Chương 33: Cái cây được khắc
Edited by Raine Wu - rainewu.wordpress.com
-----------
Nghiêm Diệc Sơ chạy về khu dân cư nhà mình, vội lên thang máy, cửa vừa mở ra thì đã thấy một người đang ngồi xổm trước cửa nhà cậu.
Da Hứa Thanh rất trắng, thoạt nhìn rất mềm mịn, mặc chiếc hoodie hồng, quần jeans rách cùng với áo khoác trắng, hắn đang ôm chân bèn ngẩng đầu lên ngóng trông khi nghe thấy tiếng thang máy.
Dáng vẻ Hứa Thanh trông như một đứa trẻ ngoan, mắt chó cụp xuống trông thật ngây thơ và đáng thương.
Nghiêm Diệc Sơ bắt đầu cảm thấy đau đầu khi thấy cảnh tượng này.
Hứa Thanh nhìn cậu, kéo giọng: "Sơ Sơ, mày tới rồiiii~"
......
Nghiêm Diệc Sơ lấy chìa khóa trong túi ra, xoa thái dương rồi vòng qua Hứa Thanh đi đến mở cửa.
Hứa Thanh đột nhiên đứng dậy, lấy từ sau lưng một miếng bánh gato cỡ lòng bàn tay ra, trên đó còn cắm nến âm nhạc*, lúc này, bài hát chúc mừng sinh nhật đầy tạp âm vang lên.
*Nến âm nhạc: đốt lên có thể phát âm thanh.
"Chúc sinh nhật vui vẻ~Chúc sinh nhật vui vẻ nè! HAPPY BIRTHDAY to Sơ Sơ, chúc cưng sớm tìm được người đàn ông của đời mình!" Hứa Thanh bưng miếng bánh kem, cười tí ta tí tửng, hát trước mặt Nghiêm Diệc Sơ.
"Sơ Sơ cảm động không, muốn khóc chưa? Chuẩn bị đi, để tao quay cái clip!" Một tay Hứa Thanh cầm bánh kem, tay kia lấy điện thoại ra.
"Quay mẹ mày, đừng để tao phải mua vé máy bay cho mày xéo về Xuyên Thành tối nay đó!" Nghiêm Diệc Sơ liếc thấy miếng bánh Napoleon cùng nến âm nhạc là mua cửa hàng bên dưới nên tức đến đau răng.
"Ây, người ta đến chúc mừng sinh nhật cưng mà không cảm kích gì hết trơn."
Hứa Thanh đi sát theo sau Nghiêm Diệc Sơ.
"Sơ Sơ, hôm nay mày mặc bộ này để đi chung với mấy đứa chung trường đó hả?" Hắn không quan tâm Nghiêm Diệc Sơ không thích miếng bánh Napoleon của mình nên cắn một miếng: "Mày đừng nói là mặc bộ này mà vẫn có cảm giác nha, đồ ngành, kính gọng đen, nhưng bên trong mặc quần lọt khe—"
"Gì cũng nói được hết vậy!" Nghiêm Diệc Sơ ụp miếng bánh vào mặt Hứa Thanh.
Cửa mở ra, Hứa Thanh đeo balo nhỏ, rõ ràng đến đây để Nghiêm Diệc Sơ lo từ ăn đến ngủ.
Hắn bước vào nhà Nghiêm Diệc Sơ, sờ khuôn mặt đầy bánh của mình rồi đi thẳng vào toilet.
"Nghiêm Diệc Sơ! Mày xài sữa rửa mặt gì vậy! Có loại sữa bò tao thích không!"
......
Nghiêm Diệc Sơ đang dọn đồ trong phòng khách, nghe thấy Hứa Thanh kén cá chọn canh mấy đồ dưỡng da của mình nên hít một hơi thật sâu.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Phòng khách của cậu chưa từng có ai ở nên đồ đạc cũng chưa được dọn, việc Hứa Thanh đột ngột đến khiến cậu có chút luống cuống.
Hứa Thanh đang rửa mặt trong nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Nghiêm Diệc Sơ đang bao gối nên sốt ruột đi ra, rống lên.
