Chương : 9
Chiều hôm qua ở trên thao trường quá hỗn loạn, không ai thấy rõ chân Đại Hào bị gãy như thế nào, ngoại trừ Tạ Lệ.
Khi đó Tạ Lệ kéo Thường Tiểu Gia ra bên ngoài, nhưng Thường Tiểu Gia bỏ qua tay anh, thừa dịp Đại Hào muốn đứng lên, đầu gối và mũi chân chấm đất, cẳng chân cách mặt đất một khoảng, cậu không chút do dự mà đạp một cước.
Một cước kia của Thường Tiểu Gia giẫm rất độc ác, góc độ xảo quyệt. Tạ Lệ có cảm giác mình nghe được tiếng xương Đại Hào gãy vỡ. Anh sửng sốt một chút, vẫn nắm lấy tay Thường Tiểu Gia mau chóng kéo cậu ra khỏi đám đông.
Sau đó, Thường Tiểu Gia làm như không có gì xảy ra, lạnh lùng nhìn đám người hỗn chiến và Đại Hào đau đớn nằm dưới đất.
Tạ Lệ cúi đầu nhìn Thường Tiểu Gia, tâm tình phức tạp.
Thường Tiểu Gia ở trên vai anh cọ một lúc, nhắm mắt lại ôm anh bất động.
Lúc này, vòi sen bên Thường Tiểu Gia đột nhiên ngừng chảy nước. Lúc đầu Tạ Lệ cho là đã hết 15 phút, sau đó mới nhớ thời gian tắm đã qua, rất nhanh sẽ có cảnh sát trại giam đến kiểm tra, yêu cầu tất cả phạm nhân trở về phòng.
Tạ Lệ hít sâu một hơi, anh lấy khăn trên vai xuống, lau tóc cho Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia cảm nhận được động tác của anh, ngẩn mặt lên, nhắm mắt lại.
Tạ Lệ dùng khăn lau mặt cho cậu. Khăn mặt của trại giam đều thô ráp, động tác của Tạ Lệ không coi là ôn nhu, chà xát hai lần mặt của Thường Tiểu Gia liền đỏ lên.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân của cảnh sát.
Tạ Lệ đưa khăn mặt cho Thường Tiểu Gia, mình thì đi về phòng thay quần áo, lúc mặc quần áo được một nửa thì cảnh sát trại giam đã ló đầu vào giục bọn họ mau trở về phòng.
Sau khi tắt đèn, Tạ Lệ nghe Thường Tiểu Gia lục tục từ giường trên leo xuống, sau đó lên giường của anh, chui vào trong ngực của anh.
Tạ Lệ không ôm cậu cũng không có đẩy cậu ra.
Thường Tiểu Gia tự mình tìm vị trí thoải mái, sau đó mới ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: “Không ghét Đại Hào sao?”
Tạ Lệ không lên tiếng.
Thường Tiểu Gia lại mở miệng, âm thanh rất lạnh: “Tôi phiền hắn.”
Tạ Lệ không nói chuyện.
Thường Tiểu Gia chống một tay nhõm dậy, nhờ ánh đèn bên ngoài nhìn Tạ Lệ.
Lông mày Tạ Lệ hơi nhíu lại.
Thường Tiểu Gia nhìn anh một lúc, mặt lạnh xoay người muốn xuống giường.
Lúc này Tạ Lệ lập tức đưa tay ra ôm lấy eo cậu kéo trở về, không cho cậu đi.
Thường Tiểu Gia giằng co, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không khống chế, trong yên tĩnh lớn tiếng quát: “Cút!”
Hai người ở cùng phòng giam không phản ứng, chắc cũng sợ sệt.
Bởi vì Thường Tiểu Gia giãy dụa quá lợi hại, Tạ Lệ không thể không dùng sức lực toàn thân áp chế cậu. Anh để Thường Tiểu Gia trên giường mình, đè hai tay hai chân của cậu lại.
Thường Tiểu Gia thở hổn hển, ánh mắt hung ác nhìn Tạ Lệ.
Trong nháy mắt Tạ Lệ cảm thấy rất kỳ diệu. Lúc Thường Tiểu Gia xuống tay ác độc thoạt nhìn âm thầm yên tĩnh vô hại, nhưng khi lộ ra biểu tình hung ác thân thể lại rất ngoan ngoãn, bằng không Tạ Lệ cũng không dễ dàng đặt cậu ở dưới thân như vậy.
