Chương : 4
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Nhíu mày suy xét, Diệp Thì Quang bỗng nhận thấy mình quả thật rất nóng vội, lúc đầu hắn cho rằng y chỉ là một người làm công nhân bình thường, óc như quả nho tứ chi phát triển, không ngờ hai người lại còn có thể gặp nhau lần nữa, mà y vẫn còn chưa biết xu hướng *** của mình!
Suy nghĩ hồi lâu, bất chợt hắn phá lên cười ha ha, cuối cùng lắc đầu cười khổ, nói “Tôi thấy cậu thật thích nói đùa! Cậu dựa vào cái gì mà nói loại phim đó công nhân các cậu coi được còn phần tử trí thức bọn tôi xem không được? Cậu nghĩ tôi muốn hại cậu? Tôi sao phải hại cậu? Cậu có thứ gì mà tôi phải làm vậy? Đúng không?”
Từ Định Quốc ngẫm lại thấy cũng phải, tuy rằng Diệp Thì Quang thoạt nhìn có vẻ là người trí thức, y nhìn thế nào cũng không nghĩ ra người học sinh nhã nhặn trắng nõn này lại xem phim cấm, đó sẽ giống cái dạng gì đây chứ? Nhưng mà dù cho như thế, chẳng lẽ tương lai không muốn kết hôn? Hơn nữa chính mình là một người công nhân nghèo, chỉ kiếm đủ tiền trang trải phí sinh hoạt và gửi về cho các em ăn học, thật không có gì để người khác ám hại.
Diệp Thì Quang thở dài, “Tôi thấy các ngươi bình thường đánh bài uống rượu lại xem phim cấm, hai cái trước tôi không làm được, nên mới rủ cậu xem phim, tôi đây là nhập gia tùy tục, thành ngữ này chắc cậu cũng hiểu?”
Từ Định Quốc mặt chợt đỏ lên, “Tôi hiểu.”
“Tôi nghĩ cậu là một người đàng hoàng, nên mới muốn cùng cậu làm bằng hữu.” Diệp Thì Quang khoanh tay lại nhìn thẳng y, “Uiiii, trời sắp sáng. Sự việc đêm qua, quả thật là do chúng tôi hiểu lầm, khiến cậu bị oan. Đây cũng coi như là bù đắp cho cậu đi. Thành thật mà nói, tôi đang viết một quyển tiểu thuyết, là một bộ nói về cái nhìn của con người trong thời đại ngày nay, nói chung là tiểu thuyết hiện đại. Tôi cũng đã phỏng vấn rất nhiều người nhằm thu thập tư liệu, cũng muốn hỏi một chút cảm nhận của những người công nhân như cậu, không biết cậu có phiền không?”
“Hả?”
“Hôm nay cũng không có thời gian, vậy để lần khác được không?” Diệp Thì Quang nói xong đứng dậy, “Đi, chúng ta đi ăn điểm tâm trước.”
Diệp Thì Quang mời Từ Định Quốc ăn một bữa sang trọng, tô mì lớn đủ cả thịt trứng ngon lành. Từ Định Quốc chưa bao giờ ăn được bữa nào đắt tiền như vậy, nhất thời cảm động không ngớt, vì vậy thoải mái vừa ăn vừa trả lời mấy câu hỏi phỏng vấn của Diệp Thì Quang.
Đến tận khi nói tạm biệt vào sáng hôm nay, Từ Định Quốc cũng không nhớ rõ là trước đây đã từng gặp Diệp Thì Quang, đã qua mấy tháng kể từ ngày hắn tìm y để chụp ảnh nên y chẳng còn ấn tượng gì về cậu học sinh kia mất rồi. Y không quan tâm lắm đến tướng mạo con người, bất quá sau chuyện hiểu lầm vừa rồi, khiến y thật sâu mà nhớ kỹ Diệp Thì Quang, song song đó cùng với bữa ăn hôm qua, bao uất ức cũng bay mất tiêu theo làn khói của món ăn.
Qua được vài ngày, Từ Định Quốc cũng quên đi sự tình lúc đó, y tưởng Diệp Thì Quang đại khái cũng vì đêm đó bắt lầm y mà cảm thấy xấu hổ, nên mới mời y ăn một bữa, còn về vụ tiểu thuyết gì đó, nói vậy thôi chứ cũng chưa hẳn là có thật, nên không để tâm nữa.
Ai ngờ, Diệp Thì Quang đến tìm y nữa, sau đó không để ý gì mà kéo y đến thẳng một quán cơm, sau đó kêu mấy bình rượu trắng (1), Từ Định Quốc kể chuyện từ lên cây bắt chim, xuống sông câu cá, tất cả những chuyện thú vị ở nông thôn. Diệp Thì Quang vừa nghe chăm chú vừa gõ liên hồi trên laptop, “Thú vị thú vị!”
Từ Định Quốc nói đến mức hăng hái, thậm chí chuyện ân oán của Từ Lão Xuyên và Từ Tiểu Cẩu cũng mang ra mà nói hết. Diệp Thì Quang không ngừng xoay người tìm chủ quán kêu thêm rượu, từ rượu đế đến rượu Thiệu Hưng (2). Sau khi uống hết mấy bình rượu Thiệu Hưng, Từ Định Quốc rốt cục bắt đầu là ngà say, ôm Diệp Thì Quang khóc lớn lên, “Ai bảo tôi sinh ra là con lớn trong nhà chứ? Khổ lắm đó a, mười lăm tuổi đã phải đi làm công, thậm chí còn là tuổi ta nữa (3)! Tôi cũng thích học vậy, cho đến giờ công thức toán học tôi còn nhớ, sin bình phương cộng cos bình phương bằng một, tôi còn thuộc lòng 《 Nhạc Dương lâu ký (4)》, thích nhất là câu ‘Hoa lan bên bờ, xanh ngắt như tờ’, tôi có thể đọc toàn bộ từ trên xuống dưới không sót một chữ,anh nghe không, tôi đọc cho anh nghe!”
