng anh như lửa đốt. Đáng lẽ khi đi anh nên đem cô theo cùng, không nên vì giận dỗi nhất thời mà để cô một mình ở nhà. Nếu cô có chuyện gì, anh nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Vừa xuống máy bay, anh lập tức đến bệnh viện, nhưng anh không vào ngay mà lại ở ngoài cửa, bởi hiện tại Trọng Ân đang ở bên trong.
Không ngờ, cô lại tin tưởng Trọng Ân đến vậy, cô nhập viện, thế nhưng không gọi anh mà lại gọi cho Trọng Ân. Tiếng cười nói vui vẻ bên trong khiến trong lòng anh vô cùng khó chịu, bởi trước mặt anh cô chưa một lần cười thật sự. Cô cười, nhưng anh luôn có cảm giác cô đang quan sát anh, không như lúc này, cô trước mặt Trọng Ân không hề dò sát, ngược lại vô cùng thoải mái, khiến anh không khỏi ghen tỵ.
Anh tiến lại gần sát hơn nữa, anh muốn biết rốt cuộc họ nói về chuyện gì mà lại có thể vui vẻ đến thế.
Tiếng Thanh Hà trong trẻo vang lên: "Ha ha, anh xem em là con nít hay sao, miếng táo anh cắt có phải là quá nhỏ rồi không?"
Trọng Ân cố tình giả vờ để miếng táo trên mặt quan sát: "Nhỏ sao? Không đâu, anh nghĩ người nhỏ nhắn như em miếng táo cỡ vầy là vừa rồi."
"Ha ha ha" Thanh Hà cười gập cả bụng, cô nhận miếng táo rồi lại nói: "Anh chắc rất cưng chiều bạn gái nhỉ?"
Nhắc đến vấn đề này khiến cho Trọng Ân cứng đờ, anh cười khổ: "Anh cũng không biết."
"Hửm, anh chưa có bạn gái sao?"
"Ừ" - Trọng Ân.
"Tiếc thật, nếu chưa lấy chồng em nhất định sẽ gả cho anh." Cô vừa nói vừa cười.
Cả thân thể Hạo Thiên bất giác run rẩy. Anh xoay người bỏ đi không muốn nghe thêm nữa.
Trọng Ân lấy trán cụng đầu Thanh Hà mắng: "Ngốc, em nói nhăng nói cuội gì thế, em nhìn xem, mặt em bây giờ tuy cười nhưng so với khóc càng vô cùng khó coi."
Cô bỉu môi, thu lại nụ cười nhợt nhạt của mình: "Bị anh phát hiện rồi."
Tình cảm trước đây cô dành cho Trọng Ân cứ ngỡ là tình yêu nhưng không phải. Đó đơn thuần chỉ là cảm giác muốn dựa dẫm, không như Hạo Thiên, dù anh có đối xử tàn nhẫn với cô như thế nào thì tình cảm này vẫn không đổi.
Mặc dù không muốn gọi điện thoại cho Hạo Thiên, nhưng cô lại mong rằng anh sẽ như một món quà bất ngờ đến bên cô. Lúc đó cô nhất định sẽ rất cảm động.
Trong vô thức, Thanh Hà không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa.
Mặt khác, Hạo Thiên thẩn thờ như người mất hồn, cứ thế đi thẳng về nhà. Cô vừa nói gì, cô nói nếu như không phải có ràng buộc hôn nhân với anh, cô nhất định sẽ đến bên cạnh Trọng Ân. Đây không phải điều gì bất ngờ, nhưng sao lại có thể khiến anh đau đến thế.
Anh tự hỏi, mối quan hệ giữa hai người đến hiện tại tột cùng là gì? Anh tìm mọi cách giữ cô ở lại, nhưng càng ngày cô lại càng xa. Xem ra, đã đến lúc anh nên buông tay, tình cảm của cô đã không còn ở nơi anh, anh còn dùng hôn nhân để trói buộc cô làm gì.
Ly hôn.
Xem ra đây là món quà ý nghĩa nhất mà anh có thể tặng cho cô, món quà cuối cùng của anh.
