Chương 2: Tính kế mẹ yêu
Tiêu Tuấn vừa đi từ hộp đêm về, trên người vương lại mùi rượu. Anh vì muốn trốn mẹ chuyện gặp mặt con gái Bạch gia mà luôn ra ngoài tìm mấy cô gái khác để bắt chuyện. Dù trong lòng chẳng hề hứng thú, nhưng vì chuyện quan trọng hơn anh buộc phải như vậy.
Một người tham công tiếc việc như Tiêu Tuấn, lúc này dù đã 35 tuổi nhưng chưa từng nghiêm túc tính chuyện yêu đương với ai. Anh khiến Tiêu phu nhân lo lắng đau đầu, suốt ngày thúc giục.
"Đứng lại!"
Anh vừa định mở cửa vào phòng, đã nghe thấy tiếng của mẹ. Từ sau khi Tiêu lão gia qua đời, một mình bà chăm sóc cho anh, nhìn anh nắm giữ sự nghiệp Tiêu gia vững chắc. Tuy anh không hề phụ lòng tin của bà, nhưng cứ luôn khiến bà phiền não.
Tiêu Tuấn biết mẹ lại nói đến chủ đề gì, nên còn chưa để bà nói xong đã nói trước.
"Con buồn ngủ rồi! Mai hãy nói đi mẹ!"
Nào ngờ anh vừa cầm tay nắm cửa, Tiêu phu nhân đã lên tiếng.
"Mẹ sẽ bay đến Úc sinh sống."
Tiêu Tuấn nghe xong thì không thể viện cớ bỏ đi được nữa. Anh quay lại nhìn bà, khó hiểu hỏi.
"Tại sao? Mẹ đang sống với con rất tốt kia mà?"
Tiêu phu nhân khoanh tay trước ngực, dáng vẻ vừa hờ hững lại như đang giận dỗi.
"Mẹ không cần một đứa con trai suốt ngày cãi lời mẹ. Nếu con cảm thấy tốt, thì đã nghe lời mẹ tiến đến Bạch gia rồi."
Anh ngẩn ra một hồi lâu, sau đó mới hiểu hoá ra mẹ mình như vậy lại là vì chuyện hôn ước. Anh còn không biết mình có hôn ước với Bạch gia gì đó từ bao giờ, hơn nữa đôi bên cũng chẳng từng gặp mặt. Bản thân anh suốt ngày bận rộn công việc, từ Thượng Hải bay đến Úc rồi cứ luân phiên như vậy.
Anh còn tự trách mình không thể chăm sóc tốt cho mẹ, vậy mà bà vẫn cứ nằng nặc làm khó anh.
"Mẹ à! Chuyện hôn nhân đại sự không thể chỉ làm theo hôn ước là được. Làm sao mẹ biết cô gái kia cũng sẽ đồng ý chứ?"
Tiêu phu nhân quay mặt đi nơi khác, cứng rắn nói.
"Còn nói là muốn tốt cho mẹ? Mẹ đã từng tuổi này rồi chỉ muốn nhìn con trai mình cưới vợ sinh con, vậy là sai sao? Nếu con không chịu thì mẹ đi đâu cứ mặc kệ mẹ đi!"
Tiêu Tuấn ngây ngốc, vốn định giải thích thì Tiêu phu nhân đã bỏ đi. Trước đây khi cha anh còn sống luôn nói với anh rằng bà rất bướng bỉnh, dù đã trôi qua mấy chục năm rồi mà vẫn vậy. Lúc ấy anh còn thấy không tin. Nhưng xem ra bây giờ, anh đúng là đã được tận mắt chứng kiến rồi.
Mẹ anh đích thực, là quá đỗi bướng bỉnh và cố chấp.
Tuổi của bà cũng đã lớn, chuỗi nhà hàng ở Úc cũng đã được quản lí và sắp xếp ổn thoả. Bây giờ nếu bà cứ muốn bỏ sang Úc, vậy thì khác gì đẩy anh vào tội bất hiếu. Anh bất lực rồi, đành phải miễn cưỡng nghe lời mẹ một lần.
Mà phía bên Bạch Nhược Đình, Bạch phu nhân cũng đã dứt khoát nói với cô chuyện ra mắt Tiêu thiếu gia vào ngày mai. Chuyện này quá đột ngột khiến cô trở tay không kịp. Đám đàn ông bên ngoài được bà cho người dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ chắc đã ôm tiền cao chạy xa bay rồi.
Cuộc vui nào rồi cũng cần phải đến lúc kết thúc, Bạch Nhược Đình cũng nên dẹp chuyện vui vẻ sang một bên được rồi. Vì không muốn làm theo lời mẹ sang Pháp bỏ mặc bà ở đây, nên cô đã chấp nhận chuyện gặp mặt Tiêu Tuấn vào sáng ngày mai.
Hai người mẹ hợp tác tạo ra một chiêu trò hoàn hảo không lộ chút sơ hở, thuận lợi khiến hai đứa con của mình chấp nhận bước lên một bước.
