Chương : 19
Mưa xuân liên miên không dứt, chẳng biết qua bao lâu, Phạm Văn Long mới từ từ hồi tỉnh.
Vừa mở mắt hắn đã giật thót mình, thấy cả người trần như nhộng, không có nổi một mảnh vải che thân, vội vàng chạy đến một góc động, nhặt lấy bộ quần áo rồi nhanh chóng mặc vào.
Đêm qua, hắn nhớ đến đoạn khi Hồ cô nương vung kiếm lên chém, bỗng đột nhiên ngã vật xuống đất, kế đến hắn chạy lại đỡ nàng. Không ngờ sau đó, độc tính của long tinh trong cơ thể bùng phát, khiến hai người mê man, đánh mắt thần trí rồi dẫn đến sự việc kia. Tuy bị long tinh khống chế không kiểm soát được hành vi, nhưng những gì xảy ra hắn nhớ rất rõ ràng.
Nghĩ đến Hồ cô nương, Phạm Văn Long hoảng hốt, vội dáo dác nhìn xung quanh nhưng cơ bản trong động trống trơn, chẳng còn hình bóng mỹ nhân nữa.
Hắn chạy như bay ra ngoài, miệng hét lớn:
- Hồ cô nương! Nàng ở đâu?
Nhưng đáp lại chỉ có tiếng vượn kêu, chim hót mà thôi. Phạm Văn Long gọi thêm mấy câu không thấy ai trả lời, trong lòng khổ sở, quay đầu định trở về trong động.
Bỗng thấy ở phía xa xa, trên một mỏm đá hiện lên một thân ảnh quen thuộc, chính là Hồ cô nương. Nàng quay lưng về phía bên này, đôi mắt nhìn xa xăm.
Phạm Văn Long liền nhẹ nhàng đi đến, nhìn bóng lưng của nàng lại bất giác nghĩ đến chuyện đêm qua, hơi xấu hổ, đành lẳng lặng đứng cách một bước, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Ngó thấy vẻ mặt nàng buồn rười rượi, bên khóe mắt vẫn còn đọng hai hàng lệ châu. Giữa khung cảnh núi non nên thơ ấy, nàng tựa như một bông sen nở rộ, một vẻ đẹp khiến vạn vật lu mờ, kinh tâm động phách.
Phạm Văn Long biết mình đã gây tội tày đình nên không dám làm loạn, lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan của nàng.
Qua một lúc lâu sau, âm thanh hờ hững của Hồ cô nương cất lên:
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Nghe giọng nàng nói, Phạm Văn Long ngập ngừng, rốt cuộc đành đáp:
- Ta vừa mới tỉnh lại. Nàng… nàng không sao chứ?
Hồ cô nương vốn là cường giả Vương cấp, thiên tài tuyệt luân. Trong sư môn có biết bao người si mê mến mộ, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn luôn vẹn toàn tấm thân trinh bạch.
Chẳng ngờ lần này vì một người bằng hữu, đã tự ý xuất ngoại, số phận đẩy đưa thế nào khiến nàng và Phạm Văn Long gặp nhau, rồi tạo nên cái chuyện động trời ấy.
Nhớ khi tỉnh lại, chứng kiến trạng thái của bản thân, Hồ cô nương vô cùng hoảng loạn, nổi giận đùng đùng muốn một kiếm chém chết tên nam nhân đáng hận kia.
Nhưng ngẫm lại đêm qua quay cuồng hoan lạc cùng hắn, nếm trải tư vị khó tả, kiếm đã giơ lên lại hạ xuống, cứ thế ba bốn lần, rốt cuộc nàng không xuống tay được, cuối cùng phải chạy ra đây, trong lòng cực kỳ sầu não.
Lúc ở Kỳ Duyên Viện, nàng vốn chỉ tiện tay cứu hắn. Ban đầu dự tính sao khi thoát khỏi, sẽ tìm một nơi oan toàn rồi thả hắn xuống, không ngờ đột nhiên có kẻ địch truy đuổi khiến nàng vất vả chạy trốn, cuối cùng thành ra như vậy.
