Chương 14: Rương của cậu ấy
Khái quát: Hãy đọc cuốn sách này ngay hôm nay.
Khi hơi thở quen thuộc xuất hiện trở lại, Xoăn đang đọc sách liền ngẩn đầu lên.
May mà anh cũng có chút thường thức, dù là người hay là rồng cũng sẽ không mừng gì khách ghé thăm lúc hai giờ sáng hết, vậy nên anh tiếp tục cúi xuống đọc sách. Sách hay lắm, có thể giúp anh kiềm được khát vọng đọc sách phép.
Nhưng mà đúng bảy rưỡi sáng hôm sau anh liền đến "lớp".
Người ra đón anh vẫn là nữ nghiên cứu viên hôm qua, thấy anh mới sáng đã đi dạy, cô nhìn đồng hồ rồi một lần nữa khẳng định tinh thần làm việc của anh.
"Nay có dạy được không?" Xoăn tinh thần sáng láng hỏi.
"Ừm..." Nghiên cứu viên nữ ngẩn người: "Việc này... tôi thấy hay là để mai thì..."
Cô nói chưa kịp dứt lời đã có một người đi ra từ văn phòng phía sau ngắt lời cô.
"Được, nay cậu vào dạy được rồi." Người tới là nữ, khoác áo blouse trắng ngoài bộ đồ đen. Thân trên bà mặc cái áo lông đen được kéo lên cao che hết cổ, bên dưới mang vớ đen và giày cao gót màu đen, ngoài ra còn đeo thêm một đôi bao tay đen nữa. Xoăn không giỏi đoán tuổi giới nữ loài người, anh chỉ thấy mặt bà ta rất trẻ nhưng lại cho người ta cảm giác rất già dặn.
Thân là một con rồng, trước giờ Xoăn không giỏi đánh giá ngoại hình loài người, nhưng anh thấy đối phương trông rất kì lạ: hai mắt bà ta có 2 màu khác nhau! Một bên màu đen, bên còn lại thì có màu xanh lục.
Bà ta bị Xoăn nhìn chằm chằm hồi lâu liền cười tủm tỉm hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
"Mắt bà." Xoăn trực tiếp trả lời, lại nói tiếp: "Đẹp lắm."
Bà ta ngẩn người một chút rồi lại cười. Thấy bà ta cười tiếp, ở cạnh có, chỗ Xoăn không thấy được, nghiên cứu viên nữ lúc nãy nói chuyện với anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hãy còn sớm, cậu muốn cùng uống cốc cà phê không?" Bà ta chủ động mời anh.
"Tôi không uống cà phê." Xoăn dứt khoát từ chối.
"Tốt thôi, cũng có một số người không thích uống cà phê mà." Bà ta cũng chẳng ngại, nhún nhún vai rồi tự rót mộc cốc cà phê cho mình, bà ta dò hỏi tình hình dạy học mấy hôm nay, nghe thấy họ đọc thơ hàng ngày, cũng tò mò hỏi họ đọc cụ thể là thơ gì.
Xoăn đọc ngay cho bà ta nghe mấy bài.
Đọc đến hai nghiên cứu viên nghe mà sửng sốt, hiển nhiên, dù uyên bác như họ thì cũng chả đọc bao nhiêu thơ ca.
"Nghe hay quá." Cuối cùng bà ta tổng kết một câu như vậy.
Xoăn liền gật gật đầu: "Thơ ca là kết tinh tột cùng của sự lãng mạn ở loài người, rất đáng để đọc."
Bà ta thong thả uống hết một ngụm cà phê, nhìn anh một lúc mới nói: "Vậy sao? Tôi không hiểu, tôi chỉ hiểu thứ tôi nghiên cứu ra thôi."
"Tổ hợp ngẫu các mã gen khác nhau sẽ tạo ra sản phẩm khác nhau, nó có thể trở thành loại tồn tại tốt đẹp nhất, cũng có loại vô năng vụng về; mà bản thân gen cũng có thể tự đột biến, sự biến dị mà đến khoa học cũng không thể khống chế này khi và chỉ khi tạo thành kết quả tốt, với tôi đó mới là lãng mạn tột cùng..."
Giờ tới lượt Xoăn không hiểu.
