Chương 21
Nghe được phía dưới lầu có tiếng ồn, Châu Thiên Thiên mới rón rén ra ngoài phòng, vừa đứng trên hàng lang cầu thang nhìn xuống đã thấy ba người ngồi dưới phòng khách xúm tụm nói gì đó với nhau. Ba người đó không ai khác chính là Lâm Mặc Cảnh, Trịnh Sở và cả Lô Na. Cô có chút hoang man liền đi xuống.
"Sáng sớm đã đông đủ như vậy à?"
Giọng nói lanh lảnh của cô cất lên khiến ba người cũng quay đầu lại, dáng vẻ nhỏ nhắn của Châu Thiên Thiên trong chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh, càng khiến hai người kia kinh ngạc.
Lô Na, lớn tiếng nhất.
"Thiên Thiên, cậu mặc cái gì vậy? Không phải là áo của chú Lâm đó chứ?"
Châu Thiên Thiên, ngượng ngùng mặt cũng có chút chuyển sang đỏ ửng, răng cắn chặt môi dưới khẽ gật đầu. Lô Na, hai mắt trừng lớn liền chạy đến quàng tay qua cổ cô ghì sát lại.
"Con ranh này, không phải là cậu với chú ấy đã sảy ra cái chuyện đó chứ?"
Châu Thiên Thiên, vỗ mạnh vào trán Lô Na.
"Đầu óc cậu đúng là đồ sâu bọ mà, hôm qua mình say bí tỉ. Có lẽ... Anh ấy chỉ giúp mình thay áo thôi!"
Lô Na, hai mắt còn kinh ngạc hơn.
"Thay áo sao? Ôi trời, nếu như vậy chú ấy thấy hết người cậu rồi."
Châu Thiên Thiên, tặc lưỡi vấn đề này cũng không được xem là quá quan trọng, nên cô cũng chẳng để tâm. Cô lúc sáng tỉnh lại thứ để tâm nhất cũng chính là Lâm Mặc Cảnh cả gan dám trốn tránh cô.
Châu Thiên Thiên, nhướng mày.
"Thì sao?"
"Còn hỏi thì sao à? Cậu... Không ngượng chút nào sao? Với lại bị thấy hết rồi sao này còn có thể gả cho ai đây."
Lô Na, kiên nhẫn thỏ thẻ giải thích. Nhưng mặt của Châu Thiên Thiên vẫn trơ trơ.
"Mình không ngượng, vì anh ấy là người mình yêu. Còn anh ấy thấy hết rồi cũng tốt thôi, vì dù sao đời này mình cũng nhất định phải gả được cho anh ấy."
Lô Na, ngẩn ngơ đến đần người. Đây được gọi là tình yêu mù quáng, đến mất lý trí sao?
"Thiên Thiên!"
Lâm Mặc Cảnh, đột ngột lên tiếng. Cắt đứt cuộc nói chuyện của cô và Lô Na.
Anh nói tiếp, giọng có chút nghiệm nghị.
"Mau lên lầu thay đồ, váy của cháu chú đã chuẩn!"
Hai mắt cô long lanh nhìn anh, miễn cưỡng gật đầu mới đi lên.
***
Hơn nửa ngày trôi qua, mặt trời đã ngả trưa nắng bắt đầu gắt hơn buổi sáng. Cả bốn người sao một hồi bàn bạc cuối cùng cũng nghĩ ra kế sách để hủy hôn. Kế sách chính là Châu Thiên Thiên không muốn lấy Trịnh Sở thì phải lấy một người đàn ông khác, chỉ có như vậy Châu Minh cha cô mới không cách nào làm khó được cô.
Cái quan trọng là trong mắt anh Châu Thiên Thiên còn rất nhỏ, sao có thể làm một cô vợ được?
Nếu như để con bé phải bị ép gả cho Trịnh Sở thì anh thực sự không nỡ?
Hít sâu một hơi, Lâm Mặc Cảnh mới mở miệng. Ánh mắt anh chuyển sang nhìn thẳng vào Châu Thiên Thiên rất nghiêm túc.
"Nếu nhất định phải kết hôn, vậy thì kết hôn với chú vậy. Thiên Thiên cháu có muốn gả cho chú không?"
Cả ba người ai nấy đều thất kinh, Châu Thiên Thiên mở to mắt hết nhất có thể nhìn thẳng người đàn ông trước mặt này.
