Chương 12: Rau và cá
Khái quát: Giấc mơ của cậu ấy có thêm ít sắc màu.
Art: Don't Move! by 塗壁
Vậy ra là "sách phép thuật" à?
Thiếu niên bị gọi là S11 đứng trước cửa kính lớn nhìn cuốn sách huyền bí bay lơ lửng trước mặt mình mà nghĩ.
Vẻ mặt cậu lúc này bình tĩnh không có chút nét cười nào.
Đó là một đêm khuya giống hôm nay, cậu đứng ở đây, nguồn năng lượng mạnh mẽ nhất từ xưa đến nay bao trùm lấy cánh tay trái đang vươn ra của cậu...
Cậu cứ tưởng bản thân có thể xé toạc màn trời đêm yên lặng trên kia, hoặc chí ít có thể đập nát ngục tù này, nhưng...
Cậu bắt được một cuốn sách.
Là nó.
Sau đó cậu có thêm một cuốn sách, trên tay trái cũng có thêm một hình xăm.
Hình xăm giống hệt ký hiệu trên bìa sách.
Thời gian qua, để che giấu việc thường xuyên nghiên cứu cuốn sách kia, cậu còn đòi họ đem thật nhiều sách vào cho mình. Tiếc là xem mãi vẫn chả biết chữ nào in trên sách cả, đến mở cậu cũng chỉ mở được tờ đầu.
Còn với chỗ sách được đưa từ bên ngoài vào đây, tuy cậu quen được vài ba mặt chữ, nhưng khi nối lại thành câu thì chả hiểu một cái gì.
Bởi nói bọn họ tìm cho cậu rất nhiều "bảo mẫu" và "gia sư" các kiểu, nhưng có ai đến đây với mục đích nuôi dạy hết. Với cái kiểu dạy học nuông chiều theo hứng của cậu thì vào đầu được bao nhiêu kiến thức chứ?
Ấy vậy mà những thứ người tên Xoăn hôm nay đọc cậu nghe, cậu hiểu được hết.
Biết sao giờ, anh ta bị cậu ép buộc rành rành ra đó, đọc thơ để trao đổi với cậu mà. "Bị cậu ép buộc", ha ha, kiểu miễn cưỡng này càng khiến cậu muốn bắt đối phương ngoan ngoãn đọc sách cho mình.
Thế nên mới đầu cậu ngồi đó chỉ để ngắm bộ dạng miễn cưỡng mà làm của anh ta, ai ngờ anh ta mới cầm sách lên tay, trên mặt chẳng còn chút biểu cảm không cam lòng nào: Anh ngồi thẳng lưng ở đó, giọng đọc trong trẻo, tốc độ đọc cũng từ từ, âm thanh lúc thơ ca tuôn ra vô cùng dễ nghe.
Kỳ lạ thay, tuy chất giọng không mấy êm tai, nhưng thơ anh ta đọc hay quá đi.
Cứ thế, vốn từ đầu cậu chỉ nhìn người thôi, nhìn một lúc lại thành vừa nghe đọc thơ vừa ngắm người.
Cho tới lúc người kia đi cậu còn thấy chưa đã thèm.
Nghĩ vậy, sách phép thuật đang bay lơ lửng trên không rơi "bộp" xuống ngực cậu, cậu ta không quan tâm tới cuốn sách đó mà lại cầm cuốn khác lên tự đọc – cuốn thơ ban sáng Xoăn đọc.
Mới đầu đọc hoài đọc mãi không vào đầu, lúc sắp sửa quẳng sách xuống lại lật đến một tờ Xoăn đọc lúc chiều, đọc lại một lần, dáng điệu và âm luật đọc thơ của người kia hôm nay như hiện ra trước mắt.
Tĩnh tâm đi bỗng nhiên lại hiểu bài, cậu cứ thế bata giác đọc hơn nửa cuốn thơ rồi ôm sách ngủ thiếp đi.
Sau đó, giấc mơ của cậu lần đầu có sắc màu.
Rất nhạt, vô cùng nhạt.
Tuy chỉ ngủ được có vài tiếng nhưng cậu vẫn nghĩ mình đã có một giấc mộng đẹp.