"Địa điểm mẹ đã chọn sẵn rồi, ngày mai con chỉ cần đến điểm hẹn thôi là được."
Bạch phu nhân nói với vẻ mặt rất hài lòng. Bà cuối cùng cũng đợi được đến ngày nhìn con gái mình trưởng thành hơn một chút. Hơn nữa người mà cô sắp kết hôn tuổi đời cũng lớn hơn cô 10 năm, hi vọng có thể dung hoà và sửa được bản tính ương ngạnh này.
Sáng hôm sau.
Bạch Nhược Đình đánh một giấc đến tận 9 giờ, còn đang say giấc thì có người gõ cửa.
"Tiểu thư! Đã trễ giờ dùng bữa sáng rồi ạ!"
Cô lăn lộn trên giường không chịu nghe, còn kéo chăn lên trùm kín đầu. Nhưng người làm bên ngoài là theo lời của Bạch phu nhân, đương nhiên phải tận tâm tận lực gọi cô ra khỏi phòng.
"Tiểu thư! Tiểu thư ơi!"
Bạch Nhược Đình không nghe nổi tiếng gõ cửa như sấm này, lập tức ngồi bật dậy. Gương mặt không trang điểm có phần trong trẻo hơn, lại còn có chút mê ngủ. Cô xỏ dép bông đi đến cửa rồi mở ra, người làm liền cẩn thận đẩy cả một xe đẩy vào trong phòng.
Trên xe có một chậu nước ấm, bên trong là những cánh hoa hồng tươi tuyển chọn. Nước rửa mặt thường ngày của cô chính là loại này. Pha chút tinh dầu dưỡng da vào trong nước thì da liền căng bóng. Bên cạnh là mâm thức ăn, cùng với muỗng nĩa và khăn giấy, có cả nước lọc.
Bạch Nhược Đình lề mề thao tác, sau khi rửa mặt xong thì người làm cũng mang chậu nước ra khỏi phòng. Chỉ cần nghĩ đến chuyện tối nay đến nhà hàng gặp gỡ người định hôn ước thì cô nuốt không trôi.
Đang ăn, đột nhiên một suy nghĩ loé lên khiến hai mắt của cô như phát sáng.
Nửa tiếng sau.
Trong phòng của Bạch Nhược Đình truyền đến âm thanh vỡ vụn của chén dĩa. Bạch phu nhân nghe xong lập tức đứng dậy khỏi sô pha, một người làm hớt hải chạy từ bếp ra dìu bà lên phòng. Vừa mở cửa ra, bà đã nhìn thấy Bạch Nhược Đình ôm bụng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, còn đang toát mồ hôi.
"Mẹ ơi! Đau quá!"
...
Một người tham công tiếc việc như Tiêu Tuấn, lúc này dù đã 35 tuổi nhưng chưa từng nghiêm túc tính chuyện yêu đương với ai. Anh khiến Tiêu phu nhân lo lắng đau đầu, suốt ngày thúc giục.
"Đứng lại!"
Anh vừa định mở cửa vào phòng, đã nghe thấy tiếng của mẹ. Từ sau khi Tiêu lão gia qua đời, một mình bà chăm sóc cho anh, nhìn anh nắm giữ sự nghiệp Tiêu gia vững chắc. Tuy anh không hề phụ lòng tin của bà, nhưng cứ luôn khiến bà phiền não.
Tiêu Tuấn biết mẹ lại nói đến chủ đề gì, nên còn chưa để bà nói xong đã nói trước.
"Con buồn ngủ rồi! Mai hãy nói đi mẹ!"
Nào ngờ anh vừa cầm tay nắm cửa, Tiêu phu nhân đã lên tiếng.
"Mẹ sẽ bay đến Úc sinh sống."
Tiêu Tuấn nghe xong thì không thể viện cớ bỏ đi được nữa. Anh quay lại nhìn bà, khó hiểu hỏi.
"Tại sao? Mẹ đang sống với con rất tốt kia mà?"
Tiêu phu nhân khoanh tay trước ngực, dáng vẻ vừa hờ hững lại như đang giận dỗi.
"Mẹ không cần một đứa con trai suốt ngày cãi lời mẹ. Nếu con cảm thấy tốt, thì đã nghe lời mẹ tiến đến Bạch gia rồi."
Anh ngẩn ra một hồi lâu, sau đó mới hiểu hoá ra mẹ mình như vậy lại là vì chuyện hôn ước. Anh còn không biết mình có hôn ước với Bạch gia gì đó từ bao giờ, hơn nữa đôi bên cũng chẳng từng gặp mặt. Bản thân anh suốt ngày bận rộn công việc, từ Thượng Hải bay đến Úc rồi cứ luân phiên như vậy.
Anh còn tự trách mình không thể chăm sóc tốt cho mẹ, vậy mà bà vẫn cứ nằng nặc làm khó anh.
