Chương 5
Trên phòng cô ngả mình xuống chiếc giường sang trong, nệm của nó mềm mại, màu trắng muốt tinh khiết như cô thích.Thật mềm mại và thoải mái,cô dường như quên hết mọi bế tắc khi này và chỉ muốn đắm chìm trên chiếc giường mềm tựa như bông vậy.
- Thoải mái quá!
Cô tự luyên thuyên một lúc rồi ngủ đi lúc nào không hay.Thân hình mệt mỏi cuộn tròn trong chăn mà ngủ,bởi lẽ hôm qua có ngủ gật cũng đâu phải giấc ngủ ngon,yên giấc.Với cái se lạnh của tiết trời đêm khuya,chưa kể mấy con côn trùng can thiệp vào và cũng phải nữa ngủ nửa tình để đề phòng những người xung quanh nữa.Ai biết lúc cô đang chìm vào trong giấc ngủ,họ sẽ làm gì cô,sẽ mang cô đi đâu?
Cộc cộc cộc
- tiểu thử,cậu chủ kêu người xuống ăn cơm!
- hở,hả.....? vâng tôi tới liền!
Lúc sau khi đã tầm trưa, tiếng gõ cửa phòng cô vang lên,đó chính là người hầu gõ cửa mời cô xuống dùng bữa trưa.Cô mắt nhắm mắt mở vờ lấy từng chữ đáp lời!
Đứng dậy đến gương buộc lại tóc,chỉnh chu lại bộ quần áo xộc xệch do lúc ngủ rồi bước xuống nhà dưới!
- Tiểu thư,theo lối này ạ!
- ừm!
Giọng nói lễ phép, quy tắc mà trước đây chưa ai từng làm với cô,cảm giác cô được trân trọng và được quan tâm, tự nhủ với lòng mình chắc hẳn nơi đây mình sẽ được đối sử tốt hơn.
Bước xuống phòng ăn, trước mắt cô là một bàn ăn đầy thịnh soạn, những món ăn sơn hào hải vị đều được bày trên một bàn ăn sang trong không khác gì nhà hàng 5 sao. Có cả món rừng núi,món biển,món sông,món Âu món Á như thể một bàn ăn này mà chứa đựng cả ẩm thực thế giới,cô lâu lắm rồi mới được nhìn thấy bàn ăn ngon như vậy, thật muốn ăn chúng. bụng cô cả sáng chưa được ăn gì dậy lên những tiếng kêu cồn cào như muốn thúc dục cô hãy mau ngồi xuống và ăn nó.
Nhưng khi cô ngước lên nhìn về phía Anh,cô bị cặp mắt trừng trừng của anh làm lo sợ,gì mà ám khí cao quá vậy?ánh mắt viên đạn như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy,anh ta hận cô hay cô đã tạo nên điều thù oán với anh ta sao??
Bỗng nhiên....... Bốp, một cuộc báo đập nhẹ vào đầu anh!
- Mẹ à?
- ăn đi, lườn gì mà lườn, không thấy người bao giờ hả?
- mẹ,cô ta ăn đây sao?
- đúng!
- Tại sao lại để cô ta ăn ở đây!
- Đó là vợ con, đó là con dâu ba mẹ,là cháu dâu của lâm gia này?
- Không bao giờ,có chết con cũng sẽ không cho cô ta làm vợ!
- ăn nói hồ đồ!
Cái bụng thì rất đói, nhưng cô không thể nào ngang nhiên ngồi vào đó ăn được,bởi những lời khó nghe đó của anh khiến cô rất sợ hãi.ANH ta nhìn sợ quá,làm sao cô có thể ở trung chuồng với hổ dữ cơ chứ?
- Ngồi xuống đây ăn đi con,kệ nó!
Thấy cô e thẹn chần chừ,lão phu nhân đa vui vẻ chỉ tay vào ghế và nói cô ngồi xuống cùng ăn.Không còn cách nào cô chỉ ngoan ngoãn làm theo.
Ngồi xuống mâm cô cúi mặt mời mọi người vì sợ ngẩn mặt lên,ánh mắt sắc lạnh của anh sẽ giết cô mất, không dám động đũa mà gắp thức ăn.Lão gia vui vẻ gắp miếng thịt trên đĩa đưa vào bát cô rồi ân cần nói
- Ăn đi không nguội bây giờ,cái này phải ăn nóng, nguội nó sẽ mất ngon!
Giọng nói thật ấm áp làm sao xuyến lòng cô, lão gia ân cần như người cha quan tâm tới đứa con bẻ bỏng của mình vậy.Nghe những lời này,làm cô nhớ lại hình ảnh ba mình trước đây, cũng cùng là người đàn ông đấy, người đàn ông vui vẻ,chiều vợ yêu con mà giờ đây khác quá,giờ ông chả khác gì là là con quỷ tàn nhẫn hành hạ trong tâm chí cô..