Tạ Lệ cắn răng, khi mở miệng âm thanh trầm thấp: “Còn muốn ngủ không? Tối hôm qua không phải mất ngủ sao?”
Thường Tiểu Gia lệch đầu đi không trả lời. Quần áo tù bị lôi kéo, cổ áo mở rộng, lộ ra cái cổ và xương quai xanh trắng như tuyết, ở góc độ này nhìn thấy hầu kết nho nhỏ trượt lên xuống, khiến người không nhịn được muốn lấy tay sờ.
Tạ Lệ cũng làm như vậy, tay anh ngăn chặn Thường Tiểu Gia, ngón tay uốn lượn, dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa vuốt ve hầu kết Thường Tiểu Gia.
Hầu kết Thường Tiểu Gia theo động tác của anh động đậy.
Tay Tạ Lệ không khỏi nắm chặt, sau đó buông ra, lấy ngón tay xoa xoa con mắt của cậu: “Ngủ một giấc thật ngon đi.”
Nói xong, anh buông Thường Tiểu Gia ra, ở trên giường nằm nghiêng, không nói lời nào chỉ nhìn Thường Tiểu Gia.
Cũng không lâu lắm, Thường Tiểu Gia tự mình chui vào trong lồng ngực Tạ Lệ, ôm thật chặt eo anh.
Đột nhiên Tạ Lệ sinh ra một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Thường Tiểu Gia bề ngoài đẹp đẽ nhưng nội tâm hung tàn như thú hoang, nhìn thấy ai cũng có thể cắn một miếng, cố tình lúc đối mặt với Tạ Lệ sẽ tiến vào trong lồng ngực của anh phiền phiền nhiễu nhiễu, khẩn cầu vuốt ve.
Cái cảm giác này thậm chí thoải mái hơn quan hệ tình dục.
Tạ Lệ giơ tay vỗ lưng Thường Tiểu Gia, hỏi cậu: “Tại sao sợ tối?”
Thường Tiểu Gia không trả lời, hô hấp nóng rực của cậu phả vào vai Tạ Lệ, rất nhanh trên người Tạ Lệ chảy ra một tầng mồ hôi. Đặc biệt là nơi bộ vị của hai người dán vào nhau, áo tù hoàn toàn bị thấm ướt, khó chịu dán vào da thịt.
Nhưng chỉ cần Tạ Lệ hơi lui ra một chút, Thường Tiểu Gia sẽ nhích lại, mãi đến khi lưng Tạ Lệ đụng vào tường không thể lùi được.
Thường Tiểu Gia lẳng lặng nằm trong lồng ngực Tạ Lệ, một lần sau mới nói: “Ngô Lâm vừa mới gọi tôi tới phòng làm việc.”
Ngô Lâm là đội trưởng khu giam giữ.
Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia cùng bị cấm túc, theo lý phải cùng đi ra mới đúng, nhưng Thường Tiểu Gia ra muộn hơn Tạ Lệ một lúc, là đi vào văn phòng của Ngô Lâm.
“Hắn nói gì với cậu?” Tạ Lệ vừa nói, vừa lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia nhỏ giọng nói: “Bảo tôi không nên gây chuyện.”
Tạ Lệ nói: “Đúng là không cần thiết.”
Thường Tiểu Gia không vui nói: “Là ai tôi mới gây sự, anh quên mất Đại Hào nhằm vào ai?”
Chuyện này bắt đầu quả thật là Tạ Lệ đi trêu chọc Đại Hào, là anh tìm thời cơ hợp lý mượn cớ đến bên cạnh Thường Tiểu Gia, thế nhưng chuyện phát triển đến bây giờ anh cũng không ngờ.
Tạ Lệ trầm mặc chốc lát, nói: “Nhưng cậu làm Đại Hào bị thương rất nặng, ở trong này hắn không thể làm gì cậu, sau này đi ra ngoài, chắc chắn Câu Nghĩa sẽ tìm cậu gây phiền phức.”
Thường Tiểu Gia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Không phải anh là người ở thành phố Sùng Phong sao? Sao lại biết tình hình ở thành phố Hải Cảng rõ ràng như thế?”