"Mẹ à! Chuyện hôn nhân đại sự không thể chỉ làm theo hôn ước là được. Làm sao mẹ biết cô gái kia cũng sẽ đồng ý chứ?"
Tiêu phu nhân quay mặt đi nơi khác, cứng rắn nói.
"Còn nói là muốn tốt cho mẹ? Mẹ đã từng tuổi này rồi chỉ muốn nhìn con trai mình cưới vợ sinh con, vậy là sai sao? Nếu con không chịu thì mẹ đi đâu cứ mặc kệ mẹ đi!"
Tiêu Tuấn ngây ngốc, vốn định giải thích thì Tiêu phu nhân đã bỏ đi. Trước đây khi cha anh còn sống luôn nói với anh rằng bà rất bướng bỉnh, dù đã trôi qua mấy chục năm rồi mà vẫn vậy. Lúc ấy anh còn thấy không tin. Nhưng xem ra bây giờ, anh đúng là đã được tận mắt chứng kiến rồi.
Mẹ anh đích thực, là quá đỗi bướng bỉnh và cố chấp.
Tuổi của bà cũng đã lớn, chuỗi nhà hàng ở Úc cũng đã được quản lí và sắp xếp ổn thoả. Bây giờ nếu bà cứ muốn bỏ sang Úc, vậy thì khác gì đẩy anh vào tội bất hiếu. Anh bất lực rồi, đành phải miễn cưỡng nghe lời mẹ một lần.
Mà phía bên Bạch Nhược Đình, Bạch phu nhân cũng đã dứt khoát nói với cô chuyện ra mắt Tiêu thiếu gia vào ngày mai. Chuyện này quá đột ngột khiến cô trở tay không kịp. Đám đàn ông bên ngoài được bà cho người dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ chắc đã ôm tiền cao chạy xa bay rồi.
Cuộc vui nào rồi cũng cần phải đến lúc kết thúc, Bạch Nhược Đình cũng nên dẹp chuyện vui vẻ sang một bên được rồi. Vì không muốn làm theo lời mẹ sang Pháp bỏ mặc bà ở đây, nên cô đã chấp nhận chuyện gặp mặt Tiêu Tuấn vào sáng ngày mai.
Hai người mẹ hợp tác tạo ra một chiêu trò hoàn hảo không lộ chút sơ hở, thuận lợi khiến hai đứa con của mình chấp nhận bước lên một bước.
"Địa điểm mẹ đã chọn sẵn rồi, ngày mai con chỉ cần đến điểm hẹn thôi là được."
Bạch phu nhân nói với vẻ mặt rất hài lòng. Bà cuối cùng cũng đợi được đến ngày nhìn con gái mình trưởng thành hơn một chút. Hơn nữa người mà cô sắp kết hôn tuổi đời cũng lớn hơn cô 10 năm, hi vọng có thể dung hoà và sửa được bản tính ương ngạnh này.
Sáng hôm sau.
Bạch Nhược Đình đánh một giấc đến tận 9 giờ, còn đang say giấc thì có người gõ cửa.
"Tiểu thư! Đã trễ giờ dùng bữa sáng rồi ạ!"
Cô lăn lộn trên giường không chịu nghe, còn kéo chăn lên trùm kín đầu. Nhưng người làm bên ngoài là theo lời của Bạch phu nhân, đương nhiên phải tận tâm tận lực gọi cô ra khỏi phòng.
"Tiểu thư! Tiểu thư ơi!"
Bạch Nhược Đình không nghe nổi tiếng gõ cửa như sấm này, lập tức ngồi bật dậy. Gương mặt không trang điểm có phần trong trẻo hơn, lại còn có chút mê ngủ. Cô xỏ dép bông đi đến cửa rồi mở ra, người làm liền cẩn thận đẩy cả một xe đẩy vào trong phòng.
Trên xe có một chậu nước ấm, bên trong là những cánh hoa hồng tươi tuyển chọn. Nước rửa mặt thường ngày của cô chính là loại này. Pha chút tinh dầu dưỡng da vào trong nước thì da liền căng bóng. Bên cạnh là mâm thức ăn, cùng với muỗng nĩa và khăn giấy, có cả nước lọc.
Bạch Nhược Đình lề mề thao tác, sau khi rửa mặt xong thì người làm cũng mang chậu nước ra khỏi phòng. Chỉ cần nghĩ đến chuyện tối nay đến nhà hàng gặp gỡ người định hôn ước thì cô nuốt không trôi.
Đang ăn, đột nhiên một suy nghĩ loé lên khiến hai mắt của cô như phát sáng.
Nửa tiếng sau.
Trong phòng của Bạch Nhược Đình truyền đến âm thanh vỡ vụn của chén dĩa. Bạch phu nhân nghe xong lập tức đứng dậy khỏi sô pha, một người làm hớt hải chạy từ bếp ra dìu bà lên phòng. Vừa mở cửa ra, bà đã nhìn thấy Bạch Nhược Đình ôm bụng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, còn đang toát mồ hôi.
"Mẹ ơi! Đau quá!"
...