Chương 1: Cuộc tranh giành sách ma thuật
Khái quát: Pháp sư vĩ đại nhất sắp chết.
Pháp sư Ped vĩ đại nhất qua đời.
Ngày đó, các pháp sư kẻ tay cầm pháp trượng, người cưỡi pháp thú tụ họp từ khắp các ngóc ngách của đại lục ma pháp này. Những tấm pháp bào đen của họ trùng điệp lên nhau, hòa vào nền trời chưa kịp sáng thành một mảnh đêm tối mênh mông.
Nơi này chưa bao giờ có nhiều ma pháp sư như vậy, đúng hơn mà nói, nơi này chưa từng đông đúc đến thế.
Địa danh được người ta gọi là "Bralett" này nằm ở điểm cực đông của cả đại lục, phía tây tuyết phủ trắng trời, phía đông biển xanh thăm thẳm, nó là khu vực diện tích rộng lớn mà mật độ dân số lại thưa thớt cực kì.
Bralett, nghĩa là "làng chài có ngọn hải đăng".
Đúng rồi đấy, cư dân chốn này luôn xem tháp pháp sư của Ped là ngọn hải đăng thôi, họ nào biết đây là ngọn tháp pháp sư thần bí trong truyền thuyết. Mà vì đây là bờ biển nên họ xem tháp pháp sư là hải đăng, tiếp tới cũng coi người duy nhất trong tháp là kẻ thắp đèn trời.
Cứ thế một năm rồi một năm nữa trôi qua, cho đến hôm nay.
Giây phút Ped lâm chung, thế giới bên ngoài cuồng phong kéo đến. Từ con đường nhỏ duy nhất nối liền Bralett với thế giới bên ngoài, từ ngoài không khí cho đến trong màn nước bỗng xuất hiện vô số người xa lạ: tay họ cầm gậy phép, chân cưỡi thú trông quái dị mà hung mãnh, người họ choàng những chiếc áo phép hoàn toàn khác biệt với dân bản xứ... tất cả đều thể hiện rõ thân phận pháp sư của họ.
Vào lúc bình minh chưa tỏ, đêm tối chưa phai, bọn họ tụ tập dưới chân tháp của đại pháp sư Ped.
Họ lẳng lặng đợi chờ ở đó như những bức tượng.
Có một con ma men về khuya thấy cảnh này, nhưng gã cũng chỉ tè xong rồi kéo quần, lúc về nhà lên giường ngủ còn nghĩ chuyện mới rồi chỉ là một giấc mơ say sỉn. Có điều lúc gã sắp sửa ngủ say, bỗng có luồng suy nghĩ lóe lên trong đầu: Mấy kẻ quái dị đó muốn làm chi? Họ nhìn chằm chằm vào nơi nào, hải đăng sao?
Thân là người thường, thôn dân chẳng ai biết trong "hải đăng" đã có chuyện gì, cũng chẳng biết "người thắp đèn" sắp trút hơi thở cuối cùng.
Dẫu sao thì mới hoàng hôn hôm qua, ngư dân về muộn nhất thôn còn gặp Ped cơ mà. Dẫu chào ông vẫn chỉ lạnh lùng gật đầu lại, nhưng chí ít còn có phản ứng đúng không?
Chẳng giống sắp chết tí nào.
Bọn họ không nhìn ra, nhưng đám pháp sư kia lại biết.
Cách đây một năm đã có nhà tiên tri tiên đoán rằng Ped sắp qua đời, dần dà, càng lúc càng nhiều người tham gia, lời tiên đoán này liên tục được khẳng định. Sau cùng, khi Ped hấp hối, pháp lực của ông ta không tài nào che mắt những vì sao được nữa, các nhà tiên tri luôn chực chờ bên thước trắc tinh lập tức bói ra vị trí chính xác của ông, gần như ngay lúc đó các pháp sư biết tin đã đến đây bằng tốc độ nhanh nhất.
Hiển nhiên họ không đến vì tiếc thương cho Ped mà là vì sách phép thuật trên tay ông ta.
Mà nói là sổ ghi chép ma pháp hay nhật ký ma pháp cũng không ngoa.
Hầu như mọi pháp sư đều có thói quen này, họ viết hết thể nghiệm, lý giải, các phép thuật không thành hình, nửa thành hình thậm chí là phép thuật đã thành hình vào trong đó. Khi chủ nhân cuốn sách còn sống, nó được gọi là "Sổ ghi chép phép thuật", mà đến lúc chủ nhân của nó tiêu vong, nó liền được họi là "Sách phép thuật của XX". Tùy vào năng lực của chủ nhân, cấp bậc nội dung trong đó cũng khác nhau, sổ ghi chép của các pháp sư khác chưa chắc đã hấp dẫn nhiều pháp sư đến tranh đua như vậy. Nhưng vì đây là kẻ được cả đại lục này nhận định là "pháp lực cao cường nhất", "sống lâu nhất", "đi qua nhiều đất nước nhất" nên việc kế thừa sách phép của ông ta sẽ sóng gió miễn bàn.