Đúng là ý trời!!!
Hồ cô nương quay mặt lại, nhìn vẻ lúng túng của Phạm Văn Long, nói:
- Dù sao chuyện xảy ra đều ngoài ý muốn, không trách được ngươi, ngay cả ta cũng bị cuốn vào. Nay ta nói cho ngươi biết, ta họ Lý, tên Tiên Dung. Còn sự việc giữa ta và ngươi đêm qua hãy coi như gió thoảng, đừng bao giờ nhắc đến nữa.
Nói xong nàng đứng lên, định tung người bay đi. Phạm Văn Long thấy vậy, giật mình vội lao đến nắm chặt tay nàng nói:
- Nàng định đi đâu?
Tiên Dung khẽ đỏ mặt, hờ hững đáp:
- Ta đến từ đâu sẽ về nơi đấy!
Mới tiếp xúc thời gian ngắn nhưng Phạm Văn Long phần nào hiểu tính cách của Tiên Dung, nàng là một nữ tử kiên cường, thanh tao thoát tục, nhất định không dễ dàng chấp nhận hắn. Chỉ là nghe nàng nói, hắn nhịn không được bèn giữ chặt tay Lý Tiên Dung bảo:
- Hãy để ta theo nàng!
Lý Tiên Dung nhìn khuôn mặt khôi ngô của nam nhân trước mặt, vừa giận vừa buồn cười, nghiêm giọng nói:
- Ngươi nghĩ với cảnh giới Nhân vực đó có thể theo ta sao?
Phạm Văn Long ngượng ngùng, quả thực cảnh giới hai người chênh lệch quá xa. Tuy nhiên, Phạm Văn Long cầm bàn tay nhỏ bé của Tiên Dung nghiêm túc trả lời:
- Nàng hãy cho ta thời gian, đến khi có đủ khả năng nhất định ta sẽ đi tìm nàng. Con người ta vốn không tốt đẹp gì, nhưng một lời nói ra tuyệt không thay đổi. Nàng là nữ nhân của ta, sẽ có một ngày ta đường hoàng chính chính bước đến cầu hôn nàng. Hãy tin ở ta!!!
Nhìn điệu bộ và lời nói của hắn vô cùng chân thành, Tiên Dung khẽ bối rối, trong lòng dâng lên tư vị ngọt ngào, than nhẹ nói:
- Nhưng ngươi có biết, thân phận của ta…
- Ta không cần quan tâm đến những thứ đó! Ta chỉ biết đời này kiếp này ta phải cưới được nàng làm vợ.
Phạm Văn Long trực tiếp cắt ngang lời nàng, chỉ tay lên trời nói thêm:
- Ta nói được làm được, ai cũng không thể ngăn trở, dù là ông trời ta cũng không sợ.
Lý Tiên Dung thấy vẻ mặt hắn kiên quyết, trong bụng thầm nghĩ: “Số phận thật khéo trêu ngươi, lại buộc ta và hắn với nhau. Nhưng mà ta thân mang trọng trách, sao có thể làm trái. Lần này trở về, chẳng biết đến ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại, thôi thì cũng không nên quá bạc bẽo với hắn.”
Đối với Phạm Văn Long, trong lòng Tiên Dung chẳng biết là gì!
Là yêu? Cũng không phải!
Là hận? Cũng chẳng đúng!
Hắn có gì khiến nàng phải hận đây? Xét theo chiều hướng khác, hắn còn là ân nhân cứu mạng của nàng. Lý Tiên Dung lòng rối như tơ vò, cảm xúc lẫn lộn đan xen khó diễn tả bằng lời.
Lý Tiên Dung động lòng, dịu dàng nhìn Phạm Văn Long nói:
- Cảnh giới ngươi rất thấp, lỡ một mai gặp phải cường địch ắt sẽ nguy hiểm vô cùng, ta tặng ngươi chiếc vòng này, nó là pháp khí hộ thân, đã từng theo ta nhiều năm.
Nói đoạn nàng tháo chiếc vòng màu xanh đang đeo trên tay trao cho Phạm Văn Long.
