Chương 33: Hắn ta là xã hội đen đấy
Khi Chúc Tự Đan chìm vào giấc ngủ, Hứa Phong Đàm mới có thể an tâm. Anh vừa ôm cô vừa lo lắng rằng cô ấy sẽ nhớ ra ký ức trước kia.
Sau một lúc lâu, anh nhận được điện thoại từ Đường Tam.
- Đại ca, Hà Tỉnh Hoà lại khiêu khích chúng ta rồi. Hắn đang tìm cách thuyết phục khách hàng của chúng ta rút vốn.
Hứa Phong Đàm nhíu mày, anh nói rất nhẹ sợ cô tỉnh giấc:
- Tìm cách giữ chân khách lại đi, tăng ưu đãi hay gì đó cũng được.
Đường Tam nghe xong liền hiểu, nhưng anh ta lắm tật nên hỏi lại:
- Sao đại ca nói bé thế ạ?
Hứa Phong Đàm thở dài, anh đành gằn giọng xuống.
- Vợ tao đang ngủ, tên điên này.
- Em xin lỗi. Đại ca với chị dâu ngủ ngon ạ.
Đường Tam nghe thấy vậy thì im bặt, sau khi chào thì liền tắt điện thoại không dám làm phiền.
Chắc có lẽ vì tiếng động nên Chúc Tự Đan cựa quậy, thỉnh thoảng lại thổn thức như đang khóc, anh liền ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng gầy kia an ủi:
- Không sao rồi, có anh ở đây.
Sau một thời gian, cô ấy mới chịu yên lòng lại. Hứa Phong Đàm hôn nhẹ lên trán cô rồi cùng cô ngủ. Có lẽ giữa họ chưa từng có những khoảnh khắc yên bình này.
***
Buổi sáng sớm hôm sau, khi Hứa Phong Đàm đang đút cháo cho Chúc Tự Đan ăn thì Đường Tam chạy vội vàng tới báo cáo:
- Đại ca, chi nhanh ở phía Tây của chúng ta bị hoả hoạn, bây giờ đang chữa cháy.
Hứa Phong Đàm nhíu mày, tập trung đút cho cô ăn. Sau đó, anh mới chịu dừng lại rồi hỏi tiếp:
- Có nghiêm trọng lắm không?
- Dạ, không có người chết nhưng đồ đạc chắc là hỏng hết rồi, một số tiền mặt cũng bị đốt cháy.
Chúc Tự Đan nghe thấy vậy thì lo lắng, cô kêu anh:
- Anh đi xem như thế nào đi.
Cả Hứa Phong Đàm và Đường Tam đưa mắt về phía Chúc Tự Đan, cô ấy dịu dàng mỉm cười.
Lúc này, Đường Tam nhận được điện thoại từ ai đó, liền báo ngay với Hứa Phong Đàm:
- Đại ca, cơ quan chức năng đang gọi anh đấy.
Mãi sau, Hứa Phong Đàm mới hết chần chừ rời đi. Trước khi đi, anh dặn dò cho cô:
- Sau khi ăn thì nhớ uống thuốc nhé, anh sẽ kêu người tới chăm em. Lát nữa anh về.
Chúc Tự Đan rất nghe lời, lập tức gật đầu.
Khi ra ngoài cửa được vài bước rồi, anh lại nghĩ ngấm gì đó mà quay lại hôn lên môi mềm của Chúc Tự Đan. Đường Tam nhìn theo anh, sau cùng lại che mắt lại, tránh bị ăn chửi.
Chúc Tự Đan bị anh hôn đến nỗi thiếu đi dưỡng khí, hơi thở phì phò dựa vào người anh. Hứa Phong Đàm vui lên không ít, anh mỉm cười nhẹ rồi còn hôn thêm lên trán của cô rồi mới chịu rời đi nữa.
Chúc Tự Đan không dám nhìn theo anh, ôm gương mặt đỏ bừng của mình, sau đó lại chui vào trong chăn.
