Chương 20: Chạy không nổi
- Dậy đi, cô còn định ngủ tới bao giờ?
Chúc Tự Đan bật tỉnh dậy trong vô thức, cô biết rằng cô đi cùng với Vương Tiểu Thông nên có lẽ cô nghĩ rằng mình đang bị ám ảnh bởi giọng nói của Hứa Phong Đàm mà thôi.
Nhưng khi cô thật sự tỉnh táo, cô nhận ra rằng người bên cạnh cô không ai khác chính là Hứa Phong Đàm, anh at quả thật là âm hồn bất tán. Nhưng có điều, nếu anh ta đang ở đây thì Vương Tiểu Thông đang ở đâu.
- Vương Tiểu Thông đâu rồi?
Hứa Phong Đàm cười lạnh, khuôn mặt cũng dần dần lộ trước mặt cô một cách rõ nét khi anh ta bật đèn trong xe.
Anh vô cùng bài xích với chuyện nữ nhân của mình ở ngay cạnh mình nhưng lại liên tục quan tâm đến nam nhân khác. Làm gì có người đàn ông nào chịu đựng nổi cơ chứ, hơn nữa họ còn có ý định cao chạy xa bay.
- Vừa mới tỉnh dậy, không quan tâm tới mình mà lại quan tâm tới hắn ta? Chúc Tự Đan, ra kể cô cũng quan tâm cho tôi nhiều như quan tâm hắn ta thì tôi yêu cô tới chết mất.
Chúc Tự Đan không thèm nói chuyện với anh, cô tìm cách mở cửa khỏi xe nhưng dường như nó bị khoá, cô không tài nào mà mở được.
Hứa Phong Đàm thì khác hẳn, anh không vội vã giống như Chúc Tự Đan. Người đàn ông này vô cùng ung dung mà ngồi dựa lại phía sau.
- Đừng cố gắng nữa. Cô nhìn xung quanh đi, có chạy thì cũng không chạy nổi đâu.
Chúc Tự Đan nhìn ra ngoài, ánh sáng mập mờ lúc chập tối khiến cô càng e ngại hơn, nơi này rất hoang vu, e là cô chạy không nổi thật rồi.
Cô buồn bực nhìn về phía anh rồi nói:
- Tại sao anh phải làm như vậy?
Hứa Phong Đàm không buồn trả lời cô, anh bấm nút mở cửa xe, sau đó buông lời:
- Đi theo tôi, hắn ta sẽ giải thích cho cô hiểu.
Chúc Tự Đan không hiểu ý của Hứa Phong Đàm là gì nhưng cô vẫn đi theo anh. Căn biệt thự trước mặt cô thật sự rất rộng lớn, xung quanh lại hiu quạnh không một bóng người nào.
Sau khi đi vào phòng khách, cô liền nhìn thấy Vương Tiểu Thông đang ngồi trên ghế sofa. Lúc ánh mắt họ nhìn nhau thì cũng là lúc Chúc Tự Đan đầy ắp thắc mắc, nhìn biểu cảm của anh ấy dường như không giống gượng ép lắm, khéo còn có chút tự nguyện.
Cô lên tiếng với giọng điệu chất vấn:
- Sao anh lại ở đây?
Vương Tiểu Thông ấp úng, Đường Tam không nhịn được liền đánh vào đầu hắn ta.
- Trả lời mau.
Vương Tiểu Thông sợ sệt, cuối cùng vẫn nhắm chặt mắt lại rồi đáp:
- Là anh đưa em tới đây. Anh xin lỗi.
Hứa Phong Đàm chỉ đứng im xem kịch nhưng sau cùng lại sai người đưa Chúc Tự Đan đi nơi khác:
- Đưa cô ta lên phòng chờ tôi.
Đường Tam nhanh chóng nghe lời, lịch sự cúi người mời Chúc Tự Đan rời đi nhưng cô không chịu đi, sau cùng Hứa Phong Đàm không nhịn được liền đi tới ghé sát vào tai cô rồi nói:
- Cô không chịu đi tôi liền làm cô ngay chỗ này.