Nàng nhìn hắn có chút lưu luyến, nói:
- Ta nguyện cả đời này không có người nam nhân thứ hai. Nếu còn duyên phận, hi vọng sẽ có ngày gặp lại.
Vừa dứt lời, nàng liền tung người vọt lên không trung bay đi.
Phạm Văn Long hoảng hốt lớn tiếng hô:
- Ta có thể tìm nàng ở đâu?
Thân hình Tiên Dung ngừng lại một chút, quay đầu nhìn hắn, lệ châu tràn đầy trong mắt, cắn răng nói:
- Dãy núi Trường Sơn.
Phạm Văn Long muốn hỏi thêm nhưng vù một cái, bóng dáng nàng đã biến mất, chỉ còn lại một mùi hương vương vất trong không trung.
Phạm Văn Long bần thần, quay trở lại sơn động, lại nghĩ đến chuyện đêm qua, nhớ đến Lý Tiên Dung, trong lòng khó chịu muôn phần.
Hắn nắm chặt tay, cương quyết tự nhủ:
- Đời này, kiếp này nhất định ta phải cưới Tiên Dung làm vợ!!!
Ngẩn ngơ cả nửa buổi, cho đến quá trưa, Phạm Văn Long mới lững thững tìm đường trở về Thăng Long thành.
Đường núi ghồ ghề khó đi, hắn còn chưa biết thuật phi hành, thế nên đến nhập nhoạng tối mới về đến nhà họ Võ.
Hai tên canh cửa thoáng thấy bóng hắn, vội vàng hô lớn:
- Phạm công tử đã về, mau mau bẩm báo đại thiếu gia.
Một tên mặt mày hớn hở, chạy như bay vào trong. Chẳng mấy chốc truyền ra tiếng bước chân dồn dập, Đức Hùng hớt hải chạy đến, nhìn thấy Phạm Văn Long liền ôm chầm lấy hắn, cười ha hả bảo:
- Ta biết ngươi sẽ không sao mà! Hôm qua ngươi bị Hồ cô nương mang đi khiến ta sợ mất mật, vội nhờ cậy cha điều động hơn trăm người tìm kiếm, gần như lục tung cả Thành Thăng Long mà không thấy, dự định đêm nay sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm. Không ngờ ngươi đã bình yên trở về đây rồi.
Phạm Văn Long trong lòng ấm áp, nói:
- Đức Hùng, cảm ơn ngươi!!!
Đức Hùng trừng mắt, nói:
- Con bà nó, ở trên đời này ta sợ nhất là ban phát ân huệ người khác, ngươi đừng mang nó ra hù dọa ta chứ!
Võ Văn Nghị nghe tin Phạm Long trở về, rất đỗi vui mừng, liền sai người chuẩn bị tiệc rượu chúc mừng.
Mọi người xúm lại hỏi han diễn biến đêm qua, Phạm Văn Long cũng không buồn giải thích, chỉ thuật lại một cách hàm hồ. Bịa ra câu chuyện giữa đường được thả ra, sau đó vì trời tối nên phải xin ở nhờ một nhà dân gần đó. Vì không rành đường xá nên mất cả ngày hôm nay mới có thể trở về.
Nghe kể, tuy mọi người ai nấy đều bán tin bán nghi nhưng nhìn thần sắc uể oải của hắn đành bỏ qua, không tiện hỏi thêm nữa.
Vốn tâm trạng không vui nên Phạm Văn Long chỉ ăn uống qua loa rồi xin phép về phòng nghỉ ngơi.
Về đến phòng, Phạm Văn Long tắm rửa sơ sài rồi nằm bẹp trên giường, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến hắn có phần mệt mỏi.
Ngày mai đã đến thời điểm vào Thánh Viện nên cần có thời gian nghỉ ngơi, phục hồi về trạng thái tốt nhất.
Hắn lấy trong người chiếc vòng tay mà Tiên Dung trước khi đi lưu lại, ngắm nghía thật lâu, rồi nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Trong mộng, hình ảnh một người con gái mặc áo trắng, dung mạo mỹ lệ như tiên nữ, đang nhìn hắn hé môi mỉm cười.
