Chương : 37
Lão Kim vừa dứt lời, một luồng thông tin bỗng truyền thẳng vào não bộ khiến Phạm Văn Long kinh hỉ, vội vàng đón nhận.
Khoảng nửa canh giờ, thần sắc hắn khẽ biến, tỏ ra vô cùng kích động, không nhịn được phải reo lên một tiếng.
Bộ thân pháp Phong Quyển Tàn Vân này đúng như tên gọi, dựa vào những biến hóa vô cùng vô tận của Phong nguyên tố mà sáng tạo thành. Một khi tu luyện đại thành liền có thể di chuyển nhanh như gió cuốn, nhẹ như mây trôi.
Gió có khi thổi, có khi dừng, có lúc nhanh, có lúc chậm, có lúc chạy về đông, lại có lúc đổ về tây… Phong Quyển Tàn Vân dựa trên sự biến hóa đó mà chia thành muôn vàn chiêu số.
Mặt khác, Phong Quyển Tàn Vân giống như một quan niệm sống ôn hoà nên cũng phải biết tuỳ cơ ứng biến để sử dụng phương thức ôn hoà, chứ không phải nhắm mắt tuân theo răm rắp những quy tắc cứng nhắc của bộ pháp. Cần phải luôn ghi nhớ phương châm “dĩ bất biến, ứng vạn biến” mới chân chính phát huy tối đa hiệu quả.
Sự lợi hại của Phong Quyển Tàn Vân còn được thể hiện ở chỗ có thể khống chế Phong nguyên tố, khiến toàn thân nhẹ bẫng mà bay lên, khoảng cách bay xa hay gần còn phụ thuộc vào độ mạnh hay yếu của tinh thần lực. Tất nhiên đây chỉ là một dạng mượn ngoại lực không giống như cảnh giới Vương cấp có thể chân chính kiểm soát được thiên địa linh khí mà lăng không phi hành.
Phong Quyển Tàn Vân hoàn toàn là một bộ thân pháp thiên về phòng ngự né tránh, nên lúc chiến đấu sẽ khiến cho đối thủ không có cách nào đánh trúng bản thân, còn dùng khi chạy trốn thì kẻ địch chỉ có đường ngửi khói ở phía sau.
Ngâm cứu nửa buổi, cuối cùng Phạm Văn Long cũng nắm được những đường nét cơ bản của bộ thân pháp. Đúng theo như lời lão Kim, muốn lĩnh ngộ Phong Quyển Tàn Vân cần phải đạt tới hạ giai Linh cấp. Phạm Văn Long tuy mới ở Nhân vực cấp chín nhưng may mắn sở hữu Phong linh mạch thượng phẩm, nên dù không đáp ứng yêu cầu trên song vẫn có thể miễn cưỡng tu luyện.
Phạm Văn Long thân hình khẽ động, lập tức di chuyển theo các chiêu số có trong Phong Quyển Tàn Vân.
Bóng người biến hóa lúc nhanh lúc chậm, hết đi lên rồi lại lùi xuống, sang trái rồi qua phải, nhìn vô cùng rối rắm, nhưng bước chân lại không hề loạn, còn mang đến cảm giác nhịp nhàng uyển chuyển, cực kỳ vi diệu.
Cứ thế, Phạm Văn Long miệt mài tu luyện theo bộ pháp, ban đầu rất từ tốn chậm chạp nhưng về sau tốc độ dần dần tăng dần lên, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy một bóng người lờ mờ mà thôi.
Chìm đắm trong trạng thái đó không biết qua bao lâu, bỗng thân hình Phạm Văn Long dừng lại. Khẽ nhắm nghiền hai mắt, hắn cảm nhận rõ rệt sự tồn tại của các Phong nguyên tố đang vây quanh cơ thể.
Khẽ hít sâu một hơi, nguồn tinh thần lực lập tức được thúc đẩy đến cực hạn, cưỡng ép tất cả các Phong nguyên tố xung quanh di chuyển theo một quỹ đạo.
Lúc này trong Thức Hải, không gian vốn chỉ một màu trắng xóa, yên ắng dị thường đột nhiên có sự dao động nhè nhẹ, ngay sau đó một làn gió khe khẽ thổi, rồi cứ thế bùng lên, chẳng mấy chốc đã xuất hiện với tần số dày đặc, liên miên không dứt. Phạm Văn Long dù rằng có cảm nhận nhưng không mấy rõ ràng. Hắn cũng không hiểu tại sao Thức Hải lại xuất hiện dị tượng trên. Hắn phỏng đoán rất có thể liên quan đến tinh thần lực của bản thân.
Bên ngoài cơ thể, Phong nguyên tố tồn tại trong thiên địa quay cuồng, hướng về Phạm Văn Long vọt đến, rồi thình lình nhấc bổng cả thân thể hắn lên. Phạm Văn Long cảm nhận đôi chân nhẹ bẫng tựa chiếc lá, thân hình hơi lắc lư, chao đảo.