"Hứa Thanh, mở cửa đi!"
Hứa Thanh vỗ vỗ mặt mình, ngạc nhiên nói: "Đồ order của tao đến nhanh dữ!!!"
Nghiêm Diệc Sơ im lặng phủi chăn, Hứa Thanh là điển hình cho kiểu người không bao giờ đối xử tệ với bản thân, người vẫn còn bên ngoài nên đi order đồ trước.
Từ lúc xuống máy bay đến giờ Hứa Thanh chỉ ăn một miếng bánh nhỏ nên giờ bụng đói cồn cào, hắn chạy đến mở cửa như sói vồ mồi.
Lúc cửa vừa mở ra, hắn sững người.
Đệt.
Có trai đẹp ngay cửa.
Áo len cổ lọ màu đen, áo khoác da, quần dài. Vai rộng, eo thon, chân dài, thân hình cân đối. Điều mấu chốt chính là khuôn mặt khôi ngô, xương cung mày và sống mũi đẹp, lông mày rậm nam tính, mũi cao thẳng, mắt hai mí lót nhưng lông mi lại dày, khiến cho người nhìn vừa cảm thấy thâm tình, vừa cảm thấy lương bạc.
Trên tay trai đẹp xách hai cái túi lớn, một bên là bánh ngọt, một bên căng phồng không biết là đồ gì.
Trai đẹp liếc Hứa Thanh một cái, chân Hứa Thanh lập tức hơi mềm nhũn.
"Anh đẹp, đẹp trai đưa đồ cho em đi. Vất vả quá, em cho anh năm sao luôn!"
Hứa Thanh chìa tay muốn lấy bánh ngọt.
Trai đẹp không để ý gì đến hành động của hắn mà chỉ hướng mắt vào trong.
Những câu chữ lạnh lùng thốt ra từ miệng trai đẹp vô cảm.
"Nghiêm Diệc Sơ đâu?"
......
Hả?
Hứa Thanh chớp mắt, cảm thấy đây không phải là bên cửa hàng bánh ngọt mà hắn order.
Hứa Thanh lúng túng ho khan một tiếng rồi quay vào bên trong gọi: "Sơ Sơ, có người tìm mày kìa, ra đây đi!"
Giọng Nghiêm Diệc Sơ từ xa vọng đến.
"Mẹ nó ai tìm tao, Hứa Thanh, đừng có gạt tao, nói cho mày biết."
......
Lúc chờ Nghiêm Diệc Sơ đến đây, Hứa Thanh không khỏi nhìn chằm chằm chàng trai cool ngầu đứng ngay cửa này.
Má.
Hắn liếc nhìn, đúng là cực phẩm.
Lại nhìn, chàng trai trong mơ.
Hắn nhìn lần nữa, hận không đá đít Nghiêm Diệc Sơ để mình thế chỗ vào.
Hắn nghĩ đến Nghiêm Diệc Sơ cùng với anh đẹp trai mà cậu nhắc đến, trong lòng thầm nghĩ, cái thằng Nghiêm Diệc Sơ này ăn bao nhiêu cức chó mà hên vậy, vừa đến Bắc Thành đã gặp cực phẩm, sao ông trời bất công thế?
Nghiêm Diệc Sơ vừa mới dọn xong phòng khách cho Hứa Thanh, định quay lại nói rõ với Cận Sầm, cậu bực bội đi đến cửa thì nhìn thấy Cận Sầm đứng ngay phía hành lang.
Cậu sững người.
"Cận Sầm? Sao cậu lại đến đây?"
Cậu quét mắt tới hai cái túi trong tay Cận Sầm, có chút ngượng ngùng nói: "Cậu mang đến cho tôi à?"
Cận Sầm nhìn cậu rồi lại nhìn sang Hứa Thanh, phát hiện người bạn ở Bắc Thành của Nghiêm Diệc Sơ đang nhìn chằm chằm mình.
Không biết sao nhưng cậu ta lại cảm thấy an tâm hơn một chút.
"À, đỡ cho anh phải đi chuyến nữa."
Cận Sầm đưa đồ qua.