Biểu cảm của anh ta cũng lộ rõ là mình hoàn toàn không hiểu, thấy bộ dạng anh như vậy, bà ta cười rồi vỗ vỗ vai anh: "Hòa thuận với S11 nhé, nó là một đứa bé ngoan."
Một đứa bé tiệm cận với hoàn hảo.
Xét về mặt gen.
Người phụ nữ kia cười gật đầu với Xoăn rồi tự đưa anh đến cửa, mở cửa cho anh rồi mỉm cười đưa anh vào trong.
Ngay lúc Xoăn vừa vào, nghiên cứu viên nữ nãy giờ vẫn đứng yên ở chỗ xa mới chạy lại, hỏi nhỏ: "Tiến sĩ Maria ơi, vết thương trên người S11 chưa khỏi hẳn, dưới tình hình này mà cho cậu ta vào có bất ổn quá không?"
Người phụ nữ tên là Maria kia vẫn mỉm cười quay qua, cặp mắt khác màu nhìn cấp dưới trước mặt: "Cô lo cho S11 hay thằng bé vừa vào?"
Thấy đối phương rụt về một chút bà mới vươn tay ra, dùng bàn tay mang bao tay đen vuốt nhẹ tóc đối phương rồi dịu dàng nói: "Ngoan, hôm nay đi là tốt nhất."
"Vết thương của S11 chưa khỏi, vết thương trên người còn, vết thương trong lòng càng còn, dù là người hay động vật thì lúc bị thương chính là lúc chúng hung hăng nhất, cũng là lúc yếu ớt nhất."
"Kẻ tiếp cận chúng lúc này có khả năng bị nó làm tổn thương, cũng có khả năng bước vào lòng nó, dù xác xuất này thấp do S11 không phải một thằng bé dễ lừa, nhưng chúng ta phải tin là vẫn có khả năng như vậy."
"Cứ thử xem sao, như làm thí nghiệm ấy, nguyên liệu nào không được thì ta thay thôi."
"Phải không nào?"
"Chúng ta phải có tinh thần dám thử và sự kiên nhẫn của một nhà nghiên cứu." Bà ta nói rồi cúi đầu dùng cặp mắt khác màu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục của cấp dưới, đến lúc đối phương gật gật đầu với mình mới cười cười bước đi.
Nghiên cứu viên nữ đứng sững người hồi lâu, bị bà ta vỗ đầu mới ngẩng lên vỗ vỗ mặt mình, miễn cưỡng làm khuôn mặt tái mét kia có chút sắc đỏ. Cô nghĩ bụng: Sao lại có người thấy hai con ngươi đó đẹp chứ?
Rõ ràng là vô cùng đáng sợ mà!
>/>
Nhớ lại hai tròng mặt ấy có được ra sao cô liền buồn nôn, a... không nghĩ nữa, nghĩ một lát chắc khỏi ăn trưa mất thôi.
Cô lại đờ người tại chỗ một hồi rồi mới về vị trí cũ như chưa có gì xảy ra.
***
Về phần Xoăn, anh nói mắt đối phương đẹp vì nó đẹp thật.
Nếu để im trên người chủ nhân của chúng chắc sẽ còn đẹp hơn – anh nghĩ.
Làm sao đối phương có thể gắn hai con ngươi lên người như của mình mà không thấy chõi chút nào vậy nhỉ? Tay nghề tốt hơn anh nhiều.
Nghĩ vậy Xoăn lại nhìn ngón tay út bên trái của mình, dù anh đã cố tìm chỉ màu giống nhất có thể để khâu vào, nhưng miệng vết thương vẫn rất rõ, nếu là người sống thì vết thương ấy sẽ khỏi dần, nhưng anh đâu có phải, thế nên là...
Chắc anh có thể tham khảo cách làm của đối phương: mang bao tay?
Nghĩ là thế, nhưng khi lại lần nữa đứng trong căn phòng như rừng rậm thì tâm trí anh lập tức bay đi.
Xoăn bắt đầu tập trung cảm nhận sách phép thuật.
Thế nên trong mắt anh, cây cối tươi tốt trước mặt thoáng cái biến mất, chỉ còn một chấm sáng ở phía đông nam.
Đó là vị trí hiện tại của sách phép, cũng là chỗ của S11.
Anh vẫn thong thả bước đều qua.