Thế nên sáng hôm sau khi bị máy theo dõi ngụy trang dưới lớp vỏ chim gọi dậy, hiếm khi tâm trạng cậu vẫn rất vui vẻ.
Rất vui vẻ nổ bay đám "chim" đó, rất vui vẻ trèo lên cây lựa những đóa hoa hợp nhất buộc thành một bó, cậu cười tươi roi rói chạy đến cửa vào chờ thầy giáo mình đến.
***
Người cười tươi rói đón Xoăn không chỉ mỗi thiếu niên chạy loanh qua loanh quanh sau cánh cửa mà còn có cả nhân viên nghiên cứu phụ trách cậu ta.
Văn phòng nằm ngay bên cạnh nơi giam giữ thiếu niên, là nơi Xoăn cần đi ngang qua mỗi khi đi làm. Mà mỗi lần Xoăn đi ngang qua văn phòng để đến chỗ làm lại gặp một nghiên cứu viên khác nhau. Người hôm nay anh thấy cũng không phải người hôm qua mà là một nghiên cứu viên nam khác, lúc thấy Xoăn, anh ta liền cười hì hì chào đón, hỏi anh có muốn uống cà phê không, bị lơ cũng chả sao, anh ta lại hỏi tình hình hôm qua, không dò xét quá kĩ mà chỉ nhắc sơ qua thôi, thấy tay Xoăn quấn băng liền hỏi anh cần thuốc không chứ cũng chả hỏi tại sao lại bị thương.
Không giống hỏi tiến độ công việc, cũng chả giống đang quan tâm sức khỏe của anh, anh ta cứ hỏi lung ta lung tung chứ chả quan tâm kết quả, vậy là...
Tám nhảm?
Nghĩ nửa ngày, Xoăn quyết định định nghĩa cuộc trò chuyện này là chuyện trò bình thường thôi <- một cách giao lưu vô nghĩa nhưng cớ thể làm thân.
Xoăn cứ để mặt đối phương nói chuyện với mình rồi bê cho anh một đĩa thức ăn.
"Đây là bữa sáng của cậu và S11, hai người có thể ăn sáng cùng nhau."
Xoăn liền cầm đĩa bước vào căn phòng trước mặt.
Sau đó, cả đĩa thức ăn sẽ bị đổ đi.
Xoăn không ăn mấy thứ này, thiếu niên cũng không.
Từ lần đầu thấy Xoăn bưng đĩa vào, thiếu niên chỉ cười hì hì mặc cho anh bưng đĩa thức ăn đặt lên bàn, rồi từ đầu chí cuối không chạm vào nó một lần nào. Cậu không chạm vào, Xoăn không ăn được đương nhiên cũng kệ nốt, thế nên vào giữa trưa, thiếu niên liền cúi đầu nhìn đĩa thức ăn hồi lâu rồi cười nói: "Ta vứt đi thôi."
Đây là câu khẳng định.
Thế nên Xoăn rẽ tráu rồi rẽ phải theo thiếu niên một lúc liền thấy một cái hồ nhỏ.
Bên trong đó có cá.
Anh biết trong đó có cá là vì chúng vừa thấy thiếu niên liền há to miệng bơi đến chả chút sợ hãi, bộ dạng này rõ ràng là đã được cho ăn quen rồi.
Quả nhiên...
Ngay sau đó Xoăn liền ném luôn cả đĩa thức ăn vào hồ, đám cá bên trong lập tức tranh nhau ăn, không chỉ tranh mỗi thức ăn, đến cả cái mâm cũng bị chén sạch chẳng còn gì.
Xoăn:...
Thiếu niên nhướng mày nhìn bầy cá ăn sạch mọi thứ rồi chỉ vào chúng, cậu ta nói với Xoăn: "Xem nè, cá em nuôi."
Nói xong lại chỉ chỉ vào đống cỏ cao nhổng lên cạnh hồ: "Xem nè, rau em trồng."
Xoăn:...
Xoăn trầm tính ít nói cũng chả sao, thiếu niên chả cần anh một hỏi một đáp, chỉ lo nói phần mình.