Đấy, ngay lúc ông ta qua đời liền có nhiều pháp sư vây quanh tới thế cơ mà.
"Ông ta chết rồi." Một trong những pháp sư đứng đợi gần hải đăng nhất nói, ông ta cưỡi rồng lớn, râu tóc bạc phơ, trên ngón tay săn chắc là một chiếc nhẫn khảm đá quý màu lam cực lớn, trên tay không cầm pháp trượng.
Việc không cầm gậy phép cũng là một biểu hiện của phép thuật cao siêu ở thế giới này, nó chứng tỏ ông ta có thể kết nối với phép thuật chỉ với vật dẫn là chiếc nhẫn.
"Vào được rồi." Một người mặc áo choàng màu tro cưỡi rồng có cánh màu đen cạnh ông ta cất giọng, nhưng nói vừa dứt lời ông ta liền chau mày: "Không vào được? Không phù hợp điều kiện? Ped đặt điều kiện cho người thừa kế sao?"
Ngay lúc ông ta dứt lời, một pháp sư trẻ cưỡi rồng có cánh sau lưng ông ta bỗng biến mất, cũng có một tốp người cùng biến mất với cậu ta, tuy không đông nhưng rõ ràng nhân số đã suy giảm.
"Toàn là mấy cậu trẻ biến mất thôi, xem ra Ped muốn các pháp sư trẻ kế thừa ông ta." Trước ngon hải đăng, một pháp sư già cưỡi thú cưỡi loài chim rất lợi hại nói.
Cũng không bất ngờ mấy, đến cấp bậc của Ped thì chết đi cũng có thể đặt cấm chế tại tháp pháp sư của mình, đưa điều kiện để lựa chọn người thừa kế cho bản thân.
Cũng có pháp sư không muốn kết quả mình dày công nghiên cứu bị bất kì ai kế thừa, họ sẽ phá hủy nhật ký phép thuật của bản thân trước lúc lâm chung. Đối với những pháp sư thông thường thì ý tưởng kia dễ thực hiện lắm, cơ mà với đại pháp sư như Ped lại vô cùng khó. Suốt tháng năm đằng đẵng, bản thân sổ ghi chép tiếp nhận quá nhiều pháp lực của chủ nhân nên cũng biển thành pháp khí, nó kiên cố hơn cả thể xác pháp sư, khiến chính chủ nhân nó cũng khó lòng phá hủy. Huống chi với đa số pháp sư mà nói, họ cũng không muốn phá hủy thành quả cả đời mình, ngay cả những pháp sư vong linh quái gở nhất thì chia sẻ và kế thừa cũng là một việc rất thiêng liêng, điều này đồng nghĩa với việc trí tuệ của họ có thể lưu truyền bằng cách khác.
Hiển nhiên Ped cũng là một pháp sư muốn được kế thừa, tháp pháp sư của ông ta rộng mở.
Nhưng ông không mở cửa cho toàn bộ.
Ngay lúc này đây, các pháp sư xuất hiện trong tháp với đủ kiểu tư thế đang hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhanh chóng phát hiện điểm chung: trẻ.
Dường như điều kiện chọn người thừa kế duy nhất của Ped là không ngoài 25 tuổi.
Ngoài điều đó ra thì thanh niên mặc áo choàng nâu trắng, đen, nâu, xám đều có đủ, không màu nào chiếm ưu thế, ngay cả pháp sư vong linh mà người ở đại lục phép thuật ghét bỏ cũng có hai tên.
Có vẻ như vị tiền bối được gọi là pháp sư vĩ đại nhất đúng là vừa chính vừa tà, không phân nòi giống như lời đồn – tất cả các pháp sư ở đây lập tức nghĩ.
Sau đó họ giương gậy phép trong tay lên.
Hầu hết mọi người đều giơ gậy phép lên trừ hai gã không có: "Đây hẳn là những đối thủ đáng gờm nhất" – một lần nữa suy nghĩ của đám người trùng lặp với nhau.
Quan sát đối thủ cạnh tranh xong họ lại nhìn vào trong tháp pháp sư.