Tạ Lệ mặt không biến sắc, hai ngón tay nắm hàm dưới Thường Tiểu Gia, nói: “Đúng vậy, tôi không chỉ biết chuyện Hồng Phường và Câu Nghĩa, còn biết Thường nhị thiếu trên danh nghĩa là bắt người phi pháp bị vào tù, thực tế cậu cưỡng gian rồi giết chết một nữ cảnh sát.”
Anh nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thường Tiểu Gia.
Trong cặp mắt kia tâm tình gì cũng không có, đối với chuyện cưỡng gian rồi giết chết nữ cảnh sát này Thường Tiểu Gia không thừa nhận cũng không phủ nhận, cuối cùng chỉ hỏi: “Sau khi anh ra ngoài, dự định ở lại nơi này không đi sao?”
Tạ Lệ nhịn xuống kích động bóp nát hàm dưới của cậu, buông lỏng tay ra, vòng tay ra sau lưng ôm cậu, hỏi cậu: “Cậu hi vọng tôi đi sao?”
Thường Tiểu Gia thờ ơ cười một tiếng: “Đi ra ngoài anh có cái gì để tồn tại?”
Tạ Lệ ôm Thường Tiểu Gia càng ngày càng chặt, lòng anh tràn đầy phẫn nộ, đồng thời ngữ khí lại bình tĩnh đến đáng sợ, anh nói: “Vậy không được, xem ra tôi phải làm cho cậu khi ra ngoài cũng không thể rời bỏ tôi.”
Thường Tiểu Gia nói: “Đi ra ngoài anh còn cần tôi làm cái gì? Không phải anh có thể đánh được sao? Anh co được dãn được, đi ra ngoài cùng ai mà không được?”
Tạ Lệ biết Thường Tiểu Gia đang trào phúng mình, vẫn bình tĩnh nói: “Vậy hà tất tôi ở đây lãng phí thời gian với cậu?”
“Đúng vậy, “Thường Tiểu Gia đẩy anh ra: “Vậy anh cút đi.”
Lúc này Tạ Lệ chẳng những không buông tay, trái lại ôm Thường Tiểu Gia chặt hơn, hơn nữa anh ôm Thường Tiểu Gia còn bóp cái mông của cậu.
Thường Tiểu Gia bị bóp đau đớn, ở trong lồng ngực Tạ Lệ giãy dụa, cậu mắng: “Anh điên rồi sao? Mẹ nó, buông tôi ra!”
Tạ Lệ càng ghìm cậu chặt hơn.
Thường Tiểu Gia trở tay bắt lấy tay Tạ Lệ, ngón tay mềm mại xuyên qua kẻ tay cầm ngón út của anh.
Trong giây lát Tạ Lệ hiểu ra, Thường Tiểu Gia không học võ, thế nhưng nhất định có học những chiêu thức nham hiểm hại người. Sức lực Thường Tiểu Gia không mạnh bằng anh, bẻ không nổi tay anh, thế nhưng bẻ gẫy một ngón tay út là có thể.
Hơn nữa Thường Tiểu Gia đột nhiên phát lực, nếu như không phải Tạ Lệ tận mắt nhìn cậu giẫm gãy chân Đại Hào, chắc chắn sẽ không nghĩ đến phòng bị, dù sao cái tay kia lại mềm mại và lạnh như vậy.
Tạ Lệ canh lúc Thường Tiểu Gia vặn ngón út của mình liền thuận thế một phen, thuần thục trói ngược tay Thường Tiểu Gia lại. Cánh tay bị kéo lên làm Thường Tiểu Gia nằm úp sấp ở trên giường, ngay sau đó anh dùng một tay khác đưa về phía sau trói hai tay cậu lại, tay trái giữ đầu Thường Tiểu Gia, đầu gối chặn phía sau lưng, làm cho cậu nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích.
Thường Tiểu Gia ra sức giãy dụa, nhưng không thoát khỏi Tạ Lệ, mặt bị áp ở trên gối, lúc nói chuyện âm thanh nặng nề, mang theo tức giận: “Buông tôi ra!”
Tim Tạ Lệ đập rất mạnh, anh vì chuyện Thường Tiểu Gia đánh lén muốn bẻ gẫy ngón tay mình mà cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Thường Tiểu Gia hô hấp cũng không thông, tiếng nói khàn khàn: “Anh giết chết tôi đi, bằng không chính anh chờ chết đi!”
Tạ Lệ trầm mặc, anh nghe tiếng thở của mình hòa chung với tiếng thở Thường Tiểu Gia. Anh không thể giết chết Thường Tiểu Gia, cho nên cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra.
