Chương 34: Nhưng hôm nay lại sầu thảm đến lạ
Lục Tôn ra hiệu cho những người ở tầng trên thu dây về để đưa cả hai lên. Tuy nhiên, cô bé nhất quyết không thuận theo nên ra sức giãy giụa. Đương nhiên sức lực cỏn con này chỉ là muỗi so với một người đàn ông trưởng thành.
Khi được kéo gần đến nơi, cô bé lấy hết sức bình sinh đạp thẳng vào ban công, dùng phản lực để bung người ra làm cánh tay trái của Lục Tôn đập mạnh vào thanh sắt. Cơn đau vì rạn xương sốc lên đến tận óc. Anh không kiểm soát được vì đây là phản xạ vô điều kiện, sự co giật cơ khiến anh vô tình buông tay.
Cô bé rơi tự do, thẳng từ tầng cao xuống mặt đất. May mắn thay, bên dưới đã giăng sẵn bạt và nệm nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Lực lượng cứu hộ ngay lập tức tiếp cận và đưa cô bé đi kiểm tra xem có bị chấn thương hay không.
Đương nhiên Lục Tôn được kéo lên an toàn. Và trong tương lai, họ hàng của cô bé có thể sẽ phải đối mặt với các phiên tòa vì đã bạo hành trẻ em.
- Là vậy đó… bố mẹ vừa mất không lâu, áp lực học tập, còn bị đánh đập nữa nên con bé nghĩ quẩn.
Nghe Lục Tôn kể xong, Khánh Hạ gật đầu:
- Đúng là đáng thương thật. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì mà anh bảo em mạnh mẽ?
Anh nở nụ cười rất dịu dàng, bàn tay phải to lớn áp lên má cô, đáp:
- Em cũng ở hoàn cảnh tương tự mà… Cảm ơn em vì đã chọn cách sống kiên cường, đã kiên nhẫn đợi đến khi anh xuất hiện.
Thực ra đã có lần Khánh Hạ thoáng nghĩ đến con đường tăm tối đó, nhưng cô lại sợ… Sợ rằng nếu bây giờ ra đi, cô sẽ không kịp hiểu cảm giác yêu một người, không kịp ăn những món ngon trên đời,… Sợ rằng những người thương mình sẽ đau khổ hơn những kẻ ghét mình…
Những người nghĩ quẩn không phải vì họ muốn rời bỏ thế giới này, mà họ chỉ đơn giản muốn có cuộc sống tốt hơn…
Xung quanh ồn ào vì bệnh nhân và y tá cứ đi tới đi lui. Nhưng bầu không khí giữa hai người rất yên ắng. Khánh Hạ nhìn vào đôi mắt sắc của Lục Tôn. Ngày thường chúng toát lên vẻ nghiêm khắc, lạnh lùng. Nhưng hôm nay lại sầu thảm đến lạ.
- Anh còn đang tự trách đúng không?
Lục Tôn cười gượng:
- Bị bảo bối nhỏ nhìn thấu rồi.
Khánh Hạ vuốt ve cánh tay trái bị bó bột như một lời an ủi:
- Đừng nghĩ nhiều, anh đã làm rất tốt.
- Nhưng nếu khi đó anh tập trung hơn thì cô bé đã không rơi xuống…
- Vậy thì lần sau rút kinh nghiệm! Dù sao bây giờ mọi chuyện cũng đã êm đẹp. Anh có nghĩ mãi cũng không thay đổi được gì, đúng không?
Trước những lời động viên của vợ, Lục Tôn chỉ có thể gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo. Khánh Hạ nắm lấy bàn tay phải của anh rồi kéo đi:
- Được rồi! Về thôi!
- Về đâu?
- Nhà mình chứ đâu nữa!
Lục Tôn khựng lại khiến Khánh Hạ cũng dừng bước theo. Anh còn tưởng cô muốn về trạm cứu hỏa.
- Sao lại về nhà? Em không đi làm ư?
- Ừm. Chồng em bị thương, em phải ở nhà chăm.
Thế là trên đường từ bệnh viện về đến nhà Lục Tôn cứ tủm tỉm cười mãi.
…----------------…
Cả ngày hôm đó, Lục Tôn được vợ chăm chút đến tận răng. Anh chỉ bị thương một bên tay thôi mà cái gì Khánh Hạ cũng đòi làm giúp. Nếu không phải là cô đang có thai thì anh sẽ giả vờ đau thêm vài tháng nữa.
Buổi tối, Khánh Hạ tự tay pha sữa mang lên phòng. Thấy Lục Tôn đang ngồi trên bàn chống tay nghĩ ngợi gì đó, cô vỗ vai, đưa ly sữa rồi hỏi:
- Anh đang làm gì vậy?
- À… tính chuyện công ty của bố mẹ thôi. Không có gì to tát.