Tháp pháp sư nhìn ngoài chỉ có ba tầng rưỡi thực tế lại cao vô cùng, bọn họ ở chân tháp, chỗ này cực kì rộng, hiển nhiên khác hẳn diện tích nhìn ngoài vào. Ở giữa sàn đáy tháp có một cái thang, đúng hơn mà nói là trước mặt mỗi người có một bậc thang, các bậc thang xoáy tròn như Chén Thánh vươn cao lên. Ở đỉnh chóp dường như có cuốn sách bay lơ lửng trên không, tỏa ra ánh sáng nhạt.
Là "Sách phép thuật của Ped"!
Nhận thấy bảo vật mình mơ ước đang ở ngay bên trên, mọi người bỗng phấn chấn, bắt đầu liều mạng phóng lên đỉnh thang bằng tốc độ nhanh nhất...
Bản thân nhanh thôi chưa đủ, đối thủ cũng cần phải chậm nữa!
Những pháp sư có thể đến đây ngay lúc Ped qua đời nếu không xuất thân từ các gia tộc phép thuật thì cũng là học sinh ưu tú từ các trường học phép thuật hoặc nhân tài kiệt xuất tự tìm tới bằng thực lực. Những kẻ như thế sao chậm được? Đương nhiên phải dùng sức người để kéo chân họ rồi. Thế nên trong tháp pháp sư liền loé lên muôn vàn sắc màu của phép thuật, các pháp sư trẻ dùng hết tài nghệ bản thân, tranh nhau tiến về phía trước bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Có người thắng thì sẽ có kẻ thua, không ít người ngã xuống giữa phép thuật muôn màu. Nhưng đến được đây đều là tinh anh nên cũng có tận chín người bước lên được điểm cuối của cầu thang.
Không, là mười người.
Ngay trước mắt chín người đến được điểm cuối của tòa tháp, người cuối cùng mở cửa đằng sau đi vào.
Mở cửa vào! Tay còn cầm chìa khóa!
Làm thế cũng được nữa hả?! Chín người nhìn cảnh này mà mắt thiếu điều rơi ra luôn.
Đúng rồi, tùy theo sở thích của mỗi pháp sư, tháp pháp sư của họ cũng thiết kế khác nhau. Ví dụ như tháp Pháp sư của Ped mà họ đang đứng này, lúc nãy đứng bên dưới trông cũng từa tựa các tháp pháp sư khác: vừa cao vừa quạnh quẽ. Nhưng lúc họ đến tầng cuối mọi thứ liền thay đổi: Những bậc thang họ leo lên bỗng hóa thành một lối đi vừa hẹp vừa tối, cuối con đường là một căn phòng cực kì bình thường với sàn gỗ cũ, đồ dùng gỗ vừa nhìn đã biết dùng lâu nhưng được bảo quản kĩ càng, kệ đầy sách, bàn gỗ to nặng, trên bàn còn có cả một cốc nước nóng bốc khói hôi hổi. Chủ nhân cốc nước đang nằm nhoài lên bàn, ông mặc áo sơ mi và quần dài khác hẳn với các pháp sư ở đây, đùi đắp thảm bện thủ công rất dày, ông để kính bên bàn, mắt nhắm chặt, trên chòm râu dài còn một hạt nước màu nâu.
Cứ như là vừa uống nước ấm rồi ngủ gật vậy.
Mọi người tại đây lập tức nhận ra đó là đại pháp sư Ped trong truyền thuyết!
Mà thứ họ đang muốn tranh giành – Sách phép thuật của Ped – đang lặng lẽ mở ra, tỏa ánh sáng nhè nhẹ dưới bàn tay ông cụ.
Sách phép thuật của Ped!
Tất cả mọi người rùng mình, dùng ánh mắt sáng rỡ nhìn về cuốn sách đó! Cũng thấy được khuôn mặt của người trẻ tuổi mới mở cánh cửa sau lưng ông cụ rồi bước ra.
Phương thức không quan trọng, đến được đây là đối phương có bản lĩnh rồi. Không chút bất ngờ, cậu ta cũng là đối thủ cạnh tranh của họ!
Khác hẳn với chín người mặt đầy thương tích, áo sống rách tung tóe ở đây, thanh niên thứ mười hoàn toàn không chật vật. Trên người anh ta cũng khoác áo choàng nhưng tuyệt không phải là áo choàng phép của các pháp sư mà là áo dùng hàng ngày của dân du mục. Áo đã sờn cũ còn có mảnh vá, nhưng cũng coi như là sạch sẽ. Sau lưng anh ta đeo bọc hành lý, trên mặt là vẻ phong trần, như kẻ lữ hành lặn lội đường xa.
