Chương 45: Mãi mà vẫn không chịu nhận chức
Hai tuần dài đằng đẵng trôi qua, Toại vẫn phải nằm viện với cái máy thở và vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Hoàng Linh mỗi ngày đều ở bên giường bệnh, khóc không lớn thì nhỏ. Vợ chồng của Lục Đại Úy cũng sốt ruột, cứ một- hai ngày lại đến thăm một lần.
Nhưng vấn đề cũ, vấn đề mới cứ lẫn vào nhau. Ở nhà riêng của Lục Tôn lại có thêm một chuyện nữa…
- Đã hai năm rồi đó Khánh Hạ! Tại sao em không đồng ý chứ?
Gần nửa đêm, Lục Tôn đứng chống hông cạnh giường ngủ, anh cau mày nhìn Khánh Hạ. Cô vừa đắp chăn cho con vừa nói:
- Anh nhỏ tiếng thôi cho Lục Nhi nó ngủ.
- Em đừng né tránh nữa được không?
Khánh Hạ nhẹ nhàng bước xuống giường rồi đi ra phía cửa:
- Ra ngoài nói chuyện.
“Cạch”
Cả hai vừa đóng cánh cửa phòng là lập tức Lục Tôn gằn giọng:
- Bộ em không nghĩ đến bố mẹ đã lớn tuổi rồi à?
Khánh Hạ đưa tay bóp trán:
- Em biết! Nhưng em không được học hành đàng hoàng nên…
- Có phải là anh không thấy năng lực của em đâu? Em phụ bố mẹ quản lí cũng 2 năm rồi còn gì!?
- Do anh không hiểu! Thực ra vấn đề đâu chỉ có ở em! Còn ánh nhìn của người khác nữa! Người ta sẽ nói gì về Lục gia đây?
Lục Tôn có chút mất kiên nhẫn:
- Nói gì cơ? Ai mà dám lời ra tiếng vào?
Khánh Hạ cố hít thở một chút không khí rồi đáp:
- Đưa một con bé không có học thức lên làm giám đốc điều hành của cả một tập đoàn lớn, anh không thấy nó vô lý à?
- Không! Anh đã nói là em có năng lực mà! Sao em cứ mãi từ chối thế?
- Bởi vì đó là gia sản của Lục gia! Em không thể để nó sụp đổ dưới tay mình được!
Căn nhà chìm trong im lặng. Lục Tôn hạ giọng:
- Được rồi… Em nghe này… Từ lúc em và chị dâu sinh con, bố mẹ đã rất muốn nghỉ hưu để dành thời gian cho các cháu. Vì vậy nên mới nhờ em phụ chuyện công ty… Nhưng từ khi em bắt đầu làm việc, bố mẹ đã không còn hối thúc anh phải thừa kế tập đoàn nữa, mà là muốn giao nó cho em. Điều này chứng tỏ em hoàn toàn có năng khiếu và kiến thức trong việc kinh doanh.
Có lẽ việc bôn ba cùng chú dì đi buôn bán khắp nơi trong chục năm đã giúp Khánh Hạ rất nhiều. Hơn nữa, kĩ năng quản lý hay phân tích thị trường không còn là điều khó khăn trong 2 năm qua. Chỉ là cô vẫn còn quá lo lắng vì đây là cơ ngơi mà người khác gây dựng, sợ mình sẽ phạm sai lầm dù chỉ là 1 lỗi nhỏ.
Lục Tôn nói 1 tràng dài như vậy mà Khánh Hạ vẫn trầm mặc đắn đo, anh lại nói tiếp:
- Hay là như vầy đi. Em chỉ cần tiếp nhận vị trí đó đến khi hai đứa con trai của anh cả lớn lên… cả Lục Nhi nữa… Ba đứa, đứa nào muốn thừa kế, có năng lực, sẽ lập tức được cho vào công ty thực tập và giúp đỡ em. Dù sao trong tương lai, một trong 3 đứa nó cũng phải thừa kế Lục gia.
Khánh Hạ ngập ngừng:
- L-Lỡ như… cả 3 đứa đều không thích chuyện kinh doanh thì sao…
- Thì… vợ chồng mình đẻ thêm đứa nữa!
Câu nói đùa của Lục Tôn khiến cô phì cười. Không khí đỡ căng thẳng hơn được một chút. Anh khẽ xoa đầu vợ:
- Bảo bối, anh biết là em cũng muốn tự mình đi làm, tự chứng minh năng lực của bản thân. Nhưng mãi mà vẫn không chịu nhận chức, có phải em không muốn bị coi thường, không muốn bị nói là quá phụ thuộc vào nhà chồng?