Phong nguyên tố quấn quýt, bám chặt lấy từng vị trí tiếp xúc trên cơ thể, theo sự thúc động của Phạm Văn Long, cấp tốc di chuyển làm cho bước chân hắn đảo chỗ liên hồi, lượn qua trái, sàng qua phải giống như đạp trên đất bằng, biên độ dao động càng lúc càng mạnh, càng nhanh.
Ban đầu Phạm Văn Long thân hình xiêu vẹo mất cân bằng, nhưng càng về sau lại càng ổn định.
Khu vực hồ Suối Hai.
Trên không trung, một thân ảnh bay qua lượn lại, di động nhẹ nhàng không hề phát ra một tiếng động.
Rất lâu sau, thân ảnh chầm chậm rồi dừng hẳn lại, từ từ đáp xuống mặt đất.
Cảm nhận các Phong nguyên tố đang len lỏi trong mọi ngóc ngách khiến Phạm Văn Long vô cùng sảng khoái, cảm thán:
- Không hổ là một bộ thân pháp tuyệt đỉnh!
Dứt lời, bỗng nghe lão Kim truyền âm bảo:
- Chà! Nhóc con nhà ngươi tu luyện không quan tâm đến giờ giấc gì cả. Có biết đã ba ngày ba đêm rồi không hả?
Nghe nói vậy, Phạm Văn Long giật mình, không ngờ đã trôi qua thời gian dài như vậy. Hắn chỉ cảm thấy giống như vừa mới chớp mắt một cái mà thôi.
Lại nghe lão Kim nói tiếp:
- Ta thấy tiến độ ngươi tu luyện Phong Quyển Tàn Vân khá tốt, hiện tại xem như miễn cưỡng sử dụng được bộ thân pháp này. Lỡ như gặp phải linh thú quá mạnh, đánh không nổi cũng còn có cơ hội thoát thân, không còn khiến ta quá lo lắng nữa.
Phạm Văn Long trong lòng trào dâng cảm xúc ấm áp, từ trong sâu thẳm nội tâm vạn lời muốn nói nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, đành thốt lên:
- Lão Kim, cảm ơn người! Nhất định ta sẽ không làm người thất vọng. Một ngày nào đó ta sẽ tìm cách đưa người ra khỏi Bạch Mai nhẫn, trở về với thế giới bên ngoài.
Lão Kim cười ha hả, nói:
- Chuyện đó chưa đến lượt tên nhãi con Nhân vực như ngươi quản đâu. Hãy lo mà tu luyện cho tốt đi!
Nghe ý tứ có phần nhẹ nhàng nhưng Phạm Văn Long rõ ràng nhận thấy lão Kim đang cố gắng áp chế sự kích động. Cũng đúng thôi, lão đã ẩn mình trong Bạch Mai nhẫn hàng tỉ năm, cô độc, lạnh lẽo, tưởng chừng sẽ không có ngày nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa. Nhưng bỗng đùng một cái Phạm Văn Long bị Thanh Hồng truy sát, đuổi cùng giết tận khiến hắn phải nhảy vực sâu, cuối cùng lại vô tình dịch chuyển đến Linh Chiểu Tinh.
Bao năm qua, Nguyễn Kim chứng kiến Phạm Văn Long từng bước trưởng thành nên trong thâm tâm đã coi hắn như một đứa cháu. Phạm Văn Long cũng chính là niềm mong ngóng, hi vọng của lão. Hi vọng một ngày không xa, lão có thể chân chính thoát khỏi cuộc sống u ám này.
Nửa ngày sau, Phạm Văn Long đưa ra quyết định sẽ tiếp tục hành trình theo dự tính ban đầu, tiến sâu vào bên trong Tây Nguyên cấm địa. Hiện tại hắn đã có Phong Quyển Tàn Vân hỗ trợ, dù chưa thuần thục nhưng vẫn dư sức bảo vệ bản thân trước mấy con linh thú cấp ba, cấp bốn. Dĩ nhiên hắn không cho rằng linh thú cấp năm sẽ xuất hiện ở khu vực bên ngoài, nếu không đã ba chân bốn cẳng mà quay trở về Thánh Viện.
Đi thêm hơn trăm dặm nữa, không hiểu vận số hắn may mắn thế nào mà vẫn chưa một lần chạm trán đám linh thú cấp cao, đều chỉ là mấy loài cấp một, cấp hai. Mà với thực lực và kinh nghiệm trong những ngày qua, Phạm Văn Long liền dễ dàng tiễn đưa bọn chúng lên đường.