Về đến nhà, anh lập tức lấy máy tính ra soạn thảo đơn xin ly hôn. Về phần tài sản, anh không muốn cô phải sống vất vả, anh nguyện đưa hết cho cô, chỉ giữ lại phần nhỏ số tiền trong tài khoản. Dù sao anh cũng là từ bàn tay trắng mà có sự nghiệp hiện tại, bây giờ cho cô tất cả không vấn đề gì hết.
.....
Thanh Hà sau khi nằm bệnh viện hai ngày thì có thể xuất viện. Về đến nhà, căn phòng lạnh lẽo không người khiến cô có chút hốt hoảng, nhưng chợt nhớ lại, hai tuần trước anh đã bắt đầu không ở nhà thì cô không khỏi chạnh lòng.
Hạo Thiên sau khi soạn xong đơn ly hôn anh cũng không có về nhà, anh thuê một phòng khách sạn ở bên ngoài ở tạm. Cầm tờ giấy xin ly hôn, anh nhìn đi nhìn lại mấy lần. Mặc dù quyết tâm sẽ từ bỏ cô, nhưng chần chừ mãi vẫn không dám đối diện. Cuối cùng quyết định sẽ tạm lánh mặt cô một thời gian.
Cứ thế lại một tháng nữa trôi qua, bụng của cô đã gần được ba tháng nhưng vẫn chưa thấy bụng. Cô mỗi ngày đều tự mình chăm sóc bản thân cùng với bảo bảo vô cùng cẩn thận, nhiều lúc cô suy nghĩ, liệu bảo bảo sinh ra sẽ giống cô hay là giống anh, lúc đó cô sẽ không kiềm chế được mà nở nụ cười.
Hôm nay cũng thế, hai tay xách túi đồ ăn về nhà, cứ nghĩ căn nhà sẽ lại chỉ có một mình cô, thế nhưng khi mở cửa ra, trong phòng khách đã có ánh đèn. Anh thế nhưng lại đang ngồi trong phòng khách khiến cô không khỏi kinh hỉ.
Nhìn thấy cô, anh hỏi như chào: "Đã về."
Cô không tin nổi vào mắt mình, ấp úng mãi không nói nên lời: "Anh... anh.."
Cô định hỏi sao anh lại ở đây?
Không đợi cô nói hết câu, anh đặt tờ giấy lên bàn, lạnh lùng nói: "Ký đi!"
Cô không hiểu anh đang nói gì. Vừa mới về nhà anh liền bảo cô ký, rốt cuộc là muốn cô ký cái gì.
Thanh Hà chậm chạp đi đến bên bàn, nhìn dòng chữ trên tờ giấy, cô không khỏi chết đứng. Bốn chữ màu đen in đậm nhưng lúc này lại vô cùng chói mắt đập vào mắt cô.
ĐƠN XIN LY HÔN.
Đập vào mắt cô chính là tin nhắn của Tư Kỳ với nội dung gồm một cái icon cười hả hê cùng với vài dòng chữ: Ở nhà một mình không phải cô đơn đến nổi nghĩ quẩn chứ?
Thanh Hà liền nhắn tin lại: Không phiền cô lo.
Tư Kỳ: Haha vậy sao, tôi có món quà cho cô xem.
Ngay khi định chặn số của Tư Kỳ thì một tin nhắn khác lại đến. Lần này tin nhắn không có chữ nào mà là một bức hình.
Nhìn tấm hình, Thanh Hà có cảm giác mình thở không thông, bao nhiêu uất nghẹn cứ thế nghẹn lại ở cổ.
Trong tấm hình chính là Hạo Thiên đang nằm ngủ cùng với Tư Kỳ, nhìn vào, ai cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra.
Thanh Hà cố gắng giữ cho sắc mặt bình thường, nhưng đầu óc đã sớm quay cuồng. Cô không tin nổi vào mắt mình, càng không tin nổi anh lại làm thế. Anh đã không còn yêu cô, vì sao lại không ly hôn với cô mà lại đi ngủ với người con gái khác để dày vò cô. Không lẽ việc cô lấy anh vì tiền xấu xa đến thế, khiến anh căm hận đến mức muốn tìm tất cả mọi cách để cô đau khổ, chà đạp lên tình cảm của cô.
Tầm nhìn của cô càng lúc càng mơ hồ, cô ngã xuống đất ngất đi. Trước lúc ngất đi, cô chỉ cảm thấy phía dưới bụng mình ẩn nhẫn đau.