Chúc Tự Đan sợ chứ, anh ta cái gì chả dám làm, nếu vậy thì chỉ có cô là chịu thiệt thòi mà thôi.
Sau cùng, cô vẫn chịu đựng một bước mà di chuyển theo sự hướng dẫn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống chỗ của Vương Tiểu Thông, anh ta còn không dám nhìn một lần cô nữa.
Phòng khách chỉ còn Vương Tiểu Thông và Hứa Phong Đàm.
Vương Tiểu Thông chủ động chất vấn anh:
- Sao anh hứa với tôi rằng chỉ cần đóng kịch là đưa cô ấy đi trốn rồi anh sẽ tha cho Vương thị cơ mà?
Hứa Phong Đàm chỉ nhàn nhạt đáp:
- Đúng là nam nhân ngu ngốc.
Vương Tiểu Thông biết sức mình không thể chống đối lại Hứa Phong Đàm nên đã hạ thấp bản thân mình xuống, quỳ trước mặt của Hứa Phong Đàm rồi nói:
- Ngài Hứa, tôi cầu xin ngài, chuyện gì cần làm tôi đều đã làm, cũng thành công đưa cô ấy tới cho ngài rồi. Có phải ngài nên tha cho Vương thị một con đường sống hay không?
Hứa Phong Đàm bật cười, sau đó anh liền lấy một điếu thuốc ra, thuộc hạ biết ý liền châm lửa giúp anh.
Anh rít lấy một hơi, khói thuốc lá bay tứ phía, sau đó lại phả vào mặt của Vương Tiểu Thông. Hứa Phong Đàm kẹp chặt điếu thuốc rồi đập mạnh ngón tay của mình vào má của Vương Tiểu Thông.
Vì ngón tay anh kẹp điếu thuốc nên bất cẩn thì sẽ khiến đối phương bị bỏng. Vương Tiểu Thông sợ hãi chứ, hắn ta liên tục run rẩy mà né tránh.
- Bớt ảo tưởng lại.
Quá nửa buổi, Hứa Phong Đàm mới buông lời.
- Nếu tôi không kiểm soát cậu thì chắc hai người cao chạy xa bay thật rồi, lần này coi như là bài học. Đã sai là phải sửa đúng không nào?
Vương Tiểu Thông tưởng mình còn hội sống nên gật đầu lia lịa.
- Phải, phải ạ.
Hứa Phong Đàm liền vừa cười vừa nói:
- Vậy thì tôi sẽ giúp cậu, có điều cậu chỉ được chọn một trong hai thôi.
Vương Tiểu Thông phải liều mạng vì Vương thị, anh ta liền gật đầu.
Hứa Phong Đàm cũng rất biết chiều người nên không để tốn thời gian mà nói luôn:
- Một, cậu chết thì Vương thị sống. Hai, cậu sống thì Vương thị chết. Chọn đi.
Vương Tiểu Thông không nghe nhầm, anh ta cũng hiểu hết câu nói của Hứa Phong Đàm nhưng vẫn hỏi lại để xác nhận:
- Hứa tổng, ngài nói gì vậy?
Ở bên trên tầng, Đường Tam không ngăn cản nổi Chúc Tự Đan vì cô ấy liều mình cầm con dao ở cổ tay đe dọa hắn. Lúc này, cô đang từ trên cao mà nhìn thấu con người của Vương Tiểu Thông và Hứa Phong Đàm.
Nói trắng ra, đối với cô, hai người đàn ông kia đều cùng một giuộc, cô đã bị họ quay mòng mòng trong lần này.
Chúc Tự Đan bật cười lớn.
Hứa Phong Đàm không bất ngờ nhưng Vương Tiểu Thông thì có.
Đường Tam thấy sợ nên nói:
- Chúc tẩu, hay chị trở lại phòng đi.
Hứa Phong Đàm càng thấy thú vị hơn nên mới ra lệnh cho Đường Tam:
- Cho cô ấy xuống đi.