Linh thú thì không gặp nhưng thỉnh thoảng có thấy sự xuất hiện của con người. Tất nhiên đều là học viên trong Thánh Viện vào đây tu luyện. Bọn họ thường tập trung thành một đội ngũ, ít thì ba đến bốn người, nhiều thì mười mấy người, không có mấy ai dám đơn thương độc mã mò mẫm đi trong cấm địa cả.
Phạm Văn Long cũng không rảnh mà tiến đến chào hỏi làm quen, nên chỉ đứng quan sát từ xa rồi bỏ đi. Hắn vốn có nhiều bí mật không thể tiết lộ cho bất kỳ ai, tốt nhất vẫn là đi một mình sẽ yên tâm hơn.
***
Đêm khuya, trời tối đen như mực.
VÙ!!! VÙ!!!
Một chuỗi âm thanh vang lên nghe như tiếng côn trùng đang bay lượn, nhưng về cường độ lớn hơn rất nhiều.
Phạm Văn Long đang ngồi dưới đất chợt mở bừng mắt nhìn về một hướng. Không gian một màu đen kịt, rất khó để quan sát bằng mắt thường. Thần thức nhanh chóng tỏa ra, bỗng sắc mặt hắn kịch biến, phát hiện hai con linh thú đang ở rất gần.
Nhìn hình dáng bên ngoài đích xác là hai con Huyễn Dực Giáp Trùng, linh thú cấp ba, thực lực ngang với đỉnh giai Nhân vực.
Căn cứ vào ba động của Phong nguyên tố, Phạm Văn Long đã xác định được hai con linh thú chính xác đang hướng về phía mình. Trong lòng quay cuồng, đưa ra dự đoán: “Chẳng lẽ mục tiêu của bọn chúng là ta?”
Không một tiếng động, Phạm Văn Long nhảy phốc lên cành cây, đưa tay vạch đám lá che khuất tầm nhìn, bỗng thấy ngay hai cặp mắt đỏ ngầu như bốn ngọn lửa rực sáng trong đêm, đang nhanh chóng phóng đến.
Huyễn Dực Giáp Trùng thân hình to lớn, tròn vo như một cái trống, bên trên mọc ra bốn cánh mỏng, rất giống một con bọ hung khổng lồ.
Phạm Văn Long chăm chú quan sát hai con Huyễn Dực Giáp Trùng không rời mắt, trong đầu liền đưa ra những phương án đối phó. Hắn đang ở Nhân vực cấp chín, nhưng xét về thực lực hoàn toàn vượt trội so với đồng giai cảnh giới. Tuy nhiên hai con Huyễn Dực Giáp Trùng tương đương với hai gã đỉnh giai Nhân vực, xem ra không dễ dàng đối phó chút nào.
Nhìn hai con Huyễn Dực Giáp Trùng hùng hổ lao tới, ánh mắt Phạm Văn Long toát lên một luồng sát khí băng lãnh. Tuy rằng cảnh giới chênh lệch rất lớn nhưng bọn chúng chưa khai mở linh trí nên đầu óc ngu độn, nếu vận dụng linh hoạt các kỹ năng chiến đấu, hẳn vẫn có cơ hội diệt sát.
Phạm Văn Long dám đưa ra quyết định mạo hiểm đó bởi vì hắn mới tu luyện Phong Quyển Tàn Vân nên cũng muốn kiếm tra hiệu quả bộ thân pháp này, hơn nữa theo hắn thấy nếu đánh không lại, sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Linh lực liền tỏa ra, nhanh chóng tạo thành một vòng sáng dịu nhẹ bảo vệ bên ngoài cơ thể, đích thực là một vòng bảo hộ sơ cấp Thủy hệ. Đây là lần đầu tiên Phạm Văn Long chân chính phóng xuất ra.
Trong mấy tháng học tại Thánh Viện, trên phương diện tu luyện linh quyết không thu hoạch được nhiều nhưng mấy dạng pháp thuật đơn giản như thế này, với một người sở hữu linh mạch hoàn mỹ như Phạm Văn Long dĩ nhiên chỉ cần nghiên cứu sơ qua đã có thể thi triển.
VÙ!!! VÙ!!!
Nháy mắt hai con Huyễn Dực Giáp Trùng đã lao đến, chỉ còn cách Phạm Văn Long vài sải tay. Trên đầu có một cái vòi cực lớn, chĩa thẳng về hắn mà xông tới.
Phạm Văn Long gặp biến nhưng không loạn, linh lực sẵn sàng phóng xuất ra bất cứ lúc nào. Đợi khoảng cách kéo gần hơn một chút, một quyền bá đạo ẩn chứa nguồn linh lực hùng hậu đánh thẳng vào một con Huyễn Dực Giáp Trùng khiến nó văng tít ra xa.