Bảo bảo, không lẽ ngay cả con cũng muốn rời khỏi mẹ?
.......
Cô không biết mình đã ngất đi bao lâu, chỉ biết, khi tỉnh dậy xung quanh cô chỉ là một màu trắng xóa, nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Đúng lúc, Trọng Ân bên ngoài cửa bước vào, cô níu lấy tay anh yếu ớt hỏi: "Em ở đây bao đâu rồi?"
"Em ngủ vừa đúng một ngày."
Nhớ đến cảm giác đau lúc nãy, cô hốt hoảng sờ lên bụng.
Trọng Ân vỗ vỗ vai cô trấn an: "Đừng lo lắng, đứa bé không sao."
"Em không định gọi cho chồng mình sao?"
Cô lắc đầu, nói dối: "Anh ấy bận công tác, em không muốn làm phiền." Cô quả thật không muốn làm phiền khoảnh khắc hạnh phúc của hai người bọn họ.
Trọng Ân suy nghĩ gì đó, sau đó lại nói: "Để anh gọi cho chồng em."
"Đừng." Cô vội đưa tay ra ngăn cản, giọng khó xử.
Nhìn cô kiên quyết không muốn gọi, cuối cùng anh đành nhượng bộ, thở dài: "Tùy em."
Nhưng cô không ngờ, trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không bao giờ nghĩ rằng Hạo Thiên lại cử thám tử đi theo bên cạnh cô. Ngay khi cô vừa nhập viện thì anh bên kia đã lập tức biết, anh vội vã đặt ngay vé máy bay về bên cạnh cô.
Ngồi trên máy bay lòng anh như lửa đốt. Đáng lẽ khi đi anh nên đem cô theo cùng, không nên vì giận dỗi nhất thời mà để cô một mình ở nhà. Nếu cô có chuyện gì, anh nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Vừa xuống máy bay, anh lập tức đến bệnh viện, nhưng anh không vào ngay mà lại ở ngoài cửa, bởi hiện tại Trọng Ân đang ở bên trong.
Không ngờ, cô lại tin tưởng Trọng Ân đến vậy, cô nhập viện, thế nhưng không gọi anh mà lại gọi cho Trọng Ân. Tiếng cười nói vui vẻ bên trong khiến trong lòng anh vô cùng khó chịu, bởi trước mặt anh cô chưa một lần cười thật sự. Cô cười, nhưng anh luôn có cảm giác cô đang quan sát anh, không như lúc này, cô trước mặt Trọng Ân không hề dò sát, ngược lại vô cùng thoải mái, khiến anh không khỏi ghen tỵ.
Anh tiến lại gần sát hơn nữa, anh muốn biết rốt cuộc họ nói về chuyện gì mà lại có thể vui vẻ đến thế.
Tiếng Thanh Hà trong trẻo vang lên: "Ha ha, anh xem em là con nít hay sao, miếng táo anh cắt có phải là quá nhỏ rồi không?"
Trọng Ân cố tình giả vờ để miếng táo trên mặt quan sát: "Nhỏ sao? Không đâu, anh nghĩ người nhỏ nhắn như em miếng táo cỡ vầy là vừa rồi."
"Ha ha ha" Thanh Hà cười gập cả bụng, cô nhận miếng táo rồi lại nói: "Anh chắc rất cưng chiều bạn gái nhỉ?"
Nhắc đến vấn đề này khiến cho Trọng Ân cứng đờ, anh cười khổ: "Anh cũng không biết."
"Hửm, anh chưa có bạn gái sao?"
"Ừ" - Trọng Ân.
"Tiếc thật, nếu chưa lấy chồng em nhất định sẽ gả cho anh." Cô vừa nói vừa cười.
Cả thân thể Hạo Thiên bất giác run rẩy. Anh xoay người bỏ đi không muốn nghe thêm nữa.
Trọng Ân lấy trán cụng đầu Thanh Hà mắng: "Ngốc, em nói nhăng nói cuội gì thế, em nhìn xem, mặt em bây giờ tuy cười nhưng so với khóc càng vô cùng khó coi."
Cô bỉu môi, thu lại nụ cười nhợt nhạt của mình: "Bị anh phát hiện rồi."
