Chương 15: Thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (15)
“Ầm ầm ——”
Trong kinh thành mưa bắt đầu rơi tầm tã.
Trong ngoài viện điều dưỡng bị một tầng mưa ngăn cách, sắc mặt Trình Tu vô cùng khó coi, ngồi trên giường bệnh, âm thanh như là từ từng kẽ răng nói ra: “Nói cái gì mà Kỷ Vọng mất tích?”
“Cậu không thấy cậu ta sao!”
Kỷ Niên lạnh nhạt nhìn biểu cảm của anh ta, trong mắt có phần hoài nghi: “Cậu không biết?”
“Tôi sao có thể! Tôi đã bị nhốt lại từ ngày đó đến giờ!” Trình Tu rống giận.
Kỷ Niên khựng lại, cha mẹ của anh ta không giống cha mẹ Kỷ gia sẽ cưng chiều anh ta nhiều như vậy, Trình gia và Hạ gia đều coi trọng thể diện, Trình Tu và Hạ Ninh An gặp phải chuyện này thì sẽ bị trừng phạt.
Lúc trước Kỷ Niên không suy xét điểm này, còn tưởng Kỷ Vọng bị Trình Tu nhốt lại.
Trình Tu này ngoài nóng trong lạnh, dùng thủ đoạn độc ác đối đãi với Kỷ Vọng, cho dù là bỏ thuốc Kỷ Vọng, hay là kỳ nhạy cảm nhốt Kỷ Vọng lại, toàn bộ quá trình thực thi của giáo viên và học sinh đối với Kỷ Vọng đều là ý kiến của anh ta đưa ra, Kỷ Niên xuất tiền, Hạ Ninh An trộm đi tìm người.
Ba người đều hiểu rõ mà không nói gì, duy trì loại cân bằng trầm lặng này, cho đến khi sự việc bị bại lộ, ở trước mặt cư dân mạng lột bỏ từng lớp da.
“Sao Kỷ Vọng lại mất tích, cậu không đi tìm à?” Trình Tu miễn cưỡng đè lửa giận xuống, hỏi Kỷ Niên.
Chút nghi ngờ trong lòng Kỷ Niên với anh ta bị loại trừ, bực bội nói: “Vì chuyện của tôi trong nhà đã bận chạy tới lui, đâu ra thời gian quản nó chứ, tớ còn tưởng là nó bị mấy cậu nhốt lại.”
“Vậy cậu không hỏi Ninh An à?”
Kỷ Niên càng bực bội hơn, lời nói cũng không tự giác mà trở nên bén nhọn: “Hạ gia đã nhốt Ninh An ở chỗ nào tớ còn chẳng biết, tớ sao có thể hỏi được!”
Không giống như Kỷ Niên và Trình Tu đằng sau ‘công ty đầu tư Thông Thiên’ làm chỗ dựa, cái mã bên ngoài, có nhiều lợi ích đối với người trong nhà. Hạ Ninh An, một là không có năng lực, hai là một Alpha bình thường, Hạ gia âm mưu ném gã ra nước ngoài tự sinh tự diệt.
Tuy sự việc ngày đó khiến Trình Tu có phần bất mãn với Kỷ Niên và Hạ Ninh An, nhưng dù sao cũng là tình nghĩa mấy năm trời, nghĩ lại cũng chả muốn Hạ Ninh An thật sự xảy ra chuyện.
Hai người nhìn nhau không nói gì, mọi thứ trong đầu đều trở nên lộn xộn.
Mọi chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo, hiện tại tới bọn họ rơi vào tình cảnh này.
Đã từng là học sinh xuất sắc, thiên chi kiêu tử trong miệng toàn giáo viên và đồng học, hiện tại, bọn họ lại trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Ngày đó biết được trên trang hoạt động của trường vậy mà lại có người viết ba người bọn họ thành h văn, Trình Tu buồn nôn đến cơm tôi xém chút nữa nhổ ra hết, mặc cái áo khoác tức giận mắng lâu chủ, kết quả lâu chủ trở lại —— “Nhưng bọn họ đã như vậy rồi nha.”
Trên mạng, ngoài đời, nơi nào cũng có dạng người thích thảo luận bát quái như này.
Mặc dù Trình Tu không xem bình luận của người khác, nhưng cũng biết thanh danh hiện tại của bản thân có bao nhiêu xui xẻo.
Mặt anh ta trắng bệch, ngoài cửa sổ sấm sét gầm vang, mạnh mẽ chẽ đôi màn đen.
“Đoàng ——”
Chiếu sáng cả khuôn mặt trắng bệch của anh ta, nét mặt Trình Tu đen sì nhìn về phía Kỷ Niên, Kỷ Niên ngồi trên sô pha, thất thần nghĩ đến Hạ Ninh An.
Trình Tu dâng lên một loại cảm giác vớ vẩn, anh ta lạnh nhạt nhìn Hạ Ninh An và Kỷ Niên ái muội, thậm chí còn âm thầm thúc đẩy, hy vọng bắt chẹt điểm yếu của Kỷ Niên…… Hiện tại, anh ta vậy mà lại cùng Kỷ Niên ngồi trên một chiếc thuyền.
Hầu kết gian nan trượt xuống, Trình Tu nhếch miệng cười một cách quái dị, nhẹ giọng nói: “Kỷ Niên, hiện tại chỉ có một cách để cứu Ninh An ra.”
“Hả?” Kỷ Niên lập tức ngẩng đầu, “Cách gì? Cậu nói đi.”
“‘Thuốc ổn định tin tức tố’.” Trình Tu nói.
Kỷ Niên cau mày, do dự.
‘Thuốc ổn định tin tức tố’ là át chủ bài cuối cùng của gã, cũng là lý do thiết yếu giúp gã gã chiếm được vị trí cộng sự của Trình Tu, một khi Trình Tu biết quá trình nghiên cứu cụ thể của ‘thuốc ổn định tin tức tố’, chẳng phải là ——
Trình Tu nhìn ra sự do dự trong mắt gã, anh ta cười lạnh, sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: “Hiện tại ba người chúng ta đều trở thành trò cười, lại không có biện pháp hồi phục danh dự đã mất, không chỉ Ninh An sẽ xảy ra chuyện, công ty nhất định cũng có chuyện.”
Kỷ Niên không nói gì.
Trình Tu nhìn cảm xúc trong mắt gã, “Lấy ‘thuốc ổn định tin tức tố' vì chúng ta, hai, mời Hạ gia nhập bọn, để bọn họ thả Ninh An ra.”
“Không thể nào!” Kỷ Niên quả quyết cự tuyệt: “…… Tớ không thể để Hạ gia gia nhập.”
Quả nhiên, Hạ Ninh An trong lòng Kỷ Niên bất quá cũng chỉ như vậy.