Phạm Văn Long hết sức linh hoạt, điểm chân vài ba cái xuống thân cây rồi nhảy vọt lên người con Huyễn Dực Giáp Trùng còn lại. Nhanh như một tia chớp, mũi thanh huyết sắc chủy thủ đã chạm đến ngay đầu linh thú. Phạm Văn Long chỉ cảm thấy cây chủy thủ trong tay như xiên vào một lớp vải dày kiên cố, khó khăn lắm mới đâm thủng được một lỗ. Vừa rút ra máu tươi phun tung tóe.
Con Huyễn Dực Giáp Trùng bị thương trong miệng phát ra mấy âm thanh rè rè khó nghe, điên cuồng quay mòng mòng giữa không trung muốn hất văng Phạm Văn Long ra khỏi lưng. Rất bình tĩnh, Phạm Văn Long cúi người xuống, hai tay bấu víu chặt vào thân mình nó.
PHẬP!!!
Cánh tay vừa động, lại thêm một nhát nữa đâm xuống, ngập lút cán thanh huyết sắc chủy thủ.
Ngắn ngủi trong mười nhịp thở, không rõ Phạm Văn Long đã đâm xuống mấy mươi nhát, thân thể con Huyễn Dực Giáp Trùng thủng lỗ chỗ như tổ ong vò vẽ. Vậy nhưng nó chưa chịu gục gã, vẫn điên cuồng gầm rú.
Huyết tinh đỏ tươi bắn ra thấm đẫm bộ thanh bào đang mặc. Phạm Văn Long kinh ngạc thầm nghĩ: “Xem ra con Huyễn Dực Giáp Trùng này phòng ngự mạnh hơn hẳn so với bọn cấp một, cấp hai.”
Nói là vậy nhưng bàn tay vẫn nhanh như thiểm điện, liên tục rút lên hạ xuống.
Đến khi nhịn không được, Phạm Văn Long gầm vang một tiếng, bàn tay biến đổi thành quyền, uốn lượn vài cái theo một đồ hình kỳ dị, linh lực dũng mãnh tuôn ra nhằm thẳng vào bầu cánh linh thú mà nện.
- Bá Vương Lâm Thế!!!
Tuy vị trí không thuận lợi để sử dụng Long Hổ Thần Quyền nhưng chỉ một chiêu kia cũng đã đủ chấn gãy nát một bên cánh của con Huyễn Dực Giáp Trùng.
Mất đi sự cân bằng thân thể nặng nề của Huyễn Dực Giáp Trùng liền rơi xuống.
Phạm Văn Long vội vàng thi triển Phong Quyển Tàn Vân nhảy phốc lên, lơ lửng giữa không trung. Một hỏa cầu trên tay bắn thẳng về phía con Huyễn Dực Giáp Trùng.
Nếu ở trạng thái bình thường dĩ nhiên hỏa cầu sơ cấp kia không thể đả thương đến nó. Nhưng hiện tại bị trúng mấy mươi vết thương trên người, tinh huyết hao tổn cực lớn, nên sức phòng ngự giảm sút rõ rệt, nháy mắt bị ngọn lửa thiêu đốt.
Huyễn Dực Giáp Trùng tru lên một tràng đau đớn, thân thể giãy giụa thống khổ một hồi rồi vong mạng.
Phạm Văn Long khịt khịt cái mũi, cười hì hì bảo:
- Chà đêm nay lại có đồ nhắm mới rồi, hà hà.
Trong lòng suy xét: “Con Huyễn Dực Giáp Trùng này không hổ danh là linh thú cấp ba, da thịt thực là chắc chắn. Nếu không có linh lực yểm hộ, chắn chắn chủy thủ sẽ không thể đâm xuyên qua.”
Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn Phạm Văn Long đã hạ sát một con linh thú cấp ba.
Vừa lúc đó, con Huyễn Dực Giáp Trùng bị đánh bay lúc đầu đã quay vòng trở lại. Nhìn thấy cảnh đồng bạn bị thiêu chết, nó gầm lên bi thống.
Con Huyễn Dực Giáp Trùng không hề động đậy, chỉ chằm chằm nhìn Phạm Văn Long, hai con mắt đỏ rực lờ mờ lóe lên những tia sát khí, trong miệng tru lên những tràng dài lê thê.
Phạm Văn Long tuy chẳng biết ý định của nó là gì, nhưng dĩ nhiên không thể cứ đứng đó mà nhìn, linh lực hùng hồn tuôn ra, vừa định xông tới tấn công bỗng sắc mặt biến đổi, hướng mắt về một khoảng không u tối.
Ở xa xa, vọng lại tiếng vo ve như côn trùng đập cánh. Một lát, trong đêm đen dày đặc, đột nhiên xuất hiện hàng trăm cặp mắt đỏ rực như máu, hung hăng bay về bên này.
Phạm Văn Long thần thức vừa phóng ra, không nhịn được liền thốt một câu chửi thề:
- Định mệnh! Cả dòng họ nhà nó cùng nhau kéo đến rồi!!!