Tình cảm trước đây cô dành cho Trọng Ân cứ ngỡ là tình yêu nhưng không phải. Đó đơn thuần chỉ là cảm giác muốn dựa dẫm, không như Hạo Thiên, dù anh có đối xử tàn nhẫn với cô như thế nào thì tình cảm này vẫn không đổi.
Mặc dù không muốn gọi điện thoại cho Hạo Thiên, nhưng cô lại mong rằng anh sẽ như một món quà bất ngờ đến bên cô. Lúc đó cô nhất định sẽ rất cảm động.
Trong vô thức, Thanh Hà không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa.
Mặt khác, Hạo Thiên thẩn thờ như người mất hồn, cứ thế đi thẳng về nhà. Cô vừa nói gì, cô nói nếu như không phải có ràng buộc hôn nhân với anh, cô nhất định sẽ đến bên cạnh Trọng Ân. Đây không phải điều gì bất ngờ, nhưng sao lại có thể khiến anh đau đến thế.
Anh tự hỏi, mối quan hệ giữa hai người đến hiện tại tột cùng là gì? Anh tìm mọi cách giữ cô ở lại, nhưng càng ngày cô lại càng xa. Xem ra, đã đến lúc anh nên buông tay, tình cảm của cô đã không còn ở nơi anh, anh còn dùng hôn nhân để trói buộc cô làm gì.
Ly hôn.
Xem ra đây là món quà ý nghĩa nhất mà anh có thể tặng cho cô, món quà cuối cùng của anh.
Về đến nhà, anh lập tức lấy máy tính ra soạn thảo đơn xin ly hôn. Về phần tài sản, anh không muốn cô phải sống vất vả, anh nguyện đưa hết cho cô, chỉ giữ lại phần nhỏ số tiền trong tài khoản. Dù sao anh cũng là từ bàn tay trắng mà có sự nghiệp hiện tại, bây giờ cho cô tất cả không vấn đề gì hết.
.....
Thanh Hà sau khi nằm bệnh viện hai ngày thì có thể xuất viện. Về đến nhà, căn phòng lạnh lẽo không người khiến cô có chút hốt hoảng, nhưng chợt nhớ lại, hai tuần trước anh đã bắt đầu không ở nhà thì cô không khỏi chạnh lòng.
Hạo Thiên sau khi soạn xong đơn ly hôn anh cũng không có về nhà, anh thuê một phòng khách sạn ở bên ngoài ở tạm. Cầm tờ giấy xin ly hôn, anh nhìn đi nhìn lại mấy lần. Mặc dù quyết tâm sẽ từ bỏ cô, nhưng chần chừ mãi vẫn không dám đối diện. Cuối cùng quyết định sẽ tạm lánh mặt cô một thời gian.
Cứ thế lại một tháng nữa trôi qua, bụng của cô đã gần được ba tháng nhưng vẫn chưa thấy bụng. Cô mỗi ngày đều tự mình chăm sóc bản thân cùng với bảo bảo vô cùng cẩn thận, nhiều lúc cô suy nghĩ, liệu bảo bảo sinh ra sẽ giống cô hay là giống anh, lúc đó cô sẽ không kiềm chế được mà nở nụ cười.
Hôm nay cũng thế, hai tay xách túi đồ ăn về nhà, cứ nghĩ căn nhà sẽ lại chỉ có một mình cô, thế nhưng khi mở cửa ra, trong phòng khách đã có ánh đèn. Anh thế nhưng lại đang ngồi trong phòng khách khiến cô không khỏi kinh hỉ.
Nhìn thấy cô, anh hỏi như chào: "Đã về."
Cô không tin nổi vào mắt mình, ấp úng mãi không nói nên lời: "Anh... anh.."
Cô định hỏi sao anh lại ở đây?
Không đợi cô nói hết câu, anh đặt tờ giấy lên bàn, lạnh lùng nói: "Ký đi!"
Cô không hiểu anh đang nói gì. Vừa mới về nhà anh liền bảo cô ký, rốt cuộc là muốn cô ký cái gì.
Thanh Hà chậm chạp đi đến bên bàn, nhìn dòng chữ trên tờ giấy, cô không khỏi chết đứng. Bốn chữ màu đen in đậm nhưng lúc này lại vô cùng chói mắt đập vào mắt cô.
ĐƠN XIN LY HÔN.