Chương 2: Phong bì đỏ
- “La là lá la là...Trăng hôm nay sáng quá~Đích thị là dành cho mình và chàng ấy rồi~”
- “Tiểu thư à, đi chậm một chút thôi. Chúng ta đang về nhà đó. Cẩn thận phía trước không nguy hiểm”
- “Có cái gì đâu mà nguy hiểm cơ chứ? Hửm? Cái gì màu đỏ đỏ kia?”
Trên đoạn đường thanh vắng vào một buổi đêm rằm tháng bảy, có hai cô gái đi cùng với nhau, một người hầu, một tiểu thư.
Vì hôm nay vị tiểu thư ấy có hẹn với người thương đi ra ngoài cùng ngắm trăng nên đã về hơi muộn một chút, lâu lắm rồi mới được ra bên ngoài nên vị tiểu thư có chút phấn khích, chưa muốn về nhà ngay, trong khi đó người hầu cận liên tục thúc giục về nhà.
Đang đi trên đường bỗng vị tiểu thư thấy cái gì màu đỏ đỏ ở góc tường, vì tò mò đến đã đến gần xem.
Hoá ra là một cái phong bì màu đỏ, người ta nói rằng nếu ai nhặt được phong bì đỏ sẽ gặp được rất nhiều may mắn, tiền tài, vận may đến liên tục.
Không nghĩ nhiều, bị tiểu thư ấy liền nhặt lên và mở nó ra, sau đó một tiếng thét chói tai vang lên.
Hầu cận thấy vậy liền chạy tới, thấy tiểu thư nhà mình đang ngồi bệt dưới đấy, sắc mặt tái mét, người hầu cận đó thấy cái gì ánh đỏ đỏ, mới nhìn xuống dưới đất xem có cái gì thì mới tá hỏa vì bên trong cái phong bì đỏ chính là móng tay người
- “Tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ?”
- “N-Ngón...Ngón tay người...Ngón...”_Vị tiểu thư mặt tái mét ra, không nói rõ nên lời, hoảng sợ đến cả người run rẩy
- “Ngón...Ngón tay người?!!! Tiểu thư!! Mau chạy đi!! Chúng ta cần phải về ngay”
Có vẻ như hầu cận đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra với bọn họ nên đã cùng với tiểu thư nhà mình chạy về luôn.
Người ta kể rằng nếu nhặt được phong bì đỏ thì tiền tài, vận may, tình duyên sẽ tới nhưng cũng không thể nào mà may mắn như thế mãi được.
Có một loại phong bì đỏ mà bên trong đó có móng tay, tóc hay là mảnh da của người đã khuất, để khi ai đó nhặt được, thì coi như sợi dây kết nối tình duyên giữa hai người được gắn kết lại với nhau, bắt buộc người nhặt phong bì đỏ phải lấy người đã khuất đó, không thể trốn tránh nếu không hậu quả sẽ không thể nào trở tay kịp đâu.
Nhẹ là bị xui xẻo cả đời nhưng nặng thì có thể đến mất mạng, không những vậy còn kéo theo những người có liên quan đi theo cùng.
- “Hoá ra là thứ này sao?”
Sau khi hai người họ rời đi, có một người đi tới và nhặt hết đống móng tay ấy lên rồi cho lại vào phòng bì và biến mất với cái phong bì đó luôn.
Không ai có thể thấy ngoại trừ con mèo đen đang đứng ở trên nóc nhà chứng kiến tất cả, hai mắt nó sáng hoắc rồi quay người rời đi đâu đó.
Có lẽ nó đang chuẩn bị đi báo điềm xấu về cho người nhà cô gái đã nhặt được cái phong vì đỏ đó hoặc có thể đi đâu đó không ai có thể biết được
...Sáng hôm sau...
- “AAAAAA!!!”
Trước nhà của vị tiểu thuê kia lại là cái phong bì màu đỏ mà vị tiểu thư kia đã nhặt ngày hôm qua.