Trình Tu giấu đi sự trào phúng, “Còn một cách nữa, chúng ta công bố tiến trình nghiên cứu thuốc ổn định tin tức tố, lấy hàng mẫu ra, hợp tác với công nghiệp chế dược sinh vật, nhanh chóng cứu vãn Thanh danh, nâng cao độ nổi tiếng.”
Dược phẩm như chế tạo thuốc tin tức tố này hay có liên quan, toàn bộ đều giao cho bộ phận quản lý quốc gia, duy nhất một công ty có quyền nghiên cứu phát minh là công tỷ chế dược sinh vật Trương thị.
Một khi ‘thuốc ổn định tin tức tố’ cột chặt với Kỷ Niên, Trình Tu, Hạ Ninh An, thì cho dù đám người chế nhạo sinh hoạt cá nhân của họ cũng không dám nói ra những ngôn từ vũ nhục họ nữa.
Cho dù có người muốn lấy sinh hoạt cá nhân của họ mà chửi rủa, giễu cợt, thì cũng có người vì lợi ích sẽ giúp bọn họ nói chuyện.
Đây là uy lực của ‘thuốc ổn định tin tức tố’.
Kỷ Niên trầm mặc, dựa theo ý tưởng ban đầu, sau bảy tám năm nữa gã mới tính đem ‘thuốc ổn định tin tức tố’ hàng thật giá thật khống chế người khác, thu được toàn bộ lợi ích, đem đợn thuốc không chính xác cùng quá trình toàn bộ bán thuốc, thanh danh truyền khắp trong và ngoài nước.
Nhưng hiện tại thời gian không còn nhiều, nếu không mượn danh tiếng ‘thuốc ổn định tin tức tố’ thì gã thật sự không có một cơ hội nào để trở mình.
Hơn nữa…… Hạ Ninh An còn đang đợi gã.
Từ mỗi đêm trước khi xuyên thư đều thức khuya, đến khi thật sự đến thế giới này, chẳng sợ tính cách Hạ Ninh An độc ác thế nào, Kỷ Niên đều đối với gã có chọn lọc.
Sắc mặt Kỷ Niên chuyển biến liên tục, chốt lát do dự, chốt lát bực bội, Trình Tu lẳng lặng nhìn gã, dưới đáy mắt đen nhánh toát ra một tia tăm tối, cuối cùng anh ta cũng nghe được câu trả lời của Kỷ Niên.
“…… Được rồi, theo cậu nói mà làm đi.”
Kỷ Niên: “Tớ sẽ liên hệ với đoàn đội nghiên cứu đoàn đội bên kia, hiện tại nghiên cứu mới đi được phần đầu, thuốc ổn định tin tức tố cũng không ổn định, nhưng cũng đủ để chúng ta trở người.”
Đưa ra quyết định này chẳng khác gì như đang uống máu gã, ăn thịt gã.
Kỷ Niên tâm tình buồn bực, liếc mắt qua Trình Tu, thấy rõ trên mặt Trình Tu như trút được gánh nặng rồi tươi cười, không kiên nhẫn nói: “‘thuốc ổn định tin tức tố’ bên này tớ xử lý, cậu phụ trách đi tìm Kỷ Vọng.”
“Trình Tu, có vài lời không cần tớ nhiều lời, một tháng, bắt buộc phải tìm cho bằng được Kỷ Vọng.”
“Cậu ta không thể rời khỏi phạm vi địa bàn của chúng ta.”
Chiều 6 giờ, xe buýt chậm rãi đưa hành khách đến trạm Hồ Thành.
Hồ Thành ở phía nam, bầu trời tối thui, giờ này cũng không quá trễ, sương mù mây đen vây kín tứ phía.
Hồ Thành là một trong ba thành thị tương đối phát đạt, khách đến du lịch đứng ở số một sô hai, cho dù là buổi tối, du khách cũng kéo dài không dứt, xe buýt ra ra vào vào, không ít hành khách xách theo hành lý đi xuống.
Ở gần trạm xe có một con phố đã bắt đầu mở quán, bán đồ ăn vặt, tốp năm tốp ba người đi đường tới trễ, bụng đói kêu ọc ọc, ngồi ở băng ghế nhỏ ăn cơm muộn.
Lâm Ngôn ngủ cả buổi trưa, mí mặt mệt mỏi rũ xuống, không có tinh thần, đi với Kỷ Vọng tùy tiện tìm một quán mì xào, một người kêu một phần bún xào, đem canh rong biển từng ngụm chậm rãi ăn.
Cơm nước xong, Lâm Ngôn để Kỷ Vọng đứng chờ, cậu đi vào trong trạm nhìn xem.
Kỷ Vọng không lên tiếng đáp kéo cậu lại, dùng ánh mắt tỏ vẻ bản thân cũng phải đi.
“Không có sao đâu, một mình tôi đi là được, anh ở đây canh hành lý, tôi sẽ trở về ngay.” Lâm Ngôn nói.
Chắc do lần đầu tiên ngồi xe buýt đi một chặng đường dài, Kỷ Vọng rất cảnh giác, một ngày cũng không chợp mắt, cho dù Lâm Ngôn ngủ hay tỉnh ngủ, thì vẫn thấy Kỷ Vọng vẫn mở to mắt chưa từng nhắm.
Hành lý hai người không ít, ngồi trên xe thì có thể đem đồ để vào hầm chứa đồ ở dưới, vừa xuống xe thì đống hành lý này là một cái phiền phức lớn.
Lại để một mình Kỷ Vọng xách theo đống này chạy tới chạy lui, Lâm Ngôn thấy thật sự không tốt.
Cuối cùng Kỷ Vọng bị Lâm Ngôn đưa đến một góc trong trạm, dưới chân có hai rương hành lý, một cái bao màu đỏ, Lâm Ngôn đang muốn đi đột nhiên bị túm chặt tay áo.
“Sao vậy?” Cậu nhìn theo tầm mắt của Kỷ Vọng, thấy mình vẫn còn đeo ba lô, cậu cũng hiểu ra, đem ba lô bỏ xuống, nhìn đến trên rương hành lý, “Được rồi, tôi đi một chút rồi sẽ về.”
Trạm chở khách ở trung tâm Hồ Thành mười phần đẹp đẽ, trung tâm có chỗ nghỉ ngơi, quán ăn, siêu thị, cái gì cần có thì đều có, thậm chí còn cao các cửa hàng bán đặc sản của vùng này, đúng là thành thị du lịch lớn.
Màn hình lớn chỗ bán vé chiếu lên các tuyến xe tiếp theo khác nhau, Dương Thành, Vân Thành, Quang Thành, toàn là những thành thị ở phía nam, so với chốn phồn hoa vùng duyên hải Đông Nam, Vân Thành thì ở phía tây, vị trí địa lý thuận lợi, khí hậu ôn hoà, thật sự rất thích hợp để ở lâu.