Vừa mở mắt hắn đã giật thót mình, thấy cả người trần như nhộng, không có nổi một mảnh vải che thân, vội vàng chạy đến một góc động, nhặt lấy bộ quần áo rồi nhanh chóng mặc vào.
Đêm qua, hắn nhớ đến đoạn khi Hồ cô nương vung kiếm lên chém, bỗng đột nhiên ngã vật xuống đất, kế đến hắn chạy lại đỡ nàng. Không ngờ sau đó, độc tính của long tinh trong cơ thể bùng phát, khiến hai người mê man, đánh mắt thần trí rồi dẫn đến sự việc kia. Tuy bị long tinh khống chế không kiểm soát được hành vi, nhưng những gì xảy ra hắn nhớ rất rõ ràng.
Nghĩ đến Hồ cô nương, Phạm Văn Long hoảng hốt, vội dáo dác nhìn xung quanh nhưng cơ bản trong động trống trơn, chẳng còn hình bóng mỹ nhân nữa.
Hắn chạy như bay ra ngoài, miệng hét lớn:
- Hồ cô nương! Nàng ở đâu?
Nhưng đáp lại chỉ có tiếng vượn kêu, chim hót mà thôi. Phạm Văn Long gọi thêm mấy câu không thấy ai trả lời, trong lòng khổ sở, quay đầu định trở về trong động.
Bỗng thấy ở phía xa xa, trên một mỏm đá hiện lên một thân ảnh quen thuộc, chính là Hồ cô nương. Nàng quay lưng về phía bên này, đôi mắt nhìn xa xăm.
Phạm Văn Long liền nhẹ nhàng đi đến, nhìn bóng lưng của nàng lại bất giác nghĩ đến chuyện đêm qua, hơi xấu hổ, đành lẳng lặng đứng cách một bước, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Ngó thấy vẻ mặt nàng buồn rười rượi, bên khóe mắt vẫn còn đọng hai hàng lệ châu. Giữa khung cảnh núi non nên thơ ấy, nàng tựa như một bông sen nở rộ, một vẻ đẹp khiến vạn vật lu mờ, kinh tâm động phách.
Phạm Văn Long biết mình đã gây tội tày đình nên không dám làm loạn, lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan của nàng.
Qua một lúc lâu sau, âm thanh hờ hững của Hồ cô nương cất lên:
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Nghe giọng nàng nói, Phạm Văn Long ngập ngừng, rốt cuộc đành đáp:
- Ta vừa mới tỉnh lại. Nàng… nàng không sao chứ?
Hồ cô nương vốn là cường giả Vương cấp, thiên tài tuyệt luân. Trong sư môn có biết bao người si mê mến mộ, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn luôn vẹn toàn tấm thân trinh bạch.
Chẳng ngờ lần này vì một người bằng hữu, đã tự ý xuất ngoại, số phận đẩy đưa thế nào khiến nàng và Phạm Văn Long gặp nhau, rồi tạo nên cái chuyện động trời ấy.
Nhớ khi tỉnh lại, chứng kiến trạng thái của bản thân, Hồ cô nương vô cùng hoảng loạn, nổi giận đùng đùng muốn một kiếm chém chết tên nam nhân đáng hận kia.
Nhưng ngẫm lại đêm qua quay cuồng hoan lạc cùng hắn, nếm trải tư vị khó tả, kiếm đã giơ lên lại hạ xuống, cứ thế ba bốn lần, rốt cuộc nàng không xuống tay được, cuối cùng phải chạy ra đây, trong lòng cực kỳ sầu não.
Lúc ở Kỳ Duyên Viện, nàng vốn chỉ tiện tay cứu hắn. Ban đầu dự tính sao khi thoát khỏi, sẽ tìm một nơi oan toàn rồi thả hắn xuống, không ngờ đột nhiên có kẻ địch truy đuổi khiến nàng vất vả chạy trốn, cuối cùng thành ra như vậy.
Đúng là ý trời!!!