Chúc Tự Đan bật tỉnh dậy trong vô thức, cô biết rằng cô đi cùng với Vương Tiểu Thông nên có lẽ cô nghĩ rằng mình đang bị ám ảnh bởi giọng nói của Hứa Phong Đàm mà thôi.
Nhưng khi cô thật sự tỉnh táo, cô nhận ra rằng người bên cạnh cô không ai khác chính là Hứa Phong Đàm, anh at quả thật là âm hồn bất tán. Nhưng có điều, nếu anh ta đang ở đây thì Vương Tiểu Thông đang ở đâu.
- Vương Tiểu Thông đâu rồi?
Hứa Phong Đàm cười lạnh, khuôn mặt cũng dần dần lộ trước mặt cô một cách rõ nét khi anh ta bật đèn trong xe.
Anh vô cùng bài xích với chuyện nữ nhân của mình ở ngay cạnh mình nhưng lại liên tục quan tâm đến nam nhân khác. Làm gì có người đàn ông nào chịu đựng nổi cơ chứ, hơn nữa họ còn có ý định cao chạy xa bay.
- Vừa mới tỉnh dậy, không quan tâm tới mình mà lại quan tâm tới hắn ta? Chúc Tự Đan, ra kể cô cũng quan tâm cho tôi nhiều như quan tâm hắn ta thì tôi yêu cô tới chết mất.
Chúc Tự Đan không thèm nói chuyện với anh, cô tìm cách mở cửa khỏi xe nhưng dường như nó bị khoá, cô không tài nào mà mở được.
Hứa Phong Đàm thì khác hẳn, anh không vội vã giống như Chúc Tự Đan. Người đàn ông này vô cùng ung dung mà ngồi dựa lại phía sau.
- Đừng cố gắng nữa. Cô nhìn xung quanh đi, có chạy thì cũng không chạy nổi đâu.
Chúc Tự Đan nhìn ra ngoài, ánh sáng mập mờ lúc chập tối khiến cô càng e ngại hơn, nơi này rất hoang vu, e là cô chạy không nổi thật rồi.
Cô buồn bực nhìn về phía anh rồi nói:
- Tại sao anh phải làm như vậy?
Hứa Phong Đàm không buồn trả lời cô, anh bấm nút mở cửa xe, sau đó buông lời:
- Đi theo tôi, hắn ta sẽ giải thích cho cô hiểu.
Chúc Tự Đan không hiểu ý của Hứa Phong Đàm là gì nhưng cô vẫn đi theo anh. Căn biệt thự trước mặt cô thật sự rất rộng lớn, xung quanh lại hiu quạnh không một bóng người nào.
Sau khi đi vào phòng khách, cô liền nhìn thấy Vương Tiểu Thông đang ngồi trên ghế sofa. Lúc ánh mắt họ nhìn nhau thì cũng là lúc Chúc Tự Đan đầy ắp thắc mắc, nhìn biểu cảm của anh ấy dường như không giống gượng ép lắm, khéo còn có chút tự nguyện.
Cô lên tiếng với giọng điệu chất vấn:
- Sao anh lại ở đây?
Vương Tiểu Thông ấp úng, Đường Tam không nhịn được liền đánh vào đầu hắn ta.
- Trả lời mau.
Vương Tiểu Thông sợ sệt, cuối cùng vẫn nhắm chặt mắt lại rồi đáp:
- Là anh đưa em tới đây. Anh xin lỗi.
Hứa Phong Đàm chỉ đứng im xem kịch nhưng sau cùng lại sai người đưa Chúc Tự Đan đi nơi khác:
- Đưa cô ta lên phòng chờ tôi.
Đường Tam nhanh chóng nghe lời, lịch sự cúi người mời Chúc Tự Đan rời đi nhưng cô không chịu đi, sau cùng Hứa Phong Đàm không nhịn được liền đi tới ghé sát vào tai cô rồi nói:
- Cô không chịu đi tôi liền làm cô ngay chỗ này.