Dáng người anh ta cao gầy, da tái nhợt, mắt hẹp, môi mỏng, mái tóc dài đen như gỗ mun buộc tạm, để rũ bên vai phải.
Nhìn qua giống người thường hơn là pháp sư.
Pháp sư trẻ Tư Bội lan với mái tóc đỏ rực liền chĩa gậy phép về phía anh ta. Tám gã pháp sư cũng làm y như vậy.
Đơn giản vì kẻ đang ở gần sách phép thuật của Ped nhất chính là người vừa xuất hiện.
Người nọ đứng ngay cạnh Ped, cuốn sách phép trong truyền thuyết cũng ngay trong tầm với của anh ta!
Đối phương rõ ràng cũng đang định chạm vào cuốn sách ấy...
Anh ta nhìn thoáng qua Ped đang say ngủ, sau đó lại nhìn vào cuốn sách đang lơ lửng kia. Người nọ vươn tay ra, các ngón tay thon chắc tái nhợt sắp sửa chạm vào sách phép thuật.
"Dừng tay!"
Chín người còn lại gần như đồng loạt cất tiếng, đủ hệ phép thuật che trời lấp đất phủ lên người kẻ kia. Lúc những luồng sáng chói lòa bao trùm lên thanh niên kia, ngón tay tái nhợt của anh ta đã khép cuốn sách lại rồi cầm lên.
Gương mặt anh ta lộ vẻ kiên nghị, đôi môi lạnh lùng hơi mím xuống, một tay anh ta cầm chặt lấy sách ma pháp, tay còn lại nhanh chóng cởi áo choàng phủ lên người Ped.
Cứ thế thì anh ta chẳng còn tay nào để làm phép nữa, bộ muốn hứng hết đống phép thuật kia sao?
Chín pháp sư còn lại nghĩ.
Đúng là người thanh niên kia thực sự nghĩ như thế, nhưng mà...
Lúc vô số luồng sáng ập đến, anh ta bất ngờ nhận thấy mình chẳng hề đau đớn. Những luồng sáng kia vừa chạm vào anh liền mất sạch ánh sáng hệt như bị hấp thu.
Chín pháp sư trẻ tuổi còn lại ngây ngẩn cả.
Đến cả người trẻ tuổi kia cũng ngẩn ngơ.
Nhưng anh ta lập tức biết nguyên do.
Lúc đống công kích kia ập đến, trên cuốn sách đen nhánh cổ xưa anh ta cầm bỗng xuất hiện thêm một bàn tay.
Chỉ có một bàn tay thò ra từ đốm đen không thấy đáy, nó như một lỗ đen nhỏ, vừa đủ đựng phần tay trắng nõn của đối phương.
Chỗ công kích khi nãy đã bị lỗ đen kia hút vào.
Thêm một kẻ tranh giành – chín pháp sư trẻ đối diện cũng nhận ra ngay. Họ siết lấy gậy phép, tung ra nhiều đòn tấn công hơn!
Còn người trẻ tuổi mặt tái nhợt đang trực tiếp giằng co sách với đối phương chỉ nắm chặt cuốn sách phép trong tay hơn thôi.
Anh ta hoàn toàn không định từ bỏ.
Mà bàn tay vươn ra từ lỗ đen rõ ràng cũng không định buông ra, kẻ đó khỏe vô cùng, bên kia lỗ đen dường như có một lực hút cực mạnh khiến người trẻ tuổi mặt nhợt nhạt kia không thể kháng cự mà bị lôi vào trong lỗ đen ngay lúc đang giằng co. Dù thế anh ta cũng không có ý định từ bỏ, đầu tiên là cánh tay, sau đó đến thân thể rồi tới đôi giày da cũ kĩ đầy tang thương kia lần lượt bị hút vào. Lúc phép thuật công kích đến cũng là khi mũi giày anh ta biến mất trong lỗ đen.
Hụt.
Sách phép thuật từng bay lơ lửng trên không cứ thế biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ còn mỗi thi thể phủ áo choàng của vị pháp sư vĩ đại.
Giống như bị trúng phép thuật thời gian, bàn tay vị đại pháp sư liền hiện ra vết hoen tử thi, nó đen dần, thối rữa, cứng đờ, giòn xốp... Ngay khoảnh khắc cấm chế của tháp pháp sư tan biến, có cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào, lúc áo choàng bị thổi phất lên, thân xác pháp sư bên dưới liền biến thành một tầng tro bụi bay theo gió.
Lần tranh đoạt sách phép thuật này chính thức hạ màn.
Không ai biết kẻ sau cùng cướp sách phép đi là ai, cuốn sách ma thuật của Ped liền bặt vô âm tín.