Trịnh Sở, cũng bất ngờ lên tiếng.
"Chú Lâm, nếu chú có thể kết hôn với Thiên Thiên vậy thì quá tốt rồi. Nhưng mà cái chú Châu để tâm nhất chính là chú đó, vì Thiên Thiên cậu ấy thích chú nên chú Châu mới nổi giận đem Thiên Thiên gả cho cháu. Cách này có khả quan không chú?"
Lô Na, gật gật đồng tình.
"Chú Lâm, chỉ sợ chú Châu sẽ phản đối... "
Lâm Mặc Cảnh, có chút trầm tư suy nghĩ.
"Phía cậu ấy chú tự mình lo liệu được, nhưng kết hôn ở đây không phải là kết hôn thật. Chỉ là diễn kịch thôi, chú sẽ lo lắng cho Thiên Thiên đến khi con bé hoàn toàn trưởng thành, sau khi Thiên Thiên tìm được người có bé thực sự yêu. Thì chú sẽ để con bé tự quyết định!"
Châu Thiên Thiên, nghe từng câu từng chữ của anh, mi tâm khẽ phủ nhẹ xuống má. Anh đến cuối cùng cũng không thích cô, Lâm Mặc Cảnh rõ ràng chỉ đang thương hại cô thôi. Sợ cô phải gả cho Trịnh Sở chịu khổ, cho nên mới đứng ra bảo vệ cô.
Trịnh Sở, mắt khẽ chớp.
"Chú Lâm, vậy hôn thú thì sao?"
"Tất nhiên không cần. Chú sẽ nói với Châu Minh là chú thực sự yêu Thiên Thiên, mong cậu ấy tác hợp để chú và Thiên Thiên ở cạnh nhau! Chú tin chắc bản thân sẽ thuyết phục được cái tên cứng đầu đó."
Cái Lâm Mặc Cảnh muốn chính là hủy được hôn sự này!
Mọi người cũng không phản đối thêm cái gì, xem ra đều đồng thuận với cách làm này của anh. Châu Thiên Thiên nhìn sang Trịnh Sở và Lô Na nháy mắt ra hiệu, thầm nhủ với lòng xem ra cũng chỉ còn cách này, mới có thể rút ngắn được thêm một khoảng cách giữa cô và anh. Việc của cô chính là dùng thời gian để chứng minh tình cảm của chính mình với anh.
"Sáng sớm đã đông đủ như vậy à?"
Giọng nói lanh lảnh của cô cất lên khiến ba người cũng quay đầu lại, dáng vẻ nhỏ nhắn của Châu Thiên Thiên trong chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh, càng khiến hai người kia kinh ngạc.
Lô Na, lớn tiếng nhất.
"Thiên Thiên, cậu mặc cái gì vậy? Không phải là áo của chú Lâm đó chứ?"
Châu Thiên Thiên, ngượng ngùng mặt cũng có chút chuyển sang đỏ ửng, răng cắn chặt môi dưới khẽ gật đầu. Lô Na, hai mắt trừng lớn liền chạy đến quàng tay qua cổ cô ghì sát lại.
"Con ranh này, không phải là cậu với chú ấy đã sảy ra cái chuyện đó chứ?"
Châu Thiên Thiên, vỗ mạnh vào trán Lô Na.
"Đầu óc cậu đúng là đồ sâu bọ mà, hôm qua mình say bí tỉ. Có lẽ... Anh ấy chỉ giúp mình thay áo thôi!"
Lô Na, hai mắt còn kinh ngạc hơn.
"Thay áo sao? Ôi trời, nếu như vậy chú ấy thấy hết người cậu rồi."
Châu Thiên Thiên, tặc lưỡi vấn đề này cũng không được xem là quá quan trọng, nên cô cũng chẳng để tâm. Cô lúc sáng tỉnh lại thứ để tâm nhất cũng chính là Lâm Mặc Cảnh cả gan dám trốn tránh cô.
Châu Thiên Thiên, nhướng mày.
"Thì sao?"
"Còn hỏi thì sao à? Cậu... Không ngượng chút nào sao? Với lại bị thấy hết rồi sao này còn có thể gả cho ai đây."
Lô Na, kiên nhẫn thỏ thẻ giải thích. Nhưng mặt của Châu Thiên Thiên vẫn trơ trơ.