Hứa Phong Đàm thấy được một loạt hành động đáng yêu đó thì không nhịn được liền bật cười, khi anh thật sự ra khỏi phòng, thấy Đường Tam đang huýt sáo, còn chạy đi chạy lại thì tuỳ tiện nói:
- Đi thôi.
Đường Tam nhanh chóng chạy theo anh đến cơ sở phía Tây. Chỗ này là nơi sầm uất nhất, doanh thu cũng bội nhất, vậy mà lại bị phóng hoả không do nguyên do.
Đương nhiên lũ người kia hành động cũng rất kín đáo, sau khi trao đổi với công an thì vẫn không tìm được thủ phạm là ai.
Hứa Phong Đàm vẫn rất bình tĩnh xử lý tình huống, anh âm thầm kêu Đường Tam đi điều tra người của Hà Tỉnh Hoà.
- Đi xem bọn chúng một chút đi, nếu thấy phù hợp, cho chúng lãnh hội một bài học nhỏ cũng được.
Đường Tam liền gật đầu rồi đi ngay sau đó.
***
Ở căn phòng bệnh của Chúc Tự Đan, Hà Tinh Hoà tìm cách đi vào nhân cơ hội không có y tá. Hắn ta không nghĩ rằng người phụ nữ của Hứa Phong Đàm lại là một người ngây thơ, trong sáng như vậy. Vẻ đẹp vừa mỹ miều lại vừa sắc sảo khiến cho hắn hơi rung động, nói không lên lời.
Chúc Tự Đan nhìn thấy hắn thì nhíu mày, nhìn qua hắn khá tử tế, gương mặt cũng sáng sủa, hiền lành nên cô cũng bớt sợ hơn mà thắc mắc hỏi:
- Anh là ai?
Hà Tỉnh Hoà không vội trả lời câu hỏi của cô, hắn nói:
- Khoan hỏi tên, tôi chỉ muốn hỏi cô chút chuyện. Cô thật sự muốn ở cùng với một người như Hứa Phong Đàm hay sao?
Chúc Tự Đan khó chịu, cô nhíu chặt mày lại rồi đáp:
- Anh nói gì vậy?
Tên Hà Tỉnh Hoà kia liền nhân cơ hội đó mà nói tiếp:
- Cô có biết hắn ta làm nghề gì không?
Lúc này, Chúc Tự Đan thật sự nghiêm túc suy nghĩ, đúng vậy, cô chưa hiểu rõ anh làm nghề gì, vì cô bị mất trí nhớ nên chưa thể dung nạp quá nhiều. Bây giờ có người chủ động hỏi, cô cũng không biết nói sao.
Hà Tỉnh Hoà không nhanh không chậm nói từng chút từng chút cho cô biết:
- Hắn ta là xã hội đen đấy, mấy cái kiểu công ty tài chính ở ngoài kia á, chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi, nó là công ty cho vay nặng lãi đấy.
Chúc Tự Đan khá dị ứng với từ “xã hội đen”, mặc dù cô không hề cổ suý hay gì nhưng nó đi sâu vào tiềm thức của cô vậy. Huống chi bây giờ hắn lại nói chồng của cô làm cái nghề đó, giọng điệu của hắn còn biểu lộ rõ sự khinh thường. Cô nghiêm túc suy nghĩ một hồi mà vẫn không nhớ ra được bất cứ một ký ức nào cả.
Hà Tỉnh Hoà tiếp tục nói một cách công kích:
- Cô có muốn…
Câu nói còn chưa kịp dứt, hắn ta nhận được điện thoại từ ai đó:
- Đại ca, bọn người của Hứa Phong Đàm tới chỗ chúng ta làm loạn rồi.
Hà Tỉnh Hoà vội vàng rời đi, đây chính là điểm phong thái khác hoàn toàn với sự điềm tĩnh của Hứa Phong Đàm. Nhưng cho dù là vội vã rời đi thì hắn vẫn để lại một tấm danh thiếp cho Chúc Tự Đan rồi nói:
- Bao giờ cô cần giúp đỡ, cứ gọi điện cho tôi.