Từ Định Quốc đứng lên, hít lấy một hơi dài, kết quả chưa đọc xong câu đầu tiên, thân người đã bắt đầu lảo đảo ngã xuống.
Diệp Thì Quang nhanh tay đỡ lấy y, xém chút nữa là bật cười lớn.
Nhờ chủ quán gọi giùm hắn một chiếc taxi, Diệp Thì Quang đỡ y ra xe, sau đó cho xe chạy đến ngôi nhà mà hắn thuê ở tạm. Hắn quả thật rất biết cách bảo vệ mình, đầu tiên hắn nói với Từ Định Quốc hắn là sinh viên đại học, nói dối đó a, bản thân hắn cũng không là người học đại học N gần công trường, còn thêm một việc nữa là tuổi của hắn cũng là giả luôn, hắn kỳ thực đã 26 tuổi và là thạc sĩ rồi đó nha. Thời gian hắn ở tại trong trường cũng không lâu, hơn nữa khu nghiên cứu sinh ở cũng là khu phía Tây hẻo lánh, bình thường quả thật rất khó thấy người sinh viên học sinh nào trong khu xây dựng.
Rượu hậu loạn tính, quả thật khó có thêm cơ hội thứ hai.
Đưa thêm 5 NDT cho người tài xế nhờ người đó đỡ Từ Định Quốc lên phòng, ném lên giường, người tài xế to lớn mạnh khỏe như thế cũng đổ cả mồ hôi, nhìn hắn cười khổ: “Tiểu ca a, tôi cho tới bây giờ chưa từng đỡ con ma men nào cực nhọc như thế, có thể cho thêm không?”
Diệp Thì Quang vội vã đưa thêm cho người đó rồi đuổi đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, khiến hắn quả thật rất háo hức, chà chà tay đi tới trước giường, hắn thành thục cởi sạch quần áo của y, sau đó lấy khăn mặt chà lau mấy phần chính?(*)
Hắn càng nhìn Từ Định Quốc, càng nghĩ người thanh niên này quả thật rất dương quang khả ái, người thật thà, cơ thể lại cường tráng, vai rộng eo hẹp, nhìn xuống hai cái mông, tròn vo no đủ, lại tiếp tục nhìn đến thứ nóng bỏng đó, hùng tráng uy vũ, nhưng giờ còn mềm nhỏ, tựa như tiểu thú đang say ngủ vậy. Diệp Thì Quang rốt cục cũng nắm bắt được cơ hội, chính vì vậy phải hảo hảo mà chơi đùa thưởng thức một phen, không thể khách khí được, vừa nghĩ vậy tay liền hướng đến tiểu huynh đệ đang ngủ say của Từ Định Quốc.
Từ Định Quốc dù sao cũng đang là trong độ tuổi thanh niên sức lực sung mãnh, cho dù đang say rượu đến mơ hồ, nhưng khi được kích thích cũng rất nhanh đứng dậy, thẳng đứng cứng cáp như thiết, lại nóng rực như lửa. Y chuyển động thân mình trở người ngược lại đảo lộn vị trí trên dưới của hai người, hừ hừ hai tiếng, y cảm thấy cảm giác này quả thật rất thật, dù bình thường có nằm mơ cũng không mãnh liệt như vậy, vì vậy cũng hơi hơi mở mắt.
Cảm giác mông lung nhận thấy trước mắt y có một cái bóng trắng, Từ Định Quốc vươn tay muốn chụp lấy, nhưng lại hụt, đưa tay chụp lần thứ hai thì cảm nhận được một thân thể ám áp lại gần.
Diệp Thì Quang phát hiện y đang say bí tỉ đến không biết trời trăng gì, quả thực trời cũng giúp mình, run rẩy tự mình mở nút áo sơ – mi. Từ Định Quốc say đến hồ đồ, căn bản không phân biệt được nam nữ, chỉ cảm thấy thân người đó vô cùng đẹp, làn da trơn tuột non mềm, cánh tay dài nhỏ êm dịu. Y theo bản năng đưatay đến trước ngực người đó xoa bóp, lập tức ngẩn người, cảm giác thực với tưởng tượng quả thật khác nhau a! Nhưng đây quả nhiên chính là ngực, trước ngực còn có hai điểm nhỏ đã gắng gượng dựng đứng lên.
Diệp Thì Quang ngửa người ra thưởng thức, hắn thoải mái đến muốn khóc luôn a, chính vì vậy mà nhanh chóng cởi bỏ quần, chân nhấc lên trên giường.
Từ Định Quốc hạ người cúi xuống, Diệp Thì Quang ôm y, âm thanh hai môi chạm nhau phát ra làm đỏ mặt người nghe, Từ Định Quốc cố gắng mở hai mắt để mong nhìn thấy thân ảnh của tình nhân trong mộng.
