Chương 10: Anh và cậu gặp nhau ở Địa Đàng
Khái quát: Lần đầu gặp siêu căng thẳng.
"Eden", nơi con người sinh ra.
Tận thế buông xuống, dân số giảm mạnh, rất nhiều người mất điều hiện và hoàn cảnh sinh dục, dưới tình huống này, nơi bảo tồn lượng lớn trứng và t*ng trùng như Eden liền giống ẩn ý trong tên nó, trở thành hi vọng.
Nơi này là nơi sản xuất hàng loạt sinh mệnh mới.
Với những đứa trẻ mới sinh ra ở đây, Eden sẽ chăm sóc nuôi dạy chúng đến hai tuổi rồi đưa ra ngoài Eden để tiếp tục nuôi lớn xã hội hóa.
Tất cả trẻ em sinh ra ở đây lấy số hiệu làm tên.
"Tất cả vì tương lai nhân loại" – Xoăn nhìn về hàng chữ nhỏ thêu ngay ngực áo đồng phục của người kia, yên lặng nghe anh ta nói chuyện.
Đang nói chuyện với anh là một người đàn ông mặc đồng phục trắng – là một trong năm giám khảo phỏng vấn anh từng gặp lúc trước.
Có tổng cộng năm người cùng đến trình diện với anh, nhưng chỉ mình anh đi đến chỗ này.
Đây là khu vực trung tâm của Eden – cũng là khu có khối kiến trúc hình trứng Xoăn từng nhìn.
Mà anh cũng đang ở khối kiến trúc đó luôn.
Người trước mặt đang bàn giao nội dung công việc cho anh...
"... Tóm lại nhé 485345, công việc của cậu là vậy, tôi nghe cậu bảo cậu thích thi ca, nhạc họa? Những thứ này đều là di sản quý giá của loài người, chúng tôi có chuẩn bị sẵn một ít nhạc cụ, bàn vẽ và màu cho cậu, chỗ này thì là mấy tập thơ, cậu cứ giảng bài theo cách của cậu, tên kia chịu học thì tốt, còn không chịu, ừm... thì cũng không cần miễn cưỡng."
Nghe có vẻ rất nhẹ nhàng – với anh và cả học sinh tương lai của anh nữa.
Nhưng học không cần kết quả thì ý nghĩa của việc dạy ở đâu cơ?
"Tính nết tên kia không tốt lắm, kể cả lúc cậu ta tỏ ra ngoan ngoãn thì cậu vẫn phải nhớ cho kĩ." Đối phương lại dặn.
"Giờ làm việc của cậu là từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, lúc muốn về cứ đi đến lối vào rồi nói chuyện hay vẫy tay ra hiệu cho máy theo dõi là xong."
"Nếu cậu có nhu cầu khác để dạy học hay sinh hoạt thì cứ báo cho tôi, tôi sẽ cố gắng đáp ứng hết mức."
"Cuối cùng, mong cậu và học sinh tương lai có mối quan hệ tốt đẹp."
Sao nghe cứ có cảm giác câu cuối cùng mới là yêu cầu dạy học của họ với anh nhỉ?
Nghĩ bụng, tầm mắt của Xoăn chuyển từ chữ thêu trên ngực người kia sang mặt anh ta,
Nhận thấy anh nhìn mình, người kia cười nói: "Cậu có gì muốn hỏi không?"
Xoăn nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
"Mời nói."
"Lương thì sao, lương bao nhiêu vậy?"
Người kia bị câu hỏi của anh làm chặn họng một chút rồi mới nói ra một con số.
"Đây là lương thực tập, qua được thực tập thì sẽ tăng 20%." Người đàn ông nói.
Chủ yếu tới giờ chưa ai kiên trì tới lúc đó thôi.
Anh ta nghĩ bụng rồi còn phân thích tại sao mình lại bị câu này làm cứng họng, cũng đúng, mấy người trước đó chưa ai lãnh được lương, chưa tới lúc lãnh đã bị loại trừ. Qúa nhiều lần như thế khiến tới điều kiện tuyển dụng quan trọng như lương mà anh ta cũng quên luôn.