Tác giả có lời muốn nói:
^-^
Chào mọi người nghen ~
Pháp sư Ped vĩ đại nhất qua đời.
Ngày đó, các pháp sư kẻ tay cầm pháp trượng, người cưỡi pháp thú tụ họp từ khắp các ngóc ngách của đại lục ma pháp này. Những tấm pháp bào đen của họ trùng điệp lên nhau, hòa vào nền trời chưa kịp sáng thành một mảnh đêm tối mênh mông.
Nơi này chưa bao giờ có nhiều ma pháp sư như vậy, đúng hơn mà nói, nơi này chưa từng đông đúc đến thế.
Địa danh được người ta gọi là "Bralett" này nằm ở điểm cực đông của cả đại lục, phía tây tuyết phủ trắng trời, phía đông biển xanh thăm thẳm, nó là khu vực diện tích rộng lớn mà mật độ dân số lại thưa thớt cực kì.
Bralett, nghĩa là "làng chài có ngọn hải đăng".
Đúng rồi đấy, cư dân chốn này luôn xem tháp pháp sư của Ped là ngọn hải đăng thôi, họ nào biết đây là ngọn tháp pháp sư thần bí trong truyền thuyết. Mà vì đây là bờ biển nên họ xem tháp pháp sư là hải đăng, tiếp tới cũng coi người duy nhất trong tháp là kẻ thắp đèn trời.
Cứ thế một năm rồi một năm nữa trôi qua, cho đến hôm nay.
Giây phút Ped lâm chung, thế giới bên ngoài cuồng phong kéo đến. Từ con đường nhỏ duy nhất nối liền Bralett với thế giới bên ngoài, từ ngoài không khí cho đến trong màn nước bỗng xuất hiện vô số người xa lạ: tay họ cầm gậy phép, chân cưỡi thú trông quái dị mà hung mãnh, người họ choàng những chiếc áo phép hoàn toàn khác biệt với dân bản xứ... tất cả đều thể hiện rõ thân phận pháp sư của họ.
Vào lúc bình minh chưa tỏ, đêm tối chưa phai, bọn họ tụ tập dưới chân tháp của đại pháp sư Ped.
Họ lẳng lặng đợi chờ ở đó như những bức tượng.
Có một con ma men về khuya thấy cảnh này, nhưng gã cũng chỉ tè xong rồi kéo quần, lúc về nhà lên giường ngủ còn nghĩ chuyện mới rồi chỉ là một giấc mơ say sỉn. Có điều lúc gã sắp sửa ngủ say, bỗng có luồng suy nghĩ lóe lên trong đầu: Mấy kẻ quái dị đó muốn làm chi? Họ nhìn chằm chằm vào nơi nào, hải đăng sao?
Thân là người thường, thôn dân chẳng ai biết trong "hải đăng" đã có chuyện gì, cũng chẳng biết "người thắp đèn" sắp trút hơi thở cuối cùng.
Dẫu sao thì mới hoàng hôn hôm qua, ngư dân về muộn nhất thôn còn gặp Ped cơ mà. Dẫu chào ông vẫn chỉ lạnh lùng gật đầu lại, nhưng chí ít còn có phản ứng đúng không?
Chẳng giống sắp chết tí nào.
Bọn họ không nhìn ra, nhưng đám pháp sư kia lại biết.
Cách đây một năm đã có nhà tiên tri tiên đoán rằng Ped sắp qua đời, dần dà, càng lúc càng nhiều người tham gia, lời tiên đoán này liên tục được khẳng định. Sau cùng, khi Ped hấp hối, pháp lực của ông ta không tài nào che mắt những vì sao được nữa, các nhà tiên tri luôn chực chờ bên thước trắc tinh lập tức bói ra vị trí chính xác của ông, gần như ngay lúc đó các pháp sư biết tin đã đến đây bằng tốc độ nhanh nhất.
Hiển nhiên họ không đến vì tiếc thương cho Ped mà là vì sách phép thuật trên tay ông ta.
Mà nói là sổ ghi chép ma pháp hay nhật ký ma pháp cũng không ngoa.
Hầu như mọi pháp sư đều có thói quen này, họ viết hết thể nghiệm, lý giải, các phép thuật không thành hình, nửa thành hình thậm chí là phép thuật đã thành hình vào trong đó. Khi chủ nhân cuốn sách còn sống, nó được gọi là "Sổ ghi chép phép thuật", mà đến lúc chủ nhân của nó tiêu vong, nó liền được họi là "Sách phép thuật của XX". Tùy vào năng lực của chủ nhân, cấp bậc nội dung trong đó cũng khác nhau, sổ ghi chép của các pháp sư khác chưa chắc đã hấp dẫn nhiều pháp sư đến tranh đua như vậy. Nhưng vì đây là kẻ được cả đại lục này nhận định là "pháp lực cao cường nhất", "sống lâu nhất", "đi qua nhiều đất nước nhất" nên việc kế thừa sách phép của ông ta sẽ sóng gió miễn bàn.