Chúc Tự Đan sợ chứ, anh ta cái gì chả dám làm, nếu vậy thì chỉ có cô là chịu thiệt thòi mà thôi.
Sau cùng, cô vẫn chịu đựng một bước mà di chuyển theo sự hướng dẫn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống chỗ của Vương Tiểu Thông, anh ta còn không dám nhìn một lần cô nữa.
Phòng khách chỉ còn Vương Tiểu Thông và Hứa Phong Đàm.
Vương Tiểu Thông chủ động chất vấn anh:
- Sao anh hứa với tôi rằng chỉ cần đóng kịch là đưa cô ấy đi trốn rồi anh sẽ tha cho Vương thị cơ mà?
Hứa Phong Đàm chỉ nhàn nhạt đáp:
- Đúng là nam nhân ngu ngốc.
Vương Tiểu Thông biết sức mình không thể chống đối lại Hứa Phong Đàm nên đã hạ thấp bản thân mình xuống, quỳ trước mặt của Hứa Phong Đàm rồi nói:
- Ngài Hứa, tôi cầu xin ngài, chuyện gì cần làm tôi đều đã làm, cũng thành công đưa cô ấy tới cho ngài rồi. Có phải ngài nên tha cho Vương thị một con đường sống hay không?
Hứa Phong Đàm bật cười, sau đó anh liền lấy một điếu thuốc ra, thuộc hạ biết ý liền châm lửa giúp anh.
Anh rít lấy một hơi, khói thuốc lá bay tứ phía, sau đó lại phả vào mặt của Vương Tiểu Thông. Hứa Phong Đàm kẹp chặt điếu thuốc rồi đập mạnh ngón tay của mình vào má của Vương Tiểu Thông.
Vì ngón tay anh kẹp điếu thuốc nên bất cẩn thì sẽ khiến đối phương bị bỏng. Vương Tiểu Thông sợ hãi chứ, hắn ta liên tục run rẩy mà né tránh.
- Bớt ảo tưởng lại.
Quá nửa buổi, Hứa Phong Đàm mới buông lời.
- Nếu tôi không kiểm soát cậu thì chắc hai người cao chạy xa bay thật rồi, lần này coi như là bài học. Đã sai là phải sửa đúng không nào?
Vương Tiểu Thông tưởng mình còn hội sống nên gật đầu lia lịa.
- Phải, phải ạ.
Hứa Phong Đàm liền vừa cười vừa nói:
- Vậy thì tôi sẽ giúp cậu, có điều cậu chỉ được chọn một trong hai thôi.
Vương Tiểu Thông phải liều mạng vì Vương thị, anh ta liền gật đầu.
Hứa Phong Đàm cũng rất biết chiều người nên không để tốn thời gian mà nói luôn:
- Một, cậu chết thì Vương thị sống. Hai, cậu sống thì Vương thị chết. Chọn đi.
Vương Tiểu Thông không nghe nhầm, anh ta cũng hiểu hết câu nói của Hứa Phong Đàm nhưng vẫn hỏi lại để xác nhận:
- Hứa tổng, ngài nói gì vậy?
Ở bên trên tầng, Đường Tam không ngăn cản nổi Chúc Tự Đan vì cô ấy liều mình cầm con dao ở cổ tay đe dọa hắn. Lúc này, cô đang từ trên cao mà nhìn thấu con người của Vương Tiểu Thông và Hứa Phong Đàm.
Nói trắng ra, đối với cô, hai người đàn ông kia đều cùng một giuộc, cô đã bị họ quay mòng mòng trong lần này.
Chúc Tự Đan bật cười lớn.
Hứa Phong Đàm không bất ngờ nhưng Vương Tiểu Thông thì có.
Đường Tam thấy sợ nên nói:
- Chúc tẩu, hay chị trở lại phòng đi.
Hứa Phong Đàm càng thấy thú vị hơn nên mới ra lệnh cho Đường Tam:
- Cho cô ấy xuống đi.