Ăn uống xong,hai ông bà tạm biệt cô và anh để trở về. Ông bà chỉ đưa cô đến đây,ở lại một lúc ăn một bữa cơm đầu tiên với cô rồi để cô lại như thể muốn cô tự mình làm quen.Hoá ra căn dinh thự xa hoa này là của riêng anh, một mình anh làm chủ chứ không có sự can thiệp nào từ phía bố mẹ của anh,quả thật là tuổi trẻ tài cao. Nhưng phải làm sao đây? Hai người họ đã đi rồi,cô biết đối mặt với anh như thế nào đây? lại tiếp tục có một con quỷ dữ muốn ăn tươi nuốt sống cô nữa sao!
Khuôn mặt vui vẻ tiễn hai ông bà rời đi rồi lại trở thành khuôn mặt lo âu,buồn bã,quay mặt vào trong cô thấy anh đang ngồi đọc tài liệu của công ty,với một dáng vẻ nghiêm túc.Khép nép,cô tới gần chỗ anh và nói.
- Tôi là Ngụy Kiều Vy..... tôi.... tôi!
Cô lấy hết dũng cảm để ấp a ấp úng nói ra nhưng hình như bị cứng họng,cô muốn anh đáp lại cô một từ gì đó cho bớt khó sử,cho giảm căng thẳng cho bầu không khí quanh đây.Vậy mà đáp lại cô chỉ là hồi âm im lặng, không đáp lại của anh.
- th.... thật ra.... thật ra cuộc hôn sự này tôi cũng không muốn chỉ là bị bắt ép....tôi.....tôi....
Anh càng không nói lại khiến cô càng căng thẳng chỉ ấp a ấp úng mà nói không tròn câu!
- Tôi.... tôi...
- cô ồn ào đủ chưa?
- d....dạ?
- Cô đang nghĩ cô là ai vậy? cô nghĩ cô dễ dàng vào làm dâu Lâm gia? nằm mơ giữa ban ngày hả?
- kh.... không phải,chỉ là.... chỉ là!
- cô đang quá ảo tưởng với vai vế trong nhà này rồi đấy,thân phận của cô hiện tại chắc gì đã cao hơn mấy người giúp việc ở đây?
- .....
- Tốt nhất cô tự mình C.Ú.T đi trước khi Ngụy gia cô chào đón cô bằng hài cốt!
Nói thẳng thắn một câu đe doạ lòng người,anh đứng dậy bước ra khỏi nhà để lại cô và ánh mắt lo lắng nhìn theo,cùng với bao suy nghĩ sợ hãi!
Tiêu rồi,câu chuyện tồi tệ lại lập lại rồi. Vị trí trong căn nhà này của cô theo như lời anh nói cô còn chưa ngang hàng với mấy người hầu,thậm chí còn thấp hơn,vậy có phải cô giống như con người hèn hạ, một nữ nô lệ bẩn thỉu của nhà Ngụy gia được mang sang đây để anh hành hạ và chê diễu?
- Thoải mái quá!
Cô tự luyên thuyên một lúc rồi ngủ đi lúc nào không hay.Thân hình mệt mỏi cuộn tròn trong chăn mà ngủ,bởi lẽ hôm qua có ngủ gật cũng đâu phải giấc ngủ ngon,yên giấc.Với cái se lạnh của tiết trời đêm khuya,chưa kể mấy con côn trùng can thiệp vào và cũng phải nữa ngủ nửa tình để đề phòng những người xung quanh nữa.Ai biết lúc cô đang chìm vào trong giấc ngủ,họ sẽ làm gì cô,sẽ mang cô đi đâu?
Cộc cộc cộc
- tiểu thử,cậu chủ kêu người xuống ăn cơm!
- hở,hả.....? vâng tôi tới liền!
Lúc sau khi đã tầm trưa, tiếng gõ cửa phòng cô vang lên,đó chính là người hầu gõ cửa mời cô xuống dùng bữa trưa.Cô mắt nhắm mắt mở vờ lấy từng chữ đáp lời!
Đứng dậy đến gương buộc lại tóc,chỉnh chu lại bộ quần áo xộc xệch do lúc ngủ rồi bước xuống nhà dưới!
- Tiểu thư,theo lối này ạ!
- ừm!
Giọng nói lễ phép, quy tắc mà trước đây chưa ai từng làm với cô,cảm giác cô được trân trọng và được quan tâm, tự nhủ với lòng mình chắc hẳn nơi đây mình sẽ được đối sử tốt hơn.
Bước xuống phòng ăn, trước mắt cô là một bàn ăn đầy thịnh soạn, những món ăn sơn hào hải vị đều được bày trên một bàn ăn sang trong không khác gì nhà hàng 5 sao. Có cả món rừng núi,món biển,món sông,món Âu món Á như thể một bàn ăn này mà chứa đựng cả ẩm thực thế giới,cô lâu lắm rồi mới được nhìn thấy bàn ăn ngon như vậy, thật muốn ăn chúng. bụng cô cả sáng chưa được ăn gì dậy lên những tiếng kêu cồn cào như muốn thúc dục cô hãy mau ngồi xuống và ăn nó.
Nhưng khi cô ngước lên nhìn về phía Anh,cô bị cặp mắt trừng trừng của anh làm lo sợ,gì mà ám khí cao quá vậy?ánh mắt viên đạn như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy,anh ta hận cô hay cô đã tạo nên điều thù oán với anh ta sao??
