Chương 50: Em có cầu xin, anh cũng không tha cho em
- Hứa Phong Đàm, đừng mà, em không nhịn được nữa rồi.
Tiếng kêu nỉ non của Chúc Tự Đan vẫn tạo cho Hứa Phong Đàm một sự hứng thú, anh không có ý định tha cho cô, liên tục trêu đùa từng tấc da tấc thịt của cô.
Bàn tay to lớn, ấm áp ấy đi đến đâu là Chúc Tự Đan lại run rẩy đến đó, mỗi lần anh chạm vào, cô lại cảm thấy bất ổn. Đỉnh điểm là lúc từng ngón tay len lỏi vào mép quần lót của cô, vì cô đang mặc quần đùi rộng nên anh chẳng cần cởi nó cũng có thể chạm vào nơi tư mật đang co giật của đối phương.
- Ưm, ưm.
Tiếng kêu của cô lại càng rõ rệt hơn khi anh trêu đùa mập mờ, cô không thể đoán trước được hành động của anh nên chỉ còn cách chịu đựng. Hai bàn tay của cô nắm chặt lấy thân thể của anh như thể bám víu sợi dây cuối cùng vậy.
Hứa Phong Đàm cũng dần mất kiên nhẫn, anh cởi áo sơ mi của mình một cách nhanh chóng, tiếp đó là cởi quần dài. Chẳng biết từ bao giờ, thân trên của cô cũng đã nhẵn nhụi trước mặt của anh.
Chúc Tự Đan đang nắm chặt ga giường thì lại muốn đưa tay che lại ngực của mình, đồng thời nói:
- Em hơi lạnh. Hay là…
Ai ngờ Hứa Phong Đàm nắm bắt được ý định của Chúc Tự Đan nên đã chặn tay của cô lại. Câu nói vừa rồi còn chưa dứt mà Hứa Phong Đàm không báo trước liền hôn nhẹ xuống bầu ngực trắng nõn của cô.
Ánh sáng vàng mờ ảo nhưng vẫn có thể thấy vết đỏ đỏ do anh để lại, anh vui mừng nhìn lên cô với ánh mắt thoả mãn mặc dù miệng vẫn luôn càn quét ngực của cô.
- Đan Nhi, ngực em ngọt như kẹo vậy, mà anh bây giờ lại như một đứa trẻ, làm gì có mẹ nào mà bỏ đói con mình đúng không?
Chúc Tự Đan vì thế mà càng xấu hổ hơn, cô biết anh là một người đòi hỏi rất nhiều, càng biết anh sẽ luôn muốn trêu chọc cô, nhưng cho dù có chuẩn bị từ trước thì cô vẫn luôn thua kém anh rất nhiều về khoản tự tin này.
Nhưng mà anh lại tự cho mình là đứa trẻ, cô còn lên chức mẹ từ bao giờ vậy? Thật xấu hổ mà.
Cuối cùng, Hứa Phong Đàm mới chịu dừng lại, không trêu chọc cô nữa, cô còn tưởng mình được tha mạng, ai ngờ bây giờ mới là khởi đầu.
Anh tiếp tục đưa một ngón tay vào bụng dưới của cô, đợi cô đủ ẩm ướt thì liền đưa thêm hai ngón nữa vào. Miệng lưỡi không ngừng thôi thúc ham muốn của riêng cô:
- Có muốn nữa không? Nói xin anh đi.
Chúc Tự Đan cũng là một người phụ nữ, có ham muốn là đương nhiên, khi bị Hứa Phong Đàm kích thích, sự ham muốn ấy lại càng dâng trào. Cô không còn cách nào khác, không thể cứ thế mà để mặc cảm giác khó chịu thống trị được, cô muốn có một thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể mình nên nhẹ nói với anh:
- Cho em đi.
Hứa Phong Đàm bật cười, ánh mắt không ngừng dán chặt xuống nơi đó của cô, cô lại càng ngại ngùng hơn.
- Đừng nhìn nó như thế, xấu lắm.
Hứa Phong Đàm lại rót lời mật ngọt vào tai cô:
- Không, đẹp mà.
Suy nghĩ một lát, anh lại chọc cô, đưa bàn tay gầy của cô đặt lên hạ bộ của mình, sau đó ép cô cảm nhận sức nóng của nó, buông lời xấu hổ.
- Hay là em cũng sờ nó đi, nhìn nó đi, như vậy chúng ta sẽ hoà nhau.