Chúc Tự Đan chưa kịp nói gì thì hắn ta đã chạy đi rất nhanh rồi. Lúc đó, y tá lại tới chăm sóc cô nên cô tiện tay cất danh thiếp dưới gối giường.
Sau một lúc lâu, anh nhận được điện thoại từ Đường Tam.
- Đại ca, Hà Tỉnh Hoà lại khiêu khích chúng ta rồi. Hắn đang tìm cách thuyết phục khách hàng của chúng ta rút vốn.
Hứa Phong Đàm nhíu mày, anh nói rất nhẹ sợ cô tỉnh giấc:
- Tìm cách giữ chân khách lại đi, tăng ưu đãi hay gì đó cũng được.
Đường Tam nghe xong liền hiểu, nhưng anh ta lắm tật nên hỏi lại:
- Sao đại ca nói bé thế ạ?
Hứa Phong Đàm thở dài, anh đành gằn giọng xuống.
- Vợ tao đang ngủ, tên điên này.
- Em xin lỗi. Đại ca với chị dâu ngủ ngon ạ.
Đường Tam nghe thấy vậy thì im bặt, sau khi chào thì liền tắt điện thoại không dám làm phiền.
Chắc có lẽ vì tiếng động nên Chúc Tự Đan cựa quậy, thỉnh thoảng lại thổn thức như đang khóc, anh liền ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng gầy kia an ủi:
- Không sao rồi, có anh ở đây.
Sau một thời gian, cô ấy mới chịu yên lòng lại. Hứa Phong Đàm hôn nhẹ lên trán cô rồi cùng cô ngủ. Có lẽ giữa họ chưa từng có những khoảnh khắc yên bình này.
***
Buổi sáng sớm hôm sau, khi Hứa Phong Đàm đang đút cháo cho Chúc Tự Đan ăn thì Đường Tam chạy vội vàng tới báo cáo:
- Đại ca, chi nhanh ở phía Tây của chúng ta bị hoả hoạn, bây giờ đang chữa cháy.
Hứa Phong Đàm nhíu mày, tập trung đút cho cô ăn. Sau đó, anh mới chịu dừng lại rồi hỏi tiếp:
- Có nghiêm trọng lắm không?
- Dạ, không có người chết nhưng đồ đạc chắc là hỏng hết rồi, một số tiền mặt cũng bị đốt cháy.
Chúc Tự Đan nghe thấy vậy thì lo lắng, cô kêu anh:
- Anh đi xem như thế nào đi.
Cả Hứa Phong Đàm và Đường Tam đưa mắt về phía Chúc Tự Đan, cô ấy dịu dàng mỉm cười.
Lúc này, Đường Tam nhận được điện thoại từ ai đó, liền báo ngay với Hứa Phong Đàm:
- Đại ca, cơ quan chức năng đang gọi anh đấy.
Mãi sau, Hứa Phong Đàm mới hết chần chừ rời đi. Trước khi đi, anh dặn dò cho cô:
- Sau khi ăn thì nhớ uống thuốc nhé, anh sẽ kêu người tới chăm em. Lát nữa anh về.
Chúc Tự Đan rất nghe lời, lập tức gật đầu.
Khi ra ngoài cửa được vài bước rồi, anh lại nghĩ ngấm gì đó mà quay lại hôn lên môi mềm của Chúc Tự Đan. Đường Tam nhìn theo anh, sau cùng lại che mắt lại, tránh bị ăn chửi.
Chúc Tự Đan bị anh hôn đến nỗi thiếu đi dưỡng khí, hơi thở phì phò dựa vào người anh. Hứa Phong Đàm vui lên không ít, anh mỉm cười nhẹ rồi còn hôn thêm lên trán của cô rồi mới chịu rời đi nữa.
Chúc Tự Đan không dám nhìn theo anh, ôm gương mặt đỏ bừng của mình, sau đó lại chui vào trong chăn.
Hứa Phong Đàm thấy được một loạt hành động đáng yêu đó thì không nhịn được liền bật cười, khi anh thật sự ra khỏi phòng, thấy Đường Tam đang huýt sáo, còn chạy đi chạy lại thì tuỳ tiện nói:
- Đi thôi.