Lần này, Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy rất áy náy, người ta tổ chức sinh nhật cho mình, còn cậu giữa chừng chạy đi để người ta phải mang quà với bánh đến cho mình.
Nghiêm Diệc Sơ cầm đồ rồi nở cười tươi với Cận Sầm: "Cảm ơn cậu nha, nhờ cậu cảm ơn Trần Nghị với Kỳ Dương giúp nhé."
Lúc ở nhà, Nghiêm Diệc Sơ tháo kính ra, kẹp tóc mái lên, làm lộ ra khuôn mặt đẹp trai của mình, lúc cười lên hệt như cảnh hoa đào nở rộ đẹp động lòng người, làm cho Cận Sầm trở nên ngẩn ngơ.
"Không cần cảm ơn."
Cận Sầm nhân lúc không ai chú ý vô thức ấn ngón trỏ mình.
Cậu ta nhìn Nghiêm Diệc Sơ với nụ cười trên môi, nói lần nữa: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Nghiêm Diệc Sơ có chút ngượng khi được Cận Sầm chúc ngay trước mặt Hứa Thanh, cậu cảm nhận được ánh mắt như thiêu như đốt của Hứa Thanh trên người mình, như thể muốn đốt một lỗ sau lưng cậu.
"Cảm ơn, đi đường cẩn thận."
Nghiêm Diệc Sơ chào tạm biệt Cận Sầm.
Cận Sầm 'ừm' một tiếng, không nói gì mà dứt khoát quay người đi.
Đúng lúc thang máy đến, là bánh mà Hứa Thanh order.
Hứa Thanh cầm bánh ngọt của mình rồi cùng Nghiêm Diệc Sơ vào nhà.
Tâm trí Nghiêm Diệc Sơ vẫn còn vương vấn hình ảnh Cận Sầm nhìn cậu ở cầu thang lúc nãy, cùng với câu chúc dễ nghe 'Sinh nhật vui vẻ', trong tâm trí có chút ngất ngây.
Hứa Thanh để bánh xuống, nhặt con búp bê cà rốt IKEA trên ghế sofa rồi chỉ vào Nghiêm Diệc Sơ la lớn.
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống lại sẽ bị nghiêm trị! Thành thật khai báo tụi bây đã đến bước nào rồi, cấp 1 cấp 2 cấp 3*! Có trai đẹp trong nhà thì có anh em không! Nếu như tao muốn chen vô tình cảm của hai người thì mày có tuyệt giao với tao không!"
*Thực ra là đủ là bốn cấp, tên tiếng trung lần lượt là 一垒 (First base) 二垒 (Second base) 三垒 (Third base) 本垒 (Fourth base/Home base). 4 cấp được chia như sau: Cấp 1: ôm, hôn má, nắm tay, ôm eo; Cấp 2: đá lưỡi; Cấp 3: oral sex; Cấp 4: sex.
......
?
Nghiêm Diệc Sơ lúng túng giật giật khóe miệng.
"Cấp 1 cấp 2 cấp 3 cái đéo, tụi tao chỉ mới biết nhau đây thôi, được chưa? Bạn bè còn chưa tới!"
......
Hứa Thanh không tin nên hét lên: "Sao thế được! Nhìn ánh mắt vừa rồi của anh đẹp trai kia, đờ mờ, nói không phải thứ gian tình trên ba tháng thì ai mà tin? Còn mày nữa, mày ngại ngùng, e thẹn đồ! Đừng nghĩ tao không thấy mày đỏ mặt!"
Nghiêm Diệc Sơ mở hộp bánh mà Cận Sầm đưa tới, để trên bàn cùng với bánh ngọt của Hứa Thanh, hai cái bánh lớn được làm trông rất đẹp và ngon, nhưng có lẽ sẽ rất khó ăn hết.
Hứa Thanh nào còn tâm trí quan tâm bánh mình ra sao, vừa mới đến Bắc Thành đã phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa của người anh em, hận không thể chia sẻ với đám bạn Xuyên Thành ngay và luôn.