Khoảng nửa canh giờ, thần sắc hắn khẽ biến, tỏ ra vô cùng kích động, không nhịn được phải reo lên một tiếng.
Bộ thân pháp Phong Quyển Tàn Vân này đúng như tên gọi, dựa vào những biến hóa vô cùng vô tận của Phong nguyên tố mà sáng tạo thành. Một khi tu luyện đại thành liền có thể di chuyển nhanh như gió cuốn, nhẹ như mây trôi.
Gió có khi thổi, có khi dừng, có lúc nhanh, có lúc chậm, có lúc chạy về đông, lại có lúc đổ về tây… Phong Quyển Tàn Vân dựa trên sự biến hóa đó mà chia thành muôn vàn chiêu số.
Mặt khác, Phong Quyển Tàn Vân giống như một quan niệm sống ôn hoà nên cũng phải biết tuỳ cơ ứng biến để sử dụng phương thức ôn hoà, chứ không phải nhắm mắt tuân theo răm rắp những quy tắc cứng nhắc của bộ pháp. Cần phải luôn ghi nhớ phương châm “dĩ bất biến, ứng vạn biến” mới chân chính phát huy tối đa hiệu quả.
Sự lợi hại của Phong Quyển Tàn Vân còn được thể hiện ở chỗ có thể khống chế Phong nguyên tố, khiến toàn thân nhẹ bẫng mà bay lên, khoảng cách bay xa hay gần còn phụ thuộc vào độ mạnh hay yếu của tinh thần lực. Tất nhiên đây chỉ là một dạng mượn ngoại lực không giống như cảnh giới Vương cấp có thể chân chính kiểm soát được thiên địa linh khí mà lăng không phi hành.
Phong Quyển Tàn Vân hoàn toàn là một bộ thân pháp thiên về phòng ngự né tránh, nên lúc chiến đấu sẽ khiến cho đối thủ không có cách nào đánh trúng bản thân, còn dùng khi chạy trốn thì kẻ địch chỉ có đường ngửi khói ở phía sau.
Ngâm cứu nửa buổi, cuối cùng Phạm Văn Long cũng nắm được những đường nét cơ bản của bộ thân pháp. Đúng theo như lời lão Kim, muốn lĩnh ngộ Phong Quyển Tàn Vân cần phải đạt tới hạ giai Linh cấp. Phạm Văn Long tuy mới ở Nhân vực cấp chín nhưng may mắn sở hữu Phong linh mạch thượng phẩm, nên dù không đáp ứng yêu cầu trên song vẫn có thể miễn cưỡng tu luyện.
Phạm Văn Long thân hình khẽ động, lập tức di chuyển theo các chiêu số có trong Phong Quyển Tàn Vân.
Bóng người biến hóa lúc nhanh lúc chậm, hết đi lên rồi lại lùi xuống, sang trái rồi qua phải, nhìn vô cùng rối rắm, nhưng bước chân lại không hề loạn, còn mang đến cảm giác nhịp nhàng uyển chuyển, cực kỳ vi diệu.
Cứ thế, Phạm Văn Long miệt mài tu luyện theo bộ pháp, ban đầu rất từ tốn chậm chạp nhưng về sau tốc độ dần dần tăng dần lên, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy một bóng người lờ mờ mà thôi.
Chìm đắm trong trạng thái đó không biết qua bao lâu, bỗng thân hình Phạm Văn Long dừng lại. Khẽ nhắm nghiền hai mắt, hắn cảm nhận rõ rệt sự tồn tại của các Phong nguyên tố đang vây quanh cơ thể.
Khẽ hít sâu một hơi, nguồn tinh thần lực lập tức được thúc đẩy đến cực hạn, cưỡng ép tất cả các Phong nguyên tố xung quanh di chuyển theo một quỹ đạo.
Lúc này trong Thức Hải, không gian vốn chỉ một màu trắng xóa, yên ắng dị thường đột nhiên có sự dao động nhè nhẹ, ngay sau đó một làn gió khe khẽ thổi, rồi cứ thế bùng lên, chẳng mấy chốc đã xuất hiện với tần số dày đặc, liên miên không dứt. Phạm Văn Long dù rằng có cảm nhận nhưng không mấy rõ ràng. Hắn cũng không hiểu tại sao Thức Hải lại xuất hiện dị tượng trên. Hắn phỏng đoán rất có thể liên quan đến tinh thần lực của bản thân.
Bên ngoài cơ thể, Phong nguyên tố tồn tại trong thiên địa quay cuồng, hướng về Phạm Văn Long vọt đến, rồi thình lình nhấc bổng cả thân thể hắn lên. Phạm Văn Long cảm nhận đôi chân nhẹ bẫng tựa chiếc lá, thân hình hơi lắc lư, chao đảo.