Đấy, ngay lúc ông ta qua đời liền có nhiều pháp sư vây quanh tới thế cơ mà.
"Ông ta chết rồi." Một trong những pháp sư đứng đợi gần hải đăng nhất nói, ông ta cưỡi rồng lớn, râu tóc bạc phơ, trên ngón tay săn chắc là một chiếc nhẫn khảm đá quý màu lam cực lớn, trên tay không cầm pháp trượng.
Việc không cầm gậy phép cũng là một biểu hiện của phép thuật cao siêu ở thế giới này, nó chứng tỏ ông ta có thể kết nối với phép thuật chỉ với vật dẫn là chiếc nhẫn.
"Vào được rồi." Một người mặc áo choàng màu tro cưỡi rồng có cánh màu đen cạnh ông ta cất giọng, nhưng nói vừa dứt lời ông ta liền chau mày: "Không vào được? Không phù hợp điều kiện? Ped đặt điều kiện cho người thừa kế sao?"
Ngay lúc ông ta dứt lời, một pháp sư trẻ cưỡi rồng có cánh sau lưng ông ta bỗng biến mất, cũng có một tốp người cùng biến mất với cậu ta, tuy không đông nhưng rõ ràng nhân số đã suy giảm.
"Toàn là mấy cậu trẻ biến mất thôi, xem ra Ped muốn các pháp sư trẻ kế thừa ông ta." Trước ngon hải đăng, một pháp sư già cưỡi thú cưỡi loài chim rất lợi hại nói.
Cũng không bất ngờ mấy, đến cấp bậc của Ped thì chết đi cũng có thể đặt cấm chế tại tháp pháp sư của mình, đưa điều kiện để lựa chọn người thừa kế cho bản thân.
Cũng có pháp sư không muốn kết quả mình dày công nghiên cứu bị bất kì ai kế thừa, họ sẽ phá hủy nhật ký phép thuật của bản thân trước lúc lâm chung. Đối với những pháp sư thông thường thì ý tưởng kia dễ thực hiện lắm, cơ mà với đại pháp sư như Ped lại vô cùng khó. Suốt tháng năm đằng đẵng, bản thân sổ ghi chép tiếp nhận quá nhiều pháp lực của chủ nhân nên cũng biển thành pháp khí, nó kiên cố hơn cả thể xác pháp sư, khiến chính chủ nhân nó cũng khó lòng phá hủy. Huống chi với đa số pháp sư mà nói, họ cũng không muốn phá hủy thành quả cả đời mình, ngay cả những pháp sư vong linh quái gở nhất thì chia sẻ và kế thừa cũng là một việc rất thiêng liêng, điều này đồng nghĩa với việc trí tuệ của họ có thể lưu truyền bằng cách khác.
Hiển nhiên Ped cũng là một pháp sư muốn được kế thừa, tháp pháp sư của ông ta rộng mở.
Nhưng ông không mở cửa cho toàn bộ.
Ngay lúc này đây, các pháp sư xuất hiện trong tháp với đủ kiểu tư thế đang hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhanh chóng phát hiện điểm chung: trẻ.
Dường như điều kiện chọn người thừa kế duy nhất của Ped là không ngoài 25 tuổi.
Ngoài điều đó ra thì thanh niên mặc áo choàng nâu trắng, đen, nâu, xám đều có đủ, không màu nào chiếm ưu thế, ngay cả pháp sư vong linh mà người ở đại lục phép thuật ghét bỏ cũng có hai tên.
Có vẻ như vị tiền bối được gọi là pháp sư vĩ đại nhất đúng là vừa chính vừa tà, không phân nòi giống như lời đồn – tất cả các pháp sư ở đây lập tức nghĩ.
Sau đó họ giương gậy phép trong tay lên.
Hầu hết mọi người đều giơ gậy phép lên trừ hai gã không có: "Đây hẳn là những đối thủ đáng gờm nhất" – một lần nữa suy nghĩ của đám người trùng lặp với nhau.
Quan sát đối thủ cạnh tranh xong họ lại nhìn vào trong tháp pháp sư.