Nghiêm Diệc Sơ thấy hắn vò đầu bứt tai mà trong lòng vô cùng rối bời, không biết giải thích thế nào.
Cậu luôn có chút suy nghĩ về Cận Sầm—điều này dựa trên khuôn mặt của Cận Sầm, sau đó điểm này theo thời gian sẽ phát triển lên vì Cận Sầm đáp ứng hầu hết những tiêu chuẩn chọn bạn đời của cậu.
Mấy tháng qua, mối quan hệ của bọn họ từ xa lạ đã trở thành bạn game, bạn bè chia sẻ bí mật, do đó Nghiêm Diệc Sơ cũng không biết giờ đây mình suy nghĩ gì về Cận Sầm.
Cậu biết tính hướng của mình, nhưng theo quan sát thì có lẽ Cận Sầm là trai thẳng đúng không?
Chẳng nhẽ lần đầu tiên yêu nhau đã thử thách bẻ cong nhau, khó đến vậy sao?
Cậu tặc lưỡi rồi mở quà ra.
Bỏ qua quần áo giày dép mà Trần Nghị tặng, chiếc hộp tồi tàn ở trong góc đã thu hút sự chú ý của Nghiêm Diệc Sơ.
Đây là hộp quà mà Cận Sầm có chút lo lắng khi đưa.
Thấy Nghiêm Diệc Sơ chuẩn bị mở quà, Hứa Thanh lập tức đi đến.
"Ô, Sơ, đây là quà của trai đẹp tặng đó hả? Mau mở ra xem đi!"
......
Lúc Nghiêm Diệc Sơ nhận quà, cậu vẫn còn tâm trạng chế giễu Cận Sầm, nhưng đến lúc muốn mở quà thì không hiểu sao trong lòng như có tiếng trống đánh.
Cậu nhẹ nhàng nhấc nắp hộp lên.
Thì thấy một quyển sách.
"Ặc... Vương Hậu Hùng?" Hứa Thanh khẽ nói.
Cậu lấy sách ôn tập dày cộm ra khỏi hộp.
"Tên đẹp trai này cũng trai thẳng quá nhỉ, tặng gì đây trời???" Hứa Thanh chết lặng nhìn sách ôn tập.
Nghiêm Diệc Sơ ho khan một tiếng, sự mong đợi, hồi hộp vừa nãy lập tức tan biến đi không ít, cậu quơ tiếp rồi lấy ra một chiếc mũ, là cái lần trước Cận Sầm đưa cho cậu.
Sao lại bỏ vào? Bởi vì cậu đã từng khen đẹp ư?
Nghiêm Diệc Sơ có chút bối rối.
Quơ tiếp, bên trong có mấy bao thuốc lá cùng với một chiếc đồng hồ thể thao đắt tiền, chiếc đồng hồ này vẫn còn nguyên hộp, là mẫu mới nhất.
Hứa Thanh nhìn thấy, thở phào.
"Tên ngầu lòi này tặng quà cũng bình thường ghê."
Cuối cùng, chỉ còn một chiếc bật lửa bạc hình hộp nhỏ xinh.
......
Nhân lúc Hứa Thanh đang nghiên cứu chiếc đồng hồ thể thao, Nghiêm Diệc Sơ lặng lẽ cất chiếc bật lửa vào trong túi.
Cậu coi như không có chuyện gì, nói: "Tao đi vệ sinh."
"Đi vệ sinh nói tao chi?" Hứa Thanh không quan tâm.
Nghiêm Diệc Sơ đi vào, đậy nắm bồn cầu lại, ngồi ở trên rồi lấy bật lửa trong túi ra.
Không phải đồ mới, ở trên có chút trầy xước, là cái cậu nhặt được trước đây.
Nghiêm Diệc Sơ xoay bật lửa trong tay, thấy bên dưới dường như có khắc gì đó.
Cậu đưa mặt dưới lên, tỉ mỉ xem.
Phát hiện thấy nó được khắc xiêu vẹo, không khéo thành hình giống như cái cây.
Mặc dù dấu khắc không liền nhau, bị đứt khúc mấy đoạn nhưng Nghiêm Diệc Sơ có thể nhìn ra, đó là một cái cây.
