Chương : 2
Nghe nói, chưa có ai từng nhìn thấy diện mạo chân chính của Chiết Hoa công tử, bao gồm cả người tự xưng là cha hắn – Tiếu Minh Chủ.
Khách hàng của hắn cũng vậy, nếu có giáp mặt Chiết Hoa công tử, nghìn lần như một đều là giáp mặt một chiếc mặt nạ bằng đồng, toàn thân trang phục đen tuyền, vành nón che khuất toàn bộ gương mặt. Theo truyền thuyết, Chiết Hoa công tử dáng người cao ngất, khí thế mãnh liệt. Khụ, đương nhiên ta không thể nói hắn anh tuấn như Phan An, xinh đẹp như Long Dương Quân* được.
Nguyên nhân rất đơn giản, ta nghĩ Phan An và Long Dương Quân tuyệt không phù hợp với loại mặt nạ đồng bình thường này đi??? Thẩm mỹ của cổ nhân không khỏi cũng quá thoát tục…(dân chúng ném đá: vớ vẩn, nói hươu nói vượn!!!!)
Được rồi trở lại chuyện chính, tục ngữ có nói vật hiếm thì quý, giống Chiết Hoa công tử làm nghề dâm môi như điểu mao (Quân Hoa hét lớn: Là phượng mao! Phượng mao!!!!), đương nhiên được bọn côn đồ dâm đãng tôn sùng như chí bảo. Hắn cứ việc chào giá cao, cứ việc kiêu ngạo, cứ việc cuồng vọng không ai bì kịp.
Lúc Chiết Hoa công tử giao hàng, cặp mắt trong suốt của Thu Thủy đột nhiên bừng tỉnh, chỉ là trong nháy mắt, cuối cùng không thể chống đỡ được dược tính của mê dược, lại lần nữa chậm rãi khép lại.
Tên quan lại triều đình mập như heo nhanh chóng nổi lên hứng thú với thân thể nàng, sờ soạng một phen, phát hiện hàng đúng là nguyên tem nguyên kiện, cười đến mỹ mãn: “Chiết Hoa công tử quả nhiên danh bất hư truyền, không uổng công bổn tướng một phen khổ tâm. Nếu sau này Hoa huynh gặp chuyện gì khó xử…”
Bên này heo mập đang ra sức thể hiện tâm can, mà bên kia Chiết Hoa công tử chính là đang suy nghĩ về khoản thù lao trên tay, sau đó nhẹ phun một chữ, con heo kia nửa ngày sau mới lấy lại được tinh thần, chữ đó là…lăn!!!
Biết rõ tính tình của vị Chiết Hoa công tử này nên hắn cũng không so đo, hắn cố hết sức ôm lấy mỹ nhân, chậm rãi chạy ra sau cửa miếu trên núi trốn, thân thể tròn ung ủng thế kia…thật đúng là đi như lăn.
Chiết Hoa công tử này tuy rằng sư xuất vô danh, nhưng thân thủ tuyệt đối khó lường.
Mỗi lần những người bất mãn về Chiết Hoa công tử nhắc đến hắn, đều hò hét đòi đánh, nhưng một khi nhìn thấy người thật, chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung…xé gió mà chạy.
Tuy nói hắn là một dâm môi, nhưng lại không ham nữ sắc, mỗi lần giao hàng cho khách đều là những tuyệt sắc mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, bọn họ lại nguyên vẹn không chút sứt mẻ, mà bình thường cũng không bao giờ thấy hắn chơi bời lêu lổng bên ngoài.
Đương nhiên lời đồn đãi thế này người viết khó có thể chứng thực được tính chân thật, dù sao hắn đeo mặt nạ nha, một khi bỏ mặt nạ ra có chạy loạn lêu lổng hay không, quỷ mới biết.
Loại đại hại này, triều đình cũng không thể mặc kệ không hỏi đến. Chiết Hoa công tử mỗi lần chiết hoa, sẽ cắm một cây ngân châm hình lan hồ điệp trước đại môn nhà nạn nhân, ba ngày sau sẽ động thủ.
Triều đình đã nhiều lần bao vây, nhưng Chiết Hoa công tử luôn nhẹ nhàng biến mất, chỉ mang đi bảo vật của quý phủ, không chừa lại chút gì dù chỉ một cọng tóc. Từ sau khi thiên hạ đệ nhất trang Doãn tiểu thư bị bắt, quan gia không còn nhúng tay vào chuyện này thêm lần nào nữa. Mọi người đều oán hận mắng, lại hận không có cách nào.
Sau ba năm xuất đạo, số tuấn nam mỹ nữ chiết trên tay hắn nhiều vô số kể.
Cũng may hắn nhận đơn hàng không phân biệt địa điểm, nếu hắn chỉ cố định tại một chỗ mà gây chuyện, phỏng chừng nơi đó cũng không cần tri huyện, vì sao? Lười đổi.
Vụ gay cấn nhất chính là vụ của công chúa tiến cống, hoàng đế đang định hôm sau sắc phong nàng thành chính phi, sau đó thị vệ hoàng cung đột nhiên phát hiện trên cửa cung xuất hiện một đóa lan hồ điệp thanh nhã.
Đêm hôm đó toàn bộ hoàng cung đặt lệnh giới nghiêm.
Nhắc đến hoàng cung, không thể không nhắc đến nhất phẩm thị vệ —— Lãnh Tuấn, này này, ai dám nói tên này tục ta liều mạng với hắn!!!
Đại nội bản cao thủ nhiều như mây, hắn lại được xem như cao thủ trong cao thủ, người này làm việc chu mật, lại một lòng trung thành, có thể bán mình vì Đế Vương mà không hối tiếc.
Không lan man nữa, tóm lại vào ngày thứ ba, Chiết Hoa công tử một thân trang phục đen, cuối cùng cũng đến!!