Lâm Ngôn nhìn tóm tắt của mấy cái thành thị, trong lòng âm thầm cân nhắc, đúng lúc này, vỗ lên vai của cậu, một người đàn ông trung niên đôn hậu thành thật đi đến bên cạnh cậu, chắp tay sau lưng, cùng cậu nhìn xem.
“Người bạn nhỏ, cậu tới đây chơi hay là chuyển ra đây làm việc?” Đàn ông hiền lành hỏi.
Lâm Ngôn mắt cũng không thèm nâng: “Không mua.”
Nụ cười của người đàn ông cứng đờ, “Tôi không đến bán đồ!”
“Ồ, không có tiền.” Lâm Ngôn nói.
Người đàn ông khựng lại, vốn thấy khuôn mặt của Lâm Ngôn đẹp xuất chúng, khí chất nhàn nhạt, chắc là một tiểu thiếu gia chưa từng trải sự đời, ông ta còn nghĩ có thể tăng cao tiêu thụ đồ trong tròn không nghĩ là tới Lâm Ngôn lại dầu muối đều không ăn, xem ra lần này không thể thu hoạch được gì.
Nam nhân không còn ôm hy vọng há mồm: “Thật sự không mua một chút sao? Chổ này của tôi đều là đặc sản ở Hồ Thành chúng tôi, cậu đến những cửa hàng đồ chuyên dùng, chủ của hàng bán giá có thể còn cao hơn tôi nhiều, đây đều là lương tâm mua bán của tôi……”
Không biết nghe được gì, Lâm Ngôn bỗng nhiên liếc ông ta một cái: “Chú, chú ở đây làm mấy năm rồi?”
“Tôi vốn là người Hồ Thành, làm việc này cũng bảy tám năm”, người đàn ông nhanh chóng xoay chuyển đầu óc: “Ngoại trừ Hồ Thành, mấy thành thị gần đây tôi đều có quen biết, nếu cậu muốn hỏi thăm tin tức, thì cứ việc hỏi tôi!”
“Tôi không có gì muốn hỏi cả”, Lâm Ngôn nói: “Nhưng thật sự cũng tính mua đồ, không biết chú có bán thứ này hay không.”
Người đàn ông khựng lại, đứng đối diện cậu một lát, đôi mắt xoay chuyển: “Giá thị trường cũng không đủ.”
“Hai người, một người hơn một trăm.”
“Thành giao!”
……
Trạm xe không chỉ có nhiều người bán rong, phần còn lại đều là hoàng ngưu (bọn đầu cơ chuộc lợi).
Trong túi Lâm Ngôn có hai tấm vé xe mới toang, đi đến cửa hàng bán lẻ kế bên, mua chút bánh mì sữa.
Chờ cậu xách túi trở về, xa xa đã thấy Kỷ Vọng đứng ở một góc bị người ta vây quanh.
Cậu nheo mắt, bước chân không chút hoang mang ngay lập tức vội vàng, nhanh chóng chạy về phía trước, vừa chạy còn vừa kêu: “Làm gì vậy làm gì vậy!”
Ở trong góc nhỏ đó loại người nào cũng có, Lâm Ngôn tới gần ngửi thấy một mùi hương nồng, mấy đại thúc trung niên cùng bà thím dùng giọng quê hương mình nói, thậm chí còn có người trực tiếp duỗi tay bắt lấy cánh tay Kỷ Vọng.
Một mình Kỷ Vọng lẻ loi đúng một góc, đống hàng lý lớn nhỏ bên người, mái tóc đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, trông rất nhỏ nhắn đáng thương lại bất lực, cẩn thận né tránh tay của mấy bà thím.
Nghe thấy giọng nói của Lâm Ngôn, hắn lập tức ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, còn ngươi đen kịt, tuy là biểu cảm an tĩnh trước sau như một, nhưng vẫn lộ ra một sự đáng thương bị bắt nạt.
Lâm Ngôn cuống quýnh lên, nhưng tâm tình cậu không tốt, một lượt đẩy hết tay của người chung quanh ra, ngữ khí vừa tức là vừa dữ: “Không đi! Không mua! Bỏ đồ chúng tôi xuống mau, đi ra mau!”
“Đừng đứng đó chắn đường đi của chúng tôi!”
“Ay, cái đứa nhóc nhỏ nhà cậu”, mấy người đàn ông bị cậu đẩy tay ra không vui vẻ, cau mày, duỗi tay chỉ vào cậu, trong miệng bô bô không biết đang nói cái gì: “&¥# đồ vật & bán……”
“Thật là! Bọn oát này xe vừa tiện nghi vừa dễ đi, có muốn ngồi hay không đây, chúng tôi cũng không có kéo các cậu đâu!”
Mấy bà thím cũng chả đanh đá được, trong tay lấy ra một cái thẻ, bên trên viết Hồ Thành dưới để tên huyện, chắc là xe còn chờ kiếm khách, thấy Kỷ Vọng tính tình tốt, vì thế mới mở kính hét to kêu hắn, kêu hắn nhanh lên xe.
Loại làm loạn này trước của trạm chở khách rất nhiều, không ít sinh viên, du khách không có kinh nghiệm, vừa nghe liền trực tiếp muốn đến khách sạn, người bị nhắm trúng được mời nhiệt tình thì đều sẽ ngồi lên xe.
Nhưng khi đã lên xe, nhóm lão giả bộ này sẽ không nhiệt tình như vậy, muốn xuống xe ở đâu đều do họ quyết định.
Lâm Ngôn cười lạnh một tiếng, đứng chắn trước Kỷ Vọng, căn bản không sợ mấy đại thúc bà thím này, “Có chịu bỏ tay khỏi hành lý của bọn tôi không? Không bỏ đúng không, tôi sẽ đi tìm bảo an đến đấy!”
Trạm chở khách không cho phép kiếm khách trong trạm, mấy đại thúc bà thím này vừa thấy là một đường đi vào, một trảm liền chuẩn.
Lâm Ngôn móc điện thoại ra, vừa gọi điện thoại khiếu nại, vừa uy hiếp nhìn vị đại thúc kia đang cướp hành lý bên Kỷ Vọng kia.
“Còn không mau bỏ xuống! Đây là muốn bị phạt tiền đúng không? Bỏ ra mau!”
Đại thúc cầm được đống hành lý giữ chặt không bỏ, tay Kỷ Vọng cũng giữ chặt lại, bất quá ngoại trừ hành lý hắn còn có ba lô và bao đồ bên cạnh, cũng không có cách để phân thân, thân thể đứng yên không nhúc nhích, mặc kệ đại thúc kia dùng bao nhiêu sức cũng kéo không nổi.