Tháp pháp sư nhìn ngoài chỉ có ba tầng rưỡi thực tế lại cao vô cùng, bọn họ ở chân tháp, chỗ này cực kì rộng, hiển nhiên khác hẳn diện tích nhìn ngoài vào. Ở giữa sàn đáy tháp có một cái thang, đúng hơn mà nói là trước mặt mỗi người có một bậc thang, các bậc thang xoáy tròn như Chén Thánh vươn cao lên. Ở đỉnh chóp dường như có cuốn sách bay lơ lửng trên không, tỏa ra ánh sáng nhạt.
Là "Sách phép thuật của Ped"!
Nhận thấy bảo vật mình mơ ước đang ở ngay bên trên, mọi người bỗng phấn chấn, bắt đầu liều mạng phóng lên đỉnh thang bằng tốc độ nhanh nhất...
Bản thân nhanh thôi chưa đủ, đối thủ cũng cần phải chậm nữa!
Những pháp sư có thể đến đây ngay lúc Ped qua đời nếu không xuất thân từ các gia tộc phép thuật thì cũng là học sinh ưu tú từ các trường học phép thuật hoặc nhân tài kiệt xuất tự tìm tới bằng thực lực. Những kẻ như thế sao chậm được? Đương nhiên phải dùng sức người để kéo chân họ rồi. Thế nên trong tháp pháp sư liền loé lên muôn vàn sắc màu của phép thuật, các pháp sư trẻ dùng hết tài nghệ bản thân, tranh nhau tiến về phía trước bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Có người thắng thì sẽ có kẻ thua, không ít người ngã xuống giữa phép thuật muôn màu. Nhưng đến được đây đều là tinh anh nên cũng có tận chín người bước lên được điểm cuối của cầu thang.
Không, là mười người.
Ngay trước mắt chín người đến được điểm cuối của tòa tháp, người cuối cùng mở cửa đằng sau đi vào.
Mở cửa vào! Tay còn cầm chìa khóa!
Làm thế cũng được nữa hả?! Chín người nhìn cảnh này mà mắt thiếu điều rơi ra luôn.
Đúng rồi, tùy theo sở thích của mỗi pháp sư, tháp pháp sư của họ cũng thiết kế khác nhau. Ví dụ như tháp Pháp sư của Ped mà họ đang đứng này, lúc nãy đứng bên dưới trông cũng từa tựa các tháp pháp sư khác: vừa cao vừa quạnh quẽ. Nhưng lúc họ đến tầng cuối mọi thứ liền thay đổi: Những bậc thang họ leo lên bỗng hóa thành một lối đi vừa hẹp vừa tối, cuối con đường là một căn phòng cực kì bình thường với sàn gỗ cũ, đồ dùng gỗ vừa nhìn đã biết dùng lâu nhưng được bảo quản kĩ càng, kệ đầy sách, bàn gỗ to nặng, trên bàn còn có cả một cốc nước nóng bốc khói hôi hổi. Chủ nhân cốc nước đang nằm nhoài lên bàn, ông mặc áo sơ mi và quần dài khác hẳn với các pháp sư ở đây, đùi đắp thảm bện thủ công rất dày, ông để kính bên bàn, mắt nhắm chặt, trên chòm râu dài còn một hạt nước màu nâu.
Cứ như là vừa uống nước ấm rồi ngủ gật vậy.
Mọi người tại đây lập tức nhận ra đó là đại pháp sư Ped trong truyền thuyết!
Mà thứ họ đang muốn tranh giành – Sách phép thuật của Ped – đang lặng lẽ mở ra, tỏa ánh sáng nhè nhẹ dưới bàn tay ông cụ.
Sách phép thuật của Ped!
Tất cả mọi người rùng mình, dùng ánh mắt sáng rỡ nhìn về cuốn sách đó! Cũng thấy được khuôn mặt của người trẻ tuổi mới mở cánh cửa sau lưng ông cụ rồi bước ra.
Phương thức không quan trọng, đến được đây là đối phương có bản lĩnh rồi. Không chút bất ngờ, cậu ta cũng là đối thủ cạnh tranh của họ!
Khác hẳn với chín người mặt đầy thương tích, áo sống rách tung tóe ở đây, thanh niên thứ mười hoàn toàn không chật vật. Trên người anh ta cũng khoác áo choàng nhưng tuyệt không phải là áo choàng phép của các pháp sư mà là áo dùng hàng ngày của dân du mục. Áo đã sờn cũ còn có mảnh vá, nhưng cũng coi như là sạch sẽ. Sau lưng anh ta đeo bọc hành lý, trên mặt là vẻ phong trần, như kẻ lữ hành lặn lội đường xa.
Dáng người anh ta cao gầy, da tái nhợt, mắt hẹp, môi mỏng, mái tóc dài đen như gỗ mun buộc tạm, để rũ bên vai phải.