Khánh Hạ gật nhẹ đầu:
- Ừm… thật ra… Lục Nhi vừa được sinh ra vài tháng, bố mẹ đã muốn em lên quản lí… Chuyện “phụ giúp” gì đó, chắc chỉ là do bố mẹ muốn xem em học hỏi như thế nào thôi.
- Chính anh là người nói với họ xem xét đến em. Anh nghĩ bảo bối của anh rất phù hợp.
Cô tròn xoe mắt:
- Phù hợp với công việc đó á? Cho dù đúng là vậy thì em cũng không có bằng Đại học! Không được đâu!
- Chẳng phải chính em đã từng nói bắt đầu từ con số 0 cũng chẳng sao cả mà?
- Em-
Không để Khánh Hạ cãi lại, Lục Tôn tiếp lời:
- Em còn nói có những người đi thành đạt như bố mẹ dạy bảo nữa thì chẳng mấy chốc là có đủ kiến thức rồi! Quan trọng là dám làm, dám thử! Đúng chưa?
- …
- Em khuyên người khác thì mạnh mẽ thế, mà đến lượt mình thì không dám à?
Hai năm về trước, cô đã từng dùng những lời nói này để thuyết phục Lục Tôn nhưng bất thành. Chẳng ngờ anh lại nhớ kĩ đến tận bây giờ. Hóa ra sau hôm đó, Lục Tôn đã muốn để Khánh Hạ ngồi lên chiếc ghế trong công ty rồi.
Ánh mắt trong veo của Khánh Hạ nói với anh rằng ý định của cô có chút lung lay. Lục Tôn nhân cơ hội đẩy cú chót:
- Nếu em đồng ý, anh sẽ không tham gia vào tuyến đầu cứu hỏa nữa!
Khỏi nói cũng biết, Khánh Hạ ngạc nhiên đến mức nào:
- Gì cơ? Vậy anh làm gì?
- Anh định lui về quản lí sổ sách, giấy tờ ở trạm thôi. Dù sao bây giờ Toại cũng đang nằm viện, tiểu đội A bị thay xuống tuyến dưới rồi.
- …
- Với lại, anh muốn dành thêm nhiều thời gian cho em và Lục Nhi. Em thấy sao?
Nhưng vấn đề cũ, vấn đề mới cứ lẫn vào nhau. Ở nhà riêng của Lục Tôn lại có thêm một chuyện nữa…
- Đã hai năm rồi đó Khánh Hạ! Tại sao em không đồng ý chứ?
Gần nửa đêm, Lục Tôn đứng chống hông cạnh giường ngủ, anh cau mày nhìn Khánh Hạ. Cô vừa đắp chăn cho con vừa nói:
- Anh nhỏ tiếng thôi cho Lục Nhi nó ngủ.
- Em đừng né tránh nữa được không?
Khánh Hạ nhẹ nhàng bước xuống giường rồi đi ra phía cửa:
- Ra ngoài nói chuyện.
“Cạch”
Cả hai vừa đóng cánh cửa phòng là lập tức Lục Tôn gằn giọng:
- Bộ em không nghĩ đến bố mẹ đã lớn tuổi rồi à?
Khánh Hạ đưa tay bóp trán:
- Em biết! Nhưng em không được học hành đàng hoàng nên…
- Có phải là anh không thấy năng lực của em đâu? Em phụ bố mẹ quản lí cũng 2 năm rồi còn gì!?
- Do anh không hiểu! Thực ra vấn đề đâu chỉ có ở em! Còn ánh nhìn của người khác nữa! Người ta sẽ nói gì về Lục gia đây?
Lục Tôn có chút mất kiên nhẫn:
- Nói gì cơ? Ai mà dám lời ra tiếng vào?
Khánh Hạ cố hít thở một chút không khí rồi đáp:
- Đưa một con bé không có học thức lên làm giám đốc điều hành của cả một tập đoàn lớn, anh không thấy nó vô lý à?
- Không! Anh đã nói là em có năng lực mà! Sao em cứ mãi từ chối thế?
- Bởi vì đó là gia sản của Lục gia! Em không thể để nó sụp đổ dưới tay mình được!