Sau đó, ở nơi đó, anh phát hiện một cái thùng giấy.
Thùng khá to, rách bươm, bên trên còn có vết keo dán lên để sửa, thậm chí vì dán keo lên nhiều quá mà trông nó chả còn giống cái thùng giấy nữa, càng giống một cái rương bằng băng keo.
Anh bước qua, cúi người thò tay về phía chóp thùng...
"HÙ!" Theo một tiếng thét to, thiếu niên đồ đen bật dậy khỏi thùng.
Tay cậu ta dang ra thành động tác "hù người" tiêu chuẩn.
Tiếc là ngay sau đó cậu đối diện với gương mặt không chút biểu cảm của Xoăn.
"Không hù được thầy à? Không giật mình tí nào sao?" S11 đứng trong thùng, tay vẫn giương cao, nói.
Sau đó cậu ta liền nhấc chân ra khỏi thùng, vừa bước ra vừa lắc đầu: Đảm bảo là thầy bị tôi hù, chủ yếu do mặt thầy đơ nên không nhận ra thôi.
Cậu ta lải nhải một hồi, phát hiện Xoăn vẫn cứ nhìn cái thùng liền không nhịn được mà đá nó ra xa rồi nói: "Thầy đừng hiểu nhầm, em nấp đây tính hù thầy thôi."
Hiểu lầm gì? Hiểu lầm đây là chỗ cậu ngủ, là giường cậu à?
Nhìn thiếu niên đá thùng giấy "hết sức cẩn thận", Xoăn nghĩ.
Cái thùng rách nát đó nhìn chả hợp gì với hoàn cảnh chung quanh, đồ đạc ở đây đa số là mới thay, còn những không mới thì sẽ có đủ loại dấu vết phá hư bên trên.
Cái thùng giấy đó là thứ đồ cũ duy nhất có dấu hiệu được sửa chữa ở đây. Kết hợp với việc lúc nãy anh vào đây nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ thì...
"Nãy cậu đang ngủ."
"Cậu bị tôi làm giật mình."
Xoăn chém đinh chặt sắt.
Vậy nên giờ tới lượt S11 nói không thành lời.
Cậu ta không giải thích thêm gì mà chỉ bĩu môi, một lúc sau mới nói: "Chán ghê á, trên đời này không có gì hù được thầy à?"
"Có."
"Ha?" Thiếu niên sửng sốt, cậu hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ trả lời mình.
"Phép thuật." Xoăn lại nói.
"Lần đầu tiên nhìn thấy phép thuật, tôi hoảng sợ." Tựa như quay về cái ngày đầu tiên thấy phép thuật, trên khuôn mặt Xoăn lộ ra biểu cảm hiếm gặp.
Có hướng tới, có hoài niệm, thậm chí còn có một chút chờ mong.
Thiếu niên yên lặng nhìn chăm chú vào anh một lúc lâu, cậu mặc cho Xoăn đứng đó hồi tưởng, qua nhặt cái thùng khi nãy mình đá bay, vỗ vỗ, khi thấy bên trên bị bản thân đá thủng một lỗ liền nhanh tay kéo băng keo ra bọc một vòng.
Đến lúc cậu làm hết mấy thứ này, Xoăn mới hồi ức xong, anh nhìn gương mặt thiếu niên, lúc này mới thấy da mặt cậu ta kì lạ lắm: Tuy trên da cơ bản vẫn bằng phẳng nhưng mà màu hơi khang khác, nhìn kĩ hơn sẽ thấy...
"Này! Đừng nhìn mặt em nữa." Thiếu niên cầm cuốn sách bên cạnh lên che khuất mặt.
Đó là một tập thơ.
Thế nên Xoăn liền gật đầu: "Hôm nay muốn đọc cuốn thơ này à?"
Anh đã quen với trình tự làm việc hàng ngày, Xoăn hết sức tự nhiên muốn lấy cuốn sách trên tay đối phương, nhưng...
Thiếu niên ném cuốn sách sang bên, ngay sau đó trên tay cậu ta có một cuốn sách khác, bìa sách quen thuộc, cảm giác quen thuộc, là Sách phép thuật của Ped.
"Hôm nay ta cùng đọc cuốn này nhé." Thiếu niên huơ huơ cuốn sách trên tay và nói.