Đương nhiên một người con gái da mặt mỏng như cô thì làm sao mà chịu đựng được hoàn cảnh này, cô nhanh chóng rụt về, rồi đánh mạnh vào vai của anh.
- Anh, anh làm cái gì vậy?
Hứa Phong Đàm vẫn không tha cho cô, vừa nói vừa đưa vật nóng đó vào người cô.
- Chẳng phải em đã từng xoa nắn cho nó rồi hay sao?
Khi hai người họ đang làm bước cuối cùng, Hứa Phong Đàm cũng chưa hoàn toàn xâm nhập vào cô thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Không lâu sau đó là tiếng nói của Hà Tỉnh Hoà:
- Chúc Tự Đan, em ngủ chưa? Tôi nghi ngờ có người lạ vào nhà nên muốn xác nhận xem em có ổn không thôi.
Hà Tỉnh Hoà đang đứng đợi ở cửa của cô, vì anh nghi ngờ có người đột nhập vào nhà nên anh đã nhanh chóng chạy đến phòng cô để hỏi thăm. Anh ấy rất lo lắng cho sự an toàn của cô, chẳng quan tâm tới thứ gì khác, chân vẫn còn đi trần mà tới gõ cửa phòng cô.
Hứa Phong Đàm đang ôm chặt Chúc Tự Đan, thậm chí còn bịt miệng cô lại rồi nói:
- Đừng lên tiếng.
Nhân tiện, anh lợi dụng cơ hội mà đi vào người cô một cách triệt để, liên tục nhấp nhô vào bụng cô. Chúc Tự Đan làm sao mà chịu được, từng cú nhấp của anh mang theo sự trêu chọc, lại mang theo cho cô một cảm giác lạ lẫm, gần như cô sắp nhịn không nổi nữa rồi, chỉ cần tiến tới giới hạn một chút nữa là sẽ kêu thành tiếng mất.
Đừng tưởng cô khó chịu thì Hứa Phong Đàm sẽ tha cho cô, anh còn thủ thỉ để khẳng định với cô:
- Em có cầu xin, anh cũng không tha cho em đâu. Hắn ta ở ngay cửa phòng kìa, em chỉ cần lên tiếng, là xong đấy.
Câu nói của anh vừa mang sự đe dọa lại mang sự trêu chọc cô. Chúc Tự Đan rất nhát, làm sao cô dám. Nếu như anh ta thấy họ như thế này thì thật xấu hổ, quan trọng hơn là Hứa Phong Đàm cũng khó thoát khỏi nơi này.
Cô cố gắng cạy bàn tay anh ra rồi nói:
- Hay là để em nói với anh ta một câu đi.
Hứa Phong Đàm gật đầu, cô bắt đầu lên tiếng:
- Anh đi về phòng đi, tôi đang ngủ rồi.
Hà Tỉnh Hoà thấy cô vẫn ổn thì mới yên tâm, dù đợi cô hơi lâu nhưng anh không để tâm, lặng lẽ đi về.
- Được rồi, em ngủ ngon.
Khi tiếng bước chân xa dần, Chúc Tự Đan mới dám thở phào.
Hứa Phong Đàm thì khác, lợi dụng cô đang không để tâm mà vào người cô thật mạnh. Chúc Tự Đan không kịp đề phòng nên đã kêu lên.
- Á
Hà Tỉnh Hoà nghe thấy tiếng thì vội quá thì liền quay lại hỏi cô:
- Chúc Tự Đan, em sao vậy?
Chúc Tự Đan đánh vào vai Hứa Phong Đàm, anh liền mỉm cười như thể vô tội.
Hà Tỉnh Hoà vẫn lo lắng cho cô nên hỏi thêm lần nữa:
- Chúc Tự Đan, em không sao chứ?
Ngay sau đó, cô liền đáp:
- Không sao, anh về phòng đi.
Hà Tỉnh Hoà vẫn ngậm ngùi rời đi mặc dù chưa yên tâm lắm.
Hứa Phong Đàm lại vừa cười vừa nói:
- Anh không ngờ là em lại có thể diễn kịch giỏi vậy đó.
Chúc Tự Đan không thèm đáp lại anh, cô nhìn về hướng khác, không thèm để ý anh. Nhưng những hành động tiếp theo của anh thì không thể khiến cô không để tâm được.
Cứ thế mà họ đã triền miên suốt cả một đêm, hai thân thể dính chặt lấy nhau không một kẽ hở. Tình cảm là xuất phát từ hai phía nên chẳng còn sự gượng ép như trước kia nữa.