Diệp Thì Quang thấy y mở to hai mắt, cho rằng sắp bị y nhận ra, liền mau chóng lấy tay che hai mắt của y, một tayvươn tiếp tục xoa nắn chàng dũng sĩ anh dũng của Từ Định Quốc. Chỉ hận không thể mọc ra cái tay thứ ba sờ mó chỗ khác. Hắn từ từ suy tính nên làm cái gì trước, nên với tay lấy dầu trơn trên đầu tủ, hay là tắt luôn cái đèn, dù thế nào cũng phải xuất thủ trước, chính là bàn tay vẫn còn lưu luyến không thể rời, suy đi tính lại, bỏ đi, tắt điện giờ thật không thỏa đáng a!
Từ Định Quốc từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, “Ân hừ” một tiếng, Diệp Thì Quang chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay nóng lên, nhịn không được “Ai nha” một tiếng.
Làm ầm ĩ nửa ngày, thế mà kiếm củi ba năm chỉ thiêu trong một giờ?
Diệp Thì Quang chưa từ bỏ ý định, chạy đi buồng vệ sinh rửa taysạch, vừa trở về nhìn, Từ Định Quốc đã ung dung nằm ngủ say.
Hắn oán hận mà đem Từ Định Quốc dựng thẳng dậy, thêm một lần nữa xoa nắn tiểu huynh đệ của y, giày vò y gần nửa ngày, thế mà nhiều nhất cũng chỉ dựng thẳng được bằng phân nửa lần đầu. Từ Định Quốc đột nhiên giật mình, mở hai tay ôm Diệp Thì Quang, sau đó xoay người đưa hắn đặt dưới thân y.
Diệp Thì Quang nhất thời kích động, trong lòng cũng sinh ra một tia nhu tình, vì vậy giơ tay lên xoa mặt Từ Định Quốc, Từ Định Quốc mỉm cười nhìn hắn, quả thật nhìn cảnh tràn đầy thâm tình chân thành, bỗng nhiên ” Ơ…..ợ…….” một tiếng ợ dài phát ra, Diệp Thì Quang chỉ có thể cảm nhận được nồng nặc mùi rượu bay xuống tới tận khí quản. Hắn khóc không ra nước mắt, nhưng chuyện tiếp theo càng làm hắn muốn khóc thành lũ luôn, Từ Định Quốc nghiêng người, rồi bỗng nhiên ngã xuống đè lên Diệp Thì Quang, thân thể y như núi gắt gao mà đè chặt hắn khiến hắn không thể nhúc nhíc.
Diệp Thì Quang cố gắng thoát thân mãi vẫn không được, rốt cục ngộ ra một đạo lý, “Thiên đạo luân hồi, ác giả ác báo!”
Vì vậy, kế hoạch mượn rượu thừa cơ làm loạn tuyên cáo thất bại.
END 04
Nguyên bản là thiên tửu: theo QT nghĩa là rượu trắng.
Mai không rõ rượu trắng và rượu gạo ở bên Trung Quốc giống hay khác nhau nữa, nhưng theo người Việt mình thì nó cùng là một loại, là rượu được lên men từ gạo.
Rượu trắng, rượu đế, rượu ngang, rượu gạo, rượu chưng, rượu cuốc lủi hay rượu quốc lủi đều là cách gọi của loại rượu chưng cất từ ngũ cốc lên men được làm một cách thủ công trong dân gian.
Nguồn:
http://www1.agu.edu.vn/elangviet/cms/SanPhamTuLuaGao/ruougao.htm
http://vi.wikipedia.org/wiki/R%C6%B0%E1%BB%A3u_tr%E1%BA%AFng
(2) Rượu Thiệu Hưng: Rượu Thiệu Hưng có vị ngọt, nồng và thơm
Thiệu Hưng, một loại rượu nổi tiếng ở Thượng Hải, được mệnh danh là “hoàng tửu” nổi tiếng của Trung Quốc. Ấn tượng đầu tiên về loại rượu này là vị ngọt, mùi vị rượu nồng và thơm.
Nguồn: http://thvl.vn/?p=15231
(3) Tuổi Tôi lớn hơn tuổi tây một tuổi, nghĩa là lúc đó Định Quốc mới 14. Ầy, Định Quốc số khổ a!
(4) Nhạc Dương lâu ký: Phạm Trọng Yêm – 范仲淹
岳陽樓記
慶曆四年春,滕子京謫守巴陵郡。越明年,政通人和,百廢具興,乃重修岳陽樓,增其舊制,刻唐賢今人詩賦於其上;屬予作文以記之。
予觀夫巴陵勝狀,在洞庭一湖。銜遠山,吞長江,浩浩湯湯,橫無際涯;朝暉夕陰,氣象萬千;此則岳陽樓之大觀也,前人之述備矣。然則北通巫峽,南極瀟湘,遷客騷人,多會於此,覽物之情,得無異乎?
若夫霪雨霏霏,連月不開;陰風怒號,濁浪排空;日星隱耀,山岳潛形;商旅不行,檣傾楫摧;薄暮冥冥,虎嘯猿啼;登斯樓也,則有去國懷鄉,憂讒畏譏,滿目蕭然,感極而悲者矣!
至若春和景明,波瀾不驚,上下天光,一碧萬頃;沙鷗翔集,錦鱗游泳,岸芷汀蘭,郁郁青青。而或長煙一空,皓月千里,浮光躍金,靜影沈璧,漁歌互答,此樂何極!登斯樓也,則有心曠神怡,寵辱偕忘、把酒臨風,其喜洋洋者矣!