"Cá là loài lẫn vào lúc họ làm hồ, chúng nó ăn sạch cá được thả vào đây, đến lúc chúng tự ăn nhau thì bị em phát hiện, em liền nhanh trí đổ hết đồ ăn họ đưa vào cho chúng."
"Rồi em ăn thịt chúng." Cậu ta chỉ chỉ đám cá đầy răng trong hồ.
"Đống rau kia em cũng tình cờ phát hiện là rau ăn được, tuy hơi hăng nhưng mà ăn được." Cậu lại chỉ vào đống cỏ mọc cao bên hồ.
Xoăn càng nhìn đống cỏ kia càng thấy chúng...
Giống hành.
Xoăn đưa mắt nhìn về mặt hồ thay vì nhìn đám "cỏ" trông giống hành, khéo vị cũng hệt như hành kia.
Anh càng thấy người ở đây thật thần kì.
Rõ ràng chỉ là một căn phòng mà lại rộng tới vậy! Ngoài việc rộng chả giống một căn phòng ra thì nó giống mọi thứ trên đời!
Chân dẫm lên mặt cỏ xanh um tươi tốt, khắp xung quanh là cây cối rậm rạp, tuy không có cổ thụ, nhưng rõ ràng chả phải cây giống mới ươm, đã vậy rồi còn có cả hồ!?
Nhưng nó thực sự chỉ là một căn phòng.
Xoăn ngẩng đầu nhìn lên trần: Mảnh lớn ô kính và khung cửa sổ ghép thành hình trứng nhắc anh biết đây là một không gian kín.
Mà các nhu yếu phẩm sinh hoạt của con người cũng được bố trí rải rác khắp nơi trong căn phòng rộng lớn này hết sức tự nhiên.
Nhưng có tự nhiên tới đâu thì nơi đây vẫn cho người ta thấy đây là một cái lồng sắt.
"Như cái lồng giam, nhỉ?" Liếc mắt đã nhận ra ý nghĩ của Xoăn, thiếu niên nhếch miệng nhìn anh.
"Mình đọc sách đi!" Không tiếp tục đề tài ban nãy, cậu ta lập tức nói tiếp.
Mắt Xoăn sáng ngời: "Sách phép thuật?"
Thiếu niên cười tươi rói rồi tiện tay huơ huơ cuốn sách đang cầm, bỡn cợt nói: "Không không không, là tập thơ mới ấy!"
Xoăn:...
Thế là anh đọc hết cuốn thơ này đến cuốn thơ khác.
Cũng không chỉ đọc mỗi thơ thôi, giữa chừng họ còn đổi "chương trình học", thiếu niên lần lược học qua lớp dạy nhạc và dạy vẽ mà Xoăn nhắc lúc phỏng vấn và thấy đều rất vui.
Họ cùng đọc rất nhiều sách, trừ sách phép thuật của Ped.
Mỗi ngày trước khi tan làm Xoăn đều nhắc đối phương chuyện đọc sách phép, tiếc là cậu ta lúc nào cũng dùng đủ kiểu lý do để trì hoãn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ...
Hôm nay, nhìn thời gian trên đồng hồ, Xoăn lặp lại chuyện muôn thuở: "Bao giờ bắt đầu đọc sách phép vậy?"
Với anh mà nói câu này đã gần như "Tan học, tạm biệt" luôn rồi.
Với thiếu niên cũng vậy, cậu cười tủm tỉm nhìn anh gấp tập sách trong tay lại, đứng dậy tiễn anh ra cửa như mọi khi.
Xoăn cứ nghĩ lần này đối phương cũng kiếm cớ để kéo dài, nào ngờ...
"Lần tới nha."
"Hôm sau gặp mình cùng đọc cuốn sách phép thuật thầy bảo nhé."
Lúc cánh cửa mở ra, thiếu niên bỗng nói.
Xoăn kinh ngạc quay lại, tiếc là quay lại hơi chậm nên chỉ thấy được mỗi cánh cửa đã khép lại.
Nhưng chỉ những lời ấy thôi cũng đủ khiến anh đầy chờ mong đến ngày tiếp theo!
Sau đó, ngay hôm sau khi anh vui vui vẻ vẻ đi làm liền nhận ra câu "Lần sau gặp" kia cũng chỉ là lý do trì hoãn mới mà thôi.