Nói rồi Lục Tôn đưa ly sữa lên miệng uống. Khánh Hạ gật đầu:
- Đúng rồi, cái này em có nghe anh chị cả nói. Có phải bố mẹ muốn anh tiếp quản…?
Nghe tới hai chữ “tiếp quản” làm Lục Tôn suýt thì sặc. Anh ho khù khụ rồi lắc đầu:
- Không không! Anh học Đại học cảnh sát, có biết gì về kinh doanh đâu mà làm mấy cái đó!
- Không biết thì học thôi.
Khánh Hạ từ từ đi lại phía giường rồi ngồi xuống, cô nói tiếp:
- Ai bảo có bằng Đại học thì mới được đi làm? Bắt đầu từ con số 0 cũng được, chẳng sao cả. Miễn là chăm chỉ học tập. Có những người đi trước, thành đạt như bố mẹ dạy bảo nữa thì chẳng mấy chốc là có đủ kiến thức quản lý rồi. Quan trọng là anh dám làm, dám thử.
Nghe được câu này, một ý tưởng nảy mầm, tâm trí Lục Tôn như bừng sáng, giống như có tia điện lóe lên vậy. Khóe môi vừa nhếch lên cười thì vợ lại nói tiếp:
- Với lại… công việc hiện tại của anh nguy hiểm quá. Sáng nay em gọi mãi mà anh không bắt máy, em lo phát sốt luôn ấy.
Giọng của Khánh Hạ có chút buồn, Lục Tôn vội bước tới rồi ngồi xuống kế bên:
- À, anh xin lỗi. Quên nói với em là mỗi lần làm nhiệm vụ, anh đều để điện thoại trên xe cứu hỏa.
- Tại sao anh không mang theo bên người? Vậy thì trong lúc dập lửa làm sao liên lạc với đồng đội?
Lục Tôn bật cười, anh búng nhẹ lên trán Khánh Hạ:
- Ha ha, ngốc. Bọn anh dùng bộ đàm. Không những bền chắc, chịu nhiệt tốt mà trao đổi thông tin còn nhanh hơn điện thoại. Lúc dầu sôi lửa bỏng ai lại đứng bấm số rồi đợi đối phương bắt máy?
Khánh Hạ hai tay ôm lấy trán:
- Ồ… cũng đúng…
Lục Tôn vừa ngồi nhìn vợ mình vừa tủm tỉm cười. Vô tình để lại một khoảng im lặng trong phòng, nhưng là một khoảng lặng bình yên.
Nhìn gương mặt điển trai hạnh phúc kia, Khánh Hạ khẽ dựa vào vai Lục Tôn, nhẹ nhàng và buồn bã:
- Hay là… anh đừng làm lính cứu hỏa nữa…
- …
- Được không?
Khi được kéo gần đến nơi, cô bé lấy hết sức bình sinh đạp thẳng vào ban công, dùng phản lực để bung người ra làm cánh tay trái của Lục Tôn đập mạnh vào thanh sắt. Cơn đau vì rạn xương sốc lên đến tận óc. Anh không kiểm soát được vì đây là phản xạ vô điều kiện, sự co giật cơ khiến anh vô tình buông tay.
Cô bé rơi tự do, thẳng từ tầng cao xuống mặt đất. May mắn thay, bên dưới đã giăng sẵn bạt và nệm nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Lực lượng cứu hộ ngay lập tức tiếp cận và đưa cô bé đi kiểm tra xem có bị chấn thương hay không.
Đương nhiên Lục Tôn được kéo lên an toàn. Và trong tương lai, họ hàng của cô bé có thể sẽ phải đối mặt với các phiên tòa vì đã bạo hành trẻ em.
- Là vậy đó… bố mẹ vừa mất không lâu, áp lực học tập, còn bị đánh đập nữa nên con bé nghĩ quẩn.
Nghe Lục Tôn kể xong, Khánh Hạ gật đầu:
- Đúng là đáng thương thật. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì mà anh bảo em mạnh mẽ?
Anh nở nụ cười rất dịu dàng, bàn tay phải to lớn áp lên má cô, đáp:
- Em cũng ở hoàn cảnh tương tự mà… Cảm ơn em vì đã chọn cách sống kiên cường, đã kiên nhẫn đợi đến khi anh xuất hiện.
Thực ra đã có lần Khánh Hạ thoáng nghĩ đến con đường tăm tối đó, nhưng cô lại sợ… Sợ rằng nếu bây giờ ra đi, cô sẽ không kịp hiểu cảm giác yêu một người, không kịp ăn những món ngon trên đời,… Sợ rằng những người thương mình sẽ đau khổ hơn những kẻ ghét mình…
Những người nghĩ quẩn không phải vì họ muốn rời bỏ thế giới này, mà họ chỉ đơn giản muốn có cuộc sống tốt hơn…
Xung quanh ồn ào vì bệnh nhân và y tá cứ đi tới đi lui. Nhưng bầu không khí giữa hai người rất yên ắng. Khánh Hạ nhìn vào đôi mắt sắc của Lục Tôn. Ngày thường chúng toát lên vẻ nghiêm khắc, lạnh lùng. Nhưng hôm nay lại sầu thảm đến lạ.