嗟夫!予嘗求古仁人之心,或異二者之為,何哉?不以物喜,不以己悲,居廟堂之高,則憂其民;處江湖之遠,則憂其君。是進亦憂,退亦憂;然則何時而樂耶?其必曰:「先天下之憂而憂,後天下之樂而樂歟!」噫!微斯人,吾誰與歸!時六年九月十五日。
Nhạc Dương lâu ký
Khánh Lịch tứ niên xuân, Đằng Tử Kinh trích thủ Ba Lăng quận. Việt minh niên, chính thông nhân hoà, bách phế cụ hưng, nãi trùng tu Nhạc Dương lâu, tăng kỳ cựu chế, khắc Đường hiền kim nhân thi phú ư kỳ thượng; thuộc dư tác văn dĩ ký chi.
Dư quan phù Ba Lăng thắng trạng, tại Động Đình nhất hồ. Hàm viễn sơn, thôn Trường Giang, hạo hạo thang thang, hoành vô tế nhai; triêu huy tịch âm, khí tượng vạn thiên; thử tắc Nhạc Dương lâu chi đại quan dã, tiền nhân chi thuật bị hĩ. Nhiên tắc bắc thông Vu Giáp, nam cực Tiêu Tương, thiên khách Tôio nhân, đa hội ư thử, lãm vật chi tình, đắc vô dị hồ?
Nhược phù *** vũ phi phi, liên nguyệt bất khai; âm phong nộ hiệu, trọc lãng bài không; nhật tinh ẩn diệu, sơn nhạc tiềm hình; thương lữ bất hành, tường khuynh tiếp toả; bạc mộ minh minh, hổ khiếu viên đề; đăng tư lâu dã, tắc hữu khứ quốc hoài hương, ưu sàm uý cơ, mãn mục tiêu nhiên, cảm cực nhi bi giả hĩ!
Chí nhược xuân hoà cảnh minh, ba lan bất kinh, thượng hạ thiên quang, nhất bích vạn khoảnh; sa âu tường tập, cẩm lân du vịnh, ngạn chỉ đinh lan, uất uất thanh thanh. Nhi hoặc trường yên nhất không, hạo nguyệt thiên lý, phù quang dược kim, tĩnh ảnh trầm bích, ngư ca hỗ đáp, thử lạc hà cực! Đăng tư lâu dã, tắc hữu tâm khoáng thần di, sủng nhục giai vong, bả tửu lâm phong, kỳ hỉ dương dương giả hĩ!
Tôi phù! Dư thường cầu cổ nhân nhân chi tâm, hoặc dị nhị giả chi vi, hà Tôii? Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi, cư miếu đường chi cao, tắc ưu kỳ dân; xứ giang hồ chi viễn, tắc ưu kỳ quân. Thị tiến diệc ưu, thoái diệc ưu; nhiên tắc hà thì nhi lạc gia? Kỳ tất viết: “tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc dư”! Y! Vi tư nhân, ngô thuỳ dữ quy! Thì lục niên cửu nguyệt thập ngũ nhật.
Ký tại lầu Nhạc Dương (Người dịch: Điệp luyến hoa)
Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Đằng Tử Kinh bị biếm đi giữ quận Ba Lăng. Qua năm sau, chính sự thông suốt, dân tình hoà hảo, mọi vật hoang phế, bèn trùng tu Nhạc Dương lâu, gia bổ vào công trình cũ, trạm khắc thơ phú hiền nhân đời Đường và đương thời lên đó; vì thế tôi làm bài ký này.
Tôi xem cảnh vật Ba Lăng, có một hồ Động Đình. Ngậm núi xa, nuốt Trường Giang, to lớn hùng vĩ, rộng không bờ bến; sáng trong chiều tối, muôn vàn khí tượng; những thứ đó làm nên quang cảnh Nhạc Dương lâu, tiền nhân đã đặt ra như vậy. Cảnh trí phía bắc liền với Vu Giáp, nam chạm tới Tiêu Tương, Tôio nhân mặc khách, về đây rất nhiều, ngắm tình cảnh vật, còn có gì hơn?
Nếu ngày mưa dầm lã chã, suốt tháng không thôi; gió cuồng gào thét, sóng đục xô trời; sao trời thôi chiếu, núi cao mờ dạng; khách lái không đi, buồm nghiêng chèo gãy; chiều bến âm u, hổ kêu vượn hót; lên trên lầu này, tất thấy hoài hương cảm quốc, lo phạt sợ gièm, thê lương đầy mắt, đau buồn u uất làm sao!
Nếu mùa xuân tươi trời rạng, sóng lặng nước yên, đất trời quang đãng, vạn dặm một màu; chim bãi bay liệng, cá gấm bơi đùa, chỉ bờ lan bãi, sắc thắm hương thơm. Hay như một dải khói dài, trăng trải vạn dặm, sắc trong ánh vàng, ngọc chìm cảnh tĩnh, cá hát đối nhau, vui vẻ khôn cùng! Lên trên lầu này, tất thấy tinh thần nhẹ nhõm, u cảm tiêu Tôin, nâng rượu trước gió, vui vẻ dương dương làm sao!
Than ôi! Tôi từng hỏi những cao nhân đời xưa, nếu không phải hai điều trên, thì do đâu? Không vui vì cảnh, không buồn vì mình, ở miếu đường trên cao, tất lo cho dân; ở sông nước ngoài xa, tất lo cho vua. Dù tiến cũng lo, lui cũng lo; vậy thì vui được khi nào đây? Tất nói là: “Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ vậy”! Ôi! Con người nhỏ bé sao, Tôi thuở nào về! Đã sáu năm chín tháng mười lăm ngày.
Nguồn: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=14822
(*) Sao mà giống con sói chuẩn bị làm thịt nai con quá đi, chà chà Tay nữa cơ đây. Một hình ảnh quả thật gây bất ngờ với thân phận là Thụ của bé!