S11 không có đây, hôm nay anh được nghỉ.
Art: Don't Move! by 塗壁
Vậy ra là "sách phép thuật" à?
Thiếu niên bị gọi là S11 đứng trước cửa kính lớn nhìn cuốn sách huyền bí bay lơ lửng trước mặt mình mà nghĩ.
Vẻ mặt cậu lúc này bình tĩnh không có chút nét cười nào.
Đó là một đêm khuya giống hôm nay, cậu đứng ở đây, nguồn năng lượng mạnh mẽ nhất từ xưa đến nay bao trùm lấy cánh tay trái đang vươn ra của cậu...
Cậu cứ tưởng bản thân có thể xé toạc màn trời đêm yên lặng trên kia, hoặc chí ít có thể đập nát ngục tù này, nhưng...
Cậu bắt được một cuốn sách.
Là nó.
Sau đó cậu có thêm một cuốn sách, trên tay trái cũng có thêm một hình xăm.
Hình xăm giống hệt ký hiệu trên bìa sách.
Thời gian qua, để che giấu việc thường xuyên nghiên cứu cuốn sách kia, cậu còn đòi họ đem thật nhiều sách vào cho mình. Tiếc là xem mãi vẫn chả biết chữ nào in trên sách cả, đến mở cậu cũng chỉ mở được tờ đầu.
Còn với chỗ sách được đưa từ bên ngoài vào đây, tuy cậu quen được vài ba mặt chữ, nhưng khi nối lại thành câu thì chả hiểu một cái gì.
Bởi nói bọn họ tìm cho cậu rất nhiều "bảo mẫu" và "gia sư" các kiểu, nhưng có ai đến đây với mục đích nuôi dạy hết. Với cái kiểu dạy học nuông chiều theo hứng của cậu thì vào đầu được bao nhiêu kiến thức chứ?
Ấy vậy mà những thứ người tên Xoăn hôm nay đọc cậu nghe, cậu hiểu được hết.
Biết sao giờ, anh ta bị cậu ép buộc rành rành ra đó, đọc thơ để trao đổi với cậu mà. "Bị cậu ép buộc", ha ha, kiểu miễn cưỡng này càng khiến cậu muốn bắt đối phương ngoan ngoãn đọc sách cho mình.
Thế nên mới đầu cậu ngồi đó chỉ để ngắm bộ dạng miễn cưỡng mà làm của anh ta, ai ngờ anh ta mới cầm sách lên tay, trên mặt chẳng còn chút biểu cảm không cam lòng nào: Anh ngồi thẳng lưng ở đó, giọng đọc trong trẻo, tốc độ đọc cũng từ từ, âm thanh lúc thơ ca tuôn ra vô cùng dễ nghe.
Kỳ lạ thay, tuy chất giọng không mấy êm tai, nhưng thơ anh ta đọc hay quá đi.
Cứ thế, vốn từ đầu cậu chỉ nhìn người thôi, nhìn một lúc lại thành vừa nghe đọc thơ vừa ngắm người.
Cho tới lúc người kia đi cậu còn thấy chưa đã thèm.
Nghĩ vậy, sách phép thuật đang bay lơ lửng trên không rơi "bộp" xuống ngực cậu, cậu ta không quan tâm tới cuốn sách đó mà lại cầm cuốn khác lên tự đọc – cuốn thơ ban sáng Xoăn đọc.
Mới đầu đọc hoài đọc mãi không vào đầu, lúc sắp sửa quẳng sách xuống lại lật đến một tờ Xoăn đọc lúc chiều, đọc lại một lần, dáng điệu và âm luật đọc thơ của người kia hôm nay như hiện ra trước mắt.
Tĩnh tâm đi bỗng nhiên lại hiểu bài, cậu cứ thế bata giác đọc hơn nửa cuốn thơ rồi ôm sách ngủ thiếp đi.
Sau đó, giấc mơ của cậu lần đầu có sắc màu.
Rất nhạt, vô cùng nhạt.
Tuy chỉ ngủ được có vài tiếng nhưng cậu vẫn nghĩ mình đã có một giấc mộng đẹp.