Nhìn qua giống người thường hơn là pháp sư.
Pháp sư trẻ Tư Bội lan với mái tóc đỏ rực liền chĩa gậy phép về phía anh ta. Tám gã pháp sư cũng làm y như vậy.
Đơn giản vì kẻ đang ở gần sách phép thuật của Ped nhất chính là người vừa xuất hiện.
Người nọ đứng ngay cạnh Ped, cuốn sách phép trong truyền thuyết cũng ngay trong tầm với của anh ta!
Đối phương rõ ràng cũng đang định chạm vào cuốn sách ấy...
Anh ta nhìn thoáng qua Ped đang say ngủ, sau đó lại nhìn vào cuốn sách đang lơ lửng kia. Người nọ vươn tay ra, các ngón tay thon chắc tái nhợt sắp sửa chạm vào sách phép thuật.
"Dừng tay!"
Chín người còn lại gần như đồng loạt cất tiếng, đủ hệ phép thuật che trời lấp đất phủ lên người kẻ kia. Lúc những luồng sáng chói lòa bao trùm lên thanh niên kia, ngón tay tái nhợt của anh ta đã khép cuốn sách lại rồi cầm lên.
Gương mặt anh ta lộ vẻ kiên nghị, đôi môi lạnh lùng hơi mím xuống, một tay anh ta cầm chặt lấy sách ma pháp, tay còn lại nhanh chóng cởi áo choàng phủ lên người Ped.
Cứ thế thì anh ta chẳng còn tay nào để làm phép nữa, bộ muốn hứng hết đống phép thuật kia sao?
Chín pháp sư còn lại nghĩ.
Đúng là người thanh niên kia thực sự nghĩ như thế, nhưng mà...
Lúc vô số luồng sáng ập đến, anh ta bất ngờ nhận thấy mình chẳng hề đau đớn. Những luồng sáng kia vừa chạm vào anh liền mất sạch ánh sáng hệt như bị hấp thu.
Chín pháp sư trẻ tuổi còn lại ngây ngẩn cả.
Đến cả người trẻ tuổi kia cũng ngẩn ngơ.
Nhưng anh ta lập tức biết nguyên do.
Lúc đống công kích kia ập đến, trên cuốn sách đen nhánh cổ xưa anh ta cầm bỗng xuất hiện thêm một bàn tay.
Chỉ có một bàn tay thò ra từ đốm đen không thấy đáy, nó như một lỗ đen nhỏ, vừa đủ đựng phần tay trắng nõn của đối phương.
Chỗ công kích khi nãy đã bị lỗ đen kia hút vào.
Thêm một kẻ tranh giành – chín pháp sư trẻ đối diện cũng nhận ra ngay. Họ siết lấy gậy phép, tung ra nhiều đòn tấn công hơn!
Còn người trẻ tuổi mặt tái nhợt đang trực tiếp giằng co sách với đối phương chỉ nắm chặt cuốn sách phép trong tay hơn thôi.
Anh ta hoàn toàn không định từ bỏ.
Mà bàn tay vươn ra từ lỗ đen rõ ràng cũng không định buông ra, kẻ đó khỏe vô cùng, bên kia lỗ đen dường như có một lực hút cực mạnh khiến người trẻ tuổi mặt nhợt nhạt kia không thể kháng cự mà bị lôi vào trong lỗ đen ngay lúc đang giằng co. Dù thế anh ta cũng không có ý định từ bỏ, đầu tiên là cánh tay, sau đó đến thân thể rồi tới đôi giày da cũ kĩ đầy tang thương kia lần lượt bị hút vào. Lúc phép thuật công kích đến cũng là khi mũi giày anh ta biến mất trong lỗ đen.
Hụt.
Sách phép thuật từng bay lơ lửng trên không cứ thế biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ còn mỗi thi thể phủ áo choàng của vị pháp sư vĩ đại.
Giống như bị trúng phép thuật thời gian, bàn tay vị đại pháp sư liền hiện ra vết hoen tử thi, nó đen dần, thối rữa, cứng đờ, giòn xốp... Ngay khoảnh khắc cấm chế của tháp pháp sư tan biến, có cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào, lúc áo choàng bị thổi phất lên, thân xác pháp sư bên dưới liền biến thành một tầng tro bụi bay theo gió.
Lần tranh đoạt sách phép thuật này chính thức hạ màn.
Không ai biết kẻ sau cùng cướp sách phép đi là ai, cuốn sách ma thuật của Ped liền bặt vô âm tín.
Tác giả có lời muốn nói:
^-^
Chào mọi người nghen ~