Beta: Kaori0kawa
Nhíu mày suy xét, Diệp Thì Quang bỗng nhận thấy mình quả thật rất nóng vội, lúc đầu hắn cho rằng y chỉ là một người làm công nhân bình thường, óc như quả nho tứ chi phát triển, không ngờ hai người lại còn có thể gặp nhau lần nữa, mà y vẫn còn chưa biết xu hướng *** của mình!
Suy nghĩ hồi lâu, bất chợt hắn phá lên cười ha ha, cuối cùng lắc đầu cười khổ, nói “Tôi thấy cậu thật thích nói đùa! Cậu dựa vào cái gì mà nói loại phim đó công nhân các cậu coi được còn phần tử trí thức bọn tôi xem không được? Cậu nghĩ tôi muốn hại cậu? Tôi sao phải hại cậu? Cậu có thứ gì mà tôi phải làm vậy? Đúng không?”
Từ Định Quốc ngẫm lại thấy cũng phải, tuy rằng Diệp Thì Quang thoạt nhìn có vẻ là người trí thức, y nhìn thế nào cũng không nghĩ ra người học sinh nhã nhặn trắng nõn này lại xem phim cấm, đó sẽ giống cái dạng gì đây chứ? Nhưng mà dù cho như thế, chẳng lẽ tương lai không muốn kết hôn? Hơn nữa chính mình là một người công nhân nghèo, chỉ kiếm đủ tiền trang trải phí sinh hoạt và gửi về cho các em ăn học, thật không có gì để người khác ám hại.
Diệp Thì Quang thở dài, “Tôi thấy các ngươi bình thường đánh bài uống rượu lại xem phim cấm, hai cái trước tôi không làm được, nên mới rủ cậu xem phim, tôi đây là nhập gia tùy tục, thành ngữ này chắc cậu cũng hiểu?”
Từ Định Quốc mặt chợt đỏ lên, “Tôi hiểu.”
“Tôi nghĩ cậu là một người đàng hoàng, nên mới muốn cùng cậu làm bằng hữu.” Diệp Thì Quang khoanh tay lại nhìn thẳng y, “Uiiii, trời sắp sáng. Sự việc đêm qua, quả thật là do chúng tôi hiểu lầm, khiến cậu bị oan. Đây cũng coi như là bù đắp cho cậu đi. Thành thật mà nói, tôi đang viết một quyển tiểu thuyết, là một bộ nói về cái nhìn của con người trong thời đại ngày nay, nói chung là tiểu thuyết hiện đại. Tôi cũng đã phỏng vấn rất nhiều người nhằm thu thập tư liệu, cũng muốn hỏi một chút cảm nhận của những người công nhân như cậu, không biết cậu có phiền không?”
“Hả?”
“Hôm nay cũng không có thời gian, vậy để lần khác được không?” Diệp Thì Quang nói xong đứng dậy, “Đi, chúng ta đi ăn điểm tâm trước.”
Diệp Thì Quang mời Từ Định Quốc ăn một bữa sang trọng, tô mì lớn đủ cả thịt trứng ngon lành. Từ Định Quốc chưa bao giờ ăn được bữa nào đắt tiền như vậy, nhất thời cảm động không ngớt, vì vậy thoải mái vừa ăn vừa trả lời mấy câu hỏi phỏng vấn của Diệp Thì Quang.
Đến tận khi nói tạm biệt vào sáng hôm nay, Từ Định Quốc cũng không nhớ rõ là trước đây đã từng gặp Diệp Thì Quang, đã qua mấy tháng kể từ ngày hắn tìm y để chụp ảnh nên y chẳng còn ấn tượng gì về cậu học sinh kia mất rồi. Y không quan tâm lắm đến tướng mạo con người, bất quá sau chuyện hiểu lầm vừa rồi, khiến y thật sâu mà nhớ kỹ Diệp Thì Quang, song song đó cùng với bữa ăn hôm qua, bao uất ức cũng bay mất tiêu theo làn khói của món ăn.
Qua được vài ngày, Từ Định Quốc cũng quên đi sự tình lúc đó, y tưởng Diệp Thì Quang đại khái cũng vì đêm đó bắt lầm y mà cảm thấy xấu hổ, nên mới mời y ăn một bữa, còn về vụ tiểu thuyết gì đó, nói vậy thôi chứ cũng chưa hẳn là có thật, nên không để tâm nữa.
Ai ngờ, Diệp Thì Quang đến tìm y nữa, sau đó không để ý gì mà kéo y đến thẳng một quán cơm, sau đó kêu mấy bình rượu trắng (1), Từ Định Quốc kể chuyện từ lên cây bắt chim, xuống sông câu cá, tất cả những chuyện thú vị ở nông thôn. Diệp Thì Quang vừa nghe chăm chú vừa gõ liên hồi trên laptop, “Thú vị thú vị!”
Từ Định Quốc nói đến mức hăng hái, thậm chí chuyện ân oán của Từ Lão Xuyên và Từ Tiểu Cẩu cũng mang ra mà nói hết. Diệp Thì Quang không ngừng xoay người tìm chủ quán kêu thêm rượu, từ rượu đế đến rượu Thiệu Hưng (2). Sau khi uống hết mấy bình rượu Thiệu Hưng, Từ Định Quốc rốt cục bắt đầu là ngà say, ôm Diệp Thì Quang khóc lớn lên, “Ai bảo tôi sinh ra là con lớn trong nhà chứ? Khổ lắm đó a, mười lăm tuổi đã phải đi làm công, thậm chí còn là tuổi ta nữa (3)! Tôi cũng thích học vậy, cho đến giờ công thức toán học tôi còn nhớ, sin bình phương cộng cos bình phương bằng một, tôi còn thuộc lòng 《 Nhạc Dương lâu ký (4)》, thích nhất là câu ‘Hoa lan bên bờ, xanh ngắt như tờ’, tôi có thể đọc toàn bộ từ trên xuống dưới không sót một chữ,anh nghe không, tôi đọc cho anh nghe!”