Bỗng nhiên....... Bốp, một cuộc báo đập nhẹ vào đầu anh!
- Mẹ à?
- ăn đi, lườn gì mà lườn, không thấy người bao giờ hả?
- mẹ,cô ta ăn đây sao?
- đúng!
- Tại sao lại để cô ta ăn ở đây!
- Đó là vợ con, đó là con dâu ba mẹ,là cháu dâu của lâm gia này?
- Không bao giờ,có chết con cũng sẽ không cho cô ta làm vợ!
- ăn nói hồ đồ!
Cái bụng thì rất đói, nhưng cô không thể nào ngang nhiên ngồi vào đó ăn được,bởi những lời khó nghe đó của anh khiến cô rất sợ hãi.ANH ta nhìn sợ quá,làm sao cô có thể ở trung chuồng với hổ dữ cơ chứ?
- Ngồi xuống đây ăn đi con,kệ nó!
Thấy cô e thẹn chần chừ,lão phu nhân đa vui vẻ chỉ tay vào ghế và nói cô ngồi xuống cùng ăn.Không còn cách nào cô chỉ ngoan ngoãn làm theo.
Ngồi xuống mâm cô cúi mặt mời mọi người vì sợ ngẩn mặt lên,ánh mắt sắc lạnh của anh sẽ giết cô mất, không dám động đũa mà gắp thức ăn.Lão gia vui vẻ gắp miếng thịt trên đĩa đưa vào bát cô rồi ân cần nói
- Ăn đi không nguội bây giờ,cái này phải ăn nóng, nguội nó sẽ mất ngon!
Giọng nói thật ấm áp làm sao xuyến lòng cô, lão gia ân cần như người cha quan tâm tới đứa con bẻ bỏng của mình vậy.Nghe những lời này,làm cô nhớ lại hình ảnh ba mình trước đây, cũng cùng là người đàn ông đấy, người đàn ông vui vẻ,chiều vợ yêu con mà giờ đây khác quá,giờ ông chả khác gì là là con quỷ tàn nhẫn hành hạ trong tâm chí cô..
Ăn uống xong,hai ông bà tạm biệt cô và anh để trở về. Ông bà chỉ đưa cô đến đây,ở lại một lúc ăn một bữa cơm đầu tiên với cô rồi để cô lại như thể muốn cô tự mình làm quen.Hoá ra căn dinh thự xa hoa này là của riêng anh, một mình anh làm chủ chứ không có sự can thiệp nào từ phía bố mẹ của anh,quả thật là tuổi trẻ tài cao. Nhưng phải làm sao đây? Hai người họ đã đi rồi,cô biết đối mặt với anh như thế nào đây? lại tiếp tục có một con quỷ dữ muốn ăn tươi nuốt sống cô nữa sao!
Khuôn mặt vui vẻ tiễn hai ông bà rời đi rồi lại trở thành khuôn mặt lo âu,buồn bã,quay mặt vào trong cô thấy anh đang ngồi đọc tài liệu của công ty,với một dáng vẻ nghiêm túc.Khép nép,cô tới gần chỗ anh và nói.
- Tôi là Ngụy Kiều Vy..... tôi.... tôi!
Cô lấy hết dũng cảm để ấp a ấp úng nói ra nhưng hình như bị cứng họng,cô muốn anh đáp lại cô một từ gì đó cho bớt khó sử,cho giảm căng thẳng cho bầu không khí quanh đây.Vậy mà đáp lại cô chỉ là hồi âm im lặng, không đáp lại của anh.
- th.... thật ra.... thật ra cuộc hôn sự này tôi cũng không muốn chỉ là bị bắt ép....tôi.....tôi....
Anh càng không nói lại khiến cô càng căng thẳng chỉ ấp a ấp úng mà nói không tròn câu!
- Tôi.... tôi...
- cô ồn ào đủ chưa?
- d....dạ?
- Cô đang nghĩ cô là ai vậy? cô nghĩ cô dễ dàng vào làm dâu Lâm gia? nằm mơ giữa ban ngày hả?
- kh.... không phải,chỉ là.... chỉ là!
- cô đang quá ảo tưởng với vai vế trong nhà này rồi đấy,thân phận của cô hiện tại chắc gì đã cao hơn mấy người giúp việc ở đây?
- .....
- Tốt nhất cô tự mình C.Ú.T đi trước khi Ngụy gia cô chào đón cô bằng hài cốt!
Nói thẳng thắn một câu đe doạ lòng người,anh đứng dậy bước ra khỏi nhà để lại cô và ánh mắt lo lắng nhìn theo,cùng với bao suy nghĩ sợ hãi!
Tiêu rồi,câu chuyện tồi tệ lại lập lại rồi. Vị trí trong căn nhà này của cô theo như lời anh nói cô còn chưa ngang hàng với mấy người hầu,thậm chí còn thấp hơn,vậy có phải cô giống như con người hèn hạ, một nữ nô lệ bẩn thỉu của nhà Ngụy gia được mang sang đây để anh hành hạ và chê diễu?