Thường Tiểu Gia lập tức ngồi dậy, giơ tay tát Tạ Lệ một bạt tai.
Tạ Lệ vốn có thể ngăn cản cậu, ngón tay ở bên người giật giật, cuối cùng vẫn không chặn.
Lúc Thường Tiểu Gia bỏ chân xuống giường, lúc đứng lên hai chân còn run rẩy. Ngay sau đó nắm lấy cái thang trèo lên trên, cuối cùng hai đôi chân đẹp đẽ một trước một sau biến mất trước mặt Tạ Lệ.
Tạ Lệ nằm xuống, đồng thời nghe tiếng Thường Tiểu Gia cũng nằm xuống.
Trong phòng liền khôi phục yên tĩnh.
Ngục giam Ngư Đảo là một tòa nhà được xây trên một hòn đảo có tên là Ngư Đảo. Lúc có kế hoạch xây dựng trại giam ở đây thì toàn bộ ngư dân cũng đã di dân toàn bộ, những người trên đảo đều ở trong cái ngục giam này.
Đến buổi tối là thời điểm yên tĩnh nhất, từ phòng giam có thể nghe được thanh âm của sóng biển, ngoài ra còn có thể nghe được âm thanh vang vọng quái lạ. Có người nói đó là âm thanh của dòng điện cao thế, nếu như có người dám vượt ngục sẽ bị điện cao thế đốt thành một đống than tro. Trên thực tế cũng không ai vượt ngục, bởi vì có ra được bên ngoài cũng không có cách nào bơi qua sông đến thành phố Hải Cảng đối diện.
Tạ Lệ cảm thấy mình nghe được âm thanh của dòng điện, anh không biết có phải là ảo giác của mình hay không.
Ngay sau đó, giường trên phát ra động tĩnh, giường dưới của Tạ Lệ cũng lung lay một chút, anh biết là Thường Tiểu Gia trở mình.
Thường Tiểu Gia không ngừng lăn qua lộn lại, xem ra là ngủ không được.
Tạ Lệ chậm rãi nằm nghiêng nhắm mắt lại, kèm theo bóng tối kéo tới là cảm giác rất mệt mỏi, rất nhanh cái gì anh cũng không biết.
Khi đó Tạ Lệ kéo Thường Tiểu Gia ra bên ngoài, nhưng Thường Tiểu Gia bỏ qua tay anh, thừa dịp Đại Hào muốn đứng lên, đầu gối và mũi chân chấm đất, cẳng chân cách mặt đất một khoảng, cậu không chút do dự mà đạp một cước.
Một cước kia của Thường Tiểu Gia giẫm rất độc ác, góc độ xảo quyệt. Tạ Lệ có cảm giác mình nghe được tiếng xương Đại Hào gãy vỡ. Anh sửng sốt một chút, vẫn nắm lấy tay Thường Tiểu Gia mau chóng kéo cậu ra khỏi đám đông.
Sau đó, Thường Tiểu Gia làm như không có gì xảy ra, lạnh lùng nhìn đám người hỗn chiến và Đại Hào đau đớn nằm dưới đất.
Tạ Lệ cúi đầu nhìn Thường Tiểu Gia, tâm tình phức tạp.
Thường Tiểu Gia ở trên vai anh cọ một lúc, nhắm mắt lại ôm anh bất động.
Lúc này, vòi sen bên Thường Tiểu Gia đột nhiên ngừng chảy nước. Lúc đầu Tạ Lệ cho là đã hết 15 phút, sau đó mới nhớ thời gian tắm đã qua, rất nhanh sẽ có cảnh sát trại giam đến kiểm tra, yêu cầu tất cả phạm nhân trở về phòng.
Tạ Lệ hít sâu một hơi, anh lấy khăn trên vai xuống, lau tóc cho Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia cảm nhận được động tác của anh, ngẩn mặt lên, nhắm mắt lại.
Tạ Lệ dùng khăn lau mặt cho cậu. Khăn mặt của trại giam đều thô ráp, động tác của Tạ Lệ không coi là ôn nhu, chà xát hai lần mặt của Thường Tiểu Gia liền đỏ lên.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân của cảnh sát.
Tạ Lệ đưa khăn mặt cho Thường Tiểu Gia, mình thì đi về phòng thay quần áo, lúc mặc quần áo được một nửa thì cảnh sát trại giam đã ló đầu vào giục bọn họ mau trở về phòng.