-----------
Nghiêm Diệc Sơ chạy về khu dân cư nhà mình, vội lên thang máy, cửa vừa mở ra thì đã thấy một người đang ngồi xổm trước cửa nhà cậu.
Da Hứa Thanh rất trắng, thoạt nhìn rất mềm mịn, mặc chiếc hoodie hồng, quần jeans rách cùng với áo khoác trắng, hắn đang ôm chân bèn ngẩng đầu lên ngóng trông khi nghe thấy tiếng thang máy.
Dáng vẻ Hứa Thanh trông như một đứa trẻ ngoan, mắt chó cụp xuống trông thật ngây thơ và đáng thương.
Nghiêm Diệc Sơ bắt đầu cảm thấy đau đầu khi thấy cảnh tượng này.
Hứa Thanh nhìn cậu, kéo giọng: "Sơ Sơ, mày tới rồiiii~"
......
Nghiêm Diệc Sơ lấy chìa khóa trong túi ra, xoa thái dương rồi vòng qua Hứa Thanh đi đến mở cửa.
Hứa Thanh đột nhiên đứng dậy, lấy từ sau lưng một miếng bánh gato cỡ lòng bàn tay ra, trên đó còn cắm nến âm nhạc*, lúc này, bài hát chúc mừng sinh nhật đầy tạp âm vang lên.
*Nến âm nhạc: đốt lên có thể phát âm thanh.
"Chúc sinh nhật vui vẻ~Chúc sinh nhật vui vẻ nè! HAPPY BIRTHDAY to Sơ Sơ, chúc cưng sớm tìm được người đàn ông của đời mình!" Hứa Thanh bưng miếng bánh kem, cười tí ta tí tửng, hát trước mặt Nghiêm Diệc Sơ.
"Sơ Sơ cảm động không, muốn khóc chưa? Chuẩn bị đi, để tao quay cái clip!" Một tay Hứa Thanh cầm bánh kem, tay kia lấy điện thoại ra.
"Quay mẹ mày, đừng để tao phải mua vé máy bay cho mày xéo về Xuyên Thành tối nay đó!" Nghiêm Diệc Sơ liếc thấy miếng bánh Napoleon cùng nến âm nhạc là mua cửa hàng bên dưới nên tức đến đau răng.
"Ây, người ta đến chúc mừng sinh nhật cưng mà không cảm kích gì hết trơn."
Hứa Thanh đi sát theo sau Nghiêm Diệc Sơ.
"Sơ Sơ, hôm nay mày mặc bộ này để đi chung với mấy đứa chung trường đó hả?" Hắn không quan tâm Nghiêm Diệc Sơ không thích miếng bánh Napoleon của mình nên cắn một miếng: "Mày đừng nói là mặc bộ này mà vẫn có cảm giác nha, đồ ngành, kính gọng đen, nhưng bên trong mặc quần lọt khe—"
"Gì cũng nói được hết vậy!" Nghiêm Diệc Sơ ụp miếng bánh vào mặt Hứa Thanh.
Cửa mở ra, Hứa Thanh đeo balo nhỏ, rõ ràng đến đây để Nghiêm Diệc Sơ lo từ ăn đến ngủ.
Hắn bước vào nhà Nghiêm Diệc Sơ, sờ khuôn mặt đầy bánh của mình rồi đi thẳng vào toilet.
"Nghiêm Diệc Sơ! Mày xài sữa rửa mặt gì vậy! Có loại sữa bò tao thích không!"
......
Nghiêm Diệc Sơ đang dọn đồ trong phòng khách, nghe thấy Hứa Thanh kén cá chọn canh mấy đồ dưỡng da của mình nên hít một hơi thật sâu.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Phòng khách của cậu chưa từng có ai ở nên đồ đạc cũng chưa được dọn, việc Hứa Thanh đột ngột đến khiến cậu có chút luống cuống.
Hứa Thanh đang rửa mặt trong nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Nghiêm Diệc Sơ đang bao gối nên sốt ruột đi ra, rống lên.
"Hứa Thanh, mở cửa đi!"