Từ Định Quốc đứng lên, hít lấy một hơi dài, kết quả chưa đọc xong câu đầu tiên, thân người đã bắt đầu lảo đảo ngã xuống.
Diệp Thì Quang nhanh tay đỡ lấy y, xém chút nữa là bật cười lớn.
Nhờ chủ quán gọi giùm hắn một chiếc taxi, Diệp Thì Quang đỡ y ra xe, sau đó cho xe chạy đến ngôi nhà mà hắn thuê ở tạm. Hắn quả thật rất biết cách bảo vệ mình, đầu tiên hắn nói với Từ Định Quốc hắn là sinh viên đại học, nói dối đó a, bản thân hắn cũng không là người học đại học N gần công trường, còn thêm một việc nữa là tuổi của hắn cũng là giả luôn, hắn kỳ thực đã 26 tuổi và là thạc sĩ rồi đó nha. Thời gian hắn ở tại trong trường cũng không lâu, hơn nữa khu nghiên cứu sinh ở cũng là khu phía Tây hẻo lánh, bình thường quả thật rất khó thấy người sinh viên học sinh nào trong khu xây dựng.
Rượu hậu loạn tính, quả thật khó có thêm cơ hội thứ hai.
Đưa thêm 5 NDT cho người tài xế nhờ người đó đỡ Từ Định Quốc lên phòng, ném lên giường, người tài xế to lớn mạnh khỏe như thế cũng đổ cả mồ hôi, nhìn hắn cười khổ: “Tiểu ca a, tôi cho tới bây giờ chưa từng đỡ con ma men nào cực nhọc như thế, có thể cho thêm không?”
Diệp Thì Quang vội vã đưa thêm cho người đó rồi đuổi đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, khiến hắn quả thật rất háo hức, chà chà tay đi tới trước giường, hắn thành thục cởi sạch quần áo của y, sau đó lấy khăn mặt chà lau mấy phần chính?(*)
Hắn càng nhìn Từ Định Quốc, càng nghĩ người thanh niên này quả thật rất dương quang khả ái, người thật thà, cơ thể lại cường tráng, vai rộng eo hẹp, nhìn xuống hai cái mông, tròn vo no đủ, lại tiếp tục nhìn đến thứ nóng bỏng đó, hùng tráng uy vũ, nhưng giờ còn mềm nhỏ, tựa như tiểu thú đang say ngủ vậy. Diệp Thì Quang rốt cục cũng nắm bắt được cơ hội, chính vì vậy phải hảo hảo mà chơi đùa thưởng thức một phen, không thể khách khí được, vừa nghĩ vậy tay liền hướng đến tiểu huynh đệ đang ngủ say của Từ Định Quốc.
Từ Định Quốc dù sao cũng đang là trong độ tuổi thanh niên sức lực sung mãnh, cho dù đang say rượu đến mơ hồ, nhưng khi được kích thích cũng rất nhanh đứng dậy, thẳng đứng cứng cáp như thiết, lại nóng rực như lửa. Y chuyển động thân mình trở người ngược lại đảo lộn vị trí trên dưới của hai người, hừ hừ hai tiếng, y cảm thấy cảm giác này quả thật rất thật, dù bình thường có nằm mơ cũng không mãnh liệt như vậy, vì vậy cũng hơi hơi mở mắt.
Cảm giác mông lung nhận thấy trước mắt y có một cái bóng trắng, Từ Định Quốc vươn tay muốn chụp lấy, nhưng lại hụt, đưa tay chụp lần thứ hai thì cảm nhận được một thân thể ám áp lại gần.
Diệp Thì Quang phát hiện y đang say bí tỉ đến không biết trời trăng gì, quả thực trời cũng giúp mình, run rẩy tự mình mở nút áo sơ – mi. Từ Định Quốc say đến hồ đồ, căn bản không phân biệt được nam nữ, chỉ cảm thấy thân người đó vô cùng đẹp, làn da trơn tuột non mềm, cánh tay dài nhỏ êm dịu. Y theo bản năng đưatay đến trước ngực người đó xoa bóp, lập tức ngẩn người, cảm giác thực với tưởng tượng quả thật khác nhau a! Nhưng đây quả nhiên chính là ngực, trước ngực còn có hai điểm nhỏ đã gắng gượng dựng đứng lên.
Diệp Thì Quang ngửa người ra thưởng thức, hắn thoải mái đến muốn khóc luôn a, chính vì vậy mà nhanh chóng cởi bỏ quần, chân nhấc lên trên giường.
Từ Định Quốc hạ người cúi xuống, Diệp Thì Quang ôm y, âm thanh hai môi chạm nhau phát ra làm đỏ mặt người nghe, Từ Định Quốc cố gắng mở hai mắt để mong nhìn thấy thân ảnh của tình nhân trong mộng.