Thế nên sáng hôm sau khi bị máy theo dõi ngụy trang dưới lớp vỏ chim gọi dậy, hiếm khi tâm trạng cậu vẫn rất vui vẻ.
Rất vui vẻ nổ bay đám "chim" đó, rất vui vẻ trèo lên cây lựa những đóa hoa hợp nhất buộc thành một bó, cậu cười tươi roi rói chạy đến cửa vào chờ thầy giáo mình đến.
***
Người cười tươi rói đón Xoăn không chỉ mỗi thiếu niên chạy loanh qua loanh quanh sau cánh cửa mà còn có cả nhân viên nghiên cứu phụ trách cậu ta.
Văn phòng nằm ngay bên cạnh nơi giam giữ thiếu niên, là nơi Xoăn cần đi ngang qua mỗi khi đi làm. Mà mỗi lần Xoăn đi ngang qua văn phòng để đến chỗ làm lại gặp một nghiên cứu viên khác nhau. Người hôm nay anh thấy cũng không phải người hôm qua mà là một nghiên cứu viên nam khác, lúc thấy Xoăn, anh ta liền cười hì hì chào đón, hỏi anh có muốn uống cà phê không, bị lơ cũng chả sao, anh ta lại hỏi tình hình hôm qua, không dò xét quá kĩ mà chỉ nhắc sơ qua thôi, thấy tay Xoăn quấn băng liền hỏi anh cần thuốc không chứ cũng chả hỏi tại sao lại bị thương.
Không giống hỏi tiến độ công việc, cũng chả giống đang quan tâm sức khỏe của anh, anh ta cứ hỏi lung ta lung tung chứ chả quan tâm kết quả, vậy là...
Tám nhảm?
Nghĩ nửa ngày, Xoăn quyết định định nghĩa cuộc trò chuyện này là chuyện trò bình thường thôi <- một cách giao lưu vô nghĩa nhưng cớ thể làm thân.
Xoăn cứ để mặt đối phương nói chuyện với mình rồi bê cho anh một đĩa thức ăn.
"Đây là bữa sáng của cậu và S11, hai người có thể ăn sáng cùng nhau."
Xoăn liền cầm đĩa bước vào căn phòng trước mặt.
Sau đó, cả đĩa thức ăn sẽ bị đổ đi.
Xoăn không ăn mấy thứ này, thiếu niên cũng không.
Từ lần đầu thấy Xoăn bưng đĩa vào, thiếu niên chỉ cười hì hì mặc cho anh bưng đĩa thức ăn đặt lên bàn, rồi từ đầu chí cuối không chạm vào nó một lần nào. Cậu không chạm vào, Xoăn không ăn được đương nhiên cũng kệ nốt, thế nên vào giữa trưa, thiếu niên liền cúi đầu nhìn đĩa thức ăn hồi lâu rồi cười nói: "Ta vứt đi thôi."
Đây là câu khẳng định.
Thế nên Xoăn rẽ tráu rồi rẽ phải theo thiếu niên một lúc liền thấy một cái hồ nhỏ.
Bên trong đó có cá.
Anh biết trong đó có cá là vì chúng vừa thấy thiếu niên liền há to miệng bơi đến chả chút sợ hãi, bộ dạng này rõ ràng là đã được cho ăn quen rồi.
Quả nhiên...
Ngay sau đó Xoăn liền ném luôn cả đĩa thức ăn vào hồ, đám cá bên trong lập tức tranh nhau ăn, không chỉ tranh mỗi thức ăn, đến cả cái mâm cũng bị chén sạch chẳng còn gì.
Xoăn:...
Thiếu niên nhướng mày nhìn bầy cá ăn sạch mọi thứ rồi chỉ vào chúng, cậu ta nói với Xoăn: "Xem nè, cá em nuôi."
Nói xong lại chỉ chỉ vào đống cỏ cao nhổng lên cạnh hồ: "Xem nè, rau em trồng."
Xoăn:...
Xoăn trầm tính ít nói cũng chả sao, thiếu niên chả cần anh một hỏi một đáp, chỉ lo nói phần mình.
"Cá là loài lẫn vào lúc họ làm hồ, chúng nó ăn sạch cá được thả vào đây, đến lúc chúng tự ăn nhau thì bị em phát hiện, em liền nhanh trí đổ hết đồ ăn họ đưa vào cho chúng."