Sau này phải sửa, dù đám người kia kiên trì được bao lâu thì thứ cần nói vẫn phải nói – anh ta tổng kết.
Sau đó anh ta lại hiền hòa hỏi Xoăn: "Còn hỏi gì thêm không?"
"Tôi muốn nhận lương theo ngày." Xoăn nghiêm túc nói.
Người đàn ông:...
Đồng ý yêu cầu của Xoăn xong anh ta dẫn Xoăn đi đoạn đường cuối, đoạn đường cuối cùng dẫn đến căn phòng kiên cố nhất Eden.
Thật ra cũng có mấy bước chân thôi. Anh ta đưa Xoăn đến trước cửa rồi nói: "Chúc cậu may mắn."
Sau đó cánh cửa mở ra.
Xoăn không nhìn anh ta, mắt anh nhìn thẳng về phía trước rồi đi vào cửa.
Cánh cửa ẩn màu trắng lập tức đóng lại sau lưng anh.
***
Bên trong cửa anh thấy được một người.
Thật ra lúc này trong mắt Xoăn chỉ còn lại một người này thôi.
Kẻ cướp sách phép thuật khỏi tay anh, cũng là chủ nhân hiện tại của cuốn sách.
Lúc cánh cửa mở ra anh liền xác nhận.
Đó là một thiếu niên.
Tóc màu trà nhạt, con ngươi cũng màu trà nhạt như viên pha lê, trên cơ thể thon gầy cũng đang mặc vest thắt cà vạt như anh.
Cậu ta ngoan ngoãn đứng cách cửa một đoạn gần, mỉm cười nhìn Xoăn, tay còn cầm một bó hoa tươi.
"Chào thầy ạ." Giọng cậu ta mát lạnh, chắc đang vỡ giọng nên có pha chút khàn, nhưng vẫn rất dễ nghe.
Thiếu niên thấy Xoăn nhìn mình không chớp mắt liền cười càng xán lạn, tay trái cậu ta đẩy bó hoa về phía Xoăn, lời trong miệng cũng càng ngọt ngào hơn: "Thầy ơi, đây là hoa em tặng thầy..."
Nụ cười của cậu ta chưa kịp tắt, tiếng chưa kịp dừng, mà hoa trong tay bỗng nhào về phía Xoăn! Như một loạt tên nhọn...
Bất kì ai cũng khó thể tưởng tượng ra chuyện hoa tươi tưởng như vô hại nhất nháy mắt biến thành hung khí tấn công người ta, Xoăn cũng thế.
Nhưng mà...
Nghĩ không ra, còn tránh thì tránh được.
Ngay trước lúc những "mũi tên hoa" kia sắp sửa đâm vào cơ thể, Xoăn bỗng biến mất, anh bỗng lao vút về phía trước như tên bắn khỏi cung, mặc cho những đóa hoa kia đâm vào bóng dáng của mình.
Cũng là giống mũi tên, nhưng tên của anh nhanh hơn!
Trên mặt thiếu niên vẫn còn treo nụ cười, nhưng ngay sau đó cậu ta phát hiện cổ tay mình đau nhức một trận, cơ thể bị nhấc bổng lên theo. Cậu ta không tin nổi mà nhìn về chỗ tay đau, liền phát hiện tay mình đang bị người thanh niên mới đến nắm chặt.
Người kia nắm cổ tay cậu ta rồi nhấc bổng lên, nhấc cậu ta chân không chạm được đất.
"A?" Thấy cổ tay trái mình vặn thành một góc độ quỷ dị trong tay anh ta, nụ cười của thiếu niên cũng biến mất.
Xoăn không chút biểu cảm giang ta buông đối phương xuống.
Thiếu niên bị anh quăng xuống đất ngẩng đầu, cặp mắt màu trà nhạt trừng to nhìn Xoăn, cả nửa ngày cũng không thấy anh định làm gì tiếp liền há mồm la lớn với trần nhà:
"Mau cứu! Tay tôi gãy rồi!"
