Chương 292
Chưa tới một năm, từ một thanh niên ngây ngô vừa mới bước vào thế giới của dị năng giả nháy mắt đã biến thành một cường giả cấp S. Đối mặt với những cường giả cấp S lâu đời như Hải Thần Poggs hay Lôi Thần mà cũng không hề rơi vào thế thượng phong.
Dựa vào thực lực của Dương Thiên, chỉ cần tùy tiện gia nhập một thế lực nhỏ nào đó thì cũng có thể khiến thế lực nhỏ đó trở thành thế lực đỉnh cao của thế giới!
“Đi thôi!” Hải Thần Poggs không cam lòng, nhìn Dương Thiên đứng trên đầu cự mãng, cuối cùng ra lệnh rút lui.
Ba người bọn họ không bắt được Dương Thiên, hơn nữa phía Dương Thiên còn có một cự mãng cấp S trung kỳ, bọn họ đành phải từ bỏ hành động lần này.
“Ha ha, Hải Thần, Lôi Thần, William, vậy thì tôi không tiễn các ông nữa!” Dương Thiên cười to.
Nhóm người Hải Thần Poggs khí thế ồ ạt, tới định đánh chết Dương Thiên, cuối cùng kết quả lại là Lôi Thần bị phế một tay, ủ rũ quay lại.
Dương Thiên quay sang nhìn mấy cường giả cấp S của các thế lực khác.
Sơn Bản Quân và Sơn Xuyên Quân của tiểu quốc đảo nhìn thấy Dương Thiên đang nhìn mình thì lập tức nhìn sang chỗ khác. Đến cả nhóm người Hải Thần Poggs còn không làm gì được Dương Thiên thì hai người bọn họ càng không có khả năng làm gì hắn.
“Lúc trước là các người đang tấn công tôi nhỉ!” Dương Thiên nhìn về phía Sơn Bản Quân và Sơn Xuyên Quân.
Trước khi nhóm Hải Thần xuất hiện thì Sơn Bản Quân vô cớ đánh lén Dương Thiên, còn cả Sơn Xuyên Quân nữa.
“Dương Thiên, cậu...” Sơn Xuyên Quân giận dữ.
“Một quả Huyền cảnh vương, năm quả Huyền cảnh, sau đó chuyện giữa chúng ta coi như xí xóa!” Dương Thiên nói.
Sắc mặt Sơn Xuyên Quân biến hóa kịch liệt. Thực ra điều kiện của Dương Thiên cũng không quá đáng, hơn nữa bọn họ đúng là đã đánh lén Dương Thiên.
Sau bao nhiêu ngày ở trong bảo địa, bọn họ cũng đã cướp đoạt được rất nhiều tài nguyên.
Mặc dù không cam lòng, nhưng nhìn về phía cự mãng bên cạnh Dương Thiên, Sơn Xuyên Quân vẫn phải ném một chiếc túi không gian ra.
Dương Thiên không ngờ Sơn Xuyên Quân lại dứt khoát như vậy, hắn mới chỉ nói thế mà thôi, không tin Sơn Xuyên Quân chịu đưa thật.
Nhưng hắn lại không biết vừa rồi Sơn Xuyên Quân đã bị dáng vẻ thê thảm của Lôi Thần dọa sợ.
Tiểu quốc đảo của bọn họ chỉ còn lại hai cường giả cấp S, nếu như chết trên tay Dương Thiên thì Thần xã Ninja của bọn họ chắc chắn sẽ suy bại.
Nhìn Sơn Xuyên Quân và Sơn Bản Quân chuẩn bị rời đi, ánh mắt Dương Thiên khẽ híp lại. Nếu như có cơ hội, hắn nhất định sẽ không để hai người này đi. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải cơ hội tốt nhất.
Vụ hỏa hoạn ở thành phố Hải chính là do Ninja của tiểu quốc đảo tạo ra!
Chờ sau này thực lực của hắn tiến bộ thêm một bước nữa thì hắn nhất định sẽ không tha cho những người này. Ánh mắt Dương Thiên lộ ra sát ý.
