Chương 30: Nguy hiểm tính mạng
- Được.
Hứa Phong Đàm được đáp ứng thì liền vui vẻ không dứt. Anh bật cười rồi buông lời:
- Ra ngoài đi.
Chúc Tự Đan không khỏi thắc mắc:
- Còn chuyện Chương Hiểu Tâm thì sao?
Hứa Phong Đàm không nói gì mà đi thẳng vào nhà vệ sinh. Chúc Tự Đan cũng không còn cách nào khác nên đã đi ra ngoài.
Cô vừa ra ngoài liền bị Chương Hiểu Tâm kéo đi, lực cầm tay của cô ta cũng rất mạnh, khiến cho Chúc Tự Đan cảm thấy đau đớn mà kêu lên.
- Cậu làm gì vậy? Đau, đau.
Chương Hiểu Tâm liền kéo cô ra đầu hành lang gần cầu thang rồi tức giận nói:
- Tâm địa của cô cũng không phải dạng vừa, còn có ý định chia cắt tôi với Hứa tổng hay sao?
Chúc Tự Đan vừa xoa xoa cổ tay của mình vừa đáp lại:
- Cậu nên tránh xa anh ta ra.
Chương Hiểu Tâm dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, suy nghĩ gì đó một lát rồi bắt đầu nói:
- Tại sao? Cô ghen tị với tôi à? Ở bên Hứa tổng, cái gì tôi cũng có. Cô nhìn đi, giày hiệu, quần áo hiệu, khuyên tai cao cấp, rồi cả cái gương mặt này nữa. Tất cả đều là do Hứa tổng cho tôi. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Chúc Tự Đan lắc đầu, nghiêm túc nhìn người bạn thân của mình rồi ôn tồn khuyên nhủ:
- Chương Hiểu Tâm, cậu nghe mình nói, hắn ta chỉ có mục đích lợi dụng cậu mà thôi. Những thứ này đến dễ dàng thì đi cũng dễ dàng. Một khi cậu hết giá trị lợi dụng, hắn liền vứt bỏ cậu. Cậu tỉnh táo lại đi.
Chương Hiểu Tâm có chút lượng lự, đó quả thật là điều mà ai cũng nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được. Huống chi, trong cuộc chơi này, cô ấy cũng là một người bất đắc dĩ.
Nhớ lại khoảng một tháng trước, khi cô đang đi ngoài tiệm tạp hoá mua chút đồ thì bị một đám người mặc vest đen chặn lại.
Sau đó, Hứa Phong Đàm chủ động đề nghị với cô:
- Nghe nói bố cô đang chuẩn bị phẫu thuật, chỉ cần cô nghe tôi thì tôi sẽ giúp cô tiền viện phí.
Chương Hiểu Tâm đánh liều nhưng lại rụt rè hỏi lại:
- Làm chuyện gì ạ? Tôi đâu biết anh đâu.
Hứa Phong Đàm liền từ từ đáp:
- Nhưng cô biết Chúc Tự Đan, tôi chính là chồng hợp pháp của cô ấy. Chỉ cần cô nguyện ý làm tình nhân của tôi là được.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Chương Hiểu Tâm vẫn không tin được mình đã làm những gì, cô có tội nhưng vì đâm lao nên phải theo lao mà thôi. Từ một cô gái quê mùa giờ trở nên sành điệu, từ một đứa đầu bù tóc rối lại trở nên xinh đẹp. Từ một mối quan hệ thân thiết nay lại tan vỡ vì đồng tiền.
Nhưng chỉ có mỗi mình Chương Hiểu Tâm mới hiểu suy tính của chính mình, vì cô có tội với Chúc Tự Đan, nên cô cũng nuôi mộng rằng một ngày nào đó, Hứa Phong Đàm sẽ ghét Chúc Tự Đan và đến với cô. Như vậy, Chúc Tự Đan cũng sẽ không phải chịu khổ nữa, cô cũng chẳng thiết ở cùng một người tàn độc như hắn, cô sẽ chấp nhận kể cả là cái chết đi chăng nữa.
Quay trở lại hiện tại, Chúc Tự Đan luôn muốn ngăn cản Chương Hiểu Tâm, nếu tiếp tục thì cả hai sẽ chẳng làm ăn gì lên hồn.
Vì Chương Hiểu Tâm mất tập trung nên Chúc Tự Đan kêu tên cô:
- Chương Hiểu Tâm. Cậu có nghe thấy mình nói không?
Chương Hiểu Tâm vẫy tay rồi rời đi, trước khi đi cũng không quên nói:
- Tốt nhất đừng đến tìm tôi vì vấn đề này nữa.
Chúc Tự Đan không hài lòng nên kéo tay của đối phương lại. Chương Hiểu Tâm bực tức liền hất tay cô ra, Chúc Tự Đan bị mất thăng bằng mà ngã xuống cầu thang.
Chương Hiểu Tâm không kịp kéo bạn mình lại, hốt hoảng che kín miệng lại rồi ngồi sụp xuống dưới đất.
- Á.