Mấy đại thúc cùng bà thím này quá ngang ngược, kết quả lại đụng phải Lâm Ngôn còn ngang ngược hơn, ngoài miệng hùng hổ doạ người, nhưng hành động lại rất thức thời, xoay người bỏ đi.
Đi được vài bước, mấy giọng vùng quê khác nhau đều thay nhau truyền đến, lời nói đều có phận bực bội.
Bọn họ đi rồi, Lâm Ngôn nhíu mày buông điện thoại xuống, xoay người hỏi Kỷ Vọng: “Ca, anh không sao chứ?”
Kỷ Vọng lắc đầu.
Lâm Ngôn ngồi trên bao đồ, thở dài, đem đồ ăn vặt mới mua đưa cho hắn: “Tôi không nghĩ bọn họ vậy mà lại theo dõi anh, lần sau vẫn là hai ta đi chung với nhau đi.”
Kỷ Vọng thật sự quá dễ bị bắt nạt, vừa hiền lành vừa thành thật, bị ép thành vậy mà cũng không tức giận, nếu không phải cậu trở về kịp thì cậu sẽ hoài nghi là Kỷ Vọng có bị mấy bà thím này lôi lôi kéo kéo lên xe không.
Đối phó với mấy đại thúc bà thím này thì phải ngang ngược hơn bọn họ mới có thể khiến bọn họ không làm càn. Cố tình Kỷ Vọng lại không thể nói chuyện, đối với mấy kiểu ngang ngược này đúng thật là không thể giải quyết.
Lâm Ngôn nghĩ rồi thôi, cảm thấy bản thân để một mình Kỷ Vọng ở lại thật sự không tốt.
Quả nhiên là về sau phải giám sát Kỷ Vọng chặt chẽ hơn.
Cậu đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một ổ bánh mì xuất hiện trước mắt.
Kỷ Vọng yên lặng ngồi ở một đầu khác của bao đồ, đưa bánh mì qua cho cậu, bên trong bánh mì có một nửa nhân, nhân đậu đỏ đầy muốn chảy ra ngoài, Lâm Ngôn nhận lấy bánh mì, kỳ lạ là tâm tình có phần tốt lên.
Hai người thu nhỏ tại một góc, với mấy công nhân đang ngồi lấy nước ấm và mì gói không có gì khác nhau.
Bánh mì nhân đậu đỏ rất ngọt, dùng chung với sữa lại càng ngon, Lâm Ngôn cắn một miếng, móc vé xe từ trong túi ra, đưa cho Kỷ Vọng một tấm: “3 giờ sáng xe tới, đêm nay chúng ta tạm nghỉ ngơi ở trạm, ngày mai đi đến Vân Thành.”
Kỷ Vọng khựng lại, làm ký hiệu tay một câu.
Lâm Ngôn không xem sách, đoán mò: “Ừm…… Ca, anh đang hỏi tôi tại sao lại đến Vân Thành à?”
Kỷ Vọng gật đầu, lẳng lặng đưa mắt qua nhìn chằm chằm vào cậu.
Lâm Ngôn nói: “Tạm thời quyết định vậy đi, dù sao cách kinh thành càng xa càng tốt. Tôi nghe hoàng ngưu (bọn đầu cơ chuộc lợi) bên kia nói Vân Thành là thành thị lớn nhất, thời điểm tốt nhất, nên là chúng ta sẽ đi Vân Thành.”
Khác với kế hoạch rõ ràng chặt chẽ, chính bọn họ cũng không chắc vào thời điểm này nên đi chỗ nào, chỗ nào an toàn nhất.
Chẳng sợ Kỷ gia sẽ thật sự điều tra tung tích của Kỷ Vọng, thì cũng không thuận lợi như vậy.
Trong lòng Lâm Ngôn bồi hồi một lúc, trước mặt Kỷ Vọng lại không có biểu hiện gì lạ ra bên ngoài.
Rốt cuộc hiện tại Kỷ Vọng cũng chỉ là một ‘ngốc bạch ngọt’, so với một Kỷ Vọng ‘thông minh khó gần’ kia mà nói một chút cũng không giống nhau, nói với Kỷ Vọng, cậu thật sự sợ Kỷ Vọng nghĩ nhiều.
Kỷ Vọng luôn ngoan ngoãn, nghe Lâm Ngôn nói xong cũng gật đầu, lại bẻ một phần bánh mì cho cậu.
Lần này Lâm Ngôn không nhận: “Anh ăn đi, tôi nhớ là anh thích ăn nhân đậu đỏ mà.”
Phòng cho thuê ở phía trước, mấy chú dọn đồ cũng hay mua cho Lâm Ngôn mấy ổ bánh mì nhân đậu đỏ, Lâm Ngôn sẽ chia cho Kỷ Vọng một nửa, mỗi lần Kỷ Vọng đều ăn sạch.
Từ đó Lâm Ngôn nhớ rất kỹ, vừa nãy thấy có cửa hàng bán lẻ có bán bánh mì đậu đỏ, liền trực tiếp mang về cho Kỷ Vọng hai túi.
Nói xong câu đó, cậu ngáp một cái, nâng má lên, lười biếng nhìn đám người đi qua đi lại trước mặt.
Từ đây đến 3 giờ sáng còn một khoảng rất dài, đêm nay chắc là không thể ngủ ngon được rồi.
Cậu không phát hiện nam sinh bên cạnh mình nói xong liền im lặng, mới từng miếng từng miếng, chậm rãi lại an tĩnh ăn hết phần bánh mì còn dư.
Bên ngoài trạm chở khách, vẻ mặt mấy đại thúc cùng bà thím bị bảo đuổi ra ngoài đen như đít nồi, không ngoan ngoãn ra ngoài mà còn đứng đó lý luận với bảo an.
Mấy tài xế khác kiếm khách gần đó cũng vui sướng khi người gặp hoạ, thảo luận cũng rất nhiệt tình.
“Ê nói thật, đứa nhỏ kia nhìn là biết không dễ chọc, còn một hai phải đi hỏi người ta có lên xe không, tự làm tự chịu thôi.”
“Nếu không phải người bạn kia của thằng nhóc đó về nhanh, tôi thấy lão Vương cũng không chịu không nổi.”
“Ai biết được, dữ dằn thật sự, ánh mắt kia đúng là dọa người…… Không giống một học sinh bình thường tý nào.”
“Chính là, mấy người lão Vương ỷ bên mình có nhiều người một hai muốn người ta theo ——”
___________
Lời của editor:
Lần trước mới ra thêm chương rồi lặn, giờ tui đã ngoi lên lại rồi đây. Từ từ tốn tốn ra chương, chủ nhật rảnh tui sẽ ra tiếp.
Nhắc nhở thân thiện: edit sẽ rất chậm và tuyệt đối không đem truyện đi nơi khác, được đăng tải duy nhất trên app đọc này. Xin chân thành cảm ơn!