“Ha ha, Dương Thiên, có thời gian thì đến Liên minh châu Phi chúng tôi ngồi nói chuyện chút đi, tôi thích nhất là kết giao với những người bạn như cậu!” Lugba lớn tiếng cười, sau đó xoay người rời đi.
Hai người nhóm Charlie e dè nhìn cự mãng bên cạnh Dương Thiên, không nói câu nào mà nhanh chóng bay vút lên không trung biến mất.
Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại Dương Thiên và Đường Chính Lâm, Từ Ngọc Cường lão nhân.
Dương Thiên nhìn hai người trước mắt, trên mặt lộ vẻ tươi cười: “Tổ phó Đường, tổ phó Từ, chúng ta chắc cũng phải hơn nửa năm không gặp nhau rồi nhỉ?”
“Dương Thiên, cậu... Haizz, là Long tổ chúng tôi nợ cậu!” Từ Ngọc Cường lão nhân nhìn Dương Thiên, thở dài.
Vốn dĩ là một thanh niên có thiên phú nhất Long tổ! Nếu như bây giờ Dương Thiên vẫn ở Long tổ, vậy thì sau chuyện hôm nay, danh tiếng của Long tổ nhất định sẽ cao nhất toàn thế giới.
Bây giờ Từ Ngọc Cường lão nhân vô cùng hối hận. Lúc trước, chỉ cần bỏ một quả Thánh anh là có thể giữ lại Dương Thiên rồi. Bây giờ trong bí cảnh này, tùy tiện tìm một linh quả cũng có giá trị hơn quả Thánh anh rất nhiều.
Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận, có hối hận cũng không có tác dụng gì.
“Ồ? Tôi nhớ rõ lúc trước tổ phó Từ nói chuyện với tôi không phải giọng điệu như thế này!” Nghe Từ Ngọc Cường nói, Dương Thiên hờ hững trả lời.
Lúc trước Từ Ngọc Cường lão nhân mạnh mẽ như vậy, Dương Thiên khổ sở cầu xin một quả Thánh anh cũng không được. Cuối cùng, Đường Chính Lâm xuất hiện, không chút khách khí nào nhằm vào hắn, đuổi hắn khỏi Long tổ. Từ Ngọc Cường lão nhân đứng bên cạnh, cũng ủng hộ Đường Chính Lâm hết mình.
“Dương Thiên, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Đường Chính Lâm cau mày nói.
“Ha ha, tôi chẳng muốn nói gì cả, chỉ muốn nhờ tổ phó Đường nhắn cho Đường Tuấn một câu. Dương Thiên này không lúc nào không nhớ tới anh ta!” Dương Thiên cười nói, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sát khí.
Hắn và Long tổ không có mâu thuẫn gì, nhưng hắn nhất định không bỏ qua cho Đường Tuấn. Dương Thiên sẽ vĩnh viễn không quên thời điểm mình bị phế bỏ tứ chi đã tuyệt vọng như thế nào! .
“Hừ! Muốn đối phó với Đường Tuấn thì phải bước qua cửa của tôi trước!” Đường Chính Lâm hừ lạnh.
“Đúng vậy! Thế nên tôi mới cố gắng để bản thân trở nên mạnh mẽ!” Dương Thiên cười nói với Đường Chính Lâm. Hắn không phủ nhận những cống hiến của Đường Chính Lâm dành cho Hoa Hạ, nhưng Đường Chính Lâm vì Đường Tuấn mà đối xử với hắn như thế. Hơn nữa, sau khi biết Đường Tuấn sai người phế bỏ tứ chi của hắn, ông ta không hề làm gì cả, chỉ cấm túc Đường Tuấn, cái này coi như trừng phạt sao?
“Đừng tưởng cậu còn trẻ đã đột phá lên cấp S là có thể tự cao tự đại. Uy Đế của Liên minh chúng thần vẫn còn ở trong bí cảnh, cậu chạy thoát khỏi tay ông ta rồi nói tiếp!” Đường Chính Lâm tức giận nói.
“Việc này không cần tổ phó Đường quan tâm, tính mạng của Dương Thiên này không phải ai muốn lấy là lấy được đâu!” Dương Thiên nói xong thì lập tức nhảy lên đầu cự mãng.