Diệp Thì Quang thấy y mở to hai mắt, cho rằng sắp bị y nhận ra, liền mau chóng lấy tay che hai mắt của y, một tayvươn tiếp tục xoa nắn chàng dũng sĩ anh dũng của Từ Định Quốc. Chỉ hận không thể mọc ra cái tay thứ ba sờ mó chỗ khác. Hắn từ từ suy tính nên làm cái gì trước, nên với tay lấy dầu trơn trên đầu tủ, hay là tắt luôn cái đèn, dù thế nào cũng phải xuất thủ trước, chính là bàn tay vẫn còn lưu luyến không thể rời, suy đi tính lại, bỏ đi, tắt điện giờ thật không thỏa đáng a!
Từ Định Quốc từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, “Ân hừ” một tiếng, Diệp Thì Quang chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay nóng lên, nhịn không được “Ai nha” một tiếng.
Làm ầm ĩ nửa ngày, thế mà kiếm củi ba năm chỉ thiêu trong một giờ?
Diệp Thì Quang chưa từ bỏ ý định, chạy đi buồng vệ sinh rửa taysạch, vừa trở về nhìn, Từ Định Quốc đã ung dung nằm ngủ say.
Hắn oán hận mà đem Từ Định Quốc dựng thẳng dậy, thêm một lần nữa xoa nắn tiểu huynh đệ của y, giày vò y gần nửa ngày, thế mà nhiều nhất cũng chỉ dựng thẳng được bằng phân nửa lần đầu. Từ Định Quốc đột nhiên giật mình, mở hai tay ôm Diệp Thì Quang, sau đó xoay người đưa hắn đặt dưới thân y.
Diệp Thì Quang nhất thời kích động, trong lòng cũng sinh ra một tia nhu tình, vì vậy giơ tay lên xoa mặt Từ Định Quốc, Từ Định Quốc mỉm cười nhìn hắn, quả thật nhìn cảnh tràn đầy thâm tình chân thành, bỗng nhiên ” Ơ…..ợ…….” một tiếng ợ dài phát ra, Diệp Thì Quang chỉ có thể cảm nhận được nồng nặc mùi rượu bay xuống tới tận khí quản. Hắn khóc không ra nước mắt, nhưng chuyện tiếp theo càng làm hắn muốn khóc thành lũ luôn, Từ Định Quốc nghiêng người, rồi bỗng nhiên ngã xuống đè lên Diệp Thì Quang, thân thể y như núi gắt gao mà đè chặt hắn khiến hắn không thể nhúc nhíc.
Diệp Thì Quang cố gắng thoát thân mãi vẫn không được, rốt cục ngộ ra một đạo lý, “Thiên đạo luân hồi, ác giả ác báo!”
Vì vậy, kế hoạch mượn rượu thừa cơ làm loạn tuyên cáo thất bại.
END 04
Nguyên bản là thiên tửu: theo QT nghĩa là rượu trắng.
Mai không rõ rượu trắng và rượu gạo ở bên Trung Quốc giống hay khác nhau nữa, nhưng theo người Việt mình thì nó cùng là một loại, là rượu được lên men từ gạo.
Rượu trắng, rượu đế, rượu ngang, rượu gạo, rượu chưng, rượu cuốc lủi hay rượu quốc lủi đều là cách gọi của loại rượu chưng cất từ ngũ cốc lên men được làm một cách thủ công trong dân gian.
Nguồn:
http://www1.agu.edu.vn/elangviet/cms/SanPhamTuLuaGao/ruougao.htm
http://vi.wikipedia.org/wiki/R%C6%B0%E1%BB%A3u_tr%E1%BA%AFng
(2) Rượu Thiệu Hưng: Rượu Thiệu Hưng có vị ngọt, nồng và thơm
Thiệu Hưng, một loại rượu nổi tiếng ở Thượng Hải, được mệnh danh là “hoàng tửu” nổi tiếng của Trung Quốc. Ấn tượng đầu tiên về loại rượu này là vị ngọt, mùi vị rượu nồng và thơm.
Nguồn: http://thvl.vn/?p=15231
(3) Tuổi Tôi lớn hơn tuổi tây một tuổi, nghĩa là lúc đó Định Quốc mới 14. Ầy, Định Quốc số khổ a!
(4) Nhạc Dương lâu ký: Phạm Trọng Yêm – 范仲淹
岳陽樓記
慶曆四年春,滕子京謫守巴陵郡。越明年,政通人和,百廢具興,乃重修岳陽樓,增其舊制,刻唐賢今人詩賦於其上;屬予作文以記之。
予觀夫巴陵勝狀,在洞庭一湖。銜遠山,吞長江,浩浩湯湯,橫無際涯;朝暉夕陰,氣象萬千;此則岳陽樓之大觀也,前人之述備矣。然則北通巫峽,南極瀟湘,遷客騷人,多會於此,覽物之情,得無異乎?
若夫霪雨霏霏,連月不開;陰風怒號,濁浪排空;日星隱耀,山岳潛形;商旅不行,檣傾楫摧;薄暮冥冥,虎嘯猿啼;登斯樓也,則有去國懷鄉,憂讒畏譏,滿目蕭然,感極而悲者矣!
至若春和景明,波瀾不驚,上下天光,一碧萬頃;沙鷗翔集,錦鱗游泳,岸芷汀蘭,郁郁青青。而或長煙一空,皓月千里,浮光躍金,靜影沈璧,漁歌互答,此樂何極!登斯樓也,則有心曠神怡,寵辱偕忘、把酒臨風,其喜洋洋者矣!