- Anh còn đang tự trách đúng không?
Lục Tôn cười gượng:
- Bị bảo bối nhỏ nhìn thấu rồi.
Khánh Hạ vuốt ve cánh tay trái bị bó bột như một lời an ủi:
- Đừng nghĩ nhiều, anh đã làm rất tốt.
- Nhưng nếu khi đó anh tập trung hơn thì cô bé đã không rơi xuống…
- Vậy thì lần sau rút kinh nghiệm! Dù sao bây giờ mọi chuyện cũng đã êm đẹp. Anh có nghĩ mãi cũng không thay đổi được gì, đúng không?
Trước những lời động viên của vợ, Lục Tôn chỉ có thể gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo. Khánh Hạ nắm lấy bàn tay phải của anh rồi kéo đi:
- Được rồi! Về thôi!
- Về đâu?
- Nhà mình chứ đâu nữa!
Lục Tôn khựng lại khiến Khánh Hạ cũng dừng bước theo. Anh còn tưởng cô muốn về trạm cứu hỏa.
- Sao lại về nhà? Em không đi làm ư?
- Ừm. Chồng em bị thương, em phải ở nhà chăm.
Thế là trên đường từ bệnh viện về đến nhà Lục Tôn cứ tủm tỉm cười mãi.
…----------------…
Cả ngày hôm đó, Lục Tôn được vợ chăm chút đến tận răng. Anh chỉ bị thương một bên tay thôi mà cái gì Khánh Hạ cũng đòi làm giúp. Nếu không phải là cô đang có thai thì anh sẽ giả vờ đau thêm vài tháng nữa.
Buổi tối, Khánh Hạ tự tay pha sữa mang lên phòng. Thấy Lục Tôn đang ngồi trên bàn chống tay nghĩ ngợi gì đó, cô vỗ vai, đưa ly sữa rồi hỏi:
- Anh đang làm gì vậy?
- À… tính chuyện công ty của bố mẹ thôi. Không có gì to tát.
Nói rồi Lục Tôn đưa ly sữa lên miệng uống. Khánh Hạ gật đầu:
- Đúng rồi, cái này em có nghe anh chị cả nói. Có phải bố mẹ muốn anh tiếp quản…?
Nghe tới hai chữ “tiếp quản” làm Lục Tôn suýt thì sặc. Anh ho khù khụ rồi lắc đầu:
- Không không! Anh học Đại học cảnh sát, có biết gì về kinh doanh đâu mà làm mấy cái đó!
- Không biết thì học thôi.
Khánh Hạ từ từ đi lại phía giường rồi ngồi xuống, cô nói tiếp:
- Ai bảo có bằng Đại học thì mới được đi làm? Bắt đầu từ con số 0 cũng được, chẳng sao cả. Miễn là chăm chỉ học tập. Có những người đi trước, thành đạt như bố mẹ dạy bảo nữa thì chẳng mấy chốc là có đủ kiến thức quản lý rồi. Quan trọng là anh dám làm, dám thử.
Nghe được câu này, một ý tưởng nảy mầm, tâm trí Lục Tôn như bừng sáng, giống như có tia điện lóe lên vậy. Khóe môi vừa nhếch lên cười thì vợ lại nói tiếp:
- Với lại… công việc hiện tại của anh nguy hiểm quá. Sáng nay em gọi mãi mà anh không bắt máy, em lo phát sốt luôn ấy.
Giọng của Khánh Hạ có chút buồn, Lục Tôn vội bước tới rồi ngồi xuống kế bên:
- À, anh xin lỗi. Quên nói với em là mỗi lần làm nhiệm vụ, anh đều để điện thoại trên xe cứu hỏa.
- Tại sao anh không mang theo bên người? Vậy thì trong lúc dập lửa làm sao liên lạc với đồng đội?
Lục Tôn bật cười, anh búng nhẹ lên trán Khánh Hạ:
- Ha ha, ngốc. Bọn anh dùng bộ đàm. Không những bền chắc, chịu nhiệt tốt mà trao đổi thông tin còn nhanh hơn điện thoại. Lúc dầu sôi lửa bỏng ai lại đứng bấm số rồi đợi đối phương bắt máy?
Khánh Hạ hai tay ôm lấy trán:
- Ồ… cũng đúng…
Lục Tôn vừa ngồi nhìn vợ mình vừa tủm tỉm cười. Vô tình để lại một khoảng im lặng trong phòng, nhưng là một khoảng lặng bình yên.
Nhìn gương mặt điển trai hạnh phúc kia, Khánh Hạ khẽ dựa vào vai Lục Tôn, nhẹ nhàng và buồn bã:
- Hay là… anh đừng làm lính cứu hỏa nữa…
- …
- Được không?