Mãng xà thè lưỡi nhìn về phía Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân, sau đó biến mất trước mặt họ.
Dựa vào thực lực của Dương Thiên, chỉ cần tùy tiện gia nhập một thế lực nhỏ nào đó thì cũng có thể khiến thế lực nhỏ đó trở thành thế lực đỉnh cao của thế giới!
“Đi thôi!” Hải Thần Poggs không cam lòng, nhìn Dương Thiên đứng trên đầu cự mãng, cuối cùng ra lệnh rút lui.
Ba người bọn họ không bắt được Dương Thiên, hơn nữa phía Dương Thiên còn có một cự mãng cấp S trung kỳ, bọn họ đành phải từ bỏ hành động lần này.
“Ha ha, Hải Thần, Lôi Thần, William, vậy thì tôi không tiễn các ông nữa!” Dương Thiên cười to.
Nhóm người Hải Thần Poggs khí thế ồ ạt, tới định đánh chết Dương Thiên, cuối cùng kết quả lại là Lôi Thần bị phế một tay, ủ rũ quay lại.
Dương Thiên quay sang nhìn mấy cường giả cấp S của các thế lực khác.
Sơn Bản Quân và Sơn Xuyên Quân của tiểu quốc đảo nhìn thấy Dương Thiên đang nhìn mình thì lập tức nhìn sang chỗ khác. Đến cả nhóm người Hải Thần Poggs còn không làm gì được Dương Thiên thì hai người bọn họ càng không có khả năng làm gì hắn.
“Lúc trước là các người đang tấn công tôi nhỉ!” Dương Thiên nhìn về phía Sơn Bản Quân và Sơn Xuyên Quân.
Trước khi nhóm Hải Thần xuất hiện thì Sơn Bản Quân vô cớ đánh lén Dương Thiên, còn cả Sơn Xuyên Quân nữa.
“Dương Thiên, cậu...” Sơn Xuyên Quân giận dữ.
“Một quả Huyền cảnh vương, năm quả Huyền cảnh, sau đó chuyện giữa chúng ta coi như xí xóa!” Dương Thiên nói.
Sắc mặt Sơn Xuyên Quân biến hóa kịch liệt. Thực ra điều kiện của Dương Thiên cũng không quá đáng, hơn nữa bọn họ đúng là đã đánh lén Dương Thiên.
Sau bao nhiêu ngày ở trong bảo địa, bọn họ cũng đã cướp đoạt được rất nhiều tài nguyên.
Mặc dù không cam lòng, nhưng nhìn về phía cự mãng bên cạnh Dương Thiên, Sơn Xuyên Quân vẫn phải ném một chiếc túi không gian ra.
Dương Thiên không ngờ Sơn Xuyên Quân lại dứt khoát như vậy, hắn mới chỉ nói thế mà thôi, không tin Sơn Xuyên Quân chịu đưa thật.
Nhưng hắn lại không biết vừa rồi Sơn Xuyên Quân đã bị dáng vẻ thê thảm của Lôi Thần dọa sợ.
Tiểu quốc đảo của bọn họ chỉ còn lại hai cường giả cấp S, nếu như chết trên tay Dương Thiên thì Thần xã Ninja của bọn họ chắc chắn sẽ suy bại.
Nhìn Sơn Xuyên Quân và Sơn Bản Quân chuẩn bị rời đi, ánh mắt Dương Thiên khẽ híp lại. Nếu như có cơ hội, hắn nhất định sẽ không để hai người này đi. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải cơ hội tốt nhất.
Vụ hỏa hoạn ở thành phố Hải chính là do Ninja của tiểu quốc đảo tạo ra!
Chờ sau này thực lực của hắn tiến bộ thêm một bước nữa thì hắn nhất định sẽ không tha cho những người này. Ánh mắt Dương Thiên lộ ra sát ý.
“Ha ha, Dương Thiên, có thời gian thì đến Liên minh châu Phi chúng tôi ngồi nói chuyện chút đi, tôi thích nhất là kết giao với những người bạn như cậu!” Lugba lớn tiếng cười, sau đó xoay người rời đi.