Phong nguyên tố quấn quýt, bám chặt lấy từng vị trí tiếp xúc trên cơ thể, theo sự thúc động của Phạm Văn Long, cấp tốc di chuyển làm cho bước chân hắn đảo chỗ liên hồi, lượn qua trái, sàng qua phải giống như đạp trên đất bằng, biên độ dao động càng lúc càng mạnh, càng nhanh.
Ban đầu Phạm Văn Long thân hình xiêu vẹo mất cân bằng, nhưng càng về sau lại càng ổn định.
Khu vực hồ Suối Hai.
Trên không trung, một thân ảnh bay qua lượn lại, di động nhẹ nhàng không hề phát ra một tiếng động.
Rất lâu sau, thân ảnh chầm chậm rồi dừng hẳn lại, từ từ đáp xuống mặt đất.
Cảm nhận các Phong nguyên tố đang len lỏi trong mọi ngóc ngách khiến Phạm Văn Long vô cùng sảng khoái, cảm thán:
- Không hổ là một bộ thân pháp tuyệt đỉnh!
Dứt lời, bỗng nghe lão Kim truyền âm bảo:
- Chà! Nhóc con nhà ngươi tu luyện không quan tâm đến giờ giấc gì cả. Có biết đã ba ngày ba đêm rồi không hả?
Nghe nói vậy, Phạm Văn Long giật mình, không ngờ đã trôi qua thời gian dài như vậy. Hắn chỉ cảm thấy giống như vừa mới chớp mắt một cái mà thôi.
Lại nghe lão Kim nói tiếp:
- Ta thấy tiến độ ngươi tu luyện Phong Quyển Tàn Vân khá tốt, hiện tại xem như miễn cưỡng sử dụng được bộ thân pháp này. Lỡ như gặp phải linh thú quá mạnh, đánh không nổi cũng còn có cơ hội thoát thân, không còn khiến ta quá lo lắng nữa.
Phạm Văn Long trong lòng trào dâng cảm xúc ấm áp, từ trong sâu thẳm nội tâm vạn lời muốn nói nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, đành thốt lên:
- Lão Kim, cảm ơn người! Nhất định ta sẽ không làm người thất vọng. Một ngày nào đó ta sẽ tìm cách đưa người ra khỏi Bạch Mai nhẫn, trở về với thế giới bên ngoài.
Lão Kim cười ha hả, nói:
- Chuyện đó chưa đến lượt tên nhãi con Nhân vực như ngươi quản đâu. Hãy lo mà tu luyện cho tốt đi!
Nghe ý tứ có phần nhẹ nhàng nhưng Phạm Văn Long rõ ràng nhận thấy lão Kim đang cố gắng áp chế sự kích động. Cũng đúng thôi, lão đã ẩn mình trong Bạch Mai nhẫn hàng tỉ năm, cô độc, lạnh lẽo, tưởng chừng sẽ không có ngày nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa. Nhưng bỗng đùng một cái Phạm Văn Long bị Thanh Hồng truy sát, đuổi cùng giết tận khiến hắn phải nhảy vực sâu, cuối cùng lại vô tình dịch chuyển đến Linh Chiểu Tinh.
Bao năm qua, Nguyễn Kim chứng kiến Phạm Văn Long từng bước trưởng thành nên trong thâm tâm đã coi hắn như một đứa cháu. Phạm Văn Long cũng chính là niềm mong ngóng, hi vọng của lão. Hi vọng một ngày không xa, lão có thể chân chính thoát khỏi cuộc sống u ám này.
Nửa ngày sau, Phạm Văn Long đưa ra quyết định sẽ tiếp tục hành trình theo dự tính ban đầu, tiến sâu vào bên trong Tây Nguyên cấm địa. Hiện tại hắn đã có Phong Quyển Tàn Vân hỗ trợ, dù chưa thuần thục nhưng vẫn dư sức bảo vệ bản thân trước mấy con linh thú cấp ba, cấp bốn. Dĩ nhiên hắn không cho rằng linh thú cấp năm sẽ xuất hiện ở khu vực bên ngoài, nếu không đã ba chân bốn cẳng mà quay trở về Thánh Viện.
Đi thêm hơn trăm dặm nữa, không hiểu vận số hắn may mắn thế nào mà vẫn chưa một lần chạm trán đám linh thú cấp cao, đều chỉ là mấy loài cấp một, cấp hai. Mà với thực lực và kinh nghiệm trong những ngày qua, Phạm Văn Long liền dễ dàng tiễn đưa bọn chúng lên đường.
Linh thú thì không gặp nhưng thỉnh thoảng có thấy sự xuất hiện của con người. Tất nhiên đều là học viên trong Thánh Viện vào đây tu luyện. Bọn họ thường tập trung thành một đội ngũ, ít thì ba đến bốn người, nhiều thì mười mấy người, không có mấy ai dám đơn thương độc mã mò mẫm đi trong cấm địa cả.