Hồ cô nương quay mặt lại, nhìn vẻ lúng túng của Phạm Văn Long, nói:
- Dù sao chuyện xảy ra đều ngoài ý muốn, không trách được ngươi, ngay cả ta cũng bị cuốn vào. Nay ta nói cho ngươi biết, ta họ Lý, tên Tiên Dung. Còn sự việc giữa ta và ngươi đêm qua hãy coi như gió thoảng, đừng bao giờ nhắc đến nữa.
Nói xong nàng đứng lên, định tung người bay đi. Phạm Văn Long thấy vậy, giật mình vội lao đến nắm chặt tay nàng nói:
- Nàng định đi đâu?
Tiên Dung khẽ đỏ mặt, hờ hững đáp:
- Ta đến từ đâu sẽ về nơi đấy!
Mới tiếp xúc thời gian ngắn nhưng Phạm Văn Long phần nào hiểu tính cách của Tiên Dung, nàng là một nữ tử kiên cường, thanh tao thoát tục, nhất định không dễ dàng chấp nhận hắn. Chỉ là nghe nàng nói, hắn nhịn không được bèn giữ chặt tay Lý Tiên Dung bảo:
- Hãy để ta theo nàng!
Lý Tiên Dung nhìn khuôn mặt khôi ngô của nam nhân trước mặt, vừa giận vừa buồn cười, nghiêm giọng nói:
- Ngươi nghĩ với cảnh giới Nhân vực đó có thể theo ta sao?
Phạm Văn Long ngượng ngùng, quả thực cảnh giới hai người chênh lệch quá xa. Tuy nhiên, Phạm Văn Long cầm bàn tay nhỏ bé của Tiên Dung nghiêm túc trả lời:
- Nàng hãy cho ta thời gian, đến khi có đủ khả năng nhất định ta sẽ đi tìm nàng. Con người ta vốn không tốt đẹp gì, nhưng một lời nói ra tuyệt không thay đổi. Nàng là nữ nhân của ta, sẽ có một ngày ta đường hoàng chính chính bước đến cầu hôn nàng. Hãy tin ở ta!!!
Nhìn điệu bộ và lời nói của hắn vô cùng chân thành, Tiên Dung khẽ bối rối, trong lòng dâng lên tư vị ngọt ngào, than nhẹ nói:
- Nhưng ngươi có biết, thân phận của ta…
- Ta không cần quan tâm đến những thứ đó! Ta chỉ biết đời này kiếp này ta phải cưới được nàng làm vợ.
Phạm Văn Long trực tiếp cắt ngang lời nàng, chỉ tay lên trời nói thêm:
- Ta nói được làm được, ai cũng không thể ngăn trở, dù là ông trời ta cũng không sợ.
Lý Tiên Dung thấy vẻ mặt hắn kiên quyết, trong bụng thầm nghĩ: “Số phận thật khéo trêu ngươi, lại buộc ta và hắn với nhau. Nhưng mà ta thân mang trọng trách, sao có thể làm trái. Lần này trở về, chẳng biết đến ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại, thôi thì cũng không nên quá bạc bẽo với hắn.”
Đối với Phạm Văn Long, trong lòng Tiên Dung chẳng biết là gì!
Là yêu? Cũng không phải!
Là hận? Cũng chẳng đúng!
Hắn có gì khiến nàng phải hận đây? Xét theo chiều hướng khác, hắn còn là ân nhân cứu mạng của nàng. Lý Tiên Dung lòng rối như tơ vò, cảm xúc lẫn lộn đan xen khó diễn tả bằng lời.
Lý Tiên Dung động lòng, dịu dàng nhìn Phạm Văn Long nói:
- Cảnh giới ngươi rất thấp, lỡ một mai gặp phải cường địch ắt sẽ nguy hiểm vô cùng, ta tặng ngươi chiếc vòng này, nó là pháp khí hộ thân, đã từng theo ta nhiều năm.
Nói đoạn nàng tháo chiếc vòng màu xanh đang đeo trên tay trao cho Phạm Văn Long.