Hứa Thanh vỗ vỗ mặt mình, ngạc nhiên nói: "Đồ order của tao đến nhanh dữ!!!"
Nghiêm Diệc Sơ im lặng phủi chăn, Hứa Thanh là điển hình cho kiểu người không bao giờ đối xử tệ với bản thân, người vẫn còn bên ngoài nên đi order đồ trước.
Từ lúc xuống máy bay đến giờ Hứa Thanh chỉ ăn một miếng bánh nhỏ nên giờ bụng đói cồn cào, hắn chạy đến mở cửa như sói vồ mồi.
Lúc cửa vừa mở ra, hắn sững người.
Đệt.
Có trai đẹp ngay cửa.
Áo len cổ lọ màu đen, áo khoác da, quần dài. Vai rộng, eo thon, chân dài, thân hình cân đối. Điều mấu chốt chính là khuôn mặt khôi ngô, xương cung mày và sống mũi đẹp, lông mày rậm nam tính, mũi cao thẳng, mắt hai mí lót nhưng lông mi lại dày, khiến cho người nhìn vừa cảm thấy thâm tình, vừa cảm thấy lương bạc.
Trên tay trai đẹp xách hai cái túi lớn, một bên là bánh ngọt, một bên căng phồng không biết là đồ gì.
Trai đẹp liếc Hứa Thanh một cái, chân Hứa Thanh lập tức hơi mềm nhũn.
"Anh đẹp, đẹp trai đưa đồ cho em đi. Vất vả quá, em cho anh năm sao luôn!"
Hứa Thanh chìa tay muốn lấy bánh ngọt.
Trai đẹp không để ý gì đến hành động của hắn mà chỉ hướng mắt vào trong.
Những câu chữ lạnh lùng thốt ra từ miệng trai đẹp vô cảm.
"Nghiêm Diệc Sơ đâu?"
......
Hả?
Hứa Thanh chớp mắt, cảm thấy đây không phải là bên cửa hàng bánh ngọt mà hắn order.
Hứa Thanh lúng túng ho khan một tiếng rồi quay vào bên trong gọi: "Sơ Sơ, có người tìm mày kìa, ra đây đi!"
Giọng Nghiêm Diệc Sơ từ xa vọng đến.
"Mẹ nó ai tìm tao, Hứa Thanh, đừng có gạt tao, nói cho mày biết."
......
Lúc chờ Nghiêm Diệc Sơ đến đây, Hứa Thanh không khỏi nhìn chằm chằm chàng trai cool ngầu đứng ngay cửa này.
Má.
Hắn liếc nhìn, đúng là cực phẩm.
Lại nhìn, chàng trai trong mơ.
Hắn nhìn lần nữa, hận không đá đít Nghiêm Diệc Sơ để mình thế chỗ vào.
Hắn nghĩ đến Nghiêm Diệc Sơ cùng với anh đẹp trai mà cậu nhắc đến, trong lòng thầm nghĩ, cái thằng Nghiêm Diệc Sơ này ăn bao nhiêu cức chó mà hên vậy, vừa đến Bắc Thành đã gặp cực phẩm, sao ông trời bất công thế?
Nghiêm Diệc Sơ vừa mới dọn xong phòng khách cho Hứa Thanh, định quay lại nói rõ với Cận Sầm, cậu bực bội đi đến cửa thì nhìn thấy Cận Sầm đứng ngay phía hành lang.
Cậu sững người.
"Cận Sầm? Sao cậu lại đến đây?"
Cậu quét mắt tới hai cái túi trong tay Cận Sầm, có chút ngượng ngùng nói: "Cậu mang đến cho tôi à?"
Cận Sầm nhìn cậu rồi lại nhìn sang Hứa Thanh, phát hiện người bạn ở Bắc Thành của Nghiêm Diệc Sơ đang nhìn chằm chằm mình.
Không biết sao nhưng cậu ta lại cảm thấy an tâm hơn một chút.
"À, đỡ cho anh phải đi chuyến nữa."
Cận Sầm đưa đồ qua.