Phạm Văn Long cũng không rảnh mà tiến đến chào hỏi làm quen, nên chỉ đứng quan sát từ xa rồi bỏ đi. Hắn vốn có nhiều bí mật không thể tiết lộ cho bất kỳ ai, tốt nhất vẫn là đi một mình sẽ yên tâm hơn.
***
Đêm khuya, trời tối đen như mực.
VÙ!!! VÙ!!!
Một chuỗi âm thanh vang lên nghe như tiếng côn trùng đang bay lượn, nhưng về cường độ lớn hơn rất nhiều.
Phạm Văn Long đang ngồi dưới đất chợt mở bừng mắt nhìn về một hướng. Không gian một màu đen kịt, rất khó để quan sát bằng mắt thường. Thần thức nhanh chóng tỏa ra, bỗng sắc mặt hắn kịch biến, phát hiện hai con linh thú đang ở rất gần.
Nhìn hình dáng bên ngoài đích xác là hai con Huyễn Dực Giáp Trùng, linh thú cấp ba, thực lực ngang với đỉnh giai Nhân vực.
Căn cứ vào ba động của Phong nguyên tố, Phạm Văn Long đã xác định được hai con linh thú chính xác đang hướng về phía mình. Trong lòng quay cuồng, đưa ra dự đoán: “Chẳng lẽ mục tiêu của bọn chúng là ta?”
Không một tiếng động, Phạm Văn Long nhảy phốc lên cành cây, đưa tay vạch đám lá che khuất tầm nhìn, bỗng thấy ngay hai cặp mắt đỏ ngầu như bốn ngọn lửa rực sáng trong đêm, đang nhanh chóng phóng đến.
Huyễn Dực Giáp Trùng thân hình to lớn, tròn vo như một cái trống, bên trên mọc ra bốn cánh mỏng, rất giống một con bọ hung khổng lồ.
Phạm Văn Long chăm chú quan sát hai con Huyễn Dực Giáp Trùng không rời mắt, trong đầu liền đưa ra những phương án đối phó. Hắn đang ở Nhân vực cấp chín, nhưng xét về thực lực hoàn toàn vượt trội so với đồng giai cảnh giới. Tuy nhiên hai con Huyễn Dực Giáp Trùng tương đương với hai gã đỉnh giai Nhân vực, xem ra không dễ dàng đối phó chút nào.
Nhìn hai con Huyễn Dực Giáp Trùng hùng hổ lao tới, ánh mắt Phạm Văn Long toát lên một luồng sát khí băng lãnh. Tuy rằng cảnh giới chênh lệch rất lớn nhưng bọn chúng chưa khai mở linh trí nên đầu óc ngu độn, nếu vận dụng linh hoạt các kỹ năng chiến đấu, hẳn vẫn có cơ hội diệt sát.
Phạm Văn Long dám đưa ra quyết định mạo hiểm đó bởi vì hắn mới tu luyện Phong Quyển Tàn Vân nên cũng muốn kiếm tra hiệu quả bộ thân pháp này, hơn nữa theo hắn thấy nếu đánh không lại, sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Linh lực liền tỏa ra, nhanh chóng tạo thành một vòng sáng dịu nhẹ bảo vệ bên ngoài cơ thể, đích thực là một vòng bảo hộ sơ cấp Thủy hệ. Đây là lần đầu tiên Phạm Văn Long chân chính phóng xuất ra.
Trong mấy tháng học tại Thánh Viện, trên phương diện tu luyện linh quyết không thu hoạch được nhiều nhưng mấy dạng pháp thuật đơn giản như thế này, với một người sở hữu linh mạch hoàn mỹ như Phạm Văn Long dĩ nhiên chỉ cần nghiên cứu sơ qua đã có thể thi triển.
VÙ!!! VÙ!!!
Nháy mắt hai con Huyễn Dực Giáp Trùng đã lao đến, chỉ còn cách Phạm Văn Long vài sải tay. Trên đầu có một cái vòi cực lớn, chĩa thẳng về hắn mà xông tới.
Phạm Văn Long gặp biến nhưng không loạn, linh lực sẵn sàng phóng xuất ra bất cứ lúc nào. Đợi khoảng cách kéo gần hơn một chút, một quyền bá đạo ẩn chứa nguồn linh lực hùng hậu đánh thẳng vào một con Huyễn Dực Giáp Trùng khiến nó văng tít ra xa.