嗟夫!予嘗求古仁人之心,或異二者之為,何哉?不以物喜,不以己悲,居廟堂之高,則憂其民;處江湖之遠,則憂其君。是進亦憂,退亦憂;然則何時而樂耶?其必曰:「先天下之憂而憂,後天下之樂而樂歟!」噫!微斯人,吾誰與歸!時六年九月十五日。
Nhạc Dương lâu ký
Khánh Lịch tứ niên xuân, Đằng Tử Kinh trích thủ Ba Lăng quận. Việt minh niên, chính thông nhân hoà, bách phế cụ hưng, nãi trùng tu Nhạc Dương lâu, tăng kỳ cựu chế, khắc Đường hiền kim nhân thi phú ư kỳ thượng; thuộc dư tác văn dĩ ký chi.
Dư quan phù Ba Lăng thắng trạng, tại Động Đình nhất hồ. Hàm viễn sơn, thôn Trường Giang, hạo hạo thang thang, hoành vô tế nhai; triêu huy tịch âm, khí tượng vạn thiên; thử tắc Nhạc Dương lâu chi đại quan dã, tiền nhân chi thuật bị hĩ. Nhiên tắc bắc thông Vu Giáp, nam cực Tiêu Tương, thiên khách Tôio nhân, đa hội ư thử, lãm vật chi tình, đắc vô dị hồ?
Nhược phù *** vũ phi phi, liên nguyệt bất khai; âm phong nộ hiệu, trọc lãng bài không; nhật tinh ẩn diệu, sơn nhạc tiềm hình; thương lữ bất hành, tường khuynh tiếp toả; bạc mộ minh minh, hổ khiếu viên đề; đăng tư lâu dã, tắc hữu khứ quốc hoài hương, ưu sàm uý cơ, mãn mục tiêu nhiên, cảm cực nhi bi giả hĩ!
Chí nhược xuân hoà cảnh minh, ba lan bất kinh, thượng hạ thiên quang, nhất bích vạn khoảnh; sa âu tường tập, cẩm lân du vịnh, ngạn chỉ đinh lan, uất uất thanh thanh. Nhi hoặc trường yên nhất không, hạo nguyệt thiên lý, phù quang dược kim, tĩnh ảnh trầm bích, ngư ca hỗ đáp, thử lạc hà cực! Đăng tư lâu dã, tắc hữu tâm khoáng thần di, sủng nhục giai vong, bả tửu lâm phong, kỳ hỉ dương dương giả hĩ!
Tôi phù! Dư thường cầu cổ nhân nhân chi tâm, hoặc dị nhị giả chi vi, hà Tôii? Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi, cư miếu đường chi cao, tắc ưu kỳ dân; xứ giang hồ chi viễn, tắc ưu kỳ quân. Thị tiến diệc ưu, thoái diệc ưu; nhiên tắc hà thì nhi lạc gia? Kỳ tất viết: “tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc dư”! Y! Vi tư nhân, ngô thuỳ dữ quy! Thì lục niên cửu nguyệt thập ngũ nhật.
Ký tại lầu Nhạc Dương (Người dịch: Điệp luyến hoa)
Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Đằng Tử Kinh bị biếm đi giữ quận Ba Lăng. Qua năm sau, chính sự thông suốt, dân tình hoà hảo, mọi vật hoang phế, bèn trùng tu Nhạc Dương lâu, gia bổ vào công trình cũ, trạm khắc thơ phú hiền nhân đời Đường và đương thời lên đó; vì thế tôi làm bài ký này.
Tôi xem cảnh vật Ba Lăng, có một hồ Động Đình. Ngậm núi xa, nuốt Trường Giang, to lớn hùng vĩ, rộng không bờ bến; sáng trong chiều tối, muôn vàn khí tượng; những thứ đó làm nên quang cảnh Nhạc Dương lâu, tiền nhân đã đặt ra như vậy. Cảnh trí phía bắc liền với Vu Giáp, nam chạm tới Tiêu Tương, Tôio nhân mặc khách, về đây rất nhiều, ngắm tình cảnh vật, còn có gì hơn?
Nếu ngày mưa dầm lã chã, suốt tháng không thôi; gió cuồng gào thét, sóng đục xô trời; sao trời thôi chiếu, núi cao mờ dạng; khách lái không đi, buồm nghiêng chèo gãy; chiều bến âm u, hổ kêu vượn hót; lên trên lầu này, tất thấy hoài hương cảm quốc, lo phạt sợ gièm, thê lương đầy mắt, đau buồn u uất làm sao!
Nếu mùa xuân tươi trời rạng, sóng lặng nước yên, đất trời quang đãng, vạn dặm một màu; chim bãi bay liệng, cá gấm bơi đùa, chỉ bờ lan bãi, sắc thắm hương thơm. Hay như một dải khói dài, trăng trải vạn dặm, sắc trong ánh vàng, ngọc chìm cảnh tĩnh, cá hát đối nhau, vui vẻ khôn cùng! Lên trên lầu này, tất thấy tinh thần nhẹ nhõm, u cảm tiêu Tôin, nâng rượu trước gió, vui vẻ dương dương làm sao!
Than ôi! Tôi từng hỏi những cao nhân đời xưa, nếu không phải hai điều trên, thì do đâu? Không vui vì cảnh, không buồn vì mình, ở miếu đường trên cao, tất lo cho dân; ở sông nước ngoài xa, tất lo cho vua. Dù tiến cũng lo, lui cũng lo; vậy thì vui được khi nào đây? Tất nói là: “Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ vậy”! Ôi! Con người nhỏ bé sao, Tôi thuở nào về! Đã sáu năm chín tháng mười lăm ngày.
Nguồn: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=14822
(*) Sao mà giống con sói chuẩn bị làm thịt nai con quá đi, chà chà Tay nữa cơ đây. Một hình ảnh quả thật gây bất ngờ với thân phận là Thụ của bé!