Đường Tam nhanh chóng chạy theo anh đến cơ sở phía Tây. Chỗ này là nơi sầm uất nhất, doanh thu cũng bội nhất, vậy mà lại bị phóng hoả không do nguyên do.
Đương nhiên lũ người kia hành động cũng rất kín đáo, sau khi trao đổi với công an thì vẫn không tìm được thủ phạm là ai.
Hứa Phong Đàm vẫn rất bình tĩnh xử lý tình huống, anh âm thầm kêu Đường Tam đi điều tra người của Hà Tỉnh Hoà.
- Đi xem bọn chúng một chút đi, nếu thấy phù hợp, cho chúng lãnh hội một bài học nhỏ cũng được.
Đường Tam liền gật đầu rồi đi ngay sau đó.
***
Ở căn phòng bệnh của Chúc Tự Đan, Hà Tinh Hoà tìm cách đi vào nhân cơ hội không có y tá. Hắn ta không nghĩ rằng người phụ nữ của Hứa Phong Đàm lại là một người ngây thơ, trong sáng như vậy. Vẻ đẹp vừa mỹ miều lại vừa sắc sảo khiến cho hắn hơi rung động, nói không lên lời.
Chúc Tự Đan nhìn thấy hắn thì nhíu mày, nhìn qua hắn khá tử tế, gương mặt cũng sáng sủa, hiền lành nên cô cũng bớt sợ hơn mà thắc mắc hỏi:
- Anh là ai?
Hà Tỉnh Hoà không vội trả lời câu hỏi của cô, hắn nói:
- Khoan hỏi tên, tôi chỉ muốn hỏi cô chút chuyện. Cô thật sự muốn ở cùng với một người như Hứa Phong Đàm hay sao?
Chúc Tự Đan khó chịu, cô nhíu chặt mày lại rồi đáp:
- Anh nói gì vậy?
Tên Hà Tỉnh Hoà kia liền nhân cơ hội đó mà nói tiếp:
- Cô có biết hắn ta làm nghề gì không?
Lúc này, Chúc Tự Đan thật sự nghiêm túc suy nghĩ, đúng vậy, cô chưa hiểu rõ anh làm nghề gì, vì cô bị mất trí nhớ nên chưa thể dung nạp quá nhiều. Bây giờ có người chủ động hỏi, cô cũng không biết nói sao.
Hà Tỉnh Hoà không nhanh không chậm nói từng chút từng chút cho cô biết:
- Hắn ta là xã hội đen đấy, mấy cái kiểu công ty tài chính ở ngoài kia á, chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi, nó là công ty cho vay nặng lãi đấy.
Chúc Tự Đan khá dị ứng với từ “xã hội đen”, mặc dù cô không hề cổ suý hay gì nhưng nó đi sâu vào tiềm thức của cô vậy. Huống chi bây giờ hắn lại nói chồng của cô làm cái nghề đó, giọng điệu của hắn còn biểu lộ rõ sự khinh thường. Cô nghiêm túc suy nghĩ một hồi mà vẫn không nhớ ra được bất cứ một ký ức nào cả.
Hà Tỉnh Hoà tiếp tục nói một cách công kích:
- Cô có muốn…
Câu nói còn chưa kịp dứt, hắn ta nhận được điện thoại từ ai đó:
- Đại ca, bọn người của Hứa Phong Đàm tới chỗ chúng ta làm loạn rồi.
Hà Tỉnh Hoà vội vàng rời đi, đây chính là điểm phong thái khác hoàn toàn với sự điềm tĩnh của Hứa Phong Đàm. Nhưng cho dù là vội vã rời đi thì hắn vẫn để lại một tấm danh thiếp cho Chúc Tự Đan rồi nói:
- Bao giờ cô cần giúp đỡ, cứ gọi điện cho tôi.
Chúc Tự Đan chưa kịp nói gì thì hắn ta đã chạy đi rất nhanh rồi. Lúc đó, y tá lại tới chăm sóc cô nên cô tiện tay cất danh thiếp dưới gối giường.