Căn nhà chìm trong im lặng. Lục Tôn hạ giọng:
- Được rồi… Em nghe này… Từ lúc em và chị dâu sinh con, bố mẹ đã rất muốn nghỉ hưu để dành thời gian cho các cháu. Vì vậy nên mới nhờ em phụ chuyện công ty… Nhưng từ khi em bắt đầu làm việc, bố mẹ đã không còn hối thúc anh phải thừa kế tập đoàn nữa, mà là muốn giao nó cho em. Điều này chứng tỏ em hoàn toàn có năng khiếu và kiến thức trong việc kinh doanh.
Có lẽ việc bôn ba cùng chú dì đi buôn bán khắp nơi trong chục năm đã giúp Khánh Hạ rất nhiều. Hơn nữa, kĩ năng quản lý hay phân tích thị trường không còn là điều khó khăn trong 2 năm qua. Chỉ là cô vẫn còn quá lo lắng vì đây là cơ ngơi mà người khác gây dựng, sợ mình sẽ phạm sai lầm dù chỉ là 1 lỗi nhỏ.
Lục Tôn nói 1 tràng dài như vậy mà Khánh Hạ vẫn trầm mặc đắn đo, anh lại nói tiếp:
- Hay là như vầy đi. Em chỉ cần tiếp nhận vị trí đó đến khi hai đứa con trai của anh cả lớn lên… cả Lục Nhi nữa… Ba đứa, đứa nào muốn thừa kế, có năng lực, sẽ lập tức được cho vào công ty thực tập và giúp đỡ em. Dù sao trong tương lai, một trong 3 đứa nó cũng phải thừa kế Lục gia.
Khánh Hạ ngập ngừng:
- L-Lỡ như… cả 3 đứa đều không thích chuyện kinh doanh thì sao…
- Thì… vợ chồng mình đẻ thêm đứa nữa!
Câu nói đùa của Lục Tôn khiến cô phì cười. Không khí đỡ căng thẳng hơn được một chút. Anh khẽ xoa đầu vợ:
- Bảo bối, anh biết là em cũng muốn tự mình đi làm, tự chứng minh năng lực của bản thân. Nhưng mãi mà vẫn không chịu nhận chức, có phải em không muốn bị coi thường, không muốn bị nói là quá phụ thuộc vào nhà chồng?
Khánh Hạ gật nhẹ đầu:
- Ừm… thật ra… Lục Nhi vừa được sinh ra vài tháng, bố mẹ đã muốn em lên quản lí… Chuyện “phụ giúp” gì đó, chắc chỉ là do bố mẹ muốn xem em học hỏi như thế nào thôi.
- Chính anh là người nói với họ xem xét đến em. Anh nghĩ bảo bối của anh rất phù hợp.
Cô tròn xoe mắt:
- Phù hợp với công việc đó á? Cho dù đúng là vậy thì em cũng không có bằng Đại học! Không được đâu!
- Chẳng phải chính em đã từng nói bắt đầu từ con số 0 cũng chẳng sao cả mà?
- Em-
Không để Khánh Hạ cãi lại, Lục Tôn tiếp lời:
- Em còn nói có những người đi thành đạt như bố mẹ dạy bảo nữa thì chẳng mấy chốc là có đủ kiến thức rồi! Quan trọng là dám làm, dám thử! Đúng chưa?
- …
- Em khuyên người khác thì mạnh mẽ thế, mà đến lượt mình thì không dám à?
Hai năm về trước, cô đã từng dùng những lời nói này để thuyết phục Lục Tôn nhưng bất thành. Chẳng ngờ anh lại nhớ kĩ đến tận bây giờ. Hóa ra sau hôm đó, Lục Tôn đã muốn để Khánh Hạ ngồi lên chiếc ghế trong công ty rồi.
Ánh mắt trong veo của Khánh Hạ nói với anh rằng ý định của cô có chút lung lay. Lục Tôn nhân cơ hội đẩy cú chót:
- Nếu em đồng ý, anh sẽ không tham gia vào tuyến đầu cứu hỏa nữa!
Khỏi nói cũng biết, Khánh Hạ ngạc nhiên đến mức nào:
- Gì cơ? Vậy anh làm gì?
- Anh định lui về quản lí sổ sách, giấy tờ ở trạm thôi. Dù sao bây giờ Toại cũng đang nằm viện, tiểu đội A bị thay xuống tuyến dưới rồi.
- …
- Với lại, anh muốn dành thêm nhiều thời gian cho em và Lục Nhi. Em thấy sao?