Chương 41: Vương Tiểu Thông qua đời
Cả đêm hôm ấy, Chúc Tự Đan đều trằn trọc không ngủ được, cô liên tục xoay mình. Một vài phút sau thì cô nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp ở ngoài cửa phòng, cô bắt đầu lo sợ rằng người của Hứa Phong Đàm sẽ quấy rầy nên cảnh giác hơn.
Khi tiếng cửa kia mở ra, cô liền sờ tay đến công tắc rồi bật đèn lên, là Hà Tỉnh Hoà, lúc này cô mới yên lòng mà thở dài.
- Là anh à? Tôi còn tưởng là họ cơ.
Hà Tỉnh Hoà cũng không còn thời gian để hỏi lại chuyện, anh liền thông báo với cô với một vẻ mặt nghiêm trọng:
- Chúc Tự Đan, Vương Tiểu Thông qua đời rồi.
Chúc Tự Đan nhíu mày, cô hoang mang hỏi lại:
- Từ bao giờ?
- Mới tối nay, nghe nói anh ta mới nhập viện hai ngày vì tai nạn giao thông, giờ thì qua đời thật rồi.
Chúc Tự Đan nghe thấy vậy thì rất sốc, một người như anh ta vẫn còn trẻ, còn tương lai, kể cả Vương thị đã vào tay của Hứa Phong Đàm thì vẫn có thể đi làm ở các công ty lớn. Bây giờ thì hết thật rồi, anh ta thật sự không còn, cho dù kết thúc của họ không được mấy tốt đẹp nhưng ít nhiều cũng còn một chút tình cảm bạn bè.
Bỗng nhiên Hứa Phong Đàm là cái tên xuất hiện trong suy nghĩ của cô, cô buột miệng hỏi:
- Có liên quan tới Hứa Phong Đàm không?
Hà Tỉnh Hoà chỉ nói bóng gió:
- Vương Tiểu Thông bị tai nạn do va chạm với xe ô tô khác, công an cũng không tìm được nguyên nhân khác. Có lẽ không liên quan tới Hứa Phong Đàm, nhưng vào thời điểm Vương Tiểu Thông bị tai nạn, thuộc hạ của Hứa Phong Đàm cũng đi qua khu vực đó.
Sự nghi ngờ của Chúc Tự Đan ngày một nhiều hơn, mọi thứ dường như ít nhiều hướng tới Hứa Phong Đàm, nhưng suy đi tính lại, cô cũng đang thắc mắc mà hỏi Hà Tỉnh Hoà:
- Tại sao anh biết Vương Tiểu Thông? Hơn nữa, dường như anh đang cố tình lợi dụng tôi để công kích Hứa Phong Đàm.
Đúng vậy, cả một tuần nay, hai người họ ở cùng nhau, Hà Tỉnh Hoà đều đối xử với Chúc Tự Đan rất tốt nhưng anh ta không đơn thuần là rủ lòng thương chỉ muốn giúp đỡ mà còn có mục đích khác nữa. Rõ ràng Hà Tỉnh Hoà đang cố gắng lợi dụng Chúc Tự Đan để trả thù Hứa Phong Đàm. Vì thế, anh ta đã sớm điều tra tất cả thông tin liên quan đến Chúc Tự Đan và Hứa Phong Đàm, bao gồm cả mối quan hệ của họ với người khác nữa.
Hà Tỉnh Hoà tạm thời ấp úng, mãi sau mới quyết định nói thật để níu kéo cô về phe của mình:
- Tôi xin lỗi, nhưng cô có muốn hợp tác với tôi để trả thù anh ta không?
Chúc Tự Đan suy nghĩ một lát, cô từng cho rằng chỉ cần cách xa, cách thật xa Hứa Phong Đàm thì anh ta sẽ buông bỏ cô. Nhưng kể từ lúc anh ta tới tận nhà Hà Tỉnh Hoà để tìm cô thì mọi suy nghĩ kia của cô đều trở thành vô nghĩa.
Bây giờ, mối quan hệ của chính cô và Hứa Phong Đàm chỉ kết thúc khi một trong hai người chết chăng?
Nhưng làm thế nào? Cô không muốn mình trở thành một người xấu xa, có ý định giết người.
Hà Tỉnh Hoà lại nói thêm:
- Cô yên tâm, tôi không bắt cô phải giết hắn. Tôi có một cách khác.
Trong căn phòng tối, chỉ còn ánh mắt thâm sâu của họ nhìn nhau. Dường như, Chúc Tự Đan đã bị Hà Tỉnh Hoà thuyết phục rồi.