Lần này, Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy rất áy náy, người ta tổ chức sinh nhật cho mình, còn cậu giữa chừng chạy đi để người ta phải mang quà với bánh đến cho mình.
Nghiêm Diệc Sơ cầm đồ rồi nở cười tươi với Cận Sầm: "Cảm ơn cậu nha, nhờ cậu cảm ơn Trần Nghị với Kỳ Dương giúp nhé."
Lúc ở nhà, Nghiêm Diệc Sơ tháo kính ra, kẹp tóc mái lên, làm lộ ra khuôn mặt đẹp trai của mình, lúc cười lên hệt như cảnh hoa đào nở rộ đẹp động lòng người, làm cho Cận Sầm trở nên ngẩn ngơ.
"Không cần cảm ơn."
Cận Sầm nhân lúc không ai chú ý vô thức ấn ngón trỏ mình.
Cậu ta nhìn Nghiêm Diệc Sơ với nụ cười trên môi, nói lần nữa: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Nghiêm Diệc Sơ có chút ngượng khi được Cận Sầm chúc ngay trước mặt Hứa Thanh, cậu cảm nhận được ánh mắt như thiêu như đốt của Hứa Thanh trên người mình, như thể muốn đốt một lỗ sau lưng cậu.
"Cảm ơn, đi đường cẩn thận."
Nghiêm Diệc Sơ chào tạm biệt Cận Sầm.
Cận Sầm 'ừm' một tiếng, không nói gì mà dứt khoát quay người đi.
Đúng lúc thang máy đến, là bánh mà Hứa Thanh order.
Hứa Thanh cầm bánh ngọt của mình rồi cùng Nghiêm Diệc Sơ vào nhà.
Tâm trí Nghiêm Diệc Sơ vẫn còn vương vấn hình ảnh Cận Sầm nhìn cậu ở cầu thang lúc nãy, cùng với câu chúc dễ nghe 'Sinh nhật vui vẻ', trong tâm trí có chút ngất ngây.
Hứa Thanh để bánh xuống, nhặt con búp bê cà rốt IKEA trên ghế sofa rồi chỉ vào Nghiêm Diệc Sơ la lớn.
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống lại sẽ bị nghiêm trị! Thành thật khai báo tụi bây đã đến bước nào rồi, cấp 1 cấp 2 cấp 3*! Có trai đẹp trong nhà thì có anh em không! Nếu như tao muốn chen vô tình cảm của hai người thì mày có tuyệt giao với tao không!"
*Thực ra là đủ là bốn cấp, tên tiếng trung lần lượt là 一垒 (First base) 二垒 (Second base) 三垒 (Third base) 本垒 (Fourth base/Home base). 4 cấp được chia như sau: Cấp 1: ôm, hôn má, nắm tay, ôm eo; Cấp 2: đá lưỡi; Cấp 3: oral sex; Cấp 4: sex.
......
?
Nghiêm Diệc Sơ lúng túng giật giật khóe miệng.
"Cấp 1 cấp 2 cấp 3 cái đéo, tụi tao chỉ mới biết nhau đây thôi, được chưa? Bạn bè còn chưa tới!"
......
Hứa Thanh không tin nên hét lên: "Sao thế được! Nhìn ánh mắt vừa rồi của anh đẹp trai kia, đờ mờ, nói không phải thứ gian tình trên ba tháng thì ai mà tin? Còn mày nữa, mày ngại ngùng, e thẹn đồ! Đừng nghĩ tao không thấy mày đỏ mặt!"
Nghiêm Diệc Sơ mở hộp bánh mà Cận Sầm đưa tới, để trên bàn cùng với bánh ngọt của Hứa Thanh, hai cái bánh lớn được làm trông rất đẹp và ngon, nhưng có lẽ sẽ rất khó ăn hết.
Hứa Thanh nào còn tâm trí quan tâm bánh mình ra sao, vừa mới đến Bắc Thành đã phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa của người anh em, hận không thể chia sẻ với đám bạn Xuyên Thành ngay và luôn.
Nghiêm Diệc Sơ thấy hắn vò đầu bứt tai mà trong lòng vô cùng rối bời, không biết giải thích thế nào.