"Eden", nơi con người sinh ra.
Tận thế buông xuống, dân số giảm mạnh, rất nhiều người mất điều hiện và hoàn cảnh sinh dục, dưới tình huống này, nơi bảo tồn lượng lớn trứng và t*ng trùng như Eden liền giống ẩn ý trong tên nó, trở thành hi vọng.
Nơi này là nơi sản xuất hàng loạt sinh mệnh mới.
Với những đứa trẻ mới sinh ra ở đây, Eden sẽ chăm sóc nuôi dạy chúng đến hai tuổi rồi đưa ra ngoài Eden để tiếp tục nuôi lớn xã hội hóa.
Tất cả trẻ em sinh ra ở đây lấy số hiệu làm tên.
"Tất cả vì tương lai nhân loại" – Xoăn nhìn về hàng chữ nhỏ thêu ngay ngực áo đồng phục của người kia, yên lặng nghe anh ta nói chuyện.
Đang nói chuyện với anh là một người đàn ông mặc đồng phục trắng – là một trong năm giám khảo phỏng vấn anh từng gặp lúc trước.
Có tổng cộng năm người cùng đến trình diện với anh, nhưng chỉ mình anh đi đến chỗ này.
Đây là khu vực trung tâm của Eden – cũng là khu có khối kiến trúc hình trứng Xoăn từng nhìn.
Mà anh cũng đang ở khối kiến trúc đó luôn.
Người trước mặt đang bàn giao nội dung công việc cho anh...
"... Tóm lại nhé 485345, công việc của cậu là vậy, tôi nghe cậu bảo cậu thích thi ca, nhạc họa? Những thứ này đều là di sản quý giá của loài người, chúng tôi có chuẩn bị sẵn một ít nhạc cụ, bàn vẽ và màu cho cậu, chỗ này thì là mấy tập thơ, cậu cứ giảng bài theo cách của cậu, tên kia chịu học thì tốt, còn không chịu, ừm... thì cũng không cần miễn cưỡng."
Nghe có vẻ rất nhẹ nhàng – với anh và cả học sinh tương lai của anh nữa.
Nhưng học không cần kết quả thì ý nghĩa của việc dạy ở đâu cơ?
"Tính nết tên kia không tốt lắm, kể cả lúc cậu ta tỏ ra ngoan ngoãn thì cậu vẫn phải nhớ cho kĩ." Đối phương lại dặn.
"Giờ làm việc của cậu là từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, lúc muốn về cứ đi đến lối vào rồi nói chuyện hay vẫy tay ra hiệu cho máy theo dõi là xong."
"Nếu cậu có nhu cầu khác để dạy học hay sinh hoạt thì cứ báo cho tôi, tôi sẽ cố gắng đáp ứng hết mức."
"Cuối cùng, mong cậu và học sinh tương lai có mối quan hệ tốt đẹp."
Sao nghe cứ có cảm giác câu cuối cùng mới là yêu cầu dạy học của họ với anh nhỉ?
Nghĩ bụng, tầm mắt của Xoăn chuyển từ chữ thêu trên ngực người kia sang mặt anh ta,
Nhận thấy anh nhìn mình, người kia cười nói: "Cậu có gì muốn hỏi không?"
Xoăn nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
"Mời nói."
"Lương thì sao, lương bao nhiêu vậy?"
Người kia bị câu hỏi của anh làm chặn họng một chút rồi mới nói ra một con số.
"Đây là lương thực tập, qua được thực tập thì sẽ tăng 20%." Người đàn ông nói.
Chủ yếu tới giờ chưa ai kiên trì tới lúc đó thôi.
Anh ta nghĩ bụng rồi còn phân thích tại sao mình lại bị câu này làm cứng họng, cũng đúng, mấy người trước đó chưa ai lãnh được lương, chưa tới lúc lãnh đã bị loại trừ. Qúa nhiều lần như thế khiến tới điều kiện tuyển dụng quan trọng như lương mà anh ta cũng quên luôn.