"Rồi em ăn thịt chúng." Cậu ta chỉ chỉ đám cá đầy răng trong hồ.
"Đống rau kia em cũng tình cờ phát hiện là rau ăn được, tuy hơi hăng nhưng mà ăn được." Cậu lại chỉ vào đống cỏ mọc cao bên hồ.
Xoăn càng nhìn đống cỏ kia càng thấy chúng...
Giống hành.
Xoăn đưa mắt nhìn về mặt hồ thay vì nhìn đám "cỏ" trông giống hành, khéo vị cũng hệt như hành kia.
Anh càng thấy người ở đây thật thần kì.
Rõ ràng chỉ là một căn phòng mà lại rộng tới vậy! Ngoài việc rộng chả giống một căn phòng ra thì nó giống mọi thứ trên đời!
Chân dẫm lên mặt cỏ xanh um tươi tốt, khắp xung quanh là cây cối rậm rạp, tuy không có cổ thụ, nhưng rõ ràng chả phải cây giống mới ươm, đã vậy rồi còn có cả hồ!?
Nhưng nó thực sự chỉ là một căn phòng.
Xoăn ngẩng đầu nhìn lên trần: Mảnh lớn ô kính và khung cửa sổ ghép thành hình trứng nhắc anh biết đây là một không gian kín.
Mà các nhu yếu phẩm sinh hoạt của con người cũng được bố trí rải rác khắp nơi trong căn phòng rộng lớn này hết sức tự nhiên.
Nhưng có tự nhiên tới đâu thì nơi đây vẫn cho người ta thấy đây là một cái lồng sắt.
"Như cái lồng giam, nhỉ?" Liếc mắt đã nhận ra ý nghĩ của Xoăn, thiếu niên nhếch miệng nhìn anh.
"Mình đọc sách đi!" Không tiếp tục đề tài ban nãy, cậu ta lập tức nói tiếp.
Mắt Xoăn sáng ngời: "Sách phép thuật?"
Thiếu niên cười tươi rói rồi tiện tay huơ huơ cuốn sách đang cầm, bỡn cợt nói: "Không không không, là tập thơ mới ấy!"
Xoăn:...
Thế là anh đọc hết cuốn thơ này đến cuốn thơ khác.
Cũng không chỉ đọc mỗi thơ thôi, giữa chừng họ còn đổi "chương trình học", thiếu niên lần lược học qua lớp dạy nhạc và dạy vẽ mà Xoăn nhắc lúc phỏng vấn và thấy đều rất vui.
Họ cùng đọc rất nhiều sách, trừ sách phép thuật của Ped.
Mỗi ngày trước khi tan làm Xoăn đều nhắc đối phương chuyện đọc sách phép, tiếc là cậu ta lúc nào cũng dùng đủ kiểu lý do để trì hoãn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ...
Hôm nay, nhìn thời gian trên đồng hồ, Xoăn lặp lại chuyện muôn thuở: "Bao giờ bắt đầu đọc sách phép vậy?"
Với anh mà nói câu này đã gần như "Tan học, tạm biệt" luôn rồi.
Với thiếu niên cũng vậy, cậu cười tủm tỉm nhìn anh gấp tập sách trong tay lại, đứng dậy tiễn anh ra cửa như mọi khi.
Xoăn cứ nghĩ lần này đối phương cũng kiếm cớ để kéo dài, nào ngờ...
"Lần tới nha."
"Hôm sau gặp mình cùng đọc cuốn sách phép thuật thầy bảo nhé."
Lúc cánh cửa mở ra, thiếu niên bỗng nói.
Xoăn kinh ngạc quay lại, tiếc là quay lại hơi chậm nên chỉ thấy được mỗi cánh cửa đã khép lại.
Nhưng chỉ những lời ấy thôi cũng đủ khiến anh đầy chờ mong đến ngày tiếp theo!
Sau đó, ngay hôm sau khi anh vui vui vẻ vẻ đi làm liền nhận ra câu "Lần sau gặp" kia cũng chỉ là lý do trì hoãn mới mà thôi.
S11 không có đây, hôm nay anh được nghỉ.