Vì thế, ngay thời điểm hiện tại, cô di chuyển tới nhà tang để thắp hương cho Vương Tiểu Thông, coi như là thể hiện tình nghĩa cuối cùng. Trong không khí thê lương, cô nói nhẹ một câu như đang an ủi linh hồn của anh ta.
- Vương Tiểu Thông, em sẽ giúp anh trả thù.
Cô nhìn sang mẹ của Vương Tiểu Thông, bà ta tiều tụy, gầy còm, không còn dáng vẻ tao nhã của một phu nhân Vương thị nữa. Có lẽ bố của anh ta vẫn còn ở viện nên không tới đây.
Lúc này, ánh mắt của cô và mẹ của Vương Tiểu Thông chạm nhau, bà ta liền vực dậy mà tiến tới chỗ cô, nước mắt tuôn rơi, giọng khàn khàn gào thét:
- Là vì cô, là vì cô nên gia đình tôi mới như vậy? Chúc Tự Đan, con trai tôi yêu cô như vậy, vì yêu cô nên Vương thị mới sụp đổ như thế này. Biết trước như thế này, tôi đã không nghe theo thằng Tiểu Thông mà tới rạch mặt cô ra rồi. Là nó quá yêu cô, quá thương cô nên mới ngăn cản tôi. Giờ thì hay rồi, nó chết rồi, bố nó cũng chưa chắc qua khỏi, tôi cũng chẳng thiết sống, chi bằng kéo cô theo để chuộc tội.
Nghe từng câu nói ấy, trái tim của Chúc Tự Đan như vỡ vụn, có lẽ sau khi chấm dứt quan hệ, Vương Tiểu Thông cũng sống chẳng dễ dàng, anh còn phải gánh vác khoản nợ lớn, chăm sóc cha mẹ, vẫn luôn ngăn cản gia đình không làm hại cô. Trong chuyện này, đúng là cô cũng có lỗi.
Nếu như cô chọn cách không dây dưa với anh ấy thì Hứa Phong Đàm cũng không tìm tới Vương thị mà phá hoại.
- Cháu xin lỗi.
Ngoài xin lỗi, cô cũng không còn cách nào khác. Thầm lặng rời đi.
Khi nhìn thấy cảnh khóc tang thương như vậy, cô càng có ý định nghe theo kế hoạch của Hà Tỉnh Hoà một cách mãnh liệt hơn.
Sau khi rời đi, cô chủ động gọi điện cho Hứa Phong Đàm, khi anh bắt máy, cô chỉ nói một câu rồi tắt máy.
- Hứa Phong Đàm, tối nay chúng ta hẹn gặp đi. Giờ giấc tuỳ anh.
Khi tiếng cửa kia mở ra, cô liền sờ tay đến công tắc rồi bật đèn lên, là Hà Tỉnh Hoà, lúc này cô mới yên lòng mà thở dài.
- Là anh à? Tôi còn tưởng là họ cơ.
Hà Tỉnh Hoà cũng không còn thời gian để hỏi lại chuyện, anh liền thông báo với cô với một vẻ mặt nghiêm trọng:
- Chúc Tự Đan, Vương Tiểu Thông qua đời rồi.
Chúc Tự Đan nhíu mày, cô hoang mang hỏi lại:
- Từ bao giờ?
- Mới tối nay, nghe nói anh ta mới nhập viện hai ngày vì tai nạn giao thông, giờ thì qua đời thật rồi.
Chúc Tự Đan nghe thấy vậy thì rất sốc, một người như anh ta vẫn còn trẻ, còn tương lai, kể cả Vương thị đã vào tay của Hứa Phong Đàm thì vẫn có thể đi làm ở các công ty lớn. Bây giờ thì hết thật rồi, anh ta thật sự không còn, cho dù kết thúc của họ không được mấy tốt đẹp nhưng ít nhiều cũng còn một chút tình cảm bạn bè.
Bỗng nhiên Hứa Phong Đàm là cái tên xuất hiện trong suy nghĩ của cô, cô buột miệng hỏi:
- Có liên quan tới Hứa Phong Đàm không?
Hà Tỉnh Hoà chỉ nói bóng gió:
- Vương Tiểu Thông bị tai nạn do va chạm với xe ô tô khác, công an cũng không tìm được nguyên nhân khác. Có lẽ không liên quan tới Hứa Phong Đàm, nhưng vào thời điểm Vương Tiểu Thông bị tai nạn, thuộc hạ của Hứa Phong Đàm cũng đi qua khu vực đó.
Sự nghi ngờ của Chúc Tự Đan ngày một nhiều hơn, mọi thứ dường như ít nhiều hướng tới Hứa Phong Đàm, nhưng suy đi tính lại, cô cũng đang thắc mắc mà hỏi Hà Tỉnh Hoà:
- Tại sao anh biết Vương Tiểu Thông? Hơn nữa, dường như anh đang cố tình lợi dụng tôi để công kích Hứa Phong Đàm.