Cậu luôn có chút suy nghĩ về Cận Sầm—điều này dựa trên khuôn mặt của Cận Sầm, sau đó điểm này theo thời gian sẽ phát triển lên vì Cận Sầm đáp ứng hầu hết những tiêu chuẩn chọn bạn đời của cậu.
Mấy tháng qua, mối quan hệ của bọn họ từ xa lạ đã trở thành bạn game, bạn bè chia sẻ bí mật, do đó Nghiêm Diệc Sơ cũng không biết giờ đây mình suy nghĩ gì về Cận Sầm.
Cậu biết tính hướng của mình, nhưng theo quan sát thì có lẽ Cận Sầm là trai thẳng đúng không?
Chẳng nhẽ lần đầu tiên yêu nhau đã thử thách bẻ cong nhau, khó đến vậy sao?
Cậu tặc lưỡi rồi mở quà ra.
Bỏ qua quần áo giày dép mà Trần Nghị tặng, chiếc hộp tồi tàn ở trong góc đã thu hút sự chú ý của Nghiêm Diệc Sơ.
Đây là hộp quà mà Cận Sầm có chút lo lắng khi đưa.
Thấy Nghiêm Diệc Sơ chuẩn bị mở quà, Hứa Thanh lập tức đi đến.
"Ô, Sơ, đây là quà của trai đẹp tặng đó hả? Mau mở ra xem đi!"
......
Lúc Nghiêm Diệc Sơ nhận quà, cậu vẫn còn tâm trạng chế giễu Cận Sầm, nhưng đến lúc muốn mở quà thì không hiểu sao trong lòng như có tiếng trống đánh.
Cậu nhẹ nhàng nhấc nắp hộp lên.
Thì thấy một quyển sách.
"Ặc... Vương Hậu Hùng?" Hứa Thanh khẽ nói.
Cậu lấy sách ôn tập dày cộm ra khỏi hộp.
"Tên đẹp trai này cũng trai thẳng quá nhỉ, tặng gì đây trời???" Hứa Thanh chết lặng nhìn sách ôn tập.
Nghiêm Diệc Sơ ho khan một tiếng, sự mong đợi, hồi hộp vừa nãy lập tức tan biến đi không ít, cậu quơ tiếp rồi lấy ra một chiếc mũ, là cái lần trước Cận Sầm đưa cho cậu.
Sao lại bỏ vào? Bởi vì cậu đã từng khen đẹp ư?
Nghiêm Diệc Sơ có chút bối rối.
Quơ tiếp, bên trong có mấy bao thuốc lá cùng với một chiếc đồng hồ thể thao đắt tiền, chiếc đồng hồ này vẫn còn nguyên hộp, là mẫu mới nhất.
Hứa Thanh nhìn thấy, thở phào.
"Tên ngầu lòi này tặng quà cũng bình thường ghê."
Cuối cùng, chỉ còn một chiếc bật lửa bạc hình hộp nhỏ xinh.
......
Nhân lúc Hứa Thanh đang nghiên cứu chiếc đồng hồ thể thao, Nghiêm Diệc Sơ lặng lẽ cất chiếc bật lửa vào trong túi.
Cậu coi như không có chuyện gì, nói: "Tao đi vệ sinh."
"Đi vệ sinh nói tao chi?" Hứa Thanh không quan tâm.
Nghiêm Diệc Sơ đi vào, đậy nắm bồn cầu lại, ngồi ở trên rồi lấy bật lửa trong túi ra.
Không phải đồ mới, ở trên có chút trầy xước, là cái cậu nhặt được trước đây.
Nghiêm Diệc Sơ xoay bật lửa trong tay, thấy bên dưới dường như có khắc gì đó.
Cậu đưa mặt dưới lên, tỉ mỉ xem.
Phát hiện thấy nó được khắc xiêu vẹo, không khéo thành hình giống như cái cây.
Mặc dù dấu khắc không liền nhau, bị đứt khúc mấy đoạn nhưng Nghiêm Diệc Sơ có thể nhìn ra, đó là một cái cây.