Tiếng kêu nỉ non của Chúc Tự Đan vẫn tạo cho Hứa Phong Đàm một sự hứng thú, anh không có ý định tha cho cô, liên tục trêu đùa từng tấc da tấc thịt của cô.
Bàn tay to lớn, ấm áp ấy đi đến đâu là Chúc Tự Đan lại run rẩy đến đó, mỗi lần anh chạm vào, cô lại cảm thấy bất ổn. Đỉnh điểm là lúc từng ngón tay len lỏi vào mép quần lót của cô, vì cô đang mặc quần đùi rộng nên anh chẳng cần cởi nó cũng có thể chạm vào nơi tư mật đang co giật của đối phương.
- Ưm, ưm.
Tiếng kêu của cô lại càng rõ rệt hơn khi anh trêu đùa mập mờ, cô không thể đoán trước được hành động của anh nên chỉ còn cách chịu đựng. Hai bàn tay của cô nắm chặt lấy thân thể của anh như thể bám víu sợi dây cuối cùng vậy.
Hứa Phong Đàm cũng dần mất kiên nhẫn, anh cởi áo sơ mi của mình một cách nhanh chóng, tiếp đó là cởi quần dài. Chẳng biết từ bao giờ, thân trên của cô cũng đã nhẵn nhụi trước mặt của anh.
Chúc Tự Đan đang nắm chặt ga giường thì lại muốn đưa tay che lại ngực của mình, đồng thời nói:
- Em hơi lạnh. Hay là…
Ai ngờ Hứa Phong Đàm nắm bắt được ý định của Chúc Tự Đan nên đã chặn tay của cô lại. Câu nói vừa rồi còn chưa dứt mà Hứa Phong Đàm không báo trước liền hôn nhẹ xuống bầu ngực trắng nõn của cô.
Ánh sáng vàng mờ ảo nhưng vẫn có thể thấy vết đỏ đỏ do anh để lại, anh vui mừng nhìn lên cô với ánh mắt thoả mãn mặc dù miệng vẫn luôn càn quét ngực của cô.
- Đan Nhi, ngực em ngọt như kẹo vậy, mà anh bây giờ lại như một đứa trẻ, làm gì có mẹ nào mà bỏ đói con mình đúng không?
Chúc Tự Đan vì thế mà càng xấu hổ hơn, cô biết anh là một người đòi hỏi rất nhiều, càng biết anh sẽ luôn muốn trêu chọc cô, nhưng cho dù có chuẩn bị từ trước thì cô vẫn luôn thua kém anh rất nhiều về khoản tự tin này.
Nhưng mà anh lại tự cho mình là đứa trẻ, cô còn lên chức mẹ từ bao giờ vậy? Thật xấu hổ mà.
Cuối cùng, Hứa Phong Đàm mới chịu dừng lại, không trêu chọc cô nữa, cô còn tưởng mình được tha mạng, ai ngờ bây giờ mới là khởi đầu.
Anh tiếp tục đưa một ngón tay vào bụng dưới của cô, đợi cô đủ ẩm ướt thì liền đưa thêm hai ngón nữa vào. Miệng lưỡi không ngừng thôi thúc ham muốn của riêng cô:
- Có muốn nữa không? Nói xin anh đi.
Chúc Tự Đan cũng là một người phụ nữ, có ham muốn là đương nhiên, khi bị Hứa Phong Đàm kích thích, sự ham muốn ấy lại càng dâng trào. Cô không còn cách nào khác, không thể cứ thế mà để mặc cảm giác khó chịu thống trị được, cô muốn có một thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể mình nên nhẹ nói với anh:
- Cho em đi.
Hứa Phong Đàm bật cười, ánh mắt không ngừng dán chặt xuống nơi đó của cô, cô lại càng ngại ngùng hơn.
- Đừng nhìn nó như thế, xấu lắm.
Hứa Phong Đàm lại rót lời mật ngọt vào tai cô:
- Không, đẹp mà.
Suy nghĩ một lát, anh lại chọc cô, đưa bàn tay gầy của cô đặt lên hạ bộ của mình, sau đó ép cô cảm nhận sức nóng của nó, buông lời xấu hổ.
- Hay là em cũng sờ nó đi, nhìn nó đi, như vậy chúng ta sẽ hoà nhau.