Đúng vậy, cả một tuần nay, hai người họ ở cùng nhau, Hà Tỉnh Hoà đều đối xử với Chúc Tự Đan rất tốt nhưng anh ta không đơn thuần là rủ lòng thương chỉ muốn giúp đỡ mà còn có mục đích khác nữa. Rõ ràng Hà Tỉnh Hoà đang cố gắng lợi dụng Chúc Tự Đan để trả thù Hứa Phong Đàm. Vì thế, anh ta đã sớm điều tra tất cả thông tin liên quan đến Chúc Tự Đan và Hứa Phong Đàm, bao gồm cả mối quan hệ của họ với người khác nữa.
Hà Tỉnh Hoà tạm thời ấp úng, mãi sau mới quyết định nói thật để níu kéo cô về phe của mình:
- Tôi xin lỗi, nhưng cô có muốn hợp tác với tôi để trả thù anh ta không?
Chúc Tự Đan suy nghĩ một lát, cô từng cho rằng chỉ cần cách xa, cách thật xa Hứa Phong Đàm thì anh ta sẽ buông bỏ cô. Nhưng kể từ lúc anh ta tới tận nhà Hà Tỉnh Hoà để tìm cô thì mọi suy nghĩ kia của cô đều trở thành vô nghĩa.
Bây giờ, mối quan hệ của chính cô và Hứa Phong Đàm chỉ kết thúc khi một trong hai người chết chăng?
Nhưng làm thế nào? Cô không muốn mình trở thành một người xấu xa, có ý định giết người.
Hà Tỉnh Hoà lại nói thêm:
- Cô yên tâm, tôi không bắt cô phải giết hắn. Tôi có một cách khác.
Trong căn phòng tối, chỉ còn ánh mắt thâm sâu của họ nhìn nhau. Dường như, Chúc Tự Đan đã bị Hà Tỉnh Hoà thuyết phục rồi.
Vì thế, ngay thời điểm hiện tại, cô di chuyển tới nhà tang để thắp hương cho Vương Tiểu Thông, coi như là thể hiện tình nghĩa cuối cùng. Trong không khí thê lương, cô nói nhẹ một câu như đang an ủi linh hồn của anh ta.
- Vương Tiểu Thông, em sẽ giúp anh trả thù.
Cô nhìn sang mẹ của Vương Tiểu Thông, bà ta tiều tụy, gầy còm, không còn dáng vẻ tao nhã của một phu nhân Vương thị nữa. Có lẽ bố của anh ta vẫn còn ở viện nên không tới đây.
Lúc này, ánh mắt của cô và mẹ của Vương Tiểu Thông chạm nhau, bà ta liền vực dậy mà tiến tới chỗ cô, nước mắt tuôn rơi, giọng khàn khàn gào thét:
- Là vì cô, là vì cô nên gia đình tôi mới như vậy? Chúc Tự Đan, con trai tôi yêu cô như vậy, vì yêu cô nên Vương thị mới sụp đổ như thế này. Biết trước như thế này, tôi đã không nghe theo thằng Tiểu Thông mà tới rạch mặt cô ra rồi. Là nó quá yêu cô, quá thương cô nên mới ngăn cản tôi. Giờ thì hay rồi, nó chết rồi, bố nó cũng chưa chắc qua khỏi, tôi cũng chẳng thiết sống, chi bằng kéo cô theo để chuộc tội.
Nghe từng câu nói ấy, trái tim của Chúc Tự Đan như vỡ vụn, có lẽ sau khi chấm dứt quan hệ, Vương Tiểu Thông cũng sống chẳng dễ dàng, anh còn phải gánh vác khoản nợ lớn, chăm sóc cha mẹ, vẫn luôn ngăn cản gia đình không làm hại cô. Trong chuyện này, đúng là cô cũng có lỗi.
Nếu như cô chọn cách không dây dưa với anh ấy thì Hứa Phong Đàm cũng không tìm tới Vương thị mà phá hoại.
- Cháu xin lỗi.
Ngoài xin lỗi, cô cũng không còn cách nào khác. Thầm lặng rời đi.
Khi nhìn thấy cảnh khóc tang thương như vậy, cô càng có ý định nghe theo kế hoạch của Hà Tỉnh Hoà một cách mãnh liệt hơn.
Sau khi rời đi, cô chủ động gọi điện cho Hứa Phong Đàm, khi anh bắt máy, cô chỉ nói một câu rồi tắt máy.
- Hứa Phong Đàm, tối nay chúng ta hẹn gặp đi. Giờ giấc tuỳ anh.