Sau này phải sửa, dù đám người kia kiên trì được bao lâu thì thứ cần nói vẫn phải nói – anh ta tổng kết.
Sau đó anh ta lại hiền hòa hỏi Xoăn: "Còn hỏi gì thêm không?"
"Tôi muốn nhận lương theo ngày." Xoăn nghiêm túc nói.
Người đàn ông:...
Đồng ý yêu cầu của Xoăn xong anh ta dẫn Xoăn đi đoạn đường cuối, đoạn đường cuối cùng dẫn đến căn phòng kiên cố nhất Eden.
Thật ra cũng có mấy bước chân thôi. Anh ta đưa Xoăn đến trước cửa rồi nói: "Chúc cậu may mắn."
Sau đó cánh cửa mở ra.
Xoăn không nhìn anh ta, mắt anh nhìn thẳng về phía trước rồi đi vào cửa.
Cánh cửa ẩn màu trắng lập tức đóng lại sau lưng anh.
***
Bên trong cửa anh thấy được một người.
Thật ra lúc này trong mắt Xoăn chỉ còn lại một người này thôi.
Kẻ cướp sách phép thuật khỏi tay anh, cũng là chủ nhân hiện tại của cuốn sách.
Lúc cánh cửa mở ra anh liền xác nhận.
Đó là một thiếu niên.
Tóc màu trà nhạt, con ngươi cũng màu trà nhạt như viên pha lê, trên cơ thể thon gầy cũng đang mặc vest thắt cà vạt như anh.
Cậu ta ngoan ngoãn đứng cách cửa một đoạn gần, mỉm cười nhìn Xoăn, tay còn cầm một bó hoa tươi.
"Chào thầy ạ." Giọng cậu ta mát lạnh, chắc đang vỡ giọng nên có pha chút khàn, nhưng vẫn rất dễ nghe.
Thiếu niên thấy Xoăn nhìn mình không chớp mắt liền cười càng xán lạn, tay trái cậu ta đẩy bó hoa về phía Xoăn, lời trong miệng cũng càng ngọt ngào hơn: "Thầy ơi, đây là hoa em tặng thầy..."
Nụ cười của cậu ta chưa kịp tắt, tiếng chưa kịp dừng, mà hoa trong tay bỗng nhào về phía Xoăn! Như một loạt tên nhọn...
Bất kì ai cũng khó thể tưởng tượng ra chuyện hoa tươi tưởng như vô hại nhất nháy mắt biến thành hung khí tấn công người ta, Xoăn cũng thế.
Nhưng mà...
Nghĩ không ra, còn tránh thì tránh được.
Ngay trước lúc những "mũi tên hoa" kia sắp sửa đâm vào cơ thể, Xoăn bỗng biến mất, anh bỗng lao vút về phía trước như tên bắn khỏi cung, mặc cho những đóa hoa kia đâm vào bóng dáng của mình.
Cũng là giống mũi tên, nhưng tên của anh nhanh hơn!
Trên mặt thiếu niên vẫn còn treo nụ cười, nhưng ngay sau đó cậu ta phát hiện cổ tay mình đau nhức một trận, cơ thể bị nhấc bổng lên theo. Cậu ta không tin nổi mà nhìn về chỗ tay đau, liền phát hiện tay mình đang bị người thanh niên mới đến nắm chặt.
Người kia nắm cổ tay cậu ta rồi nhấc bổng lên, nhấc cậu ta chân không chạm được đất.
"A?" Thấy cổ tay trái mình vặn thành một góc độ quỷ dị trong tay anh ta, nụ cười của thiếu niên cũng biến mất.
Xoăn không chút biểu cảm giang ta buông đối phương xuống.
Thiếu niên bị anh quăng xuống đất ngẩng đầu, cặp mắt màu trà nhạt trừng to nhìn Xoăn, cả nửa ngày cũng không thấy anh định làm gì tiếp liền há mồm la lớn với trần nhà:
"Mau cứu! Tay tôi gãy rồi!"