Trong kinh thành mưa bắt đầu rơi tầm tã.
Trong ngoài viện điều dưỡng bị một tầng mưa ngăn cách, sắc mặt Trình Tu vô cùng khó coi, ngồi trên giường bệnh, âm thanh như là từ từng kẽ răng nói ra: “Nói cái gì mà Kỷ Vọng mất tích?”
“Cậu không thấy cậu ta sao!”
Kỷ Niên lạnh nhạt nhìn biểu cảm của anh ta, trong mắt có phần hoài nghi: “Cậu không biết?”
“Tôi sao có thể! Tôi đã bị nhốt lại từ ngày đó đến giờ!” Trình Tu rống giận.
Kỷ Niên khựng lại, cha mẹ của anh ta không giống cha mẹ Kỷ gia sẽ cưng chiều anh ta nhiều như vậy, Trình gia và Hạ gia đều coi trọng thể diện, Trình Tu và Hạ Ninh An gặp phải chuyện này thì sẽ bị trừng phạt.
Lúc trước Kỷ Niên không suy xét điểm này, còn tưởng Kỷ Vọng bị Trình Tu nhốt lại.
Trình Tu này ngoài nóng trong lạnh, dùng thủ đoạn độc ác đối đãi với Kỷ Vọng, cho dù là bỏ thuốc Kỷ Vọng, hay là kỳ nhạy cảm nhốt Kỷ Vọng lại, toàn bộ quá trình thực thi của giáo viên và học sinh đối với Kỷ Vọng đều là ý kiến của anh ta đưa ra, Kỷ Niên xuất tiền, Hạ Ninh An trộm đi tìm người.
Ba người đều hiểu rõ mà không nói gì, duy trì loại cân bằng trầm lặng này, cho đến khi sự việc bị bại lộ, ở trước mặt cư dân mạng lột bỏ từng lớp da.
“Sao Kỷ Vọng lại mất tích, cậu không đi tìm à?” Trình Tu miễn cưỡng đè lửa giận xuống, hỏi Kỷ Niên.
Chút nghi ngờ trong lòng Kỷ Niên với anh ta bị loại trừ, bực bội nói: “Vì chuyện của tôi trong nhà đã bận chạy tới lui, đâu ra thời gian quản nó chứ, tớ còn tưởng là nó bị mấy cậu nhốt lại.”
“Vậy cậu không hỏi Ninh An à?”
Kỷ Niên càng bực bội hơn, lời nói cũng không tự giác mà trở nên bén nhọn: “Hạ gia đã nhốt Ninh An ở chỗ nào tớ còn chẳng biết, tớ sao có thể hỏi được!”
Không giống như Kỷ Niên và Trình Tu đằng sau ‘công ty đầu tư Thông Thiên’ làm chỗ dựa, cái mã bên ngoài, có nhiều lợi ích đối với người trong nhà. Hạ Ninh An, một là không có năng lực, hai là một Alpha bình thường, Hạ gia âm mưu ném gã ra nước ngoài tự sinh tự diệt.
Tuy sự việc ngày đó khiến Trình Tu có phần bất mãn với Kỷ Niên và Hạ Ninh An, nhưng dù sao cũng là tình nghĩa mấy năm trời, nghĩ lại cũng chả muốn Hạ Ninh An thật sự xảy ra chuyện.
Hai người nhìn nhau không nói gì, mọi thứ trong đầu đều trở nên lộn xộn.
Mọi chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo, hiện tại tới bọn họ rơi vào tình cảnh này.
Đã từng là học sinh xuất sắc, thiên chi kiêu tử trong miệng toàn giáo viên và đồng học, hiện tại, bọn họ lại trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Ngày đó biết được trên trang hoạt động của trường vậy mà lại có người viết ba người bọn họ thành h văn, Trình Tu buồn nôn đến cơm tôi xém chút nữa nhổ ra hết, mặc cái áo khoác tức giận mắng lâu chủ, kết quả lâu chủ trở lại —— “Nhưng bọn họ đã như vậy rồi nha.”
Trên mạng, ngoài đời, nơi nào cũng có dạng người thích thảo luận bát quái như này.
Mặc dù Trình Tu không xem bình luận của người khác, nhưng cũng biết thanh danh hiện tại của bản thân có bao nhiêu xui xẻo.
Mặt anh ta trắng bệch, ngoài cửa sổ sấm sét gầm vang, mạnh mẽ chẽ đôi màn đen.
“Đoàng ——”
Chiếu sáng cả khuôn mặt trắng bệch của anh ta, nét mặt Trình Tu đen sì nhìn về phía Kỷ Niên, Kỷ Niên ngồi trên sô pha, thất thần nghĩ đến Hạ Ninh An.
Trình Tu dâng lên một loại cảm giác vớ vẩn, anh ta lạnh nhạt nhìn Hạ Ninh An và Kỷ Niên ái muội, thậm chí còn âm thầm thúc đẩy, hy vọng bắt chẹt điểm yếu của Kỷ Niên…… Hiện tại, anh ta vậy mà lại cùng Kỷ Niên ngồi trên một chiếc thuyền.
Hầu kết gian nan trượt xuống, Trình Tu nhếch miệng cười một cách quái dị, nhẹ giọng nói: “Kỷ Niên, hiện tại chỉ có một cách để cứu Ninh An ra.”
“Hả?” Kỷ Niên lập tức ngẩng đầu, “Cách gì? Cậu nói đi.”
“‘Thuốc ổn định tin tức tố’.” Trình Tu nói.
Kỷ Niên cau mày, do dự.
‘Thuốc ổn định tin tức tố’ là át chủ bài cuối cùng của gã, cũng là lý do thiết yếu giúp gã gã chiếm được vị trí cộng sự của Trình Tu, một khi Trình Tu biết quá trình nghiên cứu cụ thể của ‘thuốc ổn định tin tức tố’, chẳng phải là ——
Trình Tu nhìn ra sự do dự trong mắt gã, anh ta cười lạnh, sắc mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: “Hiện tại ba người chúng ta đều trở thành trò cười, lại không có biện pháp hồi phục danh dự đã mất, không chỉ Ninh An sẽ xảy ra chuyện, công ty nhất định cũng có chuyện.”
Kỷ Niên không nói gì.
Trình Tu nhìn cảm xúc trong mắt gã, “Lấy ‘thuốc ổn định tin tức tố' vì chúng ta, hai, mời Hạ gia nhập bọn, để bọn họ thả Ninh An ra.”
“Không thể nào!” Kỷ Niên quả quyết cự tuyệt: “…… Tớ không thể để Hạ gia gia nhập.”
Quả nhiên, Hạ Ninh An trong lòng Kỷ Niên bất quá cũng chỉ như vậy.