"Mình không ngượng, vì anh ấy là người mình yêu. Còn anh ấy thấy hết rồi cũng tốt thôi, vì dù sao đời này mình cũng nhất định phải gả được cho anh ấy."
Lô Na, ngẩn ngơ đến đần người. Đây được gọi là tình yêu mù quáng, đến mất lý trí sao?
"Thiên Thiên!"
Lâm Mặc Cảnh, đột ngột lên tiếng. Cắt đứt cuộc nói chuyện của cô và Lô Na.
Anh nói tiếp, giọng có chút nghiệm nghị.
"Mau lên lầu thay đồ, váy của cháu chú đã chuẩn!"
Hai mắt cô long lanh nhìn anh, miễn cưỡng gật đầu mới đi lên.
***
Hơn nửa ngày trôi qua, mặt trời đã ngả trưa nắng bắt đầu gắt hơn buổi sáng. Cả bốn người sao một hồi bàn bạc cuối cùng cũng nghĩ ra kế sách để hủy hôn. Kế sách chính là Châu Thiên Thiên không muốn lấy Trịnh Sở thì phải lấy một người đàn ông khác, chỉ có như vậy Châu Minh cha cô mới không cách nào làm khó được cô.
Cái quan trọng là trong mắt anh Châu Thiên Thiên còn rất nhỏ, sao có thể làm một cô vợ được?
Nếu như để con bé phải bị ép gả cho Trịnh Sở thì anh thực sự không nỡ?
Hít sâu một hơi, Lâm Mặc Cảnh mới mở miệng. Ánh mắt anh chuyển sang nhìn thẳng vào Châu Thiên Thiên rất nghiêm túc.
"Nếu nhất định phải kết hôn, vậy thì kết hôn với chú vậy. Thiên Thiên cháu có muốn gả cho chú không?"
Cả ba người ai nấy đều thất kinh, Châu Thiên Thiên mở to mắt hết nhất có thể nhìn thẳng người đàn ông trước mặt này.
Trịnh Sở, cũng bất ngờ lên tiếng.
"Chú Lâm, nếu chú có thể kết hôn với Thiên Thiên vậy thì quá tốt rồi. Nhưng mà cái chú Châu để tâm nhất chính là chú đó, vì Thiên Thiên cậu ấy thích chú nên chú Châu mới nổi giận đem Thiên Thiên gả cho cháu. Cách này có khả quan không chú?"
Lô Na, gật gật đồng tình.
"Chú Lâm, chỉ sợ chú Châu sẽ phản đối... "
Lâm Mặc Cảnh, có chút trầm tư suy nghĩ.
"Phía cậu ấy chú tự mình lo liệu được, nhưng kết hôn ở đây không phải là kết hôn thật. Chỉ là diễn kịch thôi, chú sẽ lo lắng cho Thiên Thiên đến khi con bé hoàn toàn trưởng thành, sau khi Thiên Thiên tìm được người có bé thực sự yêu. Thì chú sẽ để con bé tự quyết định!"
Châu Thiên Thiên, nghe từng câu từng chữ của anh, mi tâm khẽ phủ nhẹ xuống má. Anh đến cuối cùng cũng không thích cô, Lâm Mặc Cảnh rõ ràng chỉ đang thương hại cô thôi. Sợ cô phải gả cho Trịnh Sở chịu khổ, cho nên mới đứng ra bảo vệ cô.
Trịnh Sở, mắt khẽ chớp.
"Chú Lâm, vậy hôn thú thì sao?"
"Tất nhiên không cần. Chú sẽ nói với Châu Minh là chú thực sự yêu Thiên Thiên, mong cậu ấy tác hợp để chú và Thiên Thiên ở cạnh nhau! Chú tin chắc bản thân sẽ thuyết phục được cái tên cứng đầu đó."
Cái Lâm Mặc Cảnh muốn chính là hủy được hôn sự này!
Mọi người cũng không phản đối thêm cái gì, xem ra đều đồng thuận với cách làm này của anh. Châu Thiên Thiên nhìn sang Trịnh Sở và Lô Na nháy mắt ra hiệu, thầm nhủ với lòng xem ra cũng chỉ còn cách này, mới có thể rút ngắn được thêm một khoảng cách giữa cô và anh. Việc của cô chính là dùng thời gian để chứng minh tình cảm của chính mình với anh.