Lời tác giả: Tới lúc đọc rồi.
Khi hơi thở quen thuộc xuất hiện trở lại, Xoăn đang đọc sách liền ngẩn đầu lên.
May mà anh cũng có chút thường thức, dù là người hay là rồng cũng sẽ không mừng gì khách ghé thăm lúc hai giờ sáng hết, vậy nên anh tiếp tục cúi xuống đọc sách. Sách hay lắm, có thể giúp anh kiềm được khát vọng đọc sách phép.
Nhưng mà đúng bảy rưỡi sáng hôm sau anh liền đến "lớp".
Người ra đón anh vẫn là nữ nghiên cứu viên hôm qua, thấy anh mới sáng đã đi dạy, cô nhìn đồng hồ rồi một lần nữa khẳng định tinh thần làm việc của anh.
"Nay có dạy được không?" Xoăn tinh thần sáng láng hỏi.
"Ừm..." Nghiên cứu viên nữ ngẩn người: "Việc này... tôi thấy hay là để mai thì..."
Cô nói chưa kịp dứt lời đã có một người đi ra từ văn phòng phía sau ngắt lời cô.
"Được, nay cậu vào dạy được rồi." Người tới là nữ, khoác áo blouse trắng ngoài bộ đồ đen. Thân trên bà mặc cái áo lông đen được kéo lên cao che hết cổ, bên dưới mang vớ đen và giày cao gót màu đen, ngoài ra còn đeo thêm một đôi bao tay đen nữa. Xoăn không giỏi đoán tuổi giới nữ loài người, anh chỉ thấy mặt bà ta rất trẻ nhưng lại cho người ta cảm giác rất già dặn.
Thân là một con rồng, trước giờ Xoăn không giỏi đánh giá ngoại hình loài người, nhưng anh thấy đối phương trông rất kì lạ: hai mắt bà ta có 2 màu khác nhau! Một bên màu đen, bên còn lại thì có màu xanh lục.
Bà ta bị Xoăn nhìn chằm chằm hồi lâu liền cười tủm tỉm hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
"Mắt bà." Xoăn trực tiếp trả lời, lại nói tiếp: "Đẹp lắm."
Bà ta ngẩn người một chút rồi lại cười. Thấy bà ta cười tiếp, ở cạnh có, chỗ Xoăn không thấy được, nghiên cứu viên nữ lúc nãy nói chuyện với anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hãy còn sớm, cậu muốn cùng uống cốc cà phê không?" Bà ta chủ động mời anh.
"Tôi không uống cà phê." Xoăn dứt khoát từ chối.
"Tốt thôi, cũng có một số người không thích uống cà phê mà." Bà ta cũng chẳng ngại, nhún nhún vai rồi tự rót mộc cốc cà phê cho mình, bà ta dò hỏi tình hình dạy học mấy hôm nay, nghe thấy họ đọc thơ hàng ngày, cũng tò mò hỏi họ đọc cụ thể là thơ gì.
Xoăn đọc ngay cho bà ta nghe mấy bài.
Đọc đến hai nghiên cứu viên nghe mà sửng sốt, hiển nhiên, dù uyên bác như họ thì cũng chả đọc bao nhiêu thơ ca.
"Nghe hay quá." Cuối cùng bà ta tổng kết một câu như vậy.
Xoăn liền gật gật đầu: "Thơ ca là kết tinh tột cùng của sự lãng mạn ở loài người, rất đáng để đọc."
Bà ta thong thả uống hết một ngụm cà phê, nhìn anh một lúc mới nói: "Vậy sao? Tôi không hiểu, tôi chỉ hiểu thứ tôi nghiên cứu ra thôi."
"Tổ hợp ngẫu các mã gen khác nhau sẽ tạo ra sản phẩm khác nhau, nó có thể trở thành loại tồn tại tốt đẹp nhất, cũng có loại vô năng vụng về; mà bản thân gen cũng có thể tự đột biến, sự biến dị mà đến khoa học cũng không thể khống chế này khi và chỉ khi tạo thành kết quả tốt, với tôi đó mới là lãng mạn tột cùng..."
Giờ tới lượt Xoăn không hiểu.