Sau khi tắt đèn, Tạ Lệ nghe Thường Tiểu Gia lục tục từ giường trên leo xuống, sau đó lên giường của anh, chui vào trong ngực của anh.
Tạ Lệ không ôm cậu cũng không có đẩy cậu ra.
Thường Tiểu Gia tự mình tìm vị trí thoải mái, sau đó mới ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: “Không ghét Đại Hào sao?”
Tạ Lệ không lên tiếng.
Thường Tiểu Gia lại mở miệng, âm thanh rất lạnh: “Tôi phiền hắn.”
Tạ Lệ không nói chuyện.
Thường Tiểu Gia chống một tay nhõm dậy, nhờ ánh đèn bên ngoài nhìn Tạ Lệ.
Lông mày Tạ Lệ hơi nhíu lại.
Thường Tiểu Gia nhìn anh một lúc, mặt lạnh xoay người muốn xuống giường.
Lúc này Tạ Lệ lập tức đưa tay ra ôm lấy eo cậu kéo trở về, không cho cậu đi.
Thường Tiểu Gia giằng co, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không khống chế, trong yên tĩnh lớn tiếng quát: “Cút!”
Hai người ở cùng phòng giam không phản ứng, chắc cũng sợ sệt.
Bởi vì Thường Tiểu Gia giãy dụa quá lợi hại, Tạ Lệ không thể không dùng sức lực toàn thân áp chế cậu. Anh để Thường Tiểu Gia trên giường mình, đè hai tay hai chân của cậu lại.
Thường Tiểu Gia thở hổn hển, ánh mắt hung ác nhìn Tạ Lệ.
Trong nháy mắt Tạ Lệ cảm thấy rất kỳ diệu. Lúc Thường Tiểu Gia xuống tay ác độc thoạt nhìn âm thầm yên tĩnh vô hại, nhưng khi lộ ra biểu tình hung ác thân thể lại rất ngoan ngoãn, bằng không Tạ Lệ cũng không dễ dàng đặt cậu ở dưới thân như vậy.
Tạ Lệ cắn răng, khi mở miệng âm thanh trầm thấp: “Còn muốn ngủ không? Tối hôm qua không phải mất ngủ sao?”
Thường Tiểu Gia lệch đầu đi không trả lời. Quần áo tù bị lôi kéo, cổ áo mở rộng, lộ ra cái cổ và xương quai xanh trắng như tuyết, ở góc độ này nhìn thấy hầu kết nho nhỏ trượt lên xuống, khiến người không nhịn được muốn lấy tay sờ.
Tạ Lệ cũng làm như vậy, tay anh ngăn chặn Thường Tiểu Gia, ngón tay uốn lượn, dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa vuốt ve hầu kết Thường Tiểu Gia.
Hầu kết Thường Tiểu Gia theo động tác của anh động đậy.
Tay Tạ Lệ không khỏi nắm chặt, sau đó buông ra, lấy ngón tay xoa xoa con mắt của cậu: “Ngủ một giấc thật ngon đi.”
Nói xong, anh buông Thường Tiểu Gia ra, ở trên giường nằm nghiêng, không nói lời nào chỉ nhìn Thường Tiểu Gia.
Cũng không lâu lắm, Thường Tiểu Gia tự mình chui vào trong lồng ngực Tạ Lệ, ôm thật chặt eo anh.
Đột nhiên Tạ Lệ sinh ra một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Thường Tiểu Gia bề ngoài đẹp đẽ nhưng nội tâm hung tàn như thú hoang, nhìn thấy ai cũng có thể cắn một miếng, cố tình lúc đối mặt với Tạ Lệ sẽ tiến vào trong lồng ngực của anh phiền phiền nhiễu nhiễu, khẩn cầu vuốt ve.
Cái cảm giác này thậm chí thoải mái hơn quan hệ tình dục.
Tạ Lệ giơ tay vỗ lưng Thường Tiểu Gia, hỏi cậu: “Tại sao sợ tối?”
Thường Tiểu Gia không trả lời, hô hấp nóng rực của cậu phả vào vai Tạ Lệ, rất nhanh trên người Tạ Lệ chảy ra một tầng mồ hôi. Đặc biệt là nơi bộ vị của hai người dán vào nhau, áo tù hoàn toàn bị thấm ướt, khó chịu dán vào da thịt.