Hai người nhóm Charlie e dè nhìn cự mãng bên cạnh Dương Thiên, không nói câu nào mà nhanh chóng bay vút lên không trung biến mất.
Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại Dương Thiên và Đường Chính Lâm, Từ Ngọc Cường lão nhân.
Dương Thiên nhìn hai người trước mắt, trên mặt lộ vẻ tươi cười: “Tổ phó Đường, tổ phó Từ, chúng ta chắc cũng phải hơn nửa năm không gặp nhau rồi nhỉ?”
“Dương Thiên, cậu... Haizz, là Long tổ chúng tôi nợ cậu!” Từ Ngọc Cường lão nhân nhìn Dương Thiên, thở dài.
Vốn dĩ là một thanh niên có thiên phú nhất Long tổ! Nếu như bây giờ Dương Thiên vẫn ở Long tổ, vậy thì sau chuyện hôm nay, danh tiếng của Long tổ nhất định sẽ cao nhất toàn thế giới.
Bây giờ Từ Ngọc Cường lão nhân vô cùng hối hận. Lúc trước, chỉ cần bỏ một quả Thánh anh là có thể giữ lại Dương Thiên rồi. Bây giờ trong bí cảnh này, tùy tiện tìm một linh quả cũng có giá trị hơn quả Thánh anh rất nhiều.
Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận, có hối hận cũng không có tác dụng gì.
“Ồ? Tôi nhớ rõ lúc trước tổ phó Từ nói chuyện với tôi không phải giọng điệu như thế này!” Nghe Từ Ngọc Cường nói, Dương Thiên hờ hững trả lời.
Lúc trước Từ Ngọc Cường lão nhân mạnh mẽ như vậy, Dương Thiên khổ sở cầu xin một quả Thánh anh cũng không được. Cuối cùng, Đường Chính Lâm xuất hiện, không chút khách khí nào nhằm vào hắn, đuổi hắn khỏi Long tổ. Từ Ngọc Cường lão nhân đứng bên cạnh, cũng ủng hộ Đường Chính Lâm hết mình.
“Dương Thiên, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Đường Chính Lâm cau mày nói.
“Ha ha, tôi chẳng muốn nói gì cả, chỉ muốn nhờ tổ phó Đường nhắn cho Đường Tuấn một câu. Dương Thiên này không lúc nào không nhớ tới anh ta!” Dương Thiên cười nói, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sát khí.
Hắn và Long tổ không có mâu thuẫn gì, nhưng hắn nhất định không bỏ qua cho Đường Tuấn. Dương Thiên sẽ vĩnh viễn không quên thời điểm mình bị phế bỏ tứ chi đã tuyệt vọng như thế nào! .
“Hừ! Muốn đối phó với Đường Tuấn thì phải bước qua cửa của tôi trước!” Đường Chính Lâm hừ lạnh.
“Đúng vậy! Thế nên tôi mới cố gắng để bản thân trở nên mạnh mẽ!” Dương Thiên cười nói với Đường Chính Lâm. Hắn không phủ nhận những cống hiến của Đường Chính Lâm dành cho Hoa Hạ, nhưng Đường Chính Lâm vì Đường Tuấn mà đối xử với hắn như thế. Hơn nữa, sau khi biết Đường Tuấn sai người phế bỏ tứ chi của hắn, ông ta không hề làm gì cả, chỉ cấm túc Đường Tuấn, cái này coi như trừng phạt sao?
“Đừng tưởng cậu còn trẻ đã đột phá lên cấp S là có thể tự cao tự đại. Uy Đế của Liên minh chúng thần vẫn còn ở trong bí cảnh, cậu chạy thoát khỏi tay ông ta rồi nói tiếp!” Đường Chính Lâm tức giận nói.
“Việc này không cần tổ phó Đường quan tâm, tính mạng của Dương Thiên này không phải ai muốn lấy là lấy được đâu!” Dương Thiên nói xong thì lập tức nhảy lên đầu cự mãng.
Mãng xà thè lưỡi nhìn về phía Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân, sau đó biến mất trước mặt họ.