Trình Tu giấu đi sự trào phúng, “Còn một cách nữa, chúng ta công bố tiến trình nghiên cứu thuốc ổn định tin tức tố, lấy hàng mẫu ra, hợp tác với công nghiệp chế dược sinh vật, nhanh chóng cứu vãn Thanh danh, nâng cao độ nổi tiếng.”
Dược phẩm như chế tạo thuốc tin tức tố này hay có liên quan, toàn bộ đều giao cho bộ phận quản lý quốc gia, duy nhất một công ty có quyền nghiên cứu phát minh là công tỷ chế dược sinh vật Trương thị.
Một khi ‘thuốc ổn định tin tức tố’ cột chặt với Kỷ Niên, Trình Tu, Hạ Ninh An, thì cho dù đám người chế nhạo sinh hoạt cá nhân của họ cũng không dám nói ra những ngôn từ vũ nhục họ nữa.
Cho dù có người muốn lấy sinh hoạt cá nhân của họ mà chửi rủa, giễu cợt, thì cũng có người vì lợi ích sẽ giúp bọn họ nói chuyện.
Đây là uy lực của ‘thuốc ổn định tin tức tố’.
Kỷ Niên trầm mặc, dựa theo ý tưởng ban đầu, sau bảy tám năm nữa gã mới tính đem ‘thuốc ổn định tin tức tố’ hàng thật giá thật khống chế người khác, thu được toàn bộ lợi ích, đem đợn thuốc không chính xác cùng quá trình toàn bộ bán thuốc, thanh danh truyền khắp trong và ngoài nước.
Nhưng hiện tại thời gian không còn nhiều, nếu không mượn danh tiếng ‘thuốc ổn định tin tức tố’ thì gã thật sự không có một cơ hội nào để trở mình.
Hơn nữa…… Hạ Ninh An còn đang đợi gã.
Từ mỗi đêm trước khi xuyên thư đều thức khuya, đến khi thật sự đến thế giới này, chẳng sợ tính cách Hạ Ninh An độc ác thế nào, Kỷ Niên đều đối với gã có chọn lọc.
Sắc mặt Kỷ Niên chuyển biến liên tục, chốt lát do dự, chốt lát bực bội, Trình Tu lẳng lặng nhìn gã, dưới đáy mắt đen nhánh toát ra một tia tăm tối, cuối cùng anh ta cũng nghe được câu trả lời của Kỷ Niên.
“…… Được rồi, theo cậu nói mà làm đi.”
Kỷ Niên: “Tớ sẽ liên hệ với đoàn đội nghiên cứu đoàn đội bên kia, hiện tại nghiên cứu mới đi được phần đầu, thuốc ổn định tin tức tố cũng không ổn định, nhưng cũng đủ để chúng ta trở người.”
Đưa ra quyết định này chẳng khác gì như đang uống máu gã, ăn thịt gã.
Kỷ Niên tâm tình buồn bực, liếc mắt qua Trình Tu, thấy rõ trên mặt Trình Tu như trút được gánh nặng rồi tươi cười, không kiên nhẫn nói: “‘thuốc ổn định tin tức tố’ bên này tớ xử lý, cậu phụ trách đi tìm Kỷ Vọng.”
“Trình Tu, có vài lời không cần tớ nhiều lời, một tháng, bắt buộc phải tìm cho bằng được Kỷ Vọng.”
“Cậu ta không thể rời khỏi phạm vi địa bàn của chúng ta.”
Chiều 6 giờ, xe buýt chậm rãi đưa hành khách đến trạm Hồ Thành.
Hồ Thành ở phía nam, bầu trời tối thui, giờ này cũng không quá trễ, sương mù mây đen vây kín tứ phía.
Hồ Thành là một trong ba thành thị tương đối phát đạt, khách đến du lịch đứng ở số một sô hai, cho dù là buổi tối, du khách cũng kéo dài không dứt, xe buýt ra ra vào vào, không ít hành khách xách theo hành lý đi xuống.
Ở gần trạm xe có một con phố đã bắt đầu mở quán, bán đồ ăn vặt, tốp năm tốp ba người đi đường tới trễ, bụng đói kêu ọc ọc, ngồi ở băng ghế nhỏ ăn cơm muộn.
Lâm Ngôn ngủ cả buổi trưa, mí mặt mệt mỏi rũ xuống, không có tinh thần, đi với Kỷ Vọng tùy tiện tìm một quán mì xào, một người kêu một phần bún xào, đem canh rong biển từng ngụm chậm rãi ăn.
Cơm nước xong, Lâm Ngôn để Kỷ Vọng đứng chờ, cậu đi vào trong trạm nhìn xem.
Kỷ Vọng không lên tiếng đáp kéo cậu lại, dùng ánh mắt tỏ vẻ bản thân cũng phải đi.
“Không có sao đâu, một mình tôi đi là được, anh ở đây canh hành lý, tôi sẽ trở về ngay.” Lâm Ngôn nói.
Chắc do lần đầu tiên ngồi xe buýt đi một chặng đường dài, Kỷ Vọng rất cảnh giác, một ngày cũng không chợp mắt, cho dù Lâm Ngôn ngủ hay tỉnh ngủ, thì vẫn thấy Kỷ Vọng vẫn mở to mắt chưa từng nhắm.
Hành lý hai người không ít, ngồi trên xe thì có thể đem đồ để vào hầm chứa đồ ở dưới, vừa xuống xe thì đống hành lý này là một cái phiền phức lớn.
Lại để một mình Kỷ Vọng xách theo đống này chạy tới chạy lui, Lâm Ngôn thấy thật sự không tốt.
Cuối cùng Kỷ Vọng bị Lâm Ngôn đưa đến một góc trong trạm, dưới chân có hai rương hành lý, một cái bao màu đỏ, Lâm Ngôn đang muốn đi đột nhiên bị túm chặt tay áo.
“Sao vậy?” Cậu nhìn theo tầm mắt của Kỷ Vọng, thấy mình vẫn còn đeo ba lô, cậu cũng hiểu ra, đem ba lô bỏ xuống, nhìn đến trên rương hành lý, “Được rồi, tôi đi một chút rồi sẽ về.”
Trạm chở khách ở trung tâm Hồ Thành mười phần đẹp đẽ, trung tâm có chỗ nghỉ ngơi, quán ăn, siêu thị, cái gì cần có thì đều có, thậm chí còn cao các cửa hàng bán đặc sản của vùng này, đúng là thành thị du lịch lớn.
Màn hình lớn chỗ bán vé chiếu lên các tuyến xe tiếp theo khác nhau, Dương Thành, Vân Thành, Quang Thành, toàn là những thành thị ở phía nam, so với chốn phồn hoa vùng duyên hải Đông Nam, Vân Thành thì ở phía tây, vị trí địa lý thuận lợi, khí hậu ôn hoà, thật sự rất thích hợp để ở lâu.