Nhưng chỉ cần Tạ Lệ hơi lui ra một chút, Thường Tiểu Gia sẽ nhích lại, mãi đến khi lưng Tạ Lệ đụng vào tường không thể lùi được.
Thường Tiểu Gia lẳng lặng nằm trong lồng ngực Tạ Lệ, một lần sau mới nói: “Ngô Lâm vừa mới gọi tôi tới phòng làm việc.”
Ngô Lâm là đội trưởng khu giam giữ.
Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia cùng bị cấm túc, theo lý phải cùng đi ra mới đúng, nhưng Thường Tiểu Gia ra muộn hơn Tạ Lệ một lúc, là đi vào văn phòng của Ngô Lâm.
“Hắn nói gì với cậu?” Tạ Lệ vừa nói, vừa lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia nhỏ giọng nói: “Bảo tôi không nên gây chuyện.”
Tạ Lệ nói: “Đúng là không cần thiết.”
Thường Tiểu Gia không vui nói: “Là ai tôi mới gây sự, anh quên mất Đại Hào nhằm vào ai?”
Chuyện này bắt đầu quả thật là Tạ Lệ đi trêu chọc Đại Hào, là anh tìm thời cơ hợp lý mượn cớ đến bên cạnh Thường Tiểu Gia, thế nhưng chuyện phát triển đến bây giờ anh cũng không ngờ.
Tạ Lệ trầm mặc chốc lát, nói: “Nhưng cậu làm Đại Hào bị thương rất nặng, ở trong này hắn không thể làm gì cậu, sau này đi ra ngoài, chắc chắn Câu Nghĩa sẽ tìm cậu gây phiền phức.”
Thường Tiểu Gia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Không phải anh là người ở thành phố Sùng Phong sao? Sao lại biết tình hình ở thành phố Hải Cảng rõ ràng như thế?”
Tạ Lệ mặt không biến sắc, hai ngón tay nắm hàm dưới Thường Tiểu Gia, nói: “Đúng vậy, tôi không chỉ biết chuyện Hồng Phường và Câu Nghĩa, còn biết Thường nhị thiếu trên danh nghĩa là bắt người phi pháp bị vào tù, thực tế cậu cưỡng gian rồi giết chết một nữ cảnh sát.”
Anh nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thường Tiểu Gia.
Trong cặp mắt kia tâm tình gì cũng không có, đối với chuyện cưỡng gian rồi giết chết nữ cảnh sát này Thường Tiểu Gia không thừa nhận cũng không phủ nhận, cuối cùng chỉ hỏi: “Sau khi anh ra ngoài, dự định ở lại nơi này không đi sao?”
Tạ Lệ nhịn xuống kích động bóp nát hàm dưới của cậu, buông lỏng tay ra, vòng tay ra sau lưng ôm cậu, hỏi cậu: “Cậu hi vọng tôi đi sao?”
Thường Tiểu Gia thờ ơ cười một tiếng: “Đi ra ngoài anh có cái gì để tồn tại?”
Tạ Lệ ôm Thường Tiểu Gia càng ngày càng chặt, lòng anh tràn đầy phẫn nộ, đồng thời ngữ khí lại bình tĩnh đến đáng sợ, anh nói: “Vậy không được, xem ra tôi phải làm cho cậu khi ra ngoài cũng không thể rời bỏ tôi.”
Thường Tiểu Gia nói: “Đi ra ngoài anh còn cần tôi làm cái gì? Không phải anh có thể đánh được sao? Anh co được dãn được, đi ra ngoài cùng ai mà không được?”
Tạ Lệ biết Thường Tiểu Gia đang trào phúng mình, vẫn bình tĩnh nói: “Vậy hà tất tôi ở đây lãng phí thời gian với cậu?”
“Đúng vậy, “Thường Tiểu Gia đẩy anh ra: “Vậy anh cút đi.”
Lúc này Tạ Lệ chẳng những không buông tay, trái lại ôm Thường Tiểu Gia chặt hơn, hơn nữa anh ôm Thường Tiểu Gia còn bóp cái mông của cậu.
Thường Tiểu Gia bị bóp đau đớn, ở trong lồng ngực Tạ Lệ giãy dụa, cậu mắng: “Anh điên rồi sao? Mẹ nó, buông tôi ra!”