Tiếng kêu thất thanh vang lên, Chúc Tự Đan bị ngã từ trên cao xuống cầu thang, chắc lăn khoảng vài chục bậc cầu thang.
Khi bị ngã xuống dưới tầng một, máu chảy từ đầu của cô ra rất nhiều, không chỉ thế, ngay cả ở bụng dưới cũng bị ướt đẫm.
Khi nghe thấy tiếng kêu, Hứa Phong Đàm liền sốt sắng ra ngoài, khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Chúc Tự Đan thì không nhịn được liền chạy xuống nâng cổ cô lên.
- Chúc Tự Đan, mở mắt đi.
Hứa Phong Đàm vội vã kêu lớn tên của cô, cố gắng không cho cô nhắm mắt lại để duy trì sự tỉnh táo.
Trong khoảnh khắc ấy, Chúc Tự Đan thấy rất đau, thứ cô nhìn thấy duy nhất chính là vẻ mặt lo lắng tột độ của Hứa Phong Đàm nhưng rồi trước mắt cũng dần mờ đi. Cảm giác đau dần dịu theo giấc ngủ.
***
Tại bệnh viện, Hứa Phong Đàm sốt sắng ngồi bên ngoài chờ bác sĩ đi ra báo cáo tình hình. Anh không ngừng vuốt mặt, vuốt tóc để trấn tĩnh. Khi nghĩ tới Chương Hiểu Tâm thì anh liền kêu Đường Tam.
- Mang đoạn trích camera chỗ cầu thang gửi cho tôi.
Đường Tam chỉ gật đầu rồi trích đoạn mang ra chỗ anh, sau khi xem qua, Hứa Phong Đàm kêu Đường Tam:
- Cô ta đang ở đâu?
Đường Tam liền hiểu người anh đang nhắc đến là Chương Hiểu Tâm nên liền đáp:
- Cô ta tự đến đồn cảnh sát rồi ạ.
Hứa Phong Đàm ngồi dựa lưng vào ghế rồi ngửa mặt lên trần nhà, sau nửa ngày mới nói:
- Coi như cô ta biết ý.
Cuối cùng, bác sĩ cũng đi ra, nhanh chóng thông báo với Hứa Phong Đàm.
- Hứa tổng, Chúc tiểu thư bị chấn thương nặng ở phần đầu, cần thời gian tĩnh dưỡng. Hơn nữa,...
Hứa Phong Đàm không nhịn được liền đe:
- Hơn nữa cái gì?
Bác sĩ nam kia đành nói thêm:
- Hơn nữa, cô ấy bị sảy thai hai lần đều do chấn động mạnh nên sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới chức năng sinh sản sau này.
Hứa Phong Đàm được đáp ứng thì liền vui vẻ không dứt. Anh bật cười rồi buông lời:
- Ra ngoài đi.
Chúc Tự Đan không khỏi thắc mắc:
- Còn chuyện Chương Hiểu Tâm thì sao?
Hứa Phong Đàm không nói gì mà đi thẳng vào nhà vệ sinh. Chúc Tự Đan cũng không còn cách nào khác nên đã đi ra ngoài.
Cô vừa ra ngoài liền bị Chương Hiểu Tâm kéo đi, lực cầm tay của cô ta cũng rất mạnh, khiến cho Chúc Tự Đan cảm thấy đau đớn mà kêu lên.
- Cậu làm gì vậy? Đau, đau.
Chương Hiểu Tâm liền kéo cô ra đầu hành lang gần cầu thang rồi tức giận nói:
- Tâm địa của cô cũng không phải dạng vừa, còn có ý định chia cắt tôi với Hứa tổng hay sao?
Chúc Tự Đan vừa xoa xoa cổ tay của mình vừa đáp lại:
- Cậu nên tránh xa anh ta ra.
Chương Hiểu Tâm dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, suy nghĩ gì đó một lát rồi bắt đầu nói:
- Tại sao? Cô ghen tị với tôi à? Ở bên Hứa tổng, cái gì tôi cũng có. Cô nhìn đi, giày hiệu, quần áo hiệu, khuyên tai cao cấp, rồi cả cái gương mặt này nữa. Tất cả đều là do Hứa tổng cho tôi. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Chúc Tự Đan lắc đầu, nghiêm túc nhìn người bạn thân của mình rồi ôn tồn khuyên nhủ:
- Chương Hiểu Tâm, cậu nghe mình nói, hắn ta chỉ có mục đích lợi dụng cậu mà thôi. Những thứ này đến dễ dàng thì đi cũng dễ dàng. Một khi cậu hết giá trị lợi dụng, hắn liền vứt bỏ cậu. Cậu tỉnh táo lại đi.
Chương Hiểu Tâm có chút lượng lự, đó quả thật là điều mà ai cũng nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được. Huống chi, trong cuộc chơi này, cô ấy cũng là một người bất đắc dĩ.
Nhớ lại khoảng một tháng trước, khi cô đang đi ngoài tiệm tạp hoá mua chút đồ thì bị một đám người mặc vest đen chặn lại.
Sau đó, Hứa Phong Đàm chủ động đề nghị với cô:
- Nghe nói bố cô đang chuẩn bị phẫu thuật, chỉ cần cô nghe tôi thì tôi sẽ giúp cô tiền viện phí.