Lâm Ngôn nhìn tóm tắt của mấy cái thành thị, trong lòng âm thầm cân nhắc, đúng lúc này, vỗ lên vai của cậu, một người đàn ông trung niên đôn hậu thành thật đi đến bên cạnh cậu, chắp tay sau lưng, cùng cậu nhìn xem.
“Người bạn nhỏ, cậu tới đây chơi hay là chuyển ra đây làm việc?” Đàn ông hiền lành hỏi.
Lâm Ngôn mắt cũng không thèm nâng: “Không mua.”
Nụ cười của người đàn ông cứng đờ, “Tôi không đến bán đồ!”
“Ồ, không có tiền.” Lâm Ngôn nói.
Người đàn ông khựng lại, vốn thấy khuôn mặt của Lâm Ngôn đẹp xuất chúng, khí chất nhàn nhạt, chắc là một tiểu thiếu gia chưa từng trải sự đời, ông ta còn nghĩ có thể tăng cao tiêu thụ đồ trong tròn không nghĩ là tới Lâm Ngôn lại dầu muối đều không ăn, xem ra lần này không thể thu hoạch được gì.
Nam nhân không còn ôm hy vọng há mồm: “Thật sự không mua một chút sao? Chổ này của tôi đều là đặc sản ở Hồ Thành chúng tôi, cậu đến những cửa hàng đồ chuyên dùng, chủ của hàng bán giá có thể còn cao hơn tôi nhiều, đây đều là lương tâm mua bán của tôi……”
Không biết nghe được gì, Lâm Ngôn bỗng nhiên liếc ông ta một cái: “Chú, chú ở đây làm mấy năm rồi?”
“Tôi vốn là người Hồ Thành, làm việc này cũng bảy tám năm”, người đàn ông nhanh chóng xoay chuyển đầu óc: “Ngoại trừ Hồ Thành, mấy thành thị gần đây tôi đều có quen biết, nếu cậu muốn hỏi thăm tin tức, thì cứ việc hỏi tôi!”
“Tôi không có gì muốn hỏi cả”, Lâm Ngôn nói: “Nhưng thật sự cũng tính mua đồ, không biết chú có bán thứ này hay không.”
Người đàn ông khựng lại, đứng đối diện cậu một lát, đôi mắt xoay chuyển: “Giá thị trường cũng không đủ.”
“Hai người, một người hơn một trăm.”
“Thành giao!”
……
Trạm xe không chỉ có nhiều người bán rong, phần còn lại đều là hoàng ngưu (bọn đầu cơ chuộc lợi).
Trong túi Lâm Ngôn có hai tấm vé xe mới toang, đi đến cửa hàng bán lẻ kế bên, mua chút bánh mì sữa.
Chờ cậu xách túi trở về, xa xa đã thấy Kỷ Vọng đứng ở một góc bị người ta vây quanh.
Cậu nheo mắt, bước chân không chút hoang mang ngay lập tức vội vàng, nhanh chóng chạy về phía trước, vừa chạy còn vừa kêu: “Làm gì vậy làm gì vậy!”
Ở trong góc nhỏ đó loại người nào cũng có, Lâm Ngôn tới gần ngửi thấy một mùi hương nồng, mấy đại thúc trung niên cùng bà thím dùng giọng quê hương mình nói, thậm chí còn có người trực tiếp duỗi tay bắt lấy cánh tay Kỷ Vọng.
Một mình Kỷ Vọng lẻ loi đúng một góc, đống hàng lý lớn nhỏ bên người, mái tóc đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, trông rất nhỏ nhắn đáng thương lại bất lực, cẩn thận né tránh tay của mấy bà thím.
Nghe thấy giọng nói của Lâm Ngôn, hắn lập tức ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, còn ngươi đen kịt, tuy là biểu cảm an tĩnh trước sau như một, nhưng vẫn lộ ra một sự đáng thương bị bắt nạt.
Lâm Ngôn cuống quýnh lên, nhưng tâm tình cậu không tốt, một lượt đẩy hết tay của người chung quanh ra, ngữ khí vừa tức là vừa dữ: “Không đi! Không mua! Bỏ đồ chúng tôi xuống mau, đi ra mau!”
“Đừng đứng đó chắn đường đi của chúng tôi!”
“Ay, cái đứa nhóc nhỏ nhà cậu”, mấy người đàn ông bị cậu đẩy tay ra không vui vẻ, cau mày, duỗi tay chỉ vào cậu, trong miệng bô bô không biết đang nói cái gì: “&¥# đồ vật & bán……”
“Thật là! Bọn oát này xe vừa tiện nghi vừa dễ đi, có muốn ngồi hay không đây, chúng tôi cũng không có kéo các cậu đâu!”
Mấy bà thím cũng chả đanh đá được, trong tay lấy ra một cái thẻ, bên trên viết Hồ Thành dưới để tên huyện, chắc là xe còn chờ kiếm khách, thấy Kỷ Vọng tính tình tốt, vì thế mới mở kính hét to kêu hắn, kêu hắn nhanh lên xe.
Loại làm loạn này trước của trạm chở khách rất nhiều, không ít sinh viên, du khách không có kinh nghiệm, vừa nghe liền trực tiếp muốn đến khách sạn, người bị nhắm trúng được mời nhiệt tình thì đều sẽ ngồi lên xe.
Nhưng khi đã lên xe, nhóm lão giả bộ này sẽ không nhiệt tình như vậy, muốn xuống xe ở đâu đều do họ quyết định.
Lâm Ngôn cười lạnh một tiếng, đứng chắn trước Kỷ Vọng, căn bản không sợ mấy đại thúc bà thím này, “Có chịu bỏ tay khỏi hành lý của bọn tôi không? Không bỏ đúng không, tôi sẽ đi tìm bảo an đến đấy!”
Trạm chở khách không cho phép kiếm khách trong trạm, mấy đại thúc bà thím này vừa thấy là một đường đi vào, một trảm liền chuẩn.
Lâm Ngôn móc điện thoại ra, vừa gọi điện thoại khiếu nại, vừa uy hiếp nhìn vị đại thúc kia đang cướp hành lý bên Kỷ Vọng kia.
“Còn không mau bỏ xuống! Đây là muốn bị phạt tiền đúng không? Bỏ ra mau!”
Đại thúc cầm được đống hành lý giữ chặt không bỏ, tay Kỷ Vọng cũng giữ chặt lại, bất quá ngoại trừ hành lý hắn còn có ba lô và bao đồ bên cạnh, cũng không có cách để phân thân, thân thể đứng yên không nhúc nhích, mặc kệ đại thúc kia dùng bao nhiêu sức cũng kéo không nổi.