...Tại sao đã bỏ nó ở đấy rồi mà bây giờ lại xuất hiện ở đây?...
Vị tiểu thư sau khi nghe tin thì sợ hãi tột độ, không dám ra ngoài gặp bất kì ai cả. Các ông lớn trong nhà nghe được thông báo này bắt đầu nghi ngờ liên quan tới một trong những cô gái trong nhà mình, tất cả mọi người trong phủ từ to tới nhỏ, từ người hầu đến tiểu thuê đều phải đến.
Vị tiểu thư kia dù sợ hãi, không muốn đi ra nhưng vì bị bắt ép nên bắt buộc phải ra. Và bất ngờ hơn trong đó có cả Lạc Anh với đôi mắt thâm quầng, nhìn trong rất mệt mỏi.
...Nhưng tại sao Lạc Anh lại có trong phủ này?...
Bởi vì Lạc Anh là con trai thứ của Lạc gia, và người con gái nhặt được cái phong bao đỏ đó chính là muội muội của Lạc Anh, cũng chính là cô em ít được quý nhất trong nhà.
Lão trưởng bối tức giận, lớn tiếng quát tháo, nếu ai không nhận thì sẽ truy ra và bị đuổi đi. Vì nếu không ai nhận thì trong nhà sẽ gặp rắc rối lớn. Dưới áp lực từ trưởng bối, vị tiểu thuê ấy phải ra mặt.
Tất cả mọi người đều sững sờ, không tin vào mắt mình, không ngờ rằng cô ta là người rước họa vào nhà.
Với tiểu thư thấy vậy liền khóc lớn, nức nở, đau khổ cầu xin mọi người hãy giúp mình, đương nhiên là mẫu thân và phụ thân đều rất xót rồi, không muốn để con gái mình vướng vào duyên âm.
Bây giờ phải tìm một người thay thế, một người có dòng máu Lạc gia để thay thế em gái mình, đặc biệt người này phải có khuôn mặt na ná. Và người phù hợp nhất không ai khác đó chính là Lạc Anh - một người không có địa vị hay bất cứ tiếng nói gì trong nhà.
Đây là người thích hợp nhất đee thay thế vị tiểu thư út của nhà họ Lạc, người âm mà, làm sao mà biết được đâu là nam đâu là nữ chứ! Chỉ cần mặc y phục đỏ rồi trùm khăn voan lên là được mà.
Cứ như thế cho xong, dù gì con gái út nhà bọn họ vẫn còn tương lai rộng mở phía trước, còn có mối hôn sự với con trai của tể tướng nữa.
Tương lại nhà Lạc gia trăm sự nhờ cậy vào mối hôn sự này mới có thể đi lên được. Mẫu thân Lạc Anh vừa mới mất cách đây 1 năm do bệnh tật, bây giờ cho con trai đi theo mẫu thân luôn là vừa tròn, đỡ tốn cơm tốn gạo nuôi nấng, chả làm được tích sự gì.
Hai mẹ con nhà này cũng char làm được cái gì trong nhà, chỉ là do mẫu thân Lạc Anh với phụ thân có lỡ cấn thai do sai lầm thời trẻ nên phải chịu trách nhiệm thôi chứ chả có tình yêu nào ở đây cả, thậm chí phụ thân rất ghét hai mẹ con Lạc Anh.
Bây giờ đã đến lúc Lạc Anh báo đáp công sinh thành và nuôi dưỡng rồi
- “Lạc Anh, con cũng đã lớn rồi. Cũng phải báo đáp gì đó cho gia đình này chứ nhỉ?”_Phụ thân Lạc Anh bắt đầu lên tiếng, ngầm ý muốn Lạc Anh thay muội muội của mình chịu tội
- “Tại sao chứ? Tại sao con lại phải chịu tội thay muội ấy? Họa mình tự gây ra thì phải tự chịu trách nhiệm chứ?”_Lạc Ạn khó chịu lên tiếng
- “Nhưng muội muội con còn lo cho tương lại của cả gia tộc họ Lạc. Vả lại muội muội con còn có một tương lại tươi sáng mà?”