Tạ Lệ càng ghìm cậu chặt hơn.
Thường Tiểu Gia trở tay bắt lấy tay Tạ Lệ, ngón tay mềm mại xuyên qua kẻ tay cầm ngón út của anh.
Trong giây lát Tạ Lệ hiểu ra, Thường Tiểu Gia không học võ, thế nhưng nhất định có học những chiêu thức nham hiểm hại người. Sức lực Thường Tiểu Gia không mạnh bằng anh, bẻ không nổi tay anh, thế nhưng bẻ gẫy một ngón tay út là có thể.
Hơn nữa Thường Tiểu Gia đột nhiên phát lực, nếu như không phải Tạ Lệ tận mắt nhìn cậu giẫm gãy chân Đại Hào, chắc chắn sẽ không nghĩ đến phòng bị, dù sao cái tay kia lại mềm mại và lạnh như vậy.
Tạ Lệ canh lúc Thường Tiểu Gia vặn ngón út của mình liền thuận thế một phen, thuần thục trói ngược tay Thường Tiểu Gia lại. Cánh tay bị kéo lên làm Thường Tiểu Gia nằm úp sấp ở trên giường, ngay sau đó anh dùng một tay khác đưa về phía sau trói hai tay cậu lại, tay trái giữ đầu Thường Tiểu Gia, đầu gối chặn phía sau lưng, làm cho cậu nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích.
Thường Tiểu Gia ra sức giãy dụa, nhưng không thoát khỏi Tạ Lệ, mặt bị áp ở trên gối, lúc nói chuyện âm thanh nặng nề, mang theo tức giận: “Buông tôi ra!”
Tim Tạ Lệ đập rất mạnh, anh vì chuyện Thường Tiểu Gia đánh lén muốn bẻ gẫy ngón tay mình mà cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Thường Tiểu Gia hô hấp cũng không thông, tiếng nói khàn khàn: “Anh giết chết tôi đi, bằng không chính anh chờ chết đi!”
Tạ Lệ trầm mặc, anh nghe tiếng thở của mình hòa chung với tiếng thở Thường Tiểu Gia. Anh không thể giết chết Thường Tiểu Gia, cho nên cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra.
Thường Tiểu Gia lập tức ngồi dậy, giơ tay tát Tạ Lệ một bạt tai.
Tạ Lệ vốn có thể ngăn cản cậu, ngón tay ở bên người giật giật, cuối cùng vẫn không chặn.
Lúc Thường Tiểu Gia bỏ chân xuống giường, lúc đứng lên hai chân còn run rẩy. Ngay sau đó nắm lấy cái thang trèo lên trên, cuối cùng hai đôi chân đẹp đẽ một trước một sau biến mất trước mặt Tạ Lệ.
Tạ Lệ nằm xuống, đồng thời nghe tiếng Thường Tiểu Gia cũng nằm xuống.
Trong phòng liền khôi phục yên tĩnh.
Ngục giam Ngư Đảo là một tòa nhà được xây trên một hòn đảo có tên là Ngư Đảo. Lúc có kế hoạch xây dựng trại giam ở đây thì toàn bộ ngư dân cũng đã di dân toàn bộ, những người trên đảo đều ở trong cái ngục giam này.
Đến buổi tối là thời điểm yên tĩnh nhất, từ phòng giam có thể nghe được thanh âm của sóng biển, ngoài ra còn có thể nghe được âm thanh vang vọng quái lạ. Có người nói đó là âm thanh của dòng điện cao thế, nếu như có người dám vượt ngục sẽ bị điện cao thế đốt thành một đống than tro. Trên thực tế cũng không ai vượt ngục, bởi vì có ra được bên ngoài cũng không có cách nào bơi qua sông đến thành phố Hải Cảng đối diện.
Tạ Lệ cảm thấy mình nghe được âm thanh của dòng điện, anh không biết có phải là ảo giác của mình hay không.
Ngay sau đó, giường trên phát ra động tĩnh, giường dưới của Tạ Lệ cũng lung lay một chút, anh biết là Thường Tiểu Gia trở mình.
Thường Tiểu Gia không ngừng lăn qua lộn lại, xem ra là ngủ không được.
Tạ Lệ chậm rãi nằm nghiêng nhắm mắt lại, kèm theo bóng tối kéo tới là cảm giác rất mệt mỏi, rất nhanh cái gì anh cũng không biết.