Chương 3: Người trong tin nhắn
Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 3_Người trong tin nhắn_
Tài xế muốn quay đầu để đuổi theo Vũ Thành Luân nhưng đường quá đông, nếu quay lại sẽ không đuổi kịp tốc độ của hắn ta nên ông dò hỏi ý kiến của Lâm An.
" Chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Xin lỗi cháu vì chú không thể đuổi kịp anh ta."
Vì mất dấu Lâm Song Hà nên Lâm An vô cùng buồn bực, cô đành phải từ bỏ việc theo dõi nữ chính.
" Không sao đâu ạ, dù sao đây cũng không phải lỗi của chú."
Lúc này cô đã hoàn toàn không biết phải đi đâu về đâu.
Chợt Lâm An nhớ ra còn một manh mối về thân phận của cô, ngay tức khắc cô mở điện thoại ra trả lời dòng tin nhắn duy nhất hiện hữu trên chiếc điện thoại ấy.
"Hiện giờ cậu đang ở đâu vậy? Tớ muốn đến gặp cậu một chút."
Có vẻ người kia đang rảnh nên lập tức trả lời cô ngay.
"Tớ đang ở quán cà phê Thiết Lộ gần nhà cậu đấy, cậu mau đến đây đi."
Cô ngầng phắt đầu lên hỏi tài xế.
"Chú có biết quán cà phê Thiết Lộ không?"
"A! Đó chẳng phải là quán cà phê nhà chú sao?!"
"Thật may quá đi! Bạn của cháu đang ở đó, chú mau đưa cháu đến đấy đi!" Cô vui mừng.
"Được được." Bác tài xế gật đầu.
Không lâu sau chiếc xe từ từ dừng lại, không tin được quán cà phê Thiết Lộ lại gần đến vậy.
Lâm An trả tiền rồi chào tạm biệt bác tài xế vì giờ bác còn phải đi làm tiếp nữa.
Mới một ngày trôi qua mà cô đã tiêu hai trăm năm mươi nghìn, việc này khiến lòng cô không ngừng rỉ máu.
Trong lúc Lâm An đang than ngắn thở dài thì một giọng nói vui vẻ vang lên.
"Lâm An!! Tớ ở đây này!"
Cô ngẩng đầu lên thì thấy được một cô nàng tomboy đang vẫy tay gọi mình.
Lâm An đi đến ngồi xuống trước mặt cô mở đầu câu chuyện.
"Lâu rồi không gặp cậu nhỉ?"
"Cũng không lâu lắm, cơ mà đã mấy ngày tớ không nhìn thấy mặt cậu rồi đấy, mọi người rủ nhau đi chơi mà sao cậu cũng không đi vậy?" Cô nàng tomboy vừa uống nước vừa nhìn cô.
"Hả? Có chuyện này ư? Sao tớ không biết?"
"Gì? Chẳng phải mọi người thảo luận xôn xao trên nhóm chat đó sao? Thậm chí còn có người tag cậu nữa đấy" Lưu Ý Hoa ngạc nhiên.
"Sao tớ không thấy nhóm chat?" Lâm An hoang mang.
"Cậu đưa điện thoại cho tớ xem nào." Lưu Ý Hoa chìa tay ra.
Lâm An thuận thế đặt điện thoại lên tay cô bạn.
"Này...sao nhóm chat lại ẩn trong mục spam chứ? Cả những người liên hệ khác nữa." Lưu Ý Hoa ngạc nhiên.
"Haha...do tớ nghịch xong rồi quên đó..." Lâm An cười trừ.
Cô không hiểu nổi rốt cuộc tại sao toàn bộ người liên hệ với cô đều ở trong mục spam ngoại trừ Lưu Ý Hoa.
Lâm An nhẹ nhàng lắc đầu, cô không muốn nghĩ thêm về vấn đề này nữa.
Để biết được nhà mình ở đâu tránh trường hợp tối nay không có nhà mà ngủ, cô vội tìm cách dụ Lưu Ý Hoa đưa mình về.
"Chán quá, hay cậu qua nhà tớ chơi đi."
"Được thôi, vừa hay giờ tớ cũng đang rảnh."
Hai người trả tiền ở quán cà phê rồi đi bộ về nhà của cô.
"Cậu không đi xe hả?" Lâm An thắc mắc.
"Nhà tớ cũng gần đây thì cần đi xe làm gì cơ chứ? Dù sao hôm nay tớ cũng đâu có việc gì." Lưu Ý Hoa quay sang nhìn cô đáp.
Nghe được câu trả lời Lâm An cũng chỉ gật nhẹ đầu.