- “Con không thay!!! Người nào làm thì người đó tự chịu trách nhiệm. Muội ấy cũng lớn rồi, đâu phải trẻ con 3 4 tuổi nữa đâu”
- “Nói chung là con không chấp nhận!!”
Lần đầu tiên Lạc Anh dám đứng dậy chống lại trưởng bối trong gia đình này. Lạc Anh vừa mới mất người mình thương, quyết định ở một mình cho đến cuối đời nhưng Phó Đình Tôn vừa mất mấy ngày thì đã ép Lạc Anh đi thành thân với một người khác, đã vậy còn là người đã khuất.
Suốt bao năm qua toàn là hai mẹ con Lạc Anh tự định tự diệt, làm gì có ai chứ cấp lương thực cho hai mẹ con khiến hai mẹ con tuy sống ở phút quan nhưng không khác gì mấy gia đình nông dân nghèo khổ.
Đến lúc mẫu thân mất cũng chẳng có ai tổ chức lễ tang cho mẫu thân, Lạc Anh phải một mình lo tất cả hậu sự cho mẫu thân, tạm biệt mẫu thân lần cuối rồi đi chôn, không một ai ở bên cạnh trừ Phó Đình Tôn.
Lạc Anh không thể chấp nhận được điều này, số tiền tích góp bao lâu nay cũng đủ để Lạc Anh sống hết phần đời còn lại.
Giờ chỉ cần đợi trưởng bối nổi giận rồi đuổi đi mà thôi. Nói xong, Lạc Anh bỏ đi luôn, không thèm quay đầu lại nhìn
- “Mau bắt nó lại rồi nhót nó vào trong phòng cho ta!!”_Phụ thân Lạc Anh thấy Lạc Anh như vậy liền cho người đi bắt lại, nhốt Lạc Anh vào trong phòng cho đến khi gia đình chủ nhân của cái phong bì đỏ ấy đến
- “Vâng thưa lão gia”
- “Tiểu thư à, đi chậm một chút thôi. Chúng ta đang về nhà đó. Cẩn thận phía trước không nguy hiểm”
- “Có cái gì đâu mà nguy hiểm cơ chứ? Hửm? Cái gì màu đỏ đỏ kia?”
Trên đoạn đường thanh vắng vào một buổi đêm rằm tháng bảy, có hai cô gái đi cùng với nhau, một người hầu, một tiểu thư.
Vì hôm nay vị tiểu thư ấy có hẹn với người thương đi ra ngoài cùng ngắm trăng nên đã về hơi muộn một chút, lâu lắm rồi mới được ra bên ngoài nên vị tiểu thư có chút phấn khích, chưa muốn về nhà ngay, trong khi đó người hầu cận liên tục thúc giục về nhà.
Đang đi trên đường bỗng vị tiểu thư thấy cái gì màu đỏ đỏ ở góc tường, vì tò mò đến đã đến gần xem.
Hoá ra là một cái phong bì màu đỏ, người ta nói rằng nếu ai nhặt được phong bì đỏ sẽ gặp được rất nhiều may mắn, tiền tài, vận may đến liên tục.
Không nghĩ nhiều, bị tiểu thư ấy liền nhặt lên và mở nó ra, sau đó một tiếng thét chói tai vang lên.
Hầu cận thấy vậy liền chạy tới, thấy tiểu thư nhà mình đang ngồi bệt dưới đấy, sắc mặt tái mét, người hầu cận đó thấy cái gì ánh đỏ đỏ, mới nhìn xuống dưới đất xem có cái gì thì mới tá hỏa vì bên trong cái phong bì đỏ chính là móng tay người
- “Tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ?”