Đương nhiên một người con gái da mặt mỏng như cô thì làm sao mà chịu đựng được hoàn cảnh này, cô nhanh chóng rụt về, rồi đánh mạnh vào vai của anh.
- Anh, anh làm cái gì vậy?
Hứa Phong Đàm vẫn không tha cho cô, vừa nói vừa đưa vật nóng đó vào người cô.
- Chẳng phải em đã từng xoa nắn cho nó rồi hay sao?
Khi hai người họ đang làm bước cuối cùng, Hứa Phong Đàm cũng chưa hoàn toàn xâm nhập vào cô thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Không lâu sau đó là tiếng nói của Hà Tỉnh Hoà:
- Chúc Tự Đan, em ngủ chưa? Tôi nghi ngờ có người lạ vào nhà nên muốn xác nhận xem em có ổn không thôi.
Hà Tỉnh Hoà đang đứng đợi ở cửa của cô, vì anh nghi ngờ có người đột nhập vào nhà nên anh đã nhanh chóng chạy đến phòng cô để hỏi thăm. Anh ấy rất lo lắng cho sự an toàn của cô, chẳng quan tâm tới thứ gì khác, chân vẫn còn đi trần mà tới gõ cửa phòng cô.
Hứa Phong Đàm đang ôm chặt Chúc Tự Đan, thậm chí còn bịt miệng cô lại rồi nói:
- Đừng lên tiếng.
Nhân tiện, anh lợi dụng cơ hội mà đi vào người cô một cách triệt để, liên tục nhấp nhô vào bụng cô. Chúc Tự Đan làm sao mà chịu được, từng cú nhấp của anh mang theo sự trêu chọc, lại mang theo cho cô một cảm giác lạ lẫm, gần như cô sắp nhịn không nổi nữa rồi, chỉ cần tiến tới giới hạn một chút nữa là sẽ kêu thành tiếng mất.
Đừng tưởng cô khó chịu thì Hứa Phong Đàm sẽ tha cho cô, anh còn thủ thỉ để khẳng định với cô:
- Em có cầu xin, anh cũng không tha cho em đâu. Hắn ta ở ngay cửa phòng kìa, em chỉ cần lên tiếng, là xong đấy.
Câu nói của anh vừa mang sự đe dọa lại mang sự trêu chọc cô. Chúc Tự Đan rất nhát, làm sao cô dám. Nếu như anh ta thấy họ như thế này thì thật xấu hổ, quan trọng hơn là Hứa Phong Đàm cũng khó thoát khỏi nơi này.
Cô cố gắng cạy bàn tay anh ra rồi nói:
- Hay là để em nói với anh ta một câu đi.
Hứa Phong Đàm gật đầu, cô bắt đầu lên tiếng:
- Anh đi về phòng đi, tôi đang ngủ rồi.
Hà Tỉnh Hoà thấy cô vẫn ổn thì mới yên tâm, dù đợi cô hơi lâu nhưng anh không để tâm, lặng lẽ đi về.
- Được rồi, em ngủ ngon.
Khi tiếng bước chân xa dần, Chúc Tự Đan mới dám thở phào.
Hứa Phong Đàm thì khác, lợi dụng cô đang không để tâm mà vào người cô thật mạnh. Chúc Tự Đan không kịp đề phòng nên đã kêu lên.
- Á
Hà Tỉnh Hoà nghe thấy tiếng thì vội quá thì liền quay lại hỏi cô:
- Chúc Tự Đan, em sao vậy?
Chúc Tự Đan đánh vào vai Hứa Phong Đàm, anh liền mỉm cười như thể vô tội.
Hà Tỉnh Hoà vẫn lo lắng cho cô nên hỏi thêm lần nữa:
- Chúc Tự Đan, em không sao chứ?
Ngay sau đó, cô liền đáp:
- Không sao, anh về phòng đi.
Hà Tỉnh Hoà vẫn ngậm ngùi rời đi mặc dù chưa yên tâm lắm.
Hứa Phong Đàm lại vừa cười vừa nói:
- Anh không ngờ là em lại có thể diễn kịch giỏi vậy đó.
Chúc Tự Đan không thèm đáp lại anh, cô nhìn về hướng khác, không thèm để ý anh. Nhưng những hành động tiếp theo của anh thì không thể khiến cô không để tâm được.
Cứ thế mà họ đã triền miên suốt cả một đêm, hai thân thể dính chặt lấy nhau không một kẽ hở. Tình cảm là xuất phát từ hai phía nên chẳng còn sự gượng ép như trước kia nữa.