Biểu cảm của anh ta cũng lộ rõ là mình hoàn toàn không hiểu, thấy bộ dạng anh như vậy, bà ta cười rồi vỗ vỗ vai anh: "Hòa thuận với S11 nhé, nó là một đứa bé ngoan."
Một đứa bé tiệm cận với hoàn hảo.
Xét về mặt gen.
Người phụ nữ kia cười gật đầu với Xoăn rồi tự đưa anh đến cửa, mở cửa cho anh rồi mỉm cười đưa anh vào trong.
Ngay lúc Xoăn vừa vào, nghiên cứu viên nữ nãy giờ vẫn đứng yên ở chỗ xa mới chạy lại, hỏi nhỏ: "Tiến sĩ Maria ơi, vết thương trên người S11 chưa khỏi hẳn, dưới tình hình này mà cho cậu ta vào có bất ổn quá không?"
Người phụ nữ tên là Maria kia vẫn mỉm cười quay qua, cặp mắt khác màu nhìn cấp dưới trước mặt: "Cô lo cho S11 hay thằng bé vừa vào?"
Thấy đối phương rụt về một chút bà mới vươn tay ra, dùng bàn tay mang bao tay đen vuốt nhẹ tóc đối phương rồi dịu dàng nói: "Ngoan, hôm nay đi là tốt nhất."
"Vết thương của S11 chưa khỏi, vết thương trên người còn, vết thương trong lòng càng còn, dù là người hay động vật thì lúc bị thương chính là lúc chúng hung hăng nhất, cũng là lúc yếu ớt nhất."
"Kẻ tiếp cận chúng lúc này có khả năng bị nó làm tổn thương, cũng có khả năng bước vào lòng nó, dù xác xuất này thấp do S11 không phải một thằng bé dễ lừa, nhưng chúng ta phải tin là vẫn có khả năng như vậy."
"Cứ thử xem sao, như làm thí nghiệm ấy, nguyên liệu nào không được thì ta thay thôi."
"Phải không nào?"
"Chúng ta phải có tinh thần dám thử và sự kiên nhẫn của một nhà nghiên cứu." Bà ta nói rồi cúi đầu dùng cặp mắt khác màu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục của cấp dưới, đến lúc đối phương gật gật đầu với mình mới cười cười bước đi.
Nghiên cứu viên nữ đứng sững người hồi lâu, bị bà ta vỗ đầu mới ngẩng lên vỗ vỗ mặt mình, miễn cưỡng làm khuôn mặt tái mét kia có chút sắc đỏ. Cô nghĩ bụng: Sao lại có người thấy hai con ngươi đó đẹp chứ?
Rõ ràng là vô cùng đáng sợ mà!
>/>
Nhớ lại hai tròng mặt ấy có được ra sao cô liền buồn nôn, a... không nghĩ nữa, nghĩ một lát chắc khỏi ăn trưa mất thôi.
Cô lại đờ người tại chỗ một hồi rồi mới về vị trí cũ như chưa có gì xảy ra.
***
Về phần Xoăn, anh nói mắt đối phương đẹp vì nó đẹp thật.
Nếu để im trên người chủ nhân của chúng chắc sẽ còn đẹp hơn – anh nghĩ.
Làm sao đối phương có thể gắn hai con ngươi lên người như của mình mà không thấy chõi chút nào vậy nhỉ? Tay nghề tốt hơn anh nhiều.
Nghĩ vậy Xoăn lại nhìn ngón tay út bên trái của mình, dù anh đã cố tìm chỉ màu giống nhất có thể để khâu vào, nhưng miệng vết thương vẫn rất rõ, nếu là người sống thì vết thương ấy sẽ khỏi dần, nhưng anh đâu có phải, thế nên là...
Chắc anh có thể tham khảo cách làm của đối phương: mang bao tay?
Nghĩ là thế, nhưng khi lại lần nữa đứng trong căn phòng như rừng rậm thì tâm trí anh lập tức bay đi.
Xoăn bắt đầu tập trung cảm nhận sách phép thuật.
Thế nên trong mắt anh, cây cối tươi tốt trước mặt thoáng cái biến mất, chỉ còn một chấm sáng ở phía đông nam.
Đó là vị trí hiện tại của sách phép, cũng là chỗ của S11.
Anh vẫn thong thả bước đều qua.
Sau đó, ở nơi đó, anh phát hiện một cái thùng giấy.