- “N-Ngón...Ngón tay người...Ngón...”_Vị tiểu thư mặt tái mét ra, không nói rõ nên lời, hoảng sợ đến cả người run rẩy
- “Ngón...Ngón tay người?!!! Tiểu thư!! Mau chạy đi!! Chúng ta cần phải về ngay”
Có vẻ như hầu cận đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra với bọn họ nên đã cùng với tiểu thư nhà mình chạy về luôn.
Người ta kể rằng nếu nhặt được phong bì đỏ thì tiền tài, vận may, tình duyên sẽ tới nhưng cũng không thể nào mà may mắn như thế mãi được.
Có một loại phong bì đỏ mà bên trong đó có móng tay, tóc hay là mảnh da của người đã khuất, để khi ai đó nhặt được, thì coi như sợi dây kết nối tình duyên giữa hai người được gắn kết lại với nhau, bắt buộc người nhặt phong bì đỏ phải lấy người đã khuất đó, không thể trốn tránh nếu không hậu quả sẽ không thể nào trở tay kịp đâu.
Nhẹ là bị xui xẻo cả đời nhưng nặng thì có thể đến mất mạng, không những vậy còn kéo theo những người có liên quan đi theo cùng.
- “Hoá ra là thứ này sao?”
Sau khi hai người họ rời đi, có một người đi tới và nhặt hết đống móng tay ấy lên rồi cho lại vào phòng bì và biến mất với cái phong bì đó luôn.
Không ai có thể thấy ngoại trừ con mèo đen đang đứng ở trên nóc nhà chứng kiến tất cả, hai mắt nó sáng hoắc rồi quay người rời đi đâu đó.
Có lẽ nó đang chuẩn bị đi báo điềm xấu về cho người nhà cô gái đã nhặt được cái phong vì đỏ đó hoặc có thể đi đâu đó không ai có thể biết được
...Sáng hôm sau...
- “AAAAAA!!!”
Trước nhà của vị tiểu thuê kia lại là cái phong bì màu đỏ mà vị tiểu thư kia đã nhặt ngày hôm qua.
...Tại sao đã bỏ nó ở đấy rồi mà bây giờ lại xuất hiện ở đây?...
Vị tiểu thư sau khi nghe tin thì sợ hãi tột độ, không dám ra ngoài gặp bất kì ai cả. Các ông lớn trong nhà nghe được thông báo này bắt đầu nghi ngờ liên quan tới một trong những cô gái trong nhà mình, tất cả mọi người trong phủ từ to tới nhỏ, từ người hầu đến tiểu thuê đều phải đến.
Vị tiểu thư kia dù sợ hãi, không muốn đi ra nhưng vì bị bắt ép nên bắt buộc phải ra. Và bất ngờ hơn trong đó có cả Lạc Anh với đôi mắt thâm quầng, nhìn trong rất mệt mỏi.
...Nhưng tại sao Lạc Anh lại có trong phủ này?...
Bởi vì Lạc Anh là con trai thứ của Lạc gia, và người con gái nhặt được cái phong bao đỏ đó chính là muội muội của Lạc Anh, cũng chính là cô em ít được quý nhất trong nhà.
Lão trưởng bối tức giận, lớn tiếng quát tháo, nếu ai không nhận thì sẽ truy ra và bị đuổi đi. Vì nếu không ai nhận thì trong nhà sẽ gặp rắc rối lớn. Dưới áp lực từ trưởng bối, vị tiểu thuê ấy phải ra mặt.
Tất cả mọi người đều sững sờ, không tin vào mắt mình, không ngờ rằng cô ta là người rước họa vào nhà.
Với tiểu thư thấy vậy liền khóc lớn, nức nở, đau khổ cầu xin mọi người hãy giúp mình, đương nhiên là mẫu thân và phụ thân đều rất xót rồi, không muốn để con gái mình vướng vào duyên âm.
Bây giờ phải tìm một người thay thế, một người có dòng máu Lạc gia để thay thế em gái mình, đặc biệt người này phải có khuôn mặt na ná. Và người phù hợp nhất không ai khác đó chính là Lạc Anh - một người không có địa vị hay bất cứ tiếng nói gì trong nhà.