Mấy đại thúc cùng bà thím này quá ngang ngược, kết quả lại đụng phải Lâm Ngôn còn ngang ngược hơn, ngoài miệng hùng hổ doạ người, nhưng hành động lại rất thức thời, xoay người bỏ đi.
Đi được vài bước, mấy giọng vùng quê khác nhau đều thay nhau truyền đến, lời nói đều có phận bực bội.
Bọn họ đi rồi, Lâm Ngôn nhíu mày buông điện thoại xuống, xoay người hỏi Kỷ Vọng: “Ca, anh không sao chứ?”
Kỷ Vọng lắc đầu.
Lâm Ngôn ngồi trên bao đồ, thở dài, đem đồ ăn vặt mới mua đưa cho hắn: “Tôi không nghĩ bọn họ vậy mà lại theo dõi anh, lần sau vẫn là hai ta đi chung với nhau đi.”
Kỷ Vọng thật sự quá dễ bị bắt nạt, vừa hiền lành vừa thành thật, bị ép thành vậy mà cũng không tức giận, nếu không phải cậu trở về kịp thì cậu sẽ hoài nghi là Kỷ Vọng có bị mấy bà thím này lôi lôi kéo kéo lên xe không.
Đối phó với mấy đại thúc bà thím này thì phải ngang ngược hơn bọn họ mới có thể khiến bọn họ không làm càn. Cố tình Kỷ Vọng lại không thể nói chuyện, đối với mấy kiểu ngang ngược này đúng thật là không thể giải quyết.
Lâm Ngôn nghĩ rồi thôi, cảm thấy bản thân để một mình Kỷ Vọng ở lại thật sự không tốt.
Quả nhiên là về sau phải giám sát Kỷ Vọng chặt chẽ hơn.
Cậu đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một ổ bánh mì xuất hiện trước mắt.
Kỷ Vọng yên lặng ngồi ở một đầu khác của bao đồ, đưa bánh mì qua cho cậu, bên trong bánh mì có một nửa nhân, nhân đậu đỏ đầy muốn chảy ra ngoài, Lâm Ngôn nhận lấy bánh mì, kỳ lạ là tâm tình có phần tốt lên.
Hai người thu nhỏ tại một góc, với mấy công nhân đang ngồi lấy nước ấm và mì gói không có gì khác nhau.
Bánh mì nhân đậu đỏ rất ngọt, dùng chung với sữa lại càng ngon, Lâm Ngôn cắn một miếng, móc vé xe từ trong túi ra, đưa cho Kỷ Vọng một tấm: “3 giờ sáng xe tới, đêm nay chúng ta tạm nghỉ ngơi ở trạm, ngày mai đi đến Vân Thành.”
Kỷ Vọng khựng lại, làm ký hiệu tay một câu.
Lâm Ngôn không xem sách, đoán mò: “Ừm…… Ca, anh đang hỏi tôi tại sao lại đến Vân Thành à?”
Kỷ Vọng gật đầu, lẳng lặng đưa mắt qua nhìn chằm chằm vào cậu.
Lâm Ngôn nói: “Tạm thời quyết định vậy đi, dù sao cách kinh thành càng xa càng tốt. Tôi nghe hoàng ngưu (bọn đầu cơ chuộc lợi) bên kia nói Vân Thành là thành thị lớn nhất, thời điểm tốt nhất, nên là chúng ta sẽ đi Vân Thành.”
Khác với kế hoạch rõ ràng chặt chẽ, chính bọn họ cũng không chắc vào thời điểm này nên đi chỗ nào, chỗ nào an toàn nhất.
Chẳng sợ Kỷ gia sẽ thật sự điều tra tung tích của Kỷ Vọng, thì cũng không thuận lợi như vậy.
Trong lòng Lâm Ngôn bồi hồi một lúc, trước mặt Kỷ Vọng lại không có biểu hiện gì lạ ra bên ngoài.
Rốt cuộc hiện tại Kỷ Vọng cũng chỉ là một ‘ngốc bạch ngọt’, so với một Kỷ Vọng ‘thông minh khó gần’ kia mà nói một chút cũng không giống nhau, nói với Kỷ Vọng, cậu thật sự sợ Kỷ Vọng nghĩ nhiều.
Kỷ Vọng luôn ngoan ngoãn, nghe Lâm Ngôn nói xong cũng gật đầu, lại bẻ một phần bánh mì cho cậu.
Lần này Lâm Ngôn không nhận: “Anh ăn đi, tôi nhớ là anh thích ăn nhân đậu đỏ mà.”
Phòng cho thuê ở phía trước, mấy chú dọn đồ cũng hay mua cho Lâm Ngôn mấy ổ bánh mì nhân đậu đỏ, Lâm Ngôn sẽ chia cho Kỷ Vọng một nửa, mỗi lần Kỷ Vọng đều ăn sạch.
Từ đó Lâm Ngôn nhớ rất kỹ, vừa nãy thấy có cửa hàng bán lẻ có bán bánh mì đậu đỏ, liền trực tiếp mang về cho Kỷ Vọng hai túi.
Nói xong câu đó, cậu ngáp một cái, nâng má lên, lười biếng nhìn đám người đi qua đi lại trước mặt.
Từ đây đến 3 giờ sáng còn một khoảng rất dài, đêm nay chắc là không thể ngủ ngon được rồi.
Cậu không phát hiện nam sinh bên cạnh mình nói xong liền im lặng, mới từng miếng từng miếng, chậm rãi lại an tĩnh ăn hết phần bánh mì còn dư.
Bên ngoài trạm chở khách, vẻ mặt mấy đại thúc cùng bà thím bị bảo đuổi ra ngoài đen như đít nồi, không ngoan ngoãn ra ngoài mà còn đứng đó lý luận với bảo an.
Mấy tài xế khác kiếm khách gần đó cũng vui sướng khi người gặp hoạ, thảo luận cũng rất nhiệt tình.
“Ê nói thật, đứa nhỏ kia nhìn là biết không dễ chọc, còn một hai phải đi hỏi người ta có lên xe không, tự làm tự chịu thôi.”
“Nếu không phải người bạn kia của thằng nhóc đó về nhanh, tôi thấy lão Vương cũng không chịu không nổi.”
“Ai biết được, dữ dằn thật sự, ánh mắt kia đúng là dọa người…… Không giống một học sinh bình thường tý nào.”
“Chính là, mấy người lão Vương ỷ bên mình có nhiều người một hai muốn người ta theo ——”
___________
Lời của editor:
Lần trước mới ra thêm chương rồi lặn, giờ tui đã ngoi lên lại rồi đây. Từ từ tốn tốn ra chương, chủ nhật rảnh tui sẽ ra tiếp.
Nhắc nhở thân thiện: edit sẽ rất chậm và tuyệt đối không đem truyện đi nơi khác, được đăng tải duy nhất trên app đọc này. Xin chân thành cảm ơn!