Thế nhưng trúng độc…
Khách hàng của hắn cũng vậy, nếu có giáp mặt Chiết Hoa công tử, nghìn lần như một đều là giáp mặt một chiếc mặt nạ bằng đồng, toàn thân trang phục đen tuyền, vành nón che khuất toàn bộ gương mặt. Theo truyền thuyết, Chiết Hoa công tử dáng người cao ngất, khí thế mãnh liệt. Khụ, đương nhiên ta không thể nói hắn anh tuấn như Phan An, xinh đẹp như Long Dương Quân* được.
Nguyên nhân rất đơn giản, ta nghĩ Phan An và Long Dương Quân tuyệt không phù hợp với loại mặt nạ đồng bình thường này đi??? Thẩm mỹ của cổ nhân không khỏi cũng quá thoát tục…(dân chúng ném đá: vớ vẩn, nói hươu nói vượn!!!!)
Được rồi trở lại chuyện chính, tục ngữ có nói vật hiếm thì quý, giống Chiết Hoa công tử làm nghề dâm môi như điểu mao (Quân Hoa hét lớn: Là phượng mao! Phượng mao!!!!), đương nhiên được bọn côn đồ dâm đãng tôn sùng như chí bảo. Hắn cứ việc chào giá cao, cứ việc kiêu ngạo, cứ việc cuồng vọng không ai bì kịp.
Lúc Chiết Hoa công tử giao hàng, cặp mắt trong suốt của Thu Thủy đột nhiên bừng tỉnh, chỉ là trong nháy mắt, cuối cùng không thể chống đỡ được dược tính của mê dược, lại lần nữa chậm rãi khép lại.
Tên quan lại triều đình mập như heo nhanh chóng nổi lên hứng thú với thân thể nàng, sờ soạng một phen, phát hiện hàng đúng là nguyên tem nguyên kiện, cười đến mỹ mãn: “Chiết Hoa công tử quả nhiên danh bất hư truyền, không uổng công bổn tướng một phen khổ tâm. Nếu sau này Hoa huynh gặp chuyện gì khó xử…”
Bên này heo mập đang ra sức thể hiện tâm can, mà bên kia Chiết Hoa công tử chính là đang suy nghĩ về khoản thù lao trên tay, sau đó nhẹ phun một chữ, con heo kia nửa ngày sau mới lấy lại được tinh thần, chữ đó là…lăn!!!
Biết rõ tính tình của vị Chiết Hoa công tử này nên hắn cũng không so đo, hắn cố hết sức ôm lấy mỹ nhân, chậm rãi chạy ra sau cửa miếu trên núi trốn, thân thể tròn ung ủng thế kia…thật đúng là đi như lăn.
Chiết Hoa công tử này tuy rằng sư xuất vô danh, nhưng thân thủ tuyệt đối khó lường.
Mỗi lần những người bất mãn về Chiết Hoa công tử nhắc đến hắn, đều hò hét đòi đánh, nhưng một khi nhìn thấy người thật, chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung…xé gió mà chạy.
Tuy nói hắn là một dâm môi, nhưng lại không ham nữ sắc, mỗi lần giao hàng cho khách đều là những tuyệt sắc mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, bọn họ lại nguyên vẹn không chút sứt mẻ, mà bình thường cũng không bao giờ thấy hắn chơi bời lêu lổng bên ngoài.
Đương nhiên lời đồn đãi thế này người viết khó có thể chứng thực được tính chân thật, dù sao hắn đeo mặt nạ nha, một khi bỏ mặt nạ ra có chạy loạn lêu lổng hay không, quỷ mới biết.
Loại đại hại này, triều đình cũng không thể mặc kệ không hỏi đến. Chiết Hoa công tử mỗi lần chiết hoa, sẽ cắm một cây ngân châm hình lan hồ điệp trước đại môn nhà nạn nhân, ba ngày sau sẽ động thủ.
Triều đình đã nhiều lần bao vây, nhưng Chiết Hoa công tử luôn nhẹ nhàng biến mất, chỉ mang đi bảo vật của quý phủ, không chừa lại chút gì dù chỉ một cọng tóc. Từ sau khi thiên hạ đệ nhất trang Doãn tiểu thư bị bắt, quan gia không còn nhúng tay vào chuyện này thêm lần nào nữa. Mọi người đều oán hận mắng, lại hận không có cách nào.
Sau ba năm xuất đạo, số tuấn nam mỹ nữ chiết trên tay hắn nhiều vô số kể.
Cũng may hắn nhận đơn hàng không phân biệt địa điểm, nếu hắn chỉ cố định tại một chỗ mà gây chuyện, phỏng chừng nơi đó cũng không cần tri huyện, vì sao? Lười đổi.
Vụ gay cấn nhất chính là vụ của công chúa tiến cống, hoàng đế đang định hôm sau sắc phong nàng thành chính phi, sau đó thị vệ hoàng cung đột nhiên phát hiện trên cửa cung xuất hiện một đóa lan hồ điệp thanh nhã.
Đêm hôm đó toàn bộ hoàng cung đặt lệnh giới nghiêm.
Nhắc đến hoàng cung, không thể không nhắc đến nhất phẩm thị vệ —— Lãnh Tuấn, này này, ai dám nói tên này tục ta liều mạng với hắn!!!
Đại nội bản cao thủ nhiều như mây, hắn lại được xem như cao thủ trong cao thủ, người này làm việc chu mật, lại một lòng trung thành, có thể bán mình vì Đế Vương mà không hối tiếc.
Không lan man nữa, tóm lại vào ngày thứ ba, Chiết Hoa công tử một thân trang phục đen, cuối cùng cũng đến!!
Thế nhưng trúng độc…