Đây là người thích hợp nhất đee thay thế vị tiểu thư út của nhà họ Lạc, người âm mà, làm sao mà biết được đâu là nam đâu là nữ chứ! Chỉ cần mặc y phục đỏ rồi trùm khăn voan lên là được mà.
Cứ như thế cho xong, dù gì con gái út nhà bọn họ vẫn còn tương lai rộng mở phía trước, còn có mối hôn sự với con trai của tể tướng nữa.
Tương lại nhà Lạc gia trăm sự nhờ cậy vào mối hôn sự này mới có thể đi lên được. Mẫu thân Lạc Anh vừa mới mất cách đây 1 năm do bệnh tật, bây giờ cho con trai đi theo mẫu thân luôn là vừa tròn, đỡ tốn cơm tốn gạo nuôi nấng, chả làm được tích sự gì.
Hai mẹ con nhà này cũng char làm được cái gì trong nhà, chỉ là do mẫu thân Lạc Anh với phụ thân có lỡ cấn thai do sai lầm thời trẻ nên phải chịu trách nhiệm thôi chứ chả có tình yêu nào ở đây cả, thậm chí phụ thân rất ghét hai mẹ con Lạc Anh.
Bây giờ đã đến lúc Lạc Anh báo đáp công sinh thành và nuôi dưỡng rồi
- “Lạc Anh, con cũng đã lớn rồi. Cũng phải báo đáp gì đó cho gia đình này chứ nhỉ?”_Phụ thân Lạc Anh bắt đầu lên tiếng, ngầm ý muốn Lạc Anh thay muội muội của mình chịu tội
- “Tại sao chứ? Tại sao con lại phải chịu tội thay muội ấy? Họa mình tự gây ra thì phải tự chịu trách nhiệm chứ?”_Lạc Ạn khó chịu lên tiếng
- “Nhưng muội muội con còn lo cho tương lại của cả gia tộc họ Lạc. Vả lại muội muội con còn có một tương lại tươi sáng mà?”
- “Con không thay!!! Người nào làm thì người đó tự chịu trách nhiệm. Muội ấy cũng lớn rồi, đâu phải trẻ con 3 4 tuổi nữa đâu”
- “Nói chung là con không chấp nhận!!”
Lần đầu tiên Lạc Anh dám đứng dậy chống lại trưởng bối trong gia đình này. Lạc Anh vừa mới mất người mình thương, quyết định ở một mình cho đến cuối đời nhưng Phó Đình Tôn vừa mất mấy ngày thì đã ép Lạc Anh đi thành thân với một người khác, đã vậy còn là người đã khuất.
Suốt bao năm qua toàn là hai mẹ con Lạc Anh tự định tự diệt, làm gì có ai chứ cấp lương thực cho hai mẹ con khiến hai mẹ con tuy sống ở phút quan nhưng không khác gì mấy gia đình nông dân nghèo khổ.
Đến lúc mẫu thân mất cũng chẳng có ai tổ chức lễ tang cho mẫu thân, Lạc Anh phải một mình lo tất cả hậu sự cho mẫu thân, tạm biệt mẫu thân lần cuối rồi đi chôn, không một ai ở bên cạnh trừ Phó Đình Tôn.
Lạc Anh không thể chấp nhận được điều này, số tiền tích góp bao lâu nay cũng đủ để Lạc Anh sống hết phần đời còn lại.
Giờ chỉ cần đợi trưởng bối nổi giận rồi đuổi đi mà thôi. Nói xong, Lạc Anh bỏ đi luôn, không thèm quay đầu lại nhìn
- “Mau bắt nó lại rồi nhót nó vào trong phòng cho ta!!”_Phụ thân Lạc Anh thấy Lạc Anh như vậy liền cho người đi bắt lại, nhốt Lạc Anh vào trong phòng cho đến khi gia đình chủ nhân của cái phong bì đỏ ấy đến
- “Vâng thưa lão gia”