Thùng khá to, rách bươm, bên trên còn có vết keo dán lên để sửa, thậm chí vì dán keo lên nhiều quá mà trông nó chả còn giống cái thùng giấy nữa, càng giống một cái rương bằng băng keo.
Anh bước qua, cúi người thò tay về phía chóp thùng...
"HÙ!" Theo một tiếng thét to, thiếu niên đồ đen bật dậy khỏi thùng.
Tay cậu ta dang ra thành động tác "hù người" tiêu chuẩn.
Tiếc là ngay sau đó cậu đối diện với gương mặt không chút biểu cảm của Xoăn.
"Không hù được thầy à? Không giật mình tí nào sao?" S11 đứng trong thùng, tay vẫn giương cao, nói.
Sau đó cậu ta liền nhấc chân ra khỏi thùng, vừa bước ra vừa lắc đầu: Đảm bảo là thầy bị tôi hù, chủ yếu do mặt thầy đơ nên không nhận ra thôi.
Cậu ta lải nhải một hồi, phát hiện Xoăn vẫn cứ nhìn cái thùng liền không nhịn được mà đá nó ra xa rồi nói: "Thầy đừng hiểu nhầm, em nấp đây tính hù thầy thôi."
Hiểu lầm gì? Hiểu lầm đây là chỗ cậu ngủ, là giường cậu à?
Nhìn thiếu niên đá thùng giấy "hết sức cẩn thận", Xoăn nghĩ.
Cái thùng rách nát đó nhìn chả hợp gì với hoàn cảnh chung quanh, đồ đạc ở đây đa số là mới thay, còn những không mới thì sẽ có đủ loại dấu vết phá hư bên trên.
Cái thùng giấy đó là thứ đồ cũ duy nhất có dấu hiệu được sửa chữa ở đây. Kết hợp với việc lúc nãy anh vào đây nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ thì...
"Nãy cậu đang ngủ."
"Cậu bị tôi làm giật mình."
Xoăn chém đinh chặt sắt.
Vậy nên giờ tới lượt S11 nói không thành lời.
Cậu ta không giải thích thêm gì mà chỉ bĩu môi, một lúc sau mới nói: "Chán ghê á, trên đời này không có gì hù được thầy à?"
"Có."
"Ha?" Thiếu niên sửng sốt, cậu hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ trả lời mình.
"Phép thuật." Xoăn lại nói.
"Lần đầu tiên nhìn thấy phép thuật, tôi hoảng sợ." Tựa như quay về cái ngày đầu tiên thấy phép thuật, trên khuôn mặt Xoăn lộ ra biểu cảm hiếm gặp.
Có hướng tới, có hoài niệm, thậm chí còn có một chút chờ mong.
Thiếu niên yên lặng nhìn chăm chú vào anh một lúc lâu, cậu mặc cho Xoăn đứng đó hồi tưởng, qua nhặt cái thùng khi nãy mình đá bay, vỗ vỗ, khi thấy bên trên bị bản thân đá thủng một lỗ liền nhanh tay kéo băng keo ra bọc một vòng.
Đến lúc cậu làm hết mấy thứ này, Xoăn mới hồi ức xong, anh nhìn gương mặt thiếu niên, lúc này mới thấy da mặt cậu ta kì lạ lắm: Tuy trên da cơ bản vẫn bằng phẳng nhưng mà màu hơi khang khác, nhìn kĩ hơn sẽ thấy...
"Này! Đừng nhìn mặt em nữa." Thiếu niên cầm cuốn sách bên cạnh lên che khuất mặt.
Đó là một tập thơ.
Thế nên Xoăn liền gật đầu: "Hôm nay muốn đọc cuốn thơ này à?"
Anh đã quen với trình tự làm việc hàng ngày, Xoăn hết sức tự nhiên muốn lấy cuốn sách trên tay đối phương, nhưng...
Thiếu niên ném cuốn sách sang bên, ngay sau đó trên tay cậu ta có một cuốn sách khác, bìa sách quen thuộc, cảm giác quen thuộc, là Sách phép thuật của Ped.
"Hôm nay ta cùng đọc cuốn này nhé." Thiếu niên huơ huơ cuốn sách trên tay và nói.
Lời tác giả: Tới lúc đọc rồi.