Nàng nhìn hắn có chút lưu luyến, nói:
- Ta nguyện cả đời này không có người nam nhân thứ hai. Nếu còn duyên phận, hi vọng sẽ có ngày gặp lại.
Vừa dứt lời, nàng liền tung người vọt lên không trung bay đi.
Phạm Văn Long hoảng hốt lớn tiếng hô:
- Ta có thể tìm nàng ở đâu?
Thân hình Tiên Dung ngừng lại một chút, quay đầu nhìn hắn, lệ châu tràn đầy trong mắt, cắn răng nói:
- Dãy núi Trường Sơn.
Phạm Văn Long muốn hỏi thêm nhưng vù một cái, bóng dáng nàng đã biến mất, chỉ còn lại một mùi hương vương vất trong không trung.
Phạm Văn Long bần thần, quay trở lại sơn động, lại nghĩ đến chuyện đêm qua, nhớ đến Lý Tiên Dung, trong lòng khó chịu muôn phần.
Hắn nắm chặt tay, cương quyết tự nhủ:
- Đời này, kiếp này nhất định ta phải cưới Tiên Dung làm vợ!!!
Ngẩn ngơ cả nửa buổi, cho đến quá trưa, Phạm Văn Long mới lững thững tìm đường trở về Thăng Long thành.
Đường núi ghồ ghề khó đi, hắn còn chưa biết thuật phi hành, thế nên đến nhập nhoạng tối mới về đến nhà họ Võ.
Hai tên canh cửa thoáng thấy bóng hắn, vội vàng hô lớn:
- Phạm công tử đã về, mau mau bẩm báo đại thiếu gia.
Một tên mặt mày hớn hở, chạy như bay vào trong. Chẳng mấy chốc truyền ra tiếng bước chân dồn dập, Đức Hùng hớt hải chạy đến, nhìn thấy Phạm Văn Long liền ôm chầm lấy hắn, cười ha hả bảo:
- Ta biết ngươi sẽ không sao mà! Hôm qua ngươi bị Hồ cô nương mang đi khiến ta sợ mất mật, vội nhờ cậy cha điều động hơn trăm người tìm kiếm, gần như lục tung cả Thành Thăng Long mà không thấy, dự định đêm nay sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm. Không ngờ ngươi đã bình yên trở về đây rồi.
Phạm Văn Long trong lòng ấm áp, nói:
- Đức Hùng, cảm ơn ngươi!!!
Đức Hùng trừng mắt, nói:
- Con bà nó, ở trên đời này ta sợ nhất là ban phát ân huệ người khác, ngươi đừng mang nó ra hù dọa ta chứ!
Võ Văn Nghị nghe tin Phạm Long trở về, rất đỗi vui mừng, liền sai người chuẩn bị tiệc rượu chúc mừng.
Mọi người xúm lại hỏi han diễn biến đêm qua, Phạm Văn Long cũng không buồn giải thích, chỉ thuật lại một cách hàm hồ. Bịa ra câu chuyện giữa đường được thả ra, sau đó vì trời tối nên phải xin ở nhờ một nhà dân gần đó. Vì không rành đường xá nên mất cả ngày hôm nay mới có thể trở về.
Nghe kể, tuy mọi người ai nấy đều bán tin bán nghi nhưng nhìn thần sắc uể oải của hắn đành bỏ qua, không tiện hỏi thêm nữa.
Vốn tâm trạng không vui nên Phạm Văn Long chỉ ăn uống qua loa rồi xin phép về phòng nghỉ ngơi.
Về đến phòng, Phạm Văn Long tắm rửa sơ sài rồi nằm bẹp trên giường, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến hắn có phần mệt mỏi.
Ngày mai đã đến thời điểm vào Thánh Viện nên cần có thời gian nghỉ ngơi, phục hồi về trạng thái tốt nhất.
Hắn lấy trong người chiếc vòng tay mà Tiên Dung trước khi đi lưu lại, ngắm nghía thật lâu, rồi nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Trong mộng, hình ảnh một người con gái mặc áo trắng, dung mạo mỹ lệ như tiên nữ, đang nhìn hắn hé môi mỉm cười.