Không lâu sau họ đã đứng trước một căn chung cư trên tầng mười lăm, Lâm An đến trước cửa nhà thử từng chiếc chìa khoá một xem cái nào mới khớp.
"Hôm nay cậu lạ lắm đấy, sao cái gì cậu cũng quên được thế? Ngay cả cái nào là chìa khóa nhà cậu cũng không nhớ sao?" Cô bạn thân khó hiểu.
Ngay lúc này cô đã mở được cửa nhà ra.
"Đâu có đâu, chuyện quên là chuyện thường tình mà, hơn nữa ở đây còn có nhiều chiếc chìa khóa giống nhau như vậy nữa." Lâm An không chỉ không hề lúng túng trước câu hỏi đột ngột ấy mà ngược lại cô còn bình thản đánh giá căn nhà.
Căn chung cư này có lẽ phải hơn trăm mét vuông, không khí thoáng đãng và ánh sáng vừa phải đã khiến nơi này có bầu không khí vô cùng thoải mái.
Cô từ từ cởi giày ở huyền quan rồi bước vào nhà quẳng túi của mình lên sô pha.
Một đứa con gái trông có vẻ dịu dàng nữ tính như cô vậy mà lại ngồi dạng chân ra ngửa đầu về phía sau.
Hưởng thụ được cảm giác thư thái khiến Lâm An không muốn làm việc gì nữa, hiện giờ cô chỉ muốn làm một con cá mặn mà thôi.
Thấy bạn của mình trưng ra bộ dạng như vậy, Lưu Ý Hoa hỏi chấm đầy đầu.
"Bình thường cậu thục nữ lắm mà, cậu mệt mỏi đến mức nào mới có thể ngồi như thế vậy?"
"Cậu đừng có hỏi tại sao nữa được không? Tớ đang mệt sắp chết rồi, để tớ yên một lúc đi." Cô giờ còn không buồn động đậy nữa.
Lưu Ý Hoa nghe thấy lời này của bạn mình cũng biết rằng cô đang rất mệt nên không nói gì nữa mà lôi điện thoại ra chơi.
"Xui thật đấy, vừa mới đến đây mà bạn trai tớ đã rủ tớ đi chơi rồi, tớ đi trước đây. Tạm biệt."
Cô chỉ tùy ý vẫy tay chào tạm biệt bạn mình rồi dần mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tài xế muốn quay đầu để đuổi theo Vũ Thành Luân nhưng đường quá đông, nếu quay lại sẽ không đuổi kịp tốc độ của hắn ta nên ông dò hỏi ý kiến của Lâm An.
" Chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Xin lỗi cháu vì chú không thể đuổi kịp anh ta."
Vì mất dấu Lâm Song Hà nên Lâm An vô cùng buồn bực, cô đành phải từ bỏ việc theo dõi nữ chính.
" Không sao đâu ạ, dù sao đây cũng không phải lỗi của chú."
Lúc này cô đã hoàn toàn không biết phải đi đâu về đâu.
Chợt Lâm An nhớ ra còn một manh mối về thân phận của cô, ngay tức khắc cô mở điện thoại ra trả lời dòng tin nhắn duy nhất hiện hữu trên chiếc điện thoại ấy.
"Hiện giờ cậu đang ở đâu vậy? Tớ muốn đến gặp cậu một chút."
Có vẻ người kia đang rảnh nên lập tức trả lời cô ngay.
"Tớ đang ở quán cà phê Thiết Lộ gần nhà cậu đấy, cậu mau đến đây đi."
Cô ngầng phắt đầu lên hỏi tài xế.
"Chú có biết quán cà phê Thiết Lộ không?"
"A! Đó chẳng phải là quán cà phê nhà chú sao?!"
"Thật may quá đi! Bạn của cháu đang ở đó, chú mau đưa cháu đến đấy đi!" Cô vui mừng.
"Được được." Bác tài xế gật đầu.
Không lâu sau chiếc xe từ từ dừng lại, không tin được quán cà phê Thiết Lộ lại gần đến vậy.
Lâm An trả tiền rồi chào tạm biệt bác tài xế vì giờ bác còn phải đi làm tiếp nữa.
Mới một ngày trôi qua mà cô đã tiêu hai trăm năm mươi nghìn, việc này khiến lòng cô không ngừng rỉ máu.
Trong lúc Lâm An đang than ngắn thở dài thì một giọng nói vui vẻ vang lên.
"Lâm An!! Tớ ở đây này!"
Cô ngẩng đầu lên thì thấy được một cô nàng tomboy đang vẫy tay gọi mình.