Chương Hiểu Tâm đánh liều nhưng lại rụt rè hỏi lại:
- Làm chuyện gì ạ? Tôi đâu biết anh đâu.
Hứa Phong Đàm liền từ từ đáp:
- Nhưng cô biết Chúc Tự Đan, tôi chính là chồng hợp pháp của cô ấy. Chỉ cần cô nguyện ý làm tình nhân của tôi là được.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Chương Hiểu Tâm vẫn không tin được mình đã làm những gì, cô có tội nhưng vì đâm lao nên phải theo lao mà thôi. Từ một cô gái quê mùa giờ trở nên sành điệu, từ một đứa đầu bù tóc rối lại trở nên xinh đẹp. Từ một mối quan hệ thân thiết nay lại tan vỡ vì đồng tiền.
Nhưng chỉ có mỗi mình Chương Hiểu Tâm mới hiểu suy tính của chính mình, vì cô có tội với Chúc Tự Đan, nên cô cũng nuôi mộng rằng một ngày nào đó, Hứa Phong Đàm sẽ ghét Chúc Tự Đan và đến với cô. Như vậy, Chúc Tự Đan cũng sẽ không phải chịu khổ nữa, cô cũng chẳng thiết ở cùng một người tàn độc như hắn, cô sẽ chấp nhận kể cả là cái chết đi chăng nữa.
Quay trở lại hiện tại, Chúc Tự Đan luôn muốn ngăn cản Chương Hiểu Tâm, nếu tiếp tục thì cả hai sẽ chẳng làm ăn gì lên hồn.
Vì Chương Hiểu Tâm mất tập trung nên Chúc Tự Đan kêu tên cô:
- Chương Hiểu Tâm. Cậu có nghe thấy mình nói không?
Chương Hiểu Tâm vẫy tay rồi rời đi, trước khi đi cũng không quên nói:
- Tốt nhất đừng đến tìm tôi vì vấn đề này nữa.
Chúc Tự Đan không hài lòng nên kéo tay của đối phương lại. Chương Hiểu Tâm bực tức liền hất tay cô ra, Chúc Tự Đan bị mất thăng bằng mà ngã xuống cầu thang.
Chương Hiểu Tâm không kịp kéo bạn mình lại, hốt hoảng che kín miệng lại rồi ngồi sụp xuống dưới đất.
- Á.
Tiếng kêu thất thanh vang lên, Chúc Tự Đan bị ngã từ trên cao xuống cầu thang, chắc lăn khoảng vài chục bậc cầu thang.
Khi bị ngã xuống dưới tầng một, máu chảy từ đầu của cô ra rất nhiều, không chỉ thế, ngay cả ở bụng dưới cũng bị ướt đẫm.
Khi nghe thấy tiếng kêu, Hứa Phong Đàm liền sốt sắng ra ngoài, khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Chúc Tự Đan thì không nhịn được liền chạy xuống nâng cổ cô lên.
- Chúc Tự Đan, mở mắt đi.
Hứa Phong Đàm vội vã kêu lớn tên của cô, cố gắng không cho cô nhắm mắt lại để duy trì sự tỉnh táo.
Trong khoảnh khắc ấy, Chúc Tự Đan thấy rất đau, thứ cô nhìn thấy duy nhất chính là vẻ mặt lo lắng tột độ của Hứa Phong Đàm nhưng rồi trước mắt cũng dần mờ đi. Cảm giác đau dần dịu theo giấc ngủ.
***
Tại bệnh viện, Hứa Phong Đàm sốt sắng ngồi bên ngoài chờ bác sĩ đi ra báo cáo tình hình. Anh không ngừng vuốt mặt, vuốt tóc để trấn tĩnh. Khi nghĩ tới Chương Hiểu Tâm thì anh liền kêu Đường Tam.
- Mang đoạn trích camera chỗ cầu thang gửi cho tôi.
Đường Tam chỉ gật đầu rồi trích đoạn mang ra chỗ anh, sau khi xem qua, Hứa Phong Đàm kêu Đường Tam:
- Cô ta đang ở đâu?
Đường Tam liền hiểu người anh đang nhắc đến là Chương Hiểu Tâm nên liền đáp:
- Cô ta tự đến đồn cảnh sát rồi ạ.
Hứa Phong Đàm ngồi dựa lưng vào ghế rồi ngửa mặt lên trần nhà, sau nửa ngày mới nói:
- Coi như cô ta biết ý.
Cuối cùng, bác sĩ cũng đi ra, nhanh chóng thông báo với Hứa Phong Đàm.
- Hứa tổng, Chúc tiểu thư bị chấn thương nặng ở phần đầu, cần thời gian tĩnh dưỡng. Hơn nữa,...
Hứa Phong Đàm không nhịn được liền đe:
- Hơn nữa cái gì?
Bác sĩ nam kia đành nói thêm:
- Hơn nữa, cô ấy bị sảy thai hai lần đều do chấn động mạnh nên sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới chức năng sinh sản sau này.