Phạm Văn Long hết sức linh hoạt, điểm chân vài ba cái xuống thân cây rồi nhảy vọt lên người con Huyễn Dực Giáp Trùng còn lại. Nhanh như một tia chớp, mũi thanh huyết sắc chủy thủ đã chạm đến ngay đầu linh thú. Phạm Văn Long chỉ cảm thấy cây chủy thủ trong tay như xiên vào một lớp vải dày kiên cố, khó khăn lắm mới đâm thủng được một lỗ. Vừa rút ra máu tươi phun tung tóe.
Con Huyễn Dực Giáp Trùng bị thương trong miệng phát ra mấy âm thanh rè rè khó nghe, điên cuồng quay mòng mòng giữa không trung muốn hất văng Phạm Văn Long ra khỏi lưng. Rất bình tĩnh, Phạm Văn Long cúi người xuống, hai tay bấu víu chặt vào thân mình nó.
PHẬP!!!
Cánh tay vừa động, lại thêm một nhát nữa đâm xuống, ngập lút cán thanh huyết sắc chủy thủ.
Ngắn ngủi trong mười nhịp thở, không rõ Phạm Văn Long đã đâm xuống mấy mươi nhát, thân thể con Huyễn Dực Giáp Trùng thủng lỗ chỗ như tổ ong vò vẽ. Vậy nhưng nó chưa chịu gục gã, vẫn điên cuồng gầm rú.
Huyết tinh đỏ tươi bắn ra thấm đẫm bộ thanh bào đang mặc. Phạm Văn Long kinh ngạc thầm nghĩ: “Xem ra con Huyễn Dực Giáp Trùng này phòng ngự mạnh hơn hẳn so với bọn cấp một, cấp hai.”
Nói là vậy nhưng bàn tay vẫn nhanh như thiểm điện, liên tục rút lên hạ xuống.
Đến khi nhịn không được, Phạm Văn Long gầm vang một tiếng, bàn tay biến đổi thành quyền, uốn lượn vài cái theo một đồ hình kỳ dị, linh lực dũng mãnh tuôn ra nhằm thẳng vào bầu cánh linh thú mà nện.
- Bá Vương Lâm Thế!!!
Tuy vị trí không thuận lợi để sử dụng Long Hổ Thần Quyền nhưng chỉ một chiêu kia cũng đã đủ chấn gãy nát một bên cánh của con Huyễn Dực Giáp Trùng.
Mất đi sự cân bằng thân thể nặng nề của Huyễn Dực Giáp Trùng liền rơi xuống.
Phạm Văn Long vội vàng thi triển Phong Quyển Tàn Vân nhảy phốc lên, lơ lửng giữa không trung. Một hỏa cầu trên tay bắn thẳng về phía con Huyễn Dực Giáp Trùng.
Nếu ở trạng thái bình thường dĩ nhiên hỏa cầu sơ cấp kia không thể đả thương đến nó. Nhưng hiện tại bị trúng mấy mươi vết thương trên người, tinh huyết hao tổn cực lớn, nên sức phòng ngự giảm sút rõ rệt, nháy mắt bị ngọn lửa thiêu đốt.
Huyễn Dực Giáp Trùng tru lên một tràng đau đớn, thân thể giãy giụa thống khổ một hồi rồi vong mạng.
Phạm Văn Long khịt khịt cái mũi, cười hì hì bảo:
- Chà đêm nay lại có đồ nhắm mới rồi, hà hà.
Trong lòng suy xét: “Con Huyễn Dực Giáp Trùng này không hổ danh là linh thú cấp ba, da thịt thực là chắc chắn. Nếu không có linh lực yểm hộ, chắn chắn chủy thủ sẽ không thể đâm xuyên qua.”
Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn Phạm Văn Long đã hạ sát một con linh thú cấp ba.
Vừa lúc đó, con Huyễn Dực Giáp Trùng bị đánh bay lúc đầu đã quay vòng trở lại. Nhìn thấy cảnh đồng bạn bị thiêu chết, nó gầm lên bi thống.
Con Huyễn Dực Giáp Trùng không hề động đậy, chỉ chằm chằm nhìn Phạm Văn Long, hai con mắt đỏ rực lờ mờ lóe lên những tia sát khí, trong miệng tru lên những tràng dài lê thê.
Phạm Văn Long tuy chẳng biết ý định của nó là gì, nhưng dĩ nhiên không thể cứ đứng đó mà nhìn, linh lực hùng hồn tuôn ra, vừa định xông tới tấn công bỗng sắc mặt biến đổi, hướng mắt về một khoảng không u tối.
Ở xa xa, vọng lại tiếng vo ve như côn trùng đập cánh. Một lát, trong đêm đen dày đặc, đột nhiên xuất hiện hàng trăm cặp mắt đỏ rực như máu, hung hăng bay về bên này.
Phạm Văn Long thần thức vừa phóng ra, không nhịn được liền thốt một câu chửi thề:
- Định mệnh! Cả dòng họ nhà nó cùng nhau kéo đến rồi!!!