Lâm An đi đến ngồi xuống trước mặt cô mở đầu câu chuyện.
"Lâu rồi không gặp cậu nhỉ?"
"Cũng không lâu lắm, cơ mà đã mấy ngày tớ không nhìn thấy mặt cậu rồi đấy, mọi người rủ nhau đi chơi mà sao cậu cũng không đi vậy?" Cô nàng tomboy vừa uống nước vừa nhìn cô.
"Hả? Có chuyện này ư? Sao tớ không biết?"
"Gì? Chẳng phải mọi người thảo luận xôn xao trên nhóm chat đó sao? Thậm chí còn có người tag cậu nữa đấy" Lưu Ý Hoa ngạc nhiên.
"Sao tớ không thấy nhóm chat?" Lâm An hoang mang.
"Cậu đưa điện thoại cho tớ xem nào." Lưu Ý Hoa chìa tay ra.
Lâm An thuận thế đặt điện thoại lên tay cô bạn.
"Này...sao nhóm chat lại ẩn trong mục spam chứ? Cả những người liên hệ khác nữa." Lưu Ý Hoa ngạc nhiên.
"Haha...do tớ nghịch xong rồi quên đó..." Lâm An cười trừ.
Cô không hiểu nổi rốt cuộc tại sao toàn bộ người liên hệ với cô đều ở trong mục spam ngoại trừ Lưu Ý Hoa.
Lâm An nhẹ nhàng lắc đầu, cô không muốn nghĩ thêm về vấn đề này nữa.
Để biết được nhà mình ở đâu tránh trường hợp tối nay không có nhà mà ngủ, cô vội tìm cách dụ Lưu Ý Hoa đưa mình về.
"Chán quá, hay cậu qua nhà tớ chơi đi."
"Được thôi, vừa hay giờ tớ cũng đang rảnh."
Hai người trả tiền ở quán cà phê rồi đi bộ về nhà của cô.
"Cậu không đi xe hả?" Lâm An thắc mắc.
"Nhà tớ cũng gần đây thì cần đi xe làm gì cơ chứ? Dù sao hôm nay tớ cũng đâu có việc gì." Lưu Ý Hoa quay sang nhìn cô đáp.
Nghe được câu trả lời Lâm An cũng chỉ gật nhẹ đầu.
Không lâu sau họ đã đứng trước một căn chung cư trên tầng mười lăm, Lâm An đến trước cửa nhà thử từng chiếc chìa khoá một xem cái nào mới khớp.
"Hôm nay cậu lạ lắm đấy, sao cái gì cậu cũng quên được thế? Ngay cả cái nào là chìa khóa nhà cậu cũng không nhớ sao?" Cô bạn thân khó hiểu.
Ngay lúc này cô đã mở được cửa nhà ra.
"Đâu có đâu, chuyện quên là chuyện thường tình mà, hơn nữa ở đây còn có nhiều chiếc chìa khóa giống nhau như vậy nữa." Lâm An không chỉ không hề lúng túng trước câu hỏi đột ngột ấy mà ngược lại cô còn bình thản đánh giá căn nhà.
Căn chung cư này có lẽ phải hơn trăm mét vuông, không khí thoáng đãng và ánh sáng vừa phải đã khiến nơi này có bầu không khí vô cùng thoải mái.
Cô từ từ cởi giày ở huyền quan rồi bước vào nhà quẳng túi của mình lên sô pha.
Một đứa con gái trông có vẻ dịu dàng nữ tính như cô vậy mà lại ngồi dạng chân ra ngửa đầu về phía sau.
Hưởng thụ được cảm giác thư thái khiến Lâm An không muốn làm việc gì nữa, hiện giờ cô chỉ muốn làm một con cá mặn mà thôi.
Thấy bạn của mình trưng ra bộ dạng như vậy, Lưu Ý Hoa hỏi chấm đầy đầu.
"Bình thường cậu thục nữ lắm mà, cậu mệt mỏi đến mức nào mới có thể ngồi như thế vậy?"
"Cậu đừng có hỏi tại sao nữa được không? Tớ đang mệt sắp chết rồi, để tớ yên một lúc đi." Cô giờ còn không buồn động đậy nữa.
Lưu Ý Hoa nghe thấy lời này của bạn mình cũng biết rằng cô đang rất mệt nên không nói gì nữa mà lôi điện thoại ra chơi.
"Xui thật đấy, vừa mới đến đây mà bạn trai tớ đã rủ tớ đi chơi rồi, tớ đi trước đây. Tạm biệt."
Cô chỉ tùy ý vẫy tay chào tạm biệt bạn mình rồi